Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 684

/769


Bất quá, nhìn chung mà nói, trên bình nguyên rộng lớn phía bắc Mã Toa, thành Quang Minh được tính là cứ điểm tương đối kiên cố rồi, ít nhất nó có hệ thống công sự phòng ngự hoàn thiện, và với hơn 10 vạn quân Mã Toa chiếm đóng, hiện giờ nhân số đã tăng lên tới 30 vạn.

Nếu như quân Mã Toa tử thủ ở thành Quang Minh, nói không chừng quân Lam Vũ lại phải tiến hành một trận đánh giống như ở Minh Na Tư Đặc Lai. Nhưng tình huống hiện giờ cho thấy, quân Mã Toa đã không còn lòng dạ chiến đấu nữa, từ tướng quân cho tới binh sĩ có sĩ khí đều rất kém.

Nước Mã Toa liên tục bị bệnh sâu hại lúa nhiều năm, đại bộ phận đồng ruộng đều mất trắng, bờ biển phía đông bị hải quân Lam Vũ phá hủy và phong tỏa, làm cho tình hình kinh tế trong nước bị sụp đổ. Bởi vì mâu thuẫn trong nước gay gắt, người dân không ngừng khởi nghĩa, liên tục xung đột đổ máu với quân triều đình, thậm chí có nơi quân khởi nghĩa còn lên tới quy mô 5 vạn người, làm thế cục chính trị trong Mã Toa ảnh hưởng cực lớn, toàn quốc rơi vào trạng thái mất ổn định.

CHo dù Minh Na Tư Đặc Lai chiến đấu nóng bỏng, quân Lam Vũ chưa khống chế được nơi này, nhưng những người sáng suốt đã nhìn ra đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, thất bại của quân Mã Toa đã là điều không thể tránh khỏi rồi.

Sau khi quân Lam Vũ chiếm được Minh Na Tư Đặc Lai, thế cục của Mã Toa nhất định càng xấu hơn, cuối cùng là sụp đổ hoàn toàn, vì thế quân Mã Toa đồn trú ở bình nguyên phía bắc cũng bắt đầu có tính toán riêng, cân nhắc ứng phó với biến hóa sau khi nước Mã Toa sụp đổ thế nào.

Nhận được lệnh của thượng cấp, Hàn Giai lập tức gọi Cẩu Oa tới, mau chóng hạ mệnh lệnh:

-Cẩu Oa. Dẫn người của ngươi chuẩn bị cắt thôi.

-Tuân lệnh.

Cẩu Oa hưng phấn đáp, đôi mắt còn đỏ kè, đó là biểu hiện của việc mất ngủ nghiêm trọng. "Cắt" đó là một thuật ngữ quân sự của kỵ binh Lam Vũ, ý của nó kỳ thực là kỵ binh chạy dọc theo mép thôn trang hoặc thành trấn nào đó, cách mục tiêu ước chừng 200m, Chiến sĩ quân Lam Vũ trên lưng ngựa trong quá trình di chuyển nâng súng tấn công bên sườn, dụ kẻ địch, phương thức này chẳng những phát huy ưu thế hỏa lực của kỵ binh, sát thương kẻ địch ở mức cau nhất, còn khiến cho kẻ địch không chịu được gây sự mà tiến công truy kích, kéo theo kẻ địch ra ngoài công sự phòng ngự, sau đó mới tiến hành tiêu diệt.

Nếu như kẻ địch trong thôn trang không nhúc nhích, bọn họ tiếp tục chạy qua chạy lại, tiếp tục "Cắt" cho tới khi kẻ địch thương vong hết hoặc là không chịu được xông ra mới thôi.

Loại phương pháp tác chiến này hơi giống với chiến lược sở trường của kỵ binh Mông Cổ thời xưa, lợi dụng cung tiễn bắn chết và khiêu khích kẻ địch, từ đó gây nhiễu loạn thế trận địch, cấp trọng binh có cơ hội đột kích

Đương nhiên, hiện giờ quân Lam Vũ đã phát huy phương pháp này hoàn mĩ rồi, bọn họ rất giỏi bắn mé, trong khoảng 200m, tỉ lệ bắn trúng là rất cao. Nhưng đối với quân Mã Toa, đối phó với loại tiến công quấy rối này khá phiền phức, trừ khi bọn chúng chuyên môn tiến hành huấn luyện xạ kích với mục tiêu di động, nếu không rất khó bắn trúng kỵ binh quân Lam Vũ đang di chuyển.

Súng trường Chấn Thiên uy lực rất lớn, nhưng tỉ lệ chuẩn xác kém xa súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, điều này hoàn toàn do trình độ công nghệ chế tạo quyết định. Kỵ binh tấn công tất nhiên không giống bộ binh, bọ họ tuyệt đối không tùy tiện phát động tấn công từ phía chính diện, như thế chẳng khác nào nhào vào lòng địch, bọn chúng mà xạ kích đồng loạt, tạo thành màn hỏa lực lớn sẽ làm kỵ binh quân Lam Vũ thương vong trầm trọng.

Kỵ binh quân Lam Vũ chẳng phải đứa trẻ lên 3, đương nhiên sẽ không làm chuyện ấu trĩ này. Quả nhiên khi Cẩu Oa suất lĩnh mấy chục kỵ binh quân Lam Vũ dọc theo bên sườn Lão Nha trấn bắt đầu cắt, quân Mã Toa lập tức cảm thấy áp lực cực lớn, kỵ binh quân Lam Vũ xạ kích trong lúc di chuyển làm bọn chúng nếm đủ đau khổ.

Bọn chúng vốn không xây dựng quá nhiều công sự, thường dùng những ngôi nhà gạch có sẵn tiến hành kháng cự, kết quả không ít tên bị đạn rơi từ trên nóc nhà xuống, số còn lại cũng chỉ nằm úp mặt không dám nhúc nhích.

Nhưng bọn chúng cứ nằm im thì cũng không ổn, vạn nhất kỵ binh quân Lam Vũ đột nhiên thúc ngựa tới từ nguy to, Kỵ binh quân Lam Vũ cách bọn chúng quá gần, nếu thình lình đánh tới thì chỉ cần không tới một phút. Cho nên quan quân Mã Toa quát tháo binh sĩ của mình, uy hiếp bọn chúng đánh trả, nhưng đối diện với kỵ binh quân Lam Vũ phóng như bay, tỉ lệ bắn trúng thực sự quá thấp.

Lão Nha trấn mặc dù địa thế hiểm yếu, nhưng kỳ thực cũng không có nhiều ưu thế phòng thủ lắm, cả khu vực phẳng lỳ như một tấm gương. Đại khái suy tính tới việc nơi này dễ công khó thủ, quân Mã Toa bố trí chừng 4000 binh sĩ, tức là một liên đội.

Nói thực với 1 đại đội chưa tới 200 chiến sĩ của Hàn Giai, muốn tiêu diệt hết 4000 kẻ địch là không thực tế lắm, dù sao súng trường Chấn Thiên trong tay bịn chúng cũng chẳng phải là củ cải. Song kỵ binh quân Lam Vũ có tính cơ động lớn, bọn họ có thể dùng kỹ thuật cao của mình gây áp lực cực lớn ép quân Mã Toa trong trấn dần dần nhích ra ngoài vùng đất trống để đồ sát.

Nếu như kẻ địch không ra, đợi chờ bọn chúng cũng chỉ là một con đường chết, chiến thuật "cắt" của quân Lam Vũ sẽ làm cho bọn chúng tuyệt vọng bất lực, cuối cùng phát điên mất lý trí xông ra.

Bất kể thế nào, tư vị chỉ có thể chịu đòn mà không thể đánh trả đều không dễ chịu gì, bị quân Lam Vũ đả kích liên tục, bộ đội tinh nhuệ của Mã Toa đã bị tiêu hao sạch sẽ rồi, bổ xung sau này đại bộ phận là thanh niên mới được trưng dụng.

Căn cứ vào phân tích của ban ngành tình báo quân Lam Vũ, những thanh niên Mã Toa đúng là cực kỳ căm ghét quân Lam Vũ, nên khi đối diện với quân Lam Vũ, có cả một bầu nhiệt huyết, không dễ dàng đầu hàng, ý chí chiến đấu vô cùng ngoan cường.

Nhưng nhiệt huyết cũng dễ dàng làm bọn chúng kích động, mất lý trí, ví như ở tình hình thế này,bọn chúng quá nửa sẽ yêu cầu rời khỏi trận địa liều mạng với quân Lam Vũ, giết được kẻ này hay kẻ đó. Nếu như lợi dụng tốt tâm lý này, kỵ binh quân Lam Vũ có thể thuận lợi dụ quân Mã Toa ra, lợi dụng tính cơ động và ưu thế áp đảo về mặt hỏa lực đồ sát kẻ địch.

quân Lam Vũ tiến công còn dễ là cho quân Mã Toa hiểu lầm đại quân quân Lam Vũ sắp tới, trọng pháo sắp tới rồi. Kỳ thực kỵ binh quân Lam Vũ căn bản không có mang theo pháo binh, những người có thể bình tĩnh trên chiến trường thường rất ít, nhất là đám tân binh còn chưa trải qua huyết chiến sẽ sinh ra sự hoảng loạn.

Điều kỵ binh quân Lam Vũ phải làm là khiến sự hoảng loạn này lan ra, đồng thời cũng tận dụng hết tất cả khả năng truyền tới mỗi một binh sĩ Mã Toa.

Phòng ốc của Lão Nha trấn căn bản đều sử dụng gạch ngói, không thể kháng cự được hỏa pháo chứ đừng nói tới pháo trái phá cỡ nòng lớn, chỉ một phát đạn pháo 122 ly rơi xuống, ít nhất sẽ có 5,6 căn nhà đổ sập, lực xung kích có thể hất tung mái 3,4 chục ngôi nhà xung quanh, phát nát toàn bộ cửa sổ xung quanh, hình thành một khu vực tan hoang rộng lớn.

Những điều này binh sĩ Mã Toa đều vô cùng sợ hãi. Quả nhiên khi bọn Cẩu Oa liên tục qua lại cắt 5,6 lần, kẻ địch bắt đầu xuất hiện sự hỗn loạn, sĩ khí của bọn chúng vốn không cao, một số đã bắt đầu tuyệt vọng, lúc này quân Lam Vũ tấn công mà chỉ có thể chịu đòn, trong lòng bọn chúng bị kìm nén cực lớn, có kẻ lén lút bỏ chạy, có kẻ nổi giận muốn phản kích.

Hàn Giai thừa cơ hội sai bộ đội lắp 3 khẩu bách kích pháo, tiến hành xạ kích vào nơi phòng ốc sát nhau nhất. Đại đội của Hàn Giai có 3 khẩu pháo này, đạn pháo cũng không nhiều, vốn đợi tới thành Quang Minh mới dùng, nhưng hiện giờ để đẩy nhanh bước tiến công chiếm lĩnh Lão Nha trấn, hắn quyết định sử dụng một phần đạn pháo.

Uỳnh, Uỳnh, Uỳnh....

Đạn pháo rơi chuẩn vào trong Lão Nha trấn, bùng lên ánh lửa chói mắt, từng căn nhà bị đổ sập, khói súng bốc lên mù mịt, tạo thành khung cảnh khá chấn động. Đạn pháo còn làm phòng ốc bén lửa, làm thế lửa dần dần lan đi, cuối cùng hình thành đám cháy lớn, tiếng khóc thét vang lên, làm không khí chiến trường trở nên bi tráng.

Theo nhận xét của Hàn Giai, hiệu quả pháo kích hơi kém, thậm chí chẳng tạo thành thương vong về người là mấy, cũng chỉ có mấy căn phòng sập mà thôi, uy lực thực sự chẳng ra sao cả. Nhưng với binh sĩ Mã Toa, bụi mù do phòng ốc sụp đổ cuốn lên kia làm tăng cường uy lực của đạn pháo, bọn chúng tựa hồ cảm thấy, dù kỵ binh quân Lam Vũ ở một bên không tấn công, thì riêng đạn pháo cũng đủ tiêu diệt hết sạch bọn chúng rồi

Cùng đạn pháo oanh kích, Hàn Giai cũng cho một nhóm kỵ binh khác bắt đầu tham gia vào hành động cắt, hai nhóm kỵ binh quân Lam Vũ trái phải giáp kích, tiếng súng không ngừng vang lên. Binh sĩ Mã Toa bị tấn công 2 mặt, không sao yểm hộ được cho nhau, vì thế liên tục bị bắn hạ, có một số chiến sĩ chỉ cần quân Mã Toa lộ ra nửa cái đầu là có thể bắn trúng mục tiêu, làm binh sĩ Mã Toa cực độ kinh sợ.

Đại khái sau chừng nửa tiếng, một phần binh sĩ Mã Toa không chịu nổi, bắt đầu rút về phía tây, kỵ binh quân Lam Vũ không truy kích, đây là sách lược dụ kẻ địch bỏ chạy, cần phải làm cho kẻ địch thấy được cơ hội bỏ chạy, nếu không bọn chúng sẽ liều mạng phản kích. Chi đợi có một số lớn hay toàn bộ kẻ địch rời khỏi trận địa, bọn họ mới đuổi theo đằng sau quét sạch một mẻ lưới.

một số bộ phận rút lui làm thành sụp đổ quy mô lớn, ngày càng nhiều binh sĩ Mã Toa nhìn thấy đồng đội của mình có đường rời khỏi công sự, lại không bị kỵ binh quân Lam Vũ truy kích, vi thế theo bản năng tham gia đội ngũ bỏ chạy.

Quan quân Mã Toa ban đầu còn giết vài tên cảnh cáo, cuối cùng chính bản thân cũng không kìm được bỏ chạy, chỉ có những tên ngoan cố nhất vẫn không ngừng ngăn cản binh sĩ của mình bỏ chạy, kết quả chúng bị chính phe mình bắn lén chết.

Có điều không phải tất cả quan binh Mã Toa đều bỏ chạy, trong cơn tuyệt vọng, một đám quân không sợ chết đã dùng hành vi làm người ta chấn kinh, là phản kích mang tính tự sát.

Bọn chúng quá nửa cầm súng nhảy ra khỏi công sự phòng ngự, rống lên xông về phía quân Lam Vũ, quá nửa bọn chúng đều là những thanh niên nhiệt huyết của Mã Toa, bọn chúng không cam lòng bị hủy diệt như vậy, vì thế quyết tâm cắn trả quân Lam Vũ một cái trước khi chết.

Hàn Giai nhìn thấy hơn 800 binh sĩ Mã Toa cầm súng hung hãn xông tới kỵ binh quân Lam Vũ, không thể thừa nhận, bọn chúng là quân nhân Mã Toa chân chính, chiến đấu vì hi vọng tương lai của Mã Toa. Đem so với đám bỏ chạy kia, đáng được quân Lam Vũ tôn trọng, có lẽ chờ đợi trước mặt bọn chúng là tử vong, nhưng bước chân bọn chúng không hề do dự.

-Tản ra.

Hàn Giai bình tĩnh nói, kéo giãn khoảng cách trước tiên.

Đám binh sĩ Mã Toa này mặc dù anh dũng, đáng được tôn kính, nhưng vì nhiệm vụ, quân Lam Vũ vẫn tiêu diệt chúng không một chút do dự. Kỵ binh quân Lam Vũ tuyệt đối không va chạm chính diện, cứng chọi cứng với bọn chúng, hỏa lực và tính cơ động mới là pháp bảo của kỵ binh quân Lam Vũ, bất kể lúc nào Hàn Giai cũng không quên điều này.

Hạ lệnh một tiếng, kỵ binh quân Lam Vũ mau lẹ tản ra xung quanh, né tránh mũi nhọn phản kích của quân Mã Toa, bọn họ hình thành một vòng tròn dài, không ngừng thúc ngựa vây quân Mã Toa phản kích vào giữa. Quân Mã Toa ở giữa vòng vây hoàn toàn trở thành bia tập bắn cho kỵ binh quân Lam Vũ, nối nhau ngã xuống.

Đoàng.... Đoàng.... Đoàng....

Những tiếng súng đơn điệu lác đác vang lên, mỗi một tiếng súng đại diện cho một sinh mạng kêt thúc, quân Mã Toa phản kích hò hét ầm ỹ, nhưng bọn chúng ngã xuống cũng chẳng bắt được cái bóng của kỵ binh quân Lam Vũ.

Bọn chúng phẫn nộ chạy theo, muốn đập kỵ binh quân Lam Vũ ngã xuống ngựa, nhưng 2 chân bọn chúng sao sánh được với chiến mã. Bọn chúng giống như những con trâu đực phẫn nộ, đối diện với bầy sói hoang vây công, tuy phẫn nộ nhưng không có cách nào phản kích, số thi thể ngã xuống ngày càng nhiều.

Cuối cùng chừng 20 phút sau, tên binh sĩ Mã Toa cuối cùng cũng bất lực ngã xuống, lá cờ hoàng kim sư tử nắm chặt trong tay hắn cũng bị nhấn chìm không một tiếng động trên đồng hoang tạo thành một khung cảnh bị tráng.

Lúc này, những đại đội khác của kỵ binh Liệp Ưng cũng đã tới, hỗ trợ đại đội của Hàn Giai tấn công quân Mã Toa bại trận rút về phía tây, kỵ binh quân Lam Vũ đuổi theo phía sau. Hàn Giai dẫn đội của mình đi vào Lão Nha trấn trước, sau khi lùng sục kỵ càng, không phát hiện ra mục tiêu gì có giá trị, chỉ có một tên quan quân Mã Toa sau khi bị bắt làm tù binh nói, từng có một đội nhân mã từ Minh Na Tư Đặc Lai tới nghỉ tại nơi này vào hôm qua, trong đó tựa hồ có một đại nhân vật, nhưng không biết là ai.

Hàn Giai có chút tiếc nuối hỏi:

-Bọn chúng cưỡi ngựa rời đi à?

Tên quan quân kia khẳng định:

Vâng, bọn chúng ngựa cưỡi đều là chiến mã Hô Luân Bối Nhĩ tốt nhất.

Hàn Giai chỉ đành gửi báo cáo này lên trên, xin chỉ thị có nên truy kích tiếp hay không, chiến mã Hô Luân Bối Nhĩ là chiến mã tốt nhất của Mã TOa, xuất sứ từ bình nguyên tây bắc bộ Mã Toa, nghe nói là hậu duệ của hãn huyết bảo mã, số lượng rất ít, chỉ có nhân vật cao cấp mới có.

Tốc độ chạy cự li ngắn của chiến mã Hô Luân Bối Nhĩ cực mạnh, năng lực chạy đường trường cũng rất cao, nếu như tên đại nhân vật kia cưỡi nó nam hạ, thì cho dù quân Lam Vũ đuổi theo cũng có chút khó khăn.

Chiến mã bình thường hoặc giỏi chạy nước rút, hoặc giỏi chạy đường trường, rất ít loại có thể giỏi cả hai, ví như ngựa Ngõa Lạp và ngựa Tây Mông, chính là 2 loại hình thái khác nhau.

Ngựa Ngõa Lạp chạy nước rút rất giỏi, nhưng chạy đường trường thì không ổn, còn ngựa Tây Mông thì ngược lại, đại đội kỵ binh của Hàn Giai đều dùng ngựa Tây Mông, muốn đuổi theo ngựa Hô Luân Bối Nhĩ đại khái là không xong.

Quả nhiên mấy phút sau thượng cấp điện tới trả lời rằng không cần truy cản. Hàn Giai vĩnh viễn không biết đại nhân vật vừa đi sát qua vai bọn họ, chính là Vũ Văn Chấn Thiên. Vũ Văn Chấn Thiên đi ám sát Dương Túc Phong không thành bị thương, vì thế khong thể không cưỡi ngựa chạy, hành tung của ông ta vô tình bị ban ngành tình báo của quân Lam Vũ nắm được, vì thế nên Dương Túc Phong lập tức sai kỵ binh tới Lão Nha trấn chặn đường.

Đáng tiêc cuối cùng vẫn để có Vũ Văn Chấn Thiên bỏ chạy mất, Hàn Giai đương nhiên không biết nội tình này, thượng cấp bảo không phải đuổi thì khỏi đuổi, hắn lập tức ra lệnh rất cả các chiến sĩ tham gia truy đuổi binh sĩ Mã Toa bỏ chạy.

Bọn chúng rời khỏi công sự phòng ngự, không có gì bảo vệ, hiện giờ không khác gì một đàn vịt, chỉ cần kỵ binh quân Lam Vũ ở phía sau không ngừng đuổi theo là có thể tóm sạch bọn chúng.

Cẩu Oa dẫn đội đuổi theo, tiếng súng không ngừng vang lên, binh sĩ Mã Toa liên tục gục ngã, nhân số ngày càng ít, trên vùng đồng hoang, bộ binh không có yểm hộ sao có thể là đối thủ của kỵ binh.

Khẳng định có không ít tên bắt đầu tỏ ra hối hận vì sao mình lại rời bỏ công sự phòng ngự rồi, tiếc rằng trên thế giới này không bán thuốc hối hận, nên bọn chúng hối hận cũng vô ích. Kỵ binh Lam Vũ truy đuổi tỏ ra vô cùng hưng phấn, Cẩu Oa cũng vậy, vì phía trước là thành Quang Minh, mục tiêu cuối cùng của cuộc đột kích này. Chỉ cần vó ngựa không ngừng, là có thể đánh thẳng tới thành Quang Minh, trở thành chiến sĩ đầu tiên tới được thành Quang Minh., cái tên Cẩu Oa của hắn sẽ được tất cả các chiến sĩ quân Lam Vũ kính ngưỡng, thậm chí có thể được tiếp kiến Dương Túc Phong....

Đột nhiên, Cẩu Oa cảm thấy ngực mình bị va chạm mạnh, như có thế gì chui vào thân thể, tạm thời mất đi ý thức, hắn cảm thấy người nhẹ phỗng, như bay từ lưng ngựa xuống, thân thể ngửa ra sau, ánh mắt hướng lên trời.

Trời vẫn xanh như vậy, mây vẫn trắng như vậy, ánh mặt trời vẫn chói mắt, tất cả tựa hồ không có gì thay đổi, nhưng Cẩu Oa cảm thấy thân thể hắn rơi nhanh xuống, cách mặt trời ngày càng xa, thân thể ngày càng lạnh, rồi hắn thấy toàn thân mất hết sức, sau đó bóng đen hoàn toàn bao phủ.

Hàn Giai lúc này vừa quay đầu sang, vừa vặn nhìn thấy toàn bộ quá trình Cẩu Oa bị bắn trúng, trong chớp mắt đó hắn cảm thấy đầu óc nhòa đi, căn bản không kịp phản ứng. kẻ nổ súng là một binh sĩ Mã Toa sắp chết, đại khái cũng chỉ có 18,19 tuổi, khuôn mặt non nớt vĩnh viễn ghi sâu trong mắt Hàn Giai, hắn bị đạn quân Lam Vũ bắn trúng, ngã xuống cánh đồng, nhưng vẫn ngoan cường giương súng bóp cò.

Trong tích tắc nổ súng, thân thể của hắn ngã xuống, sinh mạng hoàn toàn rời bỏ thân thể, viên đạn cuối cùng chính xác bắn vào ngực của Cẩu Oa.

Chiến mã của Cẩu Oa phi nhanh về phía trước, nó chưa biết chủ nhân của nó đã rời bỏ thế giới này. Thi thể của Cẩu Oa chầm chậm rơi xuống, ngã bên trái chiến mã, chân vẫn còn trên bàn đạp, súng tiểu liên vẫn ở trên người, báng súng kéo một vệt dài trên mặt cỏ mềm.

Tới khi chạy được 300, chiến mã mới dần dừng bước, nó cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác thường của chủ nhân, chiến mã cuối cùng dừng bước quay đầu nhìn chủ nhân, phát ra tiếng hí dài. Đáng tiếc Cẩu Oa không còn hô hấp nữa, một chận còn treo trên bàn đạp, thân thể mềm oặt dựa vào mặt đất.

Máu tươi từ ngựa hắn chầm chậm rỉ ra thuận theo tay phải, nhỏ lên khẩu súng tiểu liên làm nó bị nhuộm đỏ, máu chảy theo cổ tới mặt của hắn, chảy qua khuôn mặt người thanh niên 21 tuổi này, sau đó thấm vào mảnh ruộng khô cằn bên cạnh.

Hàn Giai thúc ngựa chạy tới bên cạnh Cẩu Oa, thẫn thờ nhảy xuống ngựa, đưa tay rờ lên ngực hắn, phát hiện ra tim không còn đập nữa rồi. Cẩu Oa đã đi rồi.

Rất lâu trước đó, tiểu chiến sĩ Cẩu Oa chưa tới 17 tuổi nói, chết ở trên chiến trường là kết cục tốt nhất, giống như tiền bối Hợi Cách Lỗ của bọn họ vậy. Khi nói câu nói này, tới râu của Cẩu Oa còn chưa có, song không ai coi lời nói này không phải là thật, người làm lính đánh trận, hi sinh là chuyện có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, dù là tướng quân cũng không ngoại lệ.

Nhưng không ai ngờ được rằng hắn sẽ ra đi vào lúc này, vào thời khắc thắng lợi đã sắp đến hắn lại lặng lẽ ra đi, thậm chí còn không kịp để lại một lời trăn trối đã vội vã ra đi rồi. Quan quân thiếu niên vừa mới được chuyển từ binh nhì lên trung úy lục quân, còn chưa kịp thể hiện tài năng trẻ của mình, còn chưa kịp thực hiện lí tưởng hoài bão của hắn đã âm thầm ra đi như thế.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ bên cạnh cũng lần lượt đi tới, nhảy xuống ngựa lần lượt bỏ mũ xuống, im lặng đứng trang nghiêm, tỏ lòng thành kính với chiến hữu đã hi sinh. Hàn Giai cắn mạnh môi, đem số hiệu nhuốm máu của Cẩu Oa gỡ xuống, tên ghi trên đó là Lý Thiên Hữu, đó là tên thực của Cẩu Oa, nhưng mỗi người trong đại đội đều thích gọi hắn một cách thân thiết là Cẩu Oa.

Số hiệu vẫn còn ấm, tựa hồ mang theo nhiệt độ thân thể của Cẩu Oa, nhưng nó mau chóng lạnh băng, cuối cùng thành miếng sắt không có tình cảm. Hàn Giai cất số hiệu vào trong lòng, lặng lẽ đứng lên, hạ mũ xuống trang nghiêm giơ tay lên kính lễ với liệt sĩ 21 tuổi dưới mặt đất.

Lợi Cách Lỗ, Cẩu Oa đều đi rồi, nhưng giọng nói, khuôn mặt của bọn họ vĩnh viễn lưu lại trong trái tim của hắn. Hợi Cách Lỗ là ân sư của hắn, là người đưa hắn vào đại gia đình kỵ binh quân Lam Vũ, chỉ đạo hắn thành một quân nhân hợp cách, kích lệ hắn tiếp tục chiến đấu.

Cẩu Oa thì hiếu động, nhiệt huyết đơn thuần, là bằng hữu tốt nhất, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, hiện giờ bọn họ đều đã hi sinh sinh mạng của mình vì sự nghiệp của quân Lam Vũ, hương hồn của bọn họ vĩnh viễn ghi trên lá cờ sư thứu màu lam này.

Nhấc thi thể của Cẩu Oa đặt lên lưng ngựa, chuẩn bị giao cho nhân viên phía sau xử lý, Hàn Giai gỡ súng của Cẩu Oa xuống, lau khô vết máu trên đó, trịnh trọng giao phó cho phó thủ của Cẩu Oa, nghiêm giọng nói:

-Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là đội trưởng đội 3.

Hàn Giai tung mình lên ngựa, trầm giọng hô:

-Tiến lên. Mục tiêu là Thành Quang Minh.

Cờ bay phất phới, kỵ binh Liệp Ưng tiếp tục như dòng nước lũ đổ về phía trước. Phía trước chính là thành Quang Minh.

.............

Quán rượu ở thành Quang Minh.

thành Quang Minh vào buổi chiều trong đó có chút vắng vẻ, trên con đường thẳng tắp chỉ có đội tuần tra của quân Mã Toa uể oải đi lại, lưu ở phía sau lưng những cái bóng dài. Ánh mặt trời tận tình đem ánh sáng chiếu lên những phiến đá trắng thô ráp ở tường thành thành Quang Minh, phản xạ ánh sáng chói lòa.

Trên thành lâu, rõ ràng thấy dấu vết của việc thi công gấp gáp, một số viên đá mép còn chưa được cắt phẳng đã được chất lên, trông cực kỳ sần sùi, giống như là đống củi do đám trẻ con đắp lên, không thể mang tới cảm giác an toàn cho người khác.

Cờ hoàng kim sư tử trên tường thành đại khái không chịu nổi ánh mặt trời mãnh liệt, ủ rũ cúi gặp xuống, quấn chặt vào cán cờ, xa xa nhìn lại giống như một cây thương lớn. Không có gió, đất trời nóng nực cứ như cả đá cũng có thể bị hòa tan, ánh sáng giống như phản xạ trên mặt đất cũng làm người ta không thể nào mở mắt ra được, những binh sĩ bị kéo lên tường thành cảnh giới chỉ chưa tới nửa tiếng là ngất xỉu.

Cuối cùng quân Mã Toa chỉ đành bỏ canh gác, vì thế toàn bộ tường thành thành Quang Minh trông qua hết sức trống trải một người cũng không có, dường như toàn bộ số người đều đã đi sạch rồi. Quan rượu cổ nhất thành Quang Minh, đặt ở phía tây nam thành, là một tửu quán cực lớn dùng gỗ dựng lên, ông chủ nghe nói là người Mạt Nạp Tư, tới từ thảo nguyên Phan Mạt Tư.

Đó là một dân tộc chung sống rất tệ với người tộc Bản Đô, thường xuyên bị kỵ binh Bản Đô xâm nhập và quấy nhiễu, hiện giờ số tộc nhân còn xót lại nghe nói chỉ còn chưa tới một vạn người, là đối tượng được triều đình Mã Toa trọng điểm phản bộ. Sở trường duy nhất của người Mạt Nạp Tư là ủ rượu, rượu trắng mạnh nhất, ngon nhất trên thế giới này đều do người Mạt Nạp Tư ủ ra, cũng vì thế mà bọn họ bị kỵ binh Bản Đô hết sức chú ý, bởi vì kỵ binh Bản Đô tên nào tên nấy đều là con ma men.

Quá trình xây dựng thành Quang Minh bị ngắt quãng liên tục, tới mấy tháng trước với hoàn toàn kết thúc, tửu quán đã không kịp xây dựng nữa, vì thế người Mạt Nạp Tư thông minh dùng gỗ dựng thành tửu quán. Ở bên trong tửu quán đặt bốn cái thùng rượu cực lớn, tạm thời coi như là nơi chứa rượu, điều này ngược lại còn làm tửu quán này trong vô cùng đặc biệt, mỗi một người qua lại thành Quang Minh đều bị kiến trúc này thu hút.

Chuyện làm ăn của tửu quán này rất tốt, cho dù vào thời khắc giông bão sắp kéo tới này cũng như thế. Xoay lưng lại ánh mặt trời, một quan quân Mã Toa cúi đầu đi vào tửu quán, hắn mặc một bộ đồng phục không có quân hàm, trông qua không có gì khác biệt gì mấy với các quan quân Mã Toa thông thường.

Lúc này quan quân Mã Toa không còn là nhân vật được săn đón nữa rồi, bọn chúng bị dân chúng cực kỳ khinh bỉ, bởi thế nên khi tiến vào tửu quán cũng không có người nào chú ý lắm, chỉ có mấy người đang uống rượu nhìn qua, phát hiện ra là khách quen ở nơi này, vì thế không quan tâm nữa.

Quan quân Mã Toa đó chừng 50 tuổi, mũi rất cao, hốc mắt rất sâu, mắt hơi đỏ, khi đi đường lưng hơi gù xuống, kỳ thực đây không phải là bộ dạng vốn có của hắn, chỉ do gần đây công tác quá mệt mỏi, làm lưng của hắn tổn thương nghiêm trọng, nên hắn mới tạm thời khom lưng xuống, để tạm thời giảm bớt đau đớn. Nguồn: http://truyenyy.com

Hắn chính là thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư của quân đoàn Lôi Đình. Mỗi buổi chiều, Mặc Nhĩ Tư đều đúng giờ này xuất hiện ở nơi này, dùng thứ rượu mạnh nhất làm tê liệt thần kinh của bản thân, hắn cảm thấy nếu không làm như thế thì thần kinh không chịu nổi mà suy xụp.

Là quan quân tình báo, tin tức của hắn nhận được toàn là tin xấu, quân Lam Vũ đã đạp quân Mã Toa xuống dưới bùn rồi, dù là quân đội Mã Toa hay nước Mã Toa đều ở bên vực thẳm rồi, Mặc Nhĩ Tư cũng thấy mình sắp sụp đổ rồi. Hôm nay quán rượu không đông, chỉ có lác đác vài nhóm người, nhưng bàn này cũng có người, có lẽ là cảm nhận được thế cục không ổn, có lẽ tuyệt vọng vì tương lai của Mã Toa, người tới uống đều nốc từng ngụm lớn, đề dùng rượu né tránh hiện thực tàn khốc.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status