Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 632

/769


Cao Phong liên đội trưởng liên đội 2 tự mình mang chiến sĩ Lỗ Ni này đến đây mới nhìn đã biết tầm quan trọng của đại hán này, khẳng định là giá trị không thấp, Cao Phong đích xác rất khẩn trương, chờ đợi nói:" Đằng Y sinh, không sao chứ? Có thể cứu được không?"

Đằng Tiểu Ngũ lạnh lùng nói:" Ta không phải là tiểu ngũ tử sao? Biến thành Đằng y sinh từ lúc nào vậy?"

Sắc mặt của Cao Phong vốn có chút trắng bệch nhất thời biến thành màu gan lợn, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra được. Trước mặt Tiểu đội bộ binh vùng núi có biệt hiệu "Tiểu Ngũ tử" của Đằng Tiểu Ngũ chính là do Cao Phong kêu ra, bản thân Cao Phong cũng là người đầu to, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, nghĩ gì nói đấy, nhìn thấy khí chất văn nhân của Đằng Tiểu Ngũ, mặt trắng môi đỏ, ngay cả ria mép cũng không có nên cái biệt hiệu "Tiểu Ngũ tử" là do thuận miệng thốt ra. Bản thân hắn cảm thấy không có gì, không ngờ trong lòng Đằng Tiểu Ngũ vẫn còn nhớ rõ.

Nhìn thấy binh sĩ Lỗ Ni này không ngừng rên rỉ, Đằng Tiểu Ngũ còn chậm rãi đeo bao tay, bên người chỉ có một y tá chuẩn bị dụng cụ giải phẫu, Cao Phong sốt ruột, lúc này hắn thề với trời sau này sẽ tuyệt đối không gọi cái biệt hiệu của Đằng Tiểu Ngũ nữa, nếu nghe thấy người khác gọi như thế, hắn cũng lập tức ngăn lại. Hắn nói rất thành khẩn, phát ra từ nội tâm chỉ còn thiếu bước quỳ xuống, có thể khiến một hán tử thô lỗ như hắn phải biểu hiện như vậy Đằng Tiểu Ngũ rất hả giận. Đương nhiên hắn tuyệt đối có tự tin để cứu chiến sĩ Lỗ Ni này quay về mới cố ý khiến Cao Phong xấu hổ như vậy.

Cao Phong nhìn sắc mặt của Đặng Tiểu Ngũ, tựa hồ như những lời nói của chính mình vừa thề với trời vừa rồi Đằng Tiểu Ngũ dường như không nghe thấy, vẫn ở đó chậm rãi chỉnh trang bị của mình, Trước mặt có một người sắp tắt thở rồi, nhưng một chút vội vàng cũng không, sau đó một hồi mới khó khăn,lạnh lùng nói:" Đi ra"

Cao Phong ngẩn người không di chuyển, hắn không có rõ ý tứ của Đằng Tiểu Ngũ.

Đằng Tiểu Ngũ nổi giận nói:" Đi ra nếu ngươi không muốn hắn chết."

Cao Phong nhìn đôi mắt của Đằng Tiểu Ngũ, hắn vội đi ra, nếu không vì câu nói cuối cùng của Đằng Tiểu Ngũ, hắn tuyệt đối sẽ không đi ra. Tên binh sĩ Lỗ Ni này là bảo bối của liên đội hắn, cũng là tay súng thiện chiến của cả liên đội. Hắn yêu quý như mạng sống của mình, nếu Đằng Tiểu Ngũ không cứu sống được tay súng này, hắn cũng không biết bản thân mình có thể khống chế được suy nghĩ bột phát, nói không chừng hắn sẽ hung hăng đánh cho Đằng Tiểu Ngũ một trận, thậm chí khiến hắn trở thành "Tiểu Ngũ tử" thật sự.

Đằng Tiểu Ngũ mặc kệ hắn, kéo màn lại để phẫu thuật, vết thương của chiến sĩ Lỗ Ni này rất nặng, muốn khôi phục lại ở lều y vụ dã chiến đơn sơ thế này là không thể, nhưng Đằng Tiểu Ngũ có thể giúp hắn lấy đầu đạn ra, sau đó lại cẩn thận khử trùng vết thương rồi may lại. Đợi sau khi chiến đấu kết thúc, đưa hắn về bệnh viện ở thành Trầm Hương làm thêm một bước xử lý. Sức sống của chiến sĩ Lỗ Ni này rất mạnh, căn bản là khhông có vấn đề gì.

Cao Phong ở bên ngoài tấm màn, nhưng trái tim của hắn lại đang nằm trên người của chiến si Lỗ Ni, hắn không biết sự tự tin của Đằng Tiểu Ngũ, hắn chỉ biết rằng nếu chiến sĩ Lỗ Ni này hi sinh, tổn thất của liên đội 2 sẽ rất lớn. Những chiến sĩ Lỗ ni gia nhập quân lam Vũ đều là những bảo bối của các liên đội quân Lam Vũ, số lượng mà bọn họ có không nhiều, đại bộ phận đều được cấp cho hải quân lục chiến đội và các bộ đội đặc chủng. Các liên đội của lục quân chỉ có rất ít chiến sĩ Lỗ Ni, liên đội 2 của Cao Phong cũng chỉ có mấy người, mất đi một cũng khiến hắn rất đau lòng.

Đặc điểm lớn nhất của chiến sĩ Lỗ Ni chính là lực chiến đấu siêu cường, đặc biệt là trong lúc chiến đấu kịch liệt, với năng lực chiến đấu cường hãn của bọn họ khiến bọn họ đều là chốt hoả lực quan trọng của các liên đội, bọn họ chủ yếu điều khiển súng máy hạng nặng và ống phóng hoả tiễn cộng với tố chất chiến đấu khiến bọn họ không thẹn là những chiến sĩ trời sinh. Mặc dù Dương Túc Phong đều giáo dục quan chỉ huy các cấp không nên quá dựa dẫm vào mấy người chiến sĩ bọn họ để đánh địch, phải phát huy đầy đủ tiềm lực của mỗi chiến sĩ trong liên đội, thậm chí có ý hạ thấp sự ỷ lại vào các chiến sĩ Lỗ Ni, nhưng hiệu quả tựa hồ không rõ ràng lắm. Những chiến sĩ tác chiến dũng cảm, kỹ năng xuất sắc thật giống như những môn sinh ưu tú vậy, lúc nào cũng nhận được sự yêu thích đặc biệt của các sĩ quan chỉ huy mà chiến sĩ Lỗ Ni lại càng như vậy.

Thật ra lý do rất đơn giản, các chiến sĩ Lỗ Ni có rất nhiều ưu thế. Suy nghĩ của bọn họ đơn giản, dễ giáo dục, đầu óc bọn họ cũng cứng nhắc, bất cứ lúc nào cũng phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện. Tố chất thân thể bọn họ rất tốt, dễ nhào nặn, vũ khí nặng bao nhiêu bọn họ cũng đều mang được, tác chiến thì dũng cảm, nhìn thấy máu là hưng phấn, không có mệnh lệnh quyết không thối lui. Bọn họ trung thành, khiên nghị, phục tùng chỉ huy, trung hậu thành thật, yêu thương chỉ huy như ba của mình… vô số ưu điểm như vậy khiến cho bọn họ trở thành con cưng của sĩ quan chỉ huy các cấp quân Lam Vũ, không có sĩ quan chỉ huy nào lại không hi vọng dưới tay mình có nhiều chiến sĩ Lỗ Ni xuất sắc, vì chuyện phân phối thành viên chiến sĩ Lỗ Ni, lục quân và hải quân lục chiến quân Lam Vũ tựa hồ có thể trở mặt với nhau.

Sau khi chờ đợi nửa giờ bất an không yên, Đằng Tiểu Ngũ cuối cùng cũng xuất hiện, trên tay đã không còn găng tay trắng, chỉ có mùi máu tươi nhàn nhạt. Sau khi giải phẫu xong cho chiến sĩ trong lều, tiếng rên rỉ từ từ dừng lại, chỉ có tiếng thở yếu ớt. Nhìn thấy Cao Phong vẫn còn đứng bên ngoài, Đằng Tiểu Ngũ lạnh lùng nói:" Phẫu thuật xong rồi, cần thời gian nghỉ ngơi nửa tháng.."

Cao Phong vui mừng khôn xiết, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, vội vàng cảm tạ, xoay người chạy trở lại chiến trường. Vì bảo bối trong lòng, hắn đã lãng phí thời gian nửa tiếng, bây giờ sốt ruột muốn quay lại bù đắp. Liên đội 2 mặc dù đã tiêu huỷ thành công đại pháo của quân Y Lan nhưng bên liên đội 3 của Dư Tinh Nguyệt hầu như vẫn chưa giải quyết được bộ chỉ huy của quân Y Lan. Cao Phong muốn qua đó xem một chút.

Lúc này tình hình chiến trường ngày một nóng,tình huống xung quanh chiến trường ban đầu cũng đã biến thành hình thái bất quy tắc. Quân đội Y Lan bị tập kích bất ngờ đang vừa đánh vừa lui theo hướng tây. Các chiến sĩ quân Lam Vũ ở phía sau vội vàng đuổi theo riết rao, một chút cũng không rời. Cao Phong nhìn thấy ở đâu cũng là ánh lửa, khắp nơi đều là tiếng súng. Lúc này trời vẫn chưa sáng, ánh lửa trên chiến trường cũng không thể chiếu sáng tất cả các phương hướng. Quân trang màu xanh biếc của quân Lam Vũ cùng quân trang màu xám của quân Y lan có đội khi phân biệt không rõ ràng, chuyện ngộ thương cũng có phát sinh.

Quân Y Lan mấy lần muốn tổ chức phản kích và bao vây phản công, kết quả hành động này đều bị quân Lam Vũ nhanh chóng chặn đứng. Dư Tinh Nguyệt suất lĩnh Liên đội 3 truy đuổi đến cùng, bộ chỉ huy của quân Y Lan không thể không tiếp tục thối lui, vì vậy căn bản không có cách nào tổ chức chỉ huy hiệu quả. Lúc này quân Lam Vũ đã nhận ra phiên hào của quân Y lan bị phục kích chính là bộ chỉ huy sư đoàn 34 của lục quân Y Lan. Quan chỉ huy chính là thiếu tướng Qua Ngoã Lạp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tin tức này khiến cho cảm giác thoả mãn của Dư Tinh Nguyệt dâng cao lên một chút. Dân theo thủ hạ của mình gia tăng tốc độ tấn công. Cao Phong suất lĩnh liên đội 2 tiêu diệt thành công pháo binh của quân Y Lan, lập được đại công đầu tiên, khiến Dư Tinh Nguyệt cảm thấy có chút nóng mắt. Các chiến sĩ bộ hạ của hắn cũng bị kích thích rất lớn, nếu hắn không thể trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt bộ chỉ huy của kẻ địch thành công thì sao có thể ngẩng mặt nhìn Cao Phong được, chuyện này Dư Tinh Nguyệt rất khó tiếp nhận.

Sư đoàn 37 của lục quân Y Lan là bộ đội chủ lựccủa quân đoàn Ngân Thứu, luôn xung phong đi đầu quân đoàn, nhưng lần này lại có điểm đặc biệt. Bọn họ trở thành đơn vị hành động cuối cùng. Đơn vị hành động cuối cùng vốn là đơn vị an toàn nhất, xem ra Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La có chút ý tứ chiếu cố đến sư đoàn 34, nhưng bọn họ không ngờ rằng quân Lam Vũ lại đột nhiên xâm nhập vào phía sau quân Y Lan, hung hăng đập một gậy vào đầu thiếu tướng Qua Ngoã Lạp.

Thiếu tướng Qua Ngoã Lạp đáng thương đang theo kế hoạch chế định của bộ tham mưu quân đoàn tiến về điểm tập kết, tăng viện cho quân Y Lan đang bị phong toả phía trước, không ngờ bản thân cũng rơi vào phục kích của quân Lam Vũ, không có cách nào tự mình thoát ra. Qua Ngoã Lạp ngoài việc hạ lệnh cho bộ đội không ngừng tổ chức phòng thủ ra, cũng không làm được chuyện gì khác. Cho dù hắn muốn tổ chức lượng lớn quân đội để phản kích lại quân Lam Vũ cũng đã không làm được rồi. Mệnh lệnh của hắn trong tình trạng hỗn loạn này căn bản không truyền đi được. Khắp nơi xung quanh đều là quân Lam Vũ, sau khi viên thông tin rời khỏi bộ chỉ huy thì hắn cũng không thấy quay trở lại.

Bởi vì sự chiếu cố của Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La, trang bị của binh sĩ sư đoàn 34 đều là những trang bị tốt nhất, có số lượng đại pháo nhiều nhất, vì vậy để phòng ngừa các sư đoàn bộ binh khác bất bình nên số lượng người trong biên chế sư đoàn 34 so với các sư đoàn khác ít hơn một chút, chỉ có một vạn tám ngàn người được Qua Ngoã Lạp phân thành hai lộ tuyến hành quân, bản thân chỉ mang theo 3 liên đội khoảng 8000 người tiến tới. Mục đích vốn là chuẩn bị đi thật nhanh, bây giờ rơi vào công kích của quân Lam Vũ, dựa vào binh lực của 3 liên đội này căn bản không thể phản kích lại. Hắn thậm chí không rõ quân Lam Vũ rốt cục có bao nhiêu người, chỉ là cảm thấy ở đâu cũng có bóng dáng của quân Lam Vũ.

Muốn phản kích lại quân Lam Vũ nhất định phải có một vạn người từ nơi khác điều tới, với tốc độ nhanh nhất điều tới đây, nhưng Qua Ngoã Lạp đã liên rục phái đi rất nhiều viên kỵ binh thông tin để tìm kiếm các đơn vị bộ đội khác, kết quả bọ họ xuất phát thì xũng xuất phát rồi nhưng rốt cục có thể đạt được mục đích hay không, bản thân Qua Ngoã Lạp cũng không tự tin. Các tay sung bắn tỉa của quân Lam Vũ quá nhiều, tương đương với số lượng tay súng bắn tỉa là đại bộ phận bộ đội đang tấn công, bọn họ giống như lang sói đi tới đi lui quanh chiến trường, sau khi phát hiện mục tiêu liến lặng lẽ xông tới đó, bản thân mục tiêu theo đó mà biến mất.

Dưới sự che chở của đội cảnh vệ, Qua Ngoã Lạp vừa đánh vừa lui, trong màn khói lửa, hắn tựa hồ nhìn thấy quân Lam Vũ như ác lang đang ẩn núp bốn phía chờ đợi con mồi. Lúc này đã hoàn toàn bộc phát dã tính, cắn điên cuồng vào quân Y Lan, còn quân Y lan đang có vô số vết thương đang chảy máu, bất luận cứu chữa thế nào cũng đã không còn tách dụng gì nữa. Cả quân Lam Vũ và quân Y Lan đều đang nằm trong trạng thái hành quân, đối mặt cới cuộc tao ngộ bất thình lình xảy ra, khiến cho hai bên không có chiến hào che chở, lúc này cũng không có thời gian dựng nên bất cứ chiến hào nào, chỉ có thể tổ chức hoả lực tiến hành công kích.

Hết lần này tới lần khác trong cuộc chiến tao ngộ, quâna Lam Vũ tiên hạ thủ vi cường, chiếm thế thượng phong, hung hăn cho quân Y Lan một gậy vào đầu. Hoả lực phản kích của quân Y lan rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, súng trường Chấn Thiên mặc dù đã có thể bắn ra liên tục, nhưng so sánh với súng máy của quân Lam Vũ thì khả năng duy trì hoả lực vẫn còn quá yếu. Lúc này lại bị quân Lam Vũ phục kích, hoả lực càng không thể so sánh.

Trước hoả lực mãnh liệt của quân Lam Vũ, quân Y lan trừ phi tạo nên bức tường người dày đặc, lợi dụng tiến hành bắn đồng loạt, nếu không căn bản không có cách nào phản kích lại cuộc tấn công của quânLam Vũ. Đạn của quân Lam Vũ giống như trận mưa bão đổ xuống đầu quân Y lan, toàn bộ hai, ba trung đội Y Lan thậm chí còn không kịp nổ sung đã bị bắn cho đổ hàng loạt như bị cắt mạch máu chết toàn bộ, ngay cả thi thể khi ngã xuống cũng vô cùng có quy luật.

Nhưng sau khi trải qua sự hỗn loại đại khái chừng 15 phút, quân Y Lan bắt đầu chầm chậm từ sự bối rối trẫn tĩnh lại. Bọn họ đã được huấn luyện chuyên môn trong vòng nửa năm để làm thế nào ứng phó với tập kích bất ngờ của quânLam Vũ, mặc dù vì nguyên nhân thời gian, việc triển khai tập huấn không được sâu sắc nhưng chỉ cần đã trải qua huấn luyện, vẫn có một bộ phận quân binh có ấn tượng. Lúc này những binh sĩ hoảng loạn căn bản đã chết hết, số còn lại đại bộ phận đều là lão binh, bọn họ rất nhanh nhớ lại cách đối phó với tập kích bất ngờ của quân Lam Vũ mà mình đã từng được huấn luyện qua.

Chậm rãi thích ứng với cuộc chiến đấu bị động. các binh sĩ Y lan cũng tìm kiếm những cách để đối phó với tập kích của quân Lam Vũ. Toàn bộ bọn họ đều nằm xuống, ẩn náu trong bụi cỏ, theo sự huấn luyện ban đầu, những binh sĩ Y Lan chỉ cần phát hiện ra những người còn đứng, bất luận là quân Lam Vũ hay bản thân quân Y Lan cũng nhất loạt nổ súng giết chết ngay lập tức. Qua Ngoã Lạp cũng từ từ đem cách này coi là kỷ luật sắt, yêu cầu toàn bộ các đơn vị bộ đội nghiêm khắc chấp hành.

Không thể không thừa nhận kỷ luật sắt này đã tạo nên số lượng lớn sự ngộ thương, đồng thời cũng tạo ra thương vong tương đối lớn cho cuộc công kích của quân Lam Vũ. Vì khi quân Lam Vũ phát động tấn công, nhất định phải chạy tới trước, rất dễ gặp phải mưa đạn của quân Y Lan, xuất hiện không ít thương vong. Công việc của Đằng Tiểu Ngũ nhất thời bận rộn hẳn lên. Cuối cùng các chiến sĩ quân Lam Vũ không thể không nằm xuống chậm rãi bò tới tiến công kẻ địch, tốc độ tự nhiên cũng chậm lại.

Lợi dụng thời cơ quân Lam Vũ công kích chậm lại, Qua Ngoã Lạp đã rời khỏi chiến trường thành công, vì có đề nghị khôn khéo của tham mưu, hắn tự mình báo cáo tình hình về bộ tư lệnh quân đoàn. Như vậy có thể mượn cớ danh chính ngôn thuận rời khỏi chiến trường vô cùng nguy hiểm này. Thiếu tướng Qua Ngoã Lạp sau khi suy nghĩ mấy mươi giây mới tiếp nhận kiến nghị này. Hắn đã đạt được cơ hội thoát chết thành công, nhưng sư đoàn bộ binh 34 của hắn đã rơi vào hỗn loạn cùng cực, khoảng cách bị tiêu diệt chỉ còn trong giây phút….

Khi chiến hoả ở Y Lai Nạp vô cùng kịch liệt, ở Trầm Hương thành cách xa Y Lai Nạp lại hết sức yên bình. Làn sóng mãnh liệt của biển Gia Lặc Tân vào mùa hè tựa hồ cũng có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, sóng biển nhẹ nhàng mà uyển chuyển vỗ vào bờ tạo nên làn sóng biển trắng xoá, nước biển thoạt nhìn có màu xanh thẫm, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Khoảng thời gian trước thường xuyên có thể nhìn thấy băng trôi, nhưng lúc này đã hoàn toàn không thấy nữa. Nếu không phải nước biển vẫn lạnh như cũ, biển Gia Lặc Tân thoạt nhìn cũng không có gì khác so với biển san hô Nhật Lệ, đương nhiên đây chỉ là biểu hiện trên mặt mà thôi, thực tế ở nơi sâu thẳm trong hải dương, dòng chảy ngầm vẫn lưu động như cũ vô cùng nguy hiểm.

Trong cuộc chiến đấu cuối năm ngoái, thành Trâm Hương đã chịu sự phá huỷ nhất định, vài chỗ tường thành đã bị phá huỷ, đặc biệt là vị trí phụ cận cửa tây. Độ cao của tường thành còn lại không tới một phần ba. Trải qua sự cố gắng của quân Lam Vũ và nhân dân Y Lệ Nạp, mất thời gian mấy tháng mới một lần nữa khôi phục lại đoạn tường thành này, tuy nhiên nguyên liệu sử dụng ở đoạn tường thành này không phải là những tảng đá lớn nữa, mà là những tảng đá màu hồng phấn đặc sản của Y Lệ Nạp, hơn nữa hình thái cũng vô số kiểu.

Loại đá này chất đống trên tường thành, thoạt nhìn hết sức lấp lánh, nhìn từ xa giống như bị ánh nắng thiêu đốt, nhưng loại đá màu hồng phấn này nhìn thật sự rất đẹp tuy nhiên lại không hề chắc chắn, rất dễ bị ngoại lực phá huỷ. Những người ở Y Lệ Nạp cũng không muốn dùng nó làm vật liệu kiến trúc. Nhưng bây giờ loại đa này đang rất được hoan nghênh vì quân Lam Vũ thấy cuộc chiến đấu ở thành Trầm Hương đã hoàn toàn chấm dứt, thành tường không còn cần thết phải chắc chắn như vậy nữa.

Cuộc chiến tranh trên đất Y Lệ Nạp đã hoàn toàn chấm dứt 2 tháng trước, dưới sự lãnh đạo của đế quốc Lam Vũ, Y Lệ Nạp đã thành lập trật tự thống trị mới, quân Lam Vũ tuyên bố tiêu huỷ tận gốc phủ quân chính do tướng quân Bạch Lệnh thành lập, hơn nữa hạ lệnh bắt giữ các phần tử nòng cốt trong phủ quân chính, toàn bộ quân đội của phủ quân chính bị giải tán. Dưới sự sắp xếp của Dương Túc Phong, vương hậu Y Lệ Nạp Phượng Lam Vũ một lần nữa quay về thành Trầm Hương, đảm nhiệm quốc vương Y Lệ Nạp, là nguyên thủ quốc gia trên danh nghĩa, tượng trưng cho Y Lệ Nạp.

Nhưng căn cứ vào quy định của pháp luật Y Lệ Nạp mới được chỉnh sửa. Quốc vương Y Lệ Nạp chỉ hưởng quyền lực trên danh nghĩa, không có quyền lực chỉ huy và sử dụng lực lượng quân đội, cũng không có quyền lực trực tiếp tham gia vào cơ cấu quyền lực quốc gia, hơn nữa quốc vương Y Lệ Nạp phải nghe theo sự chỉ huy của thống soái tối cao đế quốc Lam Vũ, tiếp nhận kiến nghị cho quân Lam Vũ đóng quân ở khu tổng đốc Y Lệ Nạp, cũng chính là nói khu vực Y Lệ Nạp đã gián tiếp trở thành một bộ phận trực thuộc đế quốc Lam Vũ.

Quyền lực chủ yếu ở khu vực Y Lệ Nạp vẫn do Dương Túc Phong nắm giữ rồi uỷ thác vào tay tổng đốc Y Lệ Nạp. Tổng đốc Y Lệ Nạp không phải nghe theo lệnh của quốc vương Y Lệ Nạp,mà do đế quốc Lam Vũ bổ nhiệm và chịu trách nhiệm trực tiếp từ thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ. Quốc vưong Y Lệ Nạp không có quyền lực thay đổi tổng đốc,mà tổng đốc Y Lệ Nạp cũng không cần phụ trách quốc vương Y Lệ Nạp. Quốc phòng và ngoại giao của Y Lệ Nạp đều do đế quốc Lam Vũ phụ trách, quốc vương Y Lệ Nạp có quyền biết và quyền đề nghị, nhưng không có quyền quyết định.

Nếu đổi lại là quốc gia khác, có lẽ quyết định này của quân Lam Vũ sẽ gây hậu quả tương đối kịch liệt, dù sao đây cũng là việc đem một quốc gia độc lập biến thành quốc gia phụ thuộc vào đế quốc Lam Vũ, nhưng dưới tình hình đặc biệt, quy định này cũng không gây ra tiếng vọng quá lớn. Quân Y Lan trên mảnh đất Y Lệ Nạp đã tàn sát quá nhiều dân cư, tạo nên một khu vực rộng lớn không bóng người, nhân dân Y Lệ Nạp đã ý thức sâu sắc được rằng chỉ có dựa vào lực lượng của quân Lam Vũ bọn họ mới có thể đạt được cơ hội báo thù tuyệt hận, hơn nữa Phượng gia tỷ muội xuất thân từ Y Lệ Nạp ở đế quốc Lam Vũ được hưởng quyền lực và địa vị cao nhất, cũng đủ để thoả mãn một bộ phận lòng hư vinh của nhân dân Y Lệ Nạp. quân Lam Vũ phổ biến pháp điển cũng đạt được sự ủng hộ của số đông nông dân và nô lệ, giới công thương nhân sĩ và nhiều nhân tố khác hợp lại khiến cho quy định này thuận lợi được thông qua.

Sau khi đụng độ bởi quân Y Lan từ cuối năm ngoái tại thành Trầm Hương, Y Lệ Nạp cơ bản đã khôi phục, đối mặt với áp lực ngày càng lớn của quân Lam Vũ, quân Y Lan không thể không từ từ rút lui trở về đóng quân phong thủ ở Ngô Xuyên đạo, hành lang Á Sâm. Trên mảnh đất Y Lệ Nạp chỉ còn lại Thư Lỗ Khắc suất lĩnh cánh phản quân Y Lệ Nạp còn đang dãy dụa, bọn chúng đánh giết khắp nơi, tạo ra sự hỗn loạn cực lớn, dùng sự tàn sát để ngăn chặn nhân dân Y Lệ Nạp gia nhập quân Lam Vũ. Nhưng kế hoạch của chúng rất nhanh bị quân Lam Vũ huỷ diệt, cánh quân của Thư Lỗ Khắc cũng hoàn toàn bị diệt vong.

Cánh quân của Thư Lỗ Khắc vốn được hải tặc Ca Âu ủng hộ, không có sự ủng hộ của hải tặc Ca Âu, bọn chúng không ngừng lao xuống dốc, đi thẳng đến sự huỷ diệt. Theo đó hải quân của hạm đội bắc hải từ từ chặt đứt mối liên lạc giữa hải tặc Ca Âu và khu vực Y Lệ Nạp. Cuộc sống của cánh phản quân Y Lệ Nạp càng ngày càng khó sống. Bọn chúng không có cách nào có được số lương thực cơ bản và bổ sung quân trang. những tráng đinh có thể bắt được ngày càng ít, mà vòng vây của quân Lam Vũ đối với chúng lại càng ngày càng thít chặt. Tinh thần khủng hoảng nghiêm trọng, Thư Lỗ Khắc triển khai chém giết một cách tuyệt vọng, những nơi bọn chúng đi qua đều đem cư dân ở đó giết chết toàn bộ, dựa vào việc giết người để khống chế nỗi sợ hãi tronglòng mình.

Sự chém giết điên cuồng của cánh phản quân Y Lệ Nạp đã dẫn đến sự phản kháng kịch liệt của nhân dân Y Lệ Nạp, bọn họ dũng cảm phối hợp với quân Lam Vũ tiến hành truy đổi đến cùng, trải qua cuộc chiến đấu mấy tháng, lực lượng của Thư Lỗ Khắc không ngừng suy yếu, cuối cùng rốt cuộc cũng không còn đường để đi, nội bộ bên trong cũng bắt đầu phân hoá. cuối cùng vào tháng 5, bản thân Thư Lỗ Khắc bị bộ hạ giết chết, tất cả người nhà cùng thân tín cũng đều bị giết sạch. Những người bị hại báo thù tuỵệt hận giết chết tất cả những người có liên quan đến Thư Lỗ Khắc, cái này chính là cái gọi là ác giả ác báo. Kẻ hi vọng sống chết có thể đi theo tháp tùng tướng quân Bạch Lệnh cuối cùng cũng đã nằm dưới đất.

Sau đó số quân còn lại lương tận đạn kệt, không thể không đầu hàng quân Lam Vũ, khẩn cầu có được sự khoan dung, tha thứ của quân Lam Vũ. Ước chừng 6000 phản quân còn sót lại toàn bộ đều bị quân Lam Vũ giao cho pháp đình Y Lệ Nạp tiến hành thẩm phán công khai. Kết quả dưới sự phẫn nộ của nhân dân Y Lệ Nạp nhất trí đồng ý phán bọn chúng tử hình, vì vậy bọn chúng bị áp giải tới quảng trường thành Trầm Hương tiến hành xử bắn công khai. Tiếng súng hành quyết liên tục trong hai ngày, cánh phản quân đã từng là cơn ác mộng của nhân dân Y Lệ Nạp đã tan thành mây khói, hoàn toàn biến mất trong lịch sử.

Sau đó không lâu, tướng quân Bạch Lệnh biết được tin này đã tuyệt vọng tự sát ở quần đảo Đại Mã Cáp, không có lực lượng của mình, hải tặc Ca Âu ngay cả cơm cũng không muốn cho hắn ăn. Sau khi làm kẻ điên nửa tháng, hắn cũng lựa chọn con đường duy nhất là kết thúc mạng sống của mình. Trước khi chết, hắn đã cắn ngón tay của mình, dùng máu tươi khắc lên tảng đá trên quần đảo Đại Mã Cáp ba chữ:"Dương Túc Phong"

Những chữ to này biểu thị rằng cho dù bản thân có xuống địa ngục cũng sẽ khôngbỏ qua cho Dương Túc Phong.

Chỉ tiếc đợi đến khi quân Lam Vũ đổ bộ lên quần đảo Đại Mã Cáp, ba chữ to này sau thời gian dầm mưa dãi nắng, gió táp mưa sa đã biến thành ấn ký màu đỏ sậm mơ mơ hồ hồ, không ai có thể phân biệt được những chữ đó viết cái gì. Dương Túc Phong đương nhiên không biết ở dưới địa ngục còn có người nghiến răng nghiến lợi với mình, nhưng cho dù hắn có biết, đại khái cũng không để ý.Một tướng quân nhỏ nhoi trong mắt hắn có lẽ không là gì.

Bến cảng của thành Trầm Hương đã được quân Lam Vũ toàn lực kiến thiết, đã xây dựng lên bến cảng siêu lớn có thể chứa được 60 chiếc thuyền đồng thời nhả neo. Bến cảng thành Trầm Hương vốn chính là bờ lớn nhất của biển Gia Lặc Tân, có điều kiện tự nhiên vô cùng tốt. Lúc này vì yêu cầu vận chuyển, quân Lam Vũ điên cuồng xây dựng thêm bến tàu, hơn nữa còn lắp đặt các cần cẩu tăng nhanh tốc độ tháo dỡ vật tư hàng hoá để tiện cho việc đáp ứng đầy đủ nhu cầu vật tư của quân Lam Vũ tại hành lang Á Sâm. Do ở hành lang Á Sâm quân Lam Vũ có 9 lữ đoàn bộ binh với 6 vạn quân nên áp lực vận chuyển của hậu cần vẫn rất lớn.

Bến cảng thành Trầm Hương hàng năm có hai tháng đóng băng, từ trước đến giờ mùa hè là thời điểm bận rộn nhất của bến cảng, thương thuyền vãng lai ở ngoài khơi cơ hồ xếp thành đội ngũ liên miên không ngừng, chờ đợi có trật tự để tiến vào bến cảng tháo gỡ hàng hoá. Có một bộ phận thương thuyền trọng lượng nhỏ, từ trong hàng ngũ đi ra, đến bến phụ trợ ở phía bắc thành để tháo dỡ hàng hoá. Vì dung lượng tháo dỡ hàng hoá ở bến cảng thành Trâm Hương dù sao cũng có hạn, quân Lam Vũ không thể không xây dựng thêm nhiều bến cảng phụ trợ khác ở bên cạnh. Ở phía bắc, Long Nha chiến hạm của hải quân Lam Vũ như ẩn như hiện tới lui tuần tra, cảnh giác bảo vệ sự an toàn của những thương thuyền này.

Thương thuyền tới lui ở bến cảng thành Trầm Hương, tuyệt đại đa số là thuyền vận chuyển vật tư quân dụng, chỉ có rất ít số lượng thương thuyền là thuyền khách hoặc là hỗn hợp chở khách và hàng hoá. 10h sáng, ánh mặt trời còn chưa xuất hiện hoàn toàn, một chiếc thương thuyền chở hỗn hợp cả khách và hàng hóa chậm rãi cập bờ. Sau khi thả tấm ván xuống, các vị khách được vận chuyển trên thuyền chậm rãi xuống bờ. Đại bộ phận bọn họ đều là thương nhân đến từ khu vực Mỹ Ni Tư, đến Y Lệ Nạp chủ yếu là khảo sát tình hình kinh tế Y Lệ Nạp và khu vực xung quanh, tìm kiếm cơ hội làm ăn.

Theo bước chân quân Lam Vũ tiến vào Y Lệ Nạp, Y Lai Nạp và Y Lôi Nạp. Chỉ cần là người có con mắt quan sát tốt đều có thể nhìn ra ba khu vực này rất nhanh sẽ trở thành một khu chỉnh thể, trở thành chiếc cầu để quân Lam Vũ tiến vào phía tây bắc bộ và tây bộ của đại lục Y Lan. Khu vực này lại thông qua biển Gia Lặc Tân nối tiếp với địa khu Mỹ Ni Tư, sau khi tiêu diệt triệt để hải tặc Ca Âu, mậu dịch trên biển sau này nhất định sẽ vô cùng hưng vượng. Về mặt quân sự thì tiên hạ thủ vi cường, ra tay sau sẽ gặp nạn, đối với thương nghiệp cũng như vậy, nếu tới muộn có thể ngay cả đến một chén canh cũng không có.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status