Trên bàn ăn, một cô gái đang lười biếng nằm dài ra bàn. Xung quanh 6 người 3 nam 3 nữ nhìn cô lắc đầu
- " chị có sao không vậy. " Ngọc lo lắng hỏi, nếu để anh hai thấy bộ dạng này của chị chắc sẽ đem cô ra lột da mất.
- " đáng đời . Ai kêu xem rượu là nước mà uống. Hừ... " hễ nghĩ tới chuyện tối là Khang giận nghiến răng nghiến lợi.
Hôm qua rõ ràng ai đó mói sẽ mời. Nhưng ruốt cuộc lại uy hiếp ông chủ, ăn uống xong kéo cả lớp về không thèm thanh toán, khiến ông chủ lỗ một vố, điều đáng nói là ông chủ đó chính là Bảo - anh trai Khang nên giờ cậu mới thay anh mình tức giận như vậy.
- " ác mồm ác miệng vừa thôi, cô dù sao cũng là giáo viên của em nha. Chuyện bé tí vậy mà giận tới giờ luôn. Mà cô có động tới tiền của em đâu, không kêu em thanh toán " Băng oán giận liếc Khang. Tên này đúng là thù dai.
- " Khang nói có sai đâu, ai kêu cô uống nhiều vậy làm chi . " Nhi.
- " lần đầu thấy con gái nào như cô đó, uống hết được đống rượu đó " Vũ nghĩ tới Phong mà biết chuyện thì sẽ rút gân mình mất.
Nhớ tới 3 điều kiện của Phong lúc trước , đêm qua cả 3 điều kiện đều vi phạm.
Thứ nhất : dẹp bỏ bầy ong theo Băng. Xử lí đám người thích bám Băng. Mà hôm qua không chú ý để cho các tên con trai liên tục tới chỗ Băng làm quen
Thứ 2 bảo vệ cho Băng luôn an toàn, vậy mà đêm qua sau khi Băng uống rượu còn để cô lái xe về nhà.
Thứ 3 giúp Băng luôn vui vẻ, vậy mà 2 ngày nay Băng toàn bày ra bộ dạng ủ rũ, vô phương giúp người này cười vui vẻ.
- " hôm qua chị uống có bao nhiêu đâu mà, tửu lượng tuột dốc hả " Khánh tiện miệng hỏi.
Nghe câu nói của Khánh cả đám trừ bỏ Băng đang mệt mỏi nằm dài và Ngọc ra ai cũng chao đảo nhém té ghế, cái gì, uống hết rượu cả lớp kêu mà còn kêu là có bao nhiêu đâu.
Đêm qua cả lớp gọi rượu, lại bị Băng cản không cho uống, lí do là không đủ tuổi ' cấm uống '. Thế là rượu dành cho 20 người Băng một mình xử hết.
- " nhiêu đó đã thấm vào đâu " Khánh.
Nhớ tới ngày lúc sinh nhật Phong 2 năm trước. Băng mời rượu mọi người, lúc sau toàn bộ mọi người cả nam lẫn nữ đều say tới choáng váng đầu óc, riêng ai kia má chỉ hơi hồng hồng, ngoài ra tinh thần vẫn như cũ. Khiến mọi người nhìn Băng với ánh mắt ' quái vật '. Nếu so ra thì rượu của tối qua cùng lắm bằng một phần ba số rượu ngày do81 Băng uống.
- " chị, hay hôm nay nghĩ ở nhà đi " Ngọc
- " với trạng thái cơ thể này làm sao cô lên lớp dạy học được " Châu.
- " đúng xin nghỉ một hôm cho khõe. " Nhi.
- " ác quỷ, cô thực sự nên nghỉ ngơi. " Khang.
- " chị Băng, nghỉ một bữa có sao đâu, em nói lại với chị Như cho. " Khánh
- " ừm, nghỉ đi cho khõe " Vũ cũng đồng ý.
Băng nhìn mặt 6 người, sao tự nhiên hôm nay tốt đột xuất, nhìn là biết ngay có âm mưu. Hừ muốn tự do quậy phá hả, mơ đi.
- " cô sẽ nghỉ hôm nay vậy " câu nói của Băng làm mọi người vui vẻ ra mặt. Nhưng nghe vế sau thì. " Vũ lên bàn vi tính lấy đề lên cho các bạn làm. Đừng mơ tới việc gian lận. Nếu bị phát hiện thì xử như cũ trừ 3 điểm cộng thêm làm vệ sinh 1 tháng. Bài kiểm tra này lấy điểm một tiết. " Cả đám trợn mắt, ác quỷ đúng là ác quỷ. Nghỉ mà còn không tha cho lớp. Lần trước kiểm tra lớp ỷ cô không để ý mà giở tài liệu, nào ngờ hôm sau tất cả những người giở tài liệu đều bị đem ra xử hết
- " ÁC QUỶ " cả nhóm bỏ lại 2 chữ sau đó kéo nhau đi học.
Băng nhún vai, mình rõ rằng xinh đẹp, hiền vậy mà lũ nhóc này cứ gọi là ác quỷ, mình ác chỗ nào chứ, đúng là không có mắt nhìn.
Nhóm Vũ đi học, Băng cũng về phòng ngủ thêm một chút, đầu óc còn choáng váng.
Tỉnh dậy lần nửa đã là hơn 9h, tận hưởng ngày nghỉ nàu, Băng thay quần áo ra ngoài dạo phố.
Nhưng vừa đi ngang qua một nhà hàng, Băng bỗng sững người lại, nhìn chằm chằm vào một nam một nữ đang ngồi bên trong. Mà người nam kia chính là Phong, Phong chả phải là đang vông tác ở nước ngoài mai mới về sao, vậy bây giờ tại sao lại ngồi trước mặt. Còn cô gái kia, có vẻ rất qien mặt, nhưng Băng không nhớ mình đã gặp qua cô.
Người nữ này gợi lên vài hình ảnh lướt qua trong đầu Băng. Nhưng nó là gì thì Băng không kịp thấy.
Đầu đau quá, đây là tại sao, dường như mình đã quên đi thứ gì đó.
Phong sao lại gạt mình, chẳng lẽ là chuyện liên quan tới mình, cô gáu kia là ai.... hàng loạt câu hỏi hiện ra.
Băng quay bước về nhà, chuyện này phải tra rõ, có lẽ thực sự Băng đã quên đi chuyện gì đó.
Lúc Băng quay đi, Phong vô tình quay mặt nhìn ra chỉ thấy bóng dáng quay lưng lại rời khỏi.
- " Băng.... " Phong bất giác thốt lên rồi tự cười mình quá nhớ cô vợ trẻ con rồi, Bây giờ Băng làm sao có thể đứng đây, phải ở trên lớp đối phó lớp 11A siêu quậy kia chứ .
- " wua... hiếm thấy nha, hóa ra cậu cũng biết cười, đang nghĩ về vợ sao. Xem ra tình cảm vợ chồng rất tốt " người nữ lên tiếng châm chọc.
- " hừ... nói chuyện chính đi " khôi phục vẻ mặt bình thường ' tản băng nghìn năm. '
- " cậu định cứ thế sao. Lỡ một ngày nào đó cô ấy nhớ ra tất cả mọi chuyện thì sao. " Người nữ trầm giọng hỏi.
- " cô ấy cứ như vậy là tốt rồi, luôn luôn vui vẻ, nếu có thể tôi mong cả đời Băng sẽ không nhớ tới đoạn kí ức đó. " Phong nhìn xa xăm
- " heyzz cô gái kia đã quay lại, xem chừng sớm muộn gì cũng tìm tới Băng, nếu Băng không nhớ gì thì rất nguy hiểm. "
- " tôi sẽ bảo vệ Băng, cô ta không có cơ hội đụng tới Băng đâu. " Phong chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cô vợ trẻ con của mình.
Băng về nhà đi thẳng vào phòng nằm xuống thử hết sức nhưng vẫn không nhớ ra gì. Hít một hơi thật sâu, Băng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, một chàng trai nằm dưới đất, máu nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng cậu đang mặc, bên cạnh có một cô gái xinh đẹp bị thương đang dùng ánh mắt căm thù nhìn về phía trước. Hai anh, Bảo, Như,Uyên, Vi còn có Phong đang ôm trên tay một cô gái ánh mắt mơ màng. Mẹ cũng ở đó.
- " cô chờ đó đừng mong có thể sống yên ổn, tôi sẽ quay lại " âm thanh vang vọng, tràn đầy thù hận.
Băng chỉ biết khi nhìn vào cô gái bị thương và chàng trai nằm trên máu kia Băng bỗng cảm thấy tim mình đau lắm.
Giật mình dậy, mồ hôi chảy xuống gò má ửng hồng. ' có lẽ ngoài mình ra mọi người đều biết chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảu ra lúc đó. Phải tìm ra nhất dịnh phải tìm ra .
- " chị có sao không vậy. " Ngọc lo lắng hỏi, nếu để anh hai thấy bộ dạng này của chị chắc sẽ đem cô ra lột da mất.
- " đáng đời . Ai kêu xem rượu là nước mà uống. Hừ... " hễ nghĩ tới chuyện tối là Khang giận nghiến răng nghiến lợi.
Hôm qua rõ ràng ai đó mói sẽ mời. Nhưng ruốt cuộc lại uy hiếp ông chủ, ăn uống xong kéo cả lớp về không thèm thanh toán, khiến ông chủ lỗ một vố, điều đáng nói là ông chủ đó chính là Bảo - anh trai Khang nên giờ cậu mới thay anh mình tức giận như vậy.
- " ác mồm ác miệng vừa thôi, cô dù sao cũng là giáo viên của em nha. Chuyện bé tí vậy mà giận tới giờ luôn. Mà cô có động tới tiền của em đâu, không kêu em thanh toán " Băng oán giận liếc Khang. Tên này đúng là thù dai.
- " Khang nói có sai đâu, ai kêu cô uống nhiều vậy làm chi . " Nhi.
- " lần đầu thấy con gái nào như cô đó, uống hết được đống rượu đó " Vũ nghĩ tới Phong mà biết chuyện thì sẽ rút gân mình mất.
Nhớ tới 3 điều kiện của Phong lúc trước , đêm qua cả 3 điều kiện đều vi phạm.
Thứ nhất : dẹp bỏ bầy ong theo Băng. Xử lí đám người thích bám Băng. Mà hôm qua không chú ý để cho các tên con trai liên tục tới chỗ Băng làm quen
Thứ 2 bảo vệ cho Băng luôn an toàn, vậy mà đêm qua sau khi Băng uống rượu còn để cô lái xe về nhà.
Thứ 3 giúp Băng luôn vui vẻ, vậy mà 2 ngày nay Băng toàn bày ra bộ dạng ủ rũ, vô phương giúp người này cười vui vẻ.
- " hôm qua chị uống có bao nhiêu đâu mà, tửu lượng tuột dốc hả " Khánh tiện miệng hỏi.
Nghe câu nói của Khánh cả đám trừ bỏ Băng đang mệt mỏi nằm dài và Ngọc ra ai cũng chao đảo nhém té ghế, cái gì, uống hết rượu cả lớp kêu mà còn kêu là có bao nhiêu đâu.
Đêm qua cả lớp gọi rượu, lại bị Băng cản không cho uống, lí do là không đủ tuổi ' cấm uống '. Thế là rượu dành cho 20 người Băng một mình xử hết.
- " nhiêu đó đã thấm vào đâu " Khánh.
Nhớ tới ngày lúc sinh nhật Phong 2 năm trước. Băng mời rượu mọi người, lúc sau toàn bộ mọi người cả nam lẫn nữ đều say tới choáng váng đầu óc, riêng ai kia má chỉ hơi hồng hồng, ngoài ra tinh thần vẫn như cũ. Khiến mọi người nhìn Băng với ánh mắt ' quái vật '. Nếu so ra thì rượu của tối qua cùng lắm bằng một phần ba số rượu ngày do81 Băng uống.
- " chị, hay hôm nay nghĩ ở nhà đi " Ngọc
- " với trạng thái cơ thể này làm sao cô lên lớp dạy học được " Châu.
- " đúng xin nghỉ một hôm cho khõe. " Nhi.
- " ác quỷ, cô thực sự nên nghỉ ngơi. " Khang.
- " chị Băng, nghỉ một bữa có sao đâu, em nói lại với chị Như cho. " Khánh
- " ừm, nghỉ đi cho khõe " Vũ cũng đồng ý.
Băng nhìn mặt 6 người, sao tự nhiên hôm nay tốt đột xuất, nhìn là biết ngay có âm mưu. Hừ muốn tự do quậy phá hả, mơ đi.
- " cô sẽ nghỉ hôm nay vậy " câu nói của Băng làm mọi người vui vẻ ra mặt. Nhưng nghe vế sau thì. " Vũ lên bàn vi tính lấy đề lên cho các bạn làm. Đừng mơ tới việc gian lận. Nếu bị phát hiện thì xử như cũ trừ 3 điểm cộng thêm làm vệ sinh 1 tháng. Bài kiểm tra này lấy điểm một tiết. " Cả đám trợn mắt, ác quỷ đúng là ác quỷ. Nghỉ mà còn không tha cho lớp. Lần trước kiểm tra lớp ỷ cô không để ý mà giở tài liệu, nào ngờ hôm sau tất cả những người giở tài liệu đều bị đem ra xử hết
- " ÁC QUỶ " cả nhóm bỏ lại 2 chữ sau đó kéo nhau đi học.
Băng nhún vai, mình rõ rằng xinh đẹp, hiền vậy mà lũ nhóc này cứ gọi là ác quỷ, mình ác chỗ nào chứ, đúng là không có mắt nhìn.
Nhóm Vũ đi học, Băng cũng về phòng ngủ thêm một chút, đầu óc còn choáng váng.
Tỉnh dậy lần nửa đã là hơn 9h, tận hưởng ngày nghỉ nàu, Băng thay quần áo ra ngoài dạo phố.
Nhưng vừa đi ngang qua một nhà hàng, Băng bỗng sững người lại, nhìn chằm chằm vào một nam một nữ đang ngồi bên trong. Mà người nam kia chính là Phong, Phong chả phải là đang vông tác ở nước ngoài mai mới về sao, vậy bây giờ tại sao lại ngồi trước mặt. Còn cô gái kia, có vẻ rất qien mặt, nhưng Băng không nhớ mình đã gặp qua cô.
Người nữ này gợi lên vài hình ảnh lướt qua trong đầu Băng. Nhưng nó là gì thì Băng không kịp thấy.
Đầu đau quá, đây là tại sao, dường như mình đã quên đi thứ gì đó.
Phong sao lại gạt mình, chẳng lẽ là chuyện liên quan tới mình, cô gáu kia là ai.... hàng loạt câu hỏi hiện ra.
Băng quay bước về nhà, chuyện này phải tra rõ, có lẽ thực sự Băng đã quên đi chuyện gì đó.
Lúc Băng quay đi, Phong vô tình quay mặt nhìn ra chỉ thấy bóng dáng quay lưng lại rời khỏi.
- " Băng.... " Phong bất giác thốt lên rồi tự cười mình quá nhớ cô vợ trẻ con rồi, Bây giờ Băng làm sao có thể đứng đây, phải ở trên lớp đối phó lớp 11A siêu quậy kia chứ .
- " wua... hiếm thấy nha, hóa ra cậu cũng biết cười, đang nghĩ về vợ sao. Xem ra tình cảm vợ chồng rất tốt " người nữ lên tiếng châm chọc.
- " hừ... nói chuyện chính đi " khôi phục vẻ mặt bình thường ' tản băng nghìn năm. '
- " cậu định cứ thế sao. Lỡ một ngày nào đó cô ấy nhớ ra tất cả mọi chuyện thì sao. " Người nữ trầm giọng hỏi.
- " cô ấy cứ như vậy là tốt rồi, luôn luôn vui vẻ, nếu có thể tôi mong cả đời Băng sẽ không nhớ tới đoạn kí ức đó. " Phong nhìn xa xăm
- " heyzz cô gái kia đã quay lại, xem chừng sớm muộn gì cũng tìm tới Băng, nếu Băng không nhớ gì thì rất nguy hiểm. "
- " tôi sẽ bảo vệ Băng, cô ta không có cơ hội đụng tới Băng đâu. " Phong chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cô vợ trẻ con của mình.
Băng về nhà đi thẳng vào phòng nằm xuống thử hết sức nhưng vẫn không nhớ ra gì. Hít một hơi thật sâu, Băng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, một chàng trai nằm dưới đất, máu nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng cậu đang mặc, bên cạnh có một cô gái xinh đẹp bị thương đang dùng ánh mắt căm thù nhìn về phía trước. Hai anh, Bảo, Như,Uyên, Vi còn có Phong đang ôm trên tay một cô gái ánh mắt mơ màng. Mẹ cũng ở đó.
- " cô chờ đó đừng mong có thể sống yên ổn, tôi sẽ quay lại " âm thanh vang vọng, tràn đầy thù hận.
Băng chỉ biết khi nhìn vào cô gái bị thương và chàng trai nằm trên máu kia Băng bỗng cảm thấy tim mình đau lắm.
Giật mình dậy, mồ hôi chảy xuống gò má ửng hồng. ' có lẽ ngoài mình ra mọi người đều biết chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảu ra lúc đó. Phải tìm ra nhất dịnh phải tìm ra .
/28
|