Mùa đông năm nay thật lạnh, An Nhiên vừa phỏng vấn về, cô trượt mất cơ hội xin việc ở bệnh viện này, mẹ cô cũng không nói gì, bà chỉ động viên cô cố lên, An Nhiên cũng hơi buồn, hôm nay cô có hẹn với Thiện Tôn ra ngoài ăn tối, buổi tối rất lạnh, cô mặc ấm rồi lấy xe đến nơi hẹn, Thiện Tôn cũng vừa đến cùng Bành Vu Tự, Vu Tự nhìn cô rồi hỏi :
-An Nhiên gầy đi trông thấy, nhưng đẹp ra nhiều đấy ? Có phải lại tương tư ai không ?
Thiện Tôn nhìn cô từ đầu đến chân, rồi cậu đi tới khoác vai cô :
-Gầy như cây tăm cho quyến rũ à ? Lần đầu nhìn thấy cậu giống con gái 100% đấy.
An Nhiên thúc vào bụng cậu rồi nói :
-Tớ vừa tăng cân đấy, mà thôi, tớ quyến rũ xưa nay mà, ha ha ha.
Thiện Tôn bật cười, cậu vừa véo má cô vừa nói :
-Cả đống thịt thế này mà bảo quyến rũ à ?
An Nhiên nghiến mắt nổi lửa nghiến răng kèn kẹt, Thiện Tôn thấy thế vội kéo tay Vu Tự vào trong ngay, còn tiếp tục trêu cô thì chắc chắn sẽ có án mạng mất. Vào đến bên trong, là 1 nhà hàng kiểu xưa, rất sang trọng, Thiện Tôn đã đặt bàn trước đó, cô bảo cậu và Vu Tự vào trước, còn cô thì đi vào nhà vệ sinh một chút, dạo này cô thấy mệt trong người, tất cả cũng vì mấy hôm nay cô chạy đi khắp nơi phỏng vấn, cô trang điểm nhẹ để che đi sự mệt mỏi trên khuôn mặt, sau đó cô bước ra ngoài, vừa đi vào trong sảnh lớn thì cô đứng sững lại, cô chỉ nhìn thấy phía trước, mọi âm thanh xung như là không còn tác động đến màng nhĩ trong tai cô nữa vậy, mắt cô như bị bắt ép phải nhìn người đàn ông đối diện, người đó rất cao, dáng người mặc âu phục rất hoàn mỹ và đối với cô rất quen thuộc, anh cũng nhìn cô, người anh yêu thương 2 năm trước, đến bây giờ anh cũng không thể quên dù chỉ 1 chút, nếu là lúc trước anh chưa bao giờ thấy cô mặc váy ngắn, hiện tại thì cô đang mặc 1 chiếc váy ngắn qua đầu gối màu vàng nhạt rất hợp với cô, nếu lúc trước anh phải nhặt giày thể thao của cô vứt lung tung cho vào kệ thì hiện tại cô đang đi giày cao gót vào trắng cùng màu với chiếc túi nhỏ mà cô đang cầm trong tay, tóc cô dài ra rất nhiều, che cả phần lưng phía sau, cô cũng đã làm chúng lượn sóng rất hợp với cô, An Nhiên im lặng nhìn anh, cô phải nói gì đây ? Hay cô sẽ đi ngang qua anh, làm như người xa lạ, anh rời khỏi cô suốt 2 năm nay, có phải là thay cho lời chia tay khó nói ?
Mục Nhu đi cùng mẹ anh, mẹ anh đã đi vào trước, nhưng sau đó bà thấy con trai còn chưa vào nên bà quay lại gọi, bà thấy cô :
-Là cháu sao, An Nhiên ?
Tiếng nói của mẹ Mục Nhu phá tan cái không khí im lặng giữa anh và cô, cô cũng hơi mĩm cười và cúi chào bà :
-Con chào bác, lâu không gặp bác, bác và bác trai vẫn khỏe ạ.
Mẹ An Nhiên bước lại gần, nắm khẽ tay cô rồi nói :
-Trông con đẹp lắm, suýt chút bác nhận không ra ? Con đã ăn tối chưa ?
An Nhiên không nhìn anh nữa, cô chỉ trả lời mọi câu hỏi của mẹ anh, rất nhẹ nhàng và từ tốn. Vài ba câu chào hỏi rồi cô xin phép đi, cô rời nhà hàng sau khi ném 1 câu xanh rờn vào mặt Thiện Tôn “dì cả tới, tớ chuồn trước nha…”, cái khung cảnh gì thế này chỉ còn 2 người, giống khung cảnh lãng mạn trong phim tình cảm quá, Thiện Tôn nhìn Vu Tự rồi cười mặc dù trước khoảng 5 giây trước cậu còn cò cảm giác bị bỏ rơi khi An Nhiên bỏ ngang xương.
An Nhiên ra lấy xe, cô vừa tra chìa vào cho xe thì nghe tiếng “Cốc … cốc …” ngoài kính xe, cô nhìn thấy anh, anh cũng cúi người nhìn cô, trong đáy mắt anh yên tĩnh vô cùng, còn cô thì run run, phải hơn 30 giây thì cô mới kiềm chế được bản thân và hạ kính xuống, nhìn đăm đăm vào anh và hỏi :
-Có chuyện gì, giáo sư ?
William nhìn cô rất lâu, thấy anh không có ý định lên tiếng thì cô hỏi tiếp :
-Thầy có thấy mỏi mắt chưa vậy ?
William khẽ chớp mắt rồi đáp :
-Xin lỗi em.
-Vậy tại sao ? – An Nhiên cũng ngang bướng hỏi ngược lại anh.
William im lặng tiếp, An Nhiên ngay lúc này rất muốn đi xuống xe, rất muốn lấy 1 thứ gì đó đánh cho anh một trận rồi đứng cười hả hê vào mặt anh, nhưng đến cả gọi tên anh mà cô còn không nói được thì huống gì là xuống xe đứng gần anh. William lại nhìn cô và hỏi :
-Em có bạn trai chưa ?
-Lúc trước có mà giờ chia tay rồi, anh hỏi làm gì ? – An Nhiên đáp.
William lại nói :
-Tôi đang cô đơn, tôi tán tỉnh em được không ?
An Nhiên nghe mấy câu này lại thấy quen quen, chẳng phải lúc trước cô đã mặt dày nói với anh sao, mục đích chỉ là vì muốn ăn bám ở nhà anh thôi, sau đó cô lại đáp :
-Em khó tính lắm, với lại em rất nghèo.
William lại nói :
-Yên tâm, tôi sẽ nuôi em và rất mực cưng chiều em.
An Nhiên trừng trừng mắt, cái thằng cha này, định chơi cô à, đâu có cái lí nào mà đi cho đã suốt 2 năm trời, rồi về xin tán tỉnh cô, xem cô là người dễ dãi á, mơ đi nhá ? An Nhiên hếch mặt lên nhìn anh :
-Cỡ như anh chỉ xách dép cho em thôi nhé.
William nhìn cô chừng 10 giây rồi nói :
-Theo tôi quan sát em nãy giờ, em hiện tại vẫn là cúp B.
An Nhiên giận lên làm mặt cô đỏ bừng, lại là cái chuyện cúp A và cúp B của cô, cô lườm anh rồi nói :
-Cúp B hay A thì cũng là của em.
William đáp :
-Cúp B và C chứ, An Nhiên.
-Mặc em, anh đúng là vô duyên biến thái mà. – An Nhiên giận quá nên cô nói to.
William lại nói, nhưng từ đáy mắt anh, cô nhìn thấy rõ sự thay đổi từ yên tĩnh sang bối rối trong đó, giọng của anh cũng không còn mạnh nữa, như thể anh thật sự đang thu hết dũng cảm của anh vào câu nói này :
-Anh về rồi, em có thể nhìn anh lần nữa không ?
-An Nhiên gầy đi trông thấy, nhưng đẹp ra nhiều đấy ? Có phải lại tương tư ai không ?
Thiện Tôn nhìn cô từ đầu đến chân, rồi cậu đi tới khoác vai cô :
-Gầy như cây tăm cho quyến rũ à ? Lần đầu nhìn thấy cậu giống con gái 100% đấy.
An Nhiên thúc vào bụng cậu rồi nói :
-Tớ vừa tăng cân đấy, mà thôi, tớ quyến rũ xưa nay mà, ha ha ha.
Thiện Tôn bật cười, cậu vừa véo má cô vừa nói :
-Cả đống thịt thế này mà bảo quyến rũ à ?
An Nhiên nghiến mắt nổi lửa nghiến răng kèn kẹt, Thiện Tôn thấy thế vội kéo tay Vu Tự vào trong ngay, còn tiếp tục trêu cô thì chắc chắn sẽ có án mạng mất. Vào đến bên trong, là 1 nhà hàng kiểu xưa, rất sang trọng, Thiện Tôn đã đặt bàn trước đó, cô bảo cậu và Vu Tự vào trước, còn cô thì đi vào nhà vệ sinh một chút, dạo này cô thấy mệt trong người, tất cả cũng vì mấy hôm nay cô chạy đi khắp nơi phỏng vấn, cô trang điểm nhẹ để che đi sự mệt mỏi trên khuôn mặt, sau đó cô bước ra ngoài, vừa đi vào trong sảnh lớn thì cô đứng sững lại, cô chỉ nhìn thấy phía trước, mọi âm thanh xung như là không còn tác động đến màng nhĩ trong tai cô nữa vậy, mắt cô như bị bắt ép phải nhìn người đàn ông đối diện, người đó rất cao, dáng người mặc âu phục rất hoàn mỹ và đối với cô rất quen thuộc, anh cũng nhìn cô, người anh yêu thương 2 năm trước, đến bây giờ anh cũng không thể quên dù chỉ 1 chút, nếu là lúc trước anh chưa bao giờ thấy cô mặc váy ngắn, hiện tại thì cô đang mặc 1 chiếc váy ngắn qua đầu gối màu vàng nhạt rất hợp với cô, nếu lúc trước anh phải nhặt giày thể thao của cô vứt lung tung cho vào kệ thì hiện tại cô đang đi giày cao gót vào trắng cùng màu với chiếc túi nhỏ mà cô đang cầm trong tay, tóc cô dài ra rất nhiều, che cả phần lưng phía sau, cô cũng đã làm chúng lượn sóng rất hợp với cô, An Nhiên im lặng nhìn anh, cô phải nói gì đây ? Hay cô sẽ đi ngang qua anh, làm như người xa lạ, anh rời khỏi cô suốt 2 năm nay, có phải là thay cho lời chia tay khó nói ?
Mục Nhu đi cùng mẹ anh, mẹ anh đã đi vào trước, nhưng sau đó bà thấy con trai còn chưa vào nên bà quay lại gọi, bà thấy cô :
-Là cháu sao, An Nhiên ?
Tiếng nói của mẹ Mục Nhu phá tan cái không khí im lặng giữa anh và cô, cô cũng hơi mĩm cười và cúi chào bà :
-Con chào bác, lâu không gặp bác, bác và bác trai vẫn khỏe ạ.
Mẹ An Nhiên bước lại gần, nắm khẽ tay cô rồi nói :
-Trông con đẹp lắm, suýt chút bác nhận không ra ? Con đã ăn tối chưa ?
An Nhiên không nhìn anh nữa, cô chỉ trả lời mọi câu hỏi của mẹ anh, rất nhẹ nhàng và từ tốn. Vài ba câu chào hỏi rồi cô xin phép đi, cô rời nhà hàng sau khi ném 1 câu xanh rờn vào mặt Thiện Tôn “dì cả tới, tớ chuồn trước nha…”, cái khung cảnh gì thế này chỉ còn 2 người, giống khung cảnh lãng mạn trong phim tình cảm quá, Thiện Tôn nhìn Vu Tự rồi cười mặc dù trước khoảng 5 giây trước cậu còn cò cảm giác bị bỏ rơi khi An Nhiên bỏ ngang xương.
An Nhiên ra lấy xe, cô vừa tra chìa vào cho xe thì nghe tiếng “Cốc … cốc …” ngoài kính xe, cô nhìn thấy anh, anh cũng cúi người nhìn cô, trong đáy mắt anh yên tĩnh vô cùng, còn cô thì run run, phải hơn 30 giây thì cô mới kiềm chế được bản thân và hạ kính xuống, nhìn đăm đăm vào anh và hỏi :
-Có chuyện gì, giáo sư ?
William nhìn cô rất lâu, thấy anh không có ý định lên tiếng thì cô hỏi tiếp :
-Thầy có thấy mỏi mắt chưa vậy ?
William khẽ chớp mắt rồi đáp :
-Xin lỗi em.
-Vậy tại sao ? – An Nhiên cũng ngang bướng hỏi ngược lại anh.
William im lặng tiếp, An Nhiên ngay lúc này rất muốn đi xuống xe, rất muốn lấy 1 thứ gì đó đánh cho anh một trận rồi đứng cười hả hê vào mặt anh, nhưng đến cả gọi tên anh mà cô còn không nói được thì huống gì là xuống xe đứng gần anh. William lại nhìn cô và hỏi :
-Em có bạn trai chưa ?
-Lúc trước có mà giờ chia tay rồi, anh hỏi làm gì ? – An Nhiên đáp.
William lại nói :
-Tôi đang cô đơn, tôi tán tỉnh em được không ?
An Nhiên nghe mấy câu này lại thấy quen quen, chẳng phải lúc trước cô đã mặt dày nói với anh sao, mục đích chỉ là vì muốn ăn bám ở nhà anh thôi, sau đó cô lại đáp :
-Em khó tính lắm, với lại em rất nghèo.
William lại nói :
-Yên tâm, tôi sẽ nuôi em và rất mực cưng chiều em.
An Nhiên trừng trừng mắt, cái thằng cha này, định chơi cô à, đâu có cái lí nào mà đi cho đã suốt 2 năm trời, rồi về xin tán tỉnh cô, xem cô là người dễ dãi á, mơ đi nhá ? An Nhiên hếch mặt lên nhìn anh :
-Cỡ như anh chỉ xách dép cho em thôi nhé.
William nhìn cô chừng 10 giây rồi nói :
-Theo tôi quan sát em nãy giờ, em hiện tại vẫn là cúp B.
An Nhiên giận lên làm mặt cô đỏ bừng, lại là cái chuyện cúp A và cúp B của cô, cô lườm anh rồi nói :
-Cúp B hay A thì cũng là của em.
William đáp :
-Cúp B và C chứ, An Nhiên.
-Mặc em, anh đúng là vô duyên biến thái mà. – An Nhiên giận quá nên cô nói to.
William lại nói, nhưng từ đáy mắt anh, cô nhìn thấy rõ sự thay đổi từ yên tĩnh sang bối rối trong đó, giọng của anh cũng không còn mạnh nữa, như thể anh thật sự đang thu hết dũng cảm của anh vào câu nói này :
-Anh về rồi, em có thể nhìn anh lần nữa không ?
/36
|