Chiến trường hỗn loạn, cát bụi mịt mù, tiếng ngựa hí vang, nhưng ba người lãnh đạo của ba quân lại rất bình tĩnh.
An Ninh Hề nhìn cung tên trong tay, khẽ thở dài, một mũi tên này không những tỏ rõ thái độ ủng hộ Tây Hoa của Nam Chiêu, mà đồng thời cũng đã kéo Nam Chiêu vào phân tranh thiên hạ. Từ nay về sau chiến tranh xảy ra, nàng không thể đứng ngoài cuộc được nữa rồi.
Ngày này sớm muộn gì cũng phải đến, muốn tránh cũng tránh không được, tiếng thở dài này của An Ninh Hề chỉ là vì cảm thấy Nam Chiêu bị cuốn vào lúc này hơi sớm thôi, nhưng nàng tuyệt không hối hận.
Nàng không suy nghĩ nữa, quay đầu nói với Hoắc Tiêu nói: "Phái năm ngàn binh mã từ hai hướng nam bắc giúp Tây Hoa mở vòng vây." Lúc này nàng đang ở vị trí giữa hai đội quân, muốn phá vòng vây thì phải tấn công từ hai bên cánh, cũng chính là hai hướng nam bắc.
Hoắc Tiêu nhận lệnh, tạm thời bỏ qua chuyện nàng trực tiếp xông lên, đưa mắt nhìn Vũ Chi Duệ và Yến Lạc bên cạnh An Ninh Hề, ý bảo hai người họ chú ý an toàn của An Ninh Hề, lại quay đầu ra lệnh cho mấy phó tướng, xong mới quay ngựa lại cùng Ngô Trinh điều binh đi.
Lúc này An Ninh Hề mới đưa mắt nhìn Phong Dực, có điều khoảng cách của hai người khá xa, khuôn mặt của hắn bị mũ sắt che đi hơn nửa, chỉ nhìn thấy được cặp mắt sáng ngời. An Ninh Hề hơi mỉm cười, nhìn dáng vẻ này của hắn thì xem ra thân thể đã tốt hơn trước kia nhiều rồi.
Quay đầu nhìn sang Sở Nghiệp Kỳ, hắn đang cau mày nhìn nàng, An Ninh Hề khẽ ngửa đầu, nụ cười lạnh lùng, sự khiêu khích rõ ràng trong ánh mắt.
Sở Nghiệp Kỳ sửng sốt, còn chưa kịp có phản ứng, phó tướng theo sát phía sau hắn đã giương cung lên bắn. Lúc mũi tên bắn tới, lòng Phong Dực chợt căng thẳng, lại thấy An Ninh Hề vẫn thong dong như trước, mà cô gái che mặt bên cạnh nàng lập tức vung roi, quất mũi tên kia rơi xuống đất như lá rách.
An Ninh Hề không thèm nhìn ánh mắt khiếp sợ của Sở Nghiệp Kỳ, cũng không để ý vẻ mặt yên tâm của Phong Dực, mà chỉ cười nhìn Yến Lạc, "Thế nào? Cây roi này tốt chứ?"
Yến Lạc gật đầu, "Đây là binh khí quý giá được chọn ra từ vương cung dĩ nhiên là vô cùng tốt, Yến Lạc đa tạ Quân thượng ban thưởng."
An Ninh Hề cười cười, sau đó quay đầu nhìn Sở Nghiệp Kỳ cao giọng nói: "Tướng lĩnh Đông Việt thì ra cũng chỉ như thế mà thôi, một cung nữ nho nhỏ bên cạnh bản cung cũng không qua được, thế mà đòi dẫn binh đánh trận!"
Sở Nghiệp Kỳ nghe vậy sắc mặt liền lập tức thay đổi.
Dù An Ninh Hề không nhìn rõ được vẻ mặt sau mũ sắt của Sở Nghiệp Kỳ, cũng cảm thấy được hắn đang vô cùng tức giận, ngay cả con ngựa hắn cưỡi cũng không đang đạp chân không ngừng.
Nàng thầm cười lạnh, hắn quả nhiên vẫn thiếu kiên nhẫn như thế. Mười năm sống an nhàn sung sướng, đi đâu cũng nhận được những khuôn mặt tươi cười xu nịnh, hẳn là nhiều năm chưa bị khiêu khích như thế này? Cho nên hắn đang vô cùng tức giận, mà một khi đã tức giận thì đương nhiên suy nghĩ cũng rối loạn.
Ngay lập tức, Sở Nghiệp Kỳ đột nhiên vung cao tay lên rồi phất mạnh xuống, tướng lĩnh phía sau hắn nhận được lệnh lập tức hô vang: "Toàn lực tấn công!"
Phong Dực nhìn quân Đông Việt ào ào xông tới, khóe miệng nhếch lên nói với Tần Hạo: "Đến lúc rồi, quân Đông Việt đã tấn công toàn lực, quân Nam Chiêu sẽ từ hai bên bắc nam giúp chúng ta phá vòng vây."
Tần Hạo sửng sốt, "Tướng quân không sử dụng trận pháp kia nữa?"
Phong Dực nhìn hắn, lại quay đầu nhìn An Ninh Hề, cười cười, "Nữ Hầu đã nhiệt tình trợ giúp như vậy chúng ta cũng nên nhận lấy thôi. Đối phó Đông Việt không vội, hơn nữa hôm nay chúng ta thiên thời địa lợi, lại thêm cả nhân hòa, còn sợ không thắng được sao?"
Như vậy mặc dù sẽ kéo dài thời gian đánh nhau nhưng lại có thể giúp giảm bớt thương vong cho Tây Hoa rất nhiều.
Tần Hạo thấy hắn đột nhiên thay đổi đấu pháp như vậy thoáng ngập ngừng, vẻ mặt Phong Dực liền trở nên lạnh lùng, quay đầu nhìn hắn, "Tần tướng quân, đây là chiến trường!"
Tần Hạo lập tức hiểu ra, vội vàng nhận lệnh, lập tức vung cao cờ lệnh màu vàng trong tay phất ba cái, rồi lần lượt vung sang hai phía nam bắc. Quân Tây Hoa nhận được hiệu lệnh, dưới sự chỉ huy của Viên Chí và Lật Anh Thiến lập tức xông sang hai bên phá vòng vây.
Năm ngàn quân của An Ninh Hề do Hoắc Tiêu dẫn binh đang ở phía nam cách đấy không xa. Thấy tình hình lúc này, hắn phất tay với Ngô Trinh ở phía đối diện, Ngô Trinh nhận được hiệu lệnh, lập tức dẫn quân từ phía bắc tràn xuống, mà cánh quân còn lại do chính Hoắc Tiêu dẫn đầu từ phía nam xông lên.
Lúc này Sở Nghiệp Kỳ mới biết An Ninh Hề cố ý khiêu khích khiến hắn mất bình tĩnh mà lệnh cho cánh quân chủ lực của mình tự chui vào lưới chịu trói. Binh lính Nam Chiêu từ hai hướng nam bắc tràn tới, quân Tây Hoa lại từ trong vòng vây đánh ra, binh mã Đông Việt chẳng phải là bị kẹp ở giữa mặc người ra chém giết rồi sao?
Thấy quân Đông Việt thương vong nghiêm trọng, còn quân Tây Hoa sắp đột phá được vòng vây, một phó tướng phía sau hắn vội vàng hỏi: "Vương thượng, có nên lệnh cho mấy vạn quân còn lại tấn công không?"
Sở Nghiệp Kỳ nhíu mày, đưa mắt nhìn An Ninh Hề, mà người kia vẫn vô cùng thong dong. Tầm mắt của hắn lại nhìn đội quân Nam Chiêu xếp hàng nghiêm chỉnh phía sau lưng nàng, trong lòng kinh ngạc, không ngờ quân kỷ Nam Chiêu quy củ như thế. Sau quay đầu nhìn cách tác chiến của binh lính mà Hoắc Tiêu và Ngô Trinh dẫn theo, mắt hắn híp lại, sự kinh ngạc trong lòng càng nhiều hơn. Từ lúc nào thực lực quân sự Nam Chiêu đã mạnh như vậy?
"Vương thượng?" Phó tướng phía sau thấy hắn hồi lâu không đáp liền gọi một tiếng.
Sở Nghiệp Kỳ hoàn hồn, phất tay, giọng nói đè nén tức giận, "Thu binh!"
Phó tướng sững sờ, sau khi phản ứng lại liền phát lệnh.
Quân Đông Việt thấy Tây Hoa liên tục rút lui liền lơ là cảnh giác, hôm nay đột nhiên chịu sự phản kích mạnh mẽ như vậy trong chốc lát không lấy lại được tinh thần bị đánh cho tan tác, lúc này nhận được lệnh lui liền lập tức chạy về.
An Ninh Hề thấy quân Đông Việt rút về, tiếc nuối mỉm cười, xem ra Sở Nghiệp Kỳ chín chắn hơn mười năm trước nhiều rồi, trong thời khắc quan trọng liền phát lệnh lui binh, chỉ tiếc là hôm nay nàng không được nhìn thấy dáng vẻ thảm bại rút chạy của hắn. Ánh mắt của nàng quét vể phía chiến trường, nụ cười sâu hơn, ít ra hôm nay quân Đông Việt đã bị tổn thất nặng nề.
Phong Dực nhìn theo hướng Sở Nghiệp Kỳ rút lui, lắc đầu thở dài, "Xem ra Đông Việt vương vẫn chưa có ý định rút quân, chúng ta hạ trại ở đây, tạm thời chờ hành động tiếp theo của hắn."
Tần Hạo đang định quay đầu đi thực hiện, Phong Dực chợt gọi hắn lại, tuy đang nói với hắn nhưng ánh mắt lại nhìn về phía An Ninh Hề, "Hỏi Nữ Hầu xem nàng ấy muốn hạ trại ở đâu?"
Tần Hạo gật đầu, phi ngựa chạy tới chỗ An Ninh Hề. Đám người Hoắc Tiêu cũng đã thu binh trở lại đứng ở phía sau An Ninh Hề.
Tần Hạo đánh ngựa tới trước mặt An Ninh Hề chắp tay, có điều vẻ mặt hắn lại do dự, hắn không biết nên xưng là Quân thượng hay là Nữ Hầu đây. Theo lý mà nói hắn chỉ cần xưng Nữ Hầu là được, nhưng mặc dù Nữ Hầu là cách gọi phổ biến của những nước khác lại mang theo ít nhiều khinh miệt. Vì vậy hắn mới do dự, nhưng với thân phận của hắn lúc này quả thật không tiện xưng là Quân thượng.
An Ninh Hề đoán được khó xử của hắn, cười cười, "Tần tướng quân có gì cứ nói."
Tần Hạo thở phào một cái, cảm thấy xưng Nữ Hầu vẫn là hợp lý nhất, "Mạt tướng phụng lệnh tướng quân Phong Dực tới hỏi Nữ Hầu địa điểm hạ trại."
An Ninh Hề nhìn ánh hoàng hôn phía chân trời, rồi liếc nhìn doanh trại Tây Hoa cách đó không xa, hơi mỉm cười nói: "Nam Chiêu tới tương trợ Tây Hoa dĩ nhiên là hạ trại cũng một chỗ với Tây Hoa rồi, quân Nam Chiêu hạ trại gần quân doanh Tây Hoa là được."
Tần Hạo chắp tay nhận lệnh, xin cáo lui rồi đánh ngựa về bẩm báo với Phong Dực.
An Ninh Hề thấy Phong Dực sau nghe Tần Hạo bẩm báo xong, quay đầu nhìn nàng cười nhẹ, sau đó đánh ngựa đi về phía quân doanh Tây Hoa, không còn biểu hiện gì nữa.
Hoắc Tiêu bên cạnh An Ninh Hề có chút không vui nhíu mày, "Vị tướng quân Phong Dực kia ngay cả một lời cảm tạ cũng không có đã quay ngựa rời đi như vậy không phải là không có lễ nghi rồi sao?"
An Ninh Hề cười khẽ mấy tiếng, không trả lời. Nếu Hoắc Tiêu biết tướng quân Phong Dực chính là công tử Tri Ngọc trong hậu cung của nàng không biết sẽ có phản ứng thế nào đây.
Nàng đưa mắt nhìn Hoắc Tiêu, "Không cần để ý những thứ này, người trên sa trường vốn thoải mái không câu nệ, Hoắc đô đốc nên hiểu điểm này mới đúng chứ." Nàng chỉ khoảng đất trống bên cạnh doanh trại Tây Hoa, "Phái người đi hạ trại thôi."
Hoắc Tiêu lúc này mới bỏ qua, phái binh lính đi hạ trại.
Chuyện quân Đông Việt bị hai phe Tây Hoa và Nam Chiêu giáp công nhanh chóng đã truyền về Đông Việt. Màn đêm buông xuống, vương cung Đông Việt vắng chủ nhân yên tĩnh hơn rất nhiều.
Quách Tuệ Nguyệt vừa mới dụ con trai ngủ xong liền có thị nữ vào báo phụ thân nàng - Quách tướng quân cầu kiến. Quách Tuệ Nguyệt thắc mắc sao phụ thân nàng lại tới muộn như vậy, nhưng vẫn sửa sang lại quần áo lập tức ra đón.
"Phụ thân tới muộn thế này là có việc gì thế?" Quách Tuệ Nguyệt ngăn không để Quách tướng quân hành lễ, đỡ ông ngồi xuống ghế.
"Khởi bẩm vương hậu nương nương, muộn thế này thần tới là vì có chuyện muốn bàn." Năm nay Quách tướng quân đã sáu mươi tuổi, tuy không lập chiến công hiển hách cho Đông Việt nhưng cũng vì bảo vệ Đông Việt mà vào sinh ra tử vô số lần, nay Quách Tuệ Nguyệt làm chủ hậu cung, ông ta càng nhận được sự nể trọng của Sở Nghiệp Kỳ.
Quách Tuệ Nguyệt nghe ông nói vậy, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, không rõ hỏi, "Phụ thân có chuyện gì?"
Quách tướng quân thở dài, "Nương nương chắc chưa biết, Vương thượng phải chịu nhục trên chiến trường Tây Hoa rồi."
Quách Tuệ Nguyệt vừa nghe lập tức sốt ruột, "Sao lại chịu nhục?"
"Cựu thần mới vừa nhận được tin tức, vốn dĩ Đông Việt đã đánh bại được Tây Hoa nhưng không biết tại sao Nam Chiêu lại đột nhiên dẫn quân tới khiến quân Đông Việt phải rút lui vài chục dặm."
Quách Tuệ Nguyệt sửng sốt, "Nữ Hầu ư?" Nàng cắn môi dưới, ánh sáng trong mắt chớp tắt.
Quách Tuệ Nguyệt đã nghi ngờ thân phận của An Ninh Hề từ lúc nàng phá hỏng kế hoạch của Sở Nghiệp Kỳ trong lần nàng tới vương cung Đông Việt khi trước, mà hôm nay nàng ta lại trợ giúp Tây Hoa đối đầu với Đông Việt, chẳng lẽ... nàng ta chính là người kia?
Nàng nghĩ tới chuyện này không phải vì thông minh hơn người mà chỉ đơn giản là chột dạ thôi. Đối với nàng, nỗi sợ lớn nhất cuộc đời này chính là Tiêu Như Thanh vẫn còn sống trở về tìm nàng báo thù.
"Phụ thân nói cho con chuyện này làm gì?" Quách Tuệ Nguyệt khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, không hiểu nhìn Quách tướng quân.
"Aizz, lúc trước tướng quân Tuyên Tử Đô phản đối Vương thượng đi gây chiến với Tây Hoa, hôm nay Vương thượng chịu nhục như thế, Tuyên tướng quân dù muốn đi trợ giúp cũng không thể mở miệng, cựu thần tới là muốn nương nương viết một lá thư khuyên nhủ Vương thượng đồng ý để cựu thần và Tuyên tướng quân xuất binh cứu trợ, nếu không một mình Đông Việt đối đầu với hai nước, hơn nữa còn có Phong Dực, cựu thần thật sự rất lo lắng."
Quách Tuệ Nguyệt nhíu nhíu mày, khó xử nhìn ông, "Không phải phụ thân không biết, con ở hậu cung không được tham dự vào chuyện quốc gia đại sự, Vương thượng cũng không muốn con nhúng tay vào những chuyện này, nếu hôm nay lại đột nhiên viết thư cho Vương thượng chẳng phải sẽ khiến Người không vui sao?"
Quách tướng quân nghe vậy thở dài, "Đúng rồi, cựu thần quên mất chuyện này, cũng bởi vì năm đó Tiêu Như...."
"Phụ thân!" Quách Tuệ Nguyệt đột nhiên cao giọng ngắt lời Quách tướng quân, sắc mặt đã tái nhợt, "Không được nhắc đến cái tên đó."
Quách tướng quân thấy nàng như vậy lại thở dài, "Theo ta thấy tình cảm của con và cô gái kia rất sâu đậm, nhắc tên nàng càng khiến con đau lòng hơn, ta sẽ không nhắc lại nữa."
Quách Tuệ Nguyệt thở phào, lúc này Quách tướng quân mới nói tiếp: "Nếu năm đó không phải cô gái kia muốn mưu phản thì sao bây giờ Vương thượng lại không cho con tham gia vào chính sự được chứ? Nhưng như vậy cũng tốt, thân là phụ nữ nên giúp chồng dạy con là được rồi. Huống chi Vương thượng sủng ái con như vậy, hậu cung từ trước đến nay đều chỉ có mình con, đây chính là vinh sủng lớn nhất rồi.”
Sắc mặt Quách Tuệ Nguyệt tốt hơn nhiều, mỉm cười gật đầu, lông mi từ từ rũ xuống, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng loạn.
Cái gọi là vị cố nhân kia có ý mưu phản rồi vì bị bại lộ mà nhảy xuống vách núi tự sát đều là nàng tạo ra thôi. Trong lòng cô ta chỉ có Sở Nghiệp Kỳ sao lại muốn mưu phản được? Đáng tiếc, cũng chính vì điểm này cho nên nàng mới phải trừ khử cô ả.
Hai cô gái cùng yêu một người đàn ông thì chỉ dẫn đến kết cục ngươi sống ta chết thôi.
May mắn là nàng dựa vào sự tin tưởng của Tiêu Như Thanh và tính đa nghi của Sở Nghiệp Kỳ mới thắng được trận này.
Nàng cười lạnh, không thể trách nàng được, muốn trách chỉ nên trách cái gọi là tình yêu không gì không lay chuyển được của bọn họ thôi. Nếu như Sở Nghiệp Kỳ thật lòng tin tưởng cô ta, sao có thể dễ dàng tin những lời bịa đặt kia của nàng được? Mặc dù lúc ấy nàng mua chuộc rất nhiều người làm chứng cho mình, cũng ngụy tạo vật chứng, nhưng cuối cùng cũng phải trách số mệnh cô ta không tốt, hoặc là vốn dĩ Sở Nghiệp Kỳ yêu cô ta không đủ sâu đậm, trong lòng chàng chỉ có thống trị thiên hạ thôi.
Quách Tuệ Nguyệt cảm thấy may mắn vì mình hiểu rõ Sở Nghiệp Kỳ, cũng càng cảm thấy may mắn vì mình không có tham vọng như thế. Với nàng, chỉ cần ở bên cạnh Sở Nghiệp Kỳ, sinh con đẻ cái cho chàng là nàng đã đủ hạnh phúc rồi. Nàng không có bản lĩnh như Tiêu Như Thanh khiến Sở Nghiệp Kỳ phải kiêng kỵ, cho nên cuối cùng nàng mới là người giành được người đàn ông này.
Nhiều lúc nàng cũng nghĩ, không biết mình có được linh hồn của người hiện đại là may mắn hay bất hạnh nữa. Có điều yêu chính là yêu, nàng không khống chế được, nếu như có thể khống chế thì mười năm trước nàng đã không làm những chuyện kia rồi.
Nhớ lại chuyện cũ khiến Quách Tuệ Nguyệt không vui, nàng mấp máy môi nói với Quách tướng quân: "Nếu phụ thân muốn đi cứu trợ Vương thượng hay là tự viết thư đi, Vương thượng không cho phép hậu cung tham gia vào chính sự, con tuyệt đối không dám trái lệnh."
Quách tướng quân nghe vậy chỉ nhẹ gật đầu, đứng dậy cáo lui.
Sau khi hắn rời đi, Quách Tuệ Nguyệt suy nghĩ một lát, xoay người đi vào phía trong viết một lá thư, đưa cho thái giám tâm phúc bên người, "Giao lá thư này cho Tiêu thừa tướng, nhớ phải lén giao cho ông ta, không được để cho bất kỳ ai biết, cũng không được để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy là ngươi đưa tới."
Thái giám kia lập tức nhận lệnh, nhét thư vào trong ngực rồi đi ra ngoài.
Quách Tuệ Nguyệt bước mấy bước, trong lòng không sao bình tĩnh lại được, nàng đi tới cửa điện đưa mắt nhìn về phía tây, bóng đêm mịt mờ như con thú hung ác nuốt chửng hết tất cả mọi thứ. Trong mắt nàng thoáng hiện vẻ hoảng loạn, vô thức lẩm bẩm: "Là cô sao? Là cô đã trở lại sao?" Nhưng rồi nàng đột nhiên tỉnh táo lại, lắc lắc đầu, cố hết sức đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, xoay người đi vào phía trong điện, bước chân hỗn loạn.
Nhưng nàng ta không thể biết được, thế cục thiên hạ đã hoàn toàn thay đổi, mà nỗi sợ hãi lớn nhất của nàng cũng đã xuất hiện.
An Ninh Hề nhìn cung tên trong tay, khẽ thở dài, một mũi tên này không những tỏ rõ thái độ ủng hộ Tây Hoa của Nam Chiêu, mà đồng thời cũng đã kéo Nam Chiêu vào phân tranh thiên hạ. Từ nay về sau chiến tranh xảy ra, nàng không thể đứng ngoài cuộc được nữa rồi.
Ngày này sớm muộn gì cũng phải đến, muốn tránh cũng tránh không được, tiếng thở dài này của An Ninh Hề chỉ là vì cảm thấy Nam Chiêu bị cuốn vào lúc này hơi sớm thôi, nhưng nàng tuyệt không hối hận.
Nàng không suy nghĩ nữa, quay đầu nói với Hoắc Tiêu nói: "Phái năm ngàn binh mã từ hai hướng nam bắc giúp Tây Hoa mở vòng vây." Lúc này nàng đang ở vị trí giữa hai đội quân, muốn phá vòng vây thì phải tấn công từ hai bên cánh, cũng chính là hai hướng nam bắc.
Hoắc Tiêu nhận lệnh, tạm thời bỏ qua chuyện nàng trực tiếp xông lên, đưa mắt nhìn Vũ Chi Duệ và Yến Lạc bên cạnh An Ninh Hề, ý bảo hai người họ chú ý an toàn của An Ninh Hề, lại quay đầu ra lệnh cho mấy phó tướng, xong mới quay ngựa lại cùng Ngô Trinh điều binh đi.
Lúc này An Ninh Hề mới đưa mắt nhìn Phong Dực, có điều khoảng cách của hai người khá xa, khuôn mặt của hắn bị mũ sắt che đi hơn nửa, chỉ nhìn thấy được cặp mắt sáng ngời. An Ninh Hề hơi mỉm cười, nhìn dáng vẻ này của hắn thì xem ra thân thể đã tốt hơn trước kia nhiều rồi.
Quay đầu nhìn sang Sở Nghiệp Kỳ, hắn đang cau mày nhìn nàng, An Ninh Hề khẽ ngửa đầu, nụ cười lạnh lùng, sự khiêu khích rõ ràng trong ánh mắt.
Sở Nghiệp Kỳ sửng sốt, còn chưa kịp có phản ứng, phó tướng theo sát phía sau hắn đã giương cung lên bắn. Lúc mũi tên bắn tới, lòng Phong Dực chợt căng thẳng, lại thấy An Ninh Hề vẫn thong dong như trước, mà cô gái che mặt bên cạnh nàng lập tức vung roi, quất mũi tên kia rơi xuống đất như lá rách.
An Ninh Hề không thèm nhìn ánh mắt khiếp sợ của Sở Nghiệp Kỳ, cũng không để ý vẻ mặt yên tâm của Phong Dực, mà chỉ cười nhìn Yến Lạc, "Thế nào? Cây roi này tốt chứ?"
Yến Lạc gật đầu, "Đây là binh khí quý giá được chọn ra từ vương cung dĩ nhiên là vô cùng tốt, Yến Lạc đa tạ Quân thượng ban thưởng."
An Ninh Hề cười cười, sau đó quay đầu nhìn Sở Nghiệp Kỳ cao giọng nói: "Tướng lĩnh Đông Việt thì ra cũng chỉ như thế mà thôi, một cung nữ nho nhỏ bên cạnh bản cung cũng không qua được, thế mà đòi dẫn binh đánh trận!"
Sở Nghiệp Kỳ nghe vậy sắc mặt liền lập tức thay đổi.
Dù An Ninh Hề không nhìn rõ được vẻ mặt sau mũ sắt của Sở Nghiệp Kỳ, cũng cảm thấy được hắn đang vô cùng tức giận, ngay cả con ngựa hắn cưỡi cũng không đang đạp chân không ngừng.
Nàng thầm cười lạnh, hắn quả nhiên vẫn thiếu kiên nhẫn như thế. Mười năm sống an nhàn sung sướng, đi đâu cũng nhận được những khuôn mặt tươi cười xu nịnh, hẳn là nhiều năm chưa bị khiêu khích như thế này? Cho nên hắn đang vô cùng tức giận, mà một khi đã tức giận thì đương nhiên suy nghĩ cũng rối loạn.
Ngay lập tức, Sở Nghiệp Kỳ đột nhiên vung cao tay lên rồi phất mạnh xuống, tướng lĩnh phía sau hắn nhận được lệnh lập tức hô vang: "Toàn lực tấn công!"
Phong Dực nhìn quân Đông Việt ào ào xông tới, khóe miệng nhếch lên nói với Tần Hạo: "Đến lúc rồi, quân Đông Việt đã tấn công toàn lực, quân Nam Chiêu sẽ từ hai bên bắc nam giúp chúng ta phá vòng vây."
Tần Hạo sửng sốt, "Tướng quân không sử dụng trận pháp kia nữa?"
Phong Dực nhìn hắn, lại quay đầu nhìn An Ninh Hề, cười cười, "Nữ Hầu đã nhiệt tình trợ giúp như vậy chúng ta cũng nên nhận lấy thôi. Đối phó Đông Việt không vội, hơn nữa hôm nay chúng ta thiên thời địa lợi, lại thêm cả nhân hòa, còn sợ không thắng được sao?"
Như vậy mặc dù sẽ kéo dài thời gian đánh nhau nhưng lại có thể giúp giảm bớt thương vong cho Tây Hoa rất nhiều.
Tần Hạo thấy hắn đột nhiên thay đổi đấu pháp như vậy thoáng ngập ngừng, vẻ mặt Phong Dực liền trở nên lạnh lùng, quay đầu nhìn hắn, "Tần tướng quân, đây là chiến trường!"
Tần Hạo lập tức hiểu ra, vội vàng nhận lệnh, lập tức vung cao cờ lệnh màu vàng trong tay phất ba cái, rồi lần lượt vung sang hai phía nam bắc. Quân Tây Hoa nhận được hiệu lệnh, dưới sự chỉ huy của Viên Chí và Lật Anh Thiến lập tức xông sang hai bên phá vòng vây.
Năm ngàn quân của An Ninh Hề do Hoắc Tiêu dẫn binh đang ở phía nam cách đấy không xa. Thấy tình hình lúc này, hắn phất tay với Ngô Trinh ở phía đối diện, Ngô Trinh nhận được hiệu lệnh, lập tức dẫn quân từ phía bắc tràn xuống, mà cánh quân còn lại do chính Hoắc Tiêu dẫn đầu từ phía nam xông lên.
Lúc này Sở Nghiệp Kỳ mới biết An Ninh Hề cố ý khiêu khích khiến hắn mất bình tĩnh mà lệnh cho cánh quân chủ lực của mình tự chui vào lưới chịu trói. Binh lính Nam Chiêu từ hai hướng nam bắc tràn tới, quân Tây Hoa lại từ trong vòng vây đánh ra, binh mã Đông Việt chẳng phải là bị kẹp ở giữa mặc người ra chém giết rồi sao?
Thấy quân Đông Việt thương vong nghiêm trọng, còn quân Tây Hoa sắp đột phá được vòng vây, một phó tướng phía sau hắn vội vàng hỏi: "Vương thượng, có nên lệnh cho mấy vạn quân còn lại tấn công không?"
Sở Nghiệp Kỳ nhíu mày, đưa mắt nhìn An Ninh Hề, mà người kia vẫn vô cùng thong dong. Tầm mắt của hắn lại nhìn đội quân Nam Chiêu xếp hàng nghiêm chỉnh phía sau lưng nàng, trong lòng kinh ngạc, không ngờ quân kỷ Nam Chiêu quy củ như thế. Sau quay đầu nhìn cách tác chiến của binh lính mà Hoắc Tiêu và Ngô Trinh dẫn theo, mắt hắn híp lại, sự kinh ngạc trong lòng càng nhiều hơn. Từ lúc nào thực lực quân sự Nam Chiêu đã mạnh như vậy?
"Vương thượng?" Phó tướng phía sau thấy hắn hồi lâu không đáp liền gọi một tiếng.
Sở Nghiệp Kỳ hoàn hồn, phất tay, giọng nói đè nén tức giận, "Thu binh!"
Phó tướng sững sờ, sau khi phản ứng lại liền phát lệnh.
Quân Đông Việt thấy Tây Hoa liên tục rút lui liền lơ là cảnh giác, hôm nay đột nhiên chịu sự phản kích mạnh mẽ như vậy trong chốc lát không lấy lại được tinh thần bị đánh cho tan tác, lúc này nhận được lệnh lui liền lập tức chạy về.
An Ninh Hề thấy quân Đông Việt rút về, tiếc nuối mỉm cười, xem ra Sở Nghiệp Kỳ chín chắn hơn mười năm trước nhiều rồi, trong thời khắc quan trọng liền phát lệnh lui binh, chỉ tiếc là hôm nay nàng không được nhìn thấy dáng vẻ thảm bại rút chạy của hắn. Ánh mắt của nàng quét vể phía chiến trường, nụ cười sâu hơn, ít ra hôm nay quân Đông Việt đã bị tổn thất nặng nề.
Phong Dực nhìn theo hướng Sở Nghiệp Kỳ rút lui, lắc đầu thở dài, "Xem ra Đông Việt vương vẫn chưa có ý định rút quân, chúng ta hạ trại ở đây, tạm thời chờ hành động tiếp theo của hắn."
Tần Hạo đang định quay đầu đi thực hiện, Phong Dực chợt gọi hắn lại, tuy đang nói với hắn nhưng ánh mắt lại nhìn về phía An Ninh Hề, "Hỏi Nữ Hầu xem nàng ấy muốn hạ trại ở đâu?"
Tần Hạo gật đầu, phi ngựa chạy tới chỗ An Ninh Hề. Đám người Hoắc Tiêu cũng đã thu binh trở lại đứng ở phía sau An Ninh Hề.
Tần Hạo đánh ngựa tới trước mặt An Ninh Hề chắp tay, có điều vẻ mặt hắn lại do dự, hắn không biết nên xưng là Quân thượng hay là Nữ Hầu đây. Theo lý mà nói hắn chỉ cần xưng Nữ Hầu là được, nhưng mặc dù Nữ Hầu là cách gọi phổ biến của những nước khác lại mang theo ít nhiều khinh miệt. Vì vậy hắn mới do dự, nhưng với thân phận của hắn lúc này quả thật không tiện xưng là Quân thượng.
An Ninh Hề đoán được khó xử của hắn, cười cười, "Tần tướng quân có gì cứ nói."
Tần Hạo thở phào một cái, cảm thấy xưng Nữ Hầu vẫn là hợp lý nhất, "Mạt tướng phụng lệnh tướng quân Phong Dực tới hỏi Nữ Hầu địa điểm hạ trại."
An Ninh Hề nhìn ánh hoàng hôn phía chân trời, rồi liếc nhìn doanh trại Tây Hoa cách đó không xa, hơi mỉm cười nói: "Nam Chiêu tới tương trợ Tây Hoa dĩ nhiên là hạ trại cũng một chỗ với Tây Hoa rồi, quân Nam Chiêu hạ trại gần quân doanh Tây Hoa là được."
Tần Hạo chắp tay nhận lệnh, xin cáo lui rồi đánh ngựa về bẩm báo với Phong Dực.
An Ninh Hề thấy Phong Dực sau nghe Tần Hạo bẩm báo xong, quay đầu nhìn nàng cười nhẹ, sau đó đánh ngựa đi về phía quân doanh Tây Hoa, không còn biểu hiện gì nữa.
Hoắc Tiêu bên cạnh An Ninh Hề có chút không vui nhíu mày, "Vị tướng quân Phong Dực kia ngay cả một lời cảm tạ cũng không có đã quay ngựa rời đi như vậy không phải là không có lễ nghi rồi sao?"
An Ninh Hề cười khẽ mấy tiếng, không trả lời. Nếu Hoắc Tiêu biết tướng quân Phong Dực chính là công tử Tri Ngọc trong hậu cung của nàng không biết sẽ có phản ứng thế nào đây.
Nàng đưa mắt nhìn Hoắc Tiêu, "Không cần để ý những thứ này, người trên sa trường vốn thoải mái không câu nệ, Hoắc đô đốc nên hiểu điểm này mới đúng chứ." Nàng chỉ khoảng đất trống bên cạnh doanh trại Tây Hoa, "Phái người đi hạ trại thôi."
Hoắc Tiêu lúc này mới bỏ qua, phái binh lính đi hạ trại.
Chuyện quân Đông Việt bị hai phe Tây Hoa và Nam Chiêu giáp công nhanh chóng đã truyền về Đông Việt. Màn đêm buông xuống, vương cung Đông Việt vắng chủ nhân yên tĩnh hơn rất nhiều.
Quách Tuệ Nguyệt vừa mới dụ con trai ngủ xong liền có thị nữ vào báo phụ thân nàng - Quách tướng quân cầu kiến. Quách Tuệ Nguyệt thắc mắc sao phụ thân nàng lại tới muộn như vậy, nhưng vẫn sửa sang lại quần áo lập tức ra đón.
"Phụ thân tới muộn thế này là có việc gì thế?" Quách Tuệ Nguyệt ngăn không để Quách tướng quân hành lễ, đỡ ông ngồi xuống ghế.
"Khởi bẩm vương hậu nương nương, muộn thế này thần tới là vì có chuyện muốn bàn." Năm nay Quách tướng quân đã sáu mươi tuổi, tuy không lập chiến công hiển hách cho Đông Việt nhưng cũng vì bảo vệ Đông Việt mà vào sinh ra tử vô số lần, nay Quách Tuệ Nguyệt làm chủ hậu cung, ông ta càng nhận được sự nể trọng của Sở Nghiệp Kỳ.
Quách Tuệ Nguyệt nghe ông nói vậy, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, không rõ hỏi, "Phụ thân có chuyện gì?"
Quách tướng quân thở dài, "Nương nương chắc chưa biết, Vương thượng phải chịu nhục trên chiến trường Tây Hoa rồi."
Quách Tuệ Nguyệt vừa nghe lập tức sốt ruột, "Sao lại chịu nhục?"
"Cựu thần mới vừa nhận được tin tức, vốn dĩ Đông Việt đã đánh bại được Tây Hoa nhưng không biết tại sao Nam Chiêu lại đột nhiên dẫn quân tới khiến quân Đông Việt phải rút lui vài chục dặm."
Quách Tuệ Nguyệt sửng sốt, "Nữ Hầu ư?" Nàng cắn môi dưới, ánh sáng trong mắt chớp tắt.
Quách Tuệ Nguyệt đã nghi ngờ thân phận của An Ninh Hề từ lúc nàng phá hỏng kế hoạch của Sở Nghiệp Kỳ trong lần nàng tới vương cung Đông Việt khi trước, mà hôm nay nàng ta lại trợ giúp Tây Hoa đối đầu với Đông Việt, chẳng lẽ... nàng ta chính là người kia?
Nàng nghĩ tới chuyện này không phải vì thông minh hơn người mà chỉ đơn giản là chột dạ thôi. Đối với nàng, nỗi sợ lớn nhất cuộc đời này chính là Tiêu Như Thanh vẫn còn sống trở về tìm nàng báo thù.
"Phụ thân nói cho con chuyện này làm gì?" Quách Tuệ Nguyệt khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, không hiểu nhìn Quách tướng quân.
"Aizz, lúc trước tướng quân Tuyên Tử Đô phản đối Vương thượng đi gây chiến với Tây Hoa, hôm nay Vương thượng chịu nhục như thế, Tuyên tướng quân dù muốn đi trợ giúp cũng không thể mở miệng, cựu thần tới là muốn nương nương viết một lá thư khuyên nhủ Vương thượng đồng ý để cựu thần và Tuyên tướng quân xuất binh cứu trợ, nếu không một mình Đông Việt đối đầu với hai nước, hơn nữa còn có Phong Dực, cựu thần thật sự rất lo lắng."
Quách Tuệ Nguyệt nhíu nhíu mày, khó xử nhìn ông, "Không phải phụ thân không biết, con ở hậu cung không được tham dự vào chuyện quốc gia đại sự, Vương thượng cũng không muốn con nhúng tay vào những chuyện này, nếu hôm nay lại đột nhiên viết thư cho Vương thượng chẳng phải sẽ khiến Người không vui sao?"
Quách tướng quân nghe vậy thở dài, "Đúng rồi, cựu thần quên mất chuyện này, cũng bởi vì năm đó Tiêu Như...."
"Phụ thân!" Quách Tuệ Nguyệt đột nhiên cao giọng ngắt lời Quách tướng quân, sắc mặt đã tái nhợt, "Không được nhắc đến cái tên đó."
Quách tướng quân thấy nàng như vậy lại thở dài, "Theo ta thấy tình cảm của con và cô gái kia rất sâu đậm, nhắc tên nàng càng khiến con đau lòng hơn, ta sẽ không nhắc lại nữa."
Quách Tuệ Nguyệt thở phào, lúc này Quách tướng quân mới nói tiếp: "Nếu năm đó không phải cô gái kia muốn mưu phản thì sao bây giờ Vương thượng lại không cho con tham gia vào chính sự được chứ? Nhưng như vậy cũng tốt, thân là phụ nữ nên giúp chồng dạy con là được rồi. Huống chi Vương thượng sủng ái con như vậy, hậu cung từ trước đến nay đều chỉ có mình con, đây chính là vinh sủng lớn nhất rồi.”
Sắc mặt Quách Tuệ Nguyệt tốt hơn nhiều, mỉm cười gật đầu, lông mi từ từ rũ xuống, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng loạn.
Cái gọi là vị cố nhân kia có ý mưu phản rồi vì bị bại lộ mà nhảy xuống vách núi tự sát đều là nàng tạo ra thôi. Trong lòng cô ta chỉ có Sở Nghiệp Kỳ sao lại muốn mưu phản được? Đáng tiếc, cũng chính vì điểm này cho nên nàng mới phải trừ khử cô ả.
Hai cô gái cùng yêu một người đàn ông thì chỉ dẫn đến kết cục ngươi sống ta chết thôi.
May mắn là nàng dựa vào sự tin tưởng của Tiêu Như Thanh và tính đa nghi của Sở Nghiệp Kỳ mới thắng được trận này.
Nàng cười lạnh, không thể trách nàng được, muốn trách chỉ nên trách cái gọi là tình yêu không gì không lay chuyển được của bọn họ thôi. Nếu như Sở Nghiệp Kỳ thật lòng tin tưởng cô ta, sao có thể dễ dàng tin những lời bịa đặt kia của nàng được? Mặc dù lúc ấy nàng mua chuộc rất nhiều người làm chứng cho mình, cũng ngụy tạo vật chứng, nhưng cuối cùng cũng phải trách số mệnh cô ta không tốt, hoặc là vốn dĩ Sở Nghiệp Kỳ yêu cô ta không đủ sâu đậm, trong lòng chàng chỉ có thống trị thiên hạ thôi.
Quách Tuệ Nguyệt cảm thấy may mắn vì mình hiểu rõ Sở Nghiệp Kỳ, cũng càng cảm thấy may mắn vì mình không có tham vọng như thế. Với nàng, chỉ cần ở bên cạnh Sở Nghiệp Kỳ, sinh con đẻ cái cho chàng là nàng đã đủ hạnh phúc rồi. Nàng không có bản lĩnh như Tiêu Như Thanh khiến Sở Nghiệp Kỳ phải kiêng kỵ, cho nên cuối cùng nàng mới là người giành được người đàn ông này.
Nhiều lúc nàng cũng nghĩ, không biết mình có được linh hồn của người hiện đại là may mắn hay bất hạnh nữa. Có điều yêu chính là yêu, nàng không khống chế được, nếu như có thể khống chế thì mười năm trước nàng đã không làm những chuyện kia rồi.
Nhớ lại chuyện cũ khiến Quách Tuệ Nguyệt không vui, nàng mấp máy môi nói với Quách tướng quân: "Nếu phụ thân muốn đi cứu trợ Vương thượng hay là tự viết thư đi, Vương thượng không cho phép hậu cung tham gia vào chính sự, con tuyệt đối không dám trái lệnh."
Quách tướng quân nghe vậy chỉ nhẹ gật đầu, đứng dậy cáo lui.
Sau khi hắn rời đi, Quách Tuệ Nguyệt suy nghĩ một lát, xoay người đi vào phía trong viết một lá thư, đưa cho thái giám tâm phúc bên người, "Giao lá thư này cho Tiêu thừa tướng, nhớ phải lén giao cho ông ta, không được để cho bất kỳ ai biết, cũng không được để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy là ngươi đưa tới."
Thái giám kia lập tức nhận lệnh, nhét thư vào trong ngực rồi đi ra ngoài.
Quách Tuệ Nguyệt bước mấy bước, trong lòng không sao bình tĩnh lại được, nàng đi tới cửa điện đưa mắt nhìn về phía tây, bóng đêm mịt mờ như con thú hung ác nuốt chửng hết tất cả mọi thứ. Trong mắt nàng thoáng hiện vẻ hoảng loạn, vô thức lẩm bẩm: "Là cô sao? Là cô đã trở lại sao?" Nhưng rồi nàng đột nhiên tỉnh táo lại, lắc lắc đầu, cố hết sức đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, xoay người đi vào phía trong điện, bước chân hỗn loạn.
Nhưng nàng ta không thể biết được, thế cục thiên hạ đã hoàn toàn thay đổi, mà nỗi sợ hãi lớn nhất của nàng cũng đã xuất hiện.
/87
|