Ed: Jang bò
Mơ màng đến gần sáng, nghĩ tới nên trở về, tránh cho Đông Đông tỉnh dậy sẽ không thấy ta, lại cho rằng ta để ý điều gì. Xoa xoa hai mắt nhức mỏi, lặng lẽ xuống giường, sau lưng truyền tới giọng nói nhè nhẹ: Vẫn còn sớm.
Ưmh, Đông Đông chắc cũng sắp tỉnh rồi. Xỏ giầy ngáp mấy cái, hai gò má cũng phát đau Thủy Hành Ca, về sau sẽ không bao giờ hàn huyên cả đêm với chàng nữa.
Hắn cười cười, than thở: Có thể ở trong chăn tán gẫu một đêm cũng là một loại tu hành.
Ta ôm mặt của hắn nói: Cái này mà cũng gọi là tu hành, chờ ta làm xong điểm tâm sẽ gọi chàng.
Ừ.
Mở cửa, đã thấy bên ngoài lạnh thấu xương. Vào trong phòng Đông Đông, cơ thể thiếu chút nữa trong nháy mắt đông cứng. Trong này nhiệt độ so với bên ngoài còn lạnh hơn gấp mười lần! Ta run rẩy tìm cây nến, cầm hộp quẹt thổi thổi, thổi không được. . . . . . Dùng sức thổi một lúc, mới thấy một đốm lửa. Đốt ánh nến, còn chưa cầm lên, đã nghe thấy sau gáy truyền tới một giọng nói trầm muội lạnh buốt: Tỷ.
Ta run lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người toàn thân mặc đồ tím, tóc tai bù xù môi trắng như bột mì đứng ở phía trước. . . . . . Ta... tim của ta không tốt. . . . . .
Giọng nói của Đông Đông thật là u oán: Tỷ, tỷ đi đâu?
Cái đó. . . . . .
Đông Đông nhìn lên nhìn xuống đánh giá ta, chợt nói: Thì ra tỷ cùng tỷ phu đã sớm là loại quan hệ ấy rồi, sao tỷ không nói sớm cho ta biết, biết vậy ta cũng sẽ không lôi kéo tỷ ngủ chung nha.
Trong nháy mắt, khí lạnh trong phòng tiêu tán, ánh nến sáng vô cùng, chiếu rọi khắp phòng. Đông Đông xoay người, tóc xanh đã được búi lên, áo tím chói mắt, vẻ mặt tối tăm mất tinh thần ban nãy đã biến mất, thay vào đó là dáng dấp lung linh dí dỏm.
Ta thở dài nhẹ nhõm, xoa xoa hai tay cho ấm nói: Đợi lát nữa cùng nhau đi gặp Lục tỷ đi, vì tìm muội, tỷ ấy đã khiến cả thành đều dán bức họa.
Đông Đông đứng thẳng gãi đầu: Thật xin lỗi, tỷ tỷ.
Ta sờ sờ đầu của nàng: Không có việc gì, ăn sáng xong chúng ta đi.
Ăn cháo cá xong, nói với Thủy Hành Ca chuyện đi Vận điện chúc tết Lục tỷ và Lục tỷ phu, bởi vì hai người chúng ta còn chưa thành thân, hắn cũng phải chờ Tiền Lai Lai đến châm cứu giải độc, vì vậy ăn cơm xong, bịt kín cái khăn che mặt, ta cùng Đông Đông đi tới nhà Thành chủ.
Ai ngờ tới đó, người chúc tết sớm đã đứng đầy như núi, ai cũng đều mang theo một xe lễ vật. Hai người chúng ta chỉ muốn tới đây thăm tỷ tỷ, căn bản không nghĩ sẽ khách sáo mang lễ, nhất thời đều bị mọi người liếc nhìn. Báo tên họ, lập tức có người tới đón, khi cùng Lục tỷ và Lục tỷ phu nói chuyện, ám ảnh đã đi hủy hết những bức họa dán trong thành. Sau đó lúc đi, lại cho hai người chúng ta tiền mừng tuổi.
Lục tỷ nói, mặc kệ các ngươi bao nhiêu tuổi, trong mắt tỷ tỷ, đều là tiểu bối.
Nghe xong trong lòng ta nhất thời hoa nở, vui sướng vô cùng. Lấy được tiền mừng tuổi, dẫn Đông Đông đi mua chút đồ nàng thích, cùng nhau trở về nhà.
Mới vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói của Thủy Hành Uyên và Tiền Lai Lai, ta nhảy vào bên trong, ôm quyền: Huynh trưởng đại nhân, tẩu tử tương lai năm mới tốt đẹp.
Tiền Lai Lai tay cầm châm run một cái, mặt đỏ tới mang tai: Đừng tưởng rằng miệng ngọt thì ta sẽ cho ngươi tiền mừng tuổi!
. . . . . . Vừa mới vậy đã bị nhìn thấu! Cho nên nói thần y nhất mạch đối với chuyện tiền đều đặc biệt nhạy cảm như vậy sao.
Thủy Hành Ca hỏi: Cái gì là tiền mừng tuổi?
Ta nghiêm túc nói: Trung Nguyên có tập tục, lễ mừng năm mới trưởng bối cho tiểu bối tiền mừng tuổi đuổi vận rủi bảo vệ bình an. Nhớ chàng cũng phải cho ta nha.
Tiền Lai Lai liếc mắt không thèm nhìn ta, Thủy Hành Ca ngược lại gật đầu một cái: nói Đã nhớ kỹ.
Ta mừng rỡ ngồi xuống, thấy Đông Đông vẫn ở ngoài cửa không tiến vào, ngoắc ngoắc tay gọi: Đông Đông.
Tiền Lai Lai quay đầu nhìn lại, Nha một tiếng, lại nhìn ta, mới hiểu được nói: Chị em song sinh?
Ta nhe răng: Không, tứ bào thai.
Ách.
Sắc mặt Thủy Hành Uyên không đúng, xoay người nhìn Đông Đông một cái, lại nhìn ta một chút, rốt cuộc vẫn không nói gì. Đông Đông vẫn không dám đi vào, mà chạy về phòng. Thấy hắn như có lời nói muốn nói với ta, thừa dịp Tiền Lai Lai vẫn còn châm cứu, ta đi ra ngoài, quả nhiên lát sau đã thấy Thủy Hành Uyên đi tới.
Ta chắp tay bái hắn: Đông Đông là một cô nương tốt, cũng là muội muội ruột của ta, ta sẽ tìm đạo sĩ siêu độ cho nàng ấy, cho nên huynh có thể đừng nói chuyện này cho người khác biết được không?
Thủy Hành Uyên thở dài: Đệ đệ có biết?
Biết.
Ta cũng không phải là người không thông tình đạt lý, nhưng muội phải biết, người quỷ khác đường, nếu như làm trái với pháp tắc lục giới, chỉ sợ đến lúc đó thiên lý bất dung. Huống chi quỷ quái trên người lệ khí rất nặng, không thể ở lâu.
Ừ, ta sẽ tìm một cơ hội nói với nàng, sau đó tìm đạo sĩ.
Lúc này Thủy Hành Uyên thật ra lại không hề nói nhiều, hắn nói: Hôm qua bồ câu đưa tin tới, lại tìm được thêm hai hậu nhân của Thẩm gia.
Ta gật đầu, lại nghe ra chút manh mối: Vậy không phải chỉ có một người đang tìm?
Tất nhiên không phải, Trung Nguyên to lớn như vậy, bằng vào sức một mình ta không thể nào làm được, vì vậy sáu năm trước, ta đã khai sơn lập phái.
Ta hứng thú nói: Môn phái của huynh tên gì?
Thủy Hành Uyên vẫn lạnh mặt như cũ, âm điệu cũng không phập phồng: Tinh Nguyệt các.
Ta ngớ ngẩn, thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên: Huynh là các chủ của Tinh Nguyệt các? !
Thủy Hành Uyên khẽ chớp đôi mắt đẹp: Ưmh.
. . . . . . Tinh Nguyệt các chính là một đạ môn phái trong võ lâm, một khi nói đến, tất nhiên không thể rời bỏ mấy từ : khổng lồ, thần bí, nhanh chóng.
Không ai biết tổng đà của nó ở nơi nào, cũng không ai biết được nó có bao nhiêu người. Chỉ biết nó là môn phái vô cùng ghê gớm, chỉ cần có tiền, dù là hóa thành xương trắng cũng có thể tìm được. Cho dù là chạy đến chân trời góc biển, cũng không chạy thoát bị bọn họ đuổi bắt.
Ta nuốt một cái: Huynh không phải là tìm người sao, tìm kiểu gì mà tìm một lần liền phát triển trở thành một môn phái như vậy. . . . . .
Vẻ mặt Thủy Hành Uyên trở nên hòa hoãn, tốc độ nói cũng cực nhanh: Lúc ấy mỗi lần tìm người đều phải chạy khắp năm sông bốn biển, trên đường gặp bạn cũ cũng muốn tìm người, vì vậy ta giúp hắn tìm, không ngờ hắn đáp tạ rất nhiều tiền. Khi đó Ma Giáo đang khó khăn, nghĩ tới tự nuôi mình cũng tốt, vì vậy ta lại tìm thêm mấy trợ thủ. Kết quả
Mơ màng đến gần sáng, nghĩ tới nên trở về, tránh cho Đông Đông tỉnh dậy sẽ không thấy ta, lại cho rằng ta để ý điều gì. Xoa xoa hai mắt nhức mỏi, lặng lẽ xuống giường, sau lưng truyền tới giọng nói nhè nhẹ: Vẫn còn sớm.
Ưmh, Đông Đông chắc cũng sắp tỉnh rồi. Xỏ giầy ngáp mấy cái, hai gò má cũng phát đau Thủy Hành Ca, về sau sẽ không bao giờ hàn huyên cả đêm với chàng nữa.
Hắn cười cười, than thở: Có thể ở trong chăn tán gẫu một đêm cũng là một loại tu hành.
Ta ôm mặt của hắn nói: Cái này mà cũng gọi là tu hành, chờ ta làm xong điểm tâm sẽ gọi chàng.
Ừ.
Mở cửa, đã thấy bên ngoài lạnh thấu xương. Vào trong phòng Đông Đông, cơ thể thiếu chút nữa trong nháy mắt đông cứng. Trong này nhiệt độ so với bên ngoài còn lạnh hơn gấp mười lần! Ta run rẩy tìm cây nến, cầm hộp quẹt thổi thổi, thổi không được. . . . . . Dùng sức thổi một lúc, mới thấy một đốm lửa. Đốt ánh nến, còn chưa cầm lên, đã nghe thấy sau gáy truyền tới một giọng nói trầm muội lạnh buốt: Tỷ.
Ta run lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người toàn thân mặc đồ tím, tóc tai bù xù môi trắng như bột mì đứng ở phía trước. . . . . . Ta... tim của ta không tốt. . . . . .
Giọng nói của Đông Đông thật là u oán: Tỷ, tỷ đi đâu?
Cái đó. . . . . .
Đông Đông nhìn lên nhìn xuống đánh giá ta, chợt nói: Thì ra tỷ cùng tỷ phu đã sớm là loại quan hệ ấy rồi, sao tỷ không nói sớm cho ta biết, biết vậy ta cũng sẽ không lôi kéo tỷ ngủ chung nha.
Trong nháy mắt, khí lạnh trong phòng tiêu tán, ánh nến sáng vô cùng, chiếu rọi khắp phòng. Đông Đông xoay người, tóc xanh đã được búi lên, áo tím chói mắt, vẻ mặt tối tăm mất tinh thần ban nãy đã biến mất, thay vào đó là dáng dấp lung linh dí dỏm.
Ta thở dài nhẹ nhõm, xoa xoa hai tay cho ấm nói: Đợi lát nữa cùng nhau đi gặp Lục tỷ đi, vì tìm muội, tỷ ấy đã khiến cả thành đều dán bức họa.
Đông Đông đứng thẳng gãi đầu: Thật xin lỗi, tỷ tỷ.
Ta sờ sờ đầu của nàng: Không có việc gì, ăn sáng xong chúng ta đi.
Ăn cháo cá xong, nói với Thủy Hành Ca chuyện đi Vận điện chúc tết Lục tỷ và Lục tỷ phu, bởi vì hai người chúng ta còn chưa thành thân, hắn cũng phải chờ Tiền Lai Lai đến châm cứu giải độc, vì vậy ăn cơm xong, bịt kín cái khăn che mặt, ta cùng Đông Đông đi tới nhà Thành chủ.
Ai ngờ tới đó, người chúc tết sớm đã đứng đầy như núi, ai cũng đều mang theo một xe lễ vật. Hai người chúng ta chỉ muốn tới đây thăm tỷ tỷ, căn bản không nghĩ sẽ khách sáo mang lễ, nhất thời đều bị mọi người liếc nhìn. Báo tên họ, lập tức có người tới đón, khi cùng Lục tỷ và Lục tỷ phu nói chuyện, ám ảnh đã đi hủy hết những bức họa dán trong thành. Sau đó lúc đi, lại cho hai người chúng ta tiền mừng tuổi.
Lục tỷ nói, mặc kệ các ngươi bao nhiêu tuổi, trong mắt tỷ tỷ, đều là tiểu bối.
Nghe xong trong lòng ta nhất thời hoa nở, vui sướng vô cùng. Lấy được tiền mừng tuổi, dẫn Đông Đông đi mua chút đồ nàng thích, cùng nhau trở về nhà.
Mới vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói của Thủy Hành Uyên và Tiền Lai Lai, ta nhảy vào bên trong, ôm quyền: Huynh trưởng đại nhân, tẩu tử tương lai năm mới tốt đẹp.
Tiền Lai Lai tay cầm châm run một cái, mặt đỏ tới mang tai: Đừng tưởng rằng miệng ngọt thì ta sẽ cho ngươi tiền mừng tuổi!
. . . . . . Vừa mới vậy đã bị nhìn thấu! Cho nên nói thần y nhất mạch đối với chuyện tiền đều đặc biệt nhạy cảm như vậy sao.
Thủy Hành Ca hỏi: Cái gì là tiền mừng tuổi?
Ta nghiêm túc nói: Trung Nguyên có tập tục, lễ mừng năm mới trưởng bối cho tiểu bối tiền mừng tuổi đuổi vận rủi bảo vệ bình an. Nhớ chàng cũng phải cho ta nha.
Tiền Lai Lai liếc mắt không thèm nhìn ta, Thủy Hành Ca ngược lại gật đầu một cái: nói Đã nhớ kỹ.
Ta mừng rỡ ngồi xuống, thấy Đông Đông vẫn ở ngoài cửa không tiến vào, ngoắc ngoắc tay gọi: Đông Đông.
Tiền Lai Lai quay đầu nhìn lại, Nha một tiếng, lại nhìn ta, mới hiểu được nói: Chị em song sinh?
Ta nhe răng: Không, tứ bào thai.
Ách.
Sắc mặt Thủy Hành Uyên không đúng, xoay người nhìn Đông Đông một cái, lại nhìn ta một chút, rốt cuộc vẫn không nói gì. Đông Đông vẫn không dám đi vào, mà chạy về phòng. Thấy hắn như có lời nói muốn nói với ta, thừa dịp Tiền Lai Lai vẫn còn châm cứu, ta đi ra ngoài, quả nhiên lát sau đã thấy Thủy Hành Uyên đi tới.
Ta chắp tay bái hắn: Đông Đông là một cô nương tốt, cũng là muội muội ruột của ta, ta sẽ tìm đạo sĩ siêu độ cho nàng ấy, cho nên huynh có thể đừng nói chuyện này cho người khác biết được không?
Thủy Hành Uyên thở dài: Đệ đệ có biết?
Biết.
Ta cũng không phải là người không thông tình đạt lý, nhưng muội phải biết, người quỷ khác đường, nếu như làm trái với pháp tắc lục giới, chỉ sợ đến lúc đó thiên lý bất dung. Huống chi quỷ quái trên người lệ khí rất nặng, không thể ở lâu.
Ừ, ta sẽ tìm một cơ hội nói với nàng, sau đó tìm đạo sĩ.
Lúc này Thủy Hành Uyên thật ra lại không hề nói nhiều, hắn nói: Hôm qua bồ câu đưa tin tới, lại tìm được thêm hai hậu nhân của Thẩm gia.
Ta gật đầu, lại nghe ra chút manh mối: Vậy không phải chỉ có một người đang tìm?
Tất nhiên không phải, Trung Nguyên to lớn như vậy, bằng vào sức một mình ta không thể nào làm được, vì vậy sáu năm trước, ta đã khai sơn lập phái.
Ta hứng thú nói: Môn phái của huynh tên gì?
Thủy Hành Uyên vẫn lạnh mặt như cũ, âm điệu cũng không phập phồng: Tinh Nguyệt các.
Ta ngớ ngẩn, thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên: Huynh là các chủ của Tinh Nguyệt các? !
Thủy Hành Uyên khẽ chớp đôi mắt đẹp: Ưmh.
. . . . . . Tinh Nguyệt các chính là một đạ môn phái trong võ lâm, một khi nói đến, tất nhiên không thể rời bỏ mấy từ : khổng lồ, thần bí, nhanh chóng.
Không ai biết tổng đà của nó ở nơi nào, cũng không ai biết được nó có bao nhiêu người. Chỉ biết nó là môn phái vô cùng ghê gớm, chỉ cần có tiền, dù là hóa thành xương trắng cũng có thể tìm được. Cho dù là chạy đến chân trời góc biển, cũng không chạy thoát bị bọn họ đuổi bắt.
Ta nuốt một cái: Huynh không phải là tìm người sao, tìm kiểu gì mà tìm một lần liền phát triển trở thành một môn phái như vậy. . . . . .
Vẻ mặt Thủy Hành Uyên trở nên hòa hoãn, tốc độ nói cũng cực nhanh: Lúc ấy mỗi lần tìm người đều phải chạy khắp năm sông bốn biển, trên đường gặp bạn cũ cũng muốn tìm người, vì vậy ta giúp hắn tìm, không ngờ hắn đáp tạ rất nhiều tiền. Khi đó Ma Giáo đang khó khăn, nghĩ tới tự nuôi mình cũng tốt, vì vậy ta lại tìm thêm mấy trợ thủ. Kết quả
/60
|