Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 506

/769


Úc Thủy Lan Nhược bề ngoài tỏ ra thản nhiên như không, lãnh đạm xa cách, hơn nữa thỉnh thoảng còn biểu hiện ra thái độ của kẻ bề trên, dường như Hải Thiên Phật Quốc hoàn toàn chẳng thèm để mình vào trong mắt, nhưng trên thực tế lạ là một truyện khác hẳn, bọn họ hết sức khẩn trương vềbản bảo hiểm này, thậm chí là còn quan hệ tới việc kế thừa chưởng môn nhân … hắc hắc, nếu như lần tiếp tới gặp được Úc Thủy Lan Nhược, thì cô ta thảm rồi, nếu như không không bắt chẹt cô ta không còn lấy một xu, thì mình không phải họ Dương nữa.

Còn cô Phong Tĩnh Hiên kia nữa, chính là mỹ nữ trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc đấy nhé, hơn nữa nổi danh về khí chất, đợi cho mình hạ quyết tâm, cắt đứt tất cả mọi liên hệ với Hải Thiên Phật Quốc, thậm chí là phái hạm đội hải quân bao vây Phổ Đà Sơn, thì xem xem khi đó khí chất của cô ta có còn cao nhã được như thế hay không, nếu như mà vẫn còn chưa được, thì dùng pháo oanh kích Phổ Đà Sơn cũng không phải là chuyện gì ghê gớm cả.

Không biết vì sao, Bạch Ngọc Lâu đột nhiên cảm thấy nụ cười của Dương Túc Phong có chút quỷ dị, tựa hồ nhắm vào Hải Thiên Phật Quốc, không khỏi toàn thân run lên, vội vàng nói:

- Nhiếp chính vương điện hạ, điều này quan hệ tới cơ mật tối cao của Hải Thiên Phật Quốc, trong toàn bộ đế quốc Đường Xuyên, cũng chỉ có ba người biết thôi, là ta, Chu công công, cùng với hoàng đế bệ hạ trước đây … hai người bọn họ đều đã qua đời rồi, chỉ còn có ta, nếu như …

Dương Túc Phong lập tức nói:

- Ngươi yên tâm, chuyện này là ta nghe được từ chỗ Đường Minh, là ta ép ông ta nói ra, không liên quan gì tới ngươi hết. Hải Thiên Phật Quốc không tính sổ lên đầu ngươi đâu.

Bạch Ngọc Lâu vẫn có chút cố kỵ với Hải Thiên Phật Quốc, bất quá nếu như đã nói ra rồi, cũng không thu lại được nữa, chỉ đành giữ im lặng.

Dương Túc Phong tiếp tục tò mò hỏi:

- Có thể nói cho ta nghe xem, năm xưa Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung bị Tiêu Trầm đuổi ra khỏi đại lục Y Lan như thế nào không? Tiêu Trầm lợi hại đến thế ư? Vì sao bọn ta xưa nay chưa từng nghe thấy?

Bạch Ngọc Lâu cười khổ nói:

- Chuyện của Tiêu Trầm, thực sự cũng không thể coi là chuyện tốt đẹp gì …. Hải Thiên Phật Quốc thế lực lớn, thông qua đế quốc Đường Xuyên phong tỏa những tin tức này. Còn về phần bản thân Tiêu Trầm, bởi vì … nguyên nhân ai ai cũng biết cả rồi, những truyền thuyết có liên quan tới ông ta đều không chính xác, khi ta đảm nhận chức thống lĩnh quân cấm vệ, vô tình phát hiện ra một ghi chép bí mật của Vị Ương cung, khi đó ta cũng không xem xét ký càng, chỉ biết đại khái nội dung, sau này ta quay trở lại chuẩn bị xem lần nữa, thì bản ghi chép đó đã bị Hải Thiên Phật Quốc mang đi rồi ….

Hơi dừng lại một chút, Bạch Ngọc Lâu lắc đầu, tiếp tục cười nhăn nhó nói:

- Nếu như chẳng phải bởi vì Tiêu Trầm.. khục, nói thẳng ra, rất nhiều người đều cho rằng Tiêu Trầm là một kẻ điên, ta cũng cũng cho rằng gần là như thế. Trên lịch sử của đại lục Y Lan, không có ai máu lạnh như ông ta, cũng không có một ai bá đạo như ông ta. Năm xưa Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung thay nhau đắc tội với ông ta, kết quả bị ông ta đánh tới tận cửa, gần như là bị diệt tuyệt, sau này còn bời vì một chút dính líu về tình cảm nam nữ, nên ông ta mới thả cho Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung một con đường sống, bất quá vẫn cứ đuổi bọn họ ra khỏi đại lục Y Lan, đồng thời còn quy định trong thời gian mình sống ở trên đời, Hải Thiên Phật Quốc và Nhi Hoa cung đều không được dẫm chân lên đại lục Y Lan nữa bước.

Dương Túc Phong không khỏi nhíu mày lại, anh bạn Tiêu Trầm này đúng là không phải hạng xoàng, rất dữ dội, rất ngông cuồng, riêng mỗi việc đuổi hai môn phái võ lâm lợi hại nhất ra khỏi địa bàn của mình thôi, nếu đổi lại là y, có lẽ cũng không thẻ nào làm được, sự kính phục với ông ta, đúng là giống như dòng sông dài chảy cuồn cuộn mãi không thôi.

Nghĩ một lúc, Dương Túc Phong vẫn hào hứng hỏi:

- Như vậy thì Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung có còn lợi hại như trước kia nữa không?

Bạch Ngọc Lâu lắc đầu, mang theo vẻ mơ mộng và tiếc nuối vô hạn, chậm rãi nói:

- Không còn được như vậy nưa, đã kém xa lắm rồi, khi xưa bởi vì bọn họ không cẩn thận chọn nhầm đội ngũ, trở thành kẻ địch của Tiêu Trầm, cuối cùng mặc dù không bị diệt môn, nhưng những nhân vật chủ yếu đều đã chết gần hết, rất nhiều võ công độc môn không được lưu truyền lại, đại bộ phận điển tịch võ công cũng cơ bản bị hủy diệt cả rồi. Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung hiện giờ, chỉ còn vẻ bề ngoài thôi, nếu không thánh điện của đế quốc Tinh Hà cũng không thể thừa cơ quật khởi, trở thành tam hùng sánh ngang với bọn họ. Năm xưa, hắc hắc, năm xưa thánh điện đế quốc Tinh Hà chỉ là một môn phái không đáng được xếp hạng, vậy mà hiện giờ cũng có thể hô phong hoán vũ.

Dương Túc Phong không hứng thú với chuyện của võ lâm cho lắm, ngược lại y lại cảm thấy vô cùng khoan khoái về thủ đoạn sắt đá của Tiêu Trầm, nhân vật có thể đem những môn phái võ lâm cỡ Hải Thiên Phật Quốc lẫn Nghi Hoa cung đuổi ra khỏi đại lục Y Lan, tuyệt đối không phải là tầm thường.

Đột nhiên, Dương Túc Phong cảm thấy phát hiện ra một chỗ sơ hở, vội vàng hỏi:

- Nếu như Triêu Trầm đã lợi hại như vậy, thì vì sao sau khi ông ta chết đi, lại không lưu truyền được về sau bất kỳ thứ gì?

Bạch Ngọc Lâu suy nghĩ rồi nói:

- Ta cũng rất tò mò, năm xưa Tiêu Trầm có thể tiêu diệt được nhiều thế lực quốc gia như vậy, nhất thống đại lục Y Lan, dựa theo lý mà nói, bản thân công ta đáng lẽ ra phải là người nắm giữ trọn vẹn thần kỹ thượng cổ, nhưng, nói ra cũng thật kỳ quái, sau khi ông ta chết đi, đúng là không lưu lại được thứ gì. Tới ngay cả phương pháp huấn luyện Hắc kỵ sĩ oai doanh lừng lấy mà ông ta chỉ huy, cũng không rõ chi tiết, căn bản là không ai có thể lý giải được. Ta đã nghiên cứu rất lâu, muốn đem Long kỵ binh của chúng ta rèn luyện thành đội ngũ lợi hại như Hắc kỵ sĩ năm xưa, nhưng không không có cách nào bắt đầu được, ài, nếu như ta có thể huấn luyện ra được Hắc kỵ binh, một vạn Long kỵ binh đế quốc đồ sát năm sáu vạn kỵ binh Bản Đô của nước Mã Toa, là chắn chắn không có vấn đề gì….

Dương Túc Phong cau mày.

Vào thời đại chưa có súng ống hiện đại, Hắc kỵ sĩ dưới sự chỉ huy của Tiêu Trầm lợi hại như vậy sao? Chuyện này tuyệt đối không thể nào, Bạch Ngọc Lâu quá nửa chỉ nghe đồn thôi vô căn cứ thôi, hoặc là căn bản chính kết luận hắn đưa ra không đáng tin cậy.

Bạch Ngọc Lâu con mắt sắc bén nhường nào, tự nhiên là nhìn ra được sự nghi ngờ của Dương Túc Phong, dường như càm thấy mình bị vũ nhục cực lớn, hoặc là cảm thấy Tiêu Trầm bị vũ nhục cực lớn. Dù thế nào thì cũng trở nên có chút giận dữ, nói lạnh băng:

- Ta không lừa gạt, trước tới giờ ta không lừa gạt ai cả, ta nói Hắc kỵ sĩ năm xưa của Tiêu Trầm lợi hại như thế nào, thì đúng là lợi hại như thế đó. Nhiếp chính vương ngài không tin thì có thể đi lật xem điển tịch ở bên trong Vị Ương cung. Ở đó có ghi chép rõ ràng, năm xưa quân đội của Tiêu Trầm không phải là nhiều lắm, chủ lực nòng cốt chính là Hắc kỵ sĩ, mà Hắc kỵ sĩ vào thời hưng thịnh nhất, nhân số cũng chỉ có năm vạn người, Tiêu Trầm chỉ dựa vào năm vạn Hắc kỵ sĩ này mà đánh hạ được toàn bộ đại lục Y Lan ….

Dương Túc Phong không nó gì cả, có điều ở trong lòng đã âm thầm lưu ý rồi, sau đó đánh mắt ra hiệu với Vân Thiên Tầm.

Vân Thiên Tầm hiểu ý tứ của y, một lúc nữa Bạch Ngọc Lâu đi rồi, phải lập tức tới xem điển tịch lịch sử của Vị Ươn cung, xem xem Hắc kỵ sĩ của Tiêu Trầm có phải đúng là lợi hại như thế không. Nếu như đúng là lợi hại như vậy, với phương pháp huấn luyện của Hắc kỵ sĩ, thêm vào vũ khí của quân Lam Vũ, khẳng định có thể làm cho quân Lam Vũ xua quân ngàn dặm, thống nhất thiên hạ.

Bạch Ngọc Lâu con mắt thâm trầm, tiếp tục nói:

- Tiêu Trầm năm xưa khi đánh trận, luôn xông lên trước tự thân làm sĩ tốt.

Dương Túc Phong hiểu ra, bi kịch của Bạch Ngọc Lâu chính là ở trên mấy từ "tự thân làm sĩ tốt" này đây, tự làm sĩ tốt không phải là nhân tố quyết định chién thắng, chỉ là một trong những nhân tố ảnh hưởng tới kế quả chiến đấu mà thôi, nhưng mà Bạch Ngọc Lâu lại lý giải sai lầm, thậm chí có khả năng đã đem tinh thần chiến đấu lấy thân mình làm sĩ tốt của Tiêu Trầm năm xưa, đem thành con đường cơ bản đề giành phần thắng.

Đúng như lời nói của Bạch Ngọc Lâu, năm xưa trong thời đại chiến tranh tàn khốc, Y Lan vương Tiêu Trầm đúng là xông lên trước làm sĩ tốt, bởi vì sức mạnh của ông ta, võ công của ôn ta đều rất mạnh mẽ, có thể đề cao sức chiến đấu của bộ đội rất lớn.

Bất kể là công phá kinh đô Ni Lạc Thần, hay là đánh hạ cứ điểm Minh Na Tư Đặc Lai, Tiêu Trầm đều đích thân dẫn quân leo lên tường thành, khi đánh chiếm Minh Na Tư Đặc Lai ông ta còn đích thân chém chết chủ tướng của đối phương.

Đương nhiên, Tiêu Trầm lấy thân làm sĩ tốt không phải là không có lúc gặp phải xui xẻo, ông ta từng nhiều lần bị thương, thậm chí bị người ta đánh cho hôn mê, bất quá, dù thế nào sức sống của ông ta cũng rất ngoan cường, hoặc có thể nói là Diêm Vương rất nể mặt ông ta, cho nên thủy chung Tiêu Trầm không bị chết, cuối cùng trở thành Y Lan vương.

Bạch Ngọc Lâu hiển nhiên là bị Tiêu Trầm ảnh hưởng, rồi bất giác đem một số cách làm của Tiêu Trầm phiến diệt tách ra, rồi mô phỏng học theo, cuối cùng khiến cho rơi vào cái cảnh như ngày hôm nay.

Mãi cho tới tận khi nhớ lại rất nhiều những truyên cũ năm xưa của Tiêu Trầm, Dương Túc Phong mới phát hiện ra tâm tình của Bạch Ngọc Lâu đã thay đổi rất nhiều, tựa hồ đã vứt bỏ được không ít chuyện, đây là một sự khởi đầu mới, tốt nhất là hắn có thể triệt để vứt bỏ mọi chuyện liên quan tới đế quốc Đường Xuyên, rồi từ nay biến mất.

Mặc dù bản thân Bạch Ngọc Lâu là nhân vật chính trong vở bi kịch, nhưng đối với dân chúng đế quốc Đường Xuyên, hắn vẫn còn sức ảnh hưởng nhất định, Dương Túc Phong không hi vọng loại ảnh hưởng này vẫn còn tồn tại.

Bạch Ngọc Lâu lẩm bẩm tự nói:

- Ta … phải đi thôi.

Dương Túc Phong biết rõ Bạch Ngọc Lâu sẽ không đời nào quy thuận mình, bất quá vẫn làm ra vẻ rất chân thành nói:

- Bạch tướng quân, ngươi có hứng thú trợ giúp ta một tay không? Có lẽ chỉ là việc trên võ lâm …

Bạch Ngọc Lâu lắc đầu, nói dứt khoát:

- Ta vô dụng rồi, với võ lâm ta cũng không còn hứng thù gì nữa. Nếu như ta đã nói ra cái bí mật kia, tin rằng nhiếp chính vương sẽ lợi dụng nó cho thật tốt, có Hải Thiên Phật Quốc theo ở bên cạnh ngài hai tư trên hai tư, an toàn của ngài sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Kỳ thực, cho dù không có một nhân vật võ lâm nào ở bên cạnh ngài, thì ngài cũng không có nguy hiểm gì dâu. Thực đó, người khác đều sợ đạn của ngài, cũng sợ ngài báo thù, trừ phi là hạng vong mệnh, không còn con đường nào khá để đi, nếu không ….

Dương Túc Phong mỉm cười, y đã sớm đoán ra được kết quả này rồi, Bạch Ngọc Lau nếu như đã giải thoát, thì sẽ không để mình rơi vào chuyện của phàm trần nữa, nếu không hắn đã không âm thầm vứt bỏ quân quyền, rời khỏi Đường Thước, bởi thế chậm rãi nói:

- Ngươi chuẩn bị đi đâu?

Bạch Ngọc Lâu chợt mỉm cười, cười hết sức nhẹ nhõm, rồi nói với chút phấn chấn:

- Ta muốn đi vân đu! Ta rất muốn rất muốn vân du một chuyến, nhưng ta lại không có thời gian. Đường Minh cho ta tiền, nhưng lại không cho ta thời gian, hiện giờ ta có thời gian rồi, ta sẽ không thể bỏ qua cơ hội như thế này được. Ta muốn tới địa khu Mỹ Ni Tư của các vị xem ra sao, ta đã muốn tới nơi đó từ lâu lắm rồi, sau đó ta sẽ đi khắp thể giới, bao gồm cả núi non và biển cả.

Dương Túc Phong mỉm cười:

- Vậy có cần ta cấp cho ngươi một hướng dẫn viên trước không.

Bạch Ngọc Lâu liên tục xua tay, cám ơn ý tốt của Dương Túc Phong, nói quả quyết:

- Ngài đã nói rồi, ta không thuộc về thế giới này, ta cũng thấy như thế, ta đúng là không thuộc về cái thế giới này, cho nên, điều hiện giờ ta có thể làm là dùng con mắt của người ngoài nhìn cái thế giới này. Tất cả mọi sự phân tranh thế tục ở trên cõi đời này, đã không còn liên quan gì tới ta nữa.

Dương Túc Phong gật đầu, đây là kết cục lý tưởng nhất, ảnh hưởng của Bạch Ngọc Lâu sẽ hoàn toàn biến mất, ngoài hài lòng ra, y tựa hồ cũng có một chút hâm mộ cuộc sống mà Bạch Ngọc Lâu sắp có được, vừa có tiền, vừa có thời gian, đi du lịch khắp nơi, đó là chuyện khoan khoái nhường nào, mặc dù trong quá khứ y đã phải bỏ ra rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn có được một phần bù đắp.

Nghĩ một lúc, Dương Túc Phong đưa tay ra, thành khẩn nói:

- Vậy thì tốt, chúc ngươi du lịch vui vẻ.

Bạch Ngọc Lâu đứng lên, bắt tay Dương Túc Phong nói lời từ biệt:

- Cám ơn.

Khi đi ra tới cửa, Bạch Ngọc Lâu đột nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu lại nói:

- Đúng rồi Dương Túc Phong, ta phải nhắc nhở ngươi một chút, tên Lê Hoa công tử năm xưa hẳn là còn sống đấy, mấy năm năm có thể đã dưỡng thương khỏe rồi, ngươi phải cẩn thận hắn tới tìm ngươi gây phiền phức. Hắn là một tên điên không hơn không kém, suốt cả ngày chỉ muốn vượt qua Tiêu Trầm, ảo tưởng không cần vào quân đội cũng có thể nhất thống thiên hạ. Ở trên thế giới này, nếu như còn có một người, kế thừa thần kỹ thời thượng cổ, thì người đó chính là Lê Hoa công tử, võ công của hắn so với Tiêu Quân Lâm còn cao hơn, ngươi phải huấn luyện các tay súng bắn tỉa của ngươi lẹ mắt thêm một chút. Bất quá, ta luôn cho rằng, ngươi tốt nhất nên chủ động xuất kích, trừ khử hắn trước đi.

Dương Túc Phong khẽ gật đầu, biểu thị cám ơn lời nhắc nhở của Bạch Ngọc Lâu.

Đối với chuyện của Lê Hoa công tử, ban nghành tình báo của quân Lam Vũ không hoàn toàn bỏ qua, đương nhiên, cũng không đặc biệt chú ý lắm, bởi vì còn người này đúng là hư vô xa xăm, mà hiện giờ quân Lam Vũ còn chưa có năng lực đi tìm hiểu kỹ những chuyện hư vô này. Bất quá nếu Bạch Ngọc Lâu đã nhắc nhở như thế, vậy thì quân Lam Vũ đúng là phải nên tăng cường điều tra về Lê Hoa công tử rồi, thậm chí là phải chuẩn bị sẵn sàng diệt trừ.

Tiên hạ thủ vi cường, vĩnh viễn là tín ngưỡng của quân Lam Vũ, đối phó với Lê Hoa công tử cũng không ngoại lệ.

Bạch Ngọc Lâu bình yên nhẹ nhõm rời khỏi bộ chỉ huy của quân Lam Vũ, từ đó biến mất trong măt nhân vật công chúng của đại lục Y Lan, không một ai biết hắn đi đâu, cũng không một ai biết hắn còn sống hay không, chỉ có rất ít người là biết, hắn còn ngao du trên thế giới này, dùng ánh mắt của người ngoài cuộc đánh giá thế giới bao la, hắn đã không còn thuộc về thời đại này nữa, rồi cũng dần dần bị người đời quên đi.

Thế nhưng, không phải tất cả mọi người đều có thể giống như Bạch Ngọc Lâu, có thể cáo biệt cái thế giới đã không còn thuộc về mình nữa, bọn chúng còn muốn liều chết chống cự, cho tới khi cả nhục thể và linh hồn của mình bị tiêu diệt, ví như Độc Cô Long Đằng, Tư Mã Giang Bích, Cúc Xuyên Cao Minh, Tiêu Đường, Tiêu Bang, Vũ Văn Phân Phương, Vũ Văn Chấn Thiên …

Phía tây bắc kinh đô Ni Lạc Thần, đế quốc Đường Xuyên.

Ở phía tây bắc cách kinh đô Ni Lạc Thần khoảng 100 kilomet, là một cánh rừng xanh rì, nơi đây chính là dải tiếp nối giữa hoang nguyên A Nhĩ Kim và đại bình nguyên của đế quốc, địa thế nghiên từ phía tây bắc sang đông nam, hình thành một dãy những rặng núi chập chùng từng khúc một.

Những rặng núi này không cao lắm, nhưng trải rất dài, trông cứ giống như một cái xương sống nhô lên, nắm vắt ngang phía tây bắc của kinh đô Ni Lạc Thập, bởi vì số lượng ngọn núi rất nhiều, cho nên nơi này thường còn được gọi là Thập Vạn Đại Sơn.

Ở giữa những rặng núi nhấp nhô kia của Thập Vạn Đại Sơn, là nơi nuôi dưỡng vô số dã thú, cùng với rất nhiều loại gốc thiên nhiên.

Bắt đầu từ đế quốc Minh Hà khi xưa, vùng đất này đã trở thành một trong số khu vực sản xuất vật liệu gỗ quan trong nhất.

Trước kia, ở giữa những rặng núi chập chùng này luôn có rất nhiều công nhân chặt gỗ ra vào, bọn họ dựng lên một hoặc là vài căn nhà gốc nhỏ ở lưng núi, sau đó bắt đầu công tác cực nhọc của mình, vào lúc nhân số nhiều nhất, nghe nói bên trong Thập Vạn Đại Sơn có mười vạn công nhân chặt gỗ.

Sau này cùng với chiến tranh bùng phát, những công nhân chặt gỗ tuổi trẻ sức cường này ngay lập tức bị triệu tập vào quân đội, trở thành hỏa lực trên chiến trường, nghề chặt gỗ ở Thập Vạn Đại Sơn cũng bởi vì thế mà trở nên hết sức đìu hiu.

Cho tới tận sau khi quân Lam Vũ khống chế kinh đô Ni Lạc Thần, những công nhân chặt gỗ còn may mắn sống sót kia mới quay trở lại Thập Vạn Đại Sơn làm nghề cũ, nghề đốn gỗ ở Thập Vạn Đại Sơn mới dần dần khôi phục trở lại.

Buổi chiều, ánh mặt trời rất đẹp, soi sáng khu rừng xanh rậm rì này, ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa những tán cây, hình thành từng vòng sáng ở trên mặt đất, làm nổi bạt lên sự yên tĩnh cùng u ám ở bên trong rừng rậm.

Lúc này vặn vặn là thời khắc bận rộn nhất trong ngày của những công nhân đốn ủi, tiếng hô hào gọi nhau cùng tiếng rìu phạt vào thân cây vang vọng cả khu rừng, nhưng ở trong một sơn cốc vô cùng tĩnh mịch nào đó, có một người công nhân chặt gố chẳng những không hề bận rộn, hơn nữa lại còn hết sức thận trọn ẩn nấp ở bên con đường núi quanh co, cảnh giác nhìn bốn phía, cái bộ dạng đó, hoàn toàn không phải là công nhân chặt gỗ, mà là một tên ăn trộm.

Crúc crúc crúc …

Đôt nhiên, tiếng chim Cu Cu vang lên liên tiếp, phá nát yên tĩnh của rừng rậm.

Người công nhân chặt củi kia lập tức dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện ra không có bất kỳ điều gì khác thường, vì thế lén lút phát ra liên tục những tiếng kêu nhỏ, sau đó thận trọng đợi đối phương đáp trả.

Kết quả rừng rậm vẫn cứ hoàn toàn tĩnh lặng như thế, tựa hồ không hề có chút âm thanh nào, người công nhân chặt củi kia nghi hoặc đứng dậy, cau mày nhìn bốn phía, không phát hiện ra bất kỳ điều gì.

Nhưng, ngay khi hắn thất vọng muốn quay trở về chỗ nấp, thì ở chỗ cách hắn không tới hai mươi mét, có một cái cành cây khẽ rung rinh một chút.

- Minh nguyệt xuất thiên sơn …

Người công nhân chặt gỗ kia nhỏ giọng nói, thần sắc hết sức nghiêm túc.

Đây là ám hiệu liên lạc.

- Thương mang vân hải gian.

Nơi đó có người nhỏ giọng đáp lại ám hiệu liên lạc, sau đó từ bên trong có một quan quân thượng úy mặc đồng phục ngụy trang của lục quân quân Lam Vũ chui ra, trông hắn ước chừng chỉ có hai mươi tám hai mươi chín tuổi, vẻ mặt rất kiên nghị, lưng vác súng ngắm Già Lan Mã, tay gạt những cành cây trong khu rừng rậm rạp, đi tới trước mặt người công nhân chặt củi kia, chiếc giày lính nặng chịnh đạp nát hoàn toàn cành cây khô lá rụng ở trên mặt đất.

Viên quan quân thượng úy quân Lam Vũ kia nói:

- Tôi tên là La Hầu, anh chính là Tôn Thiên Chính phải không?

- Phải, tôi là Tôn Thiên Chính, người của bên anh đã đến đủ cả rồi chứ?

Người công nhân chặt gỗ kia chậm rãi bỏ mũ của mình xuống, lộ ra khuôn mặt từng trải phong sương ở phía dưới, hắn chính là Tôn Thiên Chính của ban ngành tình báo quân Lam Vũ, Tôn Thiên Chính tới từ vương quốc Ương Già, bất quá lúc này ở bên trong ban ngành tình báo của quan Lam Vũ, hắn đã là môt trong số thành viên nòng cốt cực kỳ ít ỏi rồi.

- Người của lục quân chúng tôi đã tới đầy đủ rồi, chỉ không biết phía bên Hắc Ngục Minh Phong … tôi nghĩ bọn họ có khả năng đã bị lạc đường.

La Hầu lãnh đạm nói, mang theo một chút vẻ kiêu ngạo, người lục quân bọn họ, hiểu rất ít về bộ đội Hắc Ngục Minh Phong, bởi đó là một đơn vị vô cùng bí mật.

Bất quá, chỉ cần là người, thì đều có tâm lý tranh cường hiếu thắng, huống chi nữa là sự hập tác giữa ba đơn vị vớ nhau? Lục quân có thể tới đây trước bộ đội Hắc Ngục Minh Phong, đương nhiên là chuyện đáng để tự hào.

Thế nhưng có một chuyện luôn luôn nằm ngoài dự liệu. Nguồn: http://truyenyy.com

Ngay lúc La Hầu tỏ ra có chút kinh miệt coi thường bộ đội Hắc Ngục Minh Phong tới trễ, thì đột nhiên hắn và Tôn Thiên Chính đều cảm thấy có điều không ổn, vội vàng cúi đầu nhìn xuống mặt đất, chỉ nhìn thấy đống lá khô cành gẫy ở bên trên đột nhiên lay động, sau đó lần lượt tách thành mấy mảng.

Trong con mắt kinh ngạc của bọn họ, không ngờ ở trong vùng đất đầy cành lá rụng kia lại chui ra sáu bóng người đen xì xì, bọn họ đều mặc đồ ngụy trang rừng rậm của quân Lam Vũ không hề có bất kỳ một ký hiệu gì, tất cả những thứ huân huy chương đều bị gỡ bỏ, thậm chí là ngay cả trên mặt cũng chùm khăn dày, chỉ lộ ra hai con mắt âm trầm lạnh như băng.

Nếu chẳng phải khẩu súng ngắm Già Lan Mã vác trên lưng đã làm bại lộ thân phận của bọn họ, thì La Hầu và Tôn Thiên Chính đúng là còn phải kinh hãi một phen.

La Hầu bất giác mặt cứng đờ, sau đó nuốt liền mấy ngụm nước bọt, trong lòng thầm chửi rủa, mấy tên gia hỏa của bộ đội Hắc Ngục Minh Phong đúng là không phải con người, cũng không biết bọn họ chôn mình ở phía dưới này bao nhiêu lầu rồi, nghĩ hẳn cũng phải tới mười mấy tiếng đồng hồ, bọn họ khẳng định là còn xuất hiện trước cả Tôn Thiên Chinh, rồi ẩn nấp kín ở điểm đến.

May mắn là bọn họ không phải kẻ địch, nếu không mười mấy tay súng bắn tỉa mà mình mang theo này, bị giết sạch rồi khả năng còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, có lời đồn đại bí mật, bộ đội Hắc Ngục Minh Phong tuyệt đối không thể chọc vào, xem ra quả nhiên là như thế.

Chính lúc đang còn kinh ngạc, người phụ trách bộ đội Hắc Ngục Minh Phong mang khăn chùm đầu màu đen lạnh lùng nói:

- Tôi là Phong Chi Xã, các anh đều phải nghe tôi chỉ huy. La Hầu, bảo người của anh cảnh giới xung quanh, tôi muốn nghiên cứu cẩn thân qua phương án chiến đấu một chút.

La Hầu gật đẩu rồi xoay người rời đi, mau mấy phút sau hắn đã quay trở về, vừa vặn nhìn thấy Tôn Thiên Chính không biết đang cùng Phong Chi Xa thì thầm điều gì.

Phong Chi Xa đã dọn dẹp hết đống cành là rụng ở trước mặt, lộ ra đất đỏ ở phía dưới, sau đó dùng cảnh cây vẽ phác thảo bản đồ ở trên mặt đất, năm người thủ hạ của hắn thì không biết đã biến mất ở nơi nào rồi, có lẽ là lại nấp xuống dưới đất.

Phong Chi Xa vẫy tay bảo La Hầu tới, nhỏ giọng nói:

- Tôi có thể nói với anh mục tiêu rồi, lần này người chúng ta phải làm thịt, chính là Vũ Văn Thành Đô.

La Hầu miệng hơi há ra, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.

Hắn sớm đã dự đoán được, lần này chấm hành nhiệm vụ bí mật, khẳng định là có một con cá lớn, nhưng thủy chung lại không nghĩ tới, con cá lớn này lại có thể là Vũ Văn Thành Đô.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status