Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 502

/769


Mắt thấy sự kiên cường của quân đội gia tộc Cúc Xuyên, Tư Mã Ca Tuyệt cảm thụ trọn vẹn áp lực tới từ đối phương, hắn tuyệt đối không để cho quân đội gia tộc Cúc Xuyên áp đảo khí thế quân đội gia tộc Tư Mã, cho nên hắn cũng đích thân lựa chọn ra ba nghìn tên binh sĩ quân đội gia tộc Tư Mã may mắn còn sống sót, cũng xếp thành đội ngũ, giơ cao trường mâu và lá chắn, nhìn chòng chóc như hổ đói đợi quân Lam Vũ tới.

Giống như vậy Độc Cô Long Ưng đích thân suất lĩnh quân đội còn sót lại của gia tộc Độc Cô, cũng tổ chức đội ngũ phòng thủ bốn nghìn người, quyết tâm dùng cứng chọi cứng đấu với quân Lam Vũ một trận.

Nhưng bộ binh quân Lam Vũ không xông về phía bọn chúng.

Phục trách tiếp xúc với bọn chúng là pháo trái phá của quân Lam Vũ.

- Hai trăm tám mươi mật độ, trái phải chênh lệch năm độ, khoảng cách năm nghìn ba trăm mét, bắn cấ tốc, thời gian ba phút.

Đường Trùng chờ đợi cho kẻ địch hoàn toàn xếp xong đội ngũ, mới bình tĩnh hạ lệnh nổ pháo, sau đó hắn quay mặt đi, không muốn nhìn cảnh đổ thảm liệt này.

Năm giây sau đó, vô số đạn pháo xẹt qua đầu Đường Trùng, nện ầm ầm vào trong trện địa quân đội chư hầu đã xếp xong đội ngũ.

Đường Trùng không muốn nhìn thấy cảnh máu thịt vương vãi, nhưng ở đằng sau lưng vẫn tuyền tới những tiếng nổ chừng như vô tận, rồi tựa hồ truyền tới những âm thanh như quỷ khóc ma gào, rất nhiều người gào rú thảm thiết, dường như xuyên thấu qua tiếng đạn pháo phát nổ, truyền vào trong tai hắn một cách hết sức rõ ràng, sau đó ngưng tụ ở trên bầu trời của kinh đô Ni Lạc Thần, lởn vởn không chịu tan.

Ước chừng năm phút sau, pháo đạn mới dần thưa thớt, tiếng pháo cũng nhỏ dần xuống.

Kinh đô Ni Lạc Thần chưa bao giờ yên tĩnh như thế.

Đường Trùng quay mặt lại, khi tiếp tục nâng kính viễn vọng lên, hắn nhìn thấy một khung cảnh cực khi bi tráng, ở tên vùng đất trống thây chất ngổn ngang đó, đã không còn người nào đứng vững nữa, tất cả mục tiêu đều nằm xuống mặt đất, bao gồm cả binh sĩ và quan chỉ huy, chỉ có hai lá quân kỳ rách tươm còn đang bốc cháy.

Ở bên cạnh một lá quân kỳ, tựa hồ có một nữ nhân, muốn dùng Hồng Tụ đao nỗ lực chống đỡ bản thân đứng dậy, nhưng cô ta nỗ lực nhiều lần mà vẫn cứ thất bại, cuối cùng, cô ta đưa tay ra vuốt ve lá quân kỳ còn đang bốc cháy, nhưng quân kỳ vừa bị cô ta chạm vào, cũng đổ xuống.

Nữ nhân đó chính là Cúc Xuyên Liên nữ quan chỉ huy của quân đội gia tộc Cúc Xuyên ở Cúc Xuyên đạo trong bát đạo liên minh.

Quân đội Cúc Xuyên đồng phục đỏ rực, chắn chắn trở thành mục tiêu pháo hỏa của quân Lam Vũ chiếu cố trọng điểm, khi từng quầng lửa một bùng lên, Cúc Xuyên Liên thậm chí còn không kịp phản ứng đã bị sóng chấn động cực lớn hất văng rồi.

Cung không biết trải qua bao nhiêu lâu, Cúc Xuyên Liên mới hơi tỉnh lại một chút, nhưng phát hiện ra toàn thân mình đã không còn lấy một chút sức lực nào nữa, cô ta muốn đưa tay tìm Hồng Tụ đao thứ vũ khí thiếp thân của mình, nhưng thật đáng tiếc, thanh Hồng Tụ đao đó mặc dù ở chỗ gần cô ta trong gang tấc, nhưng cô ta không nắm lấy dược.

Một quan quân thượng úy quân Lam Vũ dẫm lên thanh Hồng Tụ đao ấy, rồi sau đó ngồi xuống nhìn Cúc Xuyên Liên một cái, phát hiện ra cô ta còn chưa chết, vì thế phất tay về phía sau, đội cứu thương chạy tới, viên quan quân thượng úy nói:

- Cô ta là quan chỉ huy của quân địch, tên gọi là Cúc Xuyên Liên, thuộc về đối tượng chiếu cố trọng điểm, đưa tới bệnh viện chữa trị thật tố, đồng thời báo cáo cho lĩnh đạo cấp trên, Phong linh sau này có thể muốn gặp mặt cô ta.

Cúc Xuyên Liên muốn nói gì đó, nhưng phát hiện ra mình không thể nói ra được bất kỳ lời, hai người lĩnh cứu hộ của quân Lam Vũ đặt cô ta lên cáng, cô ta muốn phản kháng, thậm chí muốn tự sát, nhưng toàn thân mềm nhũn không có một chút sức lực nào, chỉ đành bất lực nghiêng đầu đi, để quân Lam Vũ khiêng đi, trong lúc vô tình, Cúc Xuyên Liên tựa hồ nhìn thấy ở nơi chiếc càng đi qua, đều là thi thể của binh sĩ quân đội gia tộc Độc Cô và giác tộc Tư Mã.

Dương Túc Phong, tên ác ma nhà ngươi…

Đây là ý thức cuối cùng của Cúc Xuyên Liên.

Viên thượng úy lục quân đó, chính là Lý Hạo Lâm, hắn một bên suất lĩnh bộ đội tiến lên tìm kiêm, một bên sai lính thông tấn báo cáo tin tức đã bắt được Cúc Xuyên Liên.

Kết quả tin tức mau chóng được truyền tới chỗ Dương Túc Phong, Dương Túc Phong đánh điện lại xác nhận, còn hỏi hắn về tình hình của mấy sĩ quan chỉ huy khác, Lý Hạo Lâm báo cáo không phát hiện ra, hiện trường thi thể chồng chất lên nhau, nếu muốn hoàn toàn phân biệt ra thi thể của quan chỉ huy kẻ địch, đúng là có chút khó khăn.

- Khụ! Nghe nói ngươi bắt được một nữ nhân phải không? Là Cúc Xuyên Liên?

Lý Hạo Lâm đột nhiên nghe thấy từ xa có người hỏi, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Đao Vô Phong, vì thể mỉm cười, gật đầu, tỏ ý thừa nhận.

Đao Vô Phong có chút ủ rũ nói:

- Vận khí của ngươi không tệ, bọn ta tới được chỗ này trước, lại không phát hiện ra bóng dáng của cô ta, bọn ta cũng tóm được một con cá lớn, đáng tiếc là chết rồi, là Tư Mã Tung Hoành, không đáng tiền, mẹ nó chứ!

Lý Hạo Lâm có chút tò mò hỏi:

- Các ngươi giết chết Tư Mã Tung Hoành à? Phong lĩnh không phải là bắt sống hắn càng đáng giá hơn sao?

Đao Vô Phong nhổ phẹt một bái đờm lên mặt đất, hậm hực nói:

- Ta đâu muốn bắn chết hắn! Đều là lũ pháo binh khốn kiếp kia, cũng không thèm xem qua tình hình cụ thể một chút, đạn pháo cứ trút ào ào xuống mặt đât, bắn quá dã man làm một tên sống sót cục chẳng có. Khà, hắn có thể chết nguyên vẹn đã là không tệ rồi, sau này nói không chừng Phong lĩnh còn thay bọn chúng cử hành tang lễ, mẹ nó, lão Tam, đâm vào xác của hắn mấy đao.

Phía bên kia có người lên tiếng tuân lệnh, tiếp theo đó lại truyền tới tiếng thét:

- Cái bọn người man mọi Tang Táng Liên động tác quá nhanh rồi, đã đem thi thể đi mất rồi, bọn chúng khẳng định là chạy đi báo công mất rồi. Chuyện này đối với bọn chúng mà nói giá trị không tệ, thi thể của Tư Mã Tung Hoanh thế nào cũng phải được một trăm kim tệ, đủ cho bọn chúng bận rộn tới mấy ngảy ….

Láy Lâm Hạo nhún vai, thi thể của Tư Mã Tung Hoành không may rơi vào trong tay của Tang Táng Liên cũng đáng đời, hắn chế rồi cũng chẳng được yên thân, vì thế mỉm cười, an ủi Đao Vô Phong:

- Lão đại, tiếp tục đi đi, có lẽ phía trước còn có cá lớn hơn nữa.

Đao Vô Phong gật đầu, tiếp tục dẫn bộ đội tiến lên.

Ở bên cạnh bọn họ, các trung đoàn của sư đoàn bộ binh số 101 quân Lam Vũ, cũng thuận theo đường phố hướng về phía tây kinh đô Ni Lạc Thần tìm kiếm, thi thoàng có binh sĩ quân đội gia tộc phản kháng, bất quá sự nguy hiểm của bọn chúng đối với quân Lam Vũ gần như bằng không, nhanh chóng bị thanh trừ.

Đại bộ phận kẻ địch dưới lần pháo hỏa mãnh liệt thứ hai bao phủ cơ bản đã tổn thất không còn bao nhiêu nữa, những tên địch còn sống sót, cũng theo phương hướng cửa thành tây

Trung đoàn bộ binh 116 do Đường Vĩ chỉ huy tốc độ tiến triển nhanh nhất, trung đoàn bộ binh 115 do Tư Cơ Bối Ni cũng không kém, hai trung đoàn này, đều là do quân Lam Vũ rút ra chuẩn bị tiến hành lễ duyệt binh, các quan binh mấy hôm nay đều tập đi đều, sớm đã buồn chán lắm rồi, lúc này tham gia vào chiến đấu, đúng là như mãnh hổ xống núi, vượt qua từng con phố, mau chóng tới vị trí cửa thành tây, cắt đứt con đường bỏ chạy của quân đội chư hầu.

Vào lúc này ở bên trong thành, cũng không còn bao nhiêu quân đội các gia tộc nữa.

Kết quả chiến đấu mau chóng báo lên cho Dương Túc Phong.

Chỉ đánh một buổi trưa, quân đội chư hầu đã không chống cự nổi, làm cho Dương Túc Phong có đầy đủ lý do để khinh thường sức chiến đấu của bọn chúng, có lẽ từ nay trở đi, nhưng thế lực địa phương không biết trời cao đất dày đó, khi nhắc tới quân Lam Vũ, đại khái không dám mang theo vẻ mặt khinh miệt nữa.

Dương Túc Phong tin rằng, nếu như những thế lực địa phương kia biết trước sự lợi hại của quân Lam Vũ, có lẽ bọn chúng còn vội vàng tới yết kiết mình.

Kẻ chủ trì sau màn của sự kiện này, hoàng đế Đường Minh thần thánh chí cao vô thượng của đế quốc Đường Xuyên, tựa hồ cũng vô cùng minh bạch đạo lý này, nên khi pháo hỏa của quân Lam Vũ che kín đất trời, nổ vang khắp kinh đô Ni Lạc Thần, Đường Minh đã uống thuốc độc tự sát.

- Chết là tốt.

Dương Túc Phong lạnh lùng nói, không có một chút cảm tình nào.

Đường Minh chết đi, đánh dấu dế quốc Đường Xuyên chính thức đi tới tận cùng của lịch sử, đánh dấu cho tất cả những chuyện mờ ám ở bên trong Vị Ương cung bị vùi lấp cùng với ông ta.

Lịch sử của vùng đất này, từ giờ trở đi, đã chính thức do bản thân quân Lam Vũ tới viết rồi.

Vân Thiên Tầm nói đầy ý tứ sâu xa:

- Chúng ta còn phải cử hành quốc tang cho ông ta đấy.

Dương Túc Phong ghét bỏ cau mày lại, y muốn kiếm bừa một chỗ nào đó để chôn cái lão già đáng ghét này, bất quá cuối cùng nể mặt Thập Tứ công chúa, liền bỏ qua ý nghĩ truy cứu tội lỗi của Đường Minh.

Dương Túc Phong bảo Đan Nhã Huyến đi nói tin tức Đường Minh tự sát cho Thập Tứ công chúa hay, để Thập Tứ công chúa toàn diện phụ trách hậu sự của Thập Tứ công chúa, tang lễ thì phải cử hành, nhưng không nên phô trương, không nên lãng phí, có chừng có mực thôi.

- Mã Tung Hoành chết rồi, còn Cúc Xuyên Liên thì bị chúng ta bắt được, tôi thấy, bọn chúng sẽ mau chóng tan rã thôi.

Khắc Lao Tắc Duy Tư thong thả nói, cùng Vân Thiên Tầm khoan khoái thưởng thức mùi vị của thuốc lá.

Năm nay thuốc là của địa khu Lỗ Ni Lợi Á thu hoạch lớn, Dương Túc Phong đặc biệt chọn ra một nhóm thuốc lá thượng đẳng nhất cấp cho hai vị lão nhân gia hưởng thụ.

Dương Túc Phong gật đầu, cầm mũ lên, chậm rãi nói:

- Tri Thu, chúng ta đi gặp Long Lân.

Tri Thu vâng lệnh, cũng cầm lấy mũ, đi theo Dương Túc Phong ra khỏi bộ chỉ huy.

Long Lân lúc này ở phụ cận cổng thành tây kinh đô Ni Lạc Thần, sắc mặt trắng bệch nhìn tất cả mọi thứ phát sinh ở bên trong kinh đô Ni Lạc Thần, vị lão nhân gia từng trải trận mạc này, xưa nay Thái Sơn sập trước mặt cũng không đổi sắc, nhưng hiện giờ, bản thân ông ta cũng có thể cảm nhận được cơ thịt trên mặt mình đang co giật, còn cả tiếng tim đập thình thịch, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng, quân Lam Vũ lại có thể hùng mạnh tới như thế, mạnh tới mức chỉ khe khẽ chạm vào một cái thôi cũng rơi vào cảnh tan xương nát thịt.

Quân đội chư hầu bị quân Lam Vũ đánh cho bỏ chạy tán loạn, lũ lượt từ bên trong cửa thành tây chạy ra, tên nào tên nấy nếu chẳng phải thương tích đầy mình, thì cũng bị khói súng hun cho mặt mũi đen xì.

Bọn chúng hoảng hoảng hốt hốt rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, thuận theo con đường mà mình đi tới đây cuống cuồng chạy trở về, ngay cả Long Lân chào hỏi cũng không nghe thấy, Long Lân tin chắc, bọn chúng toàn toàn bị đánh cho sợ vỡ mật rồi. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com

Long Lân tận mắt nhìn thấy, Độc Cô Long Đằng dẫn bộ đội của mình rời đi, Tư Mã Ca Tuyệt cũng dẫn quân đội của gia tộc Tư Mã bỏ chạy, những gia tộc khác cũng không nói một lời nào chạy hết cả.

Chỉ có Cúc Xuyên Cao Minh của gia tộc Cúc Xuyên còn do dự ở cửa thành chừng năm phút, không biết là đang tìm kiếm cái gì, nhưng cuối cùng vẫn bỏ đi không quay đầu lại.

Tới năm giờ chiều, trong ngoài thành kinh đô Ni Lạc Thần, chỉ còn lại Long Lân và quân đội gia tộc Phong Hỏa Vân Long ngoài Sơn Hải Quan do ông ta suất lĩnh mà thôi.

Tất cả những điều này, cứ giống như một giấc mộng, nhanh tới mức làm cho ngay cả Long Lân cũng không thể tiếp nhận được, càng chẳng cần nói tới đám người Long Cửu Trọng nữa.

Khi tới kinh đô Ni Lạc Thần, bọn họ rất tự tin, đối với thực lực quân đội của mình, bọn họ rất rõ ràng, sau khi liên hợp với gia tộc Độc Cô và gia tộc Tư Mã, bọn họ càng tràn trề hùng tâm.

Nhưng mới chỉ chớp mắt một cái, tất cả mọi thứ tựa hồ đều tan nát hết cả, trong thời gian một buổi trưa, quân Lam Vũ đã hoàn toàn làm bọn họ rơi vào cảnh khốn cùng.

- Chúng ta mau đi thôi! Chậm nữa là không kịp mất.

Long Cửu Trọng gần như nghe thấy giọng nói của mình như muốn bật khốc, lúc này đây, nếu như có ai bán thuốc hối hận, ông ta nhất định sẽ không tiếc bất kỳ giá nào mua ngay, chỉ tiếc rằng, trên thế giới này không có thuốc hối hận.

- Chúng ta không đi nổi đâu, bảo các chiến sĩ giải trừ vũ trang, đừng kháng cự vô ích, chúng ta chết là đáng, nhưng chúng ta không nên để bọn họ vì chúng ta mà chết ở nơi này.

Long Lân mặt không chút biểu cảm nào nói, trong giọng nói trầm thấp mang theo uy nghiêm không thể kháng cự, ông ta không cần nói quá rõ ràng, người ở xung quanh cũng có thể hiểu được, người khác có thể đi, nhưng gia tộc Phong Hỏa Vân Long bọn họ dứt khoát là không đi được, bởi vì bất kể là đi từ phía nào, bọn họ cũng phải vượt qua khu vực phòng thủ của quân Lam Vũ.

Quân Lam Vũ có thể dễ dàng để bọn họ rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần sao? Bằng vào chút xíu quân đội này bọn họ có thể kháng cự lại được quân Lam Vũ sao? Chớ quên, ở bên ngoài thành, quân Lam Vũ còn có hai vạn kỵ binh người Ngoa Lạp hung dữ như hùm beo.

Phịch ….

Gia chủ Vân Bằng Quyển của Vân gia Quế Xuyên đạo cuối cùng cũng không chịu được sự kích thích, tức thì ngất xỉu, ngã thẳng từ trên lưng ngựa xuống.

Những vị gia chủ khác sắc mặt cũng như tro tàn, hai chân không ngừng run bật bật.

Cọc cọc cọc …

Tiếng vó ngựa dồn dập truyền lại, vô số tiếng thét thảm thiết vang lên:

- Kỵ binh của quân Lam Vũ! Kỵ binh của quân Lam Vũ tới rồi.

- Bỏ vũ khí xuống!

Đối diện với kỵ binh quân Lam Vũ tràn tới với khí thế dời non lấp bể, Long Lân, vị lão tướng chiến đấu trên chiến trường ba mươi năm, không còn giơ cao bội kiếm của mình như trước kia chỉ huy binh sĩ bộ hạ của mình tắm máu chiến đấu nữa, mà một lần nữa hạ mệnh lệnh giải trừ vũ trang.

Nếu như đội quân đang ập tới kia là thiết giáp cung kỵ của quân đội nước Mã Toa, ông ta đương nhiên sẽ giơ thật cao thanh bội kiếm cổ xưa mang theo mùi máu tanh nồng kia lên, suất lĩnh mọi người tiếp tục chiến đấu, đáng tiếc, đang đánh tới là kỵ binh của quân Lam Vũ.

Không một ai hiểu rõ hơn Long Lân, sức chiến đấu của Long gia quân rốt cuộc chênh lệch so với quân Lam Vũ lớn như thế nào, trong trận chiến nho nhỏ vừa rồi kia, chỉ kéo dài không tới mười phút đồng hồ, Long gia quân đã đánh mất hơn ba nghìn người.

Đối diện với kỵ binh quân Lam Vũ có sức chiến đấu càng hung hãn hơn, Long gia quân mà tiếp tục phản kháng thì chỉ có kết kục toàn quân bị diệt mà thôi.

Nơi này chẳng phải tiền tuyến đối kháng với kẻ địch bên ngoài xâm lược, mà là chiến trường nội bộ phân tranh, ông ta không muốn hàng vạn chàng trai trẻ của tứ đại gia tộc nuốt hận toàn bộ chết ở nơi này, như vậy không hề đáng một chút nào.

Long gia quân có một bộ phận do dự bắt đầu hạ vũ khí xuống, nhưng mấy tướng lĩnh trẻ tuổi, ví như Long Ca, Long Tường của Long gia quân còn có cả Vân Chiếu của Vân gia quân đều không hạ vũ khí xuống, bọn họ còn ý đồ đánh giáp là cà với quân Lam Vũ, bọn họ không chịu tin quân đội chư hầu không có cách nào làm gì được quân Lam Vũ, bọn họ đối với võ nghệ của mình đều có sự tự tin tương đối lớn.

Thế nhưng Long Lân đích thân đi tới, giải trừ vũ khí của bọn họ.

Ở trên thành lâu cách đó không xa, mấy tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ tiếc nuối thu nòng súng lại, nếu như không phải Long Lân giải trừ vũ trang của mấy người bọn họ, thì như vậy mấy người đó có lẽ sớm từ trên lưng ngựa ngã xuống, từ dó trở thành một trong số những kẻ bồ táng ở kinh đô Ni Lạc Thần này.

Phụ trách suất lĩnh những tay súng này là thượng úy lục quân La Hầu, hắn tức tối nhìn khuôn mặt đen nhẻm của Long Lân, thầm cảm thán lão gia hỏa này thật giảo hoạt, nếu như ông ta quyết định ngoan cường kháng cự, thì phát súng đầu tiên của La Hầu sẽ lấy đi tính mạng của ông ta.

Tổng số hơn bốn vạn quân đội gia tộc Phong Hỏa Vân Long toàn bộ hạ vũ khí xuống, mang theo vẻ mặt trăm mối cảm xúc ngổn ngang đợi quân Lam Vũ tới xử lý.

Bất quá kỵ binh của quân Lam Vũ không hề nhào bổ ngay vào, mà là từ từ hạ bớt tốc độ, bao vây lấy bọn họ, kỵ binh quân Lam Vũ ngồi trên chiến mã, cầm ngang súng, nhìn chằm chằm vào bọn họ như hổ đói, mặc dù không ai nói một lời nào, nhưng loại áp lức vô hình đó đã đủ làm cho những binh sĩ của Long gia quân cảm thấy vô cùng nặng nề, bọn họ cảm nhận được một cách sâu sắc, đây tuyệt đối không phải là một lực lượng có thể kháng cự được.

Khắc Lạp Mã Kỳ quan chỉ huy kỵ binh của quân Lam Vũ chậm rãi xuất hiện ở phía trên cùng đội ngũ kỵ binh, lạnh lùng nhìn mấy vạn quân đội Long gia quân buông tay chịu trói, đây không phải là kết quả mà hắn muốn, cho nên Khắc Lạp Mã Kỳ cảm thấy rất tiếc nuối, hắn hi vọng Long gia quân vùng lên phản kháng, sau đó bị kỵ binh người Ngõa Lạp tàn sát cho không còn một kẻ nào.

Thế nhưng Long Lân đã phá hỏng kế hoạch của Khắc Lạp Mã Kỳ, hắn chỉ đành tiếp nhận sự đầu hàng của Long gia quân, nếu như không phải là Dương Túc Phong ở ngay bên cạnh hắn, thì Khắc Lạp Mã Kỳ khẳng định là còn muốn tạo ra một chút phiền toái nho nhỏ, để Long gia quân chảy thêm chút máu.

Dương Túc Phong không hề có ý biểu hiện thân phận của mình, y nấp ở chỗ cách Khắc Lạp Mã Kỳ không xa, bình tĩnh đánh giá số quân đội gia tộc Phong Hỏa Vân Long ước chừng hơn bốn vạn người này.

Số quân đội này chính là tinh hoa của tứ đại gia tộc bên ngoài Sơn Hải quan, tất cả nhân vật lãnh đạo của tứ đại gia tộc bên ngoài Sơn Hải quan, cũng đã tập trung hết ở nơi này, y cần phải lợi dụng triệt để đám người này, thu phục hết lấy tứ đại gia tộc ngoài Sơn Hải Quan.

Khi quân Lam Vũ cần trợ giúp nhất thì ông trời đột nhiên đưa bọn họ tới, Dương Túc Phong đương nhiên không thể cự tuyệt món lễ vật hậu hĩ này.

Mấy viên quan quân kỵ binh của quân Lam Vũ đi lên phía trước, đưa Long Lân đi, đây là kết quả có thể dự liệu được, cho nên Long Lân không hề phản kháng, chỉ ngoan ngoãn đi theo quan quân của quân Lam Vũ.

Những binh sĩ Long gia quân còn lại nhìn thấy Long Lân bị đưa đi, tựa hồ có một chút xôn xao, có một số người ánh mắt còn len lẽn liếc nhìn số vũ khí bị vứt bỏ trên mặt đất, nhưng ngay lập tức bị áp lực nặng nề của kỵ binh quân Lam Vũ ở bốn xung quanh làm cho phải từ bỏ, vào lúc này, nếu như có một người phản kháng thôi, bọn họ sẽ có kết thúc toàn quân bị diệt.

Tiếp theo đó, những người lãnh đạo chủ yếu của tứ đại gia tộc cũng bị đưa đi, bao gồm Long Cửu Trọng của Long gia, Vân Bằng Quyển của Vân Gia, Hỏa Liên Hoàn của Hỏa gia, Phong Định của Phong gia.

Bọn họ không có gan phản kháng, ở phí dưới những họng súng đen ngòm của quân Lam Vũ, bọn họ chỉ có nước ngoan ngoãn hợp tác.

Bọn họ bị quân Lam Vũ đưa đi về hướng Vị Ương cung, nhưng bọn họ thủy chung không nhìn thấy Long Lân, thậm chí bọn họ còn có chút lo lắng, có phải Long Lân đã bị bí mật xử tử rồi hay không.

Long Lân và những người lãnh đạo chủ yếu của tứ đại gia tộc đều lần lượt bị đưa đi, quân đội của tứ đại gia tộc còn lại không còn người đừng đầu nữa, tự nhiên cũng hoàn toàn tan rã, không còn ý nghĩ phản kháng nữa.

Đám người Long Ca, Long Tường và Vân Chiếu mặc dù không phục, nhưng không thể không tiếp thụ vận mệnh ở trước mắt, những vị công tử gia bọn họ là nhóm thứ ba bị đưa đi.

Những binh sĩ quân đội tứ đại gia tộc còn lại thì dựa theo trận tự rời khỏi chiến trường, xếp đội ngũ chình tề tiến vào doanh trại tù binh chiến tranh do quân Lam Vũ tạm thời lập nên.

Một tiếng đồng hồ sau, ở điện Cần Chính của Vị Ương cung, Dương Túc Phong ngồi trên vị trí mà Đường Minh vẫn ngồi ngày trước, trên mặt không có chút biểu cảm nào nhìn đám lão đại của tứ đại gia tộc bên ngoài Sơn Hải Quan.

Bên cạnh Dương Túc Phong chỉ có Cung Tử Yên giả trang làm cung nữ lặng lẽ đứng ở trong một góc của điện Cần Chính, nhưng đám người Long Cửu Trọng lại tỏ ra rất căng thẳng và bấn an.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status