Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 432: Ai tiến công? Ai phản công?

/769


Uỳnh uỳnh uỳnh …

Tiếng pháo liên miên không ngớt, dồn dấp cứ giống như tử thần gióng lên những tiếng chuông đòi mạng, nện sâu vào lòng người.

Mỗi quả đạn pháo rơi xuống, là có vô số đất cát tung lên, hoặc là máu tươi và thi thể của người và chiến mã, cùng với cả chân tay đứt gẫy, lục phủ ngũ tạng nát bay cũng theo từng tiếng nổ mà bắn tung tóe khắp mỗi một góc khuất của chiến trường.

Trong suốt hai ngày hôm nay, cả Trấn Khang phủ triệt để biến thành địa ngục nhân gian, ngập ngụa mùi máu tanh khiến người ta phải ngộp thở.

Tường thanh của Trấn Khang phủ đã bị quân đội nước Mã Toa sử dụng thuốc nổ đen đánh sụp toàn bộ, những đoạn tường thành vốn đã chẳng vững chãi gì cho cam, mau chóng bị san thành bình địa, con sông hộ thành vốn chẳng có chút nào, cũng bị tường thành đổ xuống lấp bằng.

Những tòa thành thị của Kim Xuyên đạo, cơ bản đều có tường thành rất thấp rất yếut ớt, hình như chỉ có công năng tượng trưng thôi vậy, chẳng thể nào so sánh với những tòa thành kiên cố ở địa khu Mỹ Ni Tư.

Sau khi toàn bộ tường thành của Trấn Kháng phủ bị quân đội nước Mã Toa dùng thuốc nổ đánh sập, một chút tác dùng ngăn trở của nó đã mất đi, kỵ binh của nước Mã Toa có thể ra vào những con đường của Trấn Khang phủ một cách tự do.

Bời thế, từ lúc chiến đấu vừa mới bắt đầu, cả Trấn Khang phủ đã rơi vào cuộc hạng chiến thảm liệt.

Quân đội nước Mã Toa tấn công Trấn Khang phủ chính là sư đoàn kỵ binh thứ 18, 80 và 82 dưới sự quản hạt của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương.

Ba sư đoàn kỵ binh này đều là bảo bối trong lòng Vũ Văn Phân Phương, được nàng hết sức sủng ái, có một số binh sĩ đã đổi sang dùng súng trường Chấn Thương, số binh sĩ còn lại cho dù chưa đổi sang dùng súng trường Chấn Thiên, cũng toàn bộ đổi sang dùng súng rãnh xoắn có hiệu quả hơn.

Dựa vào ưu thế số lượng, bọn chúng không ngừng lao vào những con đường của Trấn Khang phủ, tiếng súng vang lên không có lúc nào ngơi nghỉ. Khói trắng do súng trường Chấn Thiên sinh ra khi xạ kích cùng với khói đen của súng rãnh xoắn sinh ra đan xen vào nhau, bao phủ lấy toàn bộ Trấn Khang phủ.

Bộ đội quân Lam Vũ đồn trú ở nơi này cũng không chịu thua kém, cùng quân đội nước Mã Toa tranh đoạt quyết liệt từng con đường, từng tòa nhà, thậm chí là từng cái cửa sổ một.

Tiếng động như xé giấy dầu của súng máy Bạo Phong Tuyết vang lên không nớt bên tai, từng làn đàn mãnh liệt quét qua, binh sĩ nước Mã Toa đổ rạp từng mảng, súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc bắn rỉa từng phát, cũng làm cho binh sĩ nước Mã Toa nếm đủ trái đắng, thậm chí những tiếng tạch tạch tạch của súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc trở thành thứ âm thanh khiến bộn chúng kinh sợ nhất.

Tiếng pháo vẫn liên miên không ngớt, dày vò từng đống đổ nát của Trấn Khang phủ, tới tận khi nó đã không thể nát hơn được nữa vẫn còn chưa chịu dừng tay.

Ngay cả quan chỉ huy tối cao của quân đội nước Mã Toa là Vũ Văn Phân Phương cũng không thể không thừa nhận, đây là cuộc chiến tranh đoạt thành thị kịch liệt nhất mà nàng từng chứng kiến trong đời.

Bộ đội đồn trú ở Trấn Khang phủ cùng khu vực phụ cận chính là trung đoàn 116 của sư đoàn 101 quân Lam Vũ, trung đoàn này cũng là bộ đội mới được thành lập, tiền thân của nó là tiểu đoàn anh hùng Lão Hổ Câu, trung đoàn trường chính là Đường Vĩ danh tiếng lấy lừng.

Nhưng hiện giờ Đường Vĩ không có mặt ở Trấn Khang phủ, thay thể hắn chỉ huy bộ đội là Trình Ngạo Vân và số 04.

Quân Lam Vũ từ nửa cuối năm ngoái bắt đầu thực hành chế độ luân phiên bồi huấn hữu hạn, bắt đầu tiến hành từ cấp trung đoàn, từ ngày 1 tháng 1, trung đoàn 116 và trung đoàn 216 liền thay đổi quan chỉ huy cho nhau, thời hạn là một năm.

Không ngờ rằng Trình Ngạo vân và số 04 vận khí cực tốt, vừa mới suất lĩnh trung đoàn 116 dừng chân ở Trấn Khang phủ, đã gặp phải cuộc tiến công của quân đội nước Mã Toa.

Trung đoàn 116 chưa đủ biên chế, nó vốn có tổng cộng bốn tiểu đoàn bộ binh, nhưng có hải tiểu đoàn bị rút tới phụ cận cứ điểm Công Kê Sơn, tham gia tiến công chính diện với quân đội nước Mã Toa.

Trong hai tiểu đoàn bị rút đi này, bao gồm cả tiểu đoàn anh hùng Lão Hổ câu cùng với một tiểu đoàn chủ lực khác, lưu lại Trấn Khang phủ chỉ có hai tiểu đoàn bộ binh có sức chiến đấu tương đối yếu cùng với tiểu đoàn pháo binh pháo trái phá 75 ly.

Nếu như tính toàn cụ thể nhân số, hiện giờ quân Lam Vũ ở Trấn Khang phủ, thêm vào số pháo binh cũng không đủ hai nghìn ba trăm người.

Trấn Khang phủ chẳng phải tòa thành vững trãi, quân Lam Vũ không thể dựa vào nó để cố thủ, đối diện với ba sư đoàn kỵ binh tinh nhuệ của quân đội nước Mã Toa, đúng là vô cùng nguy hiểm, cho nên Dương Túc Phong mới không chút do dự đích thân muốn tới nơi này cứu viện.

Bất quá, ngoại trừ bộ đội dã chiến chủ lực ra, quân Lam Vũ cũng có lực lượng khác để sử dụng, đó chính là đội cảnh vệ nhân dân của Trấn Khang phủ.

Bời vì ở tại tiền tuyến trên cùng, nên binh lực của đội cảnh vệ nhân dân Trấn Kháng phủ dựa theo tiêu chuẩn của một tiểu đoàn trang bị nhẹ để bố trí, có gần một nghìn chín trăm người.

Binh sĩ của đội cảnh vệ nhân dân đều được tiếp thụ huấn luyện quân sự tương đối tốt, trừ không có vũ khí hạng nặng ra, thì ở các phương diện khác đương trang bị không có quá nhiều sự khác biệt với bộ binh bình thường của quân Lam Vũ.

Đa phần bọn họ được trang bị súng trường Mauser, trong lúc phòng thủ vẫn có thể phát huy được tác dụng.

Chính bời vì biểu hiện xuất sắc của đội cảnh vệ nhân dân, cho nên Trấn Khang phủ mới chống đỡ được thời gian hai ngày.

Trình Ngạo Vân gian nan từ trên bức tường cao của nha môn Trấn Khang phù thò đầu ra, dịu thật mạnh đôi mắt bị mết máu đọng lại lấp lấy, sau đó nâng kính viễn vọng lên nhìn về thành trấn phía tây của Trấn Khang phủ.

Đầu của hắn bị đá do súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa bắn lên đập phải, bọ tước mất một mảng da thịt, xương cốt trắng ởn ở bên trong cũng lộ rõ ràng ra bên ngoài.

Sau khi được quân y xử lý, hiện giờ vẫn cứ không ngừng nhỏ máu. Máu tươi từ trên trán của hắn chảy dọc theo mũi nhỏ xuống dưới, thường tràn cả vành mặt, làm cho tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy trước mắt cứ lờ mờ tựa hồ được phủ lên một lớp máu màu hồng nhạt.

Trên thực tế thì lúc này Trấn Khảng phủ là một vùng đất xám xịt.

Bên ngoài bức tường cao của nha môn tri phủ đâu đâu cũng là vết cháy xém, thi thể nằm chồng chất khắp nơi, tất cả đường phố đều lấp đầy toàn là thi thể của kỵ binh nước cùng với gạch đá nát vụn.

Đại bộ phận công trình kiến trúc phía tây của Trấn Kháng phủ đã bị phá hủy, cả tòa thành thị nhìn qua trống trải hơn rất nhiều, rất nhiều những căn phòng chưa bị đổ sụp hoàn toàn cũng đang không ngừng bốc cháy, phát ra khói đen mịt mù, làn khói đặc bao phủ lấy không trung, làm bầu trời trở nên ui ám.

Trong hai ngày nay, Trấn Kháng phủ mà quân Lam Vũ chẳng dễ dàng gì xây dựng lên, gần như đã bị hủy diệt mất một nửa.

Trong những đống tan hoang cháy xém này, thỉnh thoảng còn có bóng người hoạt động, bọn họ đều là những tay súng bắn tỉa hoặc là chiến sĩ của đội cảnh vệ nhân dân do quân Lam Vũ phái ra.

cũng có rất nhiều tráng đinh Trấn Khang phủ tình nguyện tham chiến, bọn họ đã phần là không có động phục, chỉ thu giữ lấy một cây súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa, rồi lặng lẽ nấp vào trong đống đổ nát của thành thị, đem những nòng súng dính máu đó nhắm vào mỗi tên kỵ binh nước Mã Toa tiến tới.

Những tiếng pháo nồ đùng đùng của pháo binh quân Lam Vũ đã che lấp đi những tiếng súng nổ lác đác, vì thể đoạt đi tính mạng của không ít kỵ binh nước Mã Toa.

- Trận địa của đại đội chín không có vấn đề gì chứ?

Trình Ngạo Vân mem theo trận địa phòng ngự được dựng lên bởi những thi thể, lặng lẽ đi tới trận địa phòng ngự của đại đội chín.

Đại đội trưởng đại đội chín bị súng trường Chấn Thiên bắn trúng đùi, viên đạn xuyên thẳng qua, mang theo không ít máu thịt.

Được quân y khẩn trưởng băng bó vết thương xong, đại đội trưởng đại đội chín kiến trì mang cái chân bị thương chỉ huy phòng ngự.

Trận địa phòng ngự mà đại đội chín phụ trách, nằm ở phía trên cùng nơi đối diện với đòn công kích của quân đội nước Mã Toa, trận địa mà bọn họ giữ có hai toàn giáo đường cao bốn tầng, hai tòa giáo đường này đều được dùng đá hoa cương xây dựng lên, kiên cố vô cùng, bời thế nới này mau chóng trở thành điểm tựa cho chiến tuyến của quân Lam Vũ.

Tất cả cửa ra vào và cửa sổ của hai công trình kiến trục này đã bị súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa bắn nát hoàn toàn, thông với bốn phương tám hương, quân đội nước Mã Toa cũng lưu lại mấy trăm cỗ thi thể ở bên ngoài công trình này.

Đại đội trưởng đại đội chín vỗ ngực nói:

- Chỉ cần có đủ đạn dược, trận địa sẽ vững như bàn thạch.

Sau khi được mở rộng, đại đội chín có hai trăm mười bảy quan binh, trong cuộc chiến hai ngày trước dó, có hai mươi sáu người hi sinh, hơn sáu mươi người bị thương, nhưng trừ hai thương binh bị trọng thương hôn mê ra, thì những thương binh khác kiên quyết không chịu rời bỏ tiền tuyến.

Bọn họ dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ hoặc là súng trường Mauser, nằm trên trần của hai tòa giáo đường, tập trung toàn bộ tinh thần theo dõi động tĩnh của kỵ binh nước Mã Toa, rất nhiều người quấn băng chằng chịnt, máu tươi không ngừng từ trong vết thương chảy ra, làm băng gạc bị nhuộm thành một màu đỏ sậm, sàn nhà của mỗi tầng lầu cũng bị máu tươi nhuộm đỏ hoàn toàn.

Trình Ngạo Vân cận thận hỏi thăm mỗi mội thương binh, quan tâm hỏi xem bọn họ có muốn tạm thời rút khỏi chiến trường, tới y viện phía sau để nghỉ ngơi hay không, nhưng tất cả các chiến sĩ để cự tuyệt, không lấy một ngoại lệ.

Rất nhiều chiến sĩ đều nói, vết thương của mình không có vấn đề gì, nhưng nếu trận địa mà mất, thì đó mới là vấn đề, làm Trình Ngạo Vân hết sức cảm động.

Quan binh của trung đoàn 116 đại bộ phần đều sinh ra và lên lên ở địa khu Mỹ Ni Tư, trong suốt quãng thời gian bốn năm nay, bọn họ đã đem tư tưởng của bán thân và lý tưởng của quân Lam Vũ gắn chặt với nhau, cho dù phải vì nó mà trả giá bằng sinh mạng cũng không tiếc.

Trình Ngạo Vân có đầy đủ lý do để tin rằng, lần tiến công mà Vũ Văn Phân Phương dày công mưu tính này, nhất định sẽ phải trả giá thảm trọng.

Từ trong hai vòng tròn của kính viễn vọng nhìn ra ngoài, Trình Ngạo Vân có thể thấy được rõ ràng, quân đội nước Mã Toa chính đang chuẩn bị tỉ mỉ cho đợt tiến công lần thứ tư.

Ở địa phương cách Trấn Khang phủ ước chừng ba bốn nghìn mét, có rất đông kỵ binh nước Mã Toa đang tụ tập, số kỵ binh nước Mã Toa này hẳn là thuộc về sư đoàn kỵ binh số 80 của lục quân nước Mã Toa, bọn chúng cũng thuộc vào đội ngũ thiết giáp cung kỵ của quân đội nước Mã Toa, là tinh nhuệ của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương.

Vũ Văn Phân Phương một hơi đưa cả ba sư đoàn kỵ binh đi tấn công Trấn Khang phủ, trong đó còn có hai sư đoàn kỵ binh thiết giáp là sư đoàn số 18 và 80, có thể thấy được quyết tâm của cô ta như thế nào.

Trong thời gian hai ngày trước đó, sư đoàn kỵ binh 80 lục quân nước Mã Toa liên tục phát động nhiều đợt tấn công, bọn chúng đã phá hủy thành công tường thành của Trấn Khang phủ, đưa trung đoàn 116 quân Lam Vũ vào cuộc hạng chiến tàn khốc đẫm máu.

Bọn chúng mặc dù là kỵ binh, nhưng năng lực tác chiến khi xuống ngựa cũng rất mạnh mẽ, bọn chúng cung quân Lam Vũ tranh đoạt qua lại mỗi một con đường, mỗi một tòa kiến trúng, cho tới khi thành công chiếm lĩnh được một phần ba số kiến trúc của Trấn Khang phủ.

Sức chiến đấu dữ dội của bọn chúng làm Trình Ngạo Vân thấy được chỗ hơn người của quân đội nước Mã Toa, bọn chúng đúng là xuất sắc hơn quân đội đế quốc Đường Xuyên nhiều, chẳng trách mà có thể đánh cho quân đội đế quốc Đường Xuyên răng rơi đầy đất.

Đương nhiên, tổn thất của sư đoàn kỵ binh 80 lục quân nước Mã Toa cũng không phải là nhẹ, trong hai ngày chiến đấu, quân số bọn chúng tổn thất đã lên tới năm nghìn người, gần như chiếm một phần ba tổng binh lực của cả sư đoàn.

Thiếu tướng Mã Tô Liệt Phu quan chỉ huy sư đoàn gần như muốn phát điên, trong lịch sử của sư đoàn kỵ binh số 80, còn chưa bao giờ gặp phải sự tổn thất nặng nề như thế.

Cứ mỗi một lần phát động tất công, thiếu tướng Mã Tô Liệt Phu từ kính thiên lý đều có thể nhìn thấy rõ ràng bộ hạ của mình cứ hết tên này tới tên khác ngã xuống trước họng súng của quân Lam Vũ.

Quân Lam Vũ mặc dù đã mất đi tường thành, nhưng bọn họ vẫn cứ ngoan cường chiếm lĩnh từng công trình kiến trúc, không ngừng từ bên trong phát ra trận mưa đạn xối xả, đem binh sĩ nưỡ Mã Toa xông lên bắn gục hoàn toàn.

Mã Tô Liệt Phu lập tức hạ lệnh quân đội nước Mã Toa bất chấp mọi giá cùng quân Lam Vũ tranh đoạt từng tòa kiến trúc.

Súng trường Chấn Thiên cùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ giao chiến hết sức quyết liệt, khắp nơi là tiếng súng nổ, cùng với tiếng lựu đạn. Nguồn: http://truyenyy.com

Mỗi một lần nhìn thấy lựu đạn của quân Lam Vũ từ trên không trung rơi xuống, là Mã Tô Liệt Phu đều cảm thấy như đầu óc của mình bị rút rỗng đi vậy, bời vì sau mỗi một luồng sáng chói lên, là thế nào cũng có mấy binh sĩ nước Mã Toa lăn lộn trên mặt đất kêu gào bi thảm rồi bỏ mình.

Trong cuộc hạng chiến kịch liệt, các chiến sĩ quân Lam Vũ phát hiện ra, lựu đạn mà trước kia bọn họ chẳng mấy lưu tâm đã phát huy tác dụng cực lớn.

Cứ phát hiện ra tình huống không ổn là bọn họ lập tức quẳng lựu đạn ra, thế là binh sĩ nước Mã Toa đỏ rạp cả đống.

Có một số chiến sĩ quân Lam Vũ dần dần nắm được bí quyết, sau khi kéo chốt cố ý đợi ba giây sau mới đem lựu đạn ném ra, kết quả lựu đạn thường thường phát nổ trên đầu quân đội nước Mã Toa, tạo thành tổn hại càng lớn hơn.

Chiêu này dùng để đối phó với quân địch có ý đồ bắc thang trèo lên công trình kiến trúc là hết sức hiệu quả.

Chứng kiến tất cả những cảnh đỏ, Mã Tô Liệt Phu trừ đầy bụng nộ hỏa ra thì không còn bất kỳ biện pháp nào khác.

Cùng với việc nổi giận, hắn cũng nảy sinh ra một số nghi hoặc với Vũ Văn Phân Phương, sư đoàn kỵ binh số 80 lục quân nước Mã Toa là sư đoàn kỵ binh thuần túy, từng là một trong số sáu sư đoàn kỵ binh thiết giáp được thành lập sớm nhất của nước Mã Toa, có một lịch sử huy hoang.

Cho tới gần đây, sau khi đổi sang sử dụng súng trường Chấn Thiên, cái tên thiết giáp cung kỵ mới dần dần quên đi, thế nhưng sử dụng kỵ binh để đối phó với quân Lam Vũ ở Trấn Khang phủ, Tô Liệt Mã Phu cảm thấy thực sự không hợp với lẽ thường.

Song Mã Tô Liệt Phu cũng hiểu tâm tư của Vũ Văn Phân Phương.

Vũ Văn Phân Phương sử dụng sư đoàn kỵ binh tấn công Trấn Khang phủ, không phải là để đánh chiếm nơi này, mà là để thu hút viện binh của quân Lam Vũ tới đây, sau đó mới dùng những sư đoàn kỵ binh khác tập kích bộ đội quân Lam Vũ tới tăng viện.

Đây là một sách lược vây thành đánh viện quân rất đơn giản mà cũng rất hiện quả.

Trấn Khang phủ có gần sáu mươi vạn cư dân, quân Lam Vũ ắt phải cứu viện cho nơi này không thể nào vứt bỏ được.

Nhưng, quân đội nước Mã Toa vẫn đánh giá thấp sức chiến đấu ngoan cường của quân Lam Vũ.

Mặc dù tính báo đã cho thấy, bộ đội quân Lam Vũ ở Trấn Khang phủ chỉ có chừng hai nghìn người, nhưng sức chiến đấu thực tế mà bọn họ biểu hiện ra vẫn làm cho sư đoàn kỵ binh 80 lục quân nước Mã Toa phải nếm không ít trái đắng.

Khi mới bắt đầu, bộ đội quân Lam Vũ vì yểm hội cư dân rút lui, đúng là đã ảnh hưởng tới khả năng kháng cự và bài bai bố trận của họ, còn cả vấn đề bố trí phong tuyến, khiến cho quân đội nước Mã Toa đánh thẳng một lèo chiếm lĩnh một phần ba Trấn Khang phủ.

Khi quân đội nước MÃ Toa cho rằng quân Lam Vũ đã mất đi đại thế, thì quân Lam Vũ đã hoàn thành nhiệm vụ yểm hộ cư dân rút lui, kháng cự lập tức trở nên quết liệt.

Bọn họ chiếm cứ dải trung tâm của Trấn Khang phủ, ngoan cường tử chiến với quân đội nước MÃ Toa, chiến sĩ quân Lam Vũ trú thủ ở bên trong mỗi một tòa kiến trúc, trừ phi bị giết chết toàn bộ, nếu không quân đội nước Mã Toa tuyệt đối không có khả năng chiếm lĩnh được công trình kiến trúc đó.

- Hà hà, quân địch lại sắp tới rồi! Kỷ lục tám mươi bảy tên đã có ai đột phát được chưa?

Đại đội trưởng đại đột chín vóc dáng rất cao lớn, nhưng nói chuyện lại hết sức nho nhã.

Đại đội chín triển khai cuộc so tài lập công giết địch ở hỏa tuyến, thành tích tốt nhất của chiến sĩ đại đội chín là giết chết được tám mươi bảy tên địch, nhưng chiến sĩ ưu tú đó lại bất hạnh hi sinh trong ngôi nhà bị đổ sập, kỷ lục đó cũng liền dựng lại cho tới tận bây giờ.

Không một ai nói gì, nhưng có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp kích động của họ, những người này đều hi vọng có thể đột phát kỷ lục đó.

Chiến sĩ xếp thứ hai đã giết chết được sáu mươi sáu tên địch rồi, chỉ cần giết chết thêm được hai mươi một tên địch trong cuộc tấn công lần này, là hắn có thể lập nên kỷ lục mới rồi.

NGoài ra chiến sĩ xếp thứ ba cũng đã giết chết được sáu mươi tên địch, cũng có hi vọng đột phá kỷ lục này.

- Ai lập nên kỷ lục mới, ta sẽ đem cái kỷ niệm chương này tặng cho người đó, cái này là do Phong lĩnh tự tay tặng cho ta đấy.

Trình Ngạo Vân không chút do dự nói, rồi lấy từ trong lòng ngực ra một cái kỷ niệm chương sáng lấp lánh, bày ra trước mặt mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ.

Bời vì trong cuộc chiến đấu chống quân Lam Vũ biểu hiện xuất sắc, Trình Ngạo Vân đã được Dương Túc Phong tận tay ban cho tấm kỷ niệm chương này, trong mấy vạn người tham gia trận chiến đó, chỉ có một trăm sáu mươi người trong đó có Trình Ngạo Vân được tặng kỷ niệm chương này, tất nhiên trân quý vô cùng.

Tất cả chiến sĩ quân Lam Vũ tức thì mắt sáng lên.

Hai mươi phút sau, sư đoàn kỵ binh 80 nước Mã Toa lại một nữa phát động tiến công mãnh liệt.

Khác với những cuộc tiến công trước đó, lần này quân đội nước Mã Toa tiến công với phạm vi rộng hơn, binh lực tham gia nhiều hơn, hơn nữa còn sử dụng kỵ binh hiếm thấy trong các cuộc hạng chiến.

Trong những đợt tấn công trước đó, quân đội nước Mã Toa chỉ cưỡi ngựa tới ngoại vi thành thị, sau đó xuống ngựa đi bộ phát động tấn công.

Trong trận hạng chiến kịch liệt, quân Lam Vũ và quân đội nước Mã Toa đều sử dụng rất nhiều thuốc nổ.

Thuốc nổ và địa lôi của quân Lam Vũ thì khỏi phải nói, lưu đạn cũng làm cho binh sĩ nước Mã Toa đổ máu thảm trọng, nhưng thuốc nổ do chính quân đội nước Mã Toa nghiên cứu chế tạo ra cũng có uy lực đủ để phát hủy kiến trục của thành thị.

Cứ như thế, một phần ba kiến trúc của Trấn Khang phủ cơ bản đã bị san thành bình địa, kỵ binh cũng có thể thoải mái qua lại trên đống đổ nát.

Pằng pằng pằng…

Tiếng súng mãnh liệt lại vang lên không ngớt, Trình Ngạo Mẫn mau lẹ cúi đầu xuống, đạn của súng trường Chấn Thiên lũ lượt bắt lên trên bức tường đá của giáo đường, phát ra những tiếng động chát chúa.

Có viên đạn bay qua ô cửa sổ, bay vèo vèo trên đỉnh đầu bọn họ, sau đó đập vào vách tường đá ở bên trong, viên đạn cuổi cùng rơi xuống mặt đất, nhưng vẫn còn chưa cam tâm, nảy lên vài cái rồi mới chịu dừng lại.

Chẳng bao lâu, trên mặt đất đã chất đống những viên đạn xấu xí của súng trường Chấn Thiên, có thế thấy được quân đội nước Mã Toa căm ghét hai tòa kiến trúc này như thế nào.

Nếu như chẳng phải thổ pháo của bọn chúng bị hỏa pháo của quân Lam Vũ hoàn toàn áp chết, thì khẳng định bọn chúng đã lôi thổ pháo của mình tới đây, hoàn toàn san phẳng hai tòa giáo đường này từ lâu rồi.

Quân Lam Vũ đương nhiên cũng chẳng chịu kém cạnh.

Pháo trái phá 75 ly và bách kích pháo không ngừng rền vang, đạn pháo không ngừng rơi xuống, phát ta từng cột khói mù mịt trong quân đội nước Mã Toa.

Những đống đổ nát đã bị san phẳng kia, cũng liệt tục bị đạn pháo bắn cho hất tung cả lên. Những đống đổ nát này đã bị thuốc nổ của quân đội nước Mã Toa và pháo hỏa của quân Lam Vũ dày vò không biết bao nhiêt lượt, bên trong đó gần như chẳng ìm nổi lấy một tấm chỗ hoàn chỉnh.

Trong làn khói đen tràn ngập, kỵ binh quân đội nước Mã Toa lao vào trong thành nối nhau ngã xuống, tiếng chiến mã hí vang càng tăng thêm không khí thảm liệt của Trấn Khang phủ, trên những con đường lại bắt đầu trở nên vắng vẻ quạnh quẽ.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status