Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 500

/769


Chẳng lẽ hắn thực sự bị tin tức Thập Tứ công chúa kết hôn kích thích làm cho thần kinh thác loạn rồi? Nếu đúng là như thế, vị hoàng tử này cũng là một người trung tình, thế nhưng ai có thể tin được, Tiêu Đường đến là vì Thập Tứ công chúa?

- Ta rất muốn biết, cái bản thánh chỉ đáng chết đó phát ra từ khi nào, vì sao cô ta cũng có thời gian kịp thời tới nơi?

Đối diện với vị khách đặc thù thứ năm, Dương Túc Phong suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng vẫn không biết phải nói gì.

Vị khác này là Nhược Lan tiểu thư.

Nước Nhược Lan cách kinh đô Ni Lạc Thần ít nhất có bảy tám nghìn kilomet, nếu như đi từ lục địa, đại khái ít nhất cũng phải cần thời gian hai tháng, nhưng sứ giả tới từ nước Nhược Lan, à không đúng, chính phủ nước Nhược Lan không phát biểu rõ ràng như thế, bởi vậy chỉ có thể nói là sứ giả phi chính phủ.

Mặc dù nàng chính là nữ nhi hàng thật giá thật của Nạp Lan Minh Huy quốc vương nước Nhược Lan, căn cứ bào tình báo, vị Nạp Lan Nhược Lan tiểu thư của nước Nhược Lan này, rất có khả năng theo chân Vũ Văn Phân Phương tới kinh đô Ni Lạc Thần.

Đối diện với bao nhiêu sứ giả không mời mà tới như vậy, Dương Túc Phong chỉ đành cảm thán một tiếng, cái vị trí hoàng đế này sức hút đúng là lớn, người nên đến rất nhiều, người không nên đến càng nhiều hơn, kinh đô Ni Lạc Thần sẽ náo nhiệt tới mức độ nào đây? Chỉ mong nó đừng có nổ tung lên …

Sắc trời của kinh đô Ni Lạc Thần thay đổi, biến thành càng thêm u ám, càng thêm ngột ngạt, càng làm người ta cảm thấy khó lường.

Khi các lộ chư hầu cơ bản đến đông đủ, Đường Minh tựa hồ trở thành chủ nhân thực sự của kinh đô Ni Lạc Thần, ông ta khôi phục lại tư thái phấn chấn, liên tục xuất hiện ở trước mặt các lộ chư hầu.

Gia tộc Tư Mã, gia tộc Độc Cô còn cả gia tộc Phong Hỏa Vân Long, thậm chí là cả các gia tộc cả bát đạo liên minh, đều tới bái phỏng Đường Minh trước tiên, ừm, chuẩn xác là phải nói là bái phỏng, chứ không phải là bái kiến.

Mặc dù Dương Túc Phong đã được công khai tuyên bố trở thành người kế thừa hoàng vị của đế quốc Đường Xuyên, nhưng trước ngày 28 tháng 8, y vẫn chưa phải là hoàng đế doanh chính ngôn thuận.

Dự đoán ban đầu của quân Lam Vũ cũng xuất hiện sai lệch, không một chư hầu nào tới bái phỏng Dương Túc Phong người kế thừa hoàng vị.

Khi quân đội chư hầu hừng hực khí thế tràn vào kinh đô Ni Lạc Thần như nước lũ, thì cán cân của kinh đô Ni Lạc Thần, tựa hồ đang dần dần nghiêng về phía quân đội của các chư hầu, mà tâm tư của Đường Minh, tựa hồ cũng đang dần dần nhích lại gần phía quân đội chư hầu.

Cảnh vệ của Vị Ương cung đều đổi thành người của quân Lam Vũ, những chư hầu này cùng Đường Minh thương lượng chuyện gì, Dương Túc Phong đương nhiên là biết hết sức rõ ràng, một tin tức rất rõ ràng đang dần dàn hình thành.

Đó chính là việc Đường Minh chỉ đình Dương Túc Phong trở thành người duy nhất kế thừa hoàng vị, cảm thấy vô cùng khó hiểu và phản đối mãnh liệt, thậm chí gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô còn không chút che dấu hỏi thẳng Đường Minh, có phải là ông ta bị quân Lam Vũ uy hiếp hay không, kết quả Đường Minh không trả lời, nhưng sự im lặng của ông ta đã uyển chuyển nói rõ, ông ta đúng là bị quân Lam Vũ uy hiếp.

- Ha ha, ta hiểu ra rồi, vì sao Đường Minh trước đó lại đồng ý sảng khoái như vậy, hóa ra là thế, ông ta còn hi vọng các lộ chư hầu chống lưng cho ông ta, tới lúc thì trở giọng đây mà!

Đối diện với tư liệu nhân viên tình báo đưa lên, Dương Túc Phong lạnh lùng nói, sắc mặt vô cùng âm trầm, y rất không quen với loại đấu tranh chính trị này, cũng không thích hành vi tiểu nhân tráo trở lật lọng.

- Chúng ta có cần thực thi hành động gì không?

Xạ Nhan cau mày nói, hắn và các nhân vật cao cấp khác của quân đội quân Lam Vũ giống nhau, đều không thích chơi thủ đoạn chính trị. Theo cách nhìn của bọn họ, nếu như các chư hầu không chịu phối hợp, vậy cứ dùng vũ lực giải quyết vấn đề.

Quân đội chư hầu mặc dù nhiều, nhưng đem so với quân Lam Vũ thì quân Lam Vũ vẫn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Dương Túc Phong mắt lóe ánh đỏ hung dữ, nói đầy thâm ý:

- Không, tạm thời còn chưa cần thiết …

Viên Ánh Lạc tiến vào báo cáo, nói Long Ngâm đã tới.

Long Ngâm được Dương Túc Phong bí mật mời đến, để che dấu tai mắt của kẻ khác, đã phải dùng rất nhiều biện pháp che đậy, cho nên khi tiến vào, sắc mặt có chút nhợt nhạt, bởi vì cho rằng Dương Túc Phong muốn hỏi tội minh, nhưng sự thực thì Dương Túc Phong chỉ muốn tìm hiểu qua suy tính thực sự của Long gia mà thôi.

Long Ngâm lúc này mới thởi phào, sắc mặt biến đội liên tục, cuối cùng mới chậm rãi nói:

- Vấn đề nhà chúng tôi rất phức tạp, phụ thân và đại bá của tôi ý kiến cũng không giống nhau, ý kiến của mấy người chúng tôi khác nhau. Tôi chủ trương đi theo ngài, nhưng đại bá không chịu, tựa hồ phụ thân tôi cũng không đồng ý, kết quả là tôi bị bài trừ ở bên ngoài rồi.

Dương Túc Phong sắc mặt vẫn y nguyên hỏi:

- Vậy phụ thân và đại bá của ngươi rốt cuộc có ý gì?

Long Ngâm suy nghĩ rất vất vả, cuối cùng vẫn khó tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung, cuối cùng mới đầy khổ sở nói:

- Dương đô đốc, tôi cứ lấy biện pháp thẳng thắn nhất ra nói với ngài nhé, bất quá ngài phải nghĩ cho sự an toàn của tôi, đừng tiết lộ ra, nếu không phụ thân và đại bá của tôi giết tôi thật đó. Phụ thân tôi, kỳ thực có hơi sợ ngài, không dám đối địch chính diện với ngài, nhưng ông lại sợ sau khi ngài thực sự lên ngôi hoàng đế rồi, sẽ phế Long gia của chúng tôi, cho nên hiện giờ rất hoang mang, vừa vặn gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô cũng không muốn nhìn thấy ngài lên ngôi hoàng đế lắm, đã phái người tới đàm luận với phụ thân tôi, cho nên ông có chút ý tứ hướng về phía bọn họ. Còn đại bá của tôi, ông ấy dứt khoát không muốn ngài làm hoàng đế, ông ấy còn chuẩn bị dùng vũ lực đối phó với ngài, đại bá của tôi chưa bị ngài cho nếm trái đắng, cho nên không sợ ngài …

Dương Túc Phong thâm trầm hỏi:

- Là do Tư Mã Tung Hoành cầm đầu ư?

Sau khi quân đội chư hầu nhập kinh, khẳng định sẽ tạo ra phiền toái cho quân Lam Vũ, đây là điều Dương Túc Phong dã chuẩn bị trước, nhưng bọn họ không ngờ lại dám liên hợp với nhau, chuẩn bị hạ bệ quân Lam Vũ, đây là điều Dương Túc Phong tuyệt tối không chấp nhận được, cho dù y không cần cái ngôi vị hoàng đế này, cũng phải cho những tên gia hỏa không biết trời cao đất dày này nếm thử mùi vị nắm đấm sắt của quân Lam Vũ.

Gia tộc Tư Mã có lực lượng mạnh nhất, hơn nữa còn mau chóng móc nối với Đường Hạc, quá nửa là do bọn chúng giở trò.

- Không phải, là Cúc Xuyên Cao Minh.

Long Ngâm mang theo một chút căm ghét, khẳng định nói:

- Lão gia hỏa này chớ có thấy không có gì đặc biệt, nhưng đầy một bụng mưu đồ xấu xa, lão ta muốn mấy gia tộc chúng tôi đánh nhau cả với ngài, làm cho lưỡng bại câu thương, như vậy tương lai của bát đạo liên minh rất tươi sáng. Tựa hồ tôi còn không biết từ chỗ nào đó đột nhiên nghe được, nói quân đội bát đạo liên minh đồng ý liên hợp lại, hành sự cùng chúng tôi, đuổi ngài ra khỏi kinh đô Ni Lạc Thần ….

- Thế sao?

Dương Túc Phong kéo dài hai chữ này, nhưng sắc mặt lại không có gì thay đổi, hiện giờ quân đội chư hầu đóng trong kinh đô Ni Lạc Thần, đều chưa có va chạm chính diện với quân LamV ũ, tất nhiên là sẽ không sợ quân Lam Vũ cho lắm.

Nếu như chỉ nói về mỗi mặt nhân số, quân đội chư hầu gần hai mưưoi vạn, mà quân Lam Vũ chỉ có chưa tới ba vạn mà thôi, cho nên có kẻ nào đó mới nảy ra suy nghĩ ngây thơ như vậy.

Long Ngâm đã hoàn toàn đứng về phía quân Lam Vũ, có chút chần chừ nói:

- Dương đô đốc, tôi có câu này không biết có nên nói ra hay không?

Dương Túc Phong gật đầu nói:

- Mời nói.

Long Ngâm vẫn còn có chút lưỡng lự, một lúc lâu sau mới gian nan lên tiếng:

- Dương đô đốc, tôi cho rằng thế này, buổi lễ 28 tháng 8 với quân Lam Vũ mà nói chắc gì đã là chuyện tốt, với trực giác của tôi, nếu như tới lúc đó Đường Minh nuốt lời, thu hồi lại lời hứa với ngài cũng không phải là chuyện không có khả năng. Dù sao thì, để tôi tính xem, tổng cộng có mười bốn lộ chư hầu sẽ ông hộ ông ta, mà quân Lam Vũ các vị chỉ có một mình, chỉ từ ngôn luận báo chí mà nói, quân Lam Vũ các vị khẳng định là đấu không lại nhiếu đối thủ như vậy, kết quả cuối cùng vẫn là chiến tranh. Nhưng tới lúc đó các vị mới phát độc chiến tranh thì tôi cảm thấy hơi muộn rồi, các vị sẽ rơi vào thế bị động. Nếu như cuối cùng phải dụng thủ đoạn sắt đá để giải quyết, còn không bằng phát động ngay bây giờ.

Dương Túc Phong chiếu ánh mắt sắc bén lên Long Ngâm, Long Ngâm ưỡn ngực đứng thẳng.

Dương Túc Phong nói không mang theo sắc thái tình cảm nói:

- Ngươi không sợ ảnh hưởng tới Long gia các ngươi ư?

Long Ngâm bất đắc dĩ nói:

- Sợ! Nói thực là trong lòng tôi sợ phát khiếp! Nhưng nếu như hiện giờ khai chiến, có lẽ phụ thân và bá phụ của tôi còn có thể sớm nhận ra sự lợi hại của các vị, còn có thể ghìm cương trước vức thẳm, đưa ra lựa chọn khác. Nếu để tới lúc đó, bọn họ công khai ủng hộ hành động thay đổi người kế vị của Đường Minh, sợ rằng ngài xé xóa xổ toàn bộ người của Long gia chúng tôi, đau dài chẳng bằng đau ngắn, nên tôi cũng chỉ đành để nghị ngài động thủ bây giờ. Ít nhất hiện giờ động thủ, phụ thân và bá phụ của tôi tạm thời chưa bị chết.

Dương Túc Phong bên cạnh không hề có bằng hữu, nếu như thực sự phải nói có ai tương đối hiểu y một chút, thì cũng chỉ có Long Ngâm mà thôi.

Long Ngâm hiểu rất rõ, hiện giờ ở bên trong kinh đô Ni Lạc Thần đang tiến hành trò chơi chính trị vô cùng nguy hiểm, mười bốn chư hầu dựa vào ưu thế về nhân số, muốn ép quân Lam Vũ phải đưa ra nhượng bộ, mà quân Lam Vũ vì thiếu sót kinh nghiệm về mặt chính trị, đối với chuyện buổi lễ 28 tháng 8 này, còn tỏ ra do dự, lo được lo mất, cho nên mới để cho Đường Minh và mười bốn chư hầu có cơ hội liên hợp.

Nhưng, một khi quân Lam Vũ vứt bỏ ảo tưởng về chính trị, quay trở lại lý tưởng dùng vũ lực tung hoành thiên hạ, thì lúc đó ngày tận thế của mười bốn chư hầu cũng tới rồi.

Long gia, hiện giờ đã hoàn toàn nằm trong sự bao vây của quân Lam Vũ, ở trên lục địa, phia nam của Long gia, quân Lam Vũ đồn trú lượng lớn binh lực ở Kim Xuyên đạo, Sơn Hải quan bên trong Phương Xuyên đạo cũng bị quân Lam Vũ khống chế rồi.

Ở trên hải dương, hạm đổi hải quân quân Lam Vũ hùng mạnh không gì sánh bằng đã kiểm soát hoàn toàn Linh Đinh Dương, nếu như không có quân Lam Vũ phê chuẩn, thì một con thuyền đánh cá của Long giá cũng chớ hòng ra khơi.

Ở dưới tình huống như thế, đúng là có dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết, một khi quân Lam Vũ khai hỏa với mười bốn lộ chư hầu, thì gặp phải tai ương đầu tiên sẽ là Long gia. Long Lân cho rằng có thể dựa vào quân đội của Long gia đối kháng với quân Lam Vũ, nhưng Long Ngâm lại biết rất rõ ràng Long Ngâm chỉ tự ảo tưởng mà thôi.

- Được, giờ ngươi cứ ở chỗ ta, không cần trở về nữa, ta có một số việc cần nhờ ngươi giúp dỡ.

Dương Túc Phong quyết đoán nói, sau đó sai người đi mời nhóm Cổ Địch Sâm, Tiêu Phương Tạ và Khắc Lệ Tô Na tới, y sắp lâm thời đưa ra một quyết định cực lớn, một quyết định khôi phục lại uy phong ngạo nghễ thiên hạ của quân Lam Vũ.

Hơn mười phút sau, tất cả những nhân vật lãnh đạo chủ yếu của quân Lam Vũ ở kinh đô Ni Lạc Thần đều tới đông đủ, đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Long Ngâm, bởi hắn là người ngoài.

Dương Túc Phong bảo Long Ngâm đem tình hình vừa rồi nói lại một lần nữa, nhóm người Cổ Địch Sâm nghe xong đều rơi vào trầm tư, nhất thời trong phòng hội nghị trở nên im phăng phắc.

Mặc dù không mẫn cảm như Dương Túc Phong, nhưng mấy người Cổ Địch Sâm kỳ thực cũng đã cảm giác được tình thế có chút không ổn, tựa hồ quyền lực nắm trong tay có nguy cơ dần dần tuột mất.

Trước đó, quân Lam Vũ chưa từng nghĩ tới sẽ hòa bình chuyển giao quyền lực từ trong tay Đường Minh, cho nên bất kể là Dương Túc Phong hay là nhóm người Cổ Địch Sâm, đối diện với thành quả thắng lợi tới quá sức bất ngờ này, đều không khỏi sinh ra một loại ảo giác, đó là chuyển giao quyền lực đã là sự thực không thể thay đổi được nữa.

Nhưng cùng với việc mười bốn lộ chư hầu tới đây, loại tình huống này đã gặp phải sự khiêu chiến nghiêm trọng, bọn họ rõ ràng là đã liên hợp lại cùng với nhau, muốn gây áp lực cho Dương Túc Phong, bởi vì bọn họ rất hiển nhiên là không muốn nhìn thấy Dương Túc Phong trở thành hoàng đế, giữa Đường Minh và Dương Túc Phong, bọn họ đương nhiên lựa chọn Đường Minh tính cách nhu nhược rồi.

- Thiếp đã thấy bọn chúng tới đây vốn chẳng mang ý đồ gì tốt lành mà, trên buổi lễ bọn chúng dứt khoát sẽ ủng hồ Đường Minh thu hồi lại lời hứa của mình, thiếp tán thành ý kiến của Long Ngâm, đánh muộn chẳng bằng đánh sớm, lễ lạt gì chứ, chẳng qua là làm trò hề cho kẻ khác xem mà thôi, vẫn cứ như chàng nói đó, trên thế giới này nắm đấm ai mạnh thì là của người đó, chúng ta căn bản là không cần những thứ nhượng vị vớ va vớ vẩn này.

Khắc Lệ Tô Na lạnh lùng nói, từ đầu tới cuối, sư đoàn bộ binh 101 quân Lam Vũ đều ở vào trạng thái tiến công, bất kể lúc nào cũng có thể phát động công kích.

- Chẳng còn cách nào khác, cứ sử dụng biện pháp cứng rắn thôi, nếu thực sự muốn chơi thù đoạn về mặt chính trị, chúng ta đúng là không chơi nổi mười bốn nhà bọn chúng, đáng chết nhất là Đường Minh đã công khai tuyên bố đem quyền lực chuyển dời cho chúng ta, chúng ta cũng không có cớ nào để giết ông ta, bởi vì chúng ta không có chứng cớ, chỉ đình mang những lão bằng hữu kia ra khai đao thôi, chặt đứt chân tay của Đường Minh, ông ta già thật rồi.

Cổ Địch Sâm cười hăng hắ nói, hắn luôn cấp cho người ta ấn tượng sai, có chút gì đó không nghiêm túc, mà bề ngoài của hắn ta, đúng là làm người ta phải liếc mắt nhìn, bất quá hắn và Dương Túc Phong giống nhau, cũng rất có duyên với nữ nhân, chỉ có điều hắn chưa từng dùng thủ đoạn bạo lực chiếm đoạt, cho nên thanh danh so với của Dương Túc Phong thì tốt hơn nhiều.

- Tôi tán thành đuổi bọn chúng ra khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, buổi lễ cũng không cần phải cử hành nữa, mặc dù ảnh hưởng không tốt lắm, chỉ là …

Chỉ là cái gì thì Tiêu Phương Tọa không nói ra, song mỗi một người ngồi đây đều hiểu rõ, nếu vất vả chầy chật làm ra buổi lễ, nhưng lại phát hiện ra là hoàn toàn làm người khác hưởng, quân Lam Vũ từ trên xuống dưới không nổi điên mới lạ, tới lúc đó, cơn giận phát tác, đánh sập kinh đô Ni Lạc Thần luôn cũng không chừng.

- Chúng ta thảo luôn một chút, rốt cuộc là hiện giờ động thủ tốt hơn hay là đợi ngày hôm đó trên buổi lễ Đường Minh nuốt lời rồi mới động thủ thì tốt hơn?

Dương Túc Phong chậm rãi nói, hiện giờ động thủ, khẳng định sẽ làm cho buổi lễ không thể nào tiến hành được, nhưn tới ngày hôm đó mới động thủ, lại đêm dài lắm mộng, ai có thể dám đảm bảo, trong quá trình đó sẽ không phát sinh ra biến động gì, nhất là đám người Tiêu Đường và Vũ Văn Phân Phương đều xuất hiện cả rồi.

Khắc Lệ Tô Na hăm hở nói:

- Thiếp đề nghị hiện giờ động thủ luôn, thiếp lo lắng tới ngày lễ hội hôm ấy không khống chế nổi cục diện.

Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ không phát biểu ý kiến.

Bất kể là động thủ vào lúc nào, ảnh hưởng tiêu cực gần như là đều không thể tránh được, hai người bọn họ quan tâm hơn tới vấn đề sau này, kinh đô Ni Lạc Thần là cái mông cực lớn, ỉa dây ra đấy chùi đi không dễ dàng gì, cần phải chuẩn bị trước, còn về phần động thủ vào lúc nào thì vẫn cứ để lại cho người của quân đội suy tính.

Trầm mặc suy nghĩ một lát, Dương Túc Phong bình tĩnh hạ mệnh lệnh:

- Được, chúng ta động thủ ngay bây giờ, Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ các ngươi lập tức thông báo cho mười bốn lộ chư hầu, yêu cầu bọn họ dẫn tất cả quân đội rút ra khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, chúng ta cho bọn họ thời gian một ngày để chuẩn bị, nếu như một ngày sau không chịu rút lui thì chúng ta sẽ phát động tán công, sử dụng vũ lực ép bọn họ rút lui. Đồng thời, hai ngươi bảo Mễ Nặc Tư Lương Cách công khai phát biểu ra bên ngoài, xét thấy sự vụ nội bộ của đế quốc Đường Xuyên chưa được xử lý thỏa đáng, chúng ta tạm thời hoãn tổ chức buổi lễ, nhớ kỹ, là hoãn chứ không phải là hủy bỏ đâu đấy.

Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ đều tuân lệnh rời đi, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.

Hai người bọn họ đương nhiên biết mấy câu nói ngắn ngủi này có ý nghĩa gì, kinh đô Ni Lạc Thần sắp nổi lên giông tố.

Dương Túc Phong chầm chậm đi lại, suy nghĩ một lúc rồi mới nói với Khắc Lệ Tô Na:

- Thay đổi tác phương châm tác chiến một chút, trọng điểm công kích gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô, còn cả gia tộc Cúc Xuyên của bát đạo liên minh nữa, dùng phương thức đánh bọc sườn, diệt sạch chủ lực của bọn chúng…

Như cố tình như vô ý nhìn qua Long Ngâm, Dương Túc Phong chậm rãi nói:

- Ta dẫn Xạ Nhan đi trò chuyện cẩn thận với Long Lân.

Long Ngâm đứng bật dậy nói:

- Ngài tự mình dẫn thân binh đi? Vậy thì quát tốt rồi.. nhưng, liệu có nguy hiểm lắm không?

Khắc Lệ Tô Na cau mày lại, bất quá không nói gì cả.

Dương Túc Phong nói:

- Yên tâm đi, ta không lỗ mang lên tiền tuyến đâu, tả chỉ ở hậu phương xem xét, hơn nữa, Long gia các ngươi có chút binh lực như vậy, muốn đối phó với một lữ đoàn bộ binh của ta ư? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi, ngay cả ba sư đoàn bộ binh của nước Mã Toa còn không nuốt trôi nữa là, ta tới đó, nắm giữ tiết tấu sẽ tốt hơn, thấy ổn là thu quân, vạn nhất làm Long gia quân các ngươi toàn quân bị diệt thì cũng không tốt lắm. Ngươi ở lại đây, đừng trở về nữa.

Long Ngâm cười xấu hổ.

Khắc Lệ Tô Na xoay người rời đi.

Dương Túc Phong rời khỏi phòng hội nghị, tới phòng tác chiến của bộ chỉ huy, đám tham mưu Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều đã nhận được mệnh lệnh tác chiến, chính đang cẩn thận đối chiếu vị trí của bộ đội và điểm phát động tấn công.

Tri Thu chính đang lớn tiếng phát mệnh lệnh tác chiến với kỵ binh người Ngõa Lạp do Khắc Lạp Mã Kỳ suất lĩnh, cả phòng hội nghị dường như lại trở về năm thắng chiến hỏa ngợp trời quen thuộc rồi.

Viên Ánh Lạc rón rén đi vào, thì thầm bên tai Dương Túc Phong mấy câu, Dương Túc Phong cau mày lại, đi tới phòng tiếp khách, từ đằng xa nhìn thấy Úc Thủy Lan Nhược chính đang đứng ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh.

Dương Túc Phong đã từ ban ngành tình báo biết được Úc Thủy Lan Nhược tới ở cùng với Điệp Tư Thi, cũng không biết là chuẩn bị giờ trò ma quỷ gì, hình như y đã chính diện từ chối bản hợp đồng của Hải Thiên Phật Quốc rồi kia mà. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

- Dương đô đốc, nhìn tình hình của quân Lam Vũ các vị thì tựa hồ như là cơn gió báo trước giông bão sắp tới rồi! Không biết là ai gặp phải tai ương vậy?

Úc Thủy Lan Nhược cong chiếc miệng nhỏ mềm mại đỏ tươi, khẽ mỉm cười nói, kỳ thực dáng vẻ của nàng, động tác của nàng, nụ cười của nàng, đều vô cùng u nhã, nữ nhân bên người Dương Túc Phong không có một ai bì kịp, chỉ có điều có lẽ bởi vì tất cả mọi thứ của nàng đều quá sức hoàn mỹ, cho nên Dương Túc Phong luôn có cảm giác giả tạo, cảm thấy nàng hình như chuyên môn giả vờ ra như vậy.

- Chẳng có cách nào, chúng tôi nhân lực ít, luôn thuộc vào đối tượng bị người ta bức hiếp, không biết Lan Nhược tiểu thư lần này tới là vì chuyện gì nữa vậy?

Dương Túc Phong mỉm cười nói, cũng không hề ngồi xuống, thuận tay nhấc chén trà Lão Quân Mi lên, từ ngày hôm đó sau khi thưởng thức ở bên sống Tần Hoài, y cảm thấy không tệ, vì thế bảo Ngả Toa Lệ Nặc vào trong Vị Ương cung vơ vét.

Quả nhiên là kiếm được không ít, chất lượng tựa hồ so với trà mà Nam Cung Hiểu Diệp mang theo còn thượng thừa hơn, dù sao, những thứ này đều là do nước Long Kinh biếu cho đế quốc Đường Xuyên, chất lượng không tốt tất nhiên là không thể mang ra được.

Úc Thủy Lan Nhược cười tủm tỉm nói:

- Tôi đại biểu cho người chủ trì hiện tại của Hải Thiên Phật Quốc, là sư phụ của tôi, Phong Tĩnh Hiên, tới đây chuyên môn để truyền tin miệng cho ngài, nếu như ngài có thời gian, hoặc là ngồi thuyền đi qua phụ cận Phổ Đà Sơn, có thể tới Thính Triều các tìm người, ở chỗ người có lẽ có một số chuyện mà ngài hứng thú. Ví như chuyện của Đường Lãng và Nhạc Thần Châu, hi hi, chúng tôi không làm việc lựa bán nhân khẩu đâu, ngài có thể hoàn toàn yên tâm.

- Các cô đương nhiên không thể lừa bán ta, bất quá cũng sẽ có thể nhốt ta tám ngày mười ngày, để ta ký sáu mươi bản hợp đồng, sau đó mới để cho ta đi?

Dương Túc Phong nói như vô tình lại như cố ý, ánh mắt mang theo vẻ xàm sỡ chiếu vào cổ áo hơi hé ra của Úc Thủy Lan Nhược.

Úc Thủy Lan Nhược đúng là rất văn nhã, rất xinh đẹp, bất quá nếu nói về khí chất, tựa hồ còn chưa bì được với sư phụ Phong Tĩnh Hiên của nàng.

Căn cứ vào lời tiết lộ trong lúc vô tình của Tinh Tuyệt nữ vương Y Địch Liễu Lâm Na, năm xưa bảng Giang Sơn Tuyển Sắc chọn mỹ nhân, vể mặt khí chất Phong Tĩnh Hiên dứt khoát là không ai có thể bì được, có lời đồn nàng ta chỉ khẽ đưa mắt một cái, là có thể làm cho tất cả những người ở bên cạnh thần hồn điên đảo, đối với nữ tử vừa có mỹ mạo lại có khí chất như vậy, Dương Túc Phong đúng là muốn gặp qua một lần, chỉ đáng tiếc hiện giờ không có thời gian.

Úc Thủy Lan Nhược lấy từ trong lòng ra một khối phỉ thủy nho nhỏ, đưa cho Dương Túc Phong, thản nhiên nói:

- Đây là tin vật của Thính Triều các chúng tôi, ngài lên bờ tất nhiên sẽ có người dẫn đường, khi tới cầu Nại Hà, ngài đưa khối phỉ thúy này ra, là có thể tiến vào Thính Triều các rồi.

DươngTúc Phong nhận lấy khối phỉ thủy nhìn sơ qua, không cảm thấy có gì đặc biệt, bên trên khối phỉ thủy có một số hoa văn, tựa hồ rất cổ xưa, cũng rất cổ quái, tựa hồ còn ẩn chứa hàm nghĩa gì đó đặc biệt, khối phỉ thúy âm ấm, sờ vào rất thoải mái, nhưng càng về sau cảm thấy càng lạnh, mới hiểu ra vừa rồi là do nhiệt độ cơ thể của Úc Thủy Lan Nhược làm ra.

Vô tình Dương Túc Phong tựa hồ nhìn thấy bên trong lớp váy của Úc Thủy Lan Nhược, tựa hồ có thứ gì đó nảy lên một cái, trái tim của bản thân cũng theo đó mà nảy lên, một loại cảm giác kỳ quái truyền khắp bản thân, tất cả những khớp xương đều có chút tê tê, trong đầu ý thức cũng trở nên có chút mơ hồ, một lúc lâu sau mới khôi phục lại bình thường.

Dương Túc Phong nói với chút cổ quái:

- Nếu như ta không đi thì sao?

Úc Thủy Lan Nhược chừng là chưa bao giờ gặp phải một nam nhân nào dám cả gan nhìn hau háu vào ngực mình như thế, tức thì sắc mặt sầm xuống, vẻ mặt cũng trở nên hết sức ghê tởm, mang theo vẻ khinh bỉ và miệt thị không chút che dấu, lạnh lùng nói:

- Ngươi có đi hay không cũng chẳng liên quan gì tới ta, ta chỉ phụ trách chuyển tin mà thôi.

Nói rồi cũng chẳng chào hỏi, đầu cũng chẳng thèm quay lại đi luôn.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status