Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 580

/769


Dương Túc Phong lại một lần nữa thầm kêu khổ, Tiêu Tử Phong rõ ràng là muốn đem oán khí tích lũy trong thời gian qua trút hết lên trên người mình rồi, cho nên mới cố ý vu oan giá họa, Sương Huyết Nhận vốn là do nàng tự ý kiếm về, nhưng hiện giừo một câu nói nhẹ nhàng cua rnàng thôi, đã biến thành mình sai nàng đi lấy Sương Huyết Nhận về rồi, đầu sỏ gây tội lập tức biến thành mình.

Bất quá điều tệ hại nhất là, trong lòng y dù sao cũng có chút áy náy, nên không thể phản bác lại câu nói này của nàng, hơn nữa cũng không phản bác lại được, với sự giảo hoạt và tài mồm miệng của nàng, nếu muốn vu oan cho mình, vậy thì thực sự là quá dễ dàng rồi, nên chỉ đành không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.

Quả nhiên, ánh mắt âm u của Úc Thủy Lan Nhược lập tức chuyển sang phía Dương Túc Phong, có chút bất mãn hỏi:

- Chàng cần Sương Huyết Nhận làm cái gì?

Dương Túc Phong không có cách nào giải thích ẩn tình trong đó, chỉ đành gượng nói:

- Ta chỉ muốn xem xem mà thôi, dù sao về nhà rồi ta trả lại cho nàng là được mà.

Úc Thủy Lan Nhược hừ một tiếng thật mạnh, không nói thêm gì nữa, nếu là một người khác, vậy đã là một cảnh khác rồi, thế nhưng mặc dù xử lý xong được Úc Thủy Lan Nhược rồi, nhưng lại khiến cho một người khác bất mãn, đó chính là Cung Tử Yên.

Bất quá Dương Túc Phong cũng chẳng để ý được nhiều như thế, dù sao Sương Huyết Nhận ở phía Cung Tử Yên, cũng chỉ có thể lấy ra nhìn, không dám công khai sử dụng, phàm là những thứ không thể dùng được, có quý giá đến đâu cũng chỉ là đồ bỏ đi, có cũng vô dụng.

Tiêu Tử Phong khẽ mỉm cười, nụ cười giống như gió xuân xua tan không khí khẩn trương ở bên trong khoang thuyền, đổi sang một vẻ khí chất cao nhã hết sức lịch thiệp, ánh mắt u nhã điềm đạm quét qua mọi người, tự nhiên nói:

- Các vị khách tôn quý, xin mời ngồi đi.

Thần thái của nàng biến đổi quá nhanh, mỗi một người đều nửa tin nửa ngờ, cho rằng Tiêu Tử Phong sắp đặt cạm bẫy gì đó, cho nên không có hành động gì.

Chỉ có Dương Túc Phong là không suy nghĩ nhiều như thế, ngồi xuống trước tiên, y tin tưởng Tiêu Tử Phong sẽ không làm hại mình, được Dương Túc Phong mở đầu, Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yến cũng nghi hoặc ngồi xuống, nhưng lòng cảnh giác vẫn không hoàn toàn biến mất, Úc Thủy Lan Nhược suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi ngồi xuống.

Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận cũng có chút xấu hổ ngồi xuống, hai nàng lúc này đã phát hiện ra lần lên thuyền này đúng là một sai lầm mỹ lệ, những người ở bên cạnh các nàng này, đều có quan hệt mật thiết với Dương Túc Phong, tới ngay cả Tiêu Tử Phong thì ra cũng có liên hệ vô cùng mật thiết với Dương Túc Phong, thậm chí có khả năng là một trong số phi tử sớm nhất của y.

Nghe lời nói của bọn họ, hoàn toàn là tranh đấu giữa nữ nhân với nữ nhân ở bên trong hậu cung của mình, hai người các nàng xen vào trong đó, đúng là có chút xấu hổ, nhưng nếu như lúc này muốn cáo từ rời đi, tựa hồ lại không tốt lắm, giống như cho rằng mình không chịu nhận ý tứ của đối phương, vừa nghĩ tới địa vị của Dương Túc Phong, còn có sự viện trợ đối với nước Long Kinh, hai ngươi các nàng chỉ đành im lặng ngồi xuống, cúi đầu không nói.

Tiêu Tử Phong đợi tất cả mọi người đều ngồi xuống, rồi đích thân rút tra, đưa cho mỗi người một chén, trước tiên là đưa cho Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận cuối cùng rồi mới tới Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong cầm cốc trà lên, cảm thấy nước trà ở bên trong thơm thơm mát mát, nhìn không thấy lá trà, cũng không biết là dùng trà gì để ngâm, hương thơm luồn qua cảnh mũi, thấm nhuận trong lòng, không kìm được nhấm hai ngụm, chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng thấm vào trong lòng, cảm giác vô cùng mỹ diệu.

Bất quá trừ Dương Túc Phong ra, những người còn lại không một ai đụng vào cốc trà.

Úc Thủy Lan Nhược cảnh giác lạnh lùng nói:

- Tiêu Tử Phong, rốt ngược ngươi muốn làm cái trò quỷ gì?

Tiêu Tử Phong thản nhiên khe khẽ khêu gỗ trầm ở bên trong lò, để khói thơm thêm nồng, hương càng thêm đượm, tựa hồ chẳng hề nghe thấy lời chất vấn của Úc Thủy Lan Nhược, một lúc lâu sau mới trầm tư chậm rãi nói:

- Chỉ có bản thân người trong lòng có quỷ, mới luôn nghĩ tới người khác bày trò quỷ. Dương Túc Phong, chàng bảo thiếp nói có đúng không?

Câu nói này của nàng quá thông minh, đem vấn đề quẳng cho Dương Túc Phong, làm Úc Thủy Lan Nhược ngay cả cơ hội phản bác cũng không có, Úc Thủy Lam Nhược tức thì thở phì phò quay ngoắt đầu sang nhìn Dương Túc Phong, loại ánh mắt đó không nghi ngờ gì là muốn Dương Túc Phong phản bác lại Tiêu Tử Phong.

Dương Túc Phong bị kẹp ở giữa, hai phía đều không thể đắc tội, chỉ đành cười lớn:

- Ha ha ha, chuyện này phải phân ra rất nhiều tình huống, không thể luận chung với nhau được, phải phân tích tình huống cụ thể, phân tích tình huống cụ thể ….

Úc Thủy Lan Nhược lại hừ một tiếng, hiển nhiên là bất mãn đối với câu trả lời của Dương Túc Phong, nhưng lại chẳng làm được gì Dương Túc Phong.

Tiêu Tử Phong xoay người rời khỏi bên lò hương, thuận miệng thong thả nói:

- Tuổi có chút xíu mà tính khí lại không nhỏ! Nhân vật từ Hải Thiên Phật Quốc đi ra đều là như thế sao? Nghe nói sư phụ Phong Tĩnh Hiên của cô tuyển chọn đồ đệ rất nghiêm, làm sao lại …

Úc Thủy Lan Nhược sắc mặt xa xầm xuống, lại muốn phát tác, Dương Túc Phong cuống quít nói:

- Được rồi, được rồi, nơi này toàn là người một nhà cả, có gì mà phải cãi nhau chứ?

Tiêu Tử Phong cười khẽ, không nói gì nữa, tựa hồ đối với lời của Dương Túc Phong hết sức nghe theo, nàng ngồi lại chỗ của mình, tiếp túc cúi đầu gẫy đàn, vẻ mặt chăm chú, nhưng lại không nói gì.

Úc Thủy Lan Nhược tức không sao chịu nổ, nhưng lại không biết phải nói gì, vì thế uống một hơi hết sạch nước trà, cứ như muốn đem cả một bụng túc phát tiết vào trong nước trà, Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên cũng chỉ im lặng uống trà, không nói gì cả.

Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận nâng công trà lên, khẽ nhấp qua, sắc mặt chuyển sang màu đỏ rực, tựa hồ có chút dáng vẻ xấu hồ, thì ra một câu nói cừa rồi đã đụng tới thần kinh của hai nàng.

Dương Túc Phong không ngờ lại đem tất cả những người ở đây coi là "người một nhà", rõ ràng là bao gồm cả hai nàng ở bên trong rồi, làm trong lòng hai nàng cảm thấy quai quái, bất quá mau chóng nghĩ ra Dương Túc Phong chỉ lỡ mồm thôi, nên cũng trở nên tự nhiên.

Nhưng mà hai nàng cảm thấy cứ tiếp tục như thế này hiển nhiên sẽ càng thêm xấu hổ, tiếp tục ở lại nơi đây tựa hồ cũng không ổn lắm, người ta nói chuyện nhà mà, muốn rời đi cũng không ổn, căn bản không có cơ hội cho mình lên tiếng, nhất thời lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết phải như thế nào.

Úc Thủy Lan Nhược cuối cùng vẫn không chịu được, hừ lạnh một tiếng nói:

- Cô ta là người một nhà với chúng ta sao?

Tiêu Tử Phong tỉ mỉ điều chình giây đàn, căn bản không nhìn sắc mặt của Úc Thủy Lan Nhược, lạnh nhạt nói:

- Khi ta ở Đan Phượng hành cung cùng các tỷ muội tán gẫu vui đùa, thì cô còn ở Hải Thiên Phật Quốc bú sữa cơ! Sư phụ của cô không nói cho cô sao …

Lời còn chưa dứt, trong khoang thuyền lại một lần nữa khơi lên biến cố, Úc Thủy Lan Nhược tức thì chịu không nổi, lập tức trở mặt động thủ, câu nói nói của Tiêu Tử Phong vừa đúng chọc vào nỗi đau lớn nhất của nàng, vấn đề lớn nhất của nàng ở Hải Thiên Phật Quốc là kinh nghiệm mỏng, nếu không con đường thông tới vị trí chưởng môn nhân đã không phải cố kỵ nhiều như vậy rồi, cuối cùng lại để cho Dương Túc Phong lợi dụng, chiếm được thân thể của mình.

Thế nhưng, nàng có thể chịu đựng Dương Túc Phong dùng thân thể vũ nhục mình, nhưng không đại biểu cho nàng có thể chịu đựng Tiêu Tử Phong dùng lời nói vũ nhục mình.

Dương Túc Phong trực giác cảm thấy không hay, nhưng đã không kịp ngăn cản nữa, chỉ đành trơ mắt ra nhìn Tiêu Tử Phong và Úc Thủy Lan Nhược ra tay đánh nhau.

Quả nhiên, Úc Thủy Lan Nhược vung trường kiếm lên, đâm thẳng vào Tiêu Tử Phong, kiếm khí lăng lệ, căn bản muốn dồn Tiêu Tử Phong vào chỗ chết, bởi thể hạ thủ không hề lưu tình.

Cung Tử Yên và Phương Phỉ Thanh Sương trong tiềm thức cảm thấy làm như thế có chút không ổn, không thể giết chết Tiêu Tử Phong, nhưng bọn họ cũng không ra tay ngăn cản.

Tiêu Tử Phong cười lạnh nhạt, tựa hồ sớm đợi Úc Thủy Lan Nhược động thủ rồi, đột nhiên khua giây đàn, một tiếng đàn ngắn trầm hùng truyền tới, giống như một thanh lợi kiếm đánh trúng Úc Thủy Lan Nhược.

Úc Thủy Lan Nhược người bị khựng ngay lại ở trên không trung, trường kiếm tựa hồ bị không khí đông cứng lại, không thể tiến tới trước nửa bước, nhưng thân thể nàng lại thủy chung không rơi xuống, giống như bị đóng cứng ở bên trong không khí rồi.

Dương Túc Phong trợn tròn mắt ra, nhìn cảnh thần kỳ trước mắt với vẻ không thể tin nổi, thế nào cũng không sao tìm được nguyên nhân Úc Thủy Lan Nhược bị đông cứng ở trên không, chỉ đành bội phục sự thần kỳ của trời cao.

Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên đã nghe thấy bên cạnh có người khẽ rên lên một tiếng, dường như có người ngã xuống, y quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ra Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên đều ngất xỉu ngay tại chỗ, thân thể mềm nhũn gục lên trên bàn trà, Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận cũng yêu kiều kêu lên một tiếng, rồi đổ sụp xuống đất, không còn biết gì nữa.

Úc Thủy Lan Nhược người ở trên lưng chừng không, khóe miệng cho chút máu tươi rỉ ra, ngưng kết thành từng ngọt máu, rơi xuống sàn gỗ trong khoang thuyền rất có tiết tầu, phát ra những tiếng tích tích, Úc Thủy Lan Nhược nghiến răng nghiến lợi rít lên:

- Tiêu Tử Phong, ngươi học đầu ra thứ Đại Tử Đại Bi Quân Âm chú ác độc như thế này? Ngươi không làm bị thương chàng đấy chứ?

Ngón tay thon thả của Tiêu Tử Phong kéo chặt giây đàn, sắc mặt cùng trở nên ửng hồng, đẹp không gì sánh bằng, nàng quay sang nhìn Dương Túc Phong, ung dung thong thả nói:

- Điều này thì cô không hiểu rồi, để tỷ tỷ dạy cô nhé, chàng chưa từng học qua võ công, khúc Địa Từ Đại Bi Quan Âm chú này không có tác dụng đối với nàng, đối với nam nhân của mình, ta đương nhiên là hiểu rất rõ. Dương Túc Phong, chàng có thấy người không thoái mái không?

Dương Túc Phong còn đang nghi hoặc nhìn đám người Phương Phỉ Thanh Sương và Nam Cung Hiểu Điệp, muốn dựa vào học thức của bản thân để tìm hiểu ngọn ngành, nghe thấy câu hỏi của Tiêu Tử Phong, vì thế thuận miệng đáp:

- À, ta, ta không sao.

Tiêu Tử Phong khinh miệt nhìn Úc Thủy Lan Nhược một cái, nói đầy thâm ý:

- Thế nào? Lời ta nói không sai chứ, ta hiểu chàng còn sâu hơn cô nhiều, cô gọi ta một tiếng tỷ tỷ có phải là rất xứng đáng không?

Úc Thủy Lan Nhược sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng rít lên:

- Đừng mơ.

Tiêu Tử Phong mỉm cười, quay đầu sang nhìn Dương Túc Phong nói:

- Dương Túc Phong, chàng muốn thiếp trở về Vị Ương cung cũng dễ lắm, chỉ cần chàng đồng ý với thiếp một điều kiện, thiếp lập tức theo chàng về.

Dương Túc Phong lập tức quay đầu lại, hỏi vội:

- Điểu kiện gì?

Tiêu Tử Phong nhìn Úc Thủy Lan Nhược, tự nhiên như không nói:

- Chàng bảo Úc Thủy Lan Nhược gọi thiếp là tỷ tỷ, đồng thời thề sau này nghe lời của thiếp.

Điều mà Úc Thủy Lan Nhược không thể chịu đựng được nhất là thái độ miệt thị bề trên của Tiêu Tử Phong, nàng đã quen với địa vị ở dưới một người ở trên vạn người ở Hải Thiên Phật Quốc rồi, từ sau khi thât thân với Dương Túc Phong, nàng đã thầm hạ quyết tâm phải làm một chủ nhân khác của Vị Ương cung, muốn ngồi ngang hàng với Thập Tứ công chúa.

Lúc này Tiêu Tử Phong đột nhiên nhảy ra, uy hiếp tới địa vị của mình, nàng làm sao có thể chịu đựng được? Nghiến răng nghiến lợi cố đâm trường kiếm tới, quát lớn:

- Ngươi đi chết đi.

Tiêu Tử Phong cười lạnh lùng, dùng thêm sức khua gây đàn, tiếng đàn liên miên phát ra như những tiếng sầm rền đánh mạnh vào trong lòng Uc Thủy Lan Nhược, phảng phất như có thể xé nát trái tim yếu ót của nàng bất kỳ lúc nào.

Úc Thủy Lan Nhược quả nhiên thần sắc hết sức thống khổ, tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành khổ sở chống chịu, đột nhiên, Tiêu Tử Phong gảy mạnh gây đàn, gây đàn Tiêu Vĩ Cầm đứt lìa, phát ra âm thành đinh tai nhức óc.

Úc Thủy Lan Nhược không kìm chế được phát ra tiếng rên ri thống khổ, trường kiếm bị gãy thành từng mảnh vụn, rơi rào rào xuống sàn thuyền, mấy giây sau, thân thể của Úc Thủy Lan Nhược cũng mềm nhũn rơi xuống, gắng sức nhìn Tiêu Tử Phong một cái cuối cùng, rồi mới không cam tâm hôn mê.

Cô nàng nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc này, là người được chọn làm chưởng môn nhân đời tiếp theo của Hải Thiên Phật Quốc, khả năng trừ sư phục của mình ra, nàng hẳn còn chưa bao giờ nghĩ tới có người có thể quang minh chính đại đánh bại mình, nếu nói như nàng bị tiếng đàn làm cho hôn mê, thì chẳng bằng nói là nàng vì lửa giận sộc lên mà làm cho tự mình bị ngất xỉu.

Tiêu Tử Phong cũng không dễ chịu gì, tiếng đàn cuối cùng kia đã lấy đi tất cả sức lực của nàng, làm trong chớp mắt sắc mặt của nàng nhợt nhạt vô cùng, thậm chí có chút xám lại.

Toàn bộ giây đàn cầm bị đứt chầm chậm trượt xuống trên bàn trà, rơi lên trên sàn thuyền, nàng không còn một chút sức lực nào để đứng lên nữa, thân thể của nàng, cũng xụi xuống dựa vào đó, dáng vẻ đang hấp hối vậy.

Dương Túc Phong vội vàng đi tới, muốn đỡ Tiêu Tử Phong dậy, nhưng đi được hai bước lại lo cho thương thế của Úc Thủy Lan Nhược, hiển nhiên Úc Thủy Lan Nhược bị thương nặng hơn Tiêu Tử Phong nhiều, vì thế lền ngồi xuống bên người Úc Thủy Lan Nhược, đưa tay đỡ nàng dậy, gấp giọng gọi:

- Lan Nhược! Úc Thủy Lan Nhược, nàng không sao chứ?

Úc Thủy Lan Nhược không có phản ứng, sắc mặt trắng như tờ giấy, cánh môi cũng không có chút máu nào, chỉ có bên khóe môi có máu tươi rỉ ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, nhuộm đỏ y phục của nàng.

Bất quá sau khi Dương Túc Phong kiểm tra, nhận ra hô hấp và mạch đập của nàng vẫn bình thường, hẳn là chỉ tạm thời hôn mê đi mà thôi.

Tiêu Tử Phong cựa mình bò dậy, cật lực nói ngắt quãng:

- Chàng không phải lo, cô ta không chết được đâu, Đại Từ Đại Bi Quan Âm chú của thiếp chỉ có hiệu quả làm cho người có nội lực bị hôn mê, nhưng không thể lấy màng người. Ôi, thiếp cũng quá sơ xuất, không ngờ cô ta lại có thể lợi hại như thế, nếu như không phải cô ta bị chàng phá thân, công lực còn chưa hoàn toàn hồi phục, hôm nay người chết ở đây đã là thiếp rồi.

Dương Túc Phong buông Úc Thủy Lan Nhược ra, nhìn Tiêu Tử Phong, tựa hồ có chút cảm giác như không quen biết, Tiêu Tử Phong từng là người y rất quen thuộc, hai người mặc dù chưa có chung đụng thân xác, nhưng trong khoảng thời gian kia, hai người đã hiểu lòng nhau, tôn trọng như phu thê, cùng sáng tạo ra một quãng thời gian rất vui vẻ.

Nhưng, Tiêu Tử Phong vào lúc này lại như có chút thay đổi rồi, thay đổi khiến cho y không nhận ra nữa, y mon mỏi Tiêu Tử Phong trở về, nhưng khi Tiêu Tử Phong trở về rồi lại gây ra chuyện như thế này, cũng không biết là phải nên vui mừng hay nên bi thương.

Tiêu Tử Phong cau mày lại, yếu ớt ho mấy tiếng, chậm rãi nói:

- Chàng nhìn trừng trừng thiếp như thế làm cái gì? Thiếp đâu có làm bị thương tới chàng, bọn họ mặc dù bị hôn mê rồi, nhưng thiếp trả giá cũng không nhỏ, chẳng lẽ chàng chỉ thương xót cho bọn họ, mà không thương xót thiếp?

Dương Túc Phong cười khổ nói:

- Vậy nàng đại động can qua như thế để làm gì? Làm cho hai bên bị thua thiệt, rồi có lợi gì cho mọi người chứ?

Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói:

- Thiếp thích đấy. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com

Dương Túc Phong ngẩn ra, không hiểu ý của nàng.

Tiêu Tử Phong gắng gượng chỉnh lại mái tóc dài có chút rối bời của nàng, chậm rãi đứng lên, nói thản nhiên:

- Đây là chuyện giữa nữ nhân bọn thiếp với nhau, không cần chàng nhúng tay vào. Nếu như thiếp không trấn áp khí thế của Úc Thủy Lan Nhược xuống, thì sau này thiếp làm sao có thể sống được ở bên trong Vị Ương cung?

Dương Túc Phong có chút ngạc nhiên xen mừng rỡ nói:

- Nàng thực sự chấp thuận về Vị Ương cung ở sao?

Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói:

- Sao thế? Chàng không hoan nghênh thiếp trở về?

Dương Túc Phong vội vàng nói:

- Không phải, ta đương nhiên hi vọng nàng trở về.. nhưng…

Tiêu Tử Phong ánh mắt có chút mơ hồ từ từ bao phủ lên người y, chậm rãi nói:

- Nhưng làm sao?

Dương Túc Phong gãi gãi đầu, tựa hồ cảm thấy khó biểu đạt được ý tứ của mình, cuối cùng giang hai tay ra nói:

- Nàng một lượt đả thương ba người bọn họ, sau này nàng ở trong Vị Ương cung … họ không hận chết nàng mới là lạ…

Tiêu Tử Phong cật lực di động thân thể, nhặt Tiêu Vĩ Cầm lên, chầm chậm buộc lại dây đàn, lạnh lùng bỉnh thản nói:

- Chính đả thương ba người bọn họ, thiếp mới có thể sống yên được, vậy bọn họ mới sợ thiếp. Hừm, muồn trèo qua đầu thiếp sao, chớ có mơ, ai muốn tranh vị trí của thiếp, thiếp đánh cô ta…

Dương Túc Phong nhìn nàng với vẻ khó tin, tựa hồ cảm thấy nàng thực sự có chút làm bản thân không nhận ra rồi, Tiêu Tử Phong trước đây dĩ nhiên là cao ngạo, không để ai vào mắt, nhưng cũng rất yếu ớt, vì sao nàng có một chỗ trí mạng, nhưng Tiêu Tử Phong hiện nay, đã không còn chỗ trí mạng đó nữa, ngang ngược hiếp người, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, nữ nhân như vậy luôn rất đáng sợ.

Bất quá, còn có chuyện đáng sợ hơn ở đằng sau, Dương Túc Phong cau mày lại, chậm rãi nói:

- Nàng, nàng sẽ không chủ động ra tay với Thập Tứ công chúa chứ, nàng ấy….

Tiêu Tử Phong không thèm nhìn y lấy mộn cái, tựa hồ cảm thấy y hỏi vấn đề này thuần tuy là dư thừa, lạnh lùng nói:

- Chàng quan tâm tới cô ta như vậy sao? Sợ thiếp giết cô ta sao? Chàng yên tâm, thiếp và Thập Tứ là hai loại người khác nhau, thiếp động thủ với cô ấy làm gì?

Dương Túc Phong không nói gì đi tới bên người nàng, chầm rãi ngồi xuống, nhìn nàng thu lại nhưng đoạn giây đàn bị đứt.

Lúc này y mới nhìn ra Tiêu Tử Phong đích xác có chút tiều tụy, khóe mặt còn có chút tơ máu, hiển nhiên là không lâu trước đó mới khóc qua, còn về phần nguyên nhân vì sao nàng khóc, sợ rằng quá nửa là bởi vì mình, lòng không khỏi mềm ra, hỏi:

- Vậy nàng có thể nói cho ra, nay ba năm qua nàng đã đi đâu, làm gì không?

Tiêu Tử Phong vẫn không nhìn y, lạnh nhạt nói:

- Chàng thực sự muốn biết à?

Dương Túc Phong gật đầ, quan tâm nói:

- Ta đương nhiên muốn biết, lần đó nàng không tạm biệt mà đi, sau này nghe nói tới cao nguyên Huyết Sắc, nhưng sau khi từ cao nguyên Huyết Sắc về, nàng lại không thấy bóng dáng đâu nữa, rồi lại tới nước Long Kinh, nàng… đi bao nhiêu nơi? Ta phái rất nhiều người đi tìm nàng, đều không tìm thấy…

Tiêu Tử Phong mặt lạnh tanh đáp:

- Được rồi, thiếp thắng thắn nói với chàng, thiếp đi tìm biện pháp đối phó với những người bọn họ đó, không tìm được biện pháp đối phó với bọn họ, thiếp sẽ không trở về, tìm được biện pháp đối phó với bọn họ, thiếp tự nhiên sẽ trở về.

Dương Túc Phong biết sự thực khẳng định không phải là như thế, nhưng Tiêu Tử Phong nếu như đã không chịu nói, y cũng không tiện hỏi thêm, may mà mọi người đều bình an vô sự, cũng coi như là ông trời thành toàn cho mình, nghĩ một lúc, Dương Túc Phong lại chần chừ nói:

- Vậy nàng… những thứ như Sương Huyết Nhận, trường mâu Long Thích Nỗ Tư gì đó, rốt cuộc là có quan hệ tới nàng không?

Tiêu Tử Phong quay người lại, ánh mắt lấp lánh nhin y, nói đầy thâm ý:

- Chàng nói xem có không?

Dương Túc Phong cười khổ đáp:

- Ta…không biết.

Tiêu Tử Phong mặt lạnh nhạt nói:

- Những thứ đó đều là thiếp lấy đấy, bởi vì thiếp muốn biết trong những thứ đó rốt cuộc là có ẩn chứa bí mật gì không, ví như võ công bí kíp gì đó chẳng hạn, thiếp muốn luyện được thứ võ công tốt hơn, dùng để đối phó với những kẻ không biết trời cao đất dày bọn họ.

Dương Túc Phong không biết nói sao, chỉ lắc đầu nói:

- Kỳ thực, nàng cần gì phải vất vả như thế? Võ công có cao hơn nữa, cho dù có cao như tới Bắc Mục Thiên Tôn thì như thế nào? Thời đại võ công quyết định thắng bại đã qua rồi, hiện giờ là thời đại của súng ống đạn dược…

Tiêu Tử Phong đột nhiên cắt ngang lời y, buồn bã nói:

- Phong, chàng có muốn nghe lời từ đáy lòng của thiếp không?

Dương Túc Phong gật đầu nói:

- Ta muốn.

Tiêu Tử Phong tựa hồ có chút xuất thần, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói:

- Chàng nói không sai, thời đại huy hoàng của võ công đã qua rồi, thiện giờ thiên hạ là của súng ống đạn pháo. Nhưng, Phong, chàng có thể dùng súng ống để đối phó với nữ nhân bên cạnh mình sao? Tính cách của Úc Thuy Lan Nhược là như thế nào, Phương Phỉ Thanh Sương là người như thế nào, chàng không phải là không biết. Nữ tử xuất thân giang hồ, đều đã quen cuộc sống tự do tự tại vô pháp vô thiên, nhưng khi bọn họ tới bên người chàng rồi, chàng còn hi vọng bọn họ vô pháp vô thiên như vậy sao? Chàng hi vọng dùng Thập Tứ công chúa để hạn chế bọn họ là điều không thể, Thập Tứ công chúa không có bản lĩnh như thế, Cung Tử Yên thích chàng không sai, cô ấy sẽ không phản bội chàng, nhưng Úc Thủy Lan Nhược và Phương Phỉ Thanh Sương thì rất khó nói …


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status