Ed: Jang Bò
Ta nhắm mắt mở cửa, nặn ra khuôn mặt tươi cười mà ta tự cho là đẹp mắt nhất: Khéo vậy.
Thủy Hành Ca cười như không cười: Không khéo, ta là lần theo tung tích của ngươi đuổi tới.
Mặc dù lời nói không có một chút sát khí nào, nhưng ý muốn giết ta đã thể hiện rõ trong mắt hắn, nhìn bộ dáng đẹp mắt của hắn, nụ cười này, nhất thời trên mặt ta tràn đầy gió xuân. Ta ngay lập tức phỉ nhổ mình, ta đảo mắt thử thăm dò: Không biết giáo chủ có suy nghĩ như thế nào về Tiên Hạc phái của chúng ta? Còn có Thiên Cơ môn, còn có Ngũ Nhạc và Ngũ độc giáo?
Ta đã hỏi rất uyển chuyển, nếu hắn ta không có thành kiến với Ngũ độc giáo, ta lập tức đưa tay cho hắn nhìn, cũng không mất miếng thịt nào.
Ngược lại Thủy Hành Ca rất có tính nhẫn nại, người không biết còn tưởng rằng hắn chính là một thư sinh dịu dàng, ai có thể đoán được hắn lại là một đại ma đầu. Lông mi dài khẽ nhếch, hắn nhìn ta suy nghĩ, nói: Ngươi nói quá nhiều.
Ta che miệng lại: Ta bảo đảm sẽ không nói nhiều như vậy nữa.
Tiên Hạc phái là cái gì, chưa từng nghe qua. Thiên Cơ môn Môn chủ là Minh Chủ võ lâm của Trung Nguyên, thực lực hạng nhất. Ngũ Nhạc phái liên thủ có thể coi là xưng bá một nửa võ lâm, nhưng nếu phân chia ích lợi tất nhiên sẽ nội chiến. Ngũ độc giáo. . . . . . Hạ độc không bằng Đường Môn, võ công đánh không lại Ngũ Nhạc, hơn nữa ngày xưa còn có thù oán với sư phụ của ta. . . . . . Mặt của ngươi sao lại khó coi như vậy?
Ta vuốt vuốt mặt: Không có gì.
Không ngờ hắn còn rất kiên nhẫn nha, rất hợp với bề ngoài tuấn lãng này căn bản là rất có tiền đồ trở thành thiếu niên đại hiệp. Còn chưa kịp nghĩ xong, hắn lại hỏi: Cô còn có gì muốn hỏi?
Ta lắc đầu: Không có, Giáo chủ đại nhân, nước tắm của ta đã sắp lạnh, nếu ngài không có việc gì thì xin bái biệt tại đây, không tiễn ha.
Hắn giơ tay ngăn lại cánh cửa đang đóng, khóe miệng lại dâng lên nụ cười: Ta có một thói quen, không thích thiếu người chết thứ gì, cho nên trước mỗi lần ta ra tay, đều sẽ đặc biệt kiên nhẫn hoàn thành tâm nguyện của bọn họ.
. . . . . . Thật ra thì tâm nguyện của ta là sống sót trở về.
Nghe không hiểu?” Hắn lại đổi giọng: “Hoặc là, ngươi cho ta xem tay phải một chút, nói không chừng ta có thể suy xét bỏ qua cho ngươi.
Tiểu tử này còn nhớ rõ Ngũ độc giáo và giáo chủ Ma giáo của hắn có thù oán, có cho nhìn hay không cũng đều là chết, hít một hơi thật sâu ta nói: Rốt cuộc tại sao ngươi lại muốn nhìn tay phải của các cô nương!
Ân công dặn dò, tìm người.
Ta âm thầm than thở, kể từ khi ra đời tới nay ta chưa từng gặp qua người lạ, cũng chưa từng cứu người, càng chưa bao giờ giữa ngày tuyết rơi đưa than sưởi ấm cho người nghèo, người hắn muốn tìm nhất định không phải là ta, nhìn cũng vô dụng. Nhìn vô dụng sau lại vẫn phải chết, ta từ từ đưa tay phải mò ra sau lưng, tới gần eo nơi để ngũ độc phấn, chuẩn bị nhân cơ hội tung vào mặt hắn sau đó vắt chân lên cổ mà chạy.
Không đợi ta thành công sờ tới túi phấn, đã thấy đáy mắt hắn thoáng qua một tia tàn khốc, nếu không phải ta đang chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, sẽ bị nụ cười trên mặt hắn che lấp, người này giết người không chớp mắt. Nghĩ đến tốc độ động thủ của hắn, cả người ta đều đã lạnh lẽo, xong rồi, hồn ta sẽ tha hương rồi. Ta còn chưa lập gia đình, đáy giường còn có một túi tiền mà ta đã tích góp từng tí suốt sáu năm.
Cổ tay phải bỗng dưng bị hắn nắm lấy, đang chuẩn bị xem, thì thấy một người xuất hiện tại hành lang lầu hai, lăng không phi tới, tay cầm đại đao hét lớn một tiếng: Yêu nữ, ta biết ngay ngươi không phải là chính phái, trên đời này làm gì có Tiên Hạc phái!
Lời của Lưu tam gia tuy là nói với ta, nhưng đại đao lại đâm về phía Thủy Hành Ca. Đảo mắt thấy hành lang hai bên cũng chạy ra hai người, là hai huynh đệ Mộc Thanh, dưới lầu cũng đầy tiếng hỗn loạn, có lẽ là người của Lưu tam gia.
Thủy Hành Ca thân là đại ma đầu nhưng lại không có ẩn núp, thân phận bị bại lộ đáng đời bị chính phái vây đánh, ta giơ tay lên bổ về phía tay của hắn, tay mới vung đến giữa không trung đã bị hắn tóm lấy, trở tay vặn ngược lại phía sau, thiếu chút nữa là nghe tiếng răng rắc trật khớp, ta đau hai hàng lông mày nhíu lại. Chẳng qua ta thật hy vọng cảnh tượng này có thể để cho Lưu tam gia cảm thấy ta đang là con tin, không phải cùng một phe với hắn!
Thủy Hành Ca rút trường kiếm, trượt qua sống đao của Lưu tam gia, Đao Quang Kiếm Ảnh và tiếng kim loại va vào nhau, lòng ta kinh hãi run rẩy, âm thầm kêu khổ, tại sao còn không thả ta ra, thả ta ra sau đó đánh nhau thật tốt với Lưu tam gia đi mà Giáo chủ đại nhân.
Lưu tam gia là người của Thiên Cơ môn, hàng năm ở bên ngoài buôn bán, là người nắm giữ trụ cột kinh tế cho minh chủ. Nhưng bàn về đao pháp cũng coi là cao thủ, hôm nay lại bị Thủy Hành Ca ép cho liên tục lui về phía sau. Mộc Thanh và sư đệ của hắn lại càng không tiếp được mấy chiêu.
Ta nghĩ thuốc mê chỉ chút nữa thôi sẽ phát tác, ta bèn hung hăng điểm vào huyệt vị trên tay hắn, thấy tay hắn như bị gai đâm buông lỏng một chút, ta vội rút tay về, run rẩy bò vào trong nhà, cầm túi tiền cùng thư tín nhảy ra ngoài cửa sổ. Vào chuồng ngựa cưỡi Tật Phong chạy trối chết về phía nam.
Giây phút nâng roi ngựa, ta lại lần nữa bi phẫn, ta là xuống núi đưa tin, không phải xuống núi dâng mạng, tại sao hết lần này đến lần khác đụng phải những chuyện xui xẻo này đây.
Còn tên Thủy Hành Ca kia, nếu lại chạm mặt hắn ta nhất định sẽ bị hắn bóp chết. Sắc trời dần sáng, ta xuống ngựa, đến bên bờ sông rửa mặt, nhìn cái bóng mơ hồ dưới mặt nước suy nghĩ. Hắn chỉ nhìn thấy hai ta lần, hơn nữa đều là ban đêm dưới tình huống không rõ ràng, nếu ta dịch dung một phen, hẳn là hắn sẽ không nhận ra đi.
Nghĩ xong, ta lập tức bôi lên mặt một ít bùn, suy nghĩ một chút xem có nên đi mua một bộ quần áo nông dân, ra vẻ như một nông phụ bình thường xuống đường có lẽ có thể lừa gạt người khác. Chỉ là Tật Phong có chút khó, ta vỗ vỗ cổ của nó: Tật Phong ngươi có thể nhớ đường trở về không? Không phải mọi người vẫn nói người rất thông minh sao?
Sau khi trời sáng, ta không dám tới trấn nhỏ, chỉ dám ở trong thôn làng tìm tìm một hộ dân trông có vẻ thật thà một chút, giao Tật Phong cho bọn họ chăm sóc, suy nghĩ chờ đưa xong tin sẽ trở lại tìm nó.
Mặc một thân áo vải thô, búi tóc lên cài bừa một cái trâm, soi lại mình trong vũng nước thấy bình thường không có gì khác lạ, lẫn trong đám người nhất định sẽ không bị nhận ra. Ta vừa bi ai vừa cảm thấy mình may mắn sinh ra có vẻ ngoài bình thường, liên tiếp đi qua hai trấn, không có người nào đuổi theo, rốt cuộc ta cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã thoát khỏi Thủy Hành Ca.
Ngày hôm đó đang đi thì đói bụng, ta tìm được một quán mì, gọi một bát mì Dương Xuân, còn xa xỉ kêu chủ quán cho thêm một đĩa trứng cá chiên, còn bốn năm ngày nữa là đến Đường Môn rồi, hoàn thành nhiệm vụ này ta phải nghỉ ngơi thật tốt.
Ta vừa châm trà, hâm nóng đũa, ngồi thẳng lưng nghiêng đầu rót nước, thấy phía đối diện có hai người đứng lên.
Cô nương, có thể ngồi chung bàn hay không?
Chiếc đũa lộp bộp rơi trên mặt đất, ta vội cúi đầu nhặt, khoát tay: Ừm ừm.
Ta ở dưới đáy bàn vừa nhìn chân hai người kia, vừa âm thầm chửi mắng mẹ nó, tại sao lại đụng phải hai người Mộc Thanh bọn họ, hai người này sẽ không phải là muốn tới bắt ta đi, nếu không ta đi qua mấy trấn rồi vẫn không đụng mặt bọn họ. Nhặt chiếc đũa lên, ôm bọc quần áo muốn chạy, chủ quán lập tức gọi ta: Cô nương, mì của cô được rồi.
Ta yên lặng lấy ra ba quan tiền, chuẩn bị chạy, vừa ngầng đầu lên, lại thấy trên đường phố náo nhiệt đi tới một người, người này mặc một bộ trường sam màu xanh, tóc dài đen như mực tôn lên hai gò má trắng nõn, ánh mắt mang theo vẻ lười nhác, ta âm thầm kêu khổ, lần này nếu như phải chết trong tay Thủy Hành Ca, còn không bằng rơi vào tay đám người Mộc Thanh. Đang lúc tiến lùi đều khó, lại nghe thấy vị sư đệ có vóc dáng thấp bé nâng kiếm đứng dậy: Lục sư ca, kẻ kia chính là giáo chủ của ma giáo.
Mau lên đi! Vì võ lâm chính nghĩa đi các thiếu niên.
Giọng nói trầm ổn của Mộc Thanh vang lên: Chúng ta không phải là đối thủ của hắn, đưa tin quan trọng hơn.
Mộc Thanh ngươi nhanh lên một chút lấy khí phách của đệ tử nhập thất, xông lên cùng hắn đánh một trận mới là anh hùng. Ta than nhẹ một hơi, vùi đầu vào ăn mì, nhận thấy tầm mắt đối phương đang nhìn ta chằm chằm, ta tiếp tục giả vờ ngu ngốc.
Liễu. . . . . . Cô nương?
Mộc Thanh vừa mới nói xong, người sư đệ thấp bé kia thiếu chút nữa lại nhảy lên: Yêu nữ kia ở nơi nào?
Ước chừng Thủy Hành Ca đã đi xa, ta mới ngẩng đầu, lau miệng: Ta không phải yêu nữ, ta và Thủy Hành Ca không phải cùng một phe.
Đáy mắt Mộc Thanh thoáng qua một tia vui mừng: Thật sự là cô. Lại vội giơ tay lên ngăn lại người sư đệ thấp lùn đang định rút đao, nói: Hôm đó Liễu cô nương rõ ràng là bị người của ma giáo ép buộc, nếu không sao lại nghèo túng như vậy?
Ta ra sức gật đầu, sớm biết hắn là người trọng tình nghĩa, thị phi rõ ràng như vậy, ngày đó ở quán trà ta nên giúp hắn một lần.
Người sư đệ thấp lùn hừ một tiếng: Nhưng sư thúc nói không hề có Tiên Hạc phái.
Ta cười cười: Các môn phái lớn nhỏ trong võ lâm nhiều như vậy, Lưu tam gia quên vài cái cũng không có gì kỳ quái, hơn nữa Tiên Hạc phái của chúng ta là một môn phái mới, còn chưa từng tham gia đại hội võ lâm, từ bây giờ trở đi là ngươi có thể biết đến chúng ta rồi.
Hắn hoài nghi nhìn ta chằm chằm: Vậy sao ngươi và Thủy Hành Ca lại ở cùng một chỗ lôi lôi kéo kéo?
Ta thở dài nói: Chẳng lẽ vị thiếu hiệp này. . . . . . A, đúng rồi, còn chưa biết đại danh của các hạ.
Lộ Bảo Điền.
A, Lộ thiếu hiệp chẳng lẽ không biết. . . . . . Thủy Hành Ca có một điểm kỳ quái?
Lộ Bảo Điền lúc này mới giật mình, lập tức nhìn ta đầy ý vị thâm trường, trên mặt viết rõ Thủy Hành Ca này chỉ cần là cô nương, tuyệt không kén chọn nhan sắc. Cho dù dáng dấp của ta không phải loại quốc sắc thiên hương nhưng cũng coi như là ngũ quan đoan chính, ăn mặc một chút nhìn cũng không tệ lắm!
Mộc Thanh ngược lại cẩn thận hơn hắn hỏi: Tại hạ chưa từng nghe qua Tiên Hạc phái, không biết các ngươi am hiểu công phu gì?
Ta gãi gãi đầu: Chúng ta tương đối am hiểu. . . . . . Giải độc. Để tránh cho bọn họ tiếp tục truy vấn, ta giả bộ hỏi ngược lại: Không biết các ngươi muốn đi nơi nào?
Tuân theo mệnh lệnh của gia sư, tới Đường Môn đưa tin.
Ta nghe xong mà đau đầu nhức óc, lại trùng hợp như thế!
Mộc Thanh tựa như nhớ ra cái gì đó, hỏi: Nhớ Liễu cô nương cũng từng nói muốn đi tìm Thần y, vậy chẳng phải là cùng đường sao?
Nào chỉ là cùng đường, căn bản chính là cùng đâm vào một chỗ được chứ. Ta mơ hồ đáp một tiếng, Mộc Thanh cười nói: Chúng ta cùng đi chung, ít nhất còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Ta vội nuốt nước bọt: Ta còn có việc phải đi gặp một bà cô đã ra khỏi nhà nhiều năm, hai vị thiếu hiệp cứ đi trước một bước.
Vẻ hoài nghi trong mắt Đường Bảo Điền lúc này lại sâu hơn: Liễu Tiểu Phiến, thật sự ngươi và đại ma đầu kia không phải cùng một phe chứ?
Dĩ nhiên không phải!
Âm thanh còn chưa có tiêu tán, đã nghe thấy giọng một người vừa nói chuyện vừa từ từ ngồi xuống: Sao lại không phải? Nàng và ta đương nhiên là cùng một phe.
Hắn ngồi xuống, sắc mặt của ba người chúng ta đồng thời thay đổi, thấy tầm mắt hai người kia nhìn ta cực kỳ cổ quái, ta hận không thể lấy sông Sở Hà ngăn ở giữa, vạch ra giới hạn rõ ràng: Ngươi không thể nhận bừa!
Thủy Hành Ca lườm ta một cái, lại nhìn chằm chằm hai người Mộc Thanh: Còn không đi? Chờ ta chém sao? Muốn giống như sư thúc của các ngươi nằm trên giường ba tháng?
Ta hít một hơi lãnh khí, mắt rưng rưng nhìn bọn họ, chớ đi a, nếu bị giữ lại ta nhất định phải chết. Sư thúc của các ngươi quần đấu còn bị hắn đánh gần chết, nói chi ta đây liên tiếp lừa gạt hắn mấy lần.
Mộc Thanh chần chờ không đi, Đường Bảo Điền nóng nảy, nói thầm với hắn mấy câu, liều mạng kéo hắn đi. Một tia hi vọng cuối cùng vì vậy mà tiêu tan. . . . . .
Tầm mắt của Thủy Hành Ca nhìn tới, ta không khỏi sợ run cả người, hai tay dâng nước trà lên, thiếu chút nữa là dập đầu xuống đất tỏ vẻ thành kính: Giáo chủ đại nhân mời uống trà. Thấy hắn bất động, ta nghĩ đến việc ta hai lần lừa gạt hắn liệu có phải hắn đang tức giận không.
Mẹ nó, tính nhẫn nại của hắn cũng thật tốt, ta run lên, vẻ mặt khó có thể tin nhìn hắn: Giáo chủ đại nhân, người một đường đuổi theo ta, chẳng lẽ, sẽ không phải là. . . . . .
Hắn cau mày: Cái gì?
Ngươi thầm mến ta?
Ta nhắm mắt mở cửa, nặn ra khuôn mặt tươi cười mà ta tự cho là đẹp mắt nhất: Khéo vậy.
Thủy Hành Ca cười như không cười: Không khéo, ta là lần theo tung tích của ngươi đuổi tới.
Mặc dù lời nói không có một chút sát khí nào, nhưng ý muốn giết ta đã thể hiện rõ trong mắt hắn, nhìn bộ dáng đẹp mắt của hắn, nụ cười này, nhất thời trên mặt ta tràn đầy gió xuân. Ta ngay lập tức phỉ nhổ mình, ta đảo mắt thử thăm dò: Không biết giáo chủ có suy nghĩ như thế nào về Tiên Hạc phái của chúng ta? Còn có Thiên Cơ môn, còn có Ngũ Nhạc và Ngũ độc giáo?
Ta đã hỏi rất uyển chuyển, nếu hắn ta không có thành kiến với Ngũ độc giáo, ta lập tức đưa tay cho hắn nhìn, cũng không mất miếng thịt nào.
Ngược lại Thủy Hành Ca rất có tính nhẫn nại, người không biết còn tưởng rằng hắn chính là một thư sinh dịu dàng, ai có thể đoán được hắn lại là một đại ma đầu. Lông mi dài khẽ nhếch, hắn nhìn ta suy nghĩ, nói: Ngươi nói quá nhiều.
Ta che miệng lại: Ta bảo đảm sẽ không nói nhiều như vậy nữa.
Tiên Hạc phái là cái gì, chưa từng nghe qua. Thiên Cơ môn Môn chủ là Minh Chủ võ lâm của Trung Nguyên, thực lực hạng nhất. Ngũ Nhạc phái liên thủ có thể coi là xưng bá một nửa võ lâm, nhưng nếu phân chia ích lợi tất nhiên sẽ nội chiến. Ngũ độc giáo. . . . . . Hạ độc không bằng Đường Môn, võ công đánh không lại Ngũ Nhạc, hơn nữa ngày xưa còn có thù oán với sư phụ của ta. . . . . . Mặt của ngươi sao lại khó coi như vậy?
Ta vuốt vuốt mặt: Không có gì.
Không ngờ hắn còn rất kiên nhẫn nha, rất hợp với bề ngoài tuấn lãng này căn bản là rất có tiền đồ trở thành thiếu niên đại hiệp. Còn chưa kịp nghĩ xong, hắn lại hỏi: Cô còn có gì muốn hỏi?
Ta lắc đầu: Không có, Giáo chủ đại nhân, nước tắm của ta đã sắp lạnh, nếu ngài không có việc gì thì xin bái biệt tại đây, không tiễn ha.
Hắn giơ tay ngăn lại cánh cửa đang đóng, khóe miệng lại dâng lên nụ cười: Ta có một thói quen, không thích thiếu người chết thứ gì, cho nên trước mỗi lần ta ra tay, đều sẽ đặc biệt kiên nhẫn hoàn thành tâm nguyện của bọn họ.
. . . . . . Thật ra thì tâm nguyện của ta là sống sót trở về.
Nghe không hiểu?” Hắn lại đổi giọng: “Hoặc là, ngươi cho ta xem tay phải một chút, nói không chừng ta có thể suy xét bỏ qua cho ngươi.
Tiểu tử này còn nhớ rõ Ngũ độc giáo và giáo chủ Ma giáo của hắn có thù oán, có cho nhìn hay không cũng đều là chết, hít một hơi thật sâu ta nói: Rốt cuộc tại sao ngươi lại muốn nhìn tay phải của các cô nương!
Ân công dặn dò, tìm người.
Ta âm thầm than thở, kể từ khi ra đời tới nay ta chưa từng gặp qua người lạ, cũng chưa từng cứu người, càng chưa bao giờ giữa ngày tuyết rơi đưa than sưởi ấm cho người nghèo, người hắn muốn tìm nhất định không phải là ta, nhìn cũng vô dụng. Nhìn vô dụng sau lại vẫn phải chết, ta từ từ đưa tay phải mò ra sau lưng, tới gần eo nơi để ngũ độc phấn, chuẩn bị nhân cơ hội tung vào mặt hắn sau đó vắt chân lên cổ mà chạy.
Không đợi ta thành công sờ tới túi phấn, đã thấy đáy mắt hắn thoáng qua một tia tàn khốc, nếu không phải ta đang chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, sẽ bị nụ cười trên mặt hắn che lấp, người này giết người không chớp mắt. Nghĩ đến tốc độ động thủ của hắn, cả người ta đều đã lạnh lẽo, xong rồi, hồn ta sẽ tha hương rồi. Ta còn chưa lập gia đình, đáy giường còn có một túi tiền mà ta đã tích góp từng tí suốt sáu năm.
Cổ tay phải bỗng dưng bị hắn nắm lấy, đang chuẩn bị xem, thì thấy một người xuất hiện tại hành lang lầu hai, lăng không phi tới, tay cầm đại đao hét lớn một tiếng: Yêu nữ, ta biết ngay ngươi không phải là chính phái, trên đời này làm gì có Tiên Hạc phái!
Lời của Lưu tam gia tuy là nói với ta, nhưng đại đao lại đâm về phía Thủy Hành Ca. Đảo mắt thấy hành lang hai bên cũng chạy ra hai người, là hai huynh đệ Mộc Thanh, dưới lầu cũng đầy tiếng hỗn loạn, có lẽ là người của Lưu tam gia.
Thủy Hành Ca thân là đại ma đầu nhưng lại không có ẩn núp, thân phận bị bại lộ đáng đời bị chính phái vây đánh, ta giơ tay lên bổ về phía tay của hắn, tay mới vung đến giữa không trung đã bị hắn tóm lấy, trở tay vặn ngược lại phía sau, thiếu chút nữa là nghe tiếng răng rắc trật khớp, ta đau hai hàng lông mày nhíu lại. Chẳng qua ta thật hy vọng cảnh tượng này có thể để cho Lưu tam gia cảm thấy ta đang là con tin, không phải cùng một phe với hắn!
Thủy Hành Ca rút trường kiếm, trượt qua sống đao của Lưu tam gia, Đao Quang Kiếm Ảnh và tiếng kim loại va vào nhau, lòng ta kinh hãi run rẩy, âm thầm kêu khổ, tại sao còn không thả ta ra, thả ta ra sau đó đánh nhau thật tốt với Lưu tam gia đi mà Giáo chủ đại nhân.
Lưu tam gia là người của Thiên Cơ môn, hàng năm ở bên ngoài buôn bán, là người nắm giữ trụ cột kinh tế cho minh chủ. Nhưng bàn về đao pháp cũng coi là cao thủ, hôm nay lại bị Thủy Hành Ca ép cho liên tục lui về phía sau. Mộc Thanh và sư đệ của hắn lại càng không tiếp được mấy chiêu.
Ta nghĩ thuốc mê chỉ chút nữa thôi sẽ phát tác, ta bèn hung hăng điểm vào huyệt vị trên tay hắn, thấy tay hắn như bị gai đâm buông lỏng một chút, ta vội rút tay về, run rẩy bò vào trong nhà, cầm túi tiền cùng thư tín nhảy ra ngoài cửa sổ. Vào chuồng ngựa cưỡi Tật Phong chạy trối chết về phía nam.
Giây phút nâng roi ngựa, ta lại lần nữa bi phẫn, ta là xuống núi đưa tin, không phải xuống núi dâng mạng, tại sao hết lần này đến lần khác đụng phải những chuyện xui xẻo này đây.
Còn tên Thủy Hành Ca kia, nếu lại chạm mặt hắn ta nhất định sẽ bị hắn bóp chết. Sắc trời dần sáng, ta xuống ngựa, đến bên bờ sông rửa mặt, nhìn cái bóng mơ hồ dưới mặt nước suy nghĩ. Hắn chỉ nhìn thấy hai ta lần, hơn nữa đều là ban đêm dưới tình huống không rõ ràng, nếu ta dịch dung một phen, hẳn là hắn sẽ không nhận ra đi.
Nghĩ xong, ta lập tức bôi lên mặt một ít bùn, suy nghĩ một chút xem có nên đi mua một bộ quần áo nông dân, ra vẻ như một nông phụ bình thường xuống đường có lẽ có thể lừa gạt người khác. Chỉ là Tật Phong có chút khó, ta vỗ vỗ cổ của nó: Tật Phong ngươi có thể nhớ đường trở về không? Không phải mọi người vẫn nói người rất thông minh sao?
Sau khi trời sáng, ta không dám tới trấn nhỏ, chỉ dám ở trong thôn làng tìm tìm một hộ dân trông có vẻ thật thà một chút, giao Tật Phong cho bọn họ chăm sóc, suy nghĩ chờ đưa xong tin sẽ trở lại tìm nó.
Mặc một thân áo vải thô, búi tóc lên cài bừa một cái trâm, soi lại mình trong vũng nước thấy bình thường không có gì khác lạ, lẫn trong đám người nhất định sẽ không bị nhận ra. Ta vừa bi ai vừa cảm thấy mình may mắn sinh ra có vẻ ngoài bình thường, liên tiếp đi qua hai trấn, không có người nào đuổi theo, rốt cuộc ta cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã thoát khỏi Thủy Hành Ca.
Ngày hôm đó đang đi thì đói bụng, ta tìm được một quán mì, gọi một bát mì Dương Xuân, còn xa xỉ kêu chủ quán cho thêm một đĩa trứng cá chiên, còn bốn năm ngày nữa là đến Đường Môn rồi, hoàn thành nhiệm vụ này ta phải nghỉ ngơi thật tốt.
Ta vừa châm trà, hâm nóng đũa, ngồi thẳng lưng nghiêng đầu rót nước, thấy phía đối diện có hai người đứng lên.
Cô nương, có thể ngồi chung bàn hay không?
Chiếc đũa lộp bộp rơi trên mặt đất, ta vội cúi đầu nhặt, khoát tay: Ừm ừm.
Ta ở dưới đáy bàn vừa nhìn chân hai người kia, vừa âm thầm chửi mắng mẹ nó, tại sao lại đụng phải hai người Mộc Thanh bọn họ, hai người này sẽ không phải là muốn tới bắt ta đi, nếu không ta đi qua mấy trấn rồi vẫn không đụng mặt bọn họ. Nhặt chiếc đũa lên, ôm bọc quần áo muốn chạy, chủ quán lập tức gọi ta: Cô nương, mì của cô được rồi.
Ta yên lặng lấy ra ba quan tiền, chuẩn bị chạy, vừa ngầng đầu lên, lại thấy trên đường phố náo nhiệt đi tới một người, người này mặc một bộ trường sam màu xanh, tóc dài đen như mực tôn lên hai gò má trắng nõn, ánh mắt mang theo vẻ lười nhác, ta âm thầm kêu khổ, lần này nếu như phải chết trong tay Thủy Hành Ca, còn không bằng rơi vào tay đám người Mộc Thanh. Đang lúc tiến lùi đều khó, lại nghe thấy vị sư đệ có vóc dáng thấp bé nâng kiếm đứng dậy: Lục sư ca, kẻ kia chính là giáo chủ của ma giáo.
Mau lên đi! Vì võ lâm chính nghĩa đi các thiếu niên.
Giọng nói trầm ổn của Mộc Thanh vang lên: Chúng ta không phải là đối thủ của hắn, đưa tin quan trọng hơn.
Mộc Thanh ngươi nhanh lên một chút lấy khí phách của đệ tử nhập thất, xông lên cùng hắn đánh một trận mới là anh hùng. Ta than nhẹ một hơi, vùi đầu vào ăn mì, nhận thấy tầm mắt đối phương đang nhìn ta chằm chằm, ta tiếp tục giả vờ ngu ngốc.
Liễu. . . . . . Cô nương?
Mộc Thanh vừa mới nói xong, người sư đệ thấp bé kia thiếu chút nữa lại nhảy lên: Yêu nữ kia ở nơi nào?
Ước chừng Thủy Hành Ca đã đi xa, ta mới ngẩng đầu, lau miệng: Ta không phải yêu nữ, ta và Thủy Hành Ca không phải cùng một phe.
Đáy mắt Mộc Thanh thoáng qua một tia vui mừng: Thật sự là cô. Lại vội giơ tay lên ngăn lại người sư đệ thấp lùn đang định rút đao, nói: Hôm đó Liễu cô nương rõ ràng là bị người của ma giáo ép buộc, nếu không sao lại nghèo túng như vậy?
Ta ra sức gật đầu, sớm biết hắn là người trọng tình nghĩa, thị phi rõ ràng như vậy, ngày đó ở quán trà ta nên giúp hắn một lần.
Người sư đệ thấp lùn hừ một tiếng: Nhưng sư thúc nói không hề có Tiên Hạc phái.
Ta cười cười: Các môn phái lớn nhỏ trong võ lâm nhiều như vậy, Lưu tam gia quên vài cái cũng không có gì kỳ quái, hơn nữa Tiên Hạc phái của chúng ta là một môn phái mới, còn chưa từng tham gia đại hội võ lâm, từ bây giờ trở đi là ngươi có thể biết đến chúng ta rồi.
Hắn hoài nghi nhìn ta chằm chằm: Vậy sao ngươi và Thủy Hành Ca lại ở cùng một chỗ lôi lôi kéo kéo?
Ta thở dài nói: Chẳng lẽ vị thiếu hiệp này. . . . . . A, đúng rồi, còn chưa biết đại danh của các hạ.
Lộ Bảo Điền.
A, Lộ thiếu hiệp chẳng lẽ không biết. . . . . . Thủy Hành Ca có một điểm kỳ quái?
Lộ Bảo Điền lúc này mới giật mình, lập tức nhìn ta đầy ý vị thâm trường, trên mặt viết rõ Thủy Hành Ca này chỉ cần là cô nương, tuyệt không kén chọn nhan sắc. Cho dù dáng dấp của ta không phải loại quốc sắc thiên hương nhưng cũng coi như là ngũ quan đoan chính, ăn mặc một chút nhìn cũng không tệ lắm!
Mộc Thanh ngược lại cẩn thận hơn hắn hỏi: Tại hạ chưa từng nghe qua Tiên Hạc phái, không biết các ngươi am hiểu công phu gì?
Ta gãi gãi đầu: Chúng ta tương đối am hiểu. . . . . . Giải độc. Để tránh cho bọn họ tiếp tục truy vấn, ta giả bộ hỏi ngược lại: Không biết các ngươi muốn đi nơi nào?
Tuân theo mệnh lệnh của gia sư, tới Đường Môn đưa tin.
Ta nghe xong mà đau đầu nhức óc, lại trùng hợp như thế!
Mộc Thanh tựa như nhớ ra cái gì đó, hỏi: Nhớ Liễu cô nương cũng từng nói muốn đi tìm Thần y, vậy chẳng phải là cùng đường sao?
Nào chỉ là cùng đường, căn bản chính là cùng đâm vào một chỗ được chứ. Ta mơ hồ đáp một tiếng, Mộc Thanh cười nói: Chúng ta cùng đi chung, ít nhất còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Ta vội nuốt nước bọt: Ta còn có việc phải đi gặp một bà cô đã ra khỏi nhà nhiều năm, hai vị thiếu hiệp cứ đi trước một bước.
Vẻ hoài nghi trong mắt Đường Bảo Điền lúc này lại sâu hơn: Liễu Tiểu Phiến, thật sự ngươi và đại ma đầu kia không phải cùng một phe chứ?
Dĩ nhiên không phải!
Âm thanh còn chưa có tiêu tán, đã nghe thấy giọng một người vừa nói chuyện vừa từ từ ngồi xuống: Sao lại không phải? Nàng và ta đương nhiên là cùng một phe.
Hắn ngồi xuống, sắc mặt của ba người chúng ta đồng thời thay đổi, thấy tầm mắt hai người kia nhìn ta cực kỳ cổ quái, ta hận không thể lấy sông Sở Hà ngăn ở giữa, vạch ra giới hạn rõ ràng: Ngươi không thể nhận bừa!
Thủy Hành Ca lườm ta một cái, lại nhìn chằm chằm hai người Mộc Thanh: Còn không đi? Chờ ta chém sao? Muốn giống như sư thúc của các ngươi nằm trên giường ba tháng?
Ta hít một hơi lãnh khí, mắt rưng rưng nhìn bọn họ, chớ đi a, nếu bị giữ lại ta nhất định phải chết. Sư thúc của các ngươi quần đấu còn bị hắn đánh gần chết, nói chi ta đây liên tiếp lừa gạt hắn mấy lần.
Mộc Thanh chần chờ không đi, Đường Bảo Điền nóng nảy, nói thầm với hắn mấy câu, liều mạng kéo hắn đi. Một tia hi vọng cuối cùng vì vậy mà tiêu tan. . . . . .
Tầm mắt của Thủy Hành Ca nhìn tới, ta không khỏi sợ run cả người, hai tay dâng nước trà lên, thiếu chút nữa là dập đầu xuống đất tỏ vẻ thành kính: Giáo chủ đại nhân mời uống trà. Thấy hắn bất động, ta nghĩ đến việc ta hai lần lừa gạt hắn liệu có phải hắn đang tức giận không.
Mẹ nó, tính nhẫn nại của hắn cũng thật tốt, ta run lên, vẻ mặt khó có thể tin nhìn hắn: Giáo chủ đại nhân, người một đường đuổi theo ta, chẳng lẽ, sẽ không phải là. . . . . .
Hắn cau mày: Cái gì?
Ngươi thầm mến ta?
/60
|