Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 559

/769


Điệp Tư Thi chưa từng bao giờ bị phê bình thẳng thắng sắc bén như thế, trong lòng căn bản không thể tiếp thụ được, nhất là người này lại còn là Dương Túc Phong, trong lòng lập tức tiến hành phụ định, không chút che dấu phản kháng:

- Tư tưởng của ta có vấn đề sao? Làm sao ta không nhận ra nhỉ? Luận ngữ, đại học, trung dung là những thứ lộn xộn ư? Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có người tự phụ như vậy đấy! Nhớ cho kỹ, quá mức tự phụ chính là tự diệt vong.

Còn về phần nô lệ, thì lại càng thêm rắc rối, bọn họ gia nhập quân đội thuần túy là vì muốn thoát khỏi thân phận nô lệ, chỉ cần có đủ quân công, là bọn họ có thể giải trừ thân phận nộ lệ, cũng lại trở thành nông dân không có đất đai, nhưng nếu như bọn họ chết rồi, thì bọn họ chẳng có được bất kỳ lợi ích nào hết, thậm chí tới ngay cả thân phận cũng không được giải trừ.

Cho nên, muốn làm cho nô lệ thực lòng ra sức chiến đấu, thì giáo dục còn khó khăn hơn cả những hộ nhà nông kia, một cơ cấu phổ biến nhất của quân đội đế quốc Đường Xuyên chính là đội chấp pháp, mục đích căn bản của nó là lợi dụng khủng bố của cái chết để uy hiếp binh sĩ của mình, xua bọn họ lên chiến trường dốc sức chiến đấu, nhưng khi cả hai đầu đều là cái chết khủng bố, thì tác dụng của đội chấp pháp sẽ vô cùng hạn chế, đã phát sinh ra vô số lần các binh sĩ quay ngược giáo lại tập kích đội chấp pháp sau đó bỏ chạy tứ tán.

Rất nhiều chiến bại của quân đội đế quốc Đường Xuyên, chính là do thế mà tạo thành.

Mà hiện giở bội đội của quân Lam Vũ, đại bộ phận cũng là nông dân, còn có một số là nô lệ được giải phóng, thế nhưng, binh sĩ nông dân của quân Lam Vũ, đều là nông dân có đất đai, bọn họ họ có đất đai mà quân Lam Vũ cấp cho bọn họ, có thể tự do chi phối tất cả mọi thứ sản xuất ra ở trên đất đai.

Còn nô lệ, cũng là nô lệ sau khi được giải phóng, bọn họ gia nhập quân đội, không phải là bởi vì giải trừ thân phận, mà là để bản thân không trở thành nô lệ nữa.

Bất kể là nông dân hay là nô lệ, bọn họ đều hiểu rất rõ, bọn họ chỉ có đảm bảo được quan Lam Vũ liên tục thắng lợi, thì dưới tình huống đó tất cả mọi thứ mà bọn họ có được mới không bị cướp đi, cho nên khi chiến đấu, căn bản là không cần phải sắp xếp mấy thứ đội đốc chiến gì đó, bọn họ sẽ dùng tư thái anh dũng nhất tham gia vào chiến đấu.

Cảm thụ sâu sắc nhất của Điệp Phong Vũ, chính là những binh sĩ nguyên là quân cấm vệ vừa mới được quân Lam Vũ thu nhận, cũng đã bị chính sách của quân Lam Vũ bắt làm tù binh, bọn họ ủng hộ quân Lam Vũ tự tận đáy lòng, ủng hộ Dương Túc Phong từ tận đáy lòng.

Những binh sĩ tầng cấp thấp nhất của quân cấm vệ này, đại đa số bọn họ đều xuất thân từ gia đình nghèo khổ, đối với gia đình của rất nhiều binh sĩ quân cấm vệ mà nói, có thể có được đất đai thuộc về bản thân mình, đó là mộng tưởng và ước nguyện của rất nhiều người, một khi có người giúp bọn họ thực hiện được mộng tưởng này, tinh thần chiến đấu và ý chí chiến đấu của bọn họ lập tức được giải phóng một cách vô hạn.

Một bộ phận binh sĩ quân cấm vệ có quê hương ở khu vực đế quốc Lam Vũ khống chế, ở nhà đã được phân chia đất đai, cho nên tinh thần phân kích, ý chí cao vời, những binh sĩ mà có người nhà không ớ khu vực đế quốc Lam Vũ không chế thì ào ào yêu cầu lập tức tiến công về phía quê nhà của bọn họ, ý chí chiến đấu cũng cao y hệt như vậy.

Còn về phần những tù binh chiến tranh cứu lại được từ Ngân Xuyên đạo kia thì lại càng chẳng cần phải nói nữa, có lẽ ở trong lòng của bọn họ địa vị của Dương Túc Phong còn quan trọng hơn cả Phật tổ Như Lai, bọn họ chẳng những được giải trừ thân phận nộ lệ, hơn nữa còn cũng có được số lượng đất đai như người khác, người nhà của bọn họ bắt đầu không phải phụ thuộc vào bất kỳ một chủ nô lệ nào nữa, có thể tự do hít thở không khí tươi mới của thế giới này, có thể tự do xử lý tất cả những vật phẩm mà mình sản xuất ra.

Tất cả những điều này đều là điều mà bọn họ mong mỏi khát khao, hiện giờ bất kể là ai muốn bỏ họ phải từ bỏ những thứ đó, bọn họ đều không chút do dự lấy tính mạng ra liều với kẻ đó.

Không thể không thừa nhận, hai cái từ đất đai này có sức dụ hoặc quá lớn, lớn tới mức có thể làm cho người ta hoàn toàn coi thường cái chết, chính như điều mà Dương Túc Phong nói, quân Lam Vũ không phải là không sợ chế, mà là bởi vì bọn họ cảm thấy nó đáng giá, vì người nhà của mình, vì người nhà của những chiến hữu những đồng bào, hay nói chính xác thêm một chút nữa, chính là vì đất đai thuộc về mình.

Nàng thông quá cảm nhận của mình, biết được hết sức rõ ràng, nếu như hiện giờ có ai muốn đem những đất đai mà quân Lam Vũ có được cướp đi, thì còn khó hơn cả lên trời, chính như điều mà Dương Túc Phong đã nói vậy, căn bản là chẳng cần phải khích lệ gì cả, nhưng binh sĩ của quân Lam Vũ này sẽ liều một phen sống mái với kẻ xâm lược, cho dù là quân Lam Vũ không có vũ khí tiên tiến, nó vẫn là quân đội có sức chiến đấu nhất ở trên cái thế giới này.

Chỉ tiếc rằng, mặc dù Điệp Phong Vũ hiểu được đạo lý này, nhưng lại biết rằng, điều quân Lam Vũ làm là không thể mô phỏng, quân đội của quốc gia khác không thể đem đất đai cho cho binh sĩ phổ thông, bởi vì kẻ thống trị của những quốc gia này tuyệt đối sẽ không chấp thuận, cũng giống như triều đình đế quốc Đường Xuyên năm xưa vậy, bất kể là như thế nào cũng không thể làm được điều này.

Cho nên quân đội khác muốn chiến thắng được quân Lam Vũ là không có khả năng, khi khát hiện ra nguyên nhân căn bản nhất thì Điệp Phong Vũ đột nhiên cảm thấy có chút mất hết tinh thần, kỳ thực, thắng lợi là điều được định sẵn cả trước khi chiến tranh nổ ra rồi, biểu hiện trác tuyệt của những tướng quân ở trên chiến trường, bất quá là chỉ để tô điểm một chút hào quang cho chiến tranh mà thôi.

Dương Túc Phong quát tháo được một lúc, thu hút được sự chút ý của không ít người, bất quá y tựa hồ còn chưa hết hứng thú, nhìn qua Điệp Tư Thi đã ngây ra như gà gỗ, lạnh lùng mỉa mai:

- Ha ha, ta nghĩ Điệp nhị tiểu thư có có thể chỉ nhìn thấy mặt tàn bạo đẫm máu và háo sắc của ta, luôn chỉ đếm xem ta đã làm ô nhục bao nhiêu nữ nhân. Rồi lại giết bao nhiêu người, tất cả những điều đó, toàn bộ ta đều không phủ nhận, ta thừa nhận, ta phạm tội cưỡng gian, ta phạm tội bắt cóc, ta còn là kẻ giết người. Ta đã cưỡng hiếp rất nhiều nữ nhân, ta đã giết vô số người, thậm chí là ta đã đồ sát sạch sẽ Đức Lôi Đạt Ngõa…

Điệp Tư Thi chỉ thẫn thờ ngồi nghe, tựa hồ đã không còn ý thức.

Điệp Phong Vũ thì lại nghe hết sức cần thận, suy ngẫm hết sức cẩn thận mỗi một lời mà Dương Túc Phong nói.

Dương Túc Phong nhìn bên ngoài cửa càng lúc càng có nhiều người nghe, chậm rãi nói:

- Nhưng cô đã bao giờ nghĩ tới? Vì sao mà ta muốn giết người? Vì sao mà ta muốn đồ sát cả thành? Ta giết người, ta đồ sát, kẻ bị giết là những ai? Là giai cấp địa chủ, trong tay bọn chúng khống chế vô số đất đai, nếu như ta không giết bọn chúng, thì liệu bọn chúng có chấp thuận giao đất đai ra không? Vì sao ta lại phải đồ sát Đức Lôi Đạt Ngõa? Đó là vì người của tòa thành này đều là những kẻ ủng hồ trung thành của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, bọn chúng cũng nắm giữ nhiều tài nguyên và đất đai nhất của vương quốc Tháp Lâm, nếu như ta không đồ sát bọn chúng, thì làm sao ta có thể đem đất đai và tài nguyên trong tay bọn chúng cho binh sĩ của ta, cho người dân của ta?

- Còn cả những tên chủ nô kia nữ, bọn chúng đã hành hạ biết bao nhiêu nô lệ, nghe thấy quân Lam Vũ sắp tới, còn chẳng phải đa bất chấp tất cả muốn đem số nô lệ kia giết chết hết sạch, đối với loại người như thế, ta không giết bọn chúng thì còn giết ai? Đối với loại người như thế, ta chưa từng mềm lòng, có một nghìn ta giết một nghìn, có một vạn ta giết chẵn mười nghìn.

Hơi dừng lại một chúng, tựa hồ gắng sức đề bản thân không tỏ ra sát khí đằng đằng như thế nữa, rồi Dương Túc Phong mới tiếp tục nói:

- Có một số địa chủ rất thông minh, bọn họ chủ động từ bỏ đất đai, chuyển thành làm thương nhân, điều này rất tốt, ta không làm khó bọn họ. Có một số chủ nô rất thông minh, chủ động giải phóng nộ lệ, thậm chí chủ động bồi thường tiền công mà những nô lệ kia đáng phải có được trong quá khứ, điều này cũng rất tốt, ta cũng tha cho bọn họ. Rất nhiều người cho rằng là ta thiên vị, là ta nhìn kẻ nào không thuận mắt là giết kẻ đó, nếu như nhìn thuận mắt thì để lại, nếu như là mỹ nữ thì càng tốt, cứ lên giường với ta là có thể xong chuyện. Trò cười, chỉ có cô mới viết ra được những bài báo ấu trĩ như vậy, nếu chẳng phải là bởi vì quan hệ tới tỷ tỷ của cô, thì ta chẳng thèm nói chuyện với cô, ta không ngại gì mà chẳng nói thẳng với cô, những nữ nhân cho dù có lên giường với ta rồi, thì thứ phải nhả ra vẫn phải nhả ra! Gia tộc Tô Phỉ Thái Vi vốn sở hữu mấy chục vạn mẫu ruộng tốt, nhưng bây giờ một tấc đất cũng chẳng còn nữa, Khắc Lệ Tô Na, Đại Lôi Nhĩ, Y Địch Liễu Lâm Na còn có cả Phượng Thái Y hiện giờ, gia tộc của các nàng ấy đều đã giao ra đất đai, toàn bộ đều trả miễn phí cho những người dân nghèo khổ, ta có thể vỗ ngực nói với người dân thường của toàn thiên hạ là, quân Lam Vũ bọn ta không có địa chủ.

Nhìn thật sâu vào Điệp Phong Vũ và Điệp Thư Thi, Dương Túc Phong nói với giọng chắc nịch:

- Ta biết, Điệp gia các cô ở Minh Xuyên đạo cũng có hơn tám nghìn mấu đất, tiền tô mỗi năm là một con số rất lớn. Bất quá những số đất đai này về sau các cô đừng có nghĩ tới nữa, cho dù quân Lam Vũ bọn ta có thu phục Minh Xuyên đạo, thì số đất đai này cũng không thể trả lại cho các cô, tất cả đất đai, đều sẽ phân chia miễn phí cho cư dân đương địa.

Tựa hồ càng nói càng cảm khái, nhớ tới một số chuyện trước kia, Dương Túc Phong chậm rãi nói:

- Những kẻ có hàng ngàn hàng vạn mẫu đất đai kia, tuyệt đối không thể nếm trải được nỗi đau không có đất đai của nông dân, cũng sẽ không tin vào sức mạnh mà nông dân bùng phát ra. Trong thế giới của ta, có một đơn vị quân đội vĩ đại, thành viên của bọn họ có trên chín mươi chín phần trăm đều là nông dân ở dưới tận cùng của xã hội, khi quân đội đó còn chưa trưởng thành lớn mạnh, thì kẻ địch của nó, những giai cấp thống trị khi đó coi thường sức mạnh của bọn họ, cho rằng nông dân là tầng lớp dễ bức hiếp nhát, là tầng lớp dễ tước đoạt nhất. Bọn chúng cho rằng nông dân là hạng sợ chết nhất, chỉ cần thực hiện chính sách giết chóc cao độ, là có thể phòng ngừa nông dân tham gia bạo loạn, sự thực đã chứng minh, bọn chúng đã sai hết sức nghiêm trọng, vì đất đai, vì có thể tiếp tục sinh tồn, những nông dân này có thể lập tức bùng phát ra sức mạnh lớn nhất, một sức mạnh mà không ai có thể cản trở được. Đơn vị quân đội dựa vào nông dân mà thành lập nên này cuối cùng đã đánh bại tất cả kẻ địch, đứng vững vàng trên thế giới. Tất cả những điều mà ta làm, bất quá chỉ là phục chế lại phương thức quật khởi của đơn vị quân đội đó mà thôi.

Điệp Phong Vũ hiếu kỳ hỏi:

- Phục chế cái gì?

Dương Túc Phong biết rằng mình lại nói lỡ mồm rồi, bất quá cũng chẳng để ý cho lắm, sau khi giáo dục Điệp Tư Thi một trận hả hê, nhìn thấy cái bộ dạng đã hoàn toàn chết lặng của nữ ký giả chua cay khắc bạc này, cảm giác vô cùng khoái trá, tiếp tục chậm rãi nói:

- Khi ta vừa tới địa khu Mỹ Ni Tư, thì tất cả tài sản riêng của ta còn chưa tới một vạn kim tệ, ta có thể làm gì? Ta cũng chẳng có nhiều vũ khí như hiện giờ, thậm chí ngay cả người cũng không có. Nhưng, ta dám hứa hẹn, ta dám hành động, ta dám đem đất đai phân chia miễn phí hết cho người nông dân, chính vì như thế, vì bảo vệ mỗi một tấc đất của minh, bọn họ mới chấp thuận theo ta cùng chiến đấu, chính vì thế mà ta đã đứng vững chân được ở địa khu Mỹ Ni Tư.

Bên khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lùng, Dương Túc Phong nói với giọng tự hào:

- Khi quân Lam Vũ có tài chính khó khăn nhất, ta vẫn kiên quyết chủ trương trừ bỏ thuế nông nghiệp, vì sao? Bời vì ta cần có sự ủng hộ của người dân! Ở trên cái thế giới này, bất kể là vênh váo với ai cũng có thể được, nhưng có một thành phần mà cô không thể vênh váo nổi, đó là người dân thường! Không môt ai có thể ngạo mạn được với người dân! Có được sự ủng hộ của người dân, thì cô có được cả thiên hạ, không được người dân ủng hộ, cô sẽ mất đi thiên hạ, ở trên thế giới này, vũ khí tối thượng không phải là súng ống đạn dược, mà là lòng dân!

Điệp Phong Vũ tựa hồ như hiểu ra được điều gì, mau chóng mở sổ tay của mình ra ghi chép điều gì đó.

Điệp Tư Thi ngây dại lẩm bẩm nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

- Chẳng lẽ … triều đình không có được lòng dân sao? Triều đình có rất nhiều chính sách, đều để giúp đỡ người dân, giảm bớt phú thuế, hạn chế thôn tính đất đai…

Dương Túc Phong nói với vẻ nhạo báng khinh miệt:

- Cô thôi đi, đôi mắt cua rngười dân sáng suốt lắm, cô làm những gì, trong lòng bọn họ đều ghi nhớ rõ ràng. Cái loại chuyện giảm một loại thuế nhưng tăng ba loại thế triều đình làm nhiều lắm rồi, phú thuế giảm cảng nhiều, thì ngay cả đánh rắm cũng phải nộp thuế làm sạch không khí! Nực cười! Loại triều đinh như thế mà còn không diệt vong thì còn có lẽ trời nữa không? Hạn chế thôn tính đất đai ư? Chính sách quá tốt, hạn chế đi chạn chế lại cuối cùng đều tập trung vào trong tay đám địa chủ hết, cái loại treo đầu dê bán thịt cho này đừng có rằng có thể tùy tiện lừa được người khác, tới cuối cùng ngươi sẽ phát hiện ra, thì ra người bị lừa gạt lại chính là bản thân mình. Đương Minh lừa gạt người dân thật là giỏi, lừa gạt tới mức khiến mình treo cổ luôn…

Điệp Tư Thi đột nhiên lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng chẳng có gì tốt đẹp!

Dương Túc Phong thản nhiên nói:

- Không sai, thanh danh của ta rất xấu xa, ta cũng làm rất nhiều chuyện xấu, cô có thể chửi ta, mắng ta, chỉ cần cô có gan là được. Nhưng, ta nói cho cô biết, ta chưa từng lừa gạt người dân, những chính sách mà ta định ra, sẽ không lặp lại vết xe đổ của triều đình, làm cho người dân càng ngày càng khổ, có có thể tùy tiện đi xem xem, xem xem người dân hiện tại sống so với trước kia rốt cuộc là tiến bộ hay là thụt lùi, địa khu Mỹ Ni Tư thì khỏi cần phải đi nữa, cô đi gần một chút thôi, đi Phương Xuyên đạo, xem xem tình hình ở nơi đó như thế nào.

Cầm lấy một bản tư liệu, Dương Túc Phong tự hào nói:

- Phương Xuyên đạo vốn chỉ có chưa tới ba mươi vạn héc ta đất canh tác, còn có một phần ba trong số đó là bị bỏ hoang, không có ai cày cấy, nhưng ở trong mấy tháng trời ngắn ngủi, tất cả đất đai bỏ hoang đều có chủ nhân, ngoài ra còn khai khẩn thêm mười sáu vạn héc ta đất canh tác. Tổng đốc Phương Xuyên đạo nói với ta, trong năm nay, Phương Xuyên đạo ít nhất có thể khai khẩn năm mươi vạn héc ta đất canh tác. Tới năm sau, khả năng sẽ càng có nhiều hơn, nghĩ tới năm xưa, Minh Sơn Quế định ra chính sách khai khẩn, chuẩn bị khai khẩn năm vạn héc ta đất canh tác mới ở Phương Xuyên đạo, kết quả dùng thời gian sáu năm còn chưa hoàn thành được. Quân Lam Vũ bọn ta làm một năm bằng với ông ta làm ba mươi năm? Bời vì sao thế? Bởi vì ta nói với người dân ở nơi đó, bất kể các ngươi làm như thế nào, tóm lại, chỉ cần là đất đai do các ngươi khai khẩn ra, thì nó sẽ vĩnh viễn thuộc về ngươi, tới đời con đời cháu cũng sẽ không thay đổi. Kết quả người dân thường ở nơi đó ăn uống ngủ nghỉ đều ở trên núi, bận rộn khai khẩn đất đai, cầm roi đuổi bọn họ cũng chẳng đi. Tính tích cực của người dân chính là được khơi lên như thế đó.

Điệp Tư Thi hoàn toàn câm nín.

Dương Túc Phong đóng tư liệu lại, chẳng hề che dấu nói:

- Có người dân ủng hộ, ta muốn lừa gạt ai thì lừa gạt người đó, nếu như hôm nay ta có cưỡng bức cô, thì những binh sĩ của ta cũng chẳng cho ta là bạo quân, sắc lang. Mà người dân cũng chẳng cho rằng ta có cái gì quá đáng, mà lại cảm thấy khoan khoái. Vì sao vậy chứ? Bời vì trước kia đám người như cô chèn ép bọn họ quá nhiều, ta làm thế là bằng với thay bọn họ báo thù rửa hận. Vì sao Đại Lôi Nhĩ và Lô Khắc Lôi Đế Á ta có thể để cho bọn họ làm nữ vương ở những địa phương xa xôi như thế mà chưa từng sợ bọn họ có mưu đồ làm loạn? Chẳng lẽ ta thực sự không lo lắng sao? Ta đương nhiên là lo lắng, nhứng bọn họ không dám, các ngươi hẳn là cho rằng ta khẳng định dựa vào cơ quan đặc vụ giám sát bọn họ? Kỳ thực sai rồi, ta chẳng dựa vào cơ quan đặc vụ giám sát bọn họ, mà dựa vào người dân đương địa giám sát bọn họ, nếu như bọn họ làm những việc trái với chính sách của quân Lam Vũ, người dân sẽ không đồng ý trước tiên, càng không ủng hộ bọn họ. Không được người dân ủng hộ, ta chỉ cần tùy tiện phái một đơn vị quân đội tới là có thể lấy được cái đấu trên cổ bọn họ.

Điệp Phong Vũ bất giác gật đầu.

Dương Túc Phong vào lúc này có chút ý phô trương khoe khoang rồi, dù sao có thể chinh phục được Điệp Tư Thi và Điệp Phong Vũ bằng miệng lưỡi, so với việc chinh phục thân thể còn có khoái cảm hơn, vì thế tiếp tục ngạo nghễ nói:

- Quân đội của ta, ở tiền tuyến cướp bóc đốt phá như thế nào, ngược đãi đối thủ của mình như thế nào, thậm chí là đồ sát thành trấn như thế nào, ta cũng đều mặc kệ. Bởi vì là bọn họ giết kẻ địch, nhưng nếu như bọn họ mà dám làm hại tới người dân ở hậu phương của ta, ta nhất định sẽ không tha! Chỉ riêng tháng trước thôi, bọn ta đã sử bắn mười một binh sĩ, trong đó bao gồm một vị quan quân thiếu tá, vì sao? Là bởi vì những binh sĩ đó đã nhầm đối tượng, bức hiếp người dân ở hậu phương, bọn họ có chức trách bảo vệ người dân, chứ không phải là chà đạp người dân. Nếu như bọn họ làm ra những chuyện không phải với người dân, thì cho dù có là tướng quân, ta cũng tự tay giết kẻ đó! Cô cứ thoải mái mà đi kiểm tra đi, tới hậu phương mà kiểm tra, xem xem kỷ luật của quân Lam Vũ bọn ta như thế nào, nếu như có người vi phạm kỷ luật, cô báo cáo cho ta, ta xử lý hắn ngay tại trận.

- Mỗi một lần mở hội, người của tài chính và dự toán ủy viên hội nhắc tới tăng thuế là ta cau mày lại, sau này bọn họ không dám nhắc tới nữa, bởi vì bọn họ hiểu ra, ta ghét tăng thuế, nhất là tăng thuế đối với người dân thường. Tỉ lệ thuế của bọn ta, hiện giờ vẫn là được định ra vào năm 1728, chỉ có không tới năm phần trăm, đem so với hơn sáu mươi phần trăm mà đế quốc Đường Xuyên định ra khi trước mà nói, đây là một con số thế nào? Những biện pháp mà cô nhắc tới ở bên trong quyển sách nhỏ đều là những cách chữa ngọn mà không trị gốc, phương thức tăng thêm thu nhập tài chính tốt nhất không phải là nâng cao tỉ lệ thuế, mà là nghĩ biện pháp xúc tiến kinh tế phát triển, nâng cao cơ số thu thuế, đề cao tỉ lệ thuế là tự sát, tăng thêm hạng mục thuế má cũng là tự sạt, vào cuối triều Minh … à, ừm,… cái này không nói nữa ….

- Chỉ cần có người dân ủng hộ, cho dù ta có hoang đường như thế nào chăng nữa ta cũng có thể suất lĩnh quân Lam Vũ vững vàng tiến lên. Ngược lại nếu như ta mất đi sự ủng hộ của người dân, thì cho dù ta có là thánh, cũng sẽ phải có kết cục u ám bi thảm. Khổng Tử thì đã làm được gì? Chỉ biết nói không biết làm, hơn nữa không nắm được trọng điểm, trong mắt chỉ có vua chúa mà không có người dân, mà không có người dân, chỉ giống như lâu đài trên trời, căn bản không thể nào lâu dài được. Ta không phải là thánh nhân, cho nên ta có thể làm được là nắm thật chắc người dân trong lòng bàn tay.

- Cô có còn nhớ không? Cô cho ta một quyển sách nhỏ, cô còn nhớ được nội dung ở bên trong quyển sách đó không? Từng điều từng khoản trên quyến sách đó, bọn ta đã chấp hành không ít rồi, nhưng cô đã bao giờ thống kê, nhưng điều bọn ta chấp hành đầu tiên đều là những điều khoản như thế nào không? Ta có thể chịu trách nhiệm mà nói cho cô biết, điều mà bọn ta chấp hành đầu tiên chính là giảm nhẹ gánh nặng cho người dân, tiếp đến là cải thiện cuộc sống cho người dân. Còn về những việc như tăng cường tài chính thu nhập, bọn ta hiện giờ vẫn còn đang nghiên cứu, ta thấy quá nửa là không chấp hành được rồi, nguyên nhân rất đơn giản, những mục thuế thu mà bọn cô nghiên cứu, mặc dù xem qua thì rất có đạo lý, nhưng ta thì chưa từng bao giờ nhìn những đạo lý đó, cũng không nhìn xem chấp hành như thế nào, ta chỉ cần nhìn thấy những số tiền này là móc từ trong ví của người dân ra, nếu như thế, vậy thì xin lỗi, phủ quyết.

Người nghe càng đông, Dương Túc Phong cũng có chút đắc ý quên hết tất cả, càng nói càng văng miểng, ngông nghênh thậm chí là còn có chút lung tung rỗng tuếch, hiếm khi có được cơ hội khoe khoang một phen, y phải khoe cho tới cùng, tiếp tục thao thao bất tuyệt:

- Ta dựa vào người dân mà đánh trận, chứ không phải dựa vào vũ khí tiên tiến mà đánh trận, cũng không phải dựa vào sự tàn bạo và háo sắc của ta để đánh trận. Nếu như đối thủ của ta vĩnh viễn không làm rõ được điều này, thì bọn chúng bại là cái chắc rồi, bao gồm cả Tiêu Nam, hắn có thể đem đất đai phân chia cho người dân của mình không? Ta thấy hắn không làm nổi, cho nên hắn chỉ có đường là thất bại.

- Vì sao ta có lòng tin đánh bại nước Mã Toa và nước Y Lan? Bởi vì ta có thể mang lại cho người dân nơi đó cuộc sống tốt hơn, ta có thể mang lại cho bọn họ cuộc sống tốt hơn, có lẽ quá trình chiến tranh là thống khổ, nhưng cuối cùng bọn họ sẽ phát hiện ra, cuộc sống dưới sự thống trị của quân Lam Vũ so với trước kia nhẹ nhóm hơn nhiều, hạnh phúc hơn nhiều, bọn họ sẽ có được nhiều lợi ích hơn, nhiều tiền bạc hơn, nhiều mỹ nữ hơn … khụ, à lạc đề mất rồi, tóm lại là …

Cuối cùng cũng có người phá ngang lời lẽ trang giang đại hải của Dương Túc Phong, người này là Viên Ánh Lạc. Viên Ánh Lạc vội vội vàng vàng chạy tới, đưa cho Dương Túc Phong một bản tình báo khẩn cấp, đồng thời báo cáo:

- Hạm đội Khắc Lý Khắc Lan ở vùng biển của đế quốc Ngả Phỉ Ni gặp phải phiền phức rồi.

Dương Túc Phong nhìn qua tình báo một cái, gật đầu nói:

- Đuôi hồ ly cuối cùng cũng lộ ra rồi, đi nào, chúng ta tới bộ tổng tham mưu.

Viên Anh Lạc cầm lấy áo khoác của Dương Túc Phong, đi theo sau lưng y rời khỏi phòng làm việc.

Trong phòng làm việc, chỉ có Điệp Phong Vũ và Điệp Tư Thi đối diện nhau không nói.

Điệp Phong Vũ đang nhẩm lại những lời Dương Túc Phong nói, tựa hồ lĩnh hội được không ít những điều trước nay chưa từng tiếp xúc, hiện giờ trong đầu nàng chỉ có một cảm giác, đó chính là cảm thấy mình đã xem thường Dương Túc Phong, cái kẻ không biết nên gọi là ác ma hay sắc lang này, thì ra còn có những mưu tính sâu xa của mình, chỉ tiếng rằng, rất nhiều người trong đó có cả bản thân nàng, đều chỉ nhìn thấy biểu hiện xấu xa của y, nhưng lại không nhìn thấu được sâu trong nội tâm của y, vì thế thất bại là không thể tránh khỏi.

Còn Điệp Tư Thi, thì trong đầu chỉ có hỗn loạn, lời của Dương Túc Phong tựa hồ là đúng, và cũng đã gợi ý cho nàng rất nhiều, nhưng Điệp Tư Thi lại ngoan cố kháng cự không muốn tiếp nhận, mơ hồ, nàng có chút không hiểu, rốt cuộc là mình phải dạy dỗ tiểu thiên vương, hay là Dương Túc Phong phải dạy dỗ mình.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status