Trong nguyên căn phòng lớn này có 10 vị trí cùng 1 cái bảng lớn, trong đó chỉ có 2 thanh niên đang ngồi.
2 thanh niên này Thiên cũng biết.
Người bên trái tên là Dương Khánh có bộ dáng khá đẹp trai, khuôn mặt ẩn hiện quý khí và 1 chút kiêu ngạo lẫn tự tin vượt mức so với thường nhân.
Còn thanh niên bên phải thì....uhm....nếu là nói đẹp trai thì hơi xem thường, mà nói là đẹp gái thì lại không phù hợp. Chàng công tử này trên thân không có nhiều trang sức và quần áo hoa lệ, lưng thẳng da trắng, thân thể cao nhưng lại thon nhỏ, khuôn mặt khả ái, môi trái tim đỏ mọng.
Tóc cột cao, quần áo rộng thùng thình, ngực phẳng, tay chân nhỏ nhắn thậm chí còn khá mũm mĩm mềm mại. Không hiểu sao khi nhìn hắn Thiên cứ có 1 loại trực giác khó hiểu.
Trên thân hắn còn có 1 lớp huyễn hoặc ngụy trang vô cùng tinh xảo, người khác nhìn đều không phát hiện nhưng Thiên lại khác, hắn có Tiểu Hồ Ly mang huyễn hệ cho nên bản thân hắn cũng khá miễn dịch với hệ này.
Nhắc tới Tiểu Hồ Ly mới nhớ, cũng mấy ngày rồi không ôm nó cảm giác thật cũng có chút hoài niệm.
Phân thần nhìn vào Thất Diệu Phù Giới, Tiểu Hồ Ly vẫn nằm trong cái ổ lông êm ái của nó, trên thân nó lại rụng lông thêm 1 lượt nữa làm cái ổ này đã dầy lại càng thêm dày.
Thay bằng 1 lớp lông mới trắng muốt mềm mại, cái đuôi dài hơn trước 1 chút xinh đẹp khiến người khó cưỡng.
"Chụt..." Thiên hôn lên mặt nó 1 cái rồi trở ra ngoài.
Hắn cũng không hề biết rằng lúc hắn vừa đi được 1 xíu thì 1 con chó đen Tiểu Hắc cũng tiến vào đây, tương tự...nó cũng ngắm nhìn Tiểu Hồ Ly 1 chút rồi liếm láp lên mặt nó mấy cái rồi lại ra ngoài.
Sau khi Tiểu Hắc đi, lại càng không có ai biết lúc đó cái miệng Tiểu Hồ Ly nhếch lên 1 nụ cười hạnh phúc sau đó lại co mình ngủ say.
"Tiểu Thiên....con đã được học phù tự chưa.."
"Dạ...mới học được 36 chữ.."
"Là những chữ nào liệt kê cho ta coi..."
"Dạ là...Thiên, địa,huyền, hoàng..." Thiên liệt kê 1 lượt 36 chữ mà hắn học được từ chỗ Ale.
"Uhm...vậy con có viết được nó không...lên đây viết cho ta xem vài chữ coi"
"Dạ..." Thiên đứng lên sau đó cầm 1 cây bút kỳ lạ làm bằng vỏ cây hồng sa bắt đầu viết.
Tất nhiên là lần này hắn tận hết khả năng không vận dụng đến ý chí phù đạo và linh hồn lực, tay hắn nháy 1 cái là đã viết xong 1 chữ.
Nhưng mà dù hắn tận lực cỡ nào thì 1 chữ hắn viết ra vẫn là 1 bộ dạng kim quang lấp lánh, linh động hệt như 1 bức tranh 3d.
"Tốt....chữ tốt...." Tịnh Lão không nhịn được khen.
Ở phía dưới Ale thoáng hiện cặp mắt nghi ngờ nhìn Thiên. Cô còn nhớ lần đầu tiên hắn viết chữ, cô ngay cả nhìn cũng không thể nhìn nổi.
Gần tháng qua nhờ nhìn chữ "Thiên" đó mà tinh thần lực tăng lên rõ rệt, nhưng dù tăng cũng không xem nổi được chữ "Thiên" đó quá 1 phút là sẽ ngất xỉu.
Chữ viết của Thiên không có ai hiểu sự lợi hại đó hơn cô.
Nhưng mà cả tháng trời qua đi Thiên không tiến bộ thì thôi còn giảm đi là sao...chuyện này thật sự làm cô rất mê hoặc.
"Đại sư....36 chữ...ta ngu dốt chỉ biết có bấy nhiêu đó thôi mong ngài chỉ giáo thêm"
"Tốt...tốt...36 chữ, nhưng mà chữ chữ đều linh tính tràn đầy....hoàn mỹ..."
"Tiểu Thiên, con nghe đây....sở dĩ bất kỳ 1 học đồ vẽ phù nào đều phải bắt đầu từ viết phù tự, đó là tại vì mọi phù văn đều có nguồn gốc từ phù tự"
"Phù tự lưu truyền trong nhân gian chỉ có 380 chữ, tức là 1 phù sư kiệt xuất nhất thì chỉ có thể vẽ thành 1 môn địa cấp trung kỳ phù văn"
"Trên thực tế trong phù giới ngoài 380 đạo phù tự này vẫn còn 120 thiên tự, 80 cấm tự và 20 thần tự, theo truyền thuyết chúng có thể phối hợp với 380 phù tự cơ bản này mà vẽ ra được Thiên cấp phù văn, thậm chí là cả thần văn trong truyền thuyết"
"Nhưng bước khởi đầu của 1 phù sư chính là phù tự...đó là 1 điều vĩnh hằng bất biến, Tiểu Thiên....con là người mới, hiện giờ các sư huynh con đã học tới 138 phù tự rồi, con phải thật là cố gắng mới có hi vọng theo kịp"
"Dạ...con biết, tịnh đại sư, người cứ nói sơ qua được được rồi ah"
"Được...vậy thì ta sẽ giảng sơ qua 380 phù tự, nếu như các con có thể....hãy thử xem mình có thể hiểu được bao nhiêu"
Nói xong Tịnh lão bắt đầu cầm bút bắt đầu viết từng chữ, từng chữ....giải thích từng từ từng từ.
Suốt cả 1 ngày hôm đó, 380 phù tự đều bị lão họa ra hết, lớp học ngày hôm đó nghiêm túc đến kỳ lạ. Dù là 3 tên Vũ Quân khi mò được về đến lớp cũng vậy, có thể là do cái uy của Tịnh Lão quá lớn lại cộng thêm bài học ngày hôm nay quá nhiều cho nên không ai còn có thời gian để phân tâm.
Có thể thấy được ở đây có tất cả 7 người nhưng chăm chỉ nhất lại chỉ có 2 người đó là Ale và siêu cấp mỹ nam có nét đẹp phi thường mê người có tên Trịnh Anh kia.
3 tên Vũ Quân, Tiêu Khắc, Mộng Hằng thì có phong cách học bài rất là an nhàn, mỗi tên đều có 1 nữ tỳ bên cạnh chịu trách nhiệm ghi toàn bộ những lời giảng của Tịnh đại sư lại, 3 tên chó chỉ có 1 việc duy nhất là cầm bút không ngừng rèn chữ.
Tiểu huynh đệ Dương Khánh thì chăm chú lắng nghe, tay cầm bút thỉnh thoảng lại viết vài chữ lên giấy.
Người thoải mái nhất ở đây không thể nghi ngờ đó chính là Thiên.
Hắn chẳng cần phải ghi chép, chẳng cần biết phương pháp khắc họa hay ý nghĩa của từng chữ như thế nào, chỉ cần Tịnh Lão họa 1 chữ là hắn hiểu được 1 chữ...họa 1 chữ là trong quy nguyên đan điền của hắn có thêm 1 chữ.
Những thứ còn lại thì thật quá không cần thiết với hắn.
Ale lần này học phù tốc độ rất nhanh, thậm chí không thua gì tên Trịnh Anh kia, hiển nhiên công lao là nhờ tinh thần lực của nàng tăng tiến hơn so với trước cho nên trí nhớ và năng lực lĩnh ngộ cũng mạnh hơn.
Tịnh Lão không hề khó chịu khi thấy thái độ học tập của Thiên, mà ngược lại mỗi lần chạm vào tia tinh quang trong mắt hắn mỗi lần lão vẽ xong 1 chữ là lão lại thấy tim như run lên.
Loại ánh mắt như vậy, trí tuệ biết chừng nào....sáng suốt biết chừng nào.
Cái khí chất của Thiên lúc đó là tự tin và vững chắc đến cỡ nào.
Cặp mắt tinh đời của lão còn không nhận ra hay sao.
Thầm cảm thán trong lòng "thiên tài và phàm nhân...quả thật cách biệt lớn tới như vậy"
Trong lúc mà Tịnh Lão đang mơ màng kích động thì Thiên cũng không khác gì mấy.
Trong quy nguyên đan điền của hắn đang như sóng lớn ngợp trời, 380 đạo phù văn ký tự đang không ngừng luân chuyển kết hợp, phân giải thành vô số dị tượng kì dị hiếm lạ.
Qua những dị tượng này không ngừng vận động, vô vàn ảo diệu phù đạo cũng như bão lũ không ngừng tràn vào óc Thiên giống như trăm sông cùng đổ về 1 biển.
Quy nguyên đan điền tức thì sinh ra những chấn động long trời lở đất, những đạo phù văn hoàng cấp hạ phẩm giống như nhận được dinh dưỡng bắt đầu lớn mạnh lên trông thấy, chẳng mấy chốc mà đã tấn cấp lên hoàng giai trung phẩm không những vậy chúng còn đang không ngừng mạnh hơn mỗi giây mỗi phút.
Các loại dị tượng phù tự này có thể minh chứng cho hầu hết các loại thần thông phù văn trong đan điền, thậm chí cả 32 đạo kiếm phách cơ sở cũng tăng liên tục 4 thành, "thiên lang" kiếm phách tăng thêm 2 thành, "cửu thiên" kiếm phách tăng 1 thành.
Chỉ duy có "hủy diệt ma lôi" là không hề có 1 chút suy chuyển nhưng cũng vì thế mà có thể giải thích được cho đẳng cấp của loại thần thông này ở mức độ nào.
Có thêm 380 đạo phù tự này, trong quy nguyên đan điền liền trở nên đông đúc hơn, mỗi 1 đạo phù tự tương đương với 1 môn công pháp hoàng cấp hạ phẩm.
Từ 193 phù văn tức thì tăng lên thành 537 đạo, cũng đồng nghĩa với việc tốc độ hấp thu phù lực luyện thể của Thiên tăng lên gấp đôi.
Thiên không nhịn được cười 1 cái rạng rỡ, cảm giác thực lực tăng mạnh trong mỗi phút mỗi giây này....thật là quá tuyệt vời.
Chỉ đáng tiếc rằng bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ....đối với 1 người như hắn thì tốc độ như vậy vẫn chưa đủ.
Thiên có thể cảm nhận được bản thân mình bây giờ thậm chí dốc toàn lực vẫn không địch nổi được 1 chiêu hời hợt của Tịnh Lão hay dịch lão, thậm chí dù chỉ là cường giả địa cấp hoặc nhân cấp cũng đã đủ hành hạ hắn như mèo vờn chuột rồi.
Cảm giác đó thật là khó khiến Thiên yên tâm...mặc dù hắn vẫn biết rằng mình tu nhập phù đạo hiện giờ quá lắm cũng mới được hơn tháng, còn quá ít nhưng mà 1 đời làm chí tôn cường giả đã lâu, có ai mà chịu được bị người khi nhục chứ, người khác đã không muốn thì hắn lại càng không muốn.
"Tịnh đại sư....ta có mấy vấn đề thắc mắc muốn hỏi"
Mắt Tịnh Lão sáng lên, không sai...lão chờ nãy giờ chính là cái này.
Hỏi đi...chỉ sợ ngươi không hỏi thôi, người lão sư như ta còn sợ ngươi hỏi sao....
"Uhm...con nói"
"Đại sư...phù văn là lấy phù tự để giải mã, vậy phù tự này là do đâu mà có"
"Hỏi hay lắm....xưa nay nhân loại chỉ biết học phù để kiếm lợi mà quên mất đi nguồn gốc của nó là ở đâu ra....cũng đã rất lâu rồi không có ai hỏi ta câu đó"
"Muốn nói đến phù tự, đầu tiên phải nói tới phù văn....khởi nguồn của nó là do năm xưa, 1 vị siêu cấp cường giả trong nhân loại ta có tên là "Thần" đã dùng thiên phú của mình tu luyện tới đỉnh sau đó truyền thừa xuống cho nhân loại 3 tòa thiên trụ có khắc 3 đạo phù văn thần thông bản mạng"
"3 tòa thiên trụ này từ đó được con người tham ngộ qua vô số đời rồi nghiên cứu ra được các loại phù văn địa cấp, huyền cấp, hoàng cấp, phù văn cũng từ lúc đó trở nên thịnh vượng, mở ra 1 con đường tu luyện mới cho nhân loại"
2 thanh niên này Thiên cũng biết.
Người bên trái tên là Dương Khánh có bộ dáng khá đẹp trai, khuôn mặt ẩn hiện quý khí và 1 chút kiêu ngạo lẫn tự tin vượt mức so với thường nhân.
Còn thanh niên bên phải thì....uhm....nếu là nói đẹp trai thì hơi xem thường, mà nói là đẹp gái thì lại không phù hợp. Chàng công tử này trên thân không có nhiều trang sức và quần áo hoa lệ, lưng thẳng da trắng, thân thể cao nhưng lại thon nhỏ, khuôn mặt khả ái, môi trái tim đỏ mọng.
Tóc cột cao, quần áo rộng thùng thình, ngực phẳng, tay chân nhỏ nhắn thậm chí còn khá mũm mĩm mềm mại. Không hiểu sao khi nhìn hắn Thiên cứ có 1 loại trực giác khó hiểu.
Trên thân hắn còn có 1 lớp huyễn hoặc ngụy trang vô cùng tinh xảo, người khác nhìn đều không phát hiện nhưng Thiên lại khác, hắn có Tiểu Hồ Ly mang huyễn hệ cho nên bản thân hắn cũng khá miễn dịch với hệ này.
Nhắc tới Tiểu Hồ Ly mới nhớ, cũng mấy ngày rồi không ôm nó cảm giác thật cũng có chút hoài niệm.
Phân thần nhìn vào Thất Diệu Phù Giới, Tiểu Hồ Ly vẫn nằm trong cái ổ lông êm ái của nó, trên thân nó lại rụng lông thêm 1 lượt nữa làm cái ổ này đã dầy lại càng thêm dày.
Thay bằng 1 lớp lông mới trắng muốt mềm mại, cái đuôi dài hơn trước 1 chút xinh đẹp khiến người khó cưỡng.
"Chụt..." Thiên hôn lên mặt nó 1 cái rồi trở ra ngoài.
Hắn cũng không hề biết rằng lúc hắn vừa đi được 1 xíu thì 1 con chó đen Tiểu Hắc cũng tiến vào đây, tương tự...nó cũng ngắm nhìn Tiểu Hồ Ly 1 chút rồi liếm láp lên mặt nó mấy cái rồi lại ra ngoài.
Sau khi Tiểu Hắc đi, lại càng không có ai biết lúc đó cái miệng Tiểu Hồ Ly nhếch lên 1 nụ cười hạnh phúc sau đó lại co mình ngủ say.
"Tiểu Thiên....con đã được học phù tự chưa.."
"Dạ...mới học được 36 chữ.."
"Là những chữ nào liệt kê cho ta coi..."
"Dạ là...Thiên, địa,huyền, hoàng..." Thiên liệt kê 1 lượt 36 chữ mà hắn học được từ chỗ Ale.
"Uhm...vậy con có viết được nó không...lên đây viết cho ta xem vài chữ coi"
"Dạ..." Thiên đứng lên sau đó cầm 1 cây bút kỳ lạ làm bằng vỏ cây hồng sa bắt đầu viết.
Tất nhiên là lần này hắn tận hết khả năng không vận dụng đến ý chí phù đạo và linh hồn lực, tay hắn nháy 1 cái là đã viết xong 1 chữ.
Nhưng mà dù hắn tận lực cỡ nào thì 1 chữ hắn viết ra vẫn là 1 bộ dạng kim quang lấp lánh, linh động hệt như 1 bức tranh 3d.
"Tốt....chữ tốt...." Tịnh Lão không nhịn được khen.
Ở phía dưới Ale thoáng hiện cặp mắt nghi ngờ nhìn Thiên. Cô còn nhớ lần đầu tiên hắn viết chữ, cô ngay cả nhìn cũng không thể nhìn nổi.
Gần tháng qua nhờ nhìn chữ "Thiên" đó mà tinh thần lực tăng lên rõ rệt, nhưng dù tăng cũng không xem nổi được chữ "Thiên" đó quá 1 phút là sẽ ngất xỉu.
Chữ viết của Thiên không có ai hiểu sự lợi hại đó hơn cô.
Nhưng mà cả tháng trời qua đi Thiên không tiến bộ thì thôi còn giảm đi là sao...chuyện này thật sự làm cô rất mê hoặc.
"Đại sư....36 chữ...ta ngu dốt chỉ biết có bấy nhiêu đó thôi mong ngài chỉ giáo thêm"
"Tốt...tốt...36 chữ, nhưng mà chữ chữ đều linh tính tràn đầy....hoàn mỹ..."
"Tiểu Thiên, con nghe đây....sở dĩ bất kỳ 1 học đồ vẽ phù nào đều phải bắt đầu từ viết phù tự, đó là tại vì mọi phù văn đều có nguồn gốc từ phù tự"
"Phù tự lưu truyền trong nhân gian chỉ có 380 chữ, tức là 1 phù sư kiệt xuất nhất thì chỉ có thể vẽ thành 1 môn địa cấp trung kỳ phù văn"
"Trên thực tế trong phù giới ngoài 380 đạo phù tự này vẫn còn 120 thiên tự, 80 cấm tự và 20 thần tự, theo truyền thuyết chúng có thể phối hợp với 380 phù tự cơ bản này mà vẽ ra được Thiên cấp phù văn, thậm chí là cả thần văn trong truyền thuyết"
"Nhưng bước khởi đầu của 1 phù sư chính là phù tự...đó là 1 điều vĩnh hằng bất biến, Tiểu Thiên....con là người mới, hiện giờ các sư huynh con đã học tới 138 phù tự rồi, con phải thật là cố gắng mới có hi vọng theo kịp"
"Dạ...con biết, tịnh đại sư, người cứ nói sơ qua được được rồi ah"
"Được...vậy thì ta sẽ giảng sơ qua 380 phù tự, nếu như các con có thể....hãy thử xem mình có thể hiểu được bao nhiêu"
Nói xong Tịnh lão bắt đầu cầm bút bắt đầu viết từng chữ, từng chữ....giải thích từng từ từng từ.
Suốt cả 1 ngày hôm đó, 380 phù tự đều bị lão họa ra hết, lớp học ngày hôm đó nghiêm túc đến kỳ lạ. Dù là 3 tên Vũ Quân khi mò được về đến lớp cũng vậy, có thể là do cái uy của Tịnh Lão quá lớn lại cộng thêm bài học ngày hôm nay quá nhiều cho nên không ai còn có thời gian để phân tâm.
Có thể thấy được ở đây có tất cả 7 người nhưng chăm chỉ nhất lại chỉ có 2 người đó là Ale và siêu cấp mỹ nam có nét đẹp phi thường mê người có tên Trịnh Anh kia.
3 tên Vũ Quân, Tiêu Khắc, Mộng Hằng thì có phong cách học bài rất là an nhàn, mỗi tên đều có 1 nữ tỳ bên cạnh chịu trách nhiệm ghi toàn bộ những lời giảng của Tịnh đại sư lại, 3 tên chó chỉ có 1 việc duy nhất là cầm bút không ngừng rèn chữ.
Tiểu huynh đệ Dương Khánh thì chăm chú lắng nghe, tay cầm bút thỉnh thoảng lại viết vài chữ lên giấy.
Người thoải mái nhất ở đây không thể nghi ngờ đó chính là Thiên.
Hắn chẳng cần phải ghi chép, chẳng cần biết phương pháp khắc họa hay ý nghĩa của từng chữ như thế nào, chỉ cần Tịnh Lão họa 1 chữ là hắn hiểu được 1 chữ...họa 1 chữ là trong quy nguyên đan điền của hắn có thêm 1 chữ.
Những thứ còn lại thì thật quá không cần thiết với hắn.
Ale lần này học phù tốc độ rất nhanh, thậm chí không thua gì tên Trịnh Anh kia, hiển nhiên công lao là nhờ tinh thần lực của nàng tăng tiến hơn so với trước cho nên trí nhớ và năng lực lĩnh ngộ cũng mạnh hơn.
Tịnh Lão không hề khó chịu khi thấy thái độ học tập của Thiên, mà ngược lại mỗi lần chạm vào tia tinh quang trong mắt hắn mỗi lần lão vẽ xong 1 chữ là lão lại thấy tim như run lên.
Loại ánh mắt như vậy, trí tuệ biết chừng nào....sáng suốt biết chừng nào.
Cái khí chất của Thiên lúc đó là tự tin và vững chắc đến cỡ nào.
Cặp mắt tinh đời của lão còn không nhận ra hay sao.
Thầm cảm thán trong lòng "thiên tài và phàm nhân...quả thật cách biệt lớn tới như vậy"
Trong lúc mà Tịnh Lão đang mơ màng kích động thì Thiên cũng không khác gì mấy.
Trong quy nguyên đan điền của hắn đang như sóng lớn ngợp trời, 380 đạo phù văn ký tự đang không ngừng luân chuyển kết hợp, phân giải thành vô số dị tượng kì dị hiếm lạ.
Qua những dị tượng này không ngừng vận động, vô vàn ảo diệu phù đạo cũng như bão lũ không ngừng tràn vào óc Thiên giống như trăm sông cùng đổ về 1 biển.
Quy nguyên đan điền tức thì sinh ra những chấn động long trời lở đất, những đạo phù văn hoàng cấp hạ phẩm giống như nhận được dinh dưỡng bắt đầu lớn mạnh lên trông thấy, chẳng mấy chốc mà đã tấn cấp lên hoàng giai trung phẩm không những vậy chúng còn đang không ngừng mạnh hơn mỗi giây mỗi phút.
Các loại dị tượng phù tự này có thể minh chứng cho hầu hết các loại thần thông phù văn trong đan điền, thậm chí cả 32 đạo kiếm phách cơ sở cũng tăng liên tục 4 thành, "thiên lang" kiếm phách tăng thêm 2 thành, "cửu thiên" kiếm phách tăng 1 thành.
Chỉ duy có "hủy diệt ma lôi" là không hề có 1 chút suy chuyển nhưng cũng vì thế mà có thể giải thích được cho đẳng cấp của loại thần thông này ở mức độ nào.
Có thêm 380 đạo phù tự này, trong quy nguyên đan điền liền trở nên đông đúc hơn, mỗi 1 đạo phù tự tương đương với 1 môn công pháp hoàng cấp hạ phẩm.
Từ 193 phù văn tức thì tăng lên thành 537 đạo, cũng đồng nghĩa với việc tốc độ hấp thu phù lực luyện thể của Thiên tăng lên gấp đôi.
Thiên không nhịn được cười 1 cái rạng rỡ, cảm giác thực lực tăng mạnh trong mỗi phút mỗi giây này....thật là quá tuyệt vời.
Chỉ đáng tiếc rằng bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ....đối với 1 người như hắn thì tốc độ như vậy vẫn chưa đủ.
Thiên có thể cảm nhận được bản thân mình bây giờ thậm chí dốc toàn lực vẫn không địch nổi được 1 chiêu hời hợt của Tịnh Lão hay dịch lão, thậm chí dù chỉ là cường giả địa cấp hoặc nhân cấp cũng đã đủ hành hạ hắn như mèo vờn chuột rồi.
Cảm giác đó thật là khó khiến Thiên yên tâm...mặc dù hắn vẫn biết rằng mình tu nhập phù đạo hiện giờ quá lắm cũng mới được hơn tháng, còn quá ít nhưng mà 1 đời làm chí tôn cường giả đã lâu, có ai mà chịu được bị người khi nhục chứ, người khác đã không muốn thì hắn lại càng không muốn.
"Tịnh đại sư....ta có mấy vấn đề thắc mắc muốn hỏi"
Mắt Tịnh Lão sáng lên, không sai...lão chờ nãy giờ chính là cái này.
Hỏi đi...chỉ sợ ngươi không hỏi thôi, người lão sư như ta còn sợ ngươi hỏi sao....
"Uhm...con nói"
"Đại sư...phù văn là lấy phù tự để giải mã, vậy phù tự này là do đâu mà có"
"Hỏi hay lắm....xưa nay nhân loại chỉ biết học phù để kiếm lợi mà quên mất đi nguồn gốc của nó là ở đâu ra....cũng đã rất lâu rồi không có ai hỏi ta câu đó"
"Muốn nói đến phù tự, đầu tiên phải nói tới phù văn....khởi nguồn của nó là do năm xưa, 1 vị siêu cấp cường giả trong nhân loại ta có tên là "Thần" đã dùng thiên phú của mình tu luyện tới đỉnh sau đó truyền thừa xuống cho nhân loại 3 tòa thiên trụ có khắc 3 đạo phù văn thần thông bản mạng"
"3 tòa thiên trụ này từ đó được con người tham ngộ qua vô số đời rồi nghiên cứu ra được các loại phù văn địa cấp, huyền cấp, hoàng cấp, phù văn cũng từ lúc đó trở nên thịnh vượng, mở ra 1 con đường tu luyện mới cho nhân loại"
/1029
|