Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 482

/769


Hoàng Phong lắc đầu, chua xót nói:

- Kết quả của ngày hôm nay, hoàn toàn là một sự bi kích. Đối với tư lệnh quan ngài mà nói là một trường bi kịch, đối với Lạc Tang mà nói cũng là một trường bi kịch. Đối với chúng tôi mà nói, cũng là bi kịch. Chúng tôi làm chuyện như thế này, đúng là lẽ trời khó tha, tôi nghĩ ông trời sẽ mau chóng trừng phạt chúng tôi, bất quá, cá nhân tôi không hề hối hận, cho dù là ông trời có phái Thiên Lôi đánh chết tôi ngay bây giờ, tôi cũng không hối hận, chúng tôi làm như thế này, thuần túy là vì tương lai của đế quốc.

Hít sâu một hơi, Hoàng Phong sắc mặt kiên cường trầm giọng nói:

- Quan tư lệnh, chúng tôi sở dĩ giết ngài, là bởi vì chúng tôi cảm thấy trường chiến tranh này không thể tiếp tục được. Chúng ta và quân Lam Vũ chiến đấu với nhau, chỉ là đấu tranh nội bộ, là tranh đoạt của quyền lực tối cao, tính chất hoàn toàn khác hẳn với cuộc chiến cùng nước Mã Toa. Chiến đấu với nước Mã Toa là bởi vì sinh tử tồn vong của quốc gia và dân tộc chúng ta, nhưng chúng ta và quân Lam Vũ đấu tranh với nhau, chỉ là sự tranh đoạt quyền lực giữa Dương Túc Phong và Đường Minh. Chuyện đã tới nước này, tôi cũng không muốn che dấu gì nữa, chúng tôi cho rằng, để Dương Túc Phong lãnh đạo quốc gia này, có lẽ còn nhiều hi vọng hơn, ít nhân là nhiều hi vọng hơn Đường Minh …

Lạc Tang rên rỉ chen miệng vào:

- Đúng thế, tôi sở dĩ nguyện ý cung cấp tình báo cho quân Lam Vũ, nguyên nhân cũng giống y như với mọi người, hiện giờ chúng ta chiến đấu, hiện giờ chúng ta hi sinh, không phải là vì tổ quốc và nhân dân chúng ta, mà là bởi vì quyền lực của hoàng đế. Đơn vị quân đội này của chúng ta, là thuộc về quốc gia, là vì nhân dân và quốc gia, không phải là để phục vụ cho một cá nhân nào đó, ai làm hoàng đế, chúng ta không có quyền lực quyết định. Nhưng chúng tôi thực lòng hi vòng, có một vị hoàng đế mạnh mẽ có thể lãnh đạo chúng ta thoát khỏi vùng lầy, thoát khỏi khốn cảnh. Để chúng ta không còn phải đón nhận vận mệnh bị nước Mã Toa đánh cho tan tác nữa, mà chúng ta phải đánh cho nước Mã Toa tơi bời hoa lá, đánh cho nước Y Lan mặt mũi xưng vù, ai làm được điều này, chúng tôi sẽ nhận người đó làm hoàng đế.

Chu Nhan Kinh sắc mặt mê man và đau đơn nói:

- Dương Túc Phong là một tên ác ma, chẳng lẽ các ngươi còn không biết sao?

Lạc Tang ra sức lắc đầu, chậm rãi nói:

- Dương Túc Phong là một tên ác ma ư, chúng tôi làm sao mà không biết cho được? Đều là từ báo chí mà biết cả đấy, báo chí nói Dương Túc Phong là ác ma, thì y chính là ác ma. Nhưng, đã từng có một khoảng thời gian ngắn, báo chí của chúng ta cũng từng nói y là anh hùng, anh hùng chân chính đấy. Dương Túc Phong rốt cuộc có phải là ác ma hay không, có phải là anh hùng hay không, tôi không biết.

Tôi chỉ biết một điều rằng, quân Lam Vũ do y lãnh đạo, đã đánh cho quân đội nước Mã Toa té *** vãi phân, không thể không ngoan ngoãn rút quân khỏi lãnh thổ của nứoc ta, khi chúng ta bị quân đội nước Mã Toa đánh cho tàn bại thê thảm, thì quân Lam Vũ cũng đánh cho quân đội nước Mã Toa thất bại thảm hại. Tôi nghĩ, cho dù bản thân ngài, cũng sẽ chẳng ngây thơ tới múc cho rằng, là chúng ta đánh bại quân đội nước Mã Toa đấy chứ?

Hoàng Phong lắc đầu:

- Đương nhiên là không.

Ánh mắt của Chu Nhan Kinh chuyển qua chuyển lại trên khuôn mặt của đám tướng quân, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, mặc dù ngực của hắn đã bị trường kiếm đâm xuyên qua, máu chảy ồ ạt, nhưng tinh thần của hắn vẫn còn vô cùng tỉnh táo khỏe khoắn, dáng vẻ nhìn qua còn rất mạnh mẽ uy thế.

Chu Nhan Kinh võ công rất cao, cho nên đủ để cho hắn sau khi bị thương có thể cầm cự thời gian dài hơn.

Những tướng quân kia không dám tiếp xúc với ánh mắt của hắn, hổ thẹn cúi đầu xuống, Chu Nhan Kinh đột nhiên chỉ vào một viên thiếu tướng, ra lệnh:

- Ngươi nói đi, ngươi sẽ làm như thế nào?

Viên thiếu tướng kia chần chừ hồi lâu, mới gian nan nói:

- Quan tư lệnh, tôi cho rằng bọn họ nói có đạo lý, nếu như đối diện với quân đội nước Mã Toa, chúng ta đương nhiên là sẽ tắm máu chiến đấu. Nhưng … Dương Túc Phong cũng là người Đường Xuyên chúng ta … hơn nữa, tôi cũng cho rằng, nếu như chúng ta muốn đánh bại quân đội nước Mã Toa, đoạt lại cứ điểm Minh Na Tư Đặc Lai và cứ điểm Vũ Thắng Quan, khả năng vẫn phải để Dương Túc Phong làm hoàng đế mới có thể …

Chu Nhan Kinh cuời lạnh lùng, nói một cách không hề nể mặt:

- Các ngươi là một lũ chó khốn kiếp ai cho ăn thì kẻ đó là chủ! Ta đã được nhận thức sự vô sỉ của các ngươi rồi! Dương Túc Phong cho các ngươi lợi ích gì, các ngươi đều nguyện ý quy phục hắn! Các ngươi chẳng lẽ đã hoàn toàn quên đi ân huệ của hoàng đế bệ hạ với các ngươi rồi ư? Chẳng lẽ các ngươi quên đi hàng năm tới sinh nhật của mình, còn nhận được quà do chính hoàng đế chọn sao? Hoàng đế bế hạ đối với các ngươi ân tình như thế nào, chẳng lẽ các ngươi đã quên sạch bách rồi sao?

Viên thiếu tướng đó hổ thẹn cúi đầu xuống.

Chu Nhan Kinh lạnh lùng chuyển ánh mắt chiếu thẳng vào Hoàng Phong.

Hoàng Phong chậm rãi nói:

- Quan tư lệnh, ngài nói không sai, hiện giờ hoàng đế cũng rất quan tâm tới chúng ta, thích ban cho chúng ta những ân huệ nho nhỏ, tôi và người nhà của tôi đều rất cảm kích hoàng đế bệ hạ ban thưởng. Nhưng, tôi không hề cho rằng, ông ta là một vị hoàng đế xứng chức, không phải là một vị hoàng đế tốt. Khi còn chưa có quân Lam Vũ, chúng ta liên tục chiến bại, tổn thất vô số nhân khẩu và đất đai. Cho dù là bây giờ, chúng ta vẫn còn vô số nhân khẩu và đất đai còn chưa được thu hồi, ngài cho rằng một vị hoàng đế như vậy còn có tư cách lãnh đạo quốc gia này của chúng ta tiếp tục tiến lên sao? Ông ta có bản lĩnh lãnh đạo chúng ta đi tới phồn vinh cường thịnh không? Chúng ta phải đoạt lại hành lang Á Sâm, còn phải đoạt lại Lạc Na, đoạt lại cứ điểm Vũ Thắng Quan, còn có rất nhiều rất nhiều đất đai mà chúng ta đều phải thu hổi lại! Ngài cho rằng ông ta, có thể lãnh đạo chúng ta hoàn thành được sứ mạng này hay không? Còn các vị? Mọi người có cho rằng ông ta có thể hoàn thành sứ mạng này không?

Chu Nhan Kinh tức thì cứng họng nghẹn lời.

Cho dù hắn vô cùng phẫn nộ, cho dù hắn vô cùng căm tức những tên gia hỏa vong ân phụ nghĩa này, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Đường Minh đúng là một vị hoàng đế không xứng chức.

Có lẽ ờ thời đại hòa bình, ông ta còn có thể miễn cưỡng ứng phó được, nhưng hiện giờ dang là thời đại chiến tranh tàn khốc, ông ta hoàn toàn không có tư cách gánh vác trọng trách này nữa.

Là nhân tài mới trong quân đội đế quốc Đường Xuyên, Chu Nhan Kinh cảm nhận được sâu sắc nhu cầu cần phải có một vị lãnh đạo mạnh mẽ, nhưng, bất kể Đường Minh hèn yếu như thế nào, Chu Nhan Kinh đều không muốn làm một kẻ phản chủ.

Lạc Tang gắng hết sức nói:

- Chỉ có Dương Túc Phong, mới có thể hoàn thành sứ mạng này …

Hoàng Phong đột nhiên cắt ngang lời Lạc Tang, nghiêm nghị nói:

- Không phải, trừ Dương Túc Phong ra, còn có một người có thể hoàn thành được sứ mạng này! Người đó, chính là Tam hoàng tử Đường Hạc của chúng ta, Tam hoàng tử mặc dù xuất thân là thứ, nhưng năng lực của người không ai có thể phủ nhận. Chúng tôi năm xưa dưới sự chỉ huy của Tam hoàng tử, dưới hoàn cảnh gian khổ như thế nào mà vẫn giữ vững được Vĩnh Thanh phủ, chẳng lẽ mọi người không cho rằng, Tam hoàng tử Đường Hạc mới là người kế thừa hoàng đế tốt nhất của chúng ta sao?

Lạc Tang lẩm bẩm tự nói:

- Ta hiểu rồi, thì ra ngươi là người của Đường Hạc, chẳng trách …

Mang theo một chút thương xót và bi ai, ánh mắt của Lạc Tang nhìn chăm chăm vào trên thanh trường kiếm nhỏ máu ở trước ngực Chu Nhan Kinh.

Chu Nhan Kinh toàn thân run lên, máu tươi trên người càng trào ra dữ dội, hắn gần như tuyệt vọng rên rỉ:

- Thì ra, người là người của Đường Hạc … chẳng trách, ta cứ buồn bực, vì sao mà Kim Mạch Lang cũng có bản lĩnh dùng một kiếm lấy mạng của ta, thì ra các ngươi là thủ hạ của Đường Hạc … ha ha ha, đúng là thế giới này thật lớn, cuối cùng ta cũng hiểu, cái gì mới gọi là âm mưu, kẻ âm thầm nhất kia mới gọi là âm mưu … dưới gầm trời này, trừ Đường Hạc ra, không một ai giết được ta, tới ngay cả Bạch Ngọc Lâu cũng không được. Nhưng người giết ta, không ngờ lại là tam hoàng tử điện hạ mà ta một lòng trung thành …

Lạc Tang mặt cũng hết sức u ám, sau đó lại bi ai vô bờ.

Chu Nhan Kinh nói không hề sai, ở dưới gần trời này, còn ai có thể vô thanh vôt ức dồn Chu Nhan Kinh vào chỗ chết, thì dó là Đường Hạc.

Đường Hạc chẳng những võ công cao cường, hơn nữa trầm mặc cứng cỏi, cũng chỉ có hắn, mới có cơ hội thăm dò được yếu hại độc môn của Chu Nhan Kinh, sau dó tìm cơ hội cho Chu Nhan Kinh một đòn trí mạng.

Nhát kiếm này của Chu Nhan Kinh, hoàn toàn là do Đường Hạc dạy cho, nó chỉ có một tác dụng, chính là để lấy mạng Chu Nhan Kinh.

Hoàng Phong lạnh lùng nói:

- Không, người mà ngài trung thành tận tụy tên là Đường Minh chứ không phải là Tam hoàng tử Đường Hạc. Rất tiếc, quan tư lệnh, chính bởi vì sự cố chấp của ngài, cho nên chúng tôi mới chỉ đành dùng tới hạ sách này. Nếu như chiến đấu còn tiếp tục, thì chút lực lượng này của chúng tôi cũng mất hết sạch rồi.

Chu Nhan Kinh nghiêng đầu suy nghĩ, tựa hồ đã hiểu được ra, tức thì lòng như tro tàn, không còn muốn dựa vào vo công để kéo dài mạng sống của mình nữa. Hắn thầm buông một tiếng thở dài, không ngưng tụ công lực nữa, bình tĩnh đón nhật cái chết.

Tranh đấu quyền lực của con người tên thế gian, hắn lần đầu tiên được nếm thử, nhưng tư vị được nếm t hử lại chua xót vô cùng, khi hắn ở tiền tuyến ra sức chiến đấu vì một người nào đó ở sau lưng, thì một số kẻ khác ở đằng sau lưng lại đang lặng lẽ giơ đồ đao lên trên đầu hắn. Cái thế giới như thế, cho dù miễn cưỡng sống tiếp, thì cũng còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Trong tâm trạng thất vọng hoàn toàn, máu tưới ở ngực hắn trào ra càng nhanh, cuối cùng Chu Nhan Kinh không cầm cự được, từ từ quỳ xuống, hướng về phía tây, thành kính khấu đầu ba cái, coi như là để đáp tạ lại sự chiếu cố của Đường Minh đối với mình, sau đó lặng lẽ nằm sõng xoài trên mặt đất, để bóng đêm vô biên hoàn toàn bao phủ lấy mình.

Máu tươi trên ngực hắn dần dần ngấm vào trong mảnh đất khô cằn, sau đó từ từ bị gió thôi khô, chỉ lưu lại một vệt màu đỏ sậm trên mặt đất.

Vị tướng quân mới nổi thanh danh hiển hách của đế quốc Đường Xuyên, cứ như thế lặng lẽ chết dưới thanh kiếm của người bên mình, cho tới tận giây phút cuối cùng ý thức mất đi, hắn cũng không thể nào tin được, tất cả mọi thứ diễn ra ở trước mắt, lại có thể là sự thực …

Đám người Hoàng Phong nhìn thi thể của Chu Nhan Kinh, vẻ mặt ảm đạm, lần lượt bỏ mũ xuống tưởng niệm.

Bụng của Lạc Tang bị đâm một kiếm, bất quá không thương tổn vào chỗ yếu hại, hắn tự điểm mấy huyệt đạo của mình, ngăn máu tươi chảy ra, cho nên không có nguy hiểm về tính mạng, nhìn thi thể của Chu Nhan Kinh, hắn cũng lặng lẽ bỏ mũi xuống.

Một lúc lâu sau, Hoàng Phong mới đội mũ trở lại, đi tới bên cạnh Lạc Tang, đỡ hắn lên, nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi còn cần trở về kinh đô Ni Lạc Thần nữa không?

Lạc Tang chậm rãi lắc đầu, nói:

- Không, phụ thân của ta, cùng với cả người nhà của ta đều đã lấy đủ mọi cớ để rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần rồi. Ta không trở về nữa, thật tiếc, ta không thể đi cùng đường với Tam hoàng tử, ta nghĩ, động tác của các ngươi cũng phải nhanh một chút.

Hoàng Phong khẽ gật đầu, khổ sở nói:

- Nếu đã như thế thì ta cũng không miễn cưỡng nữa, ta sẽ dẫn bộ đội của bọn ta rời khỏi Bảo Ứng phủ, trở về kinh đô Ni Lạc Thần, chuẩn bị đưa Tam hoàng tử điện hạ lên vị trí hoàng đế. Còn về phần bộ đội của ngươi, ta giao cho ngươi tự xử lý. Tam hoàng tử điện hạ và Dương Túc Phong có quen nhau, ta nghĩ bọn họ thế nào cũng có thể tìm được biện pháp giải quyết hợp lý.

Lạc Tang khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói:

- Cám ơn.

Hoàng Phong không nói thêm gì nữa, suất lĩnh những tướng quân còn lại rời đi.

Không lâu sau, quan binh quân cấm vệ đồn trú ở Bảo Ứng phủ đều nhận được mệnh lệnh rút lui, những quan binh bị pháo kích sợ vỡ mật, tới tấp mau chóng rút về phía sau, quân Lam Vũ từa hồ cũng tạm thời giảm bớt công kíhc.

Tùy tùng của Lạc Tang rất nhanh tới được vị trí Lạc Tang bị thương, Lạc Tang giọng nói yếu ớt hạ lệnh đầu hàng. Vì thế, toàn thể quan binh của sư đoàn số 3 quân cấm vệ đế quốc Đường Xuyên đều hướng về phía quân Lam Vũ giương cờ trắng.

Cuộc chiến ở Bảo Ứng phủ theo đó hạ màn, Hoàng Phong suất lĩnh ước chừng năm vạn quan binh quân cấm vệ vội vội vàng vàng chạy về kinh đô Ni Lạc Thần.

Bọn họ phải tranh thủ thời gian tức tốc trở về kinh đô Ni Lạc Thần, nếu không một khi tin tức bị lộ ra, mạng sống của Đường Hạc sẽ vô cùng nguy hiểm. Thế nhưng, vào đúng lúc này, có một tin tức tình báo làm cho Hoàng Phong như rơi vào trong hố băng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

- Báo cáo tướng quân, ở phía trước chúng ta phát hiện ra kỵ binh của quân Lam Vũ.

Hoàng Phong cả kinh, vội vàng chạy tới phía trước quân đội, quả nhiên phát hiện ra, trên sườn dốc ở phía trước, hai vạn ky binh quân Lam Vũ đông nghìn nghịt đã xếp hàng sẵn sàng, mỗi một người đều vũ trang toàn bộ, ngay cả pháo binh cũng chuẩn bị xong, rõ ràng là đã đợi ở đây một khoảng thời gian rất lâu rồi.

Hoàng Phong trong đầu kêu lên oong oong, mặt mày xay xẩm, thiếu chút nữa thì ngã từ trên lưng ngựa xuống, năm vạn quân cấm vệ mà hắn suất lĩnh, đều là bộ đội tàn dư vừa mới bị đả kích, hơn nữa còn vừa mới trải qua binh biến, lòng quân bất ổn, làm sao có thể là đối thủ của hai vạn kỵ binh quân Lam Vũ khí thế dồi dào như kia được.

Thế nhưng, rất kỳ quái là, ngay lúc Hoàng Phong còn đang tiến thoái lương nan, thì không lâu sao, đội kỵ binh quân Lam Vũ kia không ngờ lại chầm chậm rút lui, tách ra một con đường, hơn nữa có lính tín hiệu của quân Lam Vũ còn phất cờ thông báo cho phép đi qua.

Trong lòng Hoàng Phong mặc dù nghi hoặc vô cùng, cho rằng quá nửa là cạm bẫy của kỵ binh quân Lam Vũ, nhưng hắn đang sốt ruột tranh thủ thời gian, nên cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành đánh liều đi qua.

Kết quả lại không hề bị kỵ binh của quân Lam Vũ công kích, năm vạn bộ đội tàn dư của quân cấm vệ bình an vượt qua khu phòng ngự của kỵ binh quân Lam Vũ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại kinh đô Ni Lạc Thần.

Ở địa phương cách quân cấm vệ đế quốc Đường Xuyên năm kilomet, quan chỉ huy Khắc Lạp Mã Kỳ của kỵ binh quân Lam Vũ đang nổi giận đùng đùng, tức tối vung rói ngựa quất chan chát lên cấy cối xung quanh, tước từng mảng vỏ cây xuống, không ngừng bực tức kêu lên:

- Chuyện quái gì thế này? Bảo bọn ta chạy bán sống bán chết ngày đêm không nghỉ chạy tới hai trăm kilomet, khó khăn lắm mới tóm được quân địch, nhưng lại không được tấn công. Đây là chuyện quỷ quái gì? Có phải là còn muốn chúng ta chuẩn bị chút pháo hoa tiễn chân người ta nữa không?

Chương Duệ thì tỏ ra hết sức trầm tĩnh, một bên xem xét các loại tư liệu tình báo, một bên nói:

- Tôi nghĩ Phong lĩnh khả năng là có ý khác, trinh sát của chúng ta báo cao, không ngờ lại không phat hiện ra bóng dáng của Chu Nhan Kinh, có khả năng là nội bộ bọn chúng xảy ra vấn đề, hoặc có lẽ là xảy ra binh biến cũng chưa biết chừng. Ý của phong lĩnh, có lẽ là không muốn thừa nước đục thả câu..

Khắc Lạp Mã Kỳ ném roi ngựa đi, tức tối ngồi phịch xuống mặt đất, thất vọng nói:

- Thả câu cái chó …

Quan quân thông tin vội vội vàng vàng chạy tới, đưa cho Khắc Lạp Mã Kỳ một bức điện báo.

Khắc Lạp Mã Kỳ bực mình giật lấy xem, tức thì trở nên hưng phấn, đôi mắt sáng lên, quất mạnh roi ngựa, giật một cái kéo gẫy một thân cây nhỏ ở bên cạnh, hung hăng quát lên:

- Lên ngựa! Đánh về kinh đô Ni Lạc Thần.

Chương Duệ hồ nghi cầm lấy điện báo xem, chỉ thấy ở bên điện báo có viết: lập tức đi theo sau quân cấm vệ áp sát kinh đô Ni Lạc Thần, giám thị mật thiết động tĩnh của kinh đô Ni Lạc Thần, tùy thời phát động công kích.

Dương Duy vội kêu lên:

- Phong lĩnh chỉ sai chúng ta giám thị kinh đô Ni Lạc Thần thôi cơ mà …

Khắc Lạp Mã Kỳ cũng chẳng thèm quay đầu lại:

- Biết rồi! Ta biết chữ hán mà! Các huynh đệ! Xông lên! Mục tiên là kinh đô Ni Lạc Thần.

Kỵ binh quân Lam Vũ tức thì sục sôi hết cả lên, ào ào tung mình lên ngựa, dòng nước lũ cuồn cuộn đồ về kinh đô Ni Lạc Thần.

Kinh đô Ni Lạc Thần, tòa thành thị cổ xưa có một nghìn hai trăm năm lịch sử này, đã định săn là phải trải qua cuộc khảo nghiệm của máu và lửa.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status