Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 413: Rồng biết phun lửa ư? Hoang đường

/769


Bên hồ Mạc Sầu, Kim Xuyên đạo, đế quốc Đường Xuyên.

Tiểu cô nương Na Tháp Lỵ đã thức dậy từ rất sớm rồi, cô bé rửa mặt qua loa một chút, sau đó vội vội càng vàng chạy qua cái hành lang thật dài, đi thăm sư phụ U Nhược Tử La của mình.

Na Tháp Lỵ vốn là ở cùng với U Nhược Tử La, nhưng vì lần này thương thế của U Nhược Tử La đặc biệt nghiêm trong, thi thoảng lại rơi vào trạng thái hôn mê, do đó được Phất Lôi Đát mà người ta gọi sau lưng là bà đồng đưa về nơi ở của mình, để tiện cho việc ở gần chăm sóc cho U Nhược Tử La.

Bên hồ Mạc Sầu hoa xuân nở rộ, cảnh sạc diễm lệ vô song, tới ngay cả trong đất *** cũng toát ra hơi thở của mùa xuân, nhưng đối với Na Tháp Lỵ mà nói, đã hoàn toàn không còn cảm giác của mùa xuân nữa rồi.

Gió xuân ôn nhu thổi cho khuôn mặt nhở nhắn của nàng đỏ hây hây, thi thoảng còn có tơ liêu nhè nhẹ rơi lên trên người của nàng, gió vi vu thổi lượt qua bên trên mặt hồ, mang theo từng gợn sóng lăn tăn, trong không khí nồng nàn hương thương của hoa và cỏ, thấm vào lòng người.

Thế nhưng tất cả những điều này, đều không thể lưu lại bất kỳ một ấn tượng nào ở trong lòng Na Tháp Lỵ, tất cả tâm tư của nàng đều đã đặt trên người sư phụ U Nhược Tử La rồi.

- Sư phụ ….

Na Tháp Lỵ giọng hơi nghèn nghẹn từ xa xa ngoài cửa đã bắt đầu gọi tên của sư phụ rồi, sau đó vén rèm lên tiến vào.

Hồ Mạc Sầu ở bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, sáng sủa vô cùng, nhưng ở trong căn phòng của U Nhược Tử La thì lại rèm che kín mít, trông có một chút u ám mờ mịt, tất cả những ô cửa sổ ở bốn xung quanh đều đã bị đóng kín mít, không hề có lấy một chút ánh sáng nào, ở cửa ra vào cũng treo tới ba lớp rèm chắn gió, đem hơi thở mùa ở bên ngoài hoàn toàn ngăn cách.

Không khí ở bên trong phòng vô cùng ngột ngạt, tràn ngập mùi vị thuốc bắc, mùi thuộc quá nồng liệt gần như có thể làm cho người ta phải ngạt thở, hơi nữa dày đặc quấn quanh, đem không khí cũng biến thành một màu trắng đục lờ mờ, cảm giác hết sức ẩm ướt nóng nực.

"Xuỵt… " Đan Nha Huyến đứng ở phía cửa đưa tay ra hiệu im lặng với Na Tháp Lỵ.

Na Tháp Lỵ rón rén tay chân đi vào, mới phát hiện ra cả Dương Túc Phong và Phất Lôi Đát đều ở bên trong phòng.

Dương Túc Phong trông có chút thấp thỏm bất an, cứ đi bộ qua qua lại lại suốt, còn không ngừng xoa xoa hai tay của mình. Còn Phất Lôi Đát, thì thực sự giống y như một vu y cổ quái, lặng lẽ ngồi ngay ngắn ở bên trong bóng tối, trong ngón tay thong thon cầm toàn bộ đều là những cây ngân châm rất dài, đang xoay người lại ánh đèn lờ mờ quan sát cẩn thận ánh hàn quan lóe lên ở trên ngân châm.

Ở vị trí phía trước mặt Phất Lôi Đát gần với cửa sổ, có đặt một chiếc thùng gỗ cực lớn, ở bên trong chứa đầy nước nóng đang bốc hơi nghi ngút, U Nhược Tử La toàn thân trần truồng, lặng lẽ ngâm mình ở bên trong nước nóng, phảng phất như đã hôn mê rồi vậy.

Được ngâm trong nước nóng, da dẻ của U Nhược Tử La ửng lên một lớp màu hồng nhàn nhạt, trông vô cùng diễm lệ, bầu ngực đầy đặn, thân thể mềm mại trắng muốt của nàng, hoàn toàn phơi bày ở trước mắt Dương Túc Phong, hai chấm đỏ tươi ở trên song nhũ săn chắc hết sức làm người ta chú ý, làm cho y cho dù ở ở dưới tình huống như thế này cũng không khỏi có chút cảm giác lung tung này nọ.

U Nhược Tử La đúng là một nữ nhân cao ngạo lạnh lùng, nhưng ở trước mặt ý đã bắt đầu dần dần tan chảy, tới ngay cả mỗi một người ở xung quanh cũng có thể cảm giác được sự mờ ám của hai người.

Mà hai người bọn họ, tựa hồ cũng rất thích loại cảm giác ám muội này, cứ luôn luôn như vô tình như cố ý lặng lẽn thăm dò bí mật trên cơ thể của đối phương.

Phất Lôi Đát ngón tay thon thả đang cầm ngân châm nhọn hoắt, chầm chậm xoay tròn đâm vào bên trong da thịt của U Nhược Tử La.

U Nhược Tử La giống như đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa vậy, cứ y như là người chết, thậm chí là ngay cả ở bên trên bầu ngực đầy đặn bị cắm đầy ngân châm cũng không hề có một chút phản ứng nào cả, dưới tác dụng mạnh mẽ của hơi nước, ở bên trên những cây ngân trâm cắm đầy ở người nàng từ từ nhỏ ra giọt máu màu đen sẫm, từng giọt từng giọt một nhỏ vào bên trong nước nóng, đọng lại đó không tan, trông qua vô cùng khủng bố.

Trong lòng Dương Túc Phong thầm cầu khẩn cho liệu pháp châm cứu của Phất Lôi Đát có thể trừ bỏ đi độc tố ở trong thân thể của U Nhược Tử La.

Một chương kia của Bắc Mục Thiên Tôn, chẳng những ẩn chứa lực độ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn mang trong đó độc tính dữ dội vô cùng.

Căn cứ vào cách nói của Phất Lôi Đát, nếu như không phải là bản thân võ công U Nhược Tử La đủ cao cường, còn Dương Túc Phong lại bắn một phát súng Bắc Mục Thiên Tôn, thì cái mạng nho nhỏ này của U Nhược Tử La, khẳng định là đã không còn nữa rồi.

Phất Lôi Đát mặt cứ lạnh tanh tiếp tục vân vê cây ngân châm, Dương Túc Phong ở bên cạnh sớm đã mồ hôi toát ra đầy đầu rồi, trong phòng thực sự là vô cùng ẩm ướt nóng nực.

Cuối cùng, cũng không biết là trải qua bao lâu, U Nhược Tử La mới phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt kéo dài, sau đó từ tử mở mắt ra, nhìn thây thân thể trần truồng của mình không có bất kỳ thứ gì che chắn phơi bày ở truớc mặt Dương Túc Phong, trên mặt không kìm được nổi ráng chiều rực rỡ, bất quá cũng không nói bất kỳ lời nào, thậm chí ngay cả động tác cũng không có động tác gì lớn, chỉ hơi chút xấu hổ cúi đầu xuống.

Những người có mặt ở đó cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn cả, bọn họ đối với loại chuyện như thế này sớm đã thấy quá quen thuộc rồi.

Ngược lại thì Dương Túc Phong nhìn thấy U Nhược Tử La đã tỉnh táo trở lại, bản thân cũng không tiện ở lại hiện trường để hưởng phúc nữa, dù so có người ở bên cạnh nhìn chăm chăm như hổ đói, tư vị không phải là dễ chịu cho lắm.

U Nhược Tử La nếu như đã tỉnh lại, chứng minh là không có nguy hiểm tới tính mạng nữa, vì thế Dương Túc Phong lặng lẽ xoay mình đi.

Sau khi vén lên hai lớp rèm, liền thấy ngay được tiết xuân se lạnh bên ngoài, gió xuân mang theo chút hơi lạnh khẽ thổi qua, làm hắn bất giác hất hơi một cái, sau đó phát giác ra sống lưng lạnh buốt, thì ra là những giọt nước vừa rồi do hơi nước hấp thụ ở trên người mình ngưng tụ thành, đang chạy thẳng theo sống lưng nhỏ xuống dưới.

Đan Nhã Huyền thay cho y một bộ quần áo, Dương Túc Phong quay đi tìm Cung Tử Yên, nhưng khi y tới nơi ở của Cung Tử Yên thì lại phát hiện ra ở bên trong căn bản không có người, chăn gối được gấp chình tề ngay ngắn, giống như buối tối không hề dùng qua vậy, con mèo Ba Tư trắng muốt khôn khéo kia cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Dương Túc Phong biết Cung Tử Yên thích nằm ngủ trên sợi dây thép, chiếc giườngnày chỉ trải cho người khác xem thôi, cúi đầu xuống hít một hơi, quả nhiên không hề có chút hương thoem nào của nữ nhân.

Thuận theo bãi cỏ ở sườn dốc đi xuống, từ đằng xa Dương Túc Phong đã nhìn thấy thân ảnh của Cung Tử Yên, còn có cả con mèo Ba Tư đang khoan khoái nhảy nhót tung tăng.

Cung Tử Yên chính đang ở trên chòi nghỉ ở giữa lòng hồ cùng bọn Y Địch Liễu Lâm Na chơi đùa.

Y Địch Liễu Lâm Na vốn cũng thụ thương không nhẹ, nhưng thương thế của nàng rất đơn giản, chỉ cần yên tâm tĩnh dương là tự nhiên có thể lành lại, xui xẻo trong số những nữ nhân ở đây thì nàng lại là người hoạt bát hiếu động nhất, căn bản không có cách nào yên tâm nằm nghỉ ngơi ở trên giường được, cho nên vừa mới có thể rời giường đi lại được, là đã không nhẫn nại được chạy ra ngoài chơi rồi.

Từ xa xa Tiết Tư Ỷ nhìn thấy Dương Túc Phong đi tới, hào hứng chạy ngay tới, kéo tay Dương Túc Phong quan tâm hỏi:

- Ở trên trán chàng làm sao thế? Làm sao lại có nhiều mồ hôi lạnh như vậy? Phất Lôi Đát đâu rồi? Mau gọi cô ấy tới xem cho chàng đi.

Tô Phỉ Mã Vận cũng nhận thấy có chút không ổn, vội vàng đi tới, xem xét mồ hôi ở trên trán Dương Túc Phong, sau đó lại nghi hoặc nhìn Đan Nhã Huyến ở đằng sau lưng Dương Túc Phong.

Đan Nhã Huyến không hiểu đi tới trước mặt Dương Túc Phong, mới phát hiện ra ở trên trán Dương Túc Phong thì ra cũng có rất nhiều mồ hôi, nàng móc khăn tay ra, muốn lau mồ hôi đi cho y, nhưng Dương Túc Phong tự mình đã thuận tay sờ lên giọt nước ở trên trán, trong lòng hiểu ra đây đều là do hơi nước ngưng lại ở trong phòng của U Nhược Tử La gây họa, kết quả là lại làm cho các nàng bị kinh động, vì thể thuận tay lau nó đi, bình thản nói:

- Không sao đâu.

Đám người Tiết Tư Ỷ quan sát sắc mặt Dương Túc Phong kỹ mấy lượt, nhận thấy không có gì khác thường mới yên lòng trở lại.

Y Địch Liễu Lâm Na ở bên cạnh uể oải nói:

- Trông các cô khẩn trương chưa kìa, nam nhân của các cô đâu còn phải là đứa bé trẻ con nữa, bản thân còn không hiểu lo lắng lắng cho chính mình sao? Phí công lo lắng …

Tô Phỉ Mã Vận cười hi hì nói:

- Chàng không phải là nam nhân của cô sao?

Y Địch Liễu Lâm Na tức thì trên mặt phản chiếu ráng hồng, vung nắm đấm lên đuổi theo Tô Phỉ Mã Vận quát:

- Cô muốn ăn đòn rồi! Mau đứng lại cho ta!

Dương Túc Phong đi tới bên người Cung Tử Yên, nhưng Cung Tử Yên vẫn đang thích thú nhìn theo Y Địch Liễu Lâm Na và Tô Phỉ Mã Vận đang đuổi nhau trêu đùa, căn bản không để ý tới Dương Túc Phong đi tới gần, ngược lại con mèo Ba Tư màu trắng tựa hồ như đã có linh tính, cứ vòng quanh chân Dương Túc Phong chui qua chui lại, không ngừng vẫy đuôi, lúc này Cung Tử Yên mới phát hiện ra là Dương Túc Phong có chuyện tới tìm mình, vì thế quay đầu lại.

- Ta muốn nói với nàng một số chuyện.

Dương Túc Phong ghé sát vào bên tai nàng nói, nhưng giọng nói vẫn rất lớn, làm cho những nữ nhân ở xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.

Bọn Tiết Tư Ỷ đều cảm thấy Dương Túc Phong ra vẻ thần bí như vậy, thì khẳng định là không có chuyện gì tốt, vì thế đành lặng lẽ quay đầu đi.

Cung Tử Yên sắc mặc tức thì đỏ lên, tới ngay cả *** tai cũng đỏ lựng.

Lúc này Y Địch Liêu Lâm Na vừa vặn chạy tới bên bên cạnh Dương Túc Phong, xoay người ngăn cản Tô Phỉ Mã Vận đuổi tới, cười tủm tỉm nói:

- Có chuyện riêng tư gì mà thiếp không thể nghe được vậy? Có cần tìm một chỗ không có người để thong thả tâm sự không?

Dương Túc Phong đưa tay chặn nắm đấm của Tô Phỉ Mã Vận, để tránh đánh lên người mình, hờ hững nói:

- Không liên quan tới nàng.

Y Địch Liêu Lâm Na cố ý thò cái cổ trắng muốt ra, rắp tâm quấy rối nói:

- Thiếp cứ muốn nghe đấy.

Dương Túc Phong chậm rãi nói:

- Ta muốn hỏi chuyện của Tiêu Tử Phong, nàng có muốn nghe không?

Y Địch Liễu Lâm Na buông Tô Phỉ Ma Vận ra, đẩy nàng ra ngoài, nhích tới gần Dương Túc Phong nói:

- Chuyện của Tiêu đại tỷ tỷ thì thiếp lại càng muốn nghe hơn.

Thần sắc của Cung Tử Yên lại tựa hồ không phải là có thiện ý lắm, lạnh lùng nói:

- Chàng muốn hỏi chuyện gì của cô ấy vậy?

Dương Túc Phong cau mày nói:

- Tiêu Tử Phong tới cao nguyên Huyết Sắc chẳng lẽ không có chút mục đích nào sao?

Cung Tử Yên hơi cau mày lại, lạnh lùng nói:

- Chàng hoài nghi là cô ấy lấy trộm trường mâu Long Thích Nỗ Tư gì đó của người Ngõa Lạp sao?

Dương Túc Phong lắc đầu nói:

- Không có, ta chỉ hỏi qua mà thôi.

Bất quá ở trong lòng y, đúng là có mối nghi ngờ như vậy. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com

Tiêu Tử Phong chẳng những là một nữ nghệ nhân đa tài đa nghệ, đồng thời cũng là một người trong giang hồ có võ công vô cùng cao minh.

Ở khách sạn Đế Hào, Dương Túc Phong đã được chứng kiến thủ đoạn tới vô ảnh đi vô tung của Tiêu Tử Phong, nếu như mà nàng đem những công phu này đều dùng để ăn trộm mà nói, thì chắc chắn nàng sẽ là tên trộm xuất sắc nhất thiên hạ. Động cơ Tiêu Tử Phong đi tới cao nguyên Huyết Sắc đúng là làm người ta vô cùng hoài nghi, trước đó không có bất kỳ một dấu hiệu nào, sau đó cũng không hề có bất kỳ tin tức gì.

Tiêu Tử Phong đi tới cao nguyên Huyết Sắc có tới thời gian hơn một năm, cho tới tận vào giữa năm ngoài mới quay trở lại, hiện giờ lại biến mất tung tích rồi, không biết rốt cuộc là đi nơi nào.

Dương Túc Phong thực sự là có lý do để tin rằng, cho dù Tiêu Tử Phong thực sự không lấy trộm trường mâu Long Thích Nỗ Tư, thì quá nửa là nàng cũng biết một số nội tình ở trong đó.

Mặc dù đây là cảm giác rất gượng ép, nhưng Dương Túc Phong cứ luôn cảm thấy, trước đó Tiêu Tử Phong đi tới cao nguyên Huyết Sắc, khẳng định là có mục đích gì đó không thể nói ra ngoài.

Chỉ có điều, tới ngay cả dương Túc Phong cũng không nghĩ ra được, Tiêu Tử Phong muốn cái cây trường mâu Long Thích Nỗ Tư gì gì đó để làm cái gì c hứ?

Cung Tử Yên nghe lời đoán ý, biển rằng Dương Túc Phong đúng là đã nổi lên hoài nghi với Tiêu Tử Phong, trong lòng tức thì càng thêm trở nên không thoải mái, cười lạnh nói:

- Chẳng trách mà cô ta muốn cách chàng thật xa! Không ngờ chàng không tin tưởng cô ấy như vậy!

Nói rồi, xoay người phất tay áo bỏ đi, tới ngay cả Tiết Tư Ỷ gọi ở đằng sau nàng cũng không để ý.

Dương Túc Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành nhìn nàng rời đi.

Y Địch Liễu Lâm Na ghé sát bên tai y, nói đầy thâm ý:

- Ê, chàng rắc rối rồi đấy, toàn bộ mỹ nữ của Nghi Hoa Cung đều bị chàng đắc tội rồi.

Dương Túc Phong chỉ đành cười khổ không biết làm sao, chậm rãi nói:

- Không phải là chỉ hỏi mà thôi sao!

Y Địch Liễu Lâm Na cũng không đáp xoay người bỏ đi.

Dương Túc Phong một thân một mình ngồi xuống chiếc ghế đá ở trong chòi nghỉ ở giữa hồ, ở trong đầu cứ quanh quẩn chuyện Tiêu Tử Phong đi tới cao nguyên Huyết Sắc.

Nhưng bất kể là suy nghĩ như thế nào, đều không sắp xếp ra được một cái manh mối, Tiêu Tử Phong sở hữu thế lực và cơ cấu tình báo của mình, sở hữu Hồ Điệp vệ của mình, thế lực ở đằng sau lưng Hoa Hồ Điệp đó rốt cuộc là lớn như thế nào, thì tới ngay cả bản thân y cũng không được rõ, hơn nữa nàng tung hoành ở đại lục bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc kết giao với bao nhiêu quyền quý, cũng là một cái ẩn số.

Ngay cả người võ công trác tuyện như Nam Hải Thập Tam Lang cũng có liên hệ với nàng, Dương Túc Phong không thể không càng ngày càng hoài nghi nội tình của Tiêu Tử Phong.

Chỉ tiếc rằng, đúng như điều mà Cung Tử Yên đã nói, một khi bản thân muốn điều tra ngọn nguồn về Tiêu Tử Phong, sợ rằng quan hệ của Tiêu Tử Phong và bản thân sẽ xảy ra vấn đề.

Tính cách của Tiêu Tử Phong vốn đã là tương đối độc lập, bất kể việc gì chỉ tin tưởng mỗi bản thân, không tin tưởng bất kỳ một người nào khác, nếu không phải là cơ duyên xảo hợp, nàng cũng tuyệt đối không có bất kỳ dính líu gì với mình, càng không thể chủ động ở trong Đan Phượng hành cung.

Chính đang lúc khổ não, thì Viên Ánh Lạc từ chiếc đình đối diện ở giữa hồ đi tới, trong tay ôm rất nhiều tư liệu.

Viên Ánh Lạc mặc bộ váy nắn vừa đơn giản trầm tĩnh mà lại thanh nhã khép léo, vóc dáng thon thả la lướt dưới gió xuân vi vu trông tinh thân vô cùng phấn chấn, giày cao gót gõ lên phiến đá ở hành lang khúc khuỷu, phát ra âm thanh trong trẻo.

Những nữ nhân khác nhìn thấy sự xuất hiện của nàng, liền biết rằng Dương Túc Phong lại sắp phải làm chính sự rồi, vì thế đều rất khôn khéo rời đi. Đồng thời sắp xếp nhân viên phụ trách bảo vệ sự yên ĩnh ở bốn xung quanh lòng hồ.

Dương Túc Phong bực bội hỏi:

- Lại có chuyện gì thế? Có tin tức gì liên quan tới trường mâu Long Thích Nỗ Tư ư?

Không biết là cái tên vương bát đản nào ăn trộm mất trường mâu Long Thích Nỗ Tư của người Ngõa Lạp, sau đó lại vu oan giá họa cho minh, mặc dù bản thân chẳng đề tâm tới chuyện người Ngõa Lạp lằng nhắng, bất kể bọn chúng làm gì cũng không gây được tổn thương lớn cho quân Lam Vũ, nhưng để mình phải gánh lấy cái tội đồng lõa trộm cắp đúng là không thoải mái lắm, cho dù là phạm tội ăn cướp, cũng còn dễ nghe hơn là ăn trộm!

Loại người nào thích ăn trộm nhất? Đáp án chính là loại người nhát gan.

Sau khi tìm hiểu kỹ càng kết quả đàm phán giữa Lam Sở Yến và Phó Thanh Diệp, Dương Túc Phong liền đêm chuyện này giao cho ban ngành tình báo do Phượng Phi Phi lãnh đạo đi giải quyết, hi vọng bọn họ có thể nghe ngóng được mọt số tin tức.

Qua sự phán đoán của hai người Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm, nhận thấy người Ngõa Lạp mặc dù cũng thuận tiện dựa vào chuyện này để lấy cớ cải thiện quan hệ với quân Lam Vũ, nhưng mọi chuyện liên quan tới trường mâu Long Thích Nỗ Tư thì hẳn là sự thực.

Mà trường mâu Long Thích Tư Nỗ đúng là có quan hệ tương đối lới vị ngôi vị của Ma Sa Địch.

Nếu như có thể tìm được trường mâu Long Thích Tư Nỗ trở về, thì sẽ tự nhiên là có thể trói chặt được người Ngõa Lạp trên chiến xa của quân Lam Vũ, trong cuộc chiến tranh đoạt đại lục Y Lan sau này, quân Lam Vũ cũng có thể có thêm lực lượng kỵ binh cường đại.

Đương nhiên, cho dù có không tìm lại đường trường mâu Long Thích Nỗ Tư, thì kết quả này cũng sẽ không thay đổi, nhưng nếu như không thể tìm lại được trường mâu Long Thích Nỗ Tư mà nói, thì người Ngõa Lạp sẽ có một cái lý do nho nhỏ để mà coi thường quân Lam Vũ: Xem ra thì quân Lam Vũ cũng không phải là không chuyện gì không làm được.

Phượng Phi Phi mau chóng an bài nhân viên ưu tú tiến hành điều tra, nàng cũng cảm thấy rằng câu chuyện này chỉ cần là sự thực, thì khẳng định có thể điều tra qua một chút manh mối dầu vết, dù sao thì thánh miêu nơi đặt trường mâu Long Thích Nỗ Tư cũng là địa phương được canh phòng nghiêm ngặt, tên trộm không thể nào tiến vào không chút dấu vết, hắn ra vào như không khẳng định là được lập nên bên trên tính toán tỉ mỉ nhiều phương diện, chỉ cần là hắn có công tác chuẩn bị, như vậy khẳng định là sẽ lưu lại ít nhiều dấu vết gì đó.

- Không có!

Viên Ánh Lạc trả lời đầy tiếc nuối.

Phượng Phi Phi đã triển khai điều tra được thời gian hai ba ngày rồi, đúng là vẫn chưa hề có bất kỳ tin tức gì cả.

Hệ thống tình báo của quân Lam Vũ trên cao nguyên Huyết Sắc vốn rất mỏng manh, sau này mặc dù đã được tăng cường phần nào, nhưng còn chưa đạt được tới mức điều khiển dễ dàng theo ý muốn.

Trường mâu Long Thích Nỗ Tư đã bị mất từ năm ngoài, thời gian hơn nửa năm qua đi rồi, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, việc điều tra khẳng định là càng thêm khó khăn, nếu không với tài hoa của Phó Thanh Diệp, sớm đã tra ra rõ ràng rành mạch rồi.

Dương Túc Phong cau mày hỏi:

- Có tin tức gì của Tiêu Tử Phong hay không?

- Không có, bọn thiếp đã liên hệ được với điểm liên lạc của Nghi Hoa cung, nhưng căn cứ vào tin phản hồi của bọn họ, Tiêu Tử Phong cũng đã biến mất trong mạng lưới tình báo của bọn họ rồi, tới ngay cả mấy Hồ Điệp vệ thân cận nhất của tỷ ấy cũng phông biết tung tích của Tiêu Tử Phong.

Viên Ánh Lạc lắc đầu đáp, bản thân tựa hồ cũng cảm thấy có chút không hiểu, rốt cuộc là Tiêu Tử Phong ẩn nấp ở đâu?

Từ sau khi Lam Sở Yến đem câu chuyện báo cáo lên, Dương Túc Phong gần như từ trong tiềm thức đem mục tiêu hoàn nghi gắn chặt lên Tiêu Tử Phong, mặc dù y mơ hồ cảm thấy sai Phượng Phi Phi điều tra hành tung của Tiêu Tử Phong, khẳng định sẽ làm cho Tiêu Tử Phong không thoải mái.

Trên thực tế đúng là như thế, Cung Tử Yến tỏ thái độ với y quá nửa nguyên nhân chính là bời vì Tiêu Tử Phong, nàng và Tiêu Tử Phong vốn không được thân thiện cho lắm, nhưng một khi liên quan tới lợi ích của Nghi Hoa cung, là lập tức sù gai lên như con nhím vậy.

Dương Túc Phong lại hỏi:

- Phó Thanh Diệp có hành động gì không?

Viên Ánh Lạc chiếu theo báo cáo mà đọc:

- Căn cứ vào báo cáo của Lam Sở Yến tỷ tỷ, ông ta tỏ ra vô cùng yên tĩnh, ba vạn tên kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp kia cũng tương đối yên tĩnh, bọn chúng tựa hồ sớm đã biết vận mệnh như vậy. Tiêu Thanh Long đã đi xem qua, cho rằng tố chát của những tên kỵ binh Lão Nha này còn không tệ, nếu như thực sự quy phục dưới sự chỉ hủy của chúng ta, thì sẽ rất tốt. Chiến mã của người Tây Mông mặc dù có sở trường về chạy xa, nhưng lại không sở trưởng về nước rút trong khoảng cách nhắn, nếu như tác chiến cùng với tập đoàn kỵ binh của kẻ địch ở đại lục Y Lan, thì chiến mã của người Ngõa Lạp có khả năng càng thích hợp hơn.

Dươn Túc Phong gật đầu.

Đây cũng chính là cái gật đầu cấp cho người Ngõa Lạp.

Người Ngõa Lạp cuối cùng cũng bắt đầu nhận thức được, bọn cũng tiếp tục cùng quân Lam Vũ duy trí ờ vị trí khó xử này thì không có lợi ích gì cả, bọn chúng mặc dù không tiếp tục sử dụng phương thức đối kháng cứng rắn với quân Lam Vũ như người Vũ Chân.

Nhưng bọn chúng vẫn không thành tâm thành ý quy phục quân Lam Vũ, bọn chúng còn áo tưởng có thể cùng quân Lam Vũ ngang vain gang vế với nhau, kết quả là loại ý thức sai lầm này đã đẩy người Ngõa Lạp vào một hoàn cảnh khó xử.

Quân Lam Vũ đã phong tỏa nguồn tài nguyên vật tư của người Ngõa Lạp, khiến cho trong thời gian hơn một năm trước đây của người Ngõa Lạp đã không có được sự bổ sung vật tư quan trọng như sắt thép và trà v..v.. điều này đối với người Ngõa Lạp mà nói, chắc chắn là trí mạng, thời gian kéo dài càng lâu, vật tư của người Ngõa Lạp sẽ càng thiếu thốn.

Người có kiến thức giống như Phó Thanh Diệp, không thể không biết rằng sự quật khởi của quân Lam Vũ đã là một xu thể không thể nào ngăn cản được.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status