Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 574

/769


Thậm chí ngay cả vệ binh canh cửa căn cứ không quân cũng cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, ánh mắt nhìn người ta cũng tỏ thái độ bề trên, người của các binh chủng khác đều kém hơn bọn chúng ba phần, ngay cả hải quân lục chiến đội cũng không ngoại lệ.

Nghe nói bọn Đồng Vĩ của hải quân lục chiến đội muốn nhìn xem hình dạng của phi dĩnh như thế nào, trong quá trình đố xuất hiện hiểu lầm nho nhỏ, thiếu chút nữa bị người của không quân bắt lấy, làm cả hải quân lục chiến đội tức muốn xì khói.

Trong con mắt của Trình Thư Kiếm, đám lãnh đạo Trầm Tường Vân, Hứa Nho Long, Long Tiên, Ký Giáp Lục, Trấn Thiên Du, Lộ An Tây Tư, Dương Trường Xân, Vân Tường, Lăng Ngưng của không quân đều chẳng phải là thứ tử tế mẹ gì, nếu như không có bọn chúng dung túng, thì đám rác rưởi của không quân đó có thể vênh váo được như vậy không? Sớm đã bị người ta đánh cho không còn cái răng nào rồi.

Nếu như xuống dưới đất đánh nhau xem, mười tên của không quân cũng chẳng phải đối thủ một binh sĩ hải quân lục chiến đội, nghiêm túc mà nói, không quân thi có cái chó gì đặc biệt, có chó gì mà ghê gớm? Bọn chúng có thể xuống mặt đất bắt địch không?

Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, lần này vật tư của lính dù mang theo đúng là hơi nhiều một chút, trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh tới phụ cận kinh đô Ni Lạc Thần huấn luyện còn chưa lâu, huấn luyện thường ngày triển khai tác chiến nhắm vào hậu phương của địch, còn về phần phối hợp với phi dĩnh không quân còn chưa kịp triển khai huấn luyện.

Từ điểm này mà nói, bộ đội lính dù đúng là có chút giống như vị bị xua lên chảo rồi, chuyện không hiểu còn có rất nhiều, ví dụ như tải trọng hạn chế của phi dĩnh chẳng hạn, cho nên khi bọn họ nhận được mệnh lệnh tới căn cứ địa của phi dĩnh, mới phát hiện ra vật tư mà bọn họ mang theo căn bản không thể vận chuyển hết lên phi dĩnh được, kết quả làm cho tên Hồ Hán Tứ đó quát tháo một trận.

Vì thế các chiến sĩ của bộ đội lính dù không thể vô cùng thống khố bắt đầu tinh giản trang bị của mình, cuối cùng phát hiện ra không thể giảm bớt đi thứ gì cả, vì ai cũng không nỡ bỏ đi những vật tư tác chiến, cảm thấy mỗi một món đồ đều có tác dụng, Trình Thư Kiếm cũng không phải là ngoại lệ.

Kết quả tên Hồ Hán Tứ ấy sau khi quát tháo, lại giống như thổ phỉ cướp bóc vật tư của mọi người, gần như đem mỗi một người lột sạch sẽ, cuối cùng, trừ thân thể và vật tư cần sinh tồn một người ra, mỗi người chỉ còn lại ba thứ, một thanh dao gắm, một khẩu súng ngắm hoặc là một cây súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, năm quả lựu đạn. Ngoài ra Trình Thư Kiếm được thêm một cái kính viễn vọng.

Bất quá đó vẫn chưa phải là điểm kết của cuộc ngược đãi, do nhiệm vụ lần này chấp hành tương đối đặc thù, cho nên vũ khí mỗi người bọn Trình Thư Kiếm được trang bị đa phần là súng ngắm Già La Mã, mà vì tác chiến sau lưn địch, không có vật tư bổ sung, cho nên để cho an toàn, mỗi một người đều mang theo ba trăm viên đạn.

Kết quả đạn cũng bị Hồ Hán Tứ tinh giản tàn bạo, Trình Thư Kiếm sống chết không chịu, hai người thiếu chút nữa đánh nhau, bất quá cuối cùng Hồ Hán Tứ giành được thắng lợi, mỗi mộtngười chỉ chòn lại một trăm hai mươi viên đạn.

Nói cách khác là Trình Thư Kiếm hắn phải dựa vào bốn mươi bảy người của tiểu phân đội lính dù này, để cản trở quân đội nước Y Lan tăng viện cho kho quân nhu, đảm bảo cho Đao Vô Phong và Lăng Kiếm có thể phá hủy mục tiêu một cách thuận lợi.

- Mỗi một người một trăm hai mươi viên đạn, con mẹ nó …

Không biết ai ở đằng sau không cẩn thận nói ra ván đề về đạn dược, thế là các chiến sĩ liền lao xao cả lên, từ những tiếng nói đó, có thể nghe ra bọn họ tràn đầy căm phẫn đối với không quân, cảm thấy người của không quân quá bá dạo, thậm chí ngay cả súng máy cũng không cho mang theo, càng chẳng cần nói tới bách kích pháo nữa, ống phóng rốc két cũng bị ném qua một bên, thế này thì bảo người của bộ đội lính dù đánh đấm như thế nào?

Ngăn cản các quan binh thì thầm bàn tán, Trình Thư Kiếm mày nhăn tít lại, đúng là thế, dưới tình huống chỉ có súng trường và dao găm, làm sao mới có thể ngăn cản bộ đội nước Y Lan một cách hiệu quả đây?

Căn cứ vào dự đoán của thượng cấp, quân đội nước Y Lan hẳn sẽ xuất động chừng một nghìn người tới tăng viện, nhưng tuyệt đối không thể quá một nghìn người, nhưng vấn đề là cho dù có là một nghìn người, Trình Thư Kiếm cũng phải chống đỡ vô cùng cật lực.

Đúng là quân đội nước Y Lan chỉ có súng trường Chấn Thiên, nhưng bội đội lính dù quân Lam Vũ cũng chỉ có súng trường! À, còn có thêm năm quả lựu đạn, nhưng ở trong vùng núi mênh mông bát ngát này, lựu đạn có thể bù đắp được chênh lệch binh lực lên tới con số cả nghìn được không?

"Không được, cần phải nghĩ biện pháp!" Trình Thư Kiếm thầm cảnh cáo mình.

Sau khi tới được điểm kháng cự, Trình Thư Kiếm lập tức phát động các chiến sĩ tham gia thảo luận kế hoạch cản trở, các chiến sĩ thảo luận tích cực.

Quả nhiên sau khi oán thán một chút, các chiến sĩ bắt đầu chính thức đối diện cuộc biểu diễn đầu tiên này, bọn họ cung cấp rất nhiều phương án tác chiến mới mẻ, Trình Thư Kiếm cuối cùng tổn hợp ý kiến, đưa ra phương án kháng cự cuối cùng, đó chính là "phòng tuyến bắn tỉa uy hiếp" mà sau này được phổ biến rộng rãi.

Nguyên tắc cơ bản của nó là dùng sợ sợ hãi tâm lý do các tay súng bắn tỉa sinh ra để chấn nhiếp kẻ địch, từ đó khiến cho kẻ địch không dám tiến lên, từ đó đạt được mục đích cắt đứt chiến trường.

Căn cứ vào hỏa lực và nhân số của tiểu phân đội lính dù, muốn cản trở quân đội nước Y Lan ở chính diện là không thể, chỉ có thông qua việc gây nên tâm lý sợ hãi cho quân đội nước Y Lan, đả kích bọn chúng từ bên trong, khiến cho bọn chúng không dám tiến lên mới là thượng sách.

Muốn đả kích sĩ khí quân đội nước Y Lan một cách hữu hiệu, tạo thành sợ hãi trong lòng bọn chúng, thì bẳn tỉa không hạn chế là thủ đoạn hữu hiệu nhất, chỉ có đem sự sợ hãi đẩy lên tới mức tận cùng, mới có thể ngăn cản được quân đội nước Y Lan tiến lên.

Trận địa mà lính dù quân LamVũ phòng thù, đó là một vùng núi non kéo dài liên miên, khắp nơi đều là đá vôi hoặc là đá hoa cương, con đường núi vòng vèo quanh một ngọn đồi hoang vu, địa thế mấp mô chập chùng, mang lại điều kiện thiên nhiên thuận lợ cho các tay súng bắn tỉa.

Vì nhu cầu vận chuyển vật tư, nước Y Lan mở rộng đường xá, để tiện cho xe ngựa ra vào, nhưng đường chính vẫn cứ vô cùng quanh có, hai bên có rất nhiều chỗ đệ mai phục.

Theo như ước chừng của Trình Thư Kiếm, ở nơi này tùy tiện đặt mấy tay súng bắn tỉa, cũng có thể ngăn cản hữu hiệu được quân đội nước Y Lan tiến lên rồi, bất quá suy tính tới nhân số của quân đội nước Y Lan, cùng với tâm lý bức thiết tăng viện cho kho vật tư quân nhu, áp lực của quân Lam vũ đúng là cũng không nhỏ.

- Phân tán, phân tán, phân tán nữa ra.

Trình Thư Kiếm sau khí bố trí nhiệm vụ bắn tỉa xong, liền yêu cầu các chiến sĩ tiếp tục phân tán, phải hình thành một khu vực bắn tỉa rộng ba bốn kilomet, chiều sâu tới năm sáu kilomet, khu vực này hoàn toàn bao phủ lấy tất cả con đường mà quân đội nước Y Lan có thể tiến vào, bao gồm cả những con đường trèo đèo vượt tiến lên.

Bất kể là quân đội nước Y Lan đi đường vòng vèo tiến lên như thế nào, đều cần phải đi qua khu vực tử vong trải đầy các tay súng bắn tỉa này.

Có một số khu vực chu vi tới mấy trăm mét khả năng chỉ có một binh sĩ quân Lam Vũ, nhưng uy hiếp tử vong do hắn tạo thành vẫn rất lớn, chỉ cần có thể trì hoãn thời gian quân đội nước Y Lan tăng viện, thì chuyến trình diễn đầu tiên của bộ đội lính dù quân Lam Vũ coi như thành công trọn vẹn rồi.

Bố trí thỏa đáng mọi thứ, Trình Thư Kiếm nhìn đồng đồ đeo tay, ngày 17 tháng 11, thời gian là sắp tới 11 giờ chiều rồi, bất quá vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của quân đội nước Y Lan đâu.

Sau khi tất cả các chiến sĩ đều phân tán rồi, bên cạnh Trình Thư Kiếm cũng không còn có ai nữa, trừ là tiểu đoàn trưởng ra, bản thân hắn cũng là tay súng bắn tỉa xuất sắc, cho nên hắn công cần người khác yểm hộ.

Đồng thời trên hội nghị tiền chiến vừa rồi, hắn tin rằng đấm bộ hạ của hắn đều hiểu phương pháp và nhiệm vụ bắn tỉa, không cần hắn phải đưa ra thay đổi quá lớn trong chiến đấu, hắn cũng thoải mái nhẹ nhàng.

Uỳnh uỳnh uỳnh….

Đột nhiên phía sau lưng truyền tới tiếng súng và tiếng lựu đạn nổ dữ dội, Trình Thư Kiếm lại nhìn đồng hồ, đúng 1 giờ chiều, hắn là Đao Vô Phong và Lăng Kiếm đã phát động tấn công đối với kho quân nhu rồi, chỉ đáng tiếc khi hắn quay đầu lại thì không nhìn thấy gì cả, trừ rặng núi nối liến không dứt thì cũng chỉ còn núi và núi nữa thôi, ánh mặt trời rất đẹp, nhưng giữa đật trời lại trông có vẻ mịt mù.

Sự thật đúng là như thế, những tiếng súng mãnh liệt đó chính là do Đao Vô Phong và Lăng Kiêm đang phát động tấn công với kho quân nhu của quân đội nước Y Lan, các chiến sĩ lục quân đặc chiến có hoàn cảnh không khác bao nhiêu so với bộ đội lính dù, bởi hạn chế của trong lượng phi dĩnh, nên bọn họ cũng không có vũ khí hạng nặng, chỉ có thể dựa vào súng trường và lựu đạn để giải quyết kẻ địch.

Còn may là bọn họ tấn công vô cùng bất ngờ, trong lượt công kích đầu tiên, binh si quân đội nước Y Lan không kịp đề phong, mới đụng độ đã thương vong mất gần một nửa.

Bất quá khi thủ quân nước Y lan kịp phản ứng lại thì đám người Đao Vô Phong và Lăng Kiếm không dễ sống rồi, thủ quân nước Y Lan chống chế rịt lấy các chốt chặn của kho quân nhu, bọn chúng nấp ở đằng sau lô cốt, điên cuồng xạ kích súng trường Chấn Thiên, trúng đạn mãnh liệt không chút keo kiệt nào, bọn chúng ẩn nấp vô cùng khéo léo, làm cho các chiến sĩ của quân Lam Vũ rất khó nhắm trúng mà xạ kích được.

Hoàn cảnh của bọn chúng không giống với Phất La Đà, bên trong kho có vô số đạn dược, có thể cho bạn chúng thoải mái phung phí, cho nên bọn chúng căn bản không cần tiết kiệm đạn dược, trong một quãng thời gian ngắn đó, các chiến sĩ quân Lam Vũ bị kẻ địch áp chế ở hai bên đường, ngay cả ngẩng đầu lên cũng khó khăn.

Chiến đấu rơi vào trạng thái bế tắc như đã dự liệu, Đao Vô Phong và Lăng Kiếm đều đang nỗ lực tìm kiếm biện pháp để phá vỡ thế bế tắc này, thời gian từng giây từng phút qua đi, cuộc chiến này vốn trong kế hoạch là một cuộc chiếm đồn gian khổ, Đao Vô Phong và Lăng Kiếm cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng bọn họ vẫn hi vọng có thể mau chóng giải quyết cuộc chiến để giảm bớt áp lực cho bộ đội đánh chặn.

Hai giờ chiều, ở địa phương thẳng xuống phía nam cách kho quân nhu chừng năm kilomet, bộ đội lính dù do Trình Thư Kiếm và Ngô Mộng Đạt suất lĩnh gặp phải quân đội nước Y Lan do đích thân Phất La Đà chỉ huy.

Khi từ trong kính viến vọng Trình Thư Kiếm nhìn thấy quân đội nước Y Lan ùn ùn kéo tới, thì hiểu trận chiến hôm nay có chút khó khăn rồi, vì nhân số mà quân đội nước Y Lan xuất động vượt quá hai nghìn người, so với dự kiến của quân Lam Vũ gấp đúng hai lần.

- Chết tiệt! Không quan vinh như thế chứ?

Ngô Mộng Đạt lẩm bẩm nói, nhưng bên cạnh không ai có thể nghe thấy, mỗi một tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ đều vô cùng phân tán, trong địa phương năm mươi mét quanh Ngô Mộng Đạt, chi có một mình hắn hiện diện.

- Lão tử cuối cùng cũng có thể đánh cho thỏa rồi.

Sau thời gian khẩn trương ngắn ngủi qua đi, Trình Thư Kiếm mau chóng trấn tĩnh trở lại sau đó nắm chặt súng trường Mễ Kỳ Nhĩ trong tay, rất nhiều tay súng bắn tỉa thích dùng súng ngằm Già Lan Mã, bất quá Trình Thư Kiếm lại quen dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, rất nhiều tay súng bắn tỉa thích mục tiêu trong khoảng cách bốn trăm mét, nhưng hắn lại thích bắn lén mục tiêu trong khoảng cách ba trăm mét, hắn căn bản không cần ống ngắm, hoàn toàn dựa vào cảm giác là được rồi.

Nói ra, đối với hạng nhiệm vụ này cho dù là những tên gia hỏa của hải quân lục chiến đội có nhận, cũng chắc gì đã làm tốt hơn đuợc người của bộ đội lính dù, trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh bởi vì luôn chẳng có nhiệm vụ gì chiến đấu, cho nên quan binh dưới sự khích lệ có mục đích của ai đó, đều đem việc bắn tỉa trở thành nội dung huấn luyện chủ yếu hàng ngày.

Trường học bắn tỉa quân Lam Vũ còn chuyên môn mở phân nhánh ở trên đảo Sùng Minh, chuyên môn bồi dưỡng các tay súng bắn tỉa, chỉ tiếng rằng, các chiến sĩ dù nỗ lực không ngừng, nhưng thủy chung không có đuợc cơ hội phát huy, cho tới tận ngày hôm nay.

Gần như nguyện vọng lớn nhất của mỗi một binh sĩ bộ đội lính dù, là được thể hiện ký thuật bắn tỉa của mình một cách thống khoái, còn đánh thắng hay thua, thì lại càm thấy không còn quan trong lắm nữa.

Dù sao ở trong trận đánh chặn này hình thức quá đặc biệt, có quá nhiều điểm khác so với cuộc chiến bình thường, nơi này thuần túy là vũ đài cho các tay súng bắn tỉa diễn xuất, những tên gia hỏa mơ tưởng xa vời muốn vượt qua Lưu Thạch đều cảm giác sâu sắc, cơ hội đã tới rồi.

Quả nhiên, khi quân đội nước Y Lan cách trận địa quân Lam Vũ còn có sáu bảy trăm mét, thì các tay súng bắn tỉa Hồng Trần ở tiền tuyến trên cùng đã bóp cò súng, chỉ có hắn là sốt ruột nhất.

Cùng với một tiếng nổ trầm vang lên, tên quan quân nước Y Lan đi đều trên mặt lộ ra vẻ khó tin, sau đó từ từ gục đầu xuống, máu tươi trừ trên ngực trái của mình trào ra, sau đó dùng một tư thế quái dị nhất ngả sang một bên đường, không còn nhúc nhích gì được nữa.

Vì thế hơn hai nghìn binh sĩ quân đội nước Y Lan lập tức nắm sấp xuống, sau đó mau chóng phân toán ra núi non xung quanh, tìm kiếm chỗ yểm hộ.

Ở vương quốc Cung Đô đồn trú thời gian hai ba năm rồi, binh sĩ quân đội nước Y Lan vô cùng am thường tác chiến ở vùng núi, bọn chúng hiểu rõ phải tìm kiếm yểm hộ như tế nào, rât nhiều tên khi tiếng súng vang lên, đã tín toán ra vị trí của lính bắn tỉa quân Lam Vũ, cho nên bọn chúng khi tìm chỗ yểm hộ, cũng là nhắm về phương hướng đó, nhưng bọn chúng không ngờ lính bắn tỉa của quân Lam Vũ có mấy chục người.

Đoàng!

Trong quá trình quân đội nước Y Lan phân tán không biết tay súng bắn tỉa nào của quân Lam Vũ lại nổ súng, khả năng vẫn là tên Hồng Trần thích chơi trội kia, tiếng súng vang lên, tên cầm cờ của quân đội nước Y Lan không rên một tiếng ngã gục trên sườn núi, quân kỳ cũng chầm chập trôi xuống lưng núi.

Bởi thế đại bộ phận binh sĩ quân đội nước Y Lan lập tức áp sáp thân thể càng thấp hơn, chỉ có một số tên không sợ chết vẫn ưỡn thẳng lưng đi qua lưng núi, bất quá rất kỳ quái là bọn chúng là bình yên vô sự.

"Chuyện quái gì thế này?" Phất La Đà phục ở đằng sau một mô đất, trong lòng đầy hồ nghi, hắn biết đã gặp phải lính bắn tỉa của quân Lam Vũ rồi, nhưng sau khi bắn chết hai người, đối phương liền không có động tĩnh gì nữa, binh sĩ của mình ở trên núi cũng không có động tác gì, chẳng lẽ là lính bắn tỉa của quân Lam Vũ rút lui rồi? Nhưng vì sao lính bắn tỉa của quân Lam Vũ lại rút lui?

Nhưng chính lúc Phất La Đà muốn thò đầu ra nhìn cận thận xem là có chuyện gì, đột nhiên tiếng súng thứ ba vang lên, một tên binh sĩ quân đội nước Y Lan đi trên lưng núi ngã xuống, thi thể thuận theo triền núi lăn thắng xuống đáy sơn cốc, toàn thân đều là bùn đất không còn nhìn ra được nguyên dạng nữa, chỉ có máu tươi phá đất tuôn ra.

Tiếng súng thứ ba này tựa hồ tới từ phương hướng khác, khoảng cách cũng khác, rất dễ làm cho người ta nhanạ ra lính bắn tỉa của quân Lam Vũ không chỉ có một người, mà là một nhóm người.

Vì thế, gần như cùng lúc tên binh sĩ quân đội nước Y Lan thứ ba ngã xuống, toàn bộ số binh sĩ quân đội nước Y Lan còn lại cũng nằm sấp xuống, không còn tên nào có gan đi trên lưng núi nữa, tới tận thời gian hai phút, trên chiến trường không có động tác gì.

Binh sĩ nước Y Lan nấp sau gò núi, hoặc là sau những tảng đá, thận trọng tìm kiếm động tĩnh của lĩnh bắn tỉa quân Lam Vũ, nhưng không có phát hiện gì, ở phía trước mặt bọn chúng, chỉ có sơn cốc trống không kéo dài như vô tận, sơn cốc hoang vu cũng vô cùng tĩnh lặng, tựa hồ căn bản là không có một ai khác tồn tại.

Nếu như chẳng phải ở trên đường còn có một cỗ thi thể đẫm máu đang nằm đó, thì gần như tất cả binh sĩ quân đội nước Y Lan còn cho rằng đây là một ảo giác.

Phất La Đà cảm thấy có chút tức giận.

Mặc dù hắn biết quân Lam Vũ nhất định sẽ không để cho mình thoải mái tăng viện cho kho quân nhu, nhất định sẽ phái người ra ngăn cản mình, nhưng kiểu đánh chặn như thế này đúng là còn chưa bao giờ nghe thấy, chưa bao giờ nhìn thấy.

Đám lính bắt tỉa chết tiệt của quân Lam Vũ, rốt cuộc là bọn chúng ẩn nấp ở đâu rồi?

Đối với những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ, Phất Là Đà chẳng sợ gì, nếu như có dư dả thời gian, hắn có thể từ từ chơi trò trốn tìm với các tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ, cho tới khi tiêu diệt hết với bọn họ, nếu nói tới người bắn súng chuẩn xác, trong số binh quân đội nước Y Lan thủ hạ của hắn cũng không ít, tuyệt đối không thể cho quân Lam Vũ muốn làm sao thì làm.

Nhưng vấn đề là, Phất La Đà cần phải tranh thủ thời gian.

Lính bắn tỉa đánh lính bắn tỉa, không chỉ đơn thuần là so kè kỹ thuận bắn súng, quan trọng hơn là so nghị lực và sức nhẫn nại, một tay súng bắn tỉa vì hạ gục một tay súng bắn tỉa khác, có thể ẩn nấp một ngày thậm chí là còn lâu hơn nữa.

Nhưng quân đội nước Y Lan có thời gian này sao? Đương nhiên không có, nếu như không có thời gian, đành chỉ dùng biện pháp cứng rắn để vượt qua thôi.

- Chạy bộ tiến lên.

Phất La Đà triệu tập một đại đội binh sĩ nứoc Y Lan, quát bọn chúng dọc ttheo đường núi tiến lên, theo phán đoán của Phất La Đà, số lượng lính bắn tỉa của quân Lam Vũ tuyệt đối không thể có nhiều, chỉ cần tốc độ của quân đội nước Y Lan đủ nhanh, như vậy năm trăm binh sĩ muốn vượt qua con đường bằng phẳng này vẫn rất có khả năng.

Lính bắn tỉa của quân LamVũ có lợi hại như thế nào thì trong thời gian ngắn cũng không thể bắn chết hết năm trăm binh sĩ nước Y Lan.

Rõ ràng tên đại đội trưởng của đại đội đó khi nhận được mệnh lệnh thì sắc mặt lập tức trắng bệch, cứ như là từ trong địa nhục chui ra vậy, những tên binh sĩ nước Y Lan khác cũng tỏa ra sợ hãi bất an.

Bất quá dưới sự uy hiếp của đao chỉ huy của Phất La Đà, bọn chúng vẫn phát động công kích, chúng đột nhiên phát lên tiếng kêu như phát điên, bất chấp tất cả bước lên con đường không biết là sống hay chết này.

Đoàng!

Không có gì bất ngờ, lính bắn tỉa quân Lam Vũ lại nổ súng.

Tên xui xẻo đó là đại đội trưởng quân đội nước Y Lan, hắn bị bắn văng cả đầu, đạn súng nắm hoàn toàn băt văn phía sau đầu của hắn, máu tươi và óc cùng phọt ra, dưới ánh sáng mặt trời trông hết sức kinh hồn bạt vía, nhưng thi thể của hắn vẫn tiếp tục lao về phía trước, chạy tới năm sáu mét mới ngã xuống.

Gần như trong chớp mắt hắn ngã xuống, năm trăm tiên binh sĩ dưới quyền của hắn lập tức nằm lăn xuống, hơn nữa ra sức nhích sang hai bên đường, tìm kiếm tất cả vật thể có khả năng che chắn, đội hình hoàn toàn bị phá loạn, tất cả bọn chúng chỉ biết làm sao để giữ lấy thân, đâu còn sức để tiến lên.

Rất nhiều tên binh sĩ nước Y Lan điên cuồng nổ súng, muốn thông qua hảo lực mãnh liệt áp chế lính bắn tỉa của quân Lam Vũ, nhưng bọn chúng thường chỉ có ba tới năm viên đạn, thoáng một cái đã bắn sạch rồi.

Khi bọn chúng phát hiện ra không còn đạn nữa, liền càng trở nên khủng hoảng, hận không thể lập tức rút lui, rời khỏi vùng đất tử vong này, trong quá trình chen lấn nhau, có một số tên thậm chí dùng dao với người của mình, trong chớp mặt sinh mạng có thể bị đoạt mất bất kỳ lúc nào, con người ta luôn dễ dàng mất đi lý trí, cho dù hạ thủ đối với chiến hữu của mình không không ngại.

Xui thế nào mà vào đúng lúc này lĩnh bắn tỉa của quân Lam Vũ lại không có động tĩnh nữa, làm quân đội nước Y Lan chen lấn lẫn nhau thở pháo một tiếng, bọn chúng ào ào rút xẻng công binh ra đào hầm trú ẩn cá nhân, xem tình thế này thì bất kể là như thế nào cũng không chịu tiến lên nữa rồi.

Phất La Đà ở phía sau vừa nhìn một cái đã muốn nổi điên, hận không thể giết chết những tên gia hỏa tham sống sợ chết này, hắn hung hăn vung đao chỉ huy uy hiếp những tên binh sĩ nước Y Lan kia tiến lên, nếu như đao của hắn mà đủ dài, hắn sẽ không hề do dự giết chết bọn chúng.

Nhưng đột nhiên đoàn một tiếng tiếng, Phất La Đà cảm thấy đao chỉ huy trong tay rung lên, thiếu chút nữa rời tay bay đi, vội vàng nằm xuống, sau đó thu đao chỉ huy lại nhìn, chỉ còn lại mỗi một nửa, hắn không kìm được hít một hơi khí lạnh, trời ạ, may mắn là góc độ của lính bắn tỉa quân Lam Vũ không được tốt, nếu không bị bắn thành hai đoạn không phải là thanh đao chỉ huy mà là mình rồi.

Phất La Đà cuối cùng đích thân trải nghiệm sự đáng sợ của lính bắn tỉa quân Lam Vũ rồi, sắc mặt bất giác cũng trở nên trắng nhợt.

Tận mắt nhìn thấy đao chỉ huy của quan chỉ huy cũng bị lính bắn tỉa của quân Lam Vũ bắn gãy, những tên binh sĩ nước Y Lan vốn không dám ngẩng đầu lên, lại càng thêm cúi đầu xuống, thậm chí là còn xuất hiện dấu hiệu rút lui.

Phất La Đà vừa gấp vừa giận, không ngờ rằng hai nghìn người mình dẫn tới, lại có thẻ bị mấy tên lính bắn tỉa của quân Lam Vũ ép cho không nhúc nhích nổi, thực quá mất mặt mà, nếu như có người biết, sau này không thể ngẩng mặt lên làm người được nữa rồi.

Phất La Đà rống lên:

- Bò dậy hết cho ta! Lập tức chạy bộ tiến lên! Nếu không xử theo quân pháp.

Thế nhưng bất kể là hắn hò hét như thế nào, đại bộ phận binh sĩ nước Y Lan vẫn không nhúc nhích gì, tên nào tên nấy đều đưa mặt nhìn nhau, chỉ thấy toàn ánh mắt đày sợ hãi, nếu như quân Lam Vũ ở ngay trước mắt, có lẽ bọn chúng sẽ không hề do dự xông lên chiến đấu, nhưng bọn chúng lại không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào của quân Lam Vũ, đối diện với đối thủ vô hình, nhưng lại lại thấy tử vọng thực sự, bọn chúng không thể không chần chừ, không ai biết lĩnh bắn tỉa của quân Lam Vũ sẽ từ đâu bắn tới, đó mới là sự sợ hãi lớn nhất.

- Đội đốc chiến! Đội đốc chiến đâu? Đội đốc chiến đứng hết lên cho ta! Kẻ nào không chịu tiến lên lập tức chấp hành quân pháp!

Phất La Đà phẫn nộ rồi, quyết tâm cho đám gia hỏa tham sống sợ chết này biết tay, tiến cũng là chết, không tiến cũng chết, xem các ngươi có tiến lên hay không.

Nhưng ngay cả đội đốc chiến cũng bị lính bắn tỉa quân Lam Vũ làm cho chết khiếp rồi, cuối cùng khó khăn lằm mấy được mấy tên đức dậy, còn chưa kịp triển khai công tác đốc chiến, thì mấy viên đạn đã bay tới, lập tức lấy mạng của bọn chúng.

Thật đúng là ứng với câu nói, ra quân chưa thắng thân đã chết, khiến lệ anh hùng chảy thắm khăn, những tên binh sĩ đội đốc chiến khác lập tức cúi gục đầu xuống, nói thế nào cũng không chịu bò dậy nữa, có một số tên còn dùng luôn cả đất cát ở bên đường che đầu của mình đi, để tránh bị lính bắn tỉa quân Lam Vũ phát hiện ra mục tiêu.

Nhưng có lẽ là bởi vì khoảng cách quá sa, một tên quan quân của đội đốc chiến không bị bắn trúng chỗ yếu hại, nên không chết ngay, hắn ngã trên mặt đất gào thét thống khổ, máu tươi ồng ộc chảy ra, nhưng binh sĩ nước Y Lan ẩn nấp ở xung quanh hắn, lại chẳng có kẻ nào dám đi ra kéo hắn vào, bời vì chẳng ai biết được khi mình đứng lên liệu có bị viên đạn tử vong kia bắn tới hay không. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

Tên quan quân nước Y Lan đó gào thét và rên rỉ đau đớn, khiến một số tiên binh sĩ nước Y Lan nhát gan ắt đầu nôn ọe cảm thấy toàn thân mình không còn chút sức lực nào nữa, ngay cả súng trường Chấn Thiên cũng không nắm vững nữa rồi.

- Khốn kiếp! Khốn kiếp! Các ngươi là một lũ khốn kiếp vô dụng!

Trong lòng Phất La Đà phẫn nộ như thế nào quả thực khỏi cần phải nhắc tới nữa, mấy tên lính bắn tỉa của quân Lam Vũ chặn đứng đường tiến lên của hai nghìn binh sĩ nước Y Lan, nếu như để truyện này truyền đi, sẽ thành trò cười rồi.

Nhưng bất kể là Phất La Đà chửi mắng thế nào, đánh đập thế nào, thì những tên binh sĩ nước Y Lan kia cũng không dám tiên lên, mà hắn cũng lại chẳng dám lấy đao chỉ huy của mình đi giết người.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status