Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 475

/769


Đan Nhã Huyến cười khổ:

- Muội thực sự không biết mà, loại chuyện như thế này, chàng sẽ chẳng thương lượng với bọn muội đâu.

Tô Lăng Tuyết có chút tức giận nói:

- Vậy chàng cứ như thế nhảy vào hố lửa à? Công chúa, chuyện này cô có ra mặt khuyên nhủ chàng hay không, chàng lao đầu vào kinh đô Ni Lạc Thần như thế thì có khác gì là tự sát? Nếu chàng muốn tự sát thì cũng thôi đi, nhưng không thể liên lụy tới chúng ta chứ! Ít nhất cũng phải nghĩ cho chúng ta!

Thập Tứ công chúa sắc mặt ảm đạm:

- Ta có thể khuyên được chàng sao?

Tô Lăng Tuyết sốt ruột nói:

- Làm sao cô không thể chứ? Cô không xem xem phân lượng của cô trong mắt chàng nặng thế nào, từ sau khi cô tới địa khu Mỹ Ni Tư, chàng có chuyện gì đều giao cả cho cô, yêu chiều cô, có thể thấy trong lòng chàng chỉ có cô thôi…

Thập Tứ công chúa tức thì đỏ mặt tía tai, có chút thẹn thùng lại có thủt hổ thẹn nói:

- Ta … mọi người hiểu lầm rồi …

Tử Duyệt mỉm cười dàn hòa, cười tủm tỉm nói:

- Các vị hảo tỷ tỷ, mọi người cứ yên tâm đi, muội nghĩ sẽ không có chuyện gì lớn đâu. Chàng đâu phải kẻ ngốc, tất nhiên là hiểu tâm tư của Đường Minh … hoàng đế bệ hạ, muội nghĩ chàng sẽ không dễ dàng bị mắc lừa đâu.

Tô Lắc Tuyết lắc đầu:

- Chẳng lẽ mọi người còn chưa nhìn ra hay sao, chàng có cái tính lỳ lợm, cho rằng việc gì mình cũng có thể xử lý được, cho nên không sợ mạo hiểm, lần này chừng cũng thế thôi.

Tử Duyệt nửa tin nửa ngờ:

- Nghiêm trọng như vậy sao?

Thập Tứ công chúa lặng lẽ thở dài, vẻ mặt ảm đạm nói:

- Tô đại tỷ tỷ nói đúng, cho dù chàng hiểu rõ, thì chàng cũng sẽ đi, đây mới ta điều ta lo lắng nhất, chàng đôi khi đúng là không chịu nghe người khác khuyên bảo.

Tử Duyệt lo lắng trùng trùng nói:

- Công chúa, phụ thân của cô thực sự có thể giết chàng sao?

Thập Tứ công chúa vẻ mặt có chút thống khổ, bất quá cuối cùng dùng ngữ khí khẳng dịnh nhỏ giọng nói:

- Có thể!

Tử Duyệt chắp tay lại, thầm cầu khẩn, nói khẽ:

- Vậy chúng ta tới hồ Mạc Sầu, cô có thể tha thiết khuyến chàng xem, bảo chàng đừng đi nữa. Tô đại tỷ tỷ nói không sai, có lẽ chỉ có cô mới có thể khuyên nổi chàng, chúng tôi không phải ghen đâu, nếu tôi có thể khuyên được, thì tôi đã đi rồi.

Thập Tứ công chúa chậm rãi lắc đầu, khẽ cười khổ nói:

- Chuyện này, một mình ta khuyên cũng vô dụng.. Phương Phỉ, có lẽ phân lượng của cô lớn hơn một chút, cô và chàng …

Phương Phỉ Thanh Sương vẻ mặt lãnh đạm, lạnh lùng nói:

- Tôi chẳng thèm đi, y muốn đi thì cứ đi, chết là tốt nhất, miễn cho tôi nhìn thấy y lại ngứa mắt.

Tử Duyệt thầm thè lưỡi ra.

Thập Tứ công chúa khoanh tay trầm mặc một lúc lâu, mới chầm chậm thở dài một tiếng:

- Phải, cô có đủ lý do để hận chàng, hận chàng làm tổn thương tới cô. Bất quá, có một số chuyện cô cũng cần phải nghĩ tới bản thân, nếu như chàng chết rồi, con của cô không còn cha nữa, ta không biết cô lúc nhỏ lớn lên như thế nào. Còn ta khi rất nhỏ đã không còn mẫu thân nữa, phụ thân gần như không hề nhìn thẳng vào những cô con gái chúng ta, may mắn hoàng hậu rộng rãi nhân từ, mới nuôi chúng ta khôn lớn. Sau này hoàng hậu chết rồi.. ài, nói chung là một lời khó nói hết, có lẽ có có thể cảm nhận được.

Phương Phỉ Thanh Sương khoe miệng khẽ nhếch lên, vẫn lạnh nhạt nói:

- Vậy Tô Lăng Tuyết đại tỷ tỷ đi khuyên đi! Tỷ ấy cũng có con, vì sao nhất định muốn tôi đi? Tôi không muốn nhìn thấy y.

Tô Lăng Tuyết trầm giọng nói:

- Tỷ không biết nói chuyện lắm.

Phương Phỉ Thanh Sương lạnh lùng nói:

- Muội cùng không biết nói chuyện, ở đây ai biết nói chuyện nhất, thì người đó đi là được rồi.

Thập Tứ công chúa sắc mặt hơi ửng lên, Phương Phỉ Thanh Sương mỉa mai đúng là có chút làm nàng đau lòng, bất quá không để lộ ra ngoài, mà vẫn dịu dàng nói:

- Nhưng cô có con, lại vừa mới hơn một tuổi, chàng đối với con của cô yêu thích hết mức, cho dù cô không biết nói chuyện, thì cô chỉ cẩn bảo chàng quan tâm một chút tới tương lai của đứa bé, thì chàng cũng sẽ phải cân nhắc. Hiệu quả như vậy không phải là tốt hơn sao? Nam nhân này chẳng phải của một mình ta, các ngươi đều có phần, nói ra, ta và chàng còn chưa phải là phu thê, vô danh vô thực, các cô với y mới là phu thê thực sự, các cô phải quan tâm tới chàng hơn ta mới đúng.

Phương Phỉ Thanh Sương không lên tiếng.

Thập Tứ công chúa còn muốn nói thêm, bất quá cối cùng lại thôi.

Trong phòng trở nên trầm mặc có chút khó xử.

Qua một lúc, đứa bé khóc quấy, Sương Nguyệt Hoa bế đứa bé ra, Phương Phỉ Thanh Sương lặng lẽ cho đứa bé bú, càng không có tâm tư nói chuyện nữa.

Con của nàng bởi vì khi còn trong bụng mẹ, từng cùng nàng trải qua cuộc sống lưu lạc, có thể là bị ảnh hưởng không tốt, cứ luôn thích khóc quấy, không chịu yên tĩnh, hơn nữa sức khỏe cũng không tốt, bú sữa cũng không yên ổn, hai cái chân nhỏ múa loạn như cái bánh xe, thỉ thoảng còn lật cả mình lại, làm người ta vừa yêu vừa hận.

Dương Đại Nhân cô con gái của Tô Lăng Tuyết không biết từ đâu chui ra, đại khái cũng là vừa mới tỉnh ngủ, nấp ở sau lưng Phương Phỉ Thanh Sương, thò tay ra bóp mũi đứa bé, vì thế đứa bé càng không chịu bú nữa, thò tay ra cùng tiểu Dương Dương chơi đùa.

Phương Phỉ Thanh Sương không khỏi có chút tức giận vỗ mạnh nhi tử của mình một cái, kết quả đứa bé lại khóc òa lên.

Tử Duyệt vội bế đứa bé lên, đứng ở bên cửa sổ xem phong cảnh, bên này mấy nữ nhân hợp sức lại với nhau, cũng không cách nào làm cho đứa bé yên tĩnh lại được, chú nhóc con này, khả năng là ở trong bụng mẹ không được dạy dỗ tốt, làm cho tất cả các nàng đều vô cùng đau đầu.

Phương Phỉ Thanh Sương vốn không giỏi trông con, đứa bé càng khóc, thì cô nàng càng nổi giận, hận không thể không thể ném nó ngay lên trần nhà đánh cho một trận thật đau.

Cuối cùng vẫn là Tô Lăng Tuyết phải tốn rất nhiều tâm tư mới dỗ được nó, lừa cho nó đi ngủ, Phương Phỉ Thanh Sương cảm giác thực như hư thoát vậy.

Tử Duyệt đứng ở bên cửa sổ, có chút cảm khái nói:

- Nam nhân của chúng ta vẫn không ngừng điều quân tới nơi này, Xạ Nhan cũng bị điều tới nơi này rồi, cuộc chiến tranh này không biết đến bao giờ mới kết thúc.

Sương Nguyệt Hoa cười lạnh:

- Còn lâu lắm! Đợi cho con của cô cũng có thể lấy vợ sinh con, thì mới có thể gần kết thúc.

Vẻ mặt của Tử Duyệt đột nhiên trở nên có chút quai quái, tựa hồ có chút thẹn thùng, lại vừa có chút mong đợi, một lúc lâu sau mới mù mờ nói:

- Không biết phía bên U Nhược Tử La như thế nào rồi …

Câu nói này tức thì khơi lên chuyện thương tâm của tất cả các nàng, vì thế mọi người đều không có hứng thú chuyện trò nữa.

Nữ nhân bên người Dương Túc Phong, trừ Tô Lăng Tuyết và Phương Phỉ Thanh Sương ra, những người khác đều không khai hoa kết quả, không biết là có bao nhiêu người ở đằng sau lưng hận chết U Nhược Tử La, nhưng bọn họ không dám biểu hiện ra, nếu không U Nhược Tử La một khi nổi giận bỏ đi mất, thì càng thêm phiền phức.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, dưới sự an bài của Đan Nhã Huyến, nhóm người Thập Tứ công chúa ngồi xe lửa ở càng Kim Lăng tới Vĩnh Đức phủ, sau đó ngồi xe ngựa tới hồ Mạc Sầu ở Linh Thọ phủ.

Đúng lúc Dương Túc Phong đang đàm thoại với đại biểu binh sĩ và quan quân của sư đoàn 402, không ra nghênh đón các nàng được, vì thế Đan Nhã Huyến an bài bọn họ tới phòng của mình nghỉ ngơi.

Cùng với việc Thập Tứ công chúa và nhóm Phương Phỉ Thanh Sương tới đây, Đan Nhã Huyến trở thành đại quản gia thực sự, bận từ sáng tới tối, chức vụ cảnh vệ quân bộ của nàng tạm thời do Sương Nguyệt Hoa thay thế, dù sao thì Sương Nguyệt Hoa cũng quen việc rồi, chỉ có điều khu vực phải khống chế xung quanh hồ Mạc Sầu càng lớn hơn, mà nhân số của cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ cũng nhiều hơn rất nhiều.

Tới tận buổi tối, Dương Túc Phong mới có thời gian rảnh đi thăm các nàng, tiểu biệt thắng tân hôn, tất cả mọi người đều rất vui mừng.

Nhóm người Thập Tứ công chúa vô cùng vui mừng, chẳng ngại ngần gì ôm lấy Dương Túc Phong, hưởng thụ sự âu yếm hiếm có, chỉ có Phương Phỉ Thanh Sương vẻ mặt lãnh đạm, không hề có động tác gì, bất quá cuối cùng cũng không phất tay bỏ đi, cũng coi như là là nể mặt rồi.

Dương Túc Phong đương nhiên là tự biết việc của mình, cho nên cũng không chủ động nói tới Phương Phỉ Thanh Sương, chỉ quan tâm tới đứa con của y.

Nói ra cũng kỳ quái, Tiểu Dương Lai ở trong lòng mẹ khóc quấy không yên, nhưng ở trong lòng ba ba lại vô cùng ngoan ngoãn, hơn nữa còn dụng giọng nói ọ ọe gọi ba ba, làm mọi người khinh ngạc hết sức, cũng không thể không bội phục ông trời tạo hóa trêu ngươi, vì đứa bé này, Phương Phỉ Thanh Sương không cách nào hận Dương Túc Phong được nữa.

Quả nhiên, Phương Phỉ Thanh Sương sắc mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, cả thời gian yến hội đều ở trong trạng thái lúng túng.

Y Địch Liễu Lâm Na thể hiện tài năng, tự mình tới nhà bếp cùng Tiểu Bàn Tử Tằng Vĩ nghiên cứu thực đơn, làm ra hai bàn tiệc ngon lành.

Trừ Lô Khắc Lôi Đế Á đảm nhận nữ vương nước Lâu Lan, Phượng Thái Y và Lam Sở Yến còn ở địa khu Mỹ Ni Tư chấp hành nhiệm vụ tiễu phỉ, Tô Phỉ Thái Vi hiện đang bận rộn ở địa khu La Ni Tây Á, Khắc Lệ Tô Na ở Nguyên Xuyên đạo chuẩn bị chiến tranh ra, thì tất cả nữ nhân của Dương Túc Phong đều tới đông đủ, tới ngay cả Điệp Phong Vũ cũng bị Thập Tứ công chúa kéo đến, vừa vặn đủ hai bàn tiệc.

U Nhược Tử La và Phượng Lam Vũ sắc khỏe không được tốt lắm, cho nên tỏ ra rất yên tĩnh, Na Tháp Lỵ và những nữ nhân khác thì vô cùng hoạt bát sôi động.

Nhất là Y Địch Liễu Lâm Na, uống nhiều rồi lại muốn ca hát, không ngờ sơn ca Lâu Lan nàng hánt không tệ, được mọi người vỗ tay nhiệt tình.

Tô Phỉ Mã Vận và Ngả Toa Lệ Nặc biểu diễn vũ đạo thành thục, nhất thời náo nhiệt vô cùng, trong quá trình đó còn xen lẫn tiếng khóc và tiếng cười của trẻ nhỏ, làm hồ Mạc Sầu tĩnh lặng bao lâu cuối cùng cũng có được một buổi tối náo nhiệt.

Trong buổi tiệc, Phương Phỉ Thanh Sương đột nhiên phát lời làm mọi người giật mình, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong nói:

- Dương Túc Phong, bọn họ muốn ta đại biểu cho bọn họ khuyên ngươi không đi tới kinh đô Ni Lạc Thần, bởi vì phụ thân của công chúa muốn giết ngươi. Nếu ngươi bị giết rồi, cuộc sống của bọn họ sẽ rất đáng thương!

Dương Túc Phong ngẩn ra.

Những nữ nhân khác cũng mỗi người một vẻ mặt không giống nhau.

Tử Duyệt phì cười ra tiếng, gần như phun cả thức ăn ra ngoài.

Y Địch Liễu Lâm Na ở bàn bên cạnh cũng bật cười khanh khách.

Tiết Tư Ỷ nhịn cười, nhỏ giọng nói:

- Khuyên người như thế này cũng được coi là một loại sáng tạo mới mẻ rồi.

Bất quá tuyệt đại đa số nữ nhân đều vẻ mặt nghiêm túc, dừng đũa lại lặng lẽ chờ Dương Túc Phong trả lời, ngay cả Điệp Phong Vũ cũng vô cùng chú ý tới việc này, có vào kinh hay không chẳng những hành hạ tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ, cũng hành hạ tất cả nữ nhân ở đây.

Thập Tứ công chúa vẻ mặt quan tâm ôn nhu, thâm tình chăm chú nhìn Dương Túc nói:

- Bọn họ đúng là rất lo lắng … nếu như có thể, một mình thiếp đi là được rồi.

Dương Túc Phong thản nhiên như không nói:

- Không sao, ta đi cùng nàng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Phương Phỉ Thanh Sương lạnh lùng nói:

- Ngươi không biết hay là giả ngốc, Đường Minh sẽ băm ngươi ra nuôi chó.

Những nữ nhân khác sắc mặt cũng trở nên vô cùng thiếu tự nhiên.

Dương Túc Phong cúi đầu xuống ôm bế Tiểu Dương Lai lên, cận thận đút canh cho nó, bình thản nói:

- Ông ta chỉ muốn mà thôi, không phải cứ muốn là sẽ thành công được.

Phương Phỉ Thanh Sương đột nhiên đứng bật dậy, xông tới bên cạnh Dương Túc Phong, giằng ngay lấy Tiểu Dương Lai ôm vào lòng, Tiểu Dương Lai tức thì khóc thét lên.

Dương Túc Phong kinh ngạc:

- Nàng làm cái gì đấy.

Phương Phỉ Thanh Sương lạnh lùngnói:

- Ta muốn để cho nó quen cuộc sống không có cha trước.

Dương Túc Phong ngẩn ra, một lúc sau mới hiểu ý nàng, nhìn bốn xung quanh, nhìn thấy từng khuôn mặt lo lắng, không ai chịu đồng ý cho y mạo hiểm tiến kinh.

Dương Túc Phong chỉ đành giơ tay đầu hàng, chậm rãi nói:

- Các nàng yên tâm đi, kinh đô Ni Lạc Thần không đáng sợ như các nàng nghĩ đâu. Đường Minh muốn giết ta, cũng chẳng phải dễ dàng như vậy được, ta cũng chẳng phải đồ ngốc, ta có thể khoanh tay chịu trói sao? Phương Phỉ, nếu như nàng chấp thuận, thì ta rất mong nàng có thể đi cùng với ta, Đường Minh muốn dùng quân đội tới giết ta, thì ta không lo lắng, nhưng ta lại có chút lo lắng nữ nhân kia của Hải Thiên Phật Quốc…

Phương Phỉ Thanh Sương giật mình, kinh hãi nói:

- Ngươi và Hải Thiên Phật Quốc làm sao lại đối địch với nhau rồi?

Cung Tử Yên nhỏ giọng thì thầm bên tai Phương Phỉ Thanh Sương mấy câu, Phương Phỉ Thanh Sương liền cau mày lại.

Thập Tứ công chúa gật đầu nói:

- Ta đi, Phương Phỉ Thanh Sương muội muội cũng đi, Cung Tử Yên muội muội cũng di, U Nhược Tử La tỷ tỷ cũng đi. Còn có ai muốn đi không? Y Địch cô đi hay không?

Y Địch Liễu Lâm Na chậm rãi lắc đầu, tiếc nuối nói:

- Tôi rất muốn đi, nhưng tôi biết võ công của mình kém mọi người quá xa, đi rồi ngược lại làm mọi người thêm gánh nặng, cho nên …

Đan Nhã Huyến cắt đứt lời nàng:

- Là gánh nặng cô cũng phải đi, nếu chúng chúng ta làm sao thay ca được?

Y Địch Liễu Lâm Na choàng tỉnh:

- Đúng rồi! Các cô có đi hay không là chuyện của các cô, còn bọn tôi bất kể như thế nào cũng phải đi!

Đan Nhã Huyến cười nói:

- Cô là cái đồ ngốc.

Y Địch Liễu Lâm Na đứng bật dậy, đuổi theo Đan Nha Huyến đánh, khung cảnh càng thêm náo nhiệt.

Phượng Lam Vũ có chút lo lắng nói:

- Cho dù mọi người đều đi, thì cũng chẳng có được bao nhiêu tác dụng, Đường Minh nếu muốn động thủ, khẳng định sẽ xuất động lượng lớn quân cấm vệ, mấy người các cô, thì có được bao nhiêu tác dụng đây?

Vì thế lại có mấy người trở nên lo lắng.

Dương Túc Phong thản nhiên nói:

- Yên tâm, nói thế nào thì ta cũng là nữ tế của hoàng đế bệ hạ, nhạc phụ giết nữ tế, dù thế nào cũng không thể nói cho qua được. Cho dù muốn giết, cũng không thể giết đường đường chính chính, mọi người chơi thủ đoạn ngầm ở sau lưng, thì phải xem vận khí của ai tốt hơn. Hơn nữa, ta có tấm lá chắn công chúa ở đây, người khác cũng không dám tùy tiện ra tay, công chúa, nàng nói có đúng không?

Thập tứ công chúa sắc mặt thẹn thùng vô cùng, xinh đẹp mê người, chỉ cúi đầu ăn cơm

Ăn tối xong, Dương Túc Phong và Thập Tứ công chúa ở Thính Thủy các nói chuyện riêng.

Thập Tứ công chúa ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng tỏ, khoe mắt thấp thoáng có ánh lệ trong suốt, chậm rãi cất tiếng:

- Phong, nếu như chàng thực sự lo lắng cho thiếp, thì chàng đừng đi cùng thiếp. Chàng ở bên ngoài, phụ thân của thiếp không dám làm gì thiếp cả, nếu như chàng cũng đi, người sẽ giết chết cả hai ta. Những điều thiếp làm ở địa khu Mỹ Ni Tư, đã đủ để người giết thiếp mười lần rồi, bản thân chàng cũng biết, thiếp căn bản không thể mang tới sự bảo hộ nào cho chàng, ngược lại còn liên lụy tới hành động của chàng.

Dương Túc Phong không trả lời mà lại hỏi sang chuyện khác:

- Khi còn nhỏ nàng có nghe tới chuyện của Đường Lãng không?

Thập Tứ công chúa nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu đáp:

- Không có, bên trong hoàng cung cấm chỉ nhắc tới hai từ Đường Lãng. Thiếp cũng không biết là vì sao, nhưng thiếp biết, có một lần tam ca ca Đường Hạc của thiếp không biết nghe được ở đâu một đoạn tin tức về Đường Lãng, sau khi trở về liền kể cho bọn thiếp nghe. Kết quả mới nói được mấy chữ, hoàng hậu đã vội vàng chạy tới, đuổi bọn thiếp đi, còn giữ một mình Đường Hạc ca ca lại giáo huấn. Từ đó trở đi, thiếp ở bên trong cung chưa từng nghe nói tới hai chữ Đường Lãng thêm một lần nào nữa, hiện giờ nghĩ ra, nhất định Đường Lãng đã làm chuyện gì đó ở trong cung, mới làm cho người ở bên trong hoàng cung kiêng kỵ như thế.

Dương Túc Phong lặng lẽ xuất thần, vẻ mặt liên tục biến đổi.

Y không thể khẳng định, lời Minh Sơn Quế nói hai ngày trước, rốt cuộc là dẫn dụ bản thân, hay là đúng có chuyện này.

Căn cứ vào ám thị của Minh Sơn Quế, Dương Túc Phong cẩn thận suy tính một lượt, giữa Đường Lãng và Đường Minh có thể có quan hệ huyết thống, nói như vậy Đường Lãng có khả năng là hậu duệ của một người nào đó trong hoàng thất từ rất lâu rồi, hơn nữa có khả năng trong quá trình tranh đoạt hoàng vị bị đuổi ra khỏi hoàng thất.

Bất quá tất cả những bí mật này, có lẽ đúng như Minh Sơn Quế đã nói, chỉ có một mình Đường Minh mới rõ.

Thập Tứ công chúa mắt long lanh ánh lệ, dịu dàng nói:

- Chàng muốn đi tới kinh đô Ni Lạc Thần tìm kiếm chân tướng về Đường Lãng?

Dương Túc Phong khẽ gật đầu.

Thập Tứ công chúa gian nan nói:

- Không phải là thiếp không ủng hộ chàng, nhưng...nguy hiểm rất lớn, phàm là người có dính líu tới Đường Lãng, đều sẽ chết rất thảm. Phụ thân của thiếp chưa từng giết đại thần, nhưng vì chuyện của Đường Lãng, thiếp biết người đã bí mật giết không ít người …

Dương Túc Phong bình tĩnh nói:

- Nàng yên tâm, ta sẽ không đơn thương độc mà tới kinh đô Ni Lạc Thần đâu.

Thập Tứ công chúa vẫn vô cùng lo lắng nói:

- Tường thành của Ni Lạc Thần cao tới hai mươi mét, cho dù chàng có mấy nghìn người cũng không thể nào chống cự lại được quân cấm vệ công kích. Chàng có thể còn chưa biết, biên chế của quân cấm vệ và quân trung ương có khác biệt rất lớn, lòng trung thành của bọn họ với hoàng thất là không thể lay động, mấy viên tưỡng lĩnh của quân cấm vệ như Suất Phong Kỳ, Lang Kỳ, Ưng Đan đều là tâm phúc của phụ thân thiếp, Bạch Ngọc Lâu thì càng không cần phải nói nữa …

Dương Túc Phong khẽ mìm cười, làm ra vẻ đầy cao thâm khó lường, nói đầy thâm ý:

- Thật sao?

Thập Tứ công chúa ngây ngốc nhìn y, không biết trong lòng y có mưu đồ gì.

Bóng dáng Viên Anh Lạc lặng lẽ xuất hiện, yên tĩnh đứng ở một bên.

Thập Tứ công chúa có chúc ngạc nhiên hỏi:

- Muộn thế này rồi, mọi người còn có hành động quân sự gì sao?

Viên Ánh Lạc nhẹ nhàng đi tới, nhìn qua Dương Túc Phong, thấy y khẽ gật đầu, mới nhỏ giọng nói:

- Khắc Lạp Mã Kỳ đã tới được vị trí chỉ định, đợi mệnh lệnh cuối cùng của chàng. Căn cứ vào tình báo mới nhất, quân đội ở phía Vĩnh Thanh phủ không có biến hóa gì lớn.

Dương Túc Phong khẽ gật đầu:

- Gửi điện báo cho hắn, hành động theo kế hoạch, thẳng tay mà làm, thanh thế càng lớn càng tốt.

Viên Ánh Lạc vâng lời rời di.

Thập Tứ công chúa nghi hoặc nhìn Dương Túc Phong, sau đó hơi tỏ ra kinh ngạc.

Vĩnh Thanh phủ? Quân Lam Vũ muốn động binh với Vĩnh Thanh phủ?

Nhìn t hấy vẻ kinh ngạc của Thập Tứ công chúa, Dương Túc Phong bình thản nói:

- Ta và nàng sẽ cùng nhau vào kinh, chúng ta sẽ bình an ra mắt phụ thân của nàng. Bất quá, trước khi vào kinh, chúng ta phải chuẩn bị trước một số việc. Phụ thân của nàng không phải muốn động thủ với chúng ta sao? Ta muốn để ông ta ném chuột sợ vỡ đồ, Vĩnh Thanh phủ chỉ là một cái mồi nhử nho nhỏ. Được rồi, đêm khuya rồi, nàng đi nghỉ sớm đi, đừng nên suy nghĩ quá nhiều, ta sẽ san phẳng tất cả những con đường.

Thập Tứ công chúa vẫn có chút không hiểu nhìn y.

Dương Túc Phong dịu dàng vuốt thẳng váy áo của Thập Tứ công chúa, rồi thuận thế ôm lấy eo của nàng.

Thập Tứ công chúa khẽ ôm lấy y, rồi hôn nhẹ một cái lên môi, bên khóe mặt có giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Dương Túc Phong yêu thương nói:

- Nghỉ ngơi cho khỏe đi, khi rảnh thì cùng bọn họ tới hồ Mạc Sầu nghịch nước, đợi thời cơ chín muồi rồi, ta tới đón nàng vào kinh. Ta sẽ làm cho phụ thân của nàng không những không giết được chúng ta, còn phải đích thân chủ trì hôn lễ cho chúng ta, như vậy chúng ta chính là phu thê thực sự rồi.

Nước mắt của Thập Tứ công chúa càng tuôn ra ào ào.

Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, dịu giọng nói:

- Ta đi đây, nàng phải ngủ sớm một chút.

Thập Tứ công chúa nhẹ nhàng chỉnh lại y phục cho Dương Túc Phong, quan tâm nói:

- Chàng đừng thức đêm quá khuya, có một số việc có thể giao cho các tham mưu, bảo bọn họ đi làm. Sức khỏe của chàng là quan trọng, chàng không biết quý trọng bản thân, cũng phải nghĩ cho bọn thiếp, những hơn hai mươi tỷ muội đó …

Dương Túc Phong quay đầu lại, ghé sát vào bên tai nàng nói ngọt sớt:

- Đương nhiên rồi, chúng ta còn chưa động phòng hoa chúc mà..

Thập Tứ công chúa tức thì mặt đầy ráng hồng, khẽ nhéo tai y, hờn dỗi nói:

- Đồ sắc lang nhà chàng … thiếp không sợ chàng đâu.

Dương Túc Phong cười ha hả, nghênh ngang bỏ di.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status