Vương Chính Khanh điều tra kỹ chuyện ăn uống của Chân Ngọc, nhưng không được gì, cuối cùng ngay cả cao lê Chân Ngọc ăn còn dư lại cũng cầm đi cho ngự y kiểm tra, nhưng vẫn không tra ra cái gì, nhất thời hết cách, chỉ đành phải mời người được xưng là Dược Vương thánh thủ tới chẩn mạch.
Thánh thủ chẩn mạch xong, nói Chân Ngọc là thân thể hư tổn bẩm sinh, sau khi sinh lại tổn thân thể, không cần nghĩ nhiều, chỉ cần điều dưỡng thật tốt là có thể chuyển biến tốt, sau đó kê đơn thuốc cho Chân Ngọc dùng.
Sau khi Chân Ngọc đổi sang uống thuốc của thánh thủ, cũng có chuyển biến tốt hơn, tinh thần có chút khôi phục, nhất thời hồi tưởng chuyện kiếp trước, lại cảm giác triệu chứng lần này cũng không hoàn toàn giống kiếp trước, có lẽ mình đa nghi thật!
Vương Chính Khanh cũng nói: Ở kiếp trước, người nàng đang trong vương phủ, bị người ám toán, tất nhiên khó lòng phòng bị. Lúc này bên cạnh đều là người có thể tin được, người khác đâu thể dễ dàng xuống tay? Lại nói, hạ độc nàng hẳn phải có một nguyên nhân chứ? Trong phủ lại không có di nương tranh giành tình cảm, thật sự không tìm được người có động cơ muốn nàng. Nếu nói là kẻ thù chính trị muốn hạ độc, bọn họ muốn độc sát, nên là ta, mà không phải nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ nàng đa nghi thôi.
Chẳng lẽ thật sự do mình nghi thần nghi quỷ? Chân Ngọc lẩm bẩm, miệng nói: Tam lang, nhằm đề phòng có chuyện gì xảy ra, còn là phái người xuất kinh điều tra thiện giải độc danh y, mời tới nữa chẩn bệnh một phen, nếu thật sự vô sự, mới có thể yên tâm .
Vương Chính Khanh nói: Đã sớm phái người ra khỏi kinh tìm hiểu rồi, ước chừng nửa tháng sau sẽ có tin tức.
Hai người vừa nói chuyện, vừa cặp tay lên giường an giấc.
Phen này, Vương Chính Khanh thương tiếc Chân Ngọc bệnh còn chưa khỏi, đều là hành động dịu dàng, cũng không công thành lướt trì, trêu chọc đến cuối cùng, ngược lại là Chân Ngọc hết kiên nhẫn, bổ nhào lên Vương Chính Khanh.
Vương Chính Khanh khẽ cười nói: Còn nói không có tinh thần, đây không phải là long tinh hổ mãnh sao?
Cũng để cho chàng biết thủ đoạn của ta! Chân Ngọc cười chặn miệng Vương Chính Khanh lại.
Liên tiếp mấy ngày, Chân Ngọc uống thuốc của thánh thủ, quả nhiên dần dần không buồn ngủ nữa, cảm giác y như trước đây, cũng không khó chịu, nhất thời mừng rỡ, lại xin thánh thủ trở lại bắt mạch kê đơn thuốc.
Thánh thủ chỉ nói dùng ba thang thuốc nữa là được rồi.
Chuyện Chân Ngọc ngã bệnh cầu y, Đường Diệu Đan đương nhiên có nghe, lúc này tay nàng ta cầm cái muỗng, múc cao lê đút cho mèo Ba Tư trong ngực.
Mèo Ba Tư này vốn là Thân thị nuôi, khi Thân thị vội vã vào cung thì con mèo nhỏ không biết núp ở nơi nào, nhất thời tìm không ra, nên không có ôm đi. Sau đó cung nữ tới tìm, lại phát hiện Đường Diệu Đan nuôi nó, trở về bẩm báo với Thân thị. Thân thị nói: Chỉ là một con mèo, nàng muốn, liền tặng cho nàng. Bởi thế không hề hỏi tới chuyện con mèo này nữa.
Đường Diệu Đan nuôi con mèo này một thời gian, thấy Thân thị không đến đòi, cũng có chút mất hứng, buồn bực thì trêu chọc con mèo này. Hôm nay thời tiết tốt, nàng liền lấy cao lê ra đút mèo con, vừa đút vừa nói: Lần trước để Mạnh Lai đến miếu Thanh Phong tẩm thuốc vào cao lê, đề phòng cầm nhầm, hai lọ cao lê cũng tẩm thuốc. Lọ này cầm về để không, không bằng cho ngươi ăn. Yên tâm đi, sẽ không chết ngay lập tức đâu. Ăn xong rồi, đầu tiên là không phát giác gì, qua chút thời gian cảm giác luôn buồn ngủ, nếu là cầu y hỏi thuốc, đại phu kê chút thuốc tốt cho tinh thần, nhất thời sẽ khôi phục như cũ, nhưng chưa bao lâu lại thấy mệt mỏi, khi đó, ngay cả thuốc và kim châm cứu đều
Thánh thủ chẩn mạch xong, nói Chân Ngọc là thân thể hư tổn bẩm sinh, sau khi sinh lại tổn thân thể, không cần nghĩ nhiều, chỉ cần điều dưỡng thật tốt là có thể chuyển biến tốt, sau đó kê đơn thuốc cho Chân Ngọc dùng.
Sau khi Chân Ngọc đổi sang uống thuốc của thánh thủ, cũng có chuyển biến tốt hơn, tinh thần có chút khôi phục, nhất thời hồi tưởng chuyện kiếp trước, lại cảm giác triệu chứng lần này cũng không hoàn toàn giống kiếp trước, có lẽ mình đa nghi thật!
Vương Chính Khanh cũng nói: Ở kiếp trước, người nàng đang trong vương phủ, bị người ám toán, tất nhiên khó lòng phòng bị. Lúc này bên cạnh đều là người có thể tin được, người khác đâu thể dễ dàng xuống tay? Lại nói, hạ độc nàng hẳn phải có một nguyên nhân chứ? Trong phủ lại không có di nương tranh giành tình cảm, thật sự không tìm được người có động cơ muốn nàng. Nếu nói là kẻ thù chính trị muốn hạ độc, bọn họ muốn độc sát, nên là ta, mà không phải nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ nàng đa nghi thôi.
Chẳng lẽ thật sự do mình nghi thần nghi quỷ? Chân Ngọc lẩm bẩm, miệng nói: Tam lang, nhằm đề phòng có chuyện gì xảy ra, còn là phái người xuất kinh điều tra thiện giải độc danh y, mời tới nữa chẩn bệnh một phen, nếu thật sự vô sự, mới có thể yên tâm .
Vương Chính Khanh nói: Đã sớm phái người ra khỏi kinh tìm hiểu rồi, ước chừng nửa tháng sau sẽ có tin tức.
Hai người vừa nói chuyện, vừa cặp tay lên giường an giấc.
Phen này, Vương Chính Khanh thương tiếc Chân Ngọc bệnh còn chưa khỏi, đều là hành động dịu dàng, cũng không công thành lướt trì, trêu chọc đến cuối cùng, ngược lại là Chân Ngọc hết kiên nhẫn, bổ nhào lên Vương Chính Khanh.
Vương Chính Khanh khẽ cười nói: Còn nói không có tinh thần, đây không phải là long tinh hổ mãnh sao?
Cũng để cho chàng biết thủ đoạn của ta! Chân Ngọc cười chặn miệng Vương Chính Khanh lại.
Liên tiếp mấy ngày, Chân Ngọc uống thuốc của thánh thủ, quả nhiên dần dần không buồn ngủ nữa, cảm giác y như trước đây, cũng không khó chịu, nhất thời mừng rỡ, lại xin thánh thủ trở lại bắt mạch kê đơn thuốc.
Thánh thủ chỉ nói dùng ba thang thuốc nữa là được rồi.
Chuyện Chân Ngọc ngã bệnh cầu y, Đường Diệu Đan đương nhiên có nghe, lúc này tay nàng ta cầm cái muỗng, múc cao lê đút cho mèo Ba Tư trong ngực.
Mèo Ba Tư này vốn là Thân thị nuôi, khi Thân thị vội vã vào cung thì con mèo nhỏ không biết núp ở nơi nào, nhất thời tìm không ra, nên không có ôm đi. Sau đó cung nữ tới tìm, lại phát hiện Đường Diệu Đan nuôi nó, trở về bẩm báo với Thân thị. Thân thị nói: Chỉ là một con mèo, nàng muốn, liền tặng cho nàng. Bởi thế không hề hỏi tới chuyện con mèo này nữa.
Đường Diệu Đan nuôi con mèo này một thời gian, thấy Thân thị không đến đòi, cũng có chút mất hứng, buồn bực thì trêu chọc con mèo này. Hôm nay thời tiết tốt, nàng liền lấy cao lê ra đút mèo con, vừa đút vừa nói: Lần trước để Mạnh Lai đến miếu Thanh Phong tẩm thuốc vào cao lê, đề phòng cầm nhầm, hai lọ cao lê cũng tẩm thuốc. Lọ này cầm về để không, không bằng cho ngươi ăn. Yên tâm đi, sẽ không chết ngay lập tức đâu. Ăn xong rồi, đầu tiên là không phát giác gì, qua chút thời gian cảm giác luôn buồn ngủ, nếu là cầu y hỏi thuốc, đại phu kê chút thuốc tốt cho tinh thần, nhất thời sẽ khôi phục như cũ, nhưng chưa bao lâu lại thấy mệt mỏi, khi đó, ngay cả thuốc và kim châm cứu đều
/86
|