Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 438

/769


Không ngờ quân Lam Vũ lại có thể tới nhanh như thế, thực sự nằm ngoài dự liệu của cao tầng Xích Luyện giáo.

Tôn Hưu Lan đi ra cửa nhìn, quả nhiên nhìn thấy ở vị trí cửa thành phía đông, pháo đạn của quân Lam Vũ đang rào rào trút xuống, những đoạn tường thành dùng gạch đất xây nên, mau chóng bị pháo đạn đánh sập tan tành, tiếp theo đó là nối nhau đổ xuống, chết người nhấ là cửa thành đã hoàn toàn bị bắn tung.

Trong khói đạn mù trời, hắn tựa hồ còn nhìn thấy binh sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đang cầm súng ống, dựa vào sự yểm hộ của hỏa pháo, xông về phía cửa thành.

Mã những phần tử vũ trang Xích Luyện giáo đáng lẽ phải giữ cửa thành thì lại lũ lượt tranh nhau bỏ chạy.

Bọn chúng chạy nhanh như vậy làm cho Tôn Hưu Lan không thể không hoài nghi, là bọn chúng có phải là được Phương Quốc Cường chuyên môn căn dặn trước rồi không.

Quả nhiên, khi hắn nhìn thấy Phương Quốc Cường từ trong phòng ra, thì khuôn mặt không có lấy một chút kinh hoàng nào, chỉ nhìn lướt qua hắn với vẻ khinh miệt, sau đó lại lạnh lùng theo đội ngũ rút lui.

Tôn Hưu Lan tức tới mức mũi như muốn xì ra khói.

Phương Quốc Cường không ngờ lại vứt bỏ cứ điểm Cẩm Bình Sơn thật.

Không cần suy nghĩ, Tôn Hưu Lan thuận tay rút trường kiếm ở bên hông ra, đâm ngay vào lưng Phương Quốc Cường, nhưng Phương Quốc Cường chỉ cười lạnh lùng, tựa hồ như sớm đã dự liệu được rằng hắn sẽ hành động như vậy.

Phương Quốc Cường không nói lời nào, chỉ lánh mình né khỏi thanh trường kiếm của Tôn Hưu Lan, sau đó nhổ phẹt một bãi đờm lên mặt đất.

Tôn Hưu Lan còn muốn truy đuổi, nhưng đột nhiên phát hiện ra, ở trên nóc nhà hai bên đường, xuất hiện hơn một trăm tay súng rãnh xoắn.

Một luồng hơi lạnh thấu tim lập tức từ dưới lòng bàn chân xộc lên, Tôn Hưu Lan tức thì muốn quay trở lại căn phòng, nhưng những tay súng kia đã nhất tề bóp cò.

Tức thì tiếng súng vang lên như ngô rang, khói súng mùi mịt, trong khoảng cách gần như thế, Tôn Hưu Lan Căn bản không có cơ hội để né tranh, lập tức toàn thân bị làn đàn dày đặc bắn cho thủng lỗ chỗ, trường kiếm cũng bị gãy làm nhiều đoạn, ngửa mặt ngã xuống.

Trong ý thức cuối cùng trước khi chết, Tôn Hưu Lan đột nhiên nhớ ra, những khẩu súng rãnh xoắn này là do mình tặng cho Phương Quốc Cường để làm lễ ra mắt, không ngờ rằng hắn lại dùng nó để đối phó với mình, hơn nữa còn không hề mềm lòng… chẳng lẽ, kẻ nắm quyền của Xích Luyện giáo đều như vậy cả sao? …

Nhìn Tôn Hưu Lan toàn thân thủng lỗ chỗ chầm chầm đổ ra mặt đất, chết không nhắm mắt, Phương Quốc Cường đi tới, đưa lòng bàn chân quét lên mặt Tôn Nhĩ Lan, vì thế con mắt của Tôn Hưu Lan liền bị bùn đất dày che kín lấy, tựa hồ như đã nhắm mắt lại.

Phương Quốc Cường sắc mặt nghiêm nghị, lại khạc một bãi đờm, rồi mới xoay người rời đi.

Hơn một nghìn phần tử vũ trang Xích Luyện giáo cũng nối đuối nhau theo chân Phương Quốc Cường bỏ đi.

Các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ùn ùn kéo vào, mặc dù tốc độ tiến quân của bọn họ rất nhanh, nhưng vẫn không bì được với tốc độ bỏ chạy của các phần tử vũ trang Xích Luyện giáo.

Phần tử vũ trang Xích Luyện giáo như một bầy ong vỡ tổ chạy khỏi cứ kiếm Cẩm Bình Sơn, làm cả tỏa cứ điểm tức thì trở nên trống hoác một cách khác thường.

Vương Lê Minh phái các chiến sĩ kiểm tra qua một lượt, phát hiện tất cả số vật tư trong cứ điểm đều đã bị chuyển đi hết sạch rồi, tới ngay cả hồ chưa nước sạch cũng đã bị cạn gần tới đáy, xem ra Phương Quốc Cường sớm đã chuẩn bị để vứt bỏ tòa cứ điểm này.

- Tên Vương Quốc Cường này thật giảo hoạt.

Vương Lê Minh hầm hè nói, cảm thấy đầu như âm ẩm đau.

Phương Quốc Cường vứt bỏa cứ điểm Cẩm Bình Sơn như thế này cũng thật dứt khoát sảng khoái, làm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ chẳng phí công sức mà chiếm được, hoàn thành nhiệm vụ thành công.

Nhưng đây không phải là kết cục lý tưởng nhất, chí ít đối diện với tòa cứ điểm trỏng trơ, Vương Lê Minh còn phải thu xếp bữa tối cho các chiến sĩ.

Hắn đi khắp một vòng trong kho lương thực của cứ điểm, phát hiện ra một hạt thóc cũng không còn nữa, mà do hành quân khẩn cấp cho nên hải quân lục chiến đội tất nhiên cũng không mang theo nhiều lương thực thừa.

Vương Lê Minh suy tính một một, chỉ đành tự mình phát điện bảo cho Đao Vô Phong, để hắn giúp chuẩn bị bữa tối cho bảy trăm người.

Đao Vô Phong đồng ý một cách rất sảng khoái.

Phương Quốc Cường dẫn đám thủ hạ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi cứ điểm Cẩm Sơn Bình, chuẩn bị rút về sảo huyện của mình, khi đi qua một đoạn đường núi vô cùng rộng rãi, Phương Quốc Cường ra hiệu cho mọi người dừng lại để nghỉ chân.

Hiện giờ hắn đã ở địa phương cách cứ điểm Cẩm Bình Sơn theo đường hẳng không tới sáu kilomet, quay đầu nhìn lại cứ điểm Cẩm Sơn Bình, phát hiện nơi đó đã bị các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ chiếm cứ hoàn toàn, lá cờ sư thứu màu lam cực lớn tung bay theo chiều gió trên nóc cứ điểm.

Nhìn sơ qua nhân số của hải quân lục chiến đội, có chừng một nghìn người, hắn thầm thấy may mắn cho quyết sách anh minh của mình, nếu như án chiếu theo lời kiến nghị của Tôn Hưu Lan, ở lại nơi này chống chọi với quân Lam Vũ, thì sợ rằng sớm đã may ít rủi nhiều rồi.

Quân Lam Vũ đánh cho quân đội nước Mã Toa tơi bời hoa lá, thất bại liểng xiểng, bản thân mình với lực lượng vũ trang chẳng đáng vào đâu này, làm sao có thể là đối thủ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ?

Phương Quốc Cường càng lúc càng bội phục sự sáng suốt của bản thân, thế nhưngchính lúc hắn đang cười thầm thì đột nhiên cảm thấy bắp chân tựa hồ như bị cái gì đó cắn phải, có chút cảm giác lạnh buốt, hết sức khoan khoái, phải ước chừng hơn một giây sau, hắn mới nghe thấy tiếng súng ngột ngạt.

Lúc mới đầu, Phương Quốc Cường và phần tử vũ trang Xích Luyện giáo ở bên cạnh đều cho rằng là tiếng súng tới từ cứ điểm Cẩm Bình Sơn ở đằng xa, nên cũng chẳng để ý mấy.

Nhưng sau khi liên tục có những tiếng súng vang lên, Phương Quốc Cường phát hiện ra bên cạnh mình lập tức có mấy người lần lượt ngã xuống, não bắn phọt ra thậm chí bay cả vào mắt của hắn, Phương Quốc Cường mới hiểu ra rằng mình đã gặp phải phục kích rồi.

Cũng ngay đúng lúc dó, Phương Quốc Cường cảm thấy bắp chân của mình đau đớn kịch liệt, vội vàng cúi đầu xuống nhìn, mới phát hiện ra chân của mình đã bị đạn của quân Lam Vũ bắn xuyên qua, máu tươi chảy ồng ộc.

Phương Quốc Cường thầm kêu không hay, toàn thân nhũn ra, ngã xụp trên mặt đất rồi, trong lúc ngã xuống, hắn liếc nhìn thấy những tay súng ở bên cạnh mình đang không ngừng nổ súng bắn trả.

Nhưng bọn chúng ngay cả phương hướng quân Lam Vũ xuất hiện cũng không nhìn được rõ, bốn phương tám hương đều là rừng cây xanh rì.

Trong lúc hoảng loạn căn bản không thể phân biệt được phương hướng chuẩn xác của quân Lam Vũ, ngược lại trong lúc không ngừng nổ súng, bọn chúng cũng lần lượt bị bắn hạ.

Ý thức được chuyện không hay, những phần tử vũ trang Xích Luyện giáo khác đều lũ lượt cướp đường bỏ chạy, bọn chúng liều mình thuận theo sườn dốc bên núi lăn xuống, nhờ vào đó thoát được quân Lam Vũ xạ kích.

Phương Quốc Cường cũng theo bản năng muốn cựa quậy bò sang bên đường, bản năng sinh tồn làm cho hắn hiểu ra, chỉ có lăng xuống mới có đường sống.

Thế nhưng khi hắn vừa mới ngã mình xuống, theo tiềm thứoc hắn lựa chọn bên dựa vào đường, hiện giờ nếu muốn lại bò ra, thì chẳng phải là chuyện đơng giản, khi hắn khó khăn lắm mới bò ra được tới bên đường, hắn mới phát hiện ra chân sau của mình đã bị người ta dẫm lên.

Phương Quốc Cường tức thì lòng như tro tàn.

Một lúc sau, Phương Quốc Cường mới gắng gượng quay đầu lại, có một quan quân quân Lam Vũ che khuất ánh mặt trời đang lạnh nhạt nhìn mình.

Phương Quốc Cường không hiểu rõ về quân Lam Vũ lắm, nhưng cũng biết viên quan quân này chính là người tổ chức đánh len mình.

Bời vì xoay lưng lại phía ánh mặt trời, trong con mắt của hắn còn có não tương chưa hoàn toàn được lau sạch, cho nên hắn không nhìn rõ được mặt của viên quan quân quân Lam Vũ đó, nhưng hắn có thể cảm giác được rõ ràng ánh mặt sắc lẻm mà lãnh khốc của đối phương.

Viên quan quân đó vẫy vẫy tay, sau đó buông lỏng cái chân bị dẫm lên của Phương Quốc Cường ra, có hai chiến sĩ quân Lam Vũ khác đi lên, kéo Phương Quốc Cường lên.

Lúc này Phương Quốc Cường mới nhìn thấy rõ ràng, thì ra là một viên quan quân thiếu tá của quân Lam Vũ, trên mặt có một vết xẹo rất rõ ràng, khả năng là bị kẻ địch rạch lên, đương nhiên cũng có khả năng là do bản thân cố ý rạch ra, để dọa dẫm người khác cũng giống như những vết thương trên người bản thân hắn vậy, có qua nửa đều là do chính bản thân hắn làm ra như thế.

Bất quá sắc mặt của viên quan quân này không lãnh khốc cho lắm, xem ra cũng không có ác ý gì.

Đương nhiên Phương Quốc Cường chẳng hề kỳ vọng mình có thể sống sót. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

Dương Túc Phong vang danh bốn biển, xưa nay chưa từng nghe thấy ai nói có lúc nào y biết mềm lòng.

- Đao Vô Phong.

Viên quân quân quân Lam Vũ kia tự báo tên tuổi, hơn nữa còn đưa tay ra, có ý bắt tay hắn.

Phương Quốc Cường vội vàng đưa tay ra, toàn thân trở nên run rẩy, kỳ thực nếu luận về vóc dáng, hắn còn cao lớn hơn viên quan quân tên gọi Đao Vô Phong của quân Lam Vũ rất nhiều.

Nhưng uy thế dưới khuôn mặt trầm mặc của đối phương, hắn cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé, cứ như cái bóng mặt trăng dưới mặt trời.

Quân Lam Vũ tập kích phe mình chỉ có hơn một trăm người, nhưng dã làm cho hơn một nghìn phần tử vũ trang của Xích Luyện giáo phải chạy té *** vãi phân.

Đánh lén thành công Phương Quốc Cường tất nhiều là lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong suất lĩnh.

Vốn là bọn họ muốn đánh lén cứ điểm Cẩm Bình Sơn, kết quả không ngờ rằng Phương Quốc Cường lại chủ động vứt bỏ cứ điểm Cẩm Bình Sơn, nên không có cơ hội cho bọn họ phát huy nữa.

Vừa vặn lại nhận được điện cầu cứu của Vương Lê Minh, vì thế hắn liền suất lĩnh bộ hạ của mình tới nơi này chặn đường Phương Quốc Cường, kết quả chặn được chính chủ.

Đao Vô Phong từ sau khi rời khỏi địa khu Mỹ Ni Tư, đã lâu lắm rồi không tham gia chiến sự, cho nên trên người không có sát khí gì.

Bất quá trên thực tế hắn cũng không phải là loại quân nhân sát khí lộ ra bên ngoài, hai năm nay được Dương túc Phong giáo dục, tới trường học lăn lộn mấy tháng, không dám nói là học được cái gì, nhưng đã tu tâm dưỡng tính, vùi đầu đọc sách, sự tàn bạo và thô lỗ ngày xưa đã thu liễm không ít.

Đối diện với ánh mắt trầm mặc của đối phương, Phương Quốc Cường cảm thấy tất cả dungx khí và sức lực của mình đều bị rút cạn, chỉ lắp ba lắp bắp nói:

- Tôi… tôi, tôi là Phương Quốc Cường, các ngươi … các ngươi, muốn.. muốn cái gì, tôi đều đồng ý, đồng ý hết …

Đao Vô Phong lạnh nhạt nói:

- Vậy được, bọn ta có bảy trăm người đang chờ đợi tìm ngươi kiếm đồ ăn, phiền ngươi cung cấp cho một ít lương thực …

Phương Quốc Cường tức thì ngẩn ra, còn cho rằng mình nghe nhầm, nhưng nhìn vẻ mặt của Đao Vô Phòng thì tựa hồ mình không nghe nhầm.

Trong lòng hắn tức thì trở lên buồn bực, quân Lam Vũ suốt một đường đuổi bắt đánh giết, chẳng lẽ là muốn tìm mình xin đồ ăn?

Những số lương thực này đều bị phân tán ở trong hơn sáu mươi chiếc hang động có lớn có nhỏ, nếu chẳng phải là được chính Phương Quốc Cường dãn tới, thì quân Lam Vũ có mất thời gian tới mười năm cũng chẳng thể tìm thấy được số lương thực này, bời chỗ giấu thực sự quá bí ẩn.

Khi Dương Lê Minh dẫn các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội tới vận chuyển lương thực, thì phát hiện ra ở bên trên vỏ của rất nhiều bao lương thực không ngờ lại có dấu hiệu của nước Mã Toa.

Thì ra sản lượng lương thực của bản thân Ngân Xuyên đạo không đủ, vì như cầu của tác chiến lâu dài, vì thể Mục Tử Huân và nước Mã Toa bí mật đạt thành hiệp nghị mậu dịch dùng tài nguyên khoảng sản để đổi lấy lương thực, nhập khẩu không ít lương thực từ nước Mã Toa.

Số lương thực này đều được Xích Luyện giáo phân chia cho các thế lực, sau đó chia ra để cất giữ, để tiện cho việc sử dụng.

Từ trước tới nay, quân đội của Xích Luyện giáo sở trường nhất không phải là cùng kẻ địch chính diện đối kháng, mà là đánh du kích như liệt hỏa liêu nguyên.

Bản lĩnh sở trường nhất của bọn chúng không phải là dạn trận trên chiến trường cùng kẻ địch lấy cừng chọi cứng, mà là ẩn nấp ở bên trong những hang động ở nơi thâm sơn cùng cốc, giống như những con sói hoang, nhắm đúng cơ hội là nhào ra cắn một nháo vào yết hẩu của đối phương, sau đó lại lập tức rút về, lặng lẽ chờ đợi cơ hội hành động lần thứ hai.

Đối với loại phương thức tác chiến nhỏ lẻ với tính cơ động cực cao này, thì việc dự trữ lương thực liền trở thành một môn học vấn rất chú trọng tới kỹ thuật.

Xích Luyện giáo bình thường đều cất trữ rất nhiều lương thực ở trong những hang động khô rao, để chuẩn bị để sử dụng khi mai danh ẩn tích.

Khi xưa Nhạc Thần Châu suất lĩnh hơn ba mươi vạn đại quân tiến vào Ngân Xuyên đạo đàn áp Xích Luyện giáo một cách quyết liệt, dại bộ phận nhân viên của Xích Luyện giáo đều âm thầm ẩn nấp trốn tránh.

Chính là trốn ở bên trong những hang động không một ai biết tới sống những ngày tháng không thấy ánh mặt trời này, mặc dù cuộc sống vô cùng gian khổ vất vả, nhưng lại làm cho Nhạc Thần Châu không thể làm gì được bọn chúng. Bời dù thế nào thì ông ta cũng chẳng thể chầm chậm lùng sục từng cái hang động một.

Chính phương pháp như vậy, đã làm cho Xích Luyện giáo bảo tồn được thực lực cơ bản, sau khi Nhạc Thần Châu rút đi, có thể có cơ hội đông sơn tái khởi, tro tàn cháy lại.

Khi quân Lam Vũ tới, Xích Luyện giáo cũng chuẩn bị dùng chiêu này.

Căn cứ vào tin tức Phương Quốc Cường tiết lộ, chẳng những bản thân hắn, mà có khá nhiều lực lượng Xích Luyện giáo ở địa phương kỳ thực trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng phân chia thành từng nhóm nhỏ.

Bọn chúng ngoại trừ dự trữ một lượng lớn lương thực ra, còn cất chưa rất nhiều vũ khí trang bị, bọn chúng không hi vọng xa vời có thể đánh bại được quân Lam Vũ, chỉ hi vọng có thể bình an sinh tồn được dưới vành mắt của quân Lam Vũ.

Đám người Phương Quốc Cường đều cho rằng, chính diện đối kháng với quân Lam Vũ là một hành động hết sức thiếu sáng suốt, ngược lại ẩn nấp trong chỗ tối cùng quân Lam Vũ tiêu hao thời gian, xem xem ai có thể kiên trì tới cuối cùng, mới là một biện pháp tốt.

Chỉ có đám Mục Tử Huân cao tầng hạch tâm của Xích Luyện giáo, ở trường hợp công chúng mới không ngừng kêu gào muốn chính diện quyết chiến với quân Lam Vũ.

Đám quân Xích Luyện thuộc hạ của hắn, đúng là tựa hồ cũng chuẩn bị sẵn sàng quyết chiến với quân Lam Vũ, tại rất nhiều trường hợp cử hành nghi thức duyệt binh trên quy mô lớn.

Có rất nhiều giáo đồ của Xích Luyện giáo đều bị Mục Tử Huân mê hoặc, cũng quyết tâm cùng quân Lam Vũ liều mạng, nên chủ lực quân Xích Luyện của hắn không cần phải co mình ở Xích Luyện Thần Kinh không hề nhúc nhích.

Dù sao, Xích Luyện giáo cũng không phải là không hề hay biết gì với cuộc chiến ở bên ngoài.

Mấy năm nay quân Lam Vũ quật khời đã đủ làm cho bọn chúng phải cảnh giác, nhất là khi những nhân viên tình báo của quân Lam Vũ hoạt động tích cực ở Ngân Xuyên đạo, bọn chúng đều cảm thấy một cỗ áp lực vô hình tới từ ngoài biển khơi.

Quân Lam Vũ ở lục địa Y Vân tung hoành ngạc dọc như cuồng phong quét lá, không một ai có thể địch được.

Ở trên mặt biển cũng đánh cho hải quân nước Mã Toa không còn dám ho he một chút nào, gần đây lại còn thực hành chế độ hạm đội cướp bóc, càng ép cho quân đội nước Mã Toa đã từng hết sức hống hách phải vứt bỏ cả một dải bờ biển.

Đặc biệt là gần đây Dương Túc Phong đích thân ra trận, làm cho Vũ Văn Phân Phương phải vứt bỏ Ngân Xuyên đạo.

Ngay cả người mạnh mẽ như Vũ Văn Phân Phương cũng bị quân Lam Vũ ép cho thở không ra hơi, thì Xích Luyện giáo có đáng là cái gì? Bọn chúng lấy đâu ra tư cách đối kháng trực tiếp với quân Lam Vũ?

Hiện giờ chẳng những uy thế của quân Lam Vũ đã bao chùm lên quân đội của nước Mã Toa, mà tới ngay cả uy phong của Dương Túc Phong cũng đã dần dần che lấp Vũ Văn Phân Phương, trở thành đề tài được đám luận nhiều nhất trong nội bộ của Xích Luyện giáo.

Người có thể như cây có bóng, đi c ùng với sự quật khởi mạnh mẽ của quân Lam Vũ, cái tên Dương Túc Phong cũng bắt đầu trở nên quen tai với mỗi một người trên đại lục Y Lan.

Trước đó, giáo đồ của Xích Luyện giáo nghiên cứu nhiều nhất chính là Vũ Văn Phân Phương rốt cuộc là người hay là ma quỷ, còn bây giờ vấn đề được nghiên cứu nhiều nhát lại là Dương Túc Phong rốt cuộc là người hay là ma quỷ.

Phương Quốc Cường cho rằng, nếu như mình còn có thể giữ được mạng, thì bán mạng cho Dương Túc Phong có lẽ cũng là một lựa chọn không phải tệ.

Thế nhưng, muốn bán mạng cho Dương Túc Phong, cũng không phải là ai cũng có thể làm được, chí ít thì phải chứng minh bản thân còn có một chút tác dụng, nếu không cho dù tự mình chủ động dâng tới tận cửa, cũng bị đánh cho vỡ đầu chảy máu.

Cho nên Phương Quốc Cương đối với những điều mình biết là nói, đã nói là không che đậy điều gì, hết sức để biểu hiện thành ý hợp tác của bản thân.

Vương Lê Minh đương nhiên không thể bỏ qua một cơ hội như vậy, cùng với Phương Quốc Cường tiến hành đàm luận chi tiết, gắng sức moi được tin tức từ trong miệng của hắn nhiều nhất có thể.

Vì giữ bí mật tác chiến, Vương Lê Minh không hề nhắc tới chuyện tù binh chiến tranh, nhưng trong lúc vô tình Phương Quốc Cường lại cung cấp cho một tin tức, đó là bời vì gần đây ở nước Y Lan phát hiện ra rất nhiều tài nguyên khoáng sản, cho nên cần một lượng lớn sức lao động, nên nước Mã Toa và nước Y Lan bí mật đàm phán.

Quyết định đem một số tù binh chiến tranh của đế quốc Đường Xuyên ở Ngân Xuyên đạo áp giải tới nước Y Lan, cũng sử dụng làm sức lao động miễn phí.

Dù sao thì lưu bọn họ ở lại Ngân Xuyên đạo cũng không phải an toàn cho lắm, hiện giờ rất nhiều loại dấu hiệu cho thấy, quân Lam Vũ sớm muộn gì cũng có hành động lớn ở Ngân Xuyên đạo.

Vương Lê Minh khôn ngoan giả ngốc, làm bộ như tò mò hỏi:

- Tù binh à? Tù bình gì vậy?

Phương Quốc Cường đúng là không đem chuyện của những tù binh chiến tranh đó đẻ ở trong lòng, chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, nghe thấy Vương Lê Minh lên tiếng hỏi, liền vội vàng giải thích chi tiết.

Để thể hiện thành ý của bản thân, Phương Quốc Cường thậm chí còn vẽ một tấm bản đồ trên giấy trắng, đem vị trí giam giữ số tù binh chiến tranh đánh dấu rõ ràng.

Mặc dù trong đó có một số địa phương mà hắn không được rõ cho lắm, nhưng hiển nhiên đại bộ phận chi tiết hắn vẫn biết, dù sao thì hắn cũng là một trong số thành viên cao tầng của Xích Luyện giáo, đã từng hỏi qua chuyện liên quan tới tù binh chiến tranh.

Tư liệu của hắn cung cấp, so với tư liệu mà nhân viên tình báo của quân Lam Vũ thu được thì phong phú và chi tiết hơn nhiều.

Vương Lê Minh liền giao tư liệu mà Phương Quốc Cường cung cấp cho người khác đi kiểm chứng, cuối cùng phát hiện ra, đúng là thực cả.

Nhưng điều Phương Quốc Cường mieu ta về số tù binh chiến tranh cùng với địa điểm giam giữ cùng với hiện trạng đều vô cùng chính xác, những tin tức này đối với hải quân lục chiến đội quân Lam Vu đều rất cần thiết.

- Ta sẽ đem thành ý hợp tác của ngươi báo cáo cho Phong lĩnh, ta nghĩ, ngài sẽ cảm nhận được.

Vương Lê Minh chậm rãi nói, sau đó đứng lên không để ý tới sắc mặt thấp thỏm bất an của Phương Quốc Cường, xoay người rời đi.

Khi đi ra tới ngoài cửa, Vương Lê Minh thuận tiện nhìn bốn xung quanh, phát hiện ra có rất đông các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội đang xây sửa công sự.

Bọn họ đem số gạch ở tường thành phía đông rỡ bỏ xuống, sau đó thuận theo triền dốc ở phía tây đây xuống, chất đống thành một bức tường ngăn đơn giản ở phía tây. Sau đó lắp súng máy lên bên trên.

Vốn khi xây dựng cứ điểm Cẩm Bình Sơn, là để đối kháng với quân địch tới từ phía đông, nhưng hiện giờ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ phải chống lại kẻ địch tới từ phía tây.

Có thể thấy được, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ xuất hiện ờ vùng trung tâm của Ngân Xuyên đạo, thì bất kể là Xích Luyện giáo hay là quân đội nước Mã Toa, đều không thể khoanh tay bỏ mặc được, tới thời cơ thích hợp, bọn chúng vẫn sẽ phải nỗ lực xử lý.

Cẩn tắc vô áy náy, vĩnh viễn là nguyên tắc quân sự cơ bản nhất của quân Lam Vũ, cho dù không có kẻ địch tới tiến công đi chăng nữa.

Vương Lê Minh đi tới bộ chỉ huy, đem tất cả những tin tức Phương Quốc Cường cung cấp báo cáo cho Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong và đám Khắc Lao Tắc Duy Tư sau khi thương lượng xong, cảm thấy Phương Quốc Cường là một đối tượng có thể lôi kéo.

Nói một cách chính xác ra thì không phải là lôi kéo mà là chính phục triệt để. Phương Quốc Cường chỉ có quy thuận quân Lam Vũ mới còn có đường để sống.

Trước đó nhân viên tình báo của quân Lam Vũ cũng đã từng tiếp xúc với một số thế lực địa phương của Xích Luyện giáo, nhưng bọn chúng còn chưa bị quân Lam Vũ đả kích, còn chưa cảm nhận được cơn đau cắt da cắt thịt, cho nên không coi trọng đúng mức.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status