Âu gia.
"Cái gì....con ta bị Hoàng Thanh Thiên giết rồi, hơn nữa còn là vì tên súc sinh Âu Quyết kia"
"Hừ....Hoàng Thanh Thiên, ngươi đây là gan to tầy trời, tốt....lần này để ta xem, hắn chết thảm như thế nào"
"Còn tên Âu Quyết tiện chủng kia còn dám trở về nha, hừ...con ta đã chết, ngươi có tư cách gì còn sống...lần này ta giết ngươi trước, sẽ giết súc sinh Hoàng Thanh Thiên kia sau..."
......
Âu gia chủ điện
"Bốp...binh..." Âu Quyết bị một tát cực mạnh tát bay vào tường, máu tươi khắp mặt nhuộm đỏ
Trên chủ điện gia chủ Âu Thành vẫn lạnh lẽo ngồi đó, bên cạnh Âu Chánh Nam và 62 vị trưởng lão cấp thánh giả vẫn đứng xem.
Phía ngoài tộc nhân Âu gia xếp thành đàn thành hàng tất cả đều quẳng tới ánh mắt hả hê như xem kịch nhìn tới.
Cùng là tộc nhân với nhau nhưng thấy Âu Quyết bị đánh lại ai nấy đều rạng rỡ cười nói khoái trá không có chút nào nhân tính nhân tình, khiến lòng người lạnh giá lạnh tim.
"Treo hắn lên....dùng lửa nhỏ chậm rãi thiêu sống hắn..."
"Không sai, cấu kết ngoại địch mưu sát lương thân...hắn đáng chết, giết hắn để răn đe thiên hạ lấy lại uy nghiêm Âu gia.."
"Phế tay chân hắn, tùng xẻo từng miếng cho chó ăn.."
"Giết hắn trước làm gương rồi giết Hoàng Thanh Thiên sau lấy lại công bằng cho Âu công tử...giết hắn...giết hắn
...
.........
Thiên Kiếm Môn, Dược Kiếm Các
"Cha...ông nội đâu?"
"Ông nội...ah..ông con bế quan rồi!!" Dược Thiên Kiều gượng gạo nói
"Cha...vậy mẹ con đâu?"
"Mẹ con....không biết đi bà tám ở chỗ nào rồi, hoặc giả có khi lại đi rình mò tên nào đó cũng nên"
"Ahhhhh....không có chịu, sao việc đại sự như thế này mà lại không có ai ở nhà hết...." Dược Hồng Nhan nũng nịu hét lên làm cha cô lập tức sợ hãi sấp mặt vô tường.
"Con gái...đại sự gì mà ghê vậy, cha...cha nhớ lần trước con bị mèo cào đứt chút xíu đầu ngón tay cũng là đại sự, hơn nữa trước đó bị gai hoa hồng đâm chảy chút xíu máu cũng là đại sự....cha, cha thấy đại sự của con hơi khó tiếp nhận đó"
Dược Hồng Nhan lập tức ngẩng cái đầu lên đấy cao ngạo, xinh đẹp hất mặt lên ra dáng làm đại sự
"Bổn cô nương hôm nay làm được tuyệt đối là chuyện đại sự...vô cùng trọng đại, vô cùng lớn lao...hơn nữa còn là chuyện Thiên Kiếm Môn xưa nay chưa từng có thiên tài nào làm được"
"Uh...uhm...chuyện lớn như vậy, nhất định phải ăn mừng, cha lập tức đi chuẩn bị...phải..phải"
Dược Thiên Kiều ba chân bốn cẳng chuồn mất.
"Ah...lão cha...ngươi đứng lại, bổn tiểu thư còn chưa nói xong...ah...đứng lại ahhhh"
Phòng bế quan.
"Rầm..." cánh cửa phòng bế quan bị Hồng Nhan dùng kiếm khí nhập thể môt cước đá banh.
"Hư..." bên trong Dược Thiên Thu đang cầm một tấm gạch đá miệt mài nghiên cứu bỗng nhiên bị động tĩnh này làm giật nảy mình.
"Ah, ha ông nội...ông nói xem hôm nay con gặp chuyện gì?"
"Ờ ờ...chuyện gì thì nói sau đi, ông đang bận mà
"Không được...việc hệ trọng thế này dù có ông trời sập xuống ông cũng phải nghe"
"Nhưng mà..cháu gái, ta đang..."
"Ôngggggggg...."
"Ờ... Có chuyện thì kể cho cha mẹ con trước đi...Thiên Kiềuuuuuuuuu" Dược Thiên Thu nói xong liền gào lớn gọi thằng con trai mất nết chỉ biết trốn mình lo thân kia đi, không lẽ phiền phức lớn thế này mà lại để thâ già lão chịu sao
"Cháu gái ah...lại bị đứt tay đứt chân gì sao, ah...hay là bị tên Âu Chánh Nam gì đó bắt nạt..."
"Xí...tên Âu Chánh Nam đó còn lâu, là chuyện khác"
"Ah...ta nhớ lần trước là bị con mèo cào chảy máu phải không...đại sự bây giờ lớn hơn hay chuyện đó lớn hơn"
"Ông đùa ah...tất nhiên chuyện lần này lớn hơn
Lúc này vợ chồng Dược Thiên Kiều đã tới, chung quy lại người trong nhà thì phải hoạn nạn có nhau.
Con gái nhõng nhẽo là chuyện lớn, trốn sẽ bị lão nhân gia ngài giận cả năm không hết
Còn Dược Hồng Nhan, nàng hôm nay quả thật là rất vui, tại vì nàng một lèo vượt trọn qua cả trăm ải Luyện Kiếm Các mà đặc biệt đó là, nàng không hề khóc.
Đoạn đường gian nan biết chừng nào đó, thương tổn và cả những lúc sợ hãi, những lúc tưởng như vô vọng đó nàng lại nghiễm nhiên vượt qua tất cả mà không hề rớt một giọt nước mắt.
Bản thân nàng từ nhỏ được nuông chiều, bản tính yếu ớt dễ xúc động không có chịu được đau, lại còn sợ máu. Nhưng mà lần này vượt qua trọn vẹn trăm ải mà không khóc, điều này nói ra có thể nói chính nàng cũng không tin.
Tất nhiên nàng biết nguyên nhân trong đó, vì một nguyên nhân mà cả nhóm 5 người họ dần dần đổi thay như lột xác.
Kiên cường mà tự tin
Vì một câu nói của hắn, vì một ánh mắt của hắn và vì cả kỳ vọng mà hắn dành cho bọn họ.
Trước một chỗ dựa lớn như vậy, họ dù có phải chết cũng không thể thất bại, động lực vươn tới của họ chưa bao giờ lớn tới như vậy.
Lớn tới mức có thể vượt qua cực hạn bản thân, đánh đổ hết mọi trở ngại, chiến thắng được chính mình.
Nghe Nhan nhi kể lại toàn bộ quá trình này, miệng nhỏ véo von lại có chút khoa trương kể lại.
Người kể không sao mà người nghe lại hồi hộp, chẳng mấy chốc mà cả nhà 3 người Dược Thiên Kiều đã bỏ qua cảm giác bị hành hạ sang thành mê mẩn sau đó tràn đầy kỳ vọng.
Cả 3 người họ dần dần vì câu chuyện này mà nhìn ra được vấn đề sâu bên trong, ánh mắt không ngừng liếc đảo qua nhau hiện rõ sự kích động
Thế giới võ đạo rất khắc nghiệt, trước giờ đấng trưởng bối như họ vẫn có nguyện vọng ép Nhan nhi luyện kiếm rèn luyện thực lực để sau này còn có thể tự vệ.
Nhưng họ nuông chiều cô gái này đã quá nhiều, không ép được cũng không có bện pháp giúp nàng tìm được hứng thú.
Bên pháp duy nhất của họ đó là dùng đan dược giúp nàng có được tu vi địa cảnh có hư mà không thực.
Nhưng mà mới mấy ngày trước tự nhiên bỏ đi chơi vài ngày làm Dược phu nhân phải nhẩy đổng lên khắp nơi tìm kiếm sau đó trở về lại nghiễm nhiên trở thành kiếm đạo tông sư.
Mấy ngày sau Dược phu nhân cả ngày theo đuôi thì con gái lại ở nhà ngoan ngoãn bế quan luyện kiếm, loại thay đổi bất ngờ này khiến vợ chồng ông hạnh phúc đến muốn ngất ngây
Bây giờ trở về, Nhan nhi lại dĩ nhiên đạt được một bước đột phá vượt qua chính mình như vậy, không thể nói là bọn họ không vui.
Hơn nữa, họ lại tìm ra được nguyên nhân tiềm tàng bên trong đó là một người.
Hoàng Thanh Thiên.
"Cái gì....con ta bị Hoàng Thanh Thiên giết rồi, hơn nữa còn là vì tên súc sinh Âu Quyết kia"
"Hừ....Hoàng Thanh Thiên, ngươi đây là gan to tầy trời, tốt....lần này để ta xem, hắn chết thảm như thế nào"
"Còn tên Âu Quyết tiện chủng kia còn dám trở về nha, hừ...con ta đã chết, ngươi có tư cách gì còn sống...lần này ta giết ngươi trước, sẽ giết súc sinh Hoàng Thanh Thiên kia sau..."
......
Âu gia chủ điện
"Bốp...binh..." Âu Quyết bị một tát cực mạnh tát bay vào tường, máu tươi khắp mặt nhuộm đỏ
Trên chủ điện gia chủ Âu Thành vẫn lạnh lẽo ngồi đó, bên cạnh Âu Chánh Nam và 62 vị trưởng lão cấp thánh giả vẫn đứng xem.
Phía ngoài tộc nhân Âu gia xếp thành đàn thành hàng tất cả đều quẳng tới ánh mắt hả hê như xem kịch nhìn tới.
Cùng là tộc nhân với nhau nhưng thấy Âu Quyết bị đánh lại ai nấy đều rạng rỡ cười nói khoái trá không có chút nào nhân tính nhân tình, khiến lòng người lạnh giá lạnh tim.
"Treo hắn lên....dùng lửa nhỏ chậm rãi thiêu sống hắn..."
"Không sai, cấu kết ngoại địch mưu sát lương thân...hắn đáng chết, giết hắn để răn đe thiên hạ lấy lại uy nghiêm Âu gia.."
"Phế tay chân hắn, tùng xẻo từng miếng cho chó ăn.."
"Giết hắn trước làm gương rồi giết Hoàng Thanh Thiên sau lấy lại công bằng cho Âu công tử...giết hắn...giết hắn
...
.........
Thiên Kiếm Môn, Dược Kiếm Các
"Cha...ông nội đâu?"
"Ông nội...ah..ông con bế quan rồi!!" Dược Thiên Kiều gượng gạo nói
"Cha...vậy mẹ con đâu?"
"Mẹ con....không biết đi bà tám ở chỗ nào rồi, hoặc giả có khi lại đi rình mò tên nào đó cũng nên"
"Ahhhhh....không có chịu, sao việc đại sự như thế này mà lại không có ai ở nhà hết...." Dược Hồng Nhan nũng nịu hét lên làm cha cô lập tức sợ hãi sấp mặt vô tường.
"Con gái...đại sự gì mà ghê vậy, cha...cha nhớ lần trước con bị mèo cào đứt chút xíu đầu ngón tay cũng là đại sự, hơn nữa trước đó bị gai hoa hồng đâm chảy chút xíu máu cũng là đại sự....cha, cha thấy đại sự của con hơi khó tiếp nhận đó"
Dược Hồng Nhan lập tức ngẩng cái đầu lên đấy cao ngạo, xinh đẹp hất mặt lên ra dáng làm đại sự
"Bổn cô nương hôm nay làm được tuyệt đối là chuyện đại sự...vô cùng trọng đại, vô cùng lớn lao...hơn nữa còn là chuyện Thiên Kiếm Môn xưa nay chưa từng có thiên tài nào làm được"
"Uh...uhm...chuyện lớn như vậy, nhất định phải ăn mừng, cha lập tức đi chuẩn bị...phải..phải"
Dược Thiên Kiều ba chân bốn cẳng chuồn mất.
"Ah...lão cha...ngươi đứng lại, bổn tiểu thư còn chưa nói xong...ah...đứng lại ahhhh"
Phòng bế quan.
"Rầm..." cánh cửa phòng bế quan bị Hồng Nhan dùng kiếm khí nhập thể môt cước đá banh.
"Hư..." bên trong Dược Thiên Thu đang cầm một tấm gạch đá miệt mài nghiên cứu bỗng nhiên bị động tĩnh này làm giật nảy mình.
"Ah, ha ông nội...ông nói xem hôm nay con gặp chuyện gì?"
"Ờ ờ...chuyện gì thì nói sau đi, ông đang bận mà
"Không được...việc hệ trọng thế này dù có ông trời sập xuống ông cũng phải nghe"
"Nhưng mà..cháu gái, ta đang..."
"Ôngggggggg...."
"Ờ... Có chuyện thì kể cho cha mẹ con trước đi...Thiên Kiềuuuuuuuuu" Dược Thiên Thu nói xong liền gào lớn gọi thằng con trai mất nết chỉ biết trốn mình lo thân kia đi, không lẽ phiền phức lớn thế này mà lại để thâ già lão chịu sao
"Cháu gái ah...lại bị đứt tay đứt chân gì sao, ah...hay là bị tên Âu Chánh Nam gì đó bắt nạt..."
"Xí...tên Âu Chánh Nam đó còn lâu, là chuyện khác"
"Ah...ta nhớ lần trước là bị con mèo cào chảy máu phải không...đại sự bây giờ lớn hơn hay chuyện đó lớn hơn"
"Ông đùa ah...tất nhiên chuyện lần này lớn hơn
Lúc này vợ chồng Dược Thiên Kiều đã tới, chung quy lại người trong nhà thì phải hoạn nạn có nhau.
Con gái nhõng nhẽo là chuyện lớn, trốn sẽ bị lão nhân gia ngài giận cả năm không hết
Còn Dược Hồng Nhan, nàng hôm nay quả thật là rất vui, tại vì nàng một lèo vượt trọn qua cả trăm ải Luyện Kiếm Các mà đặc biệt đó là, nàng không hề khóc.
Đoạn đường gian nan biết chừng nào đó, thương tổn và cả những lúc sợ hãi, những lúc tưởng như vô vọng đó nàng lại nghiễm nhiên vượt qua tất cả mà không hề rớt một giọt nước mắt.
Bản thân nàng từ nhỏ được nuông chiều, bản tính yếu ớt dễ xúc động không có chịu được đau, lại còn sợ máu. Nhưng mà lần này vượt qua trọn vẹn trăm ải mà không khóc, điều này nói ra có thể nói chính nàng cũng không tin.
Tất nhiên nàng biết nguyên nhân trong đó, vì một nguyên nhân mà cả nhóm 5 người họ dần dần đổi thay như lột xác.
Kiên cường mà tự tin
Vì một câu nói của hắn, vì một ánh mắt của hắn và vì cả kỳ vọng mà hắn dành cho bọn họ.
Trước một chỗ dựa lớn như vậy, họ dù có phải chết cũng không thể thất bại, động lực vươn tới của họ chưa bao giờ lớn tới như vậy.
Lớn tới mức có thể vượt qua cực hạn bản thân, đánh đổ hết mọi trở ngại, chiến thắng được chính mình.
Nghe Nhan nhi kể lại toàn bộ quá trình này, miệng nhỏ véo von lại có chút khoa trương kể lại.
Người kể không sao mà người nghe lại hồi hộp, chẳng mấy chốc mà cả nhà 3 người Dược Thiên Kiều đã bỏ qua cảm giác bị hành hạ sang thành mê mẩn sau đó tràn đầy kỳ vọng.
Cả 3 người họ dần dần vì câu chuyện này mà nhìn ra được vấn đề sâu bên trong, ánh mắt không ngừng liếc đảo qua nhau hiện rõ sự kích động
Thế giới võ đạo rất khắc nghiệt, trước giờ đấng trưởng bối như họ vẫn có nguyện vọng ép Nhan nhi luyện kiếm rèn luyện thực lực để sau này còn có thể tự vệ.
Nhưng họ nuông chiều cô gái này đã quá nhiều, không ép được cũng không có bện pháp giúp nàng tìm được hứng thú.
Bên pháp duy nhất của họ đó là dùng đan dược giúp nàng có được tu vi địa cảnh có hư mà không thực.
Nhưng mà mới mấy ngày trước tự nhiên bỏ đi chơi vài ngày làm Dược phu nhân phải nhẩy đổng lên khắp nơi tìm kiếm sau đó trở về lại nghiễm nhiên trở thành kiếm đạo tông sư.
Mấy ngày sau Dược phu nhân cả ngày theo đuôi thì con gái lại ở nhà ngoan ngoãn bế quan luyện kiếm, loại thay đổi bất ngờ này khiến vợ chồng ông hạnh phúc đến muốn ngất ngây
Bây giờ trở về, Nhan nhi lại dĩ nhiên đạt được một bước đột phá vượt qua chính mình như vậy, không thể nói là bọn họ không vui.
Hơn nữa, họ lại tìm ra được nguyên nhân tiềm tàng bên trong đó là một người.
Hoàng Thanh Thiên.
/1029
|