"Em nói cái gì, em mới vừa gọi chị là cái gì!" Mịch Nhi bị câu nói "Chị dâu nhỏ" kia của Triển Dĩ Mặc chọc khiến cô xù lông nổi giận, cô đi lên trước nhìn xuống em ấy, lấy ra một cái bình nhỏ chứa chất lỏng màu tím nhạt, tay xoay tròn vị trí nguy hiểm, uy hiếp Triển Dĩ Mặc nói: " Chị thấy có lẽ em bị ngứa da, chưa nếm đủ sự lợi hại của chị có đúng hay không! Em gọi ai đó, ai là chị dâu của em, em đã nói không gọi như vậy nữa, hiện tại trước mặt chị liền nuốt lời, quả nhiên là tác dụng của phấn ngứa còn quá nhẹ rồi!"
Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi tràn đầy ngọn lửa thẹn quá hóa giận, mặc dù tương lai của cô dường như có lẽ đã định ở chung một chỗ với anh Tiểu Bạch, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ quan hệ của bọn họ, nhưng cô chính là không chấp nhận bất luận kẻ nào trêu ghẹo cô! Toàn bộ xưng hô đều phải chờ đến sau khi kết hôn mới có thể gọi, tuyệt đối không có ngoại lệ!
Triển Dĩ Mặc và Triển Liên Tranh lần đầu tiên gọi cô là "chị dâu" đã bị cô đe dọa, dụ dỗ đồng ý không bao giờ ... gọi bậy nữa. Nhưng Triển Dĩ Mặc cho tới bây giờ đều là thích tự mình mạo hiểm không tuân thủ quy củ, cô đã sớm hoài nghi em ấy sẽ vụng trộm nói thầm sau lưng mình, ai biết lần này cô bắt quả tang ngay tại chỗ, nhìn cô trừng trị em ấy thế nào!
Lông mày Mịch Nhi dựng thẳng đứng, tay bình tĩnh, từ từ mở ra, tràn đầy uy hiếp, thích thú đổ xuống một chút, chất lỏng màu tím nhạt không giữ lại chút nào trút xuống trên cổ chỗ Triển Dĩ Mặc gãi, không tiếng động lại không có hơi thở.
"A!" Triển Dĩ Mặc ngay lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, đáng chết, Mịch Nhi nghiên cứu, chế tạo ra liều thuốc quả nhiên độc ác, mới vừa rồi anh vẫn chỉ là ngứa ngáy cái cổ, nhưng sau khi đổ thuốc xuống, loại ngứa này đang lan tràn toàn thân!
Triển Dĩ Mặc không tự chủ bắt đầu gãi khắp toàn thân, cơ thể thoáng chốc nhếch nhác không còn hình dạng, anh nhìn Liên Tĩnh Bạch và Triển Liên Tranh ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm, rên rỉ cứng rắn nặn ra mấy câu nói: "Anh —— anh cả, Liên Tranh, không —— không nên thấy chết mà không cứu a. . . . . ."
Hiện tại cầu xin Mịch Nhi là vô ích , anh chỉ có thể gửi gắm hi vọng trên người anh cả và em gái. . . . . .
"Anh cả, anh cứu anh hai đi ——" Triển Liên Tranh cũng lôi kéo Liên Tĩnh Bạch năn nỉ nói, cô vừa mới bị anh cả kéo liên tục không cho cô đi cầu tình, nhưng tình hình hiện tại, cô không thể ngồi nhìn thêm nữa.
Liên Tĩnh Bạch nghe được " lời trăng trối" cuối cùng của em trai, anh nhìn thoáng qua vẻ mặt khổ sở của Triển Dĩ Mặc, không khỏi thở dài trong lòng.
Anh vẫn biết Dĩ Mặc nghịch ngợm tùy hứng đến vô pháp vô thiên, nhưng bây giờ chính là cảm khái em trai không biết nặng nhẹ tai họa là từ miệng mà ra nông nỗi này, chỗ hiểm của Mịch Nhi chính là câu xưng hô kia, anh làm sao dám kêu như vậy ? !
Trong lòng Liên Tĩnh Bạch tâm lại hiện lên vài ý niệm, em trai là nên dạy dỗ nên có người giáo huấn, bị Mịch Nhi chỉnh đến mức này, chỉ xem như là trừng phạt nhỏ, thay đổi tính cách Nhị thiếu gia của nhà họ Triển còn phải làm nhiều chuyện hơn.
Kế tiếp, đến lượt anh ra tay,thẳng thắn đàm luận điều kiện không thể tưởng tượng nổi với em trai.
Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi tràn đầy ngọn lửa thẹn quá hóa giận, mặc dù tương lai của cô dường như có lẽ đã định ở chung một chỗ với anh Tiểu Bạch, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ quan hệ của bọn họ, nhưng cô chính là không chấp nhận bất luận kẻ nào trêu ghẹo cô! Toàn bộ xưng hô đều phải chờ đến sau khi kết hôn mới có thể gọi, tuyệt đối không có ngoại lệ!
Triển Dĩ Mặc và Triển Liên Tranh lần đầu tiên gọi cô là "chị dâu" đã bị cô đe dọa, dụ dỗ đồng ý không bao giờ ... gọi bậy nữa. Nhưng Triển Dĩ Mặc cho tới bây giờ đều là thích tự mình mạo hiểm không tuân thủ quy củ, cô đã sớm hoài nghi em ấy sẽ vụng trộm nói thầm sau lưng mình, ai biết lần này cô bắt quả tang ngay tại chỗ, nhìn cô trừng trị em ấy thế nào!
Lông mày Mịch Nhi dựng thẳng đứng, tay bình tĩnh, từ từ mở ra, tràn đầy uy hiếp, thích thú đổ xuống một chút, chất lỏng màu tím nhạt không giữ lại chút nào trút xuống trên cổ chỗ Triển Dĩ Mặc gãi, không tiếng động lại không có hơi thở.
"A!" Triển Dĩ Mặc ngay lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, đáng chết, Mịch Nhi nghiên cứu, chế tạo ra liều thuốc quả nhiên độc ác, mới vừa rồi anh vẫn chỉ là ngứa ngáy cái cổ, nhưng sau khi đổ thuốc xuống, loại ngứa này đang lan tràn toàn thân!
Triển Dĩ Mặc không tự chủ bắt đầu gãi khắp toàn thân, cơ thể thoáng chốc nhếch nhác không còn hình dạng, anh nhìn Liên Tĩnh Bạch và Triển Liên Tranh ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm, rên rỉ cứng rắn nặn ra mấy câu nói: "Anh —— anh cả, Liên Tranh, không —— không nên thấy chết mà không cứu a. . . . . ."
Hiện tại cầu xin Mịch Nhi là vô ích , anh chỉ có thể gửi gắm hi vọng trên người anh cả và em gái. . . . . .
"Anh cả, anh cứu anh hai đi ——" Triển Liên Tranh cũng lôi kéo Liên Tĩnh Bạch năn nỉ nói, cô vừa mới bị anh cả kéo liên tục không cho cô đi cầu tình, nhưng tình hình hiện tại, cô không thể ngồi nhìn thêm nữa.
Liên Tĩnh Bạch nghe được " lời trăng trối" cuối cùng của em trai, anh nhìn thoáng qua vẻ mặt khổ sở của Triển Dĩ Mặc, không khỏi thở dài trong lòng.
Anh vẫn biết Dĩ Mặc nghịch ngợm tùy hứng đến vô pháp vô thiên, nhưng bây giờ chính là cảm khái em trai không biết nặng nhẹ tai họa là từ miệng mà ra nông nỗi này, chỗ hiểm của Mịch Nhi chính là câu xưng hô kia, anh làm sao dám kêu như vậy ? !
Trong lòng Liên Tĩnh Bạch tâm lại hiện lên vài ý niệm, em trai là nên dạy dỗ nên có người giáo huấn, bị Mịch Nhi chỉnh đến mức này, chỉ xem như là trừng phạt nhỏ, thay đổi tính cách Nhị thiếu gia của nhà họ Triển còn phải làm nhiều chuyện hơn.
Kế tiếp, đến lượt anh ra tay,thẳng thắn đàm luận điều kiện không thể tưởng tượng nổi với em trai.
/227
|