Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 463

/769


Trong mấy trăm năm chinh chiến, đại lục Y Lan cũng có thể thấy mơ hồ Hải Thiên Phật Quốc là một sát thủ vô hình, các nàng chưa từng lộ diện, nhưng những sự kiện chính trị trọng địa của Y Lan đại lục biến hóa khôn lường, không hề thiếu sự nhúng tay cảu của Hải Thiên Phật Quốc. Thậm chí các nàng còn chủ động bày ra những chuyển biến chính trị lớn. đương nhiên, những điều này không hề biểu hiện ra bên ngoài, không kẻ nào nhìn thấy, chỉ có những nhân tài kiệt xuất có vị trí cáo mới có thể cảm nhận thấy những chuyện kín đáo như thể 9 con trâu mất một sợi lông này, nếu như Dương Túc Phong giờ này không có quyền lực địa vị như vậy, có lẽ Hải Thiên Phật Quốc vĩnh viện sẽ không bao giờ có bất cứ mối quan hệ nào với hắn.

Trong chốc lát Dương Túc Phong trầm ngâm nói: "Mời nàng vào đi, ta ở bên ngoài lầu Thính Thủy tiếp chuyện với nàng ta."

Đan Nhã Huyến xoay người đi.

Cung Tử Yên nhanh chóng rời đi, đem giấu Sương Tuyết Nhận.

Một lát sau, Đan Nhã Huyến dẫn Úc Thủy Lam Nhược đi vào, Dương Túc Phong cùng Cung Tử Yên đã ở đó chờ. Y Địch Liễu Lâm Na phong phanh biết được nên cũng lén lút đi tới, tò mò xem nàng ta có đúng là Úc Thủy Lam Nhược không. Thực tế mỗi người đang ngồi ở đây đều tò mò nữ truyền nhân của Hải Thiên Phật Quốc, nghe nói Hải Thiên Phật Quốc có địa vị siêu phàm trên giang hồ nên mỗi đệ tử xuất hiện đều thu hút mọi ánh mắt của mọi người, sự xuất hiện của Úc Thủy Lam Nhược cũng không phải là ngoại lệ.

Cách đây một hai năm, cái tên Úc Thủy Lam Nhược đã được mọi người trong võ lâm biết đến,. Bởi vì cái tên của nàng gắn liền với những tên tuổi khác là Nga Nhi Tuyết Liễu của thánh điện đế quốc Tinh hà, Cung Tử Yên của cung Nghi Hoa, Phương Phỉ Thanh Sương của Ma Ni giáo, trở thành bốn đóa hoa hồng đen được người trong chốn võ lâm chú ý nhất, mặc dù nàng rất hiếm khi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nhưng trong bốn người này, nàng chính là người chiếm vị trí dẫn đầu.

Lầu Thính Thủy kỳ thực nằm ngay ven hồ Mạc Sầu, nơi này có một đống đá vụn tự nhiên, dòng suối nước nóng thượng lưu chảy qua đống đá vụn này, phát ra âm thanh róc rách, đúng lúc này, có giọt nước từ trên tảng đá nhỏ phát ra âm thanh róc rách, dễ nghe lại êm tai. Đây chính là nguồn gốc cái tên lầu Thính Thủy, đương lúc Úc Lan Thủy Nhược nhẹ nhàng xuất hiện, dường như nước cũng muốn ngừng chảy, trong trời đất chỉ có sự yên tĩnh vô hạn.

Úc Thủy Lam Nhược chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, tóc đen xõa xuống vai, khuôn mặt hồng hào hình trái xoan diễm lệ, lông mi cong vút, đôi mắt to tròn long lanh như nước hồ thu, đôi môi anh đào chúm chím, sống mũi cao thanh tú, cánh tay thon gầy, mười ngón thon thả như tạc bằng ngọc bích, đôi vai thon thon, mềm mại như không xương. Cho dù có dùng những từ ngữ mỹ lệ như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, cũng không có cách nào miêu tả vẻ đẹp mỹ lệ của nàng, ngay cả Y Địch Liễu Lâm Na và Cung Tử Yên tựa hồ cũng phải biến sắc ảm đạm trước sắc đẹp của nàng.

Y phục của Úc Thủy Lam Nhược rất bình thường, một bộ áo liền quần màu trắng không một vết bẩn, nhìn mong lanh như tiên nữ bước ra từ mây trời, lớp vải mỏng suôn mềm ôm lấy thân thể mềm mại mông lung như sương khói, làm nổi bật lên những đường cong cơ thể mỹ miều, toát lên một vẻ đẹp thoát tục. một suối tóc suôn mềm buông dài tha thướt ngang lưng óng ả như tơ trời, bờ vai thon thả, mềm mại như tạc bằng ngọc. ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài chiếu rọi tựa hồ bao phủ quanh nàng một vầng hào quang diễm lệ, thanh khiết, với dung nhan thanh lệ thoát tục cùng khí chất thanh cao, nhìn nàng ung dung, quý phái như một nữ thần giáng trần, không một người trần mắt thịt nào có thể sánh được.

Song, ánh mắt Úc Thủy Lam Nhược như không có thiện cảm mấy, một vẻ mặt lãnh đạm, ngạo nghễ lạnh như băng, vẻ mặt lạnh lùng này như muốn làm cho suối nước nóng nơi đây muốn đông cứng lại. trong cảm giác của người khác, lúc bình thường, dưới hàng lông mày cong vút, cặp mắt sâu thẳm xanh như nước biển kia dường như lúc nào cũng ươn ướt, lúng liếng đưa tình, như mặt nước hồ thu gợn sóng, quyến rũ lòng người. Nhưng ngay lúc này, nhìn nó có vẻ hoang mang, chuyển động không có thiện cảm, không thân mật một tí nào, nhìn Dương Túc Phong với vẻ khó chịu đầy địch ý, miệt thị. Ngoài mặt tuyệt đối không biểu hiện rõ ràng khiến người ta khó nhận ra, nhưng phải dụng tâm để ý mới cảm nhận được, nên càng làm cho Dương Túc Phong cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Cũng khó trách vì đây là lần đầu tiên hai bên tiếp xúc. Danh tiếng Dương Túc Phong đã vang danh bốn biển, không một người phụ nữ nào có ấn tượng tốt với hắn. Nếu Úc Thủy Lam Nhược có thể chôn giấu thái độ này trong lòng, không nên biểu lộ ra mặt thì đã tốt lắm rồi. Bất cứ một người nữ đệ tử nào của Hải Thiên Phật Quốc đều có tính tình mạnh mẽ, có khả năng chế ngự cảm xúc, cảm tình không dễ để lộ ra ngoài, nhưng lần này nàng cố tình cho Dương Túc Phong cảm thấy được vẻ mặt khinh thường, miệt thị mình. Bởi vậy, có thể thấy được nàng đối với Dương Túc Phong không có thiện ý, thậm chí là ác cảm.

Mặc dù Dương Túc Phong đã gặp nhiều mỹ nữ, nhưng vẫn không kìm hãm được dục vọng của mình, tật xấu phát tác, hơi thở dồn dập hơn. Mặc dù mắt luôn nhìn thẳng khuôn mặt của nàng, nhưng khóe mắt lại nhìn chăm chú vào bộ ngực phập phồng đầy đặn, hấp dẫn của nàng, dường như bị kích thích. Như thấy được ánh mắt của hắn, càng làm cho Úc Thủy Lam Nhược có ấn tượng xấu đối với hắn. Sắc mặt của nàng trở nên có chút ửng đỏ, dường như muốn nổi giận nhưng cuối cùng đành nhịn xuống.

Đan Nhã Huyến giới thiệu ngắn gọn cho hai bên chào hỏi. Y Địch Liễu Lâm Na không chờ đợi được hối hả nói: "Cô nương chính là Úc Thủy Lam Nhược a! Nàng thật diễm lệ…... sư phó của nàng là Phong Tĩnh Hiên có đến cùng không, ta thực sự muốn gặp nàng ta….Nga, Dương, trước tiên các người nói chuyện với nhau đi… xong rồi chúng ta hãy nói chuyện một lát nhé."

Nếu Úc Thủy Lam Nhược sớm nhìn thấy sự có mặt của Y Địch Liễu Lâm Na, thì sự tự tin của cô ta đã bị xẹp xuống trước sắc đẹp thoát tục của đối phương. Mặc dù nàng không biết thân phận của Y Địch Liễu Lâm Na, nhưng biểu hiện bên ngoài của Y Địch Liễu Lâm Na từ thần thái đến dáng vẻ có thể nói là rất hoàn mỹ, làm cho nàng không thể làm ra vẻ cao giá trước mặt Dương Túc Phong, cho dù nàng thanh cao tới đâu cũng không thể so sánh với sự có mặt của Y Địch Liễu Lâm Na. Cứ nghĩ đến Dương Túc Phong có thể đưa Y Địch Liễu Lâm Na vào tư phòng, tự nhiên Úc Thủy Lam Nhược cảm thấy trong lòng tự ti hẳn lên.

Trong lòng Dương Túc Phong tuy nổi lòng ham muốn xấu xa nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, nói thẳng vào vấn đề: "Không biết Úc Thủy Lam Nhược cô nương tự mình đến thăm hỏi chắc là có chuyện gì khẩn cấp lắm? Hải Thiên Phật Quốc các người địa vị cao quý siêu phàm chắc là không cần bọn ta giúp đỡ gì đâu nhỉ?"

Ánh mắt lạnh lùng của Úc Thủy Lam Nhược nhìn chằm chằm Dương Túc Phong, giọng nói lạnh như băng: "Nghe nói bảo vật của Hải Thiên Phật Quốc bọn ta là Sương Tuyết Nhận đã rơi vào tay của ngươi, nay ta thân chinh đến đây là để hỏi một tiếng. Nếu Sương Tuyết Nhận thật sự ở trong tay của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể trả lại cho bọn ta, bọn ta sẽ đền bù xứng đáng."

Dương Túc Phong mở to hai mắt, làm ra vẻ mặt kinh ngạc nói: "Sương Tuyết Nhận? Đó là cái gì? Bảo vật của Hải Thiên Phật Quốc các ngươi? Làm sao có thể thế được? Loại vô danh tiểu tốt như bọn ta làm sao có thể có được bảo vật của Hải Thiên Phật Quốc chứ?"

Úc Thủy Lam Nhược không để ý tới sự khiêu khích, châm chọc của Dương Túc Phong, thản nhiên nói: "Đương nhiên là bọn ta có chứng cớ, chứng minh Sương Tuyết Nhận đã từng được đưa đến đây cho ngươi. Hải Thiên Phật Quốc bọn ta mà tùy tiện vu khống cho ngươi sao?"

Dương Túc Phong ngệch đầu ra, tỏ vẻ ngu ngơ, hồ đồ nói: "Đương nhiên Hải Thiên Phật Quốc các người sẽ không tùy tiện vu oan cho người khác, mà là các ngươi vu oan cho người ta là có mục đích…...thông cảm vì ta nói thẳng, nhưng Hải Thiên Phật Quốc các ngươi có chứng cớ gì chứng minh Sương Tuyết Nhận đang ở chỗ của ta?

Úc Thủy Lam Nhược vẫn nhẫn nại trước sự khiêu khích châm chọc quá giới hạn của Dương Túc Phong, rất có thể nàng đã gặp rất nhiêu tên vô lại hơn Dương Túc Phong, cho nên nàng vẫn cố gắng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: "Lúc đầu Sương Tuyết Nhận là do bọn ta cho Đường Lãng mượn, sau này Đường Lãng buồn bực mà chết nên Sương Tuyết Nhận đã thất lạc không rõ tung tích, căn cứ lời Nhạc Thần Châu nói Sương Tuyết Nhận vẫn nằm ở trong tay Đường Lãng….."

Dương Túc Phong một mực khăng khăng: "Chờ đã Úc Thủy Lam Nhược cô nương, nếu Nhạc Thần Châu biết Sương Tuyết Nhân ở đâu, thì nàng nên tìm Nhạc Thần Châu chứ không nên tới tìm ta làm gì!"

Ánh mắt Úc Thủy Lam Nhược lạnh lùng nói: "Bọn ta đã trực tiếp hỏi Nhạc Thần Châu, hắn nói không nhìn thấy Sương Tuyết Nhận ở đâu, ta nghĩ hắn sẽ không nói dối bọn ta….."

Dương Túc Phong hỏi vặn vẹo không chịu buông tha: "Úc Thủy Lam Nhược cô nương, ta có điều muốn hỏi, các nàng dựa vào cái gì mà tin rằng Nhạc Thần Châu không nói dối các nàng?"

Úc Thủy Lam Nhược lãnh đạm nói: "Nhạc Thần Châu cùng bọn ta…… Ta nói Nhạc Thần Châu không có nói dối là sẽ không có nói dối."

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: "Xin lỗi, Úc Thủy Lam Nhược cô nương, các ngươi có thể tin tưởng Nhạc Thần Châu, nhưng ta tuyệt đối không tin tưởng hắn. Nếu như các ngươi thật sự không trực tiếp nhìn thấy Sương Tuyết Nhận trong tay Nhạc Thần Châu, như vậy khẳng định là đã bị hắn giấu diếm rồi. Căn cứ sự điều tra của bọn ta, sau khi ông nội của ta đã mất, di vật của ông đương nhiên giao cho cha của ta, mà cha của ta lại chết ở trong tay Nhạc Thần Châu, như vậy Sương Tuyết Nhận cũng đã bị hắn cướp đi rồi. không biết ta phân tích như vậy có đúng hay không?"

Úc Thủy Lam Nhược lạnh lùng nói: "Chuyện Nhạc Thần Châu giết cha của ngươi đến nay vẫn chỉ là phỏng đoán, không phải là sự thật, chân tướng sự thật như thế nào hãy đợi thời gian chứng minh. Nhưng Nhạc Thần Châu đã nhận là không có cầm Sương Tuyết Nhận, ta có thể khẳng định."

Dương Túc Phong nhíu mày không trả lời ngay. Trong lòng âm thầm hồ nghi, chẳng lẽ giữa Nhạc Thần Châu cùng Hải Thiên Phật Quốc còn có quan hệ gì mờ ám mà không muốn người khác biết? Lúc đầu Đường Lãng có bản lãnh cướp Sương Tuyết Nhận từ Hải Thiên Phật Quốc, mà Nhạc Thần Châu lại giết con trai của Đường Lãng đã có thể chứng minh mình không lấy Sương Tuyết Nhận, cố nhiên Hải Thiên Phật Quốc tin tưởng hắn, thật sự trong lúc đó hắn với Hải Thiên Phật Quốc có quan hệ như thế nào?

Trong chốc lát, Úc Thủy Lam Nhược trầm mặc, lơ đãng nói: "Dương Túc Phong, hẳn ngươi biết một người cô gái tên là Tiêu Tử Phong, nàng ta vốn là người của cung Nghi Hoa, sau này vì nguyên nhân nào đó nên đã bỏ cung Nghi Hoa, nghe nói bây giờ đã gia nhập vào phôn phái của ngươi….."

Trong lòng Dương Túc Phong bàng hoàng một chút, chiêu này của Úc Thủy Lam Nhược thật không nhẹ nên hắn vội vàng khoát tay nói: "Ai, Úc Thủy Lam Nhược cô nương, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói ngoa a, thật sự ta có quen biết Tiêu Tử Phong, trên đời này số người không quen biết Tiêu Tử Phong không có nhiều lắm đâu, nhưng nàng ta tuyệt đối không có gia nhập môn phái của ta. Cái gì gọi là môn phái của ta? Ta chưa bao giờ thhu nhận đệ tử. Ta cũng không có võ công, không có tài đức gì để có thể làm sư phụ của người khác. Bởi vì nàng ta không khỏe trong người, cảm thấy khó chịu nên ở chỗ của ta trong một thời gian ngắn rồi đi, bây giờ ta cũng không biết nàng ta ở nơi nào. Xin hỏi nàng biết nàng ta ở đâu sao?"

Cuối cùng Úc Thủy Lam Nhược không nhẫn nại được nữa, phẫn nộ nói: "Làm thế nào ta biết nàng ta ở đâu chứ? Dương Túc Phong, ngươi không nên chuyện nọ xọ chuyện kia đánh trống lảng như vậy làm gì, chỉ làm ta càng khinh thường ngươi mà thôi. Đấng nam nhi, là đại anh hùng ai lại chuyện nọ xọ chuyện kia giống ngươi như vậy. Nói thẳng ra là ngươi có chịu giao Sương Tuyết Nhận ra hay không, ngươi biết điều thì mau nói ra đi."

Dương Túc Phong nhún nhún vai, vẻ lãnh đạm nói: "Ta không phải là đại anh hùng, cũng không phải là đại nam nhi hảo hán, nàng có nghe báo chí gọi ta là đại nam nhi đại anh hùng bao giờ không? Không có phải không. nếu Hải Thiên Phật Quốc các nàng đồng ý tuyên bố với bên ngoài, công khai tôn xưng ta là đại anh hùng đại nam nhi, thì ta cũng niệm tình các nàng mà giúp các nàng đi tìm Sương Tuyết Nhận đang ở đâu. Đáng tiếc ta không phải, không thể làm gì khác hơn là xin lỗi."

Úc Thủy Lam Nhược giọng nói có vẻ tàn khốc: "Bọn ta có đủ chứng cớ cho thấy Tiêu Tử Phong cầm Sương Tuyết Nhận của bọn ta mang đi, hiện tại bọn ta đang tìm kiếm nàng khắp nơi, nếu bọn ta tìm được nàng ngươi sẽ phải hối hận."

Dương Túc Phong không một chút động lòng nói: "Thiệt không? Ta đang chờ xem hối hận như thế nào đây."

Ánh mắt Úc Thủy Lam Nhược gườm gườm nhìn Dương Túc Phong, con ngươi đảo quanh, nhưng cố lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Dương Túc Phong, trên đời này kẻ có dũng khi nói dối Hải Thiên Phật Quốc, đại khái cũng chỉ có một người là ngươi. Ta rất bội phục dũng khí của ngươi. Có lẽ, ta phải nói là ta rất bội phục sự ngây thơ cái gì cũng không biết của ngươi."

Dương Túc Phong lúc lắc đầu, tỏ vẻ không cho là đúng, vẻ tò mò nói: "Nghe nàng nói như vậy, ta cứ có cảm giác rằng, trên đời này chưa có người nào dám nói dối Hải Thiên Phật Quốc các nàng, chỉ có Dương Túc Phong ta là dám nói dối các nàng hay sao? Các nàng có tư cách gì kết luận là ta nói dối?"

Úc Thủy Lam Nhược khinh thường không nói gì, chỉ lạnh lùng cười khẩy.

Dương Túc Phong lầm bầm lầu bầu nói: "Chắc tất cả mọi người nói ta là một ác ma, là một người bại hoại, phá hủy sự cân bằng thế giới này, làm phá vỡ vận mệnh tốt đẹp của thế giới này, làm cho rất nhiều kẻ quyền thế trong nay mai trở thành tay trắng? Cho nên các người cảm thấy mỗi một câu nói của ta đều không chân thật đúng không?"

Úc Thủy Lam Nhược xoay lưng về phía hắn từ từ nói: "Dương Túc Phong, ta đến đây không phải muốn chỉ trích ngươi, cũng không muốn thảo luận chuyện ngươi đối với người đời như thế nào. Đối với chuyện thế gian bọn ta hoàn toàn không có hứng thú. Bọn ta chỉ muốn biết Sương Tuyết Nhận có ở trong nhà ngươi hay không. Thật sự bọn ta biết Sương Tuyết Nhận đang ở đây, hy vọng ngươi có thể trả lại cho bọn ta, bọn ta sẽ trả công ngươi hậu hĩ. Còn nếu như các ngươi không chịu trả, tự nhiên bọn ta cũng sẽ có cách lấy lại nó."

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Ta nói lại một lần nữa, Sương Tuyết Nhận không có ở chỗ của ta."

Úc Thủy Lam Nhược liếc nhìn hắn một cái thật sắc bén, ánh mắt sâu thẳm như muốn xuyên thấu trong lòng hắn rồi chậm rãi nói: "Đã như vậy, ta xin cáo từ, đã quấy rầy ngươi, xin miễn trách tội…" Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Không tiễn, đi đường cẩn thận."

Úc Thủy Lam Nhược đang đi nghe vậy bỗng quay lại nhìn Dương Túc Phong có vẻ thương hại, có ý sâu xa nói: "Dương Túc Phong, có lẽ ta sẽ còn quay lại thăm ngươi đó."

Dương Túc Phong làm ra vẻ hoàn toàn hiểu sai ý của nàng ta, cười sảng khoái nói: "Cám ơn nàng đã quan tâm, hoan nghênh lần sau nàng trở lại."

Úc Thủy Lam Nhược lạnh lùng nói: "Ta nghĩ có lẽ lần sau ngươi sẽ không hoan nghênh ta đâu, nếu ngươi lừa gạt bọn ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi."

Lập tức Dương Túc Phong ngẩn người, cười giả lả nói: "Đương nhiên, đương nhiên rồi. Ai mà không biết Hải Thiên Phật Quốc các nàng chính là đấng cứu thế của thế giới này chứ? Chúng ta chỉ là nhân vật tầm thường, làm sao dám mạo phạm?"

Úc Thủy Lam Nhược cũng không quay đầu lại phất tay áo ra đi. Sắc mặt Dương Túc Phong mới sa sầm xuống. Không ai đoán trước được việc chọc giận Hải Thiên Phật Quốc sẽ có hậu quả như thế nào. Nhưng tối thiểu gánh nặng của Cung Tử Yên và U Nhược Tử La cũng sẽ trở nên nặng nề hơn. Mà đại đội cảnh vệ quân bộ Lam Vũ cũng e rằng vì thế mà phải mở rộng biên chế thành một tiểu đoàn cảnh vệ.

"Đem văn thư đến ta ký lệnh tiến hành." Dương Túc Phong quyết đoán nói.

Về chuyện có liên quan đến việc mở rộng biên chế thành tiểu đoàn cảnh vệ, giữa năm ngoái đã hình thành phương án rồi, song Dương Túc Phong vẫn chưa ký cho phép tiến hành, bởi vì hắn không muốn để cơ quan quân bộ trở nên hùng hậu như vậy, nhưng hiện tại chống đỡ cùng Hải Thiên Phật Quốc, việc mở rộng biên chế bộ đội cảnh vệ giống như mũi tên đã lắp vào cung, không thể không bắn đi, chỉ mong sau này quân bộ Lam Vũ không nên dễ dàng điều đi, nếu không khẳng định sẽ ảnh hưởng lớn đến cục diện.

Sau khi Úc Thủy Lam Nhược rời khỏi hồ Mạc Sầu, rất nhanh đã khai triển khinh công đi lên mỏm núi cô độc bên cạnh. Ở nơi đó, cũng có một bóng người trắng toát đứng trầm ngâm yên lặng, hình ảnh cô đơn dưới ánh tà dương chiếu rọi toát lên một vẻ cô độc đến lạnh lùng, gió nhẹ vờn lên mái tóc của nàng, nhẹ nhàng lay động như mây trời, nhưng bản thân nàng lại như đã hoàn toàn đông cứng, hòa quyện cùng với đỉnh núi cô độc thành một bức tranh hoàn mỹ.

Úc Thủy Lam Nhược lén lút đi tới, nhẹ nhàng cẩn thận cung kính nói: "Sư phụ, quả nhiên Dương Túc Phong bác bỏ mọi chuyện liên quan đến việc giữ Sương Tuyết Nhận."

Bóng người trắng toát đó đứng yên lặng một mình như để hồn phiêu đãng nơi phương trời nào, cứ dõi nhìn xa xôi về phía đông bắc, một hồi lâu mới trở lại thực tại rồi từ từ nói: "Hắn sẽ tự mình đến Hải Thiên Phật Quốc tìm chúng ta, nếu như hắn thật sự là cháu của Đường Lãng, Nhược Nhi à, chúng ta hãy trở về. đến tháng tám, ngươi hãy đi Ni Lạc Thần Kinh, đến lúc đó hắn tự khắc sẽ tìm đến gặp ngươi."

Úc Thủy Lam Nhược khẽ gật đầu.

Một màn sương mờ thổi đến, trên núi đã tuyệt nhiên không còn một bóng người…


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status