Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 485

/769


Binh sĩ quân cấm vệ vốn nhận được mệnh lệnh tiến vào thanh trừ phản nghịch, nhưng không ngờ rằng gặp phải quân Lam Vũ, một trận mưa bom bão đạn trút xuống, tức thì ngã rạp hàng loạt, những kẻ còn sót lại thì chui vào trong những góc khuất, mang theo ánh mắt kinh hoàng mà hoang mang nhìn tình cảnh hỗn loạn ở trước mắt.

Bọn chúng tạm thời còn chưa có cách nào hiểu dược, kinh đô Ni Lạc Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đường Ca và những quan chỉ huy quân cấm vệ khác cũng mau chóng phát giác ra điều không ổn, vũ khí tốt nhất mà bọn họ có thể dùng để đối phó với quân Lam Vũ chính là tường thành cao hai mươi mét của kinh đô Ni Lạc Thần, nhưng bây giờ quân Lam Vũ đã tiến vào trong thành, như vậy tất cả mọi sự an bài trước đó đều không còn hiệu quả nữa.

Càng đáng hận hơn nữa là, kỵ binh của quân Lam Vũ đã chiếm cứ ưu thế cơ động, bọn họ cử đội tuần tra ở trên đường vô cùng xuất quỷ nhập thần, Đường Ca liên tục phái ra mấy thông tấn viên đều bị giết hết toàn bộ, khiến cho bộ đội quân cấm vệ tập trung ở bên trong thành cũng không ít, nhưng lại không được chỉ huy thống nhất.

Chuyện khẩn cấp hiện nay, Đường Ca cho rằng là phong tỏa cửa thành phía đông, cho nên hắn hạ mệnh lệnh đặc biệt cho thiếu tướng Suất Phong Kỳ quan chỉ huy của trung sư đoàn số 4 quân cấm vệ, yêu cầu hắn bất chấp mọi giá phải đoạt lại cửa thành đông.

Thế nhưng, mệnh lệnh mà kỵ binh quân Lam Vũ nhận được gần như giống hệt với mệnh lệnh mà Suất Phong Kỳ nhận được, đó là phải bằng mọi giá khống chế cửa thành đông. Cuộc chiến kịch liệt của hai bên được triển khai ở phụ cận cửa thành đông.

Dựa vào ưu thế về mặt hỏa lực, quân Lam Vũ đánh cho quân cấm vệ căn bản không có cách nào ngẩng đầu lên được, sau khi thương vong hai ba nghìn người, quân cấm vệ chỉ đành từ bỏ hạng nhiệm vụ không thể hoàn thành này.

Mấy phút sau, rất nhiều nơi trong kinh đô Ni Lạc Thần bùng phát ra tiếng súng hỗn loạn, tiếp theo đó là vô vàn những tiếng kêu la thảm thiết, còn có cả tiếng thét của nữ nhân, đó là kỵ binh của quân Lam Vũ bắt đầu chấp hành nhiệm vụ thanh trừ.

Bị biến mất đầu tiên chính là cả nhà Đường Cảnh, vị đại thần bộ nội vụ đế quốc Đường Xuyên này vừa nghe thấy tiếng súng vang lên thì đã cảm thấy chuyện không lành, lão ta phản ứng rất nhanh, tức tốc chạy về phía Vị Ương cung, nếu như nói trong cơn hỗn loạn, kinh đô Ni Lạc Thần còn có nơi nào an toàn, thì đó chính là Vị Ương cung rồi.

Nhưng không may là, trên đường phố tàn binh tàn ngập làm trở ngại cho đường đi của Đường Cảnh, đám cảnh vệ của lão mặc dù diệt trừ được một số trướng ngại, nhưng lại không thể không làm chậm trễ thời gian của lão, kỵ binh của quân Lam Vũ mau chóng đuổi kịp Đường Cảnh, đám cảnh vệ ở bên cạnh lão mau chóng bị bắn chết.

Một viên quan quân kỵ binh quân Lam Vũ vén rèm xe lên, nhìn vào bên trong, thấy khuôn mặt nhăn nhúm của Đường Cảnh, khẽ gật đầu, hài lòng nói:

- Ừm, dúng là lão ta rồi.

Rèm xe bị hạ xuống, mười mấy kỵ binh quân Lam Vũ ở xung quanh đồng loạt nổ súng, tức thì bắn cho chiếc xe ngựa thủng lỗ chỗ, máu tươi từ dưới gầm xe ngựa nhỏ xuống.

Viên quan quân kỵ binh quân Lam Vũ kia cuối cùng còn chưa yên tâm, ném một quả lựu đạn vào bên trong khoang xe ngựa. Sau một tiếng nổ lớn, chiếc xe ngựa không còn lại chút dấu tích nào, lúc này mới yên tâm rời đi.

Còn nhà của Đường Cảnh vào lúc này cũng đã loạn hết cả lên, tất cả nữ quên đều bị lôi từ bên trong chăn ra, sau đó tập trung lại cùng một chỗ, cất cả mục tiêu giống đực, bao gồm cả con chó đực trông cửa đều bị giết chết ngay tại chỗ.

Người Ngõa Lạp đã lâu lắm rồi chưa được thưởng thức cảm giác lâm li sung sướng này rồi, cho nên làm việc hết sức tích cực, hiệu suất cũng cực cao, chỉ dùng thời gian nửa tiếng đồng hồ, nhiệm vụ ở nhà Đường Cảnh đã hoàn thành rồi.

Khắc Lạp Mã Kỳ không được chén thịt Anh Vũ nướng rồi, bởi vì khi hắn đưa tay ra bắt một con Anh Vũ, thì bị nó dùng móng cào cho một cái, lưu lại một vết máu ở trên mặt của hắn, thế là thẹn quá hóa giận, Khắc Lạp Mã Kỳ hạ lệnh đem toàn bộ số Anh Vũ cùng với cả lồng của bọn chúng vứt vào trong đống lửa.

Nhìn cả đám Anh Vũ bị thiêu cháy trong đống lửa hừng hực, liên tục phát ra những tiếng rít chói tai, tựa hồ cảm giác cũng không tệ, cho tới tận khi tất cả số Anh Vũ không phát ra được âm thanh nào nữa, hắn mới rời khỏi nhà Đường Cảnh.

Khi Khắc Lạp Mã Kỳ tới nhà Đường Lan kiểm tra tình hình chấp hành nhiệm vụ, hắn phát hiện ra nhà Đường Lan đã bị pháo hỏa bao phủ, cả tòa trạch viện gần như đều bị san bằng, khắp nơi là thi thể đầm đìa máu.

Hỏi ra mới biết, thì ra là Đường Lan có ba người con trai, nhất là con trai lớn Đường Lẫm, cùng cả con trai nhỏ Đường Lăng, đều kháng cự vô cùng lợi hại, hơn nữa Đường Lan thân là đại thần bộ quân vụ, rõ ràng lấy việc công phục vụ mục đích riêng, nên cảnh vệ nhà lão ta cũng là lợi hại nhất.

Kỵ binh quân Lam Vũ mới bắt đầu xông vào nhà Đường Lan, không kịp đề phong, đã bị sát thương không ít người, có hai quan quân thiếu úy và ba sĩ quan bị hi sinh ngay tại trận, cuối cùng quan chỉ huy nổi giận, hạ lệnh điều tới hơn mười khẩu bách kích pháo và sáu khẩu súng máy, nhằm vào bên trong điên cuồng oanh tạc.

Nửa tiếng đồng hồ sau, bên trong cuối cùng cũng không còn động tính gì nữa, khi kiểm tra chiến trường, phát hiện nam nữ trong nhà Đường Lan, ước chừng hơn ba trăm nhân khẩu, thêm vào hơn hai trăm cảnh vệ, không còn một ai sống sót, tới ngay cả một bộ thi thể hoàn chình cũng không có.

Khắc Lạp Mã Kỳ lạnh nhạt nói:

- Chỗ này cũng không tệ, có thể xây chợ thương nghiệp.

Cái chết của Minh Sơn Quế thì tỏ ra tương đối bi tráng, tựa hồ có chút cảm giác trong cõi sâu xa đã định sẵn. Khi kỵ binh quân Lam Vũ xông vào căn phòng rách nát của ông ta, thì vị đại nguyên lão ba đời của đế quốc Đường Xuyên từng lên voi xuống chó nhiều lần này, đã bình tĩnh kết liễu mạng sống của mình trong thư phòng.

Ông ta không cắt mạch máu tự sát, tựa hồ cũng không uống thuốc độc, những binh sĩ người Ngõa Lạp đầu óc sử dụng không được linh hoạt cho lắm, đều cho rằng ông ta đã ra đi tự nhiên, còn tò mò nghiên cứu một lúc, cuối cùng mới biết rằng Minh Sơn Quế đốt than tự sát.

Minh Sơn Quế ra đi rất yên bình, tựa hồ có chút cảm giác như được giải thoát, đế quốc Đường Xuyên đi tới mức như ngày hôm nay, đã không còn cách nào xoay chuyển được nữa rồi.

Khi Minh Sơn Quế nghe thấy tiếng súng của quân Lam Vũ vang lên ở trên đường phố của kinh đô Ni Lạc Thần, ông ta liền bình tĩnh đi về phía tử thần.

Cái chết của Minh Sơn Quế làm Dương Túc Phong có chút cảm giác không thoải mái, vừa có chút căm hận, vừa có chút tiếc nuối, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài lặng lẽ.

Nữ quyến của nhà Thượng Quan Lâm là xinh đẹp nhất, bản thân hắn vốn là mỹ nam tử nổi danh ở kinh đô Ni Lạc Thần, đối diện với kỵ binh quân Lam Vũ như hổ như beo, hắn còn suất lĩnh gia đinh ngoàn cường kháng cự một lúc, cuối cùng mới bất lực tự sát thân vong.

Những nữ quyến xinh đẹp của Thượng Quan Lâm làm cho binh sĩ quân Lam Vũ hai mắt đỏ ngầu, chỉ tiếc rằng bị kỷ luật nghiêm khắc hạn chế, bọn họ không dám có hành động quá đáng, chỉ đành đem lửa dục và phẫn nộ phát tiết ở trong quá trình giết người, đem nhà Thượng Quan Lâm hoàn toàn biến thành địa ngục trần gian.

Uỳnh uỳnh uỳnh…

Tiếng pháo rầm rầm đột nhiên vang lên trên đường phố của kinh đô Ni Lạc Thần, thi ra là ở phụ cận Vị Ương cung, kỵ binh quân Lam Vũ và ngự lâm quân xuất kích bạo phát xung đột kịch liệt, hai bên đều sử dụng lượng lớn binh lực.

Khắc Lạp Mã Kỳ đích thân tới chỉ huy, sau một trận pháo kích dữ dội, ngự lâm quân ngoan ngoãn rút trở lại Vị Ương cung, Khắc Lạp Mã Kỳ không hạ lệnh tiến công Vị Ương cung, bời vì hắn không được ban cho quyền này, có lẽ, đợi tới sáng ngày mai, khi Dương Túc Phong tới nơi, quân Lam Vũ mới động thủ với Vị Ương cung.

Sự thực thì, Vị Ương cung vào lúc này đã là một cảnh hỗn loạn, sau khi biết được tin tức Đường Hạc phát động phản loạn, tin thần của hoàng đế Đường Minh liền cực độ bất an, hoàn toàn rơi vào trạng thái mê muội, rồi sau khi biết được kỵ binh của quân Lam Vũ vào thành, Đường Minh đã ngất xỉu, hơn nửa thủy chung không hề tỉnh lại.

Những phi tần ai nấy dáng vẻ cảm giác như đại hỏa trút xuống đầu tới nơi vậy, chạy loạn khắp nơi trong Vị Ương cung, có người treo cổ tự tận, có người nhảy giếng tự sát, còn nhiều loại hơn nữa, bản thân Đường Ca cũng tựa hồ cũng mất chủ ý, không biết phải làm thế nào.

So ra mà nói, thì công tác của Chương Duệ lại hết sức nhẹ nhàng.

Sau khi an bài tất cả các kế hoạch tác chiến, Chương Duệ tự minh đi kiểm tra việc phòng thủ ở cửa đông kinh đô Ni Lạc Thần, tin chắc cửa thành này đã được quân Lam Vũ khống chế vững vàng, rồi Chương Duệ đích thân tới chỗ ở của Điệp Tư Thi.

Những người Ngõa Lạp do Khắc Lạp Mã Kỳ suất lĩnh, đều là những tên gia hỏa mạnh mẽ, vạn nhất bọn chúng làm ra hành động gì thái quá, thì phiền toái to.

Cũng có lẽ là bởi vì uy danh của Nhạc Thần Châu năm xưa, cho nên dù sau khi ông ta chết đi, con cái của ông ta cũng có địa vị tương đối cao quý, nơi ở của Điệp Tư Thi và Điệp Phong Vũ, chính là do hoàng đế Đường Minh đích thân hạ lệnh xây dựng, mặc dù diện tích không lớn, nhưng trang trí hết sức tinh tế đẹp đẽ, rất có phong cách.

Khi Chương Duệ tới nơi, thì nơi đó vô cùng yên tĩnh, kỵ binh quân Lam Vũ phụ trách phòng thủ nơi này đã khống chế tất cả những lối ra vào, căn cứ báo cáo của bọn họ, thì hẳn là không kinh động tới Điệp Tư Thi.

Thế nhưng, Chương Duệ lại rất mẫn cảm cảm giác được, ở đằng sau cánh cửa sổ trạm hoa kia, tựa hồ có mấy đôi mắt sắc bén đang nhìn bọn họ, qua một lúc cánh cửa phòng mở ra, một nười dáng vẻ như quản gia đi ra nói:

- Các ngươi là người của Dương Túc Phong sao? Tiểu thư nhà bọn ta mời các ngươi vào.

Chương Duệ lắc đầu nói:

- Xin lỗi, chúng tôi nhận được mệnh lệnh, không được đi vào khu vực bên trong nửa bước, cám ơn.

Người quản gia đó nghi hoặc quay trở về.

Một lúc sau, quản gia đó lại một lần nữa quay trở ra, lạnh lùng nói:

- Tiểu thư nhà bọn ta nói, nếu như các ngươi tới để giết người, thì hiện giờ người ở trong phòng khách chờ các ngươi.

Chương Duệ lạnh nhạt nói:

- Xin lỗi, chúng tôi không nhận được mệnh lệnh giết cô ta.

Người quan gia đó vì thể lại quay vào.

Chốc lát sau đó, trong màn đêm có làn hương thơm thoang thoảng truyền đến, đó là mùi thơm trên cơ thể nữ nhân.

Điệp Tư Thi tới rồi.

Dương Duệ xoay lưng lại phía cửa phòng Điệp Tư Thi, không quay đầu lại.

- Ta ở ngay đây, các ngươi giết ta đi.

Điệp Tư Thi lạnh lùng nói, trong gióng nói mang theo vẻ cứng cỏi.

Chương Duệ lạnh lùng đáp:

- Xin lỗi, Điệp tiểu thư, chúng tôi không nhận được mệnh lệnh giết cô.

Điệp Tư Thi cười lanh lảnh, không hề có chút khách khí nào nói:

- Các ngươi đều là chó của Dương Túc Phong, Dương Túc Phong bảo các ngươi giết người, thì các người giết người, Dương Túc Phong bảo các ngươi không giết người, thì các ngươi không giết người à? Các ngươi không có tư tưởng của bản thân hay sao? Các ngươi có khác gì khúc gỗ, sống ở trên đời này còn có ý nghĩa gì?

- Đúng thế.

Dương Duệ trả lời ngắn gọn, hắn rất thông minh quyết định không dây dưa với Điệp Tư Thi.

Trên thế giới này, nếu như phải tìm một người có thể biện luận với Điệp Tư Thi, thì chỉ có Tài Tiên Tiêm thôi.

- Các … các ngươi đúng là một bầy heo! Là một bầy heo do Dương Túc Phong nuôi!

Điệp Tư Thi nghiến răng nghiến lợi nói, rồi phất tay rời đi.

Bóng đêm ở kinh đô Ni Lạc Thần, tựa hồ càng thêm thâm trầm.

- Ngài vẫn còn cho mình là thiếu tướng hải quân của đế quốc Đường Xuyên nữa cơ à? Thế ngài thấy người khác thì có kính lễ với họ không? Kinh đô Ni Lạc Thần đầy đường toàn là trung tướng thượng tướng cả đấy, nếu như ngài kính lễ bọn họ, người ở phía dưới chẳng náo loạn thiên cung lên à? Chẳng lẽ người ta phải kính lễ với ngài? Nhưng người ta bằng vào cái gì mà phải kính lễ với ngài? Hơn nữa những người ở dưới làm sao kĩnh lễ với ngài cho được? Bọn họ rất phản cảm với bộ đồng phục này ….

Đối với sự cố chấp của Dương Túc Phong, Ngả Toa Lệ Nặc tỏ ra có chút bất lực, lại có chút buồn cười, nhưng vẫn không thể dốc lòng khuyên giải, mấy nữ nhân ở bên cạnh cũng chẳng thể làm được gì, chỉ đành đưa mặt nhìn nhau cười khổ.

- Được rồi! Được rồi! Chuyện đâu có phức tạp như thế? Ta đổi y phục thì người khác không nhận ra ta hay sao? Phương Phỉ trước kia cũng đã nói rồi đấy thôi, cho dù ta có hóa thành tro cũng nhận ra mà, từ đó có thể suy đoán, mặc y phục gì cũng không sao cả.

Dương Túc Phong thản nhiên nói, nhìn thấy Ngả Toa Lệ Nặc không chịu mặc đồng phục thiếu tướng hải quân đế quốc Đường Xuyên cho mình, vì thể tự động thủ mặc vào.

Phương Phỉ Thanh Sương mặt đỏ lên, thầm nghiến răng nghiến lợi, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra, chỉ mím chặt môi lại.

Câu nói ấy đương nhiên là trước kia nàng nói qua, nó cũng giống như mấy loại lời nói muốn lột da lóc xương vậy, nàng nói nhiều lắm rồi, nhưng Dương Túc Phong hiện giờ nói ra vẫn làm nàng có cảm giác không dễ chịu chút nào, may mà Thập Tứ công chúa thân thể không được thoải mái nên không có mặt.

Bất quá cũng chính bởi vì Thập Tứ công chúa không có mặt, cho nên Dương Túc Phong có thể cố chấp làm bừa, khi y mặc đồng phục thiếu tướng hải quân đế quốc Đường Xuyên xuất hiện ở trước mặt công chúng, mọi người đều đưa mặt nhìn nhau, không biết phải nói làm sao mới được.

Nhóm người Khắc Lệ Tô Na và Xạ Nhan đều mặc đồng phục thiếu tướng lục quân quân Lam Vũ, mặc dù không được đẹp đẽ như đồng phục của Dương Túc Phong, những rõ ràng là có tinh thần hơn nhiều.

- Phong? Chàng làm gì thế?

Khắc Lạp Tô Na nghi hoặc hỏi, nhưng Dương Túc Phong đã mau chóng chui vào bên trong xe ngựa rồi.

Khắc Lệ Tô Na nhìn Ngả Toa Lệ Nặc, Ngả Ta Lệ Nặc chỉ biết cười khổ bất lực.

Dương Túc Phong kiên trì muốn mặt đồng phục thiếu tướng hải quân đế quốc Đường Xuyên năm xưa triều đình phát cho y, chẳng những ở trong hậu cung của mình, mà ngay trong cao tầng quân Lam Vũ cũng cũng làm nổi lên tranh luận khá lớn.

Tiếp đó cả nhóm người Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm cũng rõ ràng bảy tỏ kháng nghị của mình, bọn họ cho rằng, lần này Dương Túc Phong vào kinh, mặc dù trên danh nghĩa vẫn là tham gia buỗi lễ ngày 28 tháng 8, nhưng trải qua cuộc tắm máu tối ngày hôm qua, triều đình đế quốc Đường Xuyên có thể nói cơ bản đã không tồn tại nữa, căn bản là không cần để ý thể diện của triều đình.

Nhưng Dương Túc Phong giữ im lăng, ngoan cố kiên trì ý kiến của mình.

Sáng ngày 30 tháng 7 năm 1731 thiên nguyên, Dương Túc Phong chính thức rời khỏi hồ Mạc Sầu của Linh Thọ phủ Kim xuyên đạo, dưới sự hộ tống của rất nhiều người, tới kinh đô Ni Lạc Thần. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Sư đoàn bộ binh 101 lục quân quân Lam Vũ đã đồn trú cảnh giới ở Phương Xuyên đạo, đồng hành với Dương Túc Phong trừ cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ ra, còn có bộ đội trực thuộc lữ đoàn 402 lục quân quân Lam Vũ do Xạ Nhan xuất lĩnh, còn về phần chủ lực của lữ đoàn 402 thì đã tới kinh đô Ni Lạc Thần trước rồi.

Đến kinh đô Ni Lạc Thần trước, ngoại trừ đám người Xạ Nhan và Khắc Lạp Mã Kỳ ra, còn có những nhân viên ngoại giao như Mễ Nặc Tư Lương Cách, bọn họ đương nhiên là dựa theo thiếp mời của triều đình phát ra mà tới thông báo cho triều đình.

Bất quá những quan viên từng quen thuộc của triều đình đều không có mặt, tựa hồ triều đinh hoàn toàn loạn hết lên rồi, là ai tới phục trách tiếp đón bọn họ bái kiến, thì không ai biết được cả, nghe nói Đường Minh vừa mời từ trong hôn mê hơi tỉnh lại một chút, nhưng tinh thần hoàn toàn ở vào trạng thái hoảng hốt, tựa hồ như tình rồi, nhưng thực tế còn chưa tỉnh hẳn, đối với vấn đề phía dưới xin chỉ thỉ, toàn bộ đều trả lời là "ừ" hoặc là "ờ", có cũng bằng không.

Ba người Dương Túc Phong và Khắc Lao Tắc Duy Tư, Vân Thiên Tầm ngồi cùng một cỗ xe lớn, vừa đi vừa nghiên cứu một số vấn đề cụ thể.

Thập Tứ công chúa sức khỏe không được tốt, ngồi cùng xe ngựa với Tử Duệt, để Tử Duyệt có thể tùy thời chăm sóc, còn những gia quyến khác, thì chia ra ngồi trên sáu bảy cỗ xe ngựa.

Vốn đã định trước là chỉ có Cung Tử Yên, Phương Phỉ Thanh Sương và U Nhược Tử La nhập kinh, nhưng về sau Tài Tiêm Tiêm cũng muốn đi, nàng muốn đối diện với Điệp Tư Thi phân cao thấp, Dương Túc Phong không chịu nổi làm phiền, chỉ đành đồng ý.

Đôi xe đi môt ngày, tới được Bảo Ứng phủ, cả đoàn người Dương Túc Phong đêm hôm đó nghỉ ngơi ở Bảo Ưng phủ.

Phía đông Bảo Ứng phủ đã trở thanh đống đổ nát, khắp nơi đều là dấu vết cuộc chiến khi xưa A Ba Đốn suất lĩnh hải quân lục chiến đội kịch chiến với thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa.

Sau khi Chu Nhan Kinh suất lĩnh quân cấm vệ tiến vào nơi này đóng giữ, cũng không có thời gian và tài lực để khôi phục kinh tế nơi này, từ đó có thể thấy triều đình đã suy yếu tới mức nào.

Cư dân đương địa đối với việc quân Lam Vũ tới đây vẫn rất hoan nghênh, ít nhất sau đó quân Lam Vũ phái nhân viên công tác tới, dưới sự giúp đỡ của quân đội, trong hai ba ngày ngắn ngủi đã cơ bản khôi phục lại trận tự và hoạt động hành chính ở nơi này, để những cư dân đương địa vừa thoát khỏi tai nạn nhìn thấy hi vọng sinh tồn và phát triển.

Tiếp đó kế quả điều tra ngẫu nhiên cho thấy, cư dân ở nơi này, giữa triều đình và quân Lam Vũ, tuyệt đại bộ phận đều lựa chọn quân Lam Vũ.

Buổi tối ngày hôm đó, Dương Túc Phong và tổng đốc mới bổ nhiệm của Phương Xuyên đạo là Hiểu Vân Khai đàm luận rất nhiều, Dương Túc Phong dặn dò hắcn phải chú ý khôi phục nguyên khí, tận lực phát triển sản xuất.

Phụ trách đồn trú ở Phương Xuyên đạo chính là trung đoàn 113 lục quân quân Lam Vũ, Dương Túc Phong cũng cùng hai người phụ trách chủ yếu của trung đoàn này là Tô Liệt và Hiên Hú nói chuyện rất lâu, yêu cầu bọn họ hiệp trợ chính phủ duy trì trị an đương địa, nhất là tích cực chủ động tiêu diệt thổ phỉ, đảm bảo Phương Xuyên đạo không xảy ra chiến sự.

Sáng sớm ngày hôm sau, đội xe tiếp tục hướng về phía kinh đô Ni Lạc Thần xuất phát.

Lúc này, đám người Khắc Lạp Mã Kỳ đã tới nghênh tiếp, hàng nghìn kỵ binh quân Lam Vũ phân tán ở xung quanh, kết thành một hình tròn cực lớn kéo dài khắp núi đồi, dưới ánh ban mai chiếu rọi quân Lam Vũ rầm rầm rộ rộ tiến về kinh đô Ni Lạc Thần.

Ở trong xe ngựa không có việc gì, Dương Túc Phong đột nhiên hỏi:

- À, thương thế của Lạc Tang như thế nào rồi?

Lạc Hoa và Lạc Tang hai người đều bị ban ngành tình báo của Phượng Phi Phi chủ trì kéo xuống nước, Lạc Hoa tài năng hơn người, đáng tiếc ở trong triều đình không cách nào thi triển, cho nên thường buồn bực chô cùng, thường cảm thấy sinh ra không gặp thời.

Ông ta có đầy một đầu kế hạch thực thi kinh tế, nhưng Đường Minh lại căn bản không có tâm tư thực hiện, mà với hiện trạng của đế quốc Đường Xuyên cũng chẳng tới lượt ông ta thực thi, nhưng sau khi quy thuận quân Lam Vũ, thì lập tức khác hẳn.

Lạc Hoa vừa tới trận doanh của quân Lam Vũ, liền được Dương Túc Phong bổ nhiệm là người đứng đầu cục thương vụ, cấp cho ông ta đầy đủ cơ hội thể hiện tài năng.

Quân Lam Vũ trước nay đều là nhân tài quân sự nhiều, nhân tài chính trị kinh tế ít, Lạc Hoa tới, ở một mức độ nhất định đã làm dịu bớt cục diện thiếu thốn nhân tài thương nghiệp của quân Lam Vũ.

Thông qua quan hệ của Lạc Hoa, quân Lam Vũ cũng moi được không ít nhân tài liên quan, ngay cả Cổ Địch Sâm trước nay không chịu phục ai, cũng bắt đầu lưu ý tới Lạc Hoa rồi.

Lạc Tang cũng là người thanh niên rât có tiền đồ.

Trầm mặc mà cứng cói, lại tích lũy không ít kinh nghiệm trong cuộc chiến với nước Mã Toa, chàng trai trẻ này, nguyện vọng lớn nhất là có thể tiếp tục tác chiến với nước Mã Toa, nhưng hiện trạng của triều đình đế quốc Đường Xuyên làm cho hắn lòng tàn ý lạnh, vì thế mới lựa chọn quân Lam Vũ.

Dương Túc Phong cảm thấy bản thân như thế nào cũng phải giúp đỡ hắn thực hiện nguyện vọng này, may mà ở trong cuộc binh biến, hắn chỉ bị thương, nếu không Dương Túc Phong thực sự phải day dứt không thôi.

Vân Thiên Tầm trầm giọng đáp:

- Không có nguy hiểm tính mạng, bất quá phải nghỉ ngơi mấy tháng, tạm thời không thể an bài nhiệm vụ cho hắn được.

Binh biến của quân đoàn Chu Nhan Kinh, là do Lạc Tang và Khắc Lao Tắc Duy Tư dày công lập nên, mục đích là để ép Đường Hạc phải mau chóng lộ diện.

Đường Hạc mặc dù rất nhiều việc làm kín kẽ không để lộ chút manh mối nào, nhưng vẫn bị quân Lam Vũ nắm lấy chỗ yếu, binh lực là hắn khống chế, đều ở quân đoàn Chu Nhan Kinh, còn có một bộ phận ở Ngọc Môn quan xa xôi.

Nếu như quân Lam Vũ diệt sạch quân đoàn Chu Nhan Kinh, thì Đường Hạc cũng rồi đời, cho nên bộ hạ nòng cốt của hắn phải mạo hiểm phát động binh biển mới có thể bảo tồn được thực lực.

- Ta thích hắn, đợi cho hắn khỏe rồi, điều tới làm phó tướng cho Điệp Phong Vũ, để Vũ Văn Phân Phương cũng bất ngờ một chút.

Dương Túc Phong bình thản nói, trong đầu tựa hồ lại hiện lên hình ảnh thân thể có chút yếu ớt của Vũ Văn Phần Phương.

Bồn Tiên Nhân Chưởng kia của Vũ Văn Phân Phương, hiện giờ vẫn được nhóm người Đan Nhã Huyến chăm sóc rất tốt, gai ở bên trên cũng càng ngày càng dài, càng ngày càng cứng rồi, nhưng Dương Túc Phong thủy chúng không biết, Vũ Văn Phân Phương bẻ những cái gai đó xuống, rốt cuộc là để làm gì.

Căn cứ vào trinh sát của ban ngành tình báo, hiện giờ quân đội nước Mã Toa đã rút gọn toàn tuyến, lui vào trong hai cứ điểm chiến lược Vũ Thắng Quan và Minh Na Tư Đặc Lai.

Vũ Văn Phân Phương đem bộ chỉ huy của mình đặt ở Minh Na Tư Đặc Lai, nghe nói ở cùng với vương hậu của vương quốc Lạc Na là Nạp Lan Tĩnh Vũ.

Minh Na Tư Đặc Lai được xưng là tòa thành vững trãi nhất đại lục Y Lan, chủ yếu là do tường thành cao hơn ba mươi mét, dễ thủ khó công.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status