Cái gì, Ngọc nương lại bị bệnh, muốn gặp chúng ta? Chân Thạch thấy Sử Thiết Thủ tới thông báo, kinh ngạc không tin được, mấy ngày trước gặp Ngọc nương, nàng vẫn khỏe mạnh, thế nào lại đột nhiên như vậy?
Kiều thị cũng kinh ngạc nói: Lần trước dẫn theo Nguyên Gia qua thăm nàng, chỉ nói là ho khan, hơn nữa cũng khỏi ho rồi, cũng không có đáng ngại, sao đột nhiên lại bị bệnh?
Sử Thiết Thủ nói: Là hôm qua bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, đầu choáng váng mắt mờ, khó thở, sau đó liền nằm liệt trên giường. Ngự y chẩn mạch, cũng chẩn không ra bệnh gì, chỉ nói là thân thể hao tổn quá mức, chỉ là mệt nhọc như bình thường. Nhưng Tam phu nhân gần đây vẫn tĩnh dưỡng, cũng không có mệt nhọc gì. Tối hôm qua uống thuốc, tình hình hôm nay càng không ổn. Bởi vì nói muốn gặp mọi người một lần.
Chân Thạch cùng Kiều thị không dám trì hoãn, vội vàng thu thập một phen, theo Sử Thiết Thủ đến Vương gia.
Vương Chính Khanh xin nghỉ lên triều, chỉ ở nhà chăm sóc Chân Ngọc, các đại phu đã đổi mấy nhóm rồi, vẫn không chẩn ra bệnh, trong lòng hắn như lửa đốt, khi nghe được Chân Thạch cùng Kiều thị tới, vội vàng sai người mời họ đi vào.
Khi thấy Chân Ngọc, Chân Thạch chua xót nói: Ngọc nương, mới có vài ngày, sao muội tiều tụy thành ra như vậy? Đến tột cùng là bệnh gì?
Chân Ngọc nhỏ giọng nói: Đại phu cũng không khám ra là bệnh gì, tự ta cảm thấy giống như là trúng độc, chỉ là trong chốc lát, cũng không tra ra được là độc gì.
Kiều thị thấy dáng vẻ của Chân Ngọc, vành mắt sớm đã hồng, kìm nén không cho chảy nước mắt, tiến lên sờ tay Chân Ngọc, cảm xúc lạnh lẽo, giúp đỡ nàng chà xát, nhỏ giọng nói: Có thủ phụ đại nhân ở đây mà, luôn có thể mời được danh y chẩn ra bệnh, chỉ cần không suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt.
Chân Ngọc khẽ lắc đầu, ý bảo Chân Thạch Kiều thị ngồi gần một chút, lúc này mới nói: Nhất định phải bồi dưỡng Nguyên Gia thành tài. Ta là cùng Tam lang nói rồi, tương lai muốn gả Tiểu Tú Đường cho Nguyên Gia, hai người đừng phụ lòng ta.
Chân Thạch nghe lời này giống như là di ngôn giao phó, không khỏi ngừng nói: Muội nhất định sẽ khá hơn, lời này đợi khi muội khỏi rồi bàn, Tiểu Tú Đường thì cũng nên do muội tự tay nuôi lớn, rồi mới gả ra ngoài.
Nghe được Chân Ngọc nói muốn gả Tiểu Tú Đường cho Chân Nguyên Gia, Kiều thị tất nhiên vui mừng, nhưng Chân Ngọc nói vào lúc này, lại lộ ra chẳng lành, nàng không khỏi rơi lệ, không dễ dàng ngừng khóc, lúc này mới nói: Đường Nhi ngoan ngoãn, cũng phải có mẹ ruột nuôi nấng, mới sẽ không bị khi dễ, Ngọc nương yên tâm dưỡng bệnh, đừng nói những lời buồn bã như thế.
Nhất thời Chương Phi Bạch cùng Chu Hàm Xảo tới, thấy bộ dạng của Chân Ngọc, cũng rất giật mình, luôn miệng hỏi: Làm sao lại thành ra như vậy?
Chu Hàm Xảo nói: Phu nhân ngày trước cũng thường bị bệnh, lần trước bệnh cực nghiêm trọng, đại phu đều nói nguy hiểm, còn không phải là gắng gượng qua khỏi sao? Có lẽ lúc này cũng không có chuyện gì, cứ thoải mái thả lỏng dưỡng bệnh là được.
Chân Ngọc mỉm cười gọi Chu Hàm Xảo lại gần chút, nhỏ giọng nói: Cuối tháng mười năm ngoái ngươi thành thân, nay cũng mấy tháng rồi, còn chưa có động tĩnh sao? Rỗi rảnh thì điều dưỡng thân thể, sinh nhất nam bán nữ, mới có thể ổn định gót chân.
Chu Hàm Xảo nghe được Chân Ngọc giờ này còn quan tâm nàng, không khỏi muốn rơi lệ, chỉ cố nén.
Chân Ngọc lại nói: Tương lai ta không có ở đây, ngươi cùng đại tẩu ta qua lại nhiều một chút, rảnh rỗi sang đây thăm Đường Nhi.
Chu Hàm Xảo cũng ngăn không nổi nước mắt nữa rồi, nức nở nói: Phu nhân nhất định sẽ tốt, chắc chắn sẽ ở đây mà.
Vương Chính Khanh đợi Chu Hàm Xảo cùng Chân Ngọc nói chuyện, liền ngoắc tay với Chương Phi Bạch, gọi hắn tới thư phòng nghị sự.
Đợi Chương Phi Bạch từ trong thư phòng đi ra, có mật thám vào thư phòng, bẩm với Vương Chính Khanh: Thời gian này quận chúa Đường Diệu Đan thường đi thăm Thái thượng hoàng, thời gian còn lại chỉ ở trong phủ, cũng không có chỗ khác thường.
Vương Chính Khanh vừa nghe, dạo bước suy nghĩ: Kiếp trước Ngọc nương bị Đường Diệu Đan hạ độc hại chết, triệu chứng kiếp này cũng giống kiếp trước, theo lý mà nói, là trúng cùng loại độc, nhưng Đường Diệu Đan cũng không có cơ hội xuống tay, vả lại cũng không lý do hại Ngọc nương, hiện nay nàng ta không có dị trạng, càng không thể đi chất vấn nàng ta cái gì. Nhưng..
Vương Chính Khanh thở dài một cái, phân phó mật thám nói: Chú ý từng động tĩnh của nàng ta, vừa có động tĩnh tới báo ngay.
Đợi mật thám đi xuống, Vương Chính Khanh lại cho người đi mời Nhậm Đạt Lương qua phủ nghị sự.
Đợi Nhậm Đạt Lương tới, Vương Chính Khanh liền nói ra bệnh trạng của Chân Ngọc, lại nói: Bệnh này của Ngọc nương, rất giống triệu chứng trúng độc cảu Chân Bảng nhãn, chỉ sợ cũng trúng độc. Khi đó chuyện Chân Bảng nhãn trúng độc, còn qua tay Nhậm Thị Lang điều tra, nghĩ còn có hồ sơ từ trước, lại muốn mời Nhậm Thị Lang giúp đỡ điều tra án này.
Nhậm Đạt Lương nghe ý tứ của Vương Chính Khanh, cũng là muốn từ sự kiện trúng độc ban đầu tìm ra đầu mối, nhất thời liền nói: Lúc đó đại phu mặc dù nghiệm ra là một loại độc mạn tính, nhưng không biết là loại độc nào, dù có hồ sơ án ở đây, chỉ sợ cũng vô dụng.
Vương Chính Khanh vừa nghe, nhìn Nhậm Đạt Lương một cái.
Nhậm Đạt Lương có chút chột dạ, đúng, biết rõ Đường Diệu Đan độc sát Chân Bảng nhãn, mình còn dám thân cận nàng, cũng muốn cưới nàng, chẳng lẽ không sợ theo bước Chân Bảng nhãn? Hắn đang ở trước mặt Vương Chính Khanh, khó có thể che giấu, nhất thời liền giải thích: Là hoàng thượng lo lắng Diệu Đan Quận chúa không có vị hôn phu lại thấy ta vị hôn thê của ta vừa qua đời, liền muốn tác hợp, ta nhất thời liền. . . . . . Lúc này nhắc lại chuyện xưa, quả thật làm cho người kinh hãi, ý niệm với cao, vẫn nên bỏ đi thì tốt hơn.
Vương Chính Khanh
Kiều thị cũng kinh ngạc nói: Lần trước dẫn theo Nguyên Gia qua thăm nàng, chỉ nói là ho khan, hơn nữa cũng khỏi ho rồi, cũng không có đáng ngại, sao đột nhiên lại bị bệnh?
Sử Thiết Thủ nói: Là hôm qua bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, đầu choáng váng mắt mờ, khó thở, sau đó liền nằm liệt trên giường. Ngự y chẩn mạch, cũng chẩn không ra bệnh gì, chỉ nói là thân thể hao tổn quá mức, chỉ là mệt nhọc như bình thường. Nhưng Tam phu nhân gần đây vẫn tĩnh dưỡng, cũng không có mệt nhọc gì. Tối hôm qua uống thuốc, tình hình hôm nay càng không ổn. Bởi vì nói muốn gặp mọi người một lần.
Chân Thạch cùng Kiều thị không dám trì hoãn, vội vàng thu thập một phen, theo Sử Thiết Thủ đến Vương gia.
Vương Chính Khanh xin nghỉ lên triều, chỉ ở nhà chăm sóc Chân Ngọc, các đại phu đã đổi mấy nhóm rồi, vẫn không chẩn ra bệnh, trong lòng hắn như lửa đốt, khi nghe được Chân Thạch cùng Kiều thị tới, vội vàng sai người mời họ đi vào.
Khi thấy Chân Ngọc, Chân Thạch chua xót nói: Ngọc nương, mới có vài ngày, sao muội tiều tụy thành ra như vậy? Đến tột cùng là bệnh gì?
Chân Ngọc nhỏ giọng nói: Đại phu cũng không khám ra là bệnh gì, tự ta cảm thấy giống như là trúng độc, chỉ là trong chốc lát, cũng không tra ra được là độc gì.
Kiều thị thấy dáng vẻ của Chân Ngọc, vành mắt sớm đã hồng, kìm nén không cho chảy nước mắt, tiến lên sờ tay Chân Ngọc, cảm xúc lạnh lẽo, giúp đỡ nàng chà xát, nhỏ giọng nói: Có thủ phụ đại nhân ở đây mà, luôn có thể mời được danh y chẩn ra bệnh, chỉ cần không suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt.
Chân Ngọc khẽ lắc đầu, ý bảo Chân Thạch Kiều thị ngồi gần một chút, lúc này mới nói: Nhất định phải bồi dưỡng Nguyên Gia thành tài. Ta là cùng Tam lang nói rồi, tương lai muốn gả Tiểu Tú Đường cho Nguyên Gia, hai người đừng phụ lòng ta.
Chân Thạch nghe lời này giống như là di ngôn giao phó, không khỏi ngừng nói: Muội nhất định sẽ khá hơn, lời này đợi khi muội khỏi rồi bàn, Tiểu Tú Đường thì cũng nên do muội tự tay nuôi lớn, rồi mới gả ra ngoài.
Nghe được Chân Ngọc nói muốn gả Tiểu Tú Đường cho Chân Nguyên Gia, Kiều thị tất nhiên vui mừng, nhưng Chân Ngọc nói vào lúc này, lại lộ ra chẳng lành, nàng không khỏi rơi lệ, không dễ dàng ngừng khóc, lúc này mới nói: Đường Nhi ngoan ngoãn, cũng phải có mẹ ruột nuôi nấng, mới sẽ không bị khi dễ, Ngọc nương yên tâm dưỡng bệnh, đừng nói những lời buồn bã như thế.
Nhất thời Chương Phi Bạch cùng Chu Hàm Xảo tới, thấy bộ dạng của Chân Ngọc, cũng rất giật mình, luôn miệng hỏi: Làm sao lại thành ra như vậy?
Chu Hàm Xảo nói: Phu nhân ngày trước cũng thường bị bệnh, lần trước bệnh cực nghiêm trọng, đại phu đều nói nguy hiểm, còn không phải là gắng gượng qua khỏi sao? Có lẽ lúc này cũng không có chuyện gì, cứ thoải mái thả lỏng dưỡng bệnh là được.
Chân Ngọc mỉm cười gọi Chu Hàm Xảo lại gần chút, nhỏ giọng nói: Cuối tháng mười năm ngoái ngươi thành thân, nay cũng mấy tháng rồi, còn chưa có động tĩnh sao? Rỗi rảnh thì điều dưỡng thân thể, sinh nhất nam bán nữ, mới có thể ổn định gót chân.
Chu Hàm Xảo nghe được Chân Ngọc giờ này còn quan tâm nàng, không khỏi muốn rơi lệ, chỉ cố nén.
Chân Ngọc lại nói: Tương lai ta không có ở đây, ngươi cùng đại tẩu ta qua lại nhiều một chút, rảnh rỗi sang đây thăm Đường Nhi.
Chu Hàm Xảo cũng ngăn không nổi nước mắt nữa rồi, nức nở nói: Phu nhân nhất định sẽ tốt, chắc chắn sẽ ở đây mà.
Vương Chính Khanh đợi Chu Hàm Xảo cùng Chân Ngọc nói chuyện, liền ngoắc tay với Chương Phi Bạch, gọi hắn tới thư phòng nghị sự.
Đợi Chương Phi Bạch từ trong thư phòng đi ra, có mật thám vào thư phòng, bẩm với Vương Chính Khanh: Thời gian này quận chúa Đường Diệu Đan thường đi thăm Thái thượng hoàng, thời gian còn lại chỉ ở trong phủ, cũng không có chỗ khác thường.
Vương Chính Khanh vừa nghe, dạo bước suy nghĩ: Kiếp trước Ngọc nương bị Đường Diệu Đan hạ độc hại chết, triệu chứng kiếp này cũng giống kiếp trước, theo lý mà nói, là trúng cùng loại độc, nhưng Đường Diệu Đan cũng không có cơ hội xuống tay, vả lại cũng không lý do hại Ngọc nương, hiện nay nàng ta không có dị trạng, càng không thể đi chất vấn nàng ta cái gì. Nhưng..
Vương Chính Khanh thở dài một cái, phân phó mật thám nói: Chú ý từng động tĩnh của nàng ta, vừa có động tĩnh tới báo ngay.
Đợi mật thám đi xuống, Vương Chính Khanh lại cho người đi mời Nhậm Đạt Lương qua phủ nghị sự.
Đợi Nhậm Đạt Lương tới, Vương Chính Khanh liền nói ra bệnh trạng của Chân Ngọc, lại nói: Bệnh này của Ngọc nương, rất giống triệu chứng trúng độc cảu Chân Bảng nhãn, chỉ sợ cũng trúng độc. Khi đó chuyện Chân Bảng nhãn trúng độc, còn qua tay Nhậm Thị Lang điều tra, nghĩ còn có hồ sơ từ trước, lại muốn mời Nhậm Thị Lang giúp đỡ điều tra án này.
Nhậm Đạt Lương nghe ý tứ của Vương Chính Khanh, cũng là muốn từ sự kiện trúng độc ban đầu tìm ra đầu mối, nhất thời liền nói: Lúc đó đại phu mặc dù nghiệm ra là một loại độc mạn tính, nhưng không biết là loại độc nào, dù có hồ sơ án ở đây, chỉ sợ cũng vô dụng.
Vương Chính Khanh vừa nghe, nhìn Nhậm Đạt Lương một cái.
Nhậm Đạt Lương có chút chột dạ, đúng, biết rõ Đường Diệu Đan độc sát Chân Bảng nhãn, mình còn dám thân cận nàng, cũng muốn cưới nàng, chẳng lẽ không sợ theo bước Chân Bảng nhãn? Hắn đang ở trước mặt Vương Chính Khanh, khó có thể che giấu, nhất thời liền giải thích: Là hoàng thượng lo lắng Diệu Đan Quận chúa không có vị hôn phu lại thấy ta vị hôn thê của ta vừa qua đời, liền muốn tác hợp, ta nhất thời liền. . . . . . Lúc này nhắc lại chuyện xưa, quả thật làm cho người kinh hãi, ý niệm với cao, vẫn nên bỏ đi thì tốt hơn.
Vương Chính Khanh
/86
|