Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 591

/769


Chức vị nữ quan này chẳng có gì sung sướng, trừ có thể nhìn thấy hoàng đế và hoàng hậu thêm được vài lần ra thì chỉ có lặng lẽ làm việc vất vả thôi, căn cứ vào kinh nghiệm của tiền triều, những người mang chức vị này, nếu như tuổi trẻ xinh đẹp thì bình thường đều nghĩ cách hiến mình cho hoàng đế, kiếm lấy vị trí phi tần, bớt được vất vả.

Chính lục phẩm phụ trách việc ăn ở của hoàng đế, hoàng hậu, thứ hoàng hậu, thống lĩnh tất cả cung nữ ở trong cung của mình, đồng thời giúp hoàng đế, hoàng hậu, thứ hoàng hậu quản lý các chuyện ở trong nước, hòan thành nhiệm vụ giao ban.

Bọn họ chính là tổng quản của từng cung điện, danh nghĩa thì dễ nghe lắm, bất quá chỉ là kiêm chức mà thôi, vì kỳ thực toàn là những thị nữ thiếp thân ở bên cạnh, dù sao thì người cũng vẫn là người đó, cấp cho họ thêm một cái chức vụ, trong cùng một thời gian họ cũng chỉ có thể làm được một việc.

Tòng lục phẩm phụ trách toàn diện các việc ăn ở của của cung nữ, thống lĩnh tất cả cung nữ ở trong cung của mình, bọn họ chịu trách nhiệm trực tiếp với hoàng hậu, đồng thời nghe thao mệnh lệnh của từng nữ chủ nhân trong mỗi cung điện.

Kỳ thực là nữ quân thiếp thân có thân phận thấp hơn một chút mà thôi, dựa theo cách tính hiện nay mỗi một cung điện có chừng tám cung nữ, thì bọn họ chính là tiểu tổ trưởng thực sự rồi. Nguồn: http://truyenyy.com

Nữ quan quản lý bình thường đều là do thị nữ thiếp thân của nữ chủ nhân cung điện đảm nhận, thị nữ bên cạnh của đám Y Địch Liễu Lâm Na, Tô Phỉ Thái Vi, Phượng Thái vi đều là đi theo các nàng từ nhỏ, tình như tỷ muội, muốn hi vọng bọn họ chấp pháp công bằng là không có khả năng, chỉ cần có thể quản lý tốt được chuyện ở trong cung của mình đã là khá lắm rồi, còn những chuyện khác, còn cần tới các nữ quan tra tuần tới giám đốc.

Trên thực tế, hiện giờ đế quốc Lam Vũ đã hủy bỏ cất cả phẩm cấp của quan viên rồi, chỉ có nữ quan trong cung đình là được bao lưu phẩm cấp vốn có mà thôi, điều này cũng có nghĩa là quyền lực của nữ quan cung đình chỉ hạn chế dùng được trong mỗi Vị Ương cung thôi, rời khỏi Vị Ương cung bọn họ đều không là gì cả.

Hơn nữa, nữ quan từng đằng cấp đều có giới hạn tuổi tác, tới độ tuổi là phải nghi hưu, tiếp đó rời khỏi Vị Ương cung, điều này cũng được coi như là khai sáng ra một tiền lệ rồi.

Nữ quan chính nhị phẩm nghe ra thì thật là ghê gớm, kỳ thực chỉ là xưng hô xuông mà thôi, trừ quản lý mấy cung nữ tiểu đầu mục ra, thì chẳng có quyền lực thực chất nào, đối với đại sự quốc gia cũng chẳng có tíu xíu ảnh hưởng nào cả.

Đương nhiên, ở bên trong Vị Ương cung đây cũng là một nữ nhân đáng kể lắm rồi, chỉ tiếc rằng, nữ nhân này chẳng thể ôn nhu mỹ mạo được, vị nữ quan đảm nhân tra tuần này được Dương Túc Phong nhìn trúng là một lão thái thái, là phu nhân của quốc học đại sư Chương Bình Viên, xưa nay nghiêm khắc cổ hủ, rất được người ta sợ hãi.

Hơn nữa bà cũng không thường trú ở bên trong Vị Ương cung, chỉ thỉnh thoảng vào xem xét qua mà thôi, còn đa số thời gian, vẫn là do Thập Tứ công chúa tự mình đảm đương nhiệm vụ của nữ quan cao cấp nhất, phụ trách tuần thị các cung, đương nhiên Tiêu Tử Phong cũng có quyền lực tương tự, nhưng với tính cách của nàng, thì nàng sẽ tuyệt đối không dùng phương pháp chính đại quang minh để tuần tra, mà quá nửa là làm chuyện ác.

Chẳng ai biết được sau khi bản chế độ nữ quan này được thực hành, sẽ có hiệu quả như thế nào, bất quá Dương Túc Phong tựa hồ cũng chẳng suy nghĩ nhiều đến thế, cuối cùng đưa ra xác định, bởi vì y và thập tứ công chúa còn có một chuyện khác phải giải quyết, đó chính là vấn đề giáo dục các hoàng tử và công chúa.

Hiện giờ hoàng tử và công chúa của Vị Ương cung, mỗi cái chỉ có một người, nhưng cũng đả đủ là cho Vị Ương cung chó chạy gà bay, không được sống yên ổn rồi.

Dương Đại Nhân nữ nhi của Tô Lăng Tuyết chính là tuổi ương bướng ham chơi, năng lực chạy nhảy cường hãn vô cùng, những nữ cảnh vệ của Vị Ương cung thường nhếch miệng cười trộm nhìn cô bé lúc thì chạy từ phía tây Vị Ương cung sang phía đông Vị Ương cung, lát thì lại chạy từ phía đông Vị Ương cung sang phía tây Vị Ương cung, sau đó lại tung hoành khắp nam bắc, lưu lại một chuỗi tiếng cười trong như chuông ngân vậy.

Nhưng như thế lại làm khổ cho mẹ của cô bé cùng với những cung nữ đi theo, ngày nào cũng gần như hành hạ bọn họ nửa sống nửa chết, sau này đám người lớn học khôn rồi, bắt đầu phân chia ra khu vực phụ trách, ôm cây đợi thỏ, thế là cuộc sống mới đỡ hơn một chút, không cần phải chạy thở hổn hết nữa.

Dương Tiểu Cường (Dương Lai) nhi tử của Phương Phỉ Thanh Sương, thì lại là một yêu tinh hại người, đã ba bốn tuổi rồi mà vẫn khóc quấy suốt cả ngày, hơn nữa cứ ban ngày ngủ ngon, tới tối bắt đầu mới khóc ầm cả lên, không cho người khác ngủ, mẹ của nó bị hại tới gần như thần kinh suy nhược, cực kỳ hối hận năm xưa khi hoài thai không nên chạy đông chạy tây, làm cho dưỡng thai không tốt, nếu như mà ngoan ngoãn theo bên người Dương Túc Phong sinh con, thì đã chẳng có kết cục thê thảm như hiện nay.

Ở bên trong toàn bộ Vị Ương cung, người duy nhất có thể hàng phục tên tiểu ma vương này, cũng chỉ có mỗi Thập Tứ công chúa mà thôi, kết quả làm cho Thập Tứ công chúa cũng chết mệt, thiếu ngủ trầm trọng.

Hai đứa bé ương bướng phá phách này, dựa vào mẹ của bọn chúng khẳng định là không thể quản giáo được rồi, cần phải thiết lập cơ cấu chuyên môn, sử dụng biện pháp vô cùng đặc biệt, nghiêm khắc quản giáo, mới có thể nuôi dạy bọn chúng trở thành người giống như bình thường.

Những đứa bé này cũng chỉ có cách đem tách rời sự yêu chiều của mẫu thân, thì mới có khả năng mau chóng trưởng thành, thời cổ trẻ nhỏ trong cung đình khi tới tám tuổi là phải tập trung lại để quản giáo, xem ra cũng vô cùng có đạo lý.

Kỳ thực có đôi lúc Dương Túc Phong cũng cảm thấy rất là buồn bực, khi trước chẳng bẳng làm luôn hoàng đế cho nó xong, còn làm ra cái thống soái tối cao, bản thân thì nghe ra rất là kêu đấy, những con cái của mình thì nghe lại cứ quai quái, chẳng lẽ gọi là nhi tử của thống soái tối cao hoặc là nhi nữ của thống soái tối cao sao? Cái tên phiền phức như vậy còn chẳng bằng gọi luôn là hoàng tử và công chúa.

Trên thực tế, những cung nữ ở bên trong Vị Ương cung đều gọi Dương Đại Nhân và Dương Tiểu Cường là công chúa và hoàng tử cả rồi.

Dùng lời của Thập Tứ công chúa mà nói, Dương Túc Phong làm như vậy hoàn toàn là cởi quần đánh rắm cực kỳ thừa thãi, có ai mà chẳng coi thống soái tối cao y chính là hoàng đế tối cao vô thượng chứ? Quyền lực của y thậm chí là còn lớn hơn cả hoàng đế.

Nhưng y lại cứ không muốn gọi là hoàng đế, điều này đúng làm khổ cho người nào đó, không biết phải gọi y làm sao cho mới phải, cuối cùng ngay cả Dương Túc Phong cũng có chút ý muốn thủ tiêu cái danh tử thống soái tối cao, gọi thẳng mình là hoàng đế cho xong.

- Thượng thư phòng?

Dương Túc Phong đột nhiên nói đầy hứng thú, đấy là cái tên Thập Tứ công chúa cấp cho cơ cấu giáo dục chuyên môn của Vị Ương cung…

Thập Tứ công chúa gật đầu, có chút khẩn trương hỏi:

- Làm sao vậy? Không được sao?

Dương Túc Phong cười nói:

- Không đâu, hay lắm.

An bài thượng thư phòng đương nhiên là rất tốt, nghe qua lại có chút y vị của dòng dõi gia giáo, là địa phương chuyên môn dạy bảo công chúa và hoàng tử, đương nhiên là không thể tốt hơn rồi.

Dương Túc Phong sở dĩ có phản ứng, chỉ bất quá là vì y nghĩ tới một ý nghĩa khác mà thôi, đó là y nghĩ tới thượng thư phòng của Thanh triều, đó chính là nơi đặt cơ quan quyền lực tối cao.

Vốn dựa theo ý tứ của Dương Túc Phong, đem Dương Đại Nhân (cô bé này vốn tên là Dương Dương) và Dương Tiểu Cường, cùng với cả những công chúa và hoàng tử sau này, đưa tới trường học của kinh đô Ni Lạc Thần học hành là được rồi, ở nơi đó, còn có thể tiếp thụ được nhiều những tri thức hơn nữa.

Nhưng cuối cùng cái phương án này vẫn không ổn, chẳng có trường học nào dám nhận, cũng chẳng có trường học nào dám không nhận, vị hiệu trưởng nào mặt mũi cũng như quá mướp đắng, có vài vị thiếu chút nữa còn sợ phát ngất.

Để hoàng tử và công chúa tới đó học ư? Đừng có đùa quá lố thế chứ, xảy ra vấn đề gì là tru di cửu tộc đấy! Cho nên bất kể là Dương Túc Phong bảo đảm như thế nào, cũng không có ai chịu mở miệng.

Trong việc này, cảnh vệ của Vị Ương cung cũng đề xuất kháng nghị nghiêm túc, cho rằng đưa hoàng tử và công chúa ra bên ngoài, bọn họ sẽ không thể nào bảo đảm an toàn cho hoàng tử và công chúa được, kẻ thù của quân Lam Vũ quá nhiều, có đề phòng cũng không xuể.

Dưới áp lực của hai phía, Dương Túc Phong chỉ đành chịu thua, tổ chức mới trường học ở trong Vị Ương cung, nhưng người dạy dỗ ở trong trưởng học này, phải mời lão sư thế nào, lên lớp như thế nào, thi cử kiểm tra như thế nào, đều là chuyện rất phí tế bào não.

Vốn đế quốc Đường Xuyên cũng có chế độ giáo dục chuyên môn giống như Thượng Thư Phòng, chuyên môn dạy dỗ hoàng tử và công chúa, thế nhưng, cái chế độ giáo dục này đã chia tách rõ ràng sự khác biệt giữa hoàng thái tử và hoàng tử.

Đối với hoàng thái tử thì không tiếc công sức, có lão sư tốt cỡ nào là mời lão sư tốt cỡ đó, quyền lực của lão sư hoàng thái tử cũng rất tốt, quá nửa đều là trọng thần trong triều, để sau này có thể thuận lợi phụ trợ cho hoàng thái tử đăng cơ.

Nhưng đối với hoàn tử bình thường, thì giáo dục sơ sài qua loa, làm cho hoàng tử không được coi trọng đó vạn nhất leo lên hoàng vị, thì phương diện tri thức luôn không đủ, Đường Minh chính là một cái ví dụ rất tốt.

Dương Túc Phong không muốn làm cái chuyện giống như thế, y muốn đi theo con đường hiện *** hóa tương đối đặc biệt.

Cùng vói Thập Tứ công chúa suy tính tỉ mỉ, Dương Túc Phong quyết định, tập trung hết hoàng tử và công chúa vào một chỗ tiến hành giáo dục, không phân chia chính thứ, tất cả đều giống nhau, giáo dục mỗi một người được tiếp thụ là ngang bằng, trình độ học tập cao hay thấp thì phải dựa vào nỗ lực của bản thân mình, lão sư không được cho đặc quyền riêng.

Hơn nữa, lão sư phụ trách lên lớp cho các hoàng tử và công chúa cũng là lão sư trường học bình thường, sẽ không có quyền lực gì đặc biệt, hoàng tử và công chúa học ở trong thượng thư phòng, chỉ có tri thức chân chính mà không phải là quyền mưu.

Còn về lão sư đứng đầu thượng thư phòng, tất nhiên là thuộc về lão sư Chương Bỉnh Viêm rồi, đây là một ông già đáng yêu, bản thân bác học đa tài, nhưng tư tưởng không hề cổ hủ, có thể mau chóng tiếp thu các sự vật mới mẻ, ở cả kinh dô Ni Lạc Thần thậm chí là cả đế quốc Lam Vũ đều rất hiếm có.

Bản chép tay tranh luận giữa ông ta và Điệp Tư Thi, hiện giờ còn đặt ở trên bàn làm việc của Dương Túc Phong, để có thể tùy thời đọc được, đó đều chính là tinh hoa bảo điển trị quốc an dân đấy!

Bên ngoài cửa độ nhiên có người cười tủm tỉm nói:

- Mọi người còn chưa bàn xong sao? Có cần thiếp suy nghĩ giúp không?

Dương Túc Phong và Thập Tứ công chúa đều ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Tiêu Tử Phong đã tới rồi.

Nhìn thấy Tiêu Tử Phong tới, Dương Túc Phong và Thập Tứ công chúa đều không hẹn mà cùng đưa những tài liệu ở trong tay đưa cho nàng, Tiêu Tử Phong cuống quít xua tay nói:

- Ôi, thiếp mặc kệ những chuyện này, thiếp thuần túy là đi qua thôi, tới để nói cho chàng một tiếng, sứ giả của nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh đã trở về nước rồi, khả năng là phải đi qua khu vực quân đội nước Y Lan khống chế, chúng ta có cần phái binh bảo vệ không?

Dương Túc Phong kỳ thực đã biết chuyện này rồi, bất quá vẫn làm ra vẻ lần đầu tiên nghe thấy, chậm rãi hỏi:

- Bọn họ đi đường nào?

Thập Tứ công chúa không biết nội tình, nàng căn bản không biết tới chuyện xấu xa Dương Túc Phong gây ra với Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, bởi thế có chút ngạc nhiên nói:

- Khi bọn họ tới cũng không nói cần chúng ta bảo hộ, tại sao khi rời đi lại cần chúng ta phải bảo vệ bọn họ? Ừm, là nước Y Lan muốn động thủ với bọn họ sao? Nhưng sao nước Y Lan lại muốn động thủ với bọn họ chứ?

Dương Túc Phong không muốn giải thích kỹ càng, loại chuyện như thế này vốn là thứ càng bôi càng đen, biện pháp tốt nhất là tránh nói tới đó, vì thế hời hợt nói:

- Nước Y Lan thấy nước Long Kinh yếu ớt, cho rằng có thể bắt nạt, khả năng là còn có nguyên nhân do nước Yến Kinh xúi bẩy.. ha ha, những chuyện này nàng không cần phải lo lắng đâu, chuyện chế độ nữ quan và Thượng Thư Phòng, nàng đi triệu tập nhân viên hữu quan trước rồi nghiên cứu chấp hành trước đi, chú ý đừng để quá mệt đấy.

Thập Tứ công chúa gật đầu, cáo từ rời đi.

Dương Túc Phong nhìn Tiêu Tử Phong, có chút cổ quái nói:

- Hai người bọn họ xảy ra chuyện gì rồi à?

Tiêu Tử Phong nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói:

- Chàng đoán trúng rồi đấy, bọn họ quả nhiên là tiếp tục đi qua Ngọc Môn Quan và Kiếm Xuyên Đạo, sau đo vượt qua hành lang Á Sâm trở về nước… nếu như nước Y Lan muốn động thủ với bọn họ, thì khẳng định là bọn họ sẽ phải lành ít dữ nhiều rồi.

Dương Túc Phong hơi nhíu mày lại, đúng là có chút lo lắng, có điều đây cũng là chuyện không có cách nào khác được, y dù sao cũng không thể thông qua con đường nào đó ép lệnh sứ giả của người ta thay đổi con đường về nước, như vậy là can thiệp vào tự do của người ta rồi.

Huống chi cho dù là thay đổi tuyến đường đi như thế nào, bọn Nam Cung Hiểu Điệp đều khẳng định là phải đi qua khu vực nước Y Lan khống chế, nếu như nước Y Lan thực sự có ý muốn ra tay đối với bọn họ, thì cho dù ý có bản lĩnh bằng trời, thì cũng là tay dài chẳng với nổi tới trời, chuyện hiện giờ có thể là, đại khái là cầu mong cho nước Y Lan đừng làm ra loại chuyện độc ác tàn nhẫn đó thôi.

Từ ngày hôm đó sau khi từ sông Tần Hoài trở về Dương Túc Phong lập tức Mễ Nặc Tư Lương cảnh lãnh đạo chủ yếu của bộ ngoại giao, giao cho ông ta mấy chuyện đều là những mục liên quan tới ký kết đồng minh chiến lược giữa nước Long Kinh và quân Lam Vũ.

Một là đế quốc Lam Vũ lập tức cùng nước Ngọc Kinh, nước Long Kinh đạt thành đồng minh chiến lược, cùng nhau chống lại nước Y Lan và nước Yến Kinh, nếu như một phía nào của đồng minh bị quân đội nước khác tấn công, thì phía còn lại có nghĩa vụ toàn lực ứng phó trợ cấp viện trợ quân sự.

Bất quá để đề phòng chuyện này làm kích thích nước Y Lan đột nhiên làm khó, đạt được mục đích đồng minh một cách hiệu quả, cho nên chiến lược đồng minh này không thể công khai tuyên bố, chỉ có thể bí mật chấp hành.

Văn kiện đồng minh sau khi được lãnh đạo tối cao của ba nước kí tên lập tức có thể sinh ra hiệu quả, thời hạn là năm năm, Dương Túc Phong đã ký tên trước.

Hai là đội thuyển của hải quân viên dương của quân Lam Vũ có khả năng cập bến ở cửa cảng phía bắc nước Long Kinh, cấp cho nước Long Kinh những vật tư chiến lược tất yếu, thậm chí có khả năng phái hải quân lục chiến đội trực tiếp đổ bộ lên nước Long Kinh, để hỗ trợ cho quân đội nước Long Kinh chiến đấu.

Bất quá, bội đội quân Lam Vũ tiến vào nước Long Kinh cần bảo trì hệ thống chỉ huy tương đối độc lập, ở trên phương châm chiến lược có thể tiếp thụ chỉ huy cả lãnh đạo tối cao nước Long Kinh, nhưng vể mặt chỉ huy chiến thuật và chiến đếu cụ thể, thi sẽ không chịu sự can thiệp của quan chỉ huy quân đội nước Long Kinh.

Ba là nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh đều phải mở cửa thị trường quốc nội, trừ bỏ tất cả quy định pháp luật hạn chế đối với thương nghiệp mậu dịch, tự do lưu thông cácloại vật tư thương nghiệp tới từ đế quốc Lam Vũ, không được phép tiến hành ngăn cản.

Nước Long Kinh có khoáng sản vô cùng phong phú, đế quốc Lam vũ hi vọng có thể thông qua giá cả thị trường mua khoảng sản nước Long Kinh xuất khẩu, trực tiếp dùng kim tệ giao dịch, nếu như bản thân nước Long Kinh chấp thuận, như vậy quân Lam Vũ có thể sử dụng súng trường Mauser để trao đổi, thuận tiện vũ trang cho bộ phận quân đội tinh nhuệ của nước Long Kinh, cũng coi như là một loại phương thức viện trợ vũ khí.

Ba điều hiệp nghị này của Dương Túc Phong hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu trước đó cả sứ giả nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh, đồng minh chiến lược mà bọn họ muốn đã có được rồi, viện trợ vũ khí cần thiết đế quốc Lam Vũ cũng đồng ý rồi, bởi thế sứ giả nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh đều vô cùng hưng phấn, bọn họ sau khi được Dương Túc Phong ký tên lên văn bản, lập tực trở về quốc gia của mình, muốn mau chóng đem tin tức này truyền cho tổ quốc của mình.

Bởi thế, mấy ngày trước đó, dưới sự chỉ đạo của trượng phu mỗi người, Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận đã bước lên con đường quay trở về nước.

Khi bọn họ tới đều là từ tuyến đường qua Ngọc Môn Quan, Kiếm Xuyên Đạo rồi hành lang Á Sâm, khi trở về cũng đi con đường như vậy, nhưng đem sovới khi tới, thì lúc trở về bọn họ sẽ bị nguy hiểm nhiều hơn là điều hết sức chắn chắn.

Nếu như mật thám của nước Y Lan mà biết bọn họ đã đạt thành hiệp nghị với đế quốc Lam Vũ, thì nghênh tiếp bọn họ chỉ có đồ đao và lăng nhục, chỉ tiếc rằng, tất cả những điều này, đều không phải việc Dương Túc Phong có thể khống chế được, y cũng không còn cách nào, chỉ im lặng cầu chúc cho các nàng lên đường bình an.

Dương Túc Phong trầm mặc một lúc, không muốn suy nghĩ tiếp về cái vấn đề không cách nào khống chế được này nữa, hỏi:

- Phía Cúc Xuyên Liên như thế nào rồi? Rốt cuộc là có người chấp thuận ra giá không? Người của bát đạo liên minh đã tới chứ? Cúc Xuyên Cao Minh gần đây có hành động gì không?

Bán đấu giá Cúc Xuyên Liên vốn là một chuyện vô cùng hoang đường, đối với chuyện hết sức hoang đường thế này, Thập Tứ công chúa tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào, thậm chí trong lòng còn có chút tâm tình bài xích, bất quá không biểu hiện ra mà thôi.

Ngược lại, Tiêu Tử Phong xuất thân giang hồ, chẳng có giới hạn nào giữa hoang đường và không hoang đường hết, nàng cũng thấy chuyện này hết sức thú vị, cũng cực kỳ kích thích, vì thế chuyện đầu tiên sau khi nàng tiến vào Vị Ương cung chính là chủ động đem chuyện bán đấu giá Cúc Xuyên Liên bao lên người mình.

Dương Túc Phong cũng vui lòng giao chuyện này cho nàng toàn quyền xử lý, với thủ đoạn và trí tuệ của nàng, khẳng định sẽ làm cho Cúc Xuyên Cao Minh phải nặn ra tới đồng kim tệ cuối cùng dâng lên.

Quả nhiên, nói tới chuyện Cúc Xuyên Liên là Tiêu Tử Phong lập tức trở nên tinh thần phấn chấn, sức sống bừng bừng, tựa hồ thương thế khi đụng độ với Úc Thủy Lan Nhược đã hoàn toàn lành rồi, Tiêu Tử Phong cười tủm tỉm nói:

- Khơi đầu cũng coi như không tệ, Tải Tiêm Tiêm muội muội làm quảng cáo rất tốt, đã thu hút không ít kẻ có ý đồ. Hiện giờ nhân số mỗi ngày tới Vị Ương cung tham quan đều vượt quá năm trăm người, tin tức càng truyền càng rộng. Chỉ cần là người có chút thực lực kinh tế, đều sẵn lòng vào trong Vị Ương cung tham quan. Hi hi, bọn họ mặc dù có tiền, nhưng cơ hội có thể tham quan không phải là nhiều, chàng đề ra giới hạn mỗi một ngày chỉ cho phép năm trăm khách tham quan, đã khơi lên làn sóng mua vé liên tục trong mấy ngày liền, mỗi một ngày bọn thiếp đều cho hơn hai nghìn vào thăm quan, kết quả là bên ngoài huyên náo ầm ĩ, xếp hàng dài dằng dặc, hi hi, mầy ngày hôm nay ban quản lý Vị Ương cung thu được mọn tài phú nho nhỏ rồi…

Dương Túc Phong gật đầu, tựa hồ khá là hài lòng với kiệt tác của mình.

Sau khi đem Cúc Xuyên Liên giam ở diện Quang Minh, Dương Túc Phong đồng thời mở cửa một số khu vực ở phía cửa nam, bao gồm các công trình kiến trúc điện Quang Minh, điện Thủy Tinh, cung Cẩm Tú, lầu Hương Lộ, ao Hoa Thanh, lầu Nhã Hiên, lầu Tân Xán v..v..v.. làm địa điểm tham quan thêm vào cho năm trăm kim tệ kia.

Những chỗ này đều là khu vực mà đế quốc Đường Xuyên mới tu sửa qua, mang đậm phong vị của cung đình, có thể nói là tập trung tinh hoa cả Vị Ương cung, vốn là nơi chuyện dụng cho hoàng đế sinh sống thường ngày.

Nhưng Dương Túc Phong cho rằng mình không cần không gian lớn như vậy, cho nên quyết định đem khu vực này mở cửa thời gian dài với bên ngoài, cũng để cho người dân của đế quốc Lam Vũ có cơ hội tìm hiểu một mặt thần bí của Vị Ương cung, đương nhiên, thuận tiện kiếm chút tiền tài để bổ xung chi phí ăn ở cũng có thể.

Kết quả đạo mệnh lệnh này vừa mới xuất hiện, quả nhiên khơi lên oanh động nho nhỏ trong kinh đô Ni Lạc Thần, có một số người không có hứng thú với Cúc Xuyên Liên, nhưng lại tràn đầy hứng thú đối với Vị Ương cung.

Lịch sử của Vị Ương cung đã có hơn ba trăm năm rồi, nhưng trước nay chưa từng mở cửa với bên ngoài, cơ hội hiếm có như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho được?

Có một só người mặc dù nhắm vào Cúc Xuyên Liên mà tới, nhưng sau khi tiến vào, lại phát hiện ra quang cảnh hùng vĩ tráng lệ của Vị Ương cung giá trị hơn một nữ nhân nhiều, thuận theo tự nhiên chọn mua một vé du lịch Vị Ương cung.

Kết quả chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tin tức có liên quan tới Vị Ương cung và Cúc Luyện Liên cùng lan truyền đi, chỉ cần là người có một chút tài lực ở kinh đô Ni Lạc Thần, đều không kìm được muốn vào Vị Ương cung thăm quan.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status