Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 544

/769


Ở bên trong góc khuất của thôn trang còn ẩn náu không ít phỉ đồ của Xích Luyện giáo, bọn chúng thỉnh thoảng muốn cho hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ một chút phiền toái, nhưng ở trước mặt những chiến sĩ quân Lam Vũ được vũ trang tới tận chân răng, sức kháng cự của bọn chúng tỏ ra hết sức yếu ớt, mau chóng bị quét sạch.

Cận Tiểu Thái khuôn mặt vô cảm hạ lệnh:

- Đốt hết đi!

Một ánh lửa lớn bùng lên, toàn bộ thôn trang dần dàn hóa thành tro bụi, ở bên trong thôn có rất nhiều cỏ khô, đã trở thành vật liệu dẫn lửa tốt nhất, mắt nhìn tất cả những căn nhà từ từ đổ sụp bên trong trận lửa lớn, khuôn mặt Cận Tiểu Thái vẫn không có lấy một chút huyết sắc nào, ngọn lửa như thế này vĩnh viến không thể giải phóng sự phẫn nộ ở trong lòng của hắn, bởi vì nơi này vẫn chưa phải là địa giới của nước Mã Toa.

Tiếng súng ở phía sau núi dần dần trở nên thưa thớt, điều đó có nghĩ là chiến đấu đã sắp kết thúc rồi.

Y như rằng. chỉ hai ba phút sau đó, ở trên ngọn núi liền chỉ còn những tiếng súng lác đác của bản thân quân Lam Vũ thôi, xem ra hẳn là bọn Dạ Phi Sơn đang tìm kiếm mục tiêu có giá trị.

Năm phút sau đó, tiếng súng hoàn toàn ngưng bặt, Dạ Phi Sơn kéo một lão nhân hai chân bị thương tới trước mặt Cận Tiểu Thái.

Cận Tiểu Thái dùng mũi chân đá vào lão già vè mặt hung hãn đó, lãnh khốc hỏi:

- Lão chính là Chu Dịch Thương?

Lão già đó tuổi ước chừng trên sáu mươi, râu cũng đã hơi bạc rồi, bất quá tóc ở trên đầu vẫn còn màu đen, thân thể của lão cũng tương đối tráng kiện, hoàn toàn chẳng hề giống cái bộ dạng thoi thóp đợi chết mà người ngoài đồn đại, chỉ có làn da là trắng bệch, khả năng là bời vi thiếu ánh nắng mặt trời.

Đây cũng là điểu tất nhiên thôi, lão ta căn bản không có cơ hội để tắm nắm, ngày nào cũng cơ bản chỉ có thể sống trong không gian tối tăm không có ánh nắng mặt trời.

Chỉ khinh miệt liếc Cận Tiểu Thái một cái, lão già không nói gì cả, phảng phất như với thân phận của Cận Tiểu Thái còn chưa có tư cách nói chuyện với lão ta.

Lục Diệu Duy lấy tranh vẽ ra, cẩn thân đối chiếu một lượt, xác định chắc chắn người này chính là Chu Dịch Thương.

Cận Tiểu Thái cười lạnh một tiếng, nhấc chân lên dẫm lên bắp chân của Chu Dịch Thương, Chu Dịch Thương tức thì mặt mũi vặn vẹo, mặt dù không kêu lên, nhưng vẻ mặt đó đã nói rõ lão vô cùng đau đớn, lão ta chính là Chu Dịch Thương, chính là Chu Dịch Thương bị viêm khớp phong thấp nghiêm trọng.

- Lão già, công phu ẩn trốn của lão cũng khá lắm đấy! Làm phiền lão hợp tác một chút, nói cho bọn ta biết tung tích của Mục Tử Huân và tiểu thiên vương…

Cận Tiểu Thanh mặt lạnh tanh nói, chầm chậm mài dao găm lên trên đủi của mình, trên mũi dao còn có máu tươi, đó là vừa rồi khi đi vòng qua một căn nhà, có một tên phần tử vũ trang Xích Luyện giáo có ý đố đánh len hắn, bị hắn vung một nhát đao rạch toang lồng ngực ra, tim gan phèo phồi gì đó chảy hết ra ngoài.

Bất quá hiển nhiên là lươi dao găm này của Cận Tiểu Thái còn có tác dụng khác, hắn vỗ nhẹ lên bả vai của Chu Dịch Thương thân thiết nói:

- Lão già, lão có biết không? Ta vừa nhìn thấy cái dáng vẻ này của lão là ta đã đặc biệt thích lão rồi! Lão rất gầy, xương cốt cũng cứng, da cũng dai, đó đúng là nguyên liệu thượng thừa mà ta muốn tìm … ta tin rằng, lột da từ trên người của lão ra, tuyệt đối sẽ không bị mất đi một chút nào.

Chu Dịch Thương toàn thân run lên kịch liệt một cái, nhưng lập tức lại cắn chặt răng của mình, căn bản không để ý tới bất kỳ lời nói nào, động tác nào của Cận Tiểu Thái.

Lão ta phảng phất như đã hoàn toàn tê liệt, chỉ có nội tâm của lão đang hối hận bản thân đáng lẽ ra không nên lưu lại nơi này tới ngày thứ tư, mặc dù bệnh viêm khớp kia hành hạ đau đớn rất đáng sợ, nhưng lão càng không muốn đối diện với tên quan quân quân Lam Vũ rõ ràng đã bị biến thái rõ ràng này.

Dạ Phi Sơn cau mày lại rồi phất tay, nhưng chiến sĩ quân Lam Vũ đều lặng lẽ tránh ra thật xa, những chiến sĩ quân Lam Vũ phụ trách cách giới bốn xung quanh thôn đều xoay lưng lại phía Cận Tiểu Thái.

Bọn họ không muốn nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt, dù dù bọn họ đều là những chiến sĩ đã vào sinh ra tử, đã thấy quá nhiều cái chết và máu me, nhưng điều mà Cận Tiểu Thái muốn làm bây giờ, vẫn nằm ngoài phạm chi tâm lý chịu đựng của bọn họ.

Điều Cận Tiểu Thái muốn làm bây giờ đương nhiên là là tra tấn tù binh, bất quá đây cũng là chuyện vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của quân Lam Vũ.

Bởi vì người thân trong gia đình của mình đều bị quân đội nước Mã Toa dùng đủ các loại phương thức tàn nhẫn giết chết, cho nên Cận Tiẻu Thái hận tất cả những vật và người có liên quan tới người nước Mã Toa, đau đớn và phẫn nộ của hắn đều tập trung ở trên lưỡi dao găm này.

Hắn sẽ dùng nó đem da của kẻ địch lột ra một cách hoàn chỉnh, cho tới tận khi người bị lột da không còn lấy một mẩu da nào, vùng vẫy ở trên mặt đất như một con sâu, hoặc là chịu tiết lộ bí mật ở trong lòng mới thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cho dù là Dạ Phi Sơn, cũng cảm thấy lột da là một chuyện bản thân tuyệt đối không thể nào chịu tiếp nhận được, Dương Túc Phong không hề có quy định nói quân Lam Vũ không thể tra tấn đánh đập tù nhân của mình, nhất là phần tử cốt cán của Xích Luyện giáo, bất kể là dùng phương pháp nào để xử lý bọn chúng, tòa án quân sự cũng sẽ không hỏi tới.

Bất quá, môn công phu lột da này của Cận Tiểu Thái vẫn khiến cho một số thượng cấp chủ quản phản cảm, dù sao môn công phu này quá đẫm máu, quá trình của nó lại tàn nhẫn, toàn bộ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, mà có lẽ là toàn bộ quân Lam Vũ, cũng chỉ có loại biến thái như Cận Tiểu Thái mới có thể kiên trì làm được.

Quả nhiên, mấy phút sau, Dạ Phi Sơn ở phía đông của thôn trang nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết vô cùng của Chu Dịch Thương, tiếng kêu này vang tận trời xanh, làm cho trong lòng mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ đầu khe khe run rẩy.

Bọn họ gần như có thể tưởng tượng ra được cảnh da trên người Chu Dịch Thương chính đang bị Cận Tiểu Thái từ từ lột xuống, lộ ra cơ thịt màu đỏ hồng trơ trụi ở bên trong …

Dạ Phi Sơn không dám nghĩ tiếp, vội vàng cúi đầu xuống, dùng nước suối tát thật mạnh lên mặt mình, đem tiếng kêu thảm thiết của Chu Dịch Thương để ở lại bên ngoài tai.

Nhưng, tiếng kêu đó thực sự quá đáng sợ, đáng sợ tới mức Dạ Phi Sơn không khỏi hoải nghi đêm nay liệu mình có gặp phải ác mộng hay không, những chiến sĩ quân Lam Vũ khác cũng mặt mày tái nhợt, hiển nhiên là không thể nào chịu đựng được tiếng kêu gào đau khổ đó, Lục Diệu Huy bịt kín lấy tai, bọn họ đã quá quen với máu me và tử vong, bất quá lột da thì …

Thời gian cứ chầm chậm chầm chậm trôi qua từng phút một, mỗi một chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân LamVũ đều cảm thấy thời gian trôi qua sao mà chậm chạp, mà cái tiếng kêu kia cũng càng ngày càng trầm, càng ngày càng thống khổ, nó có thể làm cho trái tim con người ta co thắt kịch liệt, thậm chí sản sinh ra cảm giác tuyệt vọng cực độ, bởi vì nghe thấy loại âm thanh đáng sợ này, rất nhiều người cảm thấy mình sớng ở trên đời này thực sự không còn ý nghĩa gì nữa …

Tiếng kêu kéo dài liên tục một tiếng đồng hồ, sau đó dần dần tắt lịm, ước chừng nửa tiếng sau, Cận Tiểu Thái thản nhiên như không tới bên cạnh Dạ Phi Sơn, bỉnh thản chơi đùa thanh dao găm đầm đìa máu tươi ở trong tay, bất lực nguyền rủa:

- ***! Da đã bị lột sạch rồi, nhưng lão ta không chịu nói gì cả! Xích Luyện giáo đúng là lắm kẻ ương bướng!

Dạ Phi Sơn không dám tưởng tượng ra cảnh một con người bị lột sống hết sạch da ra thì sẽ có hình dạng như thế nào, càng không dám tưởng tượng ra nỗi thống khổ ở trong đó, hắn mau chóng vứt bỏ mọi ý nghĩ có liên quan tới việc lột da, trầm giọng nói:

- Vậy chúng ta … có nên chơi một đòn hồi mã thương không?

Trên khuôn mặt âm trầm lãnh khốc của Cận Tiểu Thái chầm chậm hiện lên một nụ cười giảo hoạt, lạnh nhạt nói:

- Đương nhiên!

Dạ Phi Sơn gật đầu, vì thế các chiến sĩ của đội đột kích Ngốc Ưng lại bắt đầu tập hợp, sau đó làm ra vẻ nghênh ngang rời khỏi thôn trang, bất quá bọn họ không rời khỏi cái thôn đó quá xa, mà âm thầm ẩn nấp ở bên cạnh thôn trang, ăn qua loa một chút, sau dó bắt đầu mai phục và nghi ngơi thời gian dài, chờ đợi bóng đêm buông xuống.

Đây là sách lược để đối phó với những tên phần tử cốt cán giảo hoạt của Xĩch Luyện giáo, thường xuyên có một số tên phần tử vũ trang Xích Luyện giáo ẩn nấp đi trong chiến đấu kịch liệt, mà các chiến sĩ quân Lam Vũ cũng thương không có cách nào kịp thời phát hiện ra bọn chúng, cho nên đã phát minh ra biện pháp hồi mã thương này, lặng lẽ chờ đợi phần tử vũ trang Xích Luyện giáo giảo hoạt ẩn trốn tự thò mặt ra, sau đó mới tiêu diệt một lần nữa.

Thu hoạch của những lần hồi mã thương bình thường đều rất đậm, Ngân Xuyên đạo khắp nơi đều là sơn động, muốn trốn đi thực sự là quá dễ dàng, mỗi lần chiến đấu là thể nào cũng có một phần tinh anh của Xích Luyện giáo lén lút nấp đi, đợi cho quân Lam Vũ đi rồi mới thò đầu ra, kết quả không cẩn thận lại một lần nữa lọt vào trong tay của quân Lam Vũ.

Quả nhiên, sau khi ngọn lửa dữ kia ngừng cháy, thôn trang mau chóng trở lại yên tĩnh, màn đêm buôgn xuống, thôn trang vẫn cứ yên tĩnh, khi tới tám chính giờ tối, mới bắt đầu có độgn tĩnh.

Ở trong ánh sáng yếu ớt, từ bên trong kính viễn vọng Dạ Phi Sơn nhìn thấy ở dưới một căn nhà bị đốt cháy, có một người bò ra, hắn lấm lét nhìn xung quanh, sau đó rón rén chân tay rời đi.

Nhưng hắn vừa mới đi còn chưa được tới hai mươi mét, đã nhìn thấy một viên quan quân thiếu tả của hải quân lục chiến đội đứng dựa vào một góc tường, đang thản nhiên chơi đùa thanh dao găm ở trong tay, xoay về phía hắn lăc lư lưỡi dao, ánh sáng tức thì làm cho nhân vật thần bí từ dưới đất bò ra kia bị chói mắt.

Hắn chỉ đành đứng lại, sau đó cảnh giác nhìn bốn xung quanh, cuối cùng đem con mắt tí hi bắt chết vào người viên quan quân thiếu tá quân Lam Vũ kia.

- Anh bạn, định đi đâu thế?

Cận Tiểu Thái mỉm cười nói, lơ đệnh dùng dao găm cắt móng tay, ở trong bóng đêm gần như chẳng có chút ánh sáng nào, đây thực sự là một loại động tác có độ khó cực cao, nhưng nhìn qua thì hắn tựa hồ như vô cùng thành thạo, dường như động tác này thực sự là quá đơn giản, thanh dao găm đó chẳng khác gì là mọc trên người hắn.

Nhân vật thần bí kia có chút run lên khi nhìn thấy nụ cười của Cận Tiểu Thái, hai chân cũng khe khẽ run rẩy, nụ cười của Cận Tiểu Thái nhìn qua đúng là có chút khủng bộ, nhất là lúc ở trong bóng như thế này, người kia gian nan cất tiếng:

- Tôi … tôi muốn đi lên núi đốn củi … buổi tối thôn của tôi bị hỏa hoạn …

Cận Tiểu Thái vẫn nói rất hòa hoãn:

- Đương nhiên rồi, đám lửa đó là do chúng tôi đốt đấy, anh bạn đi đốn củi hà? Có cần giúp hay không?

Người kia cuống quít lắc đầu:

- Không! Không, không cần đâu… các anh cứ làm việc của mình đi … tôi không vội, tôi không vội …

Cận Tiểu Thái nói thản nhiên:

- Ha ha, nếu như không gấp thỉ anh bạn tới đây giúp tôi nhận một người, vừa rồi tôi lột mất da của lão ta, kết quả làm cho không nhận ra lão ta là ai... nào, ở bên này ….

Hắn đưa tay ra tóm lấy cổ áo của nhân vật thần bí kia, lôi người đó tới bên cạnh Chu Dịch Thương, kết quả nhân vật thần bị ấy vừa mới nhìn một cái, đã ngất xỉu ngay tại chỗ, Cận Tiểu Thái nhìn đống thịt ở trên mặt đất, rồi lại nhìn nhân vật thần bị bị hôn mê kia, hồ nghi nói:

- Mẹ nó, chẳng lẽ kỹ thuật lột da của lão tử bị thụt lùi rồi? Khốn thật, bào giờ mới có thể để lão tử tới nước Mã Toa khổ luyện công phu lột da đây?

Dạ Phi Sơn cẩn thận đi tới, kéo nhân vật thần bí kia đi.

- Không sao, nào, rửa cái mặt rồi hãy nói.

Cận Tiểu Thái nói thản nhiên như không rồi quay đầu lại nhìn Chu Dịch Thương không còn da ở trên mặt đất, nhìn trái nhìn phải, tựa hồ như không nhìn ra chỗ nào không ổn, rồi chỉ đành tiếc nuối bỏ đi, nhưng y lại không nhìn thấy hai người Dạ Phi Sơn và Lục Diệu Huy đã nôn tới mật xanh mật vàng rồi, trong lòng còn đang không ngừng nguyền rủa tiên biến thái Cận Tiểu Thái.

Dạ Phi Sơn đem người thần bí kia áp giải tới bên cạnh ruộng lúa, hất một chậu nước làm hắn ta tỉnh lại, sau đó dựa vào ống trúc dẫn nước chảy vào ruộng để rửa sạch mặt mũi hắn ta, rồi còn dùng dao găm vạch vạch qua mặt hắn mấy cái, xác nhận là lão ta không có hóa trang, cuối cùng dùng đèn pin chiếu vào mặt, thân phận của người này nhanh chóng được nhận ra.

- Đây chẳng phải là Tất đại nhân của chúng ta sao?

Cận Tiểu Thái cười mỉm nói, nhưng khi hắn mỉm cười cơ thịt ở trên mặt cứ cứng đờ ra, làm cho người ta phải sởn hết gai ốc.

Cận Tiểu Thái chơi đùa thanh dao găm trong tay, cũng không biết là đang nghiên cứu thủ pháp gì mới, cái hành động này làm Dạ Phi Sơn cảm thấy mình nên tránh xa ra một chút thì tốt hơn.

Con người này, không ngờ chính là Tất Thăng Khung một trong hai tên quân sư đầu chó của Xích Luyện giáo.

Xích Luyện giáo có hai tên quân sư, một tên là Tiễn Thái Đa (tiền quá nhiều), một tên còn lại là Tất Thăng Khung, mà người ở trước mắt này chính là Tất Thăng Khung, hèn chi hỏa lực của đám vũ trang Xích Luyện giáo lại mãnh liệt như thế, thì ra một lượt tóm được luốn hai tên nòng cốt cao tầng của Xích Luyện giáo, thật không biết bọn chúng làm gì ở nơi này, chẳng lẽ chuyên môn đợi quân LamVũ tới tóm sao?

- Tất đại nhân, tôi rất là không hài lòng với tác phẩm vừa rồi, hiện giờ tôi muốn dùng thân thể của ông để làm một cái tốt hơn…

Cận Tiểu Thái nói rất khách khí, tung tung thanh dao găm trong bóng tối, lưỡi dao lấp loáng trong bóng tối.

Vừa nghĩ tới thảm cảnh của Chu Dịch Thương, Tất Thương Khung toàn thân run rẩy tức thì *** *** phun hết ra ngoài, thối hoắc cả lên, nhưng miệng của lão há hốc ra, yết hầu cũng cuộn lên cuộn xuống, có điều vì quá căng thẳng cho nên không nói ra được câu nào.

Nói ra thì vị Tất Thăng Khung này cũng được tính là nhân vật có mặt mũi của Xích Luyện giáo rồi, năm xưa khi Mục Tử Huân âm mưu soán vị, thì chính là hắn bày mưu tính kế, nhưng không biết vì sao, ở trước mặt Cận Tiểu Thái, hắn cảm thấy mạng sống của mình còn không bằng một cây cỏ thấp kém nhất.

"Ọe …" Đột nhiên, Tất Thăng Khung nôn mửa dữ dội, thì ra trước mắt hắn lại hiện liên thứ vừa nhìn thấy vừa rồi, hắn cũng không biết thứ đó là cái gì, có lẽ đó là thân thể của Chu Dịch Thương, một tấm thân không có da, toàn thân đỏ hỏn, đỏ như đứa bé mới ra đời, hắn cũng không biết da của lão ta bị ném đi đâu rồi, hắn chỉ biết rằng da của lão ta bị thanh dao nhỏ kia lột ra từng chút từng chút một.

Da Sơn Phi thuận tay hất cho Tất Thăng Khung một chậu nữa, gió lạnh thổi qua, làm cho tên quân sư của Xích Luyện giáo này toàn thân rét run, hắn mới dàn dần khôi phục lại từ trong kinh hoàng, nhưng hắn đúng là quá sợ hãi rồi, sợ tới mức mặc dù rất muốn nói nhưng lại không sao nói ra được, chỉ có hai cánh môi không ngừng run rẩy, hà răng va cồm cộp vào nhau trong bóng đêm nghe hết sức rõ ràng.

"Mẹ nó! Tên gia hỏa không ra gì." Dạ Phi Sơn trong lòng khinh bỉ lão gia hỏa này như vậy, bất quá hắn cũng không thể không thừa nhận, tác phẩm của Cận Tiểu Thái quá có sức sát thương, cho dù là mình và Lục Diệu Huy cũng không dám nhìn thêm lấy một cái, huồng chi là Tất Thăng Khung? Xem ra không cần phải tra tấn nữa, tên gia hỏa này sẽ nôn hết mọi thứ mình biết ra.

Lục Diệu Huy lạnh lùng nói:

- Thế nào? Không có gì để nói với bọn ta hả? Bọn ta cần tin tình báo có giá trị, nếu không, ngươi cũng sẽ giống như Chu Dịch Thương trần trụi xuống chỗ Diêm Vương báo danh đó.

Tất Thăng Khung toàn thân run như cầy sấy, khó khăn lắm mới nói ra được mấy câu:

- Tôi … tôi.. tôi biết Tiểu Thiên Vương ở đâu … còn, còn có cả … có cả Mục Tử Huân…

Lục Diêu Huy vui mừng quá nỗi, mẹ kiếp, dưới sự đầu độc của tư tưởng tông giáo, nhan vật hạch tâm của Xích Luyện giáo toàn là hạng ngang bướng, bất kể là uy hiếp dụ dỗ, nghiêm hình tra tấn thế nào cũng thà chết không mở miệng. Đúng là công phu lột da của Cận Tiểu Thái sắp luyện tới mức xuất quỷ nhập thần rồi, hiện giờ cuối cùng cũng gặp phải một tên gia hỏa chịu mơ rmiệng, thực sự là quá may mắn.

Cận Tiểu Thái rống lên gần như phát điên:

- Nói mau! Tiểu thiên vương ở đâu?

- Thôn Bạch Thạch.. thôn Bạch Thạch … tiểu thiên vương ở thôn Bạch Tạch.. tôi, tôi.. đừng …

Tất Thăng Khung gian nan nói ra câu cuối cùng, đột nhiên nhìn thấy ánh dao trong tay Cận Tiểu Thái, lập tức sắc mặt xám ngoắt, con mắt từ từ cứng đờ, cuối cùng xùi ra bọt mép, đổ sụp xuống, sau đó không còn chút hơi thở nào nữa.

Đây là một cái thôn nhỏ rất bình thường, náu mình sâu trong một thung lũng nho nhỏ, trên đỉnh núi xung quanh đều là những bụi cây gai, tầng tầng điệp điệp, hoàn toàn ngăn cách liên hệ của thôn nhỏ này với bên ngoài.

Thôn nhỏ này cần phải thông qua con đường núi quanh co khúc khuỷu mới có thể liên kết với bên ngoài, xung quanh của con đường núi đó, đều là nhưng bụi cây xanh rậm rì, còn có cả rất nhiều vách núi dứng đứng, đường đi cũng bị vách những vách núi này ngăn cách, chỉ cần rút đi cây cầu gỗ dùng để qua lại, là người bên ngoài căn bản không có cách nào tiến vào được, thậm chí ngay cả phát hiện ra con đường núi kia cũng là một chuyện rất khó khăn.

Cư dân đương địa đều là vì né trách chiến tranh vào bảy trăm năm trước mà ẩn náu tới nơi này, từ đó rất ít có qua lại với thế giới ở bên ngoài, do sinh sản cận huyết, cho nên những người dân trong thôn này đa phần là có vấn đề về trí thông minh, năng lực tự lo liệu rât thấp, còn có cả nữ nhân trần truồng như nhộng ngay giữa ban ngày ngây ngốc chạy ra đường, làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bất quá đối với cao tầng Xích Luyện giáo ẩn nấp ở nơi này mà nói, một thôn dân như vậy là điều không thể tốt hơn được, bởi vì bọn họ tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật, bởi vì bọn họ căn bản không cần biêt những người tới từ bên ngoài này là ai.

Vào chập tối, có một bóng người gầy gò từ vùng núi cao non thẳm ở bên ngoài tiến vào thôn trang nhỏ ẩn mình trong thung lũng này, ở trên con đường núi quanh co vòng đi vòng lại đó hắn bị kiểm tra ít nhất sáu lần, sáu lần kiểm tra triệt để nhất.

Mặc dù thân phận của hắn rất tôn quý, nhưng ở nơi này vẫn bị yêu cầu cởi sạch tất cả y phục ra, con người này cũng vô cùng hợp tác, rất phối hợp tiếp thụ kiểm tra, sau đó tiến vào thôn nhỏ kín đáo này.

Người dó, chính là Đặng Hồ đệ tử tâm phúc của Mục Tử Huân, hắn vừa mới đi làm việc ở bên ngòai trở về, bất quá bởi vì việc hắn làm không được thuận lợi cho lắm, nên, khi cách căn phòng của Mục Tử Huân ước chừng còn có một trăm mét, Đặng Hồ không khỏi do dự, hắn không biết sau khi báo cáo tin tức này cho Mục Tử Huân sẽ có hậu qua rnhư thế nào.

Bất quá có một điều mà ít nhất hắn có thể khẳng định, Mục Tử Huân sẽ gặp phải đả kích lớn hơn, tiền đồ của Xích Luyện giáo cũng càng trở nên u ám.

Đặng Hồ từ nhỏ đã là cô nhi, được Mục Tử Huân một tay nuôi nấng hắn trưởng thành, dạy hắn võ công, dạy hắn học thức, để cho hắn đâm chồ bén rễ ở bên trong Xích Luyện giáo, cuối cùng trở thành một trong số nhân vật đắc lực nhất của Xích Luyện giáo.

Đối với sư phụ của mình, Đặng Hồ tuyệt đối không muốn nhìn thấy hắn tiều tụy đi, nhưng trong khoảng thời gian này, Xích Luyện giáo toàn phải đón nhận những tin tức không tốt, cho nên Mục Tử Huân cũng không tránh khỏi mỗi ngày một trở nên tiều tụy hơn.

Mục Tử Huân gần đây tính khí tương đối nóng nảy, hơn nữa động một tí là nổi giận, thậm chí là giết người, cuộc sống trốn chạy thì ra khó khăn như vậy, quân Lam Vũ thì ra không hề đơn giản chút nào, thứ muốn có thỉ không có được, thứ không muốn mất đi thì lại mất đi, vị nhiếp chính vương của Xích Luyện giáo đã từng thân ở vị trí cao phong quang vô hạn này cảm giác tương phản quá lớn …

Hít thật sâu một hơi, Đặng Hồ vẫn đi vào trong căn phòng của Mục Tử Huân.

Mục Tử Huân ở bên trong một căn nhà ngói rấtlớn, ở giữa còn có một cái giếng trời to, từ bên trong giếng trới có thể nhìn thấy bầu trời u ám, lúc này Mục Tử Huân đang đứng ở bên giếng trời, ngửa mặt lên nhìn bấu trời âm u.

Đặng Hồ chính đang muốn lên tiếng thì Mục Tử Huân đã phất tay bảo hắn đừng quấy nhiễu, Đặng Hồ chỉ đành im lặng buông tay đứng nghiêm ở phía đằng sau lưng hắn.

Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, Mục Tử Huân mới chậm rãi cúi đầu xuống, bất quá không quay đầu lại, giọng nói nghe không rõ ràng:

-Đường Thước có đích thân tiếp kiến ngươi không?

Đặng Hồ gian nan nói:

- Không có, chỉ có bộ hạ đại tướng của hắn là Hứa Nhân Phượng tiếp kiến con thôi.

Mục Tử Huân lạnh lùng nói:

- Được đấy! Hứa Nhân Phượng là cái thá gì! Hiện giờ tới ngay cả Đường Thước cũng có tư cách xem thường chúng ta rồi! Ài!

Đặng Hồ nghe ra trong lòng sư phụ vô cùng bất lực và chua xót, vội vàng nói:

- Sư phụ, Đường Thước không phải là không muốn tiếp thụ sự quy phục của chúng ta, mà là hắn sợ quân Lam Vũ lấy đó làm cái cớ để động thủ với hắn. Hắn chiếm cứ ba vùng Minh Xuyên Đạo, Ninh Xuyên đạo và Việt Xuyên đạo, so với Ngân Xuyên đạo của chúng ta thì giàu có hơn nhiều. Hiện giờ con mắt của Dương Túc Phong đang nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ cần có cơ hội mà nói, Dương Túc Phong khẳng định sẽ động thủ với Đường Thước.

Mục Tử Huân ánh mắt sáng quắc, buông một tiếng thở dài nặng nề, rồi chậm rãi nói:

- Cho nên mới nói Đường Thước không thể thành đại sự được, hắn cho rằng liên hợp với chúng ta sẽ bị quân Lam Vũ, nhưng lẽ nào hắn lại không biết rằng, cho dù hắn không tiếp nhận sự quy phục của chúng ta, Dươn Túc Phong tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho hắn! Địa bàn tiếp theo mà Dương Túc Phong muốn tiếp nhận, chính là ba địa khu mà hắn không chế! Hắn và chúng ta cùng với nước Mã Toa liên hợp với nhau, chung sức đối địch thì còn có một tia hi vọng, hiện giờ hắn muốn tự làm một mình thì làm sao có khả năng chứ? Ài, nếu đổi lại là Đường Hạc mà nói, thì khẳng định sẽ liên hợp với chúc ta, Đường Thước, thôi vậy, đúng là tên gia hỏa thành sự không đủ bại sự có dư ….

Giọng nói của Mục Tử Huân dần dần trở nên nhỏ đi, hiển nhiên là có loại bất lực muốn giết giặc là không xoay chuyển được càn khôn, Xích Luyện giáo chủ động quy phục triều đình, đã là đang đi trên giây rồi, lúc nào cũng có thể bị té ngã, nhưng Đường Thước là đại biểu của triều đình, không ngờ lại bị Dương Túc Phong dọa cho ngay cả lý trí bình thường cung không có, thật là không thể dùng lý mà nói được.

Đặng Hồ ở đằng sau lặng lẽ lắng nghe, cũng cảm thấy trong miệng mình đầy vị chua chát.

Xích Luyện giáo vốn muốn chủ động quy phục Nhị hoàng tử Đường Thước, muốn được chiêu an, tất nhiên là có mưu cầu đường lui, bất quá đối với Đường Thước mà nói cũng là một chuyện tốt, nhưng Nhị hoàng tử Đường Thước tính cách đớn hèn tầm nhìn ngắn ngủi lại không dám tiếp nhận của khoai nóng này, sợ rằng Dương Túc Phong lợi dụng đó làm cái cơ đối phó với hắn.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status