Âu Chánh Nam buông lời nhục mạ Nhan nhi lập tức liền khiến nàng sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn tới hắn giống như khó tin mà lại khó dấu cảm giác buồn nôn.
Âu Chánh Nam của trước mặt Dược Hồng Nhan nàng đó là trí tuệ yên vũ, phong độ nhẹ nhàng, trí tuyệt thiên hạ, bá đạo uy vũ, trăm mặt đều đẹp, hình tượng vô cùng đoan chính nhân nghĩa.
Lúc trước nàng không ưa thích hắn cũng vì biết hắn thuộc dạng ngụy quân tử, tuy nhiên chí ít cũng không phủ nhận phong độ cao quý của hắn.
Nhưng mà bây giờ đây. Dưới lớp hóa trang xấu xí, nàng lại nhận lấy một loại phân biệt khác hẳn từ Âu Chánh Nam, một loại khinh miệt mà coi rẻ đến cực điểm.
Cái gì phong độ yên nhiên
Cái gì nhân đức không từ ai
Cái gì phẩm hạnh bao dung
Cái gì tuệ trí hơn người.
Tất cả đều hết thảy sụp đổ.
Nhan nhi tuy vốn không có ưa thích với hắn nhưng lại không nhịn được thần tình thất vọng, nhưng mà nàng chỉ kịp thất vọng chốc lát liền lấy lại cân bằng, có điều chỉ vừa lấy lại được cân bằng liền phải chuyển sang phẫn nộ.
Tại vì lúc này, dưới dâm uy của Âu Chánh Nam một đám a dua nịnh hót liền được gió thổi lửa nhảy vô ác miệng chửi.
"Tiện nhân xấu xí còn không mau cút, còn làm bộ làm tịch cái gì, còn sững sờ....mau cút, nếu không ta giết ngươi"
"Tiện nhân đi với tiện nhân, một bầy tiện nhân, một quần tiện nhân....hahahaha"
"Còn làm bộ e thẹn ah, còn làm bộ thục nữ...thật xấu đến làm ta phát ói"
"Hoàng Thanh Thiên tiện chủng này quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ không chỉ thấp kém hạ đẳng mà còn có tuýt chọn nữ nhi tệ hại đến buồn nôn ah"
........
Dưới cờ của Âu Chánh Nam, một đám người hò hét khí thế ngất trời tựa như hồng câu tọa nguyệt, phủ trời che đất.
Uy thế loại này e rằng còn hơn cả lúc mà ở Việt Nam khi ca sĩ Sơn Tùng đi giao lưu âm nhạc, fan hâm mộ như nước lũ ồ ạt ah
Âu Chánh Nam này mỗi ánh mắt hành động, mỗi lời nói nụ cười đểu khiến ngàn vạn người chăm chú bắt đón răm rắp đua theo. Khí thế long trời lở đất.
Bên cạnh Thiên, Nhan nhi tức muốn nổ phổi, ngực thở mạnh chập chùng, mặt nóng đến nghẹn đỏ bừng, trong đời nàng còn chưa từng có người nói nàng xấu, bị người chê bị mắng chửi thậm chí muốn ói mửa ra đất. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng.
Trong một góc tối, 3 người Dược Thiên Thu mỗi người đều mở lớn mắt, khí nộ công tâm chỉ hận không thể nhẩy ra mắng chết người, một đám ngu xuẩn.
"Hừ, tiện xú nữ....nếu còn không cút khỏi mắt ta, chớ trách bổn công tử ra tay tàn độc" Âu Chánh Nam lại gầm lên, giọng nói vang ra sóng âm ẩn chứa cường đại sát khí.
Không sai, Âu Chánh Nam mục đích là đả kích tới Hoàng Thanh Thiên, giết ai đó bên người chọc giận đến hắn ép hắn xuất chiến. Đó cũng là một phần trong kế hoạch của hắn.
Có điều, hắn lại một lần nữa lựa chọn sai đối tượng, hơn nữa nguyên nhân như cũ là do hiểu biết về đối tượng quá ít.
Âu Chánh Nam một đời được mệnh danh Thần Toán, nhưng nguyên tắc đơn giản nhất "biết người biết ta" lại bị hắn xem nhẹ đi.
Đơn giản là vì hắn quá cuồng ngạo bản thân, cuồng ngạo đến khinh bỉ cả thế gian dưới trướng không ai bằng mình, lúc đó quan niệm biết người biết ta trở thành dư thừa, bởi vì con voi thì làm sao phải đi biết về con kiến, một dậm chân là xong.
"Hườm....ra tay tàn độc, ngươi ra tay tàn độc với ta...ha, vậy ta cũng muốn xem được mệnh danh Thần Toán Thư Sinh sẽ thể hiện sự "tàn độc" dấu trong lốt "nhân phẩm cao quý" này là như thế nào?"
Giọng Nhan nhi mềm mại nhưng không thể dấu được nộ khí đã chuyển thành băng hàn.
Nộ, thật sự là bây giờ nàng vô cùng cuồng nộ.
Nàng bỗng nhiên thấy mình chưa bao giờ ghét bỏ Âu Chánh Nam đến như vậy, ghét đến độ thù hận...
Hận hắn là vì đã trăm phương ngàn kế dồn Hoàng Thanh Thiên vào chỗ chết.
Cũng hận hắn vì bộ mặt dối trá, hôm nay để nàng trở thành đích ngắm cho ngàn miệng chửi rủa.
Trực điện đối mặt với Âu Chánh Nam. Nàng khí thế dập dờn trở nên bén nhọn lên
Âu Chánh Nam ngược lại cảm thấy càng thêm cuồng nộ lên, dưới đáy mắt hắn lại hiện một loại biểu tình gét bỏ, sắc diện như muốn gạt bỏ sâu kiến dơ bẩn khinh miệt đối với nàng nói.
"Hừ...xú nữ, tiện nhân ngươi muốn chết"
Giọng Âu Chánh Nam băng hàn vang lên, không dấu chút nào sự ghét bỏ. Hơn nữa một lời nói ra liền khiến cả đám Fan hâm mộ ùn ùn ném tới ánh mắt thù địch.
Nhan nhi lập tức như bị loại ánh xúc động đám đông này nhấn chìm, nàng nhút nhát lập tức sinh ra cảm giác vô lực, nộ khí bị dập tắt.
Đối diện nàng là hàng vạn cặp mắt đăm đăm xỏ tới, ai nấy khí thế nâng nâng giồng như giết người.
Âu Chánh Nam giữa quần khán giả như minh tinh chói sáng, ánh mắt nhìn tới Thiên mang theo trào phúng.
"Âu Chánh Nam...ta khiêu chiến ngươi!!!" Nhan nhi dùng hết can đảm thét lên một câu
"Hừ, chiến vơi ta...tiện xú nữ ngươi cũng xứng" Âu Chánh Nam lạnh giọng
"Ngươi...." Nhan nhi quá tức giận miệng khép mở không nói được một lời.
Quần tình một đám người khán giả liền như đổ xăng vào lửa, lại một lần nữa nháo nhào mắng chùi nàng không biết liêm sỉ....đầu mâu như mũi nhọn đem nàng vạn tiễn xuyên tâm.
Âu Chánh Nam vẫn như cũ đưa ánh mắt hung hăng rét lạnh đầy tính xâm lược nhìn tới Thiên, ý tứ khiêu khích thấy rõ, miệng vẫn cười cười khinh bỉ.
"Hoàng Thanh Thiên để ta cho ngươi thấy được, giữa ta và ngươi là có bao nhiêu chênh lệch"
Bên lôi đài bên cạnh Độc Mễ Kim Tiền cũng làm một biểu tình vui sướng chế nhạo hướng tới Thiên.
Cả khu quảng trường rộng lớn, ngàn vạn người bao vây tất cả đều là địch, một mình Hoàng Thanh Thiên và mấy người Sương nhi trơ trọi cô lập.
Xung quanh người như nước lũ đăm đăm đổ tới ánh mắt thù địch, khí thế to lớn như bão táp, khiếp người cả nhân tâm
Quá trình này không nặng không nhẹ cứ giằng co như vậy suốt cả hơn giờ đồng hồ mà kỳ lạ là giống như mấy vị giám sát thi đấu và các đại thế lực cũng không gấp gáp gì thi đấu, cứ mặc như vậy cho tiêu hao.
Trên đài cao, Tuyết gia cao tầng ngồi một bàn nghiễm nhiên đưa mắt nhìn xuống.
Một bàn khác là Âu gia rải rác vài người cùng Độc Mễ gia.
Một bàn khác là các vị phong chủ đại lão.
Một bàn khác là Cổ gia, ngồi trung tâm là một thanh niên thân hình to lớn vạm vỡ, mặt lớn hung tàn, mắt to như chứa đầy sát ý.
Cổ Võng này một thân tràn đầy hung khí âm trầm, mặt không nộ mà dữ, mắt không trợn mà hung.
Hắn ngồi đó, đưa ánh mắt như điềm nhiên xem vui lại như hung ma khát máu nhìn tới Thiên.
"Công tử, lần này Hoàng Thanh Thiên coi như xong, Âu Chánh Nam này năng lực không tệ ah nha"
Một vị trưởng lão Cổ gia vui vẻ nói
"Không đáng là gì, Âu Chánh Nam mấy chiêu này chỉ là trò xiếc, trước mặt cường giả đều không chịu nổi một kích" Cổ Võng nói
"Công tử, ngài nói xem Hoàng Thanh Thiên hắn sẽ đấu hay không đấu"
"Đấu....hắn có thể không đấu sao?" cổ võng cười cười
"Có điều, tốt nhất đừng thua quá thảm, bổn công tử ưa thích giết người, đối thủ ta đã chọn....dù có chết cũng phải do ta ra tay.."
Âu Chánh Nam của trước mặt Dược Hồng Nhan nàng đó là trí tuệ yên vũ, phong độ nhẹ nhàng, trí tuyệt thiên hạ, bá đạo uy vũ, trăm mặt đều đẹp, hình tượng vô cùng đoan chính nhân nghĩa.
Lúc trước nàng không ưa thích hắn cũng vì biết hắn thuộc dạng ngụy quân tử, tuy nhiên chí ít cũng không phủ nhận phong độ cao quý của hắn.
Nhưng mà bây giờ đây. Dưới lớp hóa trang xấu xí, nàng lại nhận lấy một loại phân biệt khác hẳn từ Âu Chánh Nam, một loại khinh miệt mà coi rẻ đến cực điểm.
Cái gì phong độ yên nhiên
Cái gì nhân đức không từ ai
Cái gì phẩm hạnh bao dung
Cái gì tuệ trí hơn người.
Tất cả đều hết thảy sụp đổ.
Nhan nhi tuy vốn không có ưa thích với hắn nhưng lại không nhịn được thần tình thất vọng, nhưng mà nàng chỉ kịp thất vọng chốc lát liền lấy lại cân bằng, có điều chỉ vừa lấy lại được cân bằng liền phải chuyển sang phẫn nộ.
Tại vì lúc này, dưới dâm uy của Âu Chánh Nam một đám a dua nịnh hót liền được gió thổi lửa nhảy vô ác miệng chửi.
"Tiện nhân xấu xí còn không mau cút, còn làm bộ làm tịch cái gì, còn sững sờ....mau cút, nếu không ta giết ngươi"
"Tiện nhân đi với tiện nhân, một bầy tiện nhân, một quần tiện nhân....hahahaha"
"Còn làm bộ e thẹn ah, còn làm bộ thục nữ...thật xấu đến làm ta phát ói"
"Hoàng Thanh Thiên tiện chủng này quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ không chỉ thấp kém hạ đẳng mà còn có tuýt chọn nữ nhi tệ hại đến buồn nôn ah"
........
Dưới cờ của Âu Chánh Nam, một đám người hò hét khí thế ngất trời tựa như hồng câu tọa nguyệt, phủ trời che đất.
Uy thế loại này e rằng còn hơn cả lúc mà ở Việt Nam khi ca sĩ Sơn Tùng đi giao lưu âm nhạc, fan hâm mộ như nước lũ ồ ạt ah
Âu Chánh Nam này mỗi ánh mắt hành động, mỗi lời nói nụ cười đểu khiến ngàn vạn người chăm chú bắt đón răm rắp đua theo. Khí thế long trời lở đất.
Bên cạnh Thiên, Nhan nhi tức muốn nổ phổi, ngực thở mạnh chập chùng, mặt nóng đến nghẹn đỏ bừng, trong đời nàng còn chưa từng có người nói nàng xấu, bị người chê bị mắng chửi thậm chí muốn ói mửa ra đất. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng.
Trong một góc tối, 3 người Dược Thiên Thu mỗi người đều mở lớn mắt, khí nộ công tâm chỉ hận không thể nhẩy ra mắng chết người, một đám ngu xuẩn.
"Hừ, tiện xú nữ....nếu còn không cút khỏi mắt ta, chớ trách bổn công tử ra tay tàn độc" Âu Chánh Nam lại gầm lên, giọng nói vang ra sóng âm ẩn chứa cường đại sát khí.
Không sai, Âu Chánh Nam mục đích là đả kích tới Hoàng Thanh Thiên, giết ai đó bên người chọc giận đến hắn ép hắn xuất chiến. Đó cũng là một phần trong kế hoạch của hắn.
Có điều, hắn lại một lần nữa lựa chọn sai đối tượng, hơn nữa nguyên nhân như cũ là do hiểu biết về đối tượng quá ít.
Âu Chánh Nam một đời được mệnh danh Thần Toán, nhưng nguyên tắc đơn giản nhất "biết người biết ta" lại bị hắn xem nhẹ đi.
Đơn giản là vì hắn quá cuồng ngạo bản thân, cuồng ngạo đến khinh bỉ cả thế gian dưới trướng không ai bằng mình, lúc đó quan niệm biết người biết ta trở thành dư thừa, bởi vì con voi thì làm sao phải đi biết về con kiến, một dậm chân là xong.
"Hườm....ra tay tàn độc, ngươi ra tay tàn độc với ta...ha, vậy ta cũng muốn xem được mệnh danh Thần Toán Thư Sinh sẽ thể hiện sự "tàn độc" dấu trong lốt "nhân phẩm cao quý" này là như thế nào?"
Giọng Nhan nhi mềm mại nhưng không thể dấu được nộ khí đã chuyển thành băng hàn.
Nộ, thật sự là bây giờ nàng vô cùng cuồng nộ.
Nàng bỗng nhiên thấy mình chưa bao giờ ghét bỏ Âu Chánh Nam đến như vậy, ghét đến độ thù hận...
Hận hắn là vì đã trăm phương ngàn kế dồn Hoàng Thanh Thiên vào chỗ chết.
Cũng hận hắn vì bộ mặt dối trá, hôm nay để nàng trở thành đích ngắm cho ngàn miệng chửi rủa.
Trực điện đối mặt với Âu Chánh Nam. Nàng khí thế dập dờn trở nên bén nhọn lên
Âu Chánh Nam ngược lại cảm thấy càng thêm cuồng nộ lên, dưới đáy mắt hắn lại hiện một loại biểu tình gét bỏ, sắc diện như muốn gạt bỏ sâu kiến dơ bẩn khinh miệt đối với nàng nói.
"Hừ...xú nữ, tiện nhân ngươi muốn chết"
Giọng Âu Chánh Nam băng hàn vang lên, không dấu chút nào sự ghét bỏ. Hơn nữa một lời nói ra liền khiến cả đám Fan hâm mộ ùn ùn ném tới ánh mắt thù địch.
Nhan nhi lập tức như bị loại ánh xúc động đám đông này nhấn chìm, nàng nhút nhát lập tức sinh ra cảm giác vô lực, nộ khí bị dập tắt.
Đối diện nàng là hàng vạn cặp mắt đăm đăm xỏ tới, ai nấy khí thế nâng nâng giồng như giết người.
Âu Chánh Nam giữa quần khán giả như minh tinh chói sáng, ánh mắt nhìn tới Thiên mang theo trào phúng.
"Âu Chánh Nam...ta khiêu chiến ngươi!!!" Nhan nhi dùng hết can đảm thét lên một câu
"Hừ, chiến vơi ta...tiện xú nữ ngươi cũng xứng" Âu Chánh Nam lạnh giọng
"Ngươi...." Nhan nhi quá tức giận miệng khép mở không nói được một lời.
Quần tình một đám người khán giả liền như đổ xăng vào lửa, lại một lần nữa nháo nhào mắng chùi nàng không biết liêm sỉ....đầu mâu như mũi nhọn đem nàng vạn tiễn xuyên tâm.
Âu Chánh Nam vẫn như cũ đưa ánh mắt hung hăng rét lạnh đầy tính xâm lược nhìn tới Thiên, ý tứ khiêu khích thấy rõ, miệng vẫn cười cười khinh bỉ.
"Hoàng Thanh Thiên để ta cho ngươi thấy được, giữa ta và ngươi là có bao nhiêu chênh lệch"
Bên lôi đài bên cạnh Độc Mễ Kim Tiền cũng làm một biểu tình vui sướng chế nhạo hướng tới Thiên.
Cả khu quảng trường rộng lớn, ngàn vạn người bao vây tất cả đều là địch, một mình Hoàng Thanh Thiên và mấy người Sương nhi trơ trọi cô lập.
Xung quanh người như nước lũ đăm đăm đổ tới ánh mắt thù địch, khí thế to lớn như bão táp, khiếp người cả nhân tâm
Quá trình này không nặng không nhẹ cứ giằng co như vậy suốt cả hơn giờ đồng hồ mà kỳ lạ là giống như mấy vị giám sát thi đấu và các đại thế lực cũng không gấp gáp gì thi đấu, cứ mặc như vậy cho tiêu hao.
Trên đài cao, Tuyết gia cao tầng ngồi một bàn nghiễm nhiên đưa mắt nhìn xuống.
Một bàn khác là Âu gia rải rác vài người cùng Độc Mễ gia.
Một bàn khác là các vị phong chủ đại lão.
Một bàn khác là Cổ gia, ngồi trung tâm là một thanh niên thân hình to lớn vạm vỡ, mặt lớn hung tàn, mắt to như chứa đầy sát ý.
Cổ Võng này một thân tràn đầy hung khí âm trầm, mặt không nộ mà dữ, mắt không trợn mà hung.
Hắn ngồi đó, đưa ánh mắt như điềm nhiên xem vui lại như hung ma khát máu nhìn tới Thiên.
"Công tử, lần này Hoàng Thanh Thiên coi như xong, Âu Chánh Nam này năng lực không tệ ah nha"
Một vị trưởng lão Cổ gia vui vẻ nói
"Không đáng là gì, Âu Chánh Nam mấy chiêu này chỉ là trò xiếc, trước mặt cường giả đều không chịu nổi một kích" Cổ Võng nói
"Công tử, ngài nói xem Hoàng Thanh Thiên hắn sẽ đấu hay không đấu"
"Đấu....hắn có thể không đấu sao?" cổ võng cười cười
"Có điều, tốt nhất đừng thua quá thảm, bổn công tử ưa thích giết người, đối thủ ta đã chọn....dù có chết cũng phải do ta ra tay.."
/1029
|