Thời gian không gian giống như bị đóng băng lại tại thời điểm này.
Sát khí như phô thiên cái địa khắp trời ngay lúc này liền trở nên ôn hòa đến cùng cực.
Ngay cả đạo kiếm ý đế vương chi đạo kia cũng dừng lại ở không trung cách đầu 30 cự viên kia không tới 10m.
Áp bức như kình thiên phích lịch chậm rãi giải khai, một mảnh tử địa thập tử vô sinh chậm rãi lấy lại sinh khí.
Bầu trời chậm rãi trong sáng hơn, hủy diệt chi thế chậm rãi tán đi, không khí móp méo dần dãn nở ra để lộ mặt đất đá vỡ vụn nát bấy.
Trời đất dần trở lại sự phơi phới mềm mại của mùa xuân, hoa lá rung rinh, nhân tâm buông lỏng, linh diệu trời đất buông thả xuống, đại đạo tựa như nhận lấy một sự kêu gọi nào đó mà buông xuống không kiêng kỵ.
tam thiên hữu hợp đại thần thông được Thiên vận dụng, trong hạnh phúc chi thế này, siêu cường ý chí của hắn như thông thiên triệt địa, vạn vật dù bao lớn bao rộng bao nhiêu, mạnh mẽ bao nhiêu đều không thoát ra ngoài được ý chí của hắn.
36 vạn loại áo nghĩa nhịp đập, đặc biệt là một đạo đế vương kiếm đạo pháp tắc mạnh mẽ khủng bố của vị đệ nhất môn chủ kia, tất cả cùng hòa chung một thể với siêu cấp đại thế này trở thành một tồn tại thế gian có 1 không 2.
Vạn pháp hoan hỉ chi thế.
Ý chí của Thiên tán đi, sát phạt chuyển thành hoan hỉ, tử vong hóa sinh mệnh.
Cảm nhận được lực lượng hủy diệt dần mất đi, những đầu cự viên hung tàn này thoát được một kiếp nhưng ngay sau đó hung tính bạo ngược của chúng lại tiếp tục trỗi dậy, cả 30 cặp mắt đỏ ngầu lại tiếp tục phun trào lửa giận nhìn tới Thiên.
"Graooooooo....súc sinh....ngươi đáng chết..."
Tiếng khỉ gào rú vang lên kèm theo đó là tiếng người của Cổ Kiến Hùng chứa đầy thù hận vang lên.
"Ta sẽ xé xác ngươi ra trăm mảnh....Chết đi cho ta...." Cổ Võng cũng gầm rú sau đó hư ảnh cự viên này ầm ầm đứng lên muốn nhào tới chỗ Thiên.
Ngay lúc này.
"Hừ..." một tiếng hừ lạnh vang lên kéo theo đó là một đầu cự viên cổ lão khác đã xuất thủ ngăn cản lại Cổ Võng.
"Lão tổ....để ta xé xác hắn...ta muốn uống máu ăn tim hắn..."
"Ngu xuẩn...." giọng vị lão tổ này uy nghi vang vọng.
"Cha...là súc sinh đó...tất cả đều tại nó...nó đáng chết...dám có sát ý với tộc trưởng tương lai con trai ta...dám có ý đồ diệt Cổ tộc ta....hắn trăm ngàn lần chết đều xứng đáng" nhưng lời còn chưa nói xong một tát như trời giáng đã tới.
"R...ầ....m..."
"Ngu xuẩn, có đầu mà không biết nghĩ, đừng tưởng ta ngu ngốc...Cổ gia từ nay phong bế 3 năm, tuyệt không được ra ngoài, còn tên tộc Trưởng tương lai ngu xuẩn này sao...còn chưa xứng, nếu 3 năm sau mà còn không thay đổi...phế vị trí tộc trưởng, đầy xuống làm chi thứ"
"Cha....ông..."
"Câm mồm cho ta...cút xuống dưới đi"
Sau đó vị lão giả này tán đi hung tính, thu hồi hư ảnh cự viên, ánh mắt nhìn tới Thiên khẽ chắp tay.
"Tiểu Huynh đệ....đa tạ ngươi không diệt Cổ gia ta, lão phu vô cùng biết ơn" trong mắt ẩn chứa kiêng kỵ, thân ảnh không hiện nhưng có thể thấy được trong giọng nói uy nghiêm vẫn còn sót lại một chút run rẩy.
"Cổ lão gia, ta thấy ngài cũng thật biết cách làm người, quả nhiên mắt sáng như đuốc nhưng mà ta vẫn phải nói một câu với ngài"
"Hoàng Thanh Thiên ta...không ham tranh đấu, không có nghĩa là ta nhút nhát sợ phiền phức, đại đạo chi lộ còn xa...tâm của ta không dừng lại ở những vật phàm tục nhỏ bé này, nhưng mà...."
"Tốt nhất là đừng có làm địch nhân của ta....bất kỳ vật gì ngăn cản ta, kẻ đó...đảm bảo...diệt vong"
Lời hắn nói ra bình thản nhưng hữu lực, chữ chữ như chuông vang, câu câu như lôi đình.
"Lão phu sẽ quản giáo tốt lũ súc sinh có mắt không tròng này...tiểu huynh đệ...cáo từ"
Lời vừa nói xong ông ta không nói 2 lời liền cuốn một cái thu hết mấy người cổ gia lại biến mất.
Trời đất liền trở nên vắng lặng yên tĩnh, lúc này Thiên khẽ đưa mắt nhìn về một phía bầu trời, trong ánh mắt là một sự thâm thúy kiêu ngạo.
Dáng người không to lớn không hùng hồn cự vĩ, nhưng loại khí chất này tuôn ra lại khiến người ta cảm thấy hắn một thân kiệt ngạo ngay cả trời cũng không chịu đứng dưới.
"Không biết...ngài có phải là người ta đang muốn gặp hay không đây?"
Giọng nói của hắn bình thản mà tự tin, không sợ hãi không khúm núm, không kiêu ngạo không xiểm nịnh.
Một câu mà hắn nói ra tựa như hàm ý một điều rất chắc chắn đã được trù tính từ trước, giống như một mục đích nào đó mà hắn đã sớm tính toán từ trước.
Trên trời cao chậm rãi vọng xuống một giọng nói trầm ấm, sóng âm nhẹ tràn ra tựa như nhận lấy một loại nhịp động kỳ lạ trong trời đất mà vang lên.
"Tiểu Thiên...ta gọi ngươi như vậy hẳn là được chứ"
Không ngờ giọng nói này thốt ra một câu đầu tiên lại là một câu hỏi mang tính chất tham khảo như vậy.
"Uhm...không vấn đề gì"
Thiên nói.
"Uhm...ta chính là môn chủ Thiên Kiếm Môn...ta tên Bạch Vạn Kiếm"
"Uhm...xem ra là ta đã tìm đúng người rồi, quả nhiên một đời môn chủ, trí tuệ hơn người, bản lĩnh cũng thật tốt..."
"Tiểu Thiên...ngươi vừa lòng sao?"
Câu hỏi này của Kiếm môn chủ nếu mà để người khác nghe thấy, ai nấy đều phải khiếp sợ, tại vì câu hỏi này rõ ràng là biểu lộ ra một điều, nãy giờ là Thiên đang thử lòng chính vị Kiếm môn chủ địa vị cao quý không thể với tới này.
"Còn chưa đến lúc nói câu đó, ít ra ta chỉ có thể khẳng định một thứ...đó là có thể cho ngài một chút lòng tin"
"Uhm....trong thế giới tinh thần của ta rất rộng rãi...ngươi nếu không tin thì có thể tiến vào mà kiểm tra"
Thế giới tinh thần chính là đặc trưng của cường giả thiên cảnh trong truyền thuyết, Thiên cảnh mở ra Thiên đan tại mi tâm chính là thức hải của nhân loại.
Thức hải này dẫn nhập thiên ý thiên địa vào đây cùng với một hoặc nhiều loại thiên đạo lực lượng được luyện tới đỉnh cấp.
Thế giới này có được năng lực chưởng khống vô cùng mạnh mẽ còn hơn cả lĩnh vực như ở địa cảnh, một khi có bất kỳ ý chí nào tiến vào thế giới thức hải này thì lúc đó sinh mạng kẻ đó tuyệt đối là không còn thuộc về mình nữa.
Lời đề nghị tham quan thế giới thức hải của Bạch Vạn Kiếm thật ra đó chính là một điều tối kỵ trong thế giới cường giả Thiên Phù Giới, ông ta thật ra cũng là dụng tâm muốn thử phản ứng của Thiên.
Nhưng cũng có một đặc điểm khác của thế giới tinh thần này đó là mọi tâm tư và bản tính của một người đều sẽ thể hiện phơi bày hết ra trong không gian này, cho nên nếu như dám tiến vào thì có thể nhìn thấu được rất nhiều thứ của Bạch Vạn Kiếm nhưng đồng thời hắn cũng phải đối mặt với rủi ro có thể bị người ta luyện hóa.
Đáng tiếc, câu trả lời của Thiên rất rõ ràng
"Môn chủ....thế giới tinh thần của ngài, ta thấy rất rõ, cũng không cần phải tiến vào tại vì ngài căn bản không có khả năng thừa thụ nổi sự xuất hiện của ta"
Không sai, một thân của Thiên bây giờ tuy tu vi không cao nhưng lại mang trên mình cả một tiểu vũ trụ.
Linh hồn của hắn tuy không có đại thần thông mạnh mẽ nhưng lại ẩn chứa cả một chí tôn chi vị tối cao trong vũ trụ.
Thiên mệnh của hắn tuy chưa khai phát nhưng tuyệt đối không phải là nhỏ.
Thử hỏi một thế giới thức hải của người bình thường, sao có thể chứa nổi được hắn.
Đến ngay cả tuyệt thế ý chí của cả Thiên Phù Giới còn không thể thừa thụ nổi bản thể của hắn khi hắn đạp nhập lên giới này, thậm chí còn phải phong ấn hắn 1 tỉ lần phong ấn mới có đủ khả năng thừa thụ nổi.
Trên thực tế bản thân Thiên ở đây là chỉ có 1 phần tỉ linh hồn, và tiềm năng thân thể mà thôi, ngay cả tiểu vũ trụ cũng vì vậy mà bị cắt đứt liên hệ với hắn.
Tồn tại như Thiên, gần như là một nghịch lý không thể tưởng tượng nổi trong Thiên Phù Giới.
"Uhm...vậy cũng không sao, ta tin tưởng người thông minh như ngươi sẽ rất nhanh nhận ra thành ý của ta"
"Được rồi, chúng ta vào việc chính thôi...Kiếm Môn Chủ, tòa "vạn pháp hoan hỉ chi thế" này ta cho ngài một nửa quyền điều khống, đổi lại...ta muốn một thứ"
"Tiểu Thiên đệ...ngươi cứ nói"
"Ta muốn...vạn kiếm bảo điển"
Ý thức Bạch Vạn Kiếm hơi chậm lại một chút rồi nói.
"Ngươi là muốn vạn kiếm bảo điển bản nguyên gốc sao?"
"Không sai...ta cần chính là bản nguyên gốc trọn vẹn nhất"
"Tiểu Thiên đệ, vật này...hiện đang nằm sâu trong tiểu bí cảnh phải 1 năm sau mới mở, còn bản ghi chép thượng cổ để lại thì...rất là tối nghĩa, ngươi có chắc là.."
"Không sao...có thì dùng tạm cũng được" Thiên dứt khoát.
"Tốt, vậy ta hứa với ngươi sang năm tiểu bí cảnh mở cửa ta sẽ để cho ngươi 1 suất"
"Tốt..." nói xong Thiên nhẹ buông ra một đạo kẽ hở trong mảnh đại thế trên bầu trời, một đạo phù văn bản đơn giản của "tam Thiên hữu hợp" thần thông của Tịnh lão khi xưa được hắn thả ra.
Ý chí của Bạch Vạn Kiếm tức thì thu hồi luyện hóa đạo phù văn này sau đó từ trời cao rơi xuống 320 viên ngọc giản cực phẩm.
Thiên tiếp nhận 320 viên ngọc giản này trong lòng liền vui vẻ đưa tay chắp lại chào tạm biệt với Bạch Vạn Kiếm.
Vạn Kiếm Bảo Điển...tới tay
Sát khí như phô thiên cái địa khắp trời ngay lúc này liền trở nên ôn hòa đến cùng cực.
Ngay cả đạo kiếm ý đế vương chi đạo kia cũng dừng lại ở không trung cách đầu 30 cự viên kia không tới 10m.
Áp bức như kình thiên phích lịch chậm rãi giải khai, một mảnh tử địa thập tử vô sinh chậm rãi lấy lại sinh khí.
Bầu trời chậm rãi trong sáng hơn, hủy diệt chi thế chậm rãi tán đi, không khí móp méo dần dãn nở ra để lộ mặt đất đá vỡ vụn nát bấy.
Trời đất dần trở lại sự phơi phới mềm mại của mùa xuân, hoa lá rung rinh, nhân tâm buông lỏng, linh diệu trời đất buông thả xuống, đại đạo tựa như nhận lấy một sự kêu gọi nào đó mà buông xuống không kiêng kỵ.
tam thiên hữu hợp đại thần thông được Thiên vận dụng, trong hạnh phúc chi thế này, siêu cường ý chí của hắn như thông thiên triệt địa, vạn vật dù bao lớn bao rộng bao nhiêu, mạnh mẽ bao nhiêu đều không thoát ra ngoài được ý chí của hắn.
36 vạn loại áo nghĩa nhịp đập, đặc biệt là một đạo đế vương kiếm đạo pháp tắc mạnh mẽ khủng bố của vị đệ nhất môn chủ kia, tất cả cùng hòa chung một thể với siêu cấp đại thế này trở thành một tồn tại thế gian có 1 không 2.
Vạn pháp hoan hỉ chi thế.
Ý chí của Thiên tán đi, sát phạt chuyển thành hoan hỉ, tử vong hóa sinh mệnh.
Cảm nhận được lực lượng hủy diệt dần mất đi, những đầu cự viên hung tàn này thoát được một kiếp nhưng ngay sau đó hung tính bạo ngược của chúng lại tiếp tục trỗi dậy, cả 30 cặp mắt đỏ ngầu lại tiếp tục phun trào lửa giận nhìn tới Thiên.
"Graooooooo....súc sinh....ngươi đáng chết..."
Tiếng khỉ gào rú vang lên kèm theo đó là tiếng người của Cổ Kiến Hùng chứa đầy thù hận vang lên.
"Ta sẽ xé xác ngươi ra trăm mảnh....Chết đi cho ta...." Cổ Võng cũng gầm rú sau đó hư ảnh cự viên này ầm ầm đứng lên muốn nhào tới chỗ Thiên.
Ngay lúc này.
"Hừ..." một tiếng hừ lạnh vang lên kéo theo đó là một đầu cự viên cổ lão khác đã xuất thủ ngăn cản lại Cổ Võng.
"Lão tổ....để ta xé xác hắn...ta muốn uống máu ăn tim hắn..."
"Ngu xuẩn...." giọng vị lão tổ này uy nghi vang vọng.
"Cha...là súc sinh đó...tất cả đều tại nó...nó đáng chết...dám có sát ý với tộc trưởng tương lai con trai ta...dám có ý đồ diệt Cổ tộc ta....hắn trăm ngàn lần chết đều xứng đáng" nhưng lời còn chưa nói xong một tát như trời giáng đã tới.
"R...ầ....m..."
"Ngu xuẩn, có đầu mà không biết nghĩ, đừng tưởng ta ngu ngốc...Cổ gia từ nay phong bế 3 năm, tuyệt không được ra ngoài, còn tên tộc Trưởng tương lai ngu xuẩn này sao...còn chưa xứng, nếu 3 năm sau mà còn không thay đổi...phế vị trí tộc trưởng, đầy xuống làm chi thứ"
"Cha....ông..."
"Câm mồm cho ta...cút xuống dưới đi"
Sau đó vị lão giả này tán đi hung tính, thu hồi hư ảnh cự viên, ánh mắt nhìn tới Thiên khẽ chắp tay.
"Tiểu Huynh đệ....đa tạ ngươi không diệt Cổ gia ta, lão phu vô cùng biết ơn" trong mắt ẩn chứa kiêng kỵ, thân ảnh không hiện nhưng có thể thấy được trong giọng nói uy nghiêm vẫn còn sót lại một chút run rẩy.
"Cổ lão gia, ta thấy ngài cũng thật biết cách làm người, quả nhiên mắt sáng như đuốc nhưng mà ta vẫn phải nói một câu với ngài"
"Hoàng Thanh Thiên ta...không ham tranh đấu, không có nghĩa là ta nhút nhát sợ phiền phức, đại đạo chi lộ còn xa...tâm của ta không dừng lại ở những vật phàm tục nhỏ bé này, nhưng mà...."
"Tốt nhất là đừng có làm địch nhân của ta....bất kỳ vật gì ngăn cản ta, kẻ đó...đảm bảo...diệt vong"
Lời hắn nói ra bình thản nhưng hữu lực, chữ chữ như chuông vang, câu câu như lôi đình.
"Lão phu sẽ quản giáo tốt lũ súc sinh có mắt không tròng này...tiểu huynh đệ...cáo từ"
Lời vừa nói xong ông ta không nói 2 lời liền cuốn một cái thu hết mấy người cổ gia lại biến mất.
Trời đất liền trở nên vắng lặng yên tĩnh, lúc này Thiên khẽ đưa mắt nhìn về một phía bầu trời, trong ánh mắt là một sự thâm thúy kiêu ngạo.
Dáng người không to lớn không hùng hồn cự vĩ, nhưng loại khí chất này tuôn ra lại khiến người ta cảm thấy hắn một thân kiệt ngạo ngay cả trời cũng không chịu đứng dưới.
"Không biết...ngài có phải là người ta đang muốn gặp hay không đây?"
Giọng nói của hắn bình thản mà tự tin, không sợ hãi không khúm núm, không kiêu ngạo không xiểm nịnh.
Một câu mà hắn nói ra tựa như hàm ý một điều rất chắc chắn đã được trù tính từ trước, giống như một mục đích nào đó mà hắn đã sớm tính toán từ trước.
Trên trời cao chậm rãi vọng xuống một giọng nói trầm ấm, sóng âm nhẹ tràn ra tựa như nhận lấy một loại nhịp động kỳ lạ trong trời đất mà vang lên.
"Tiểu Thiên...ta gọi ngươi như vậy hẳn là được chứ"
Không ngờ giọng nói này thốt ra một câu đầu tiên lại là một câu hỏi mang tính chất tham khảo như vậy.
"Uhm...không vấn đề gì"
Thiên nói.
"Uhm...ta chính là môn chủ Thiên Kiếm Môn...ta tên Bạch Vạn Kiếm"
"Uhm...xem ra là ta đã tìm đúng người rồi, quả nhiên một đời môn chủ, trí tuệ hơn người, bản lĩnh cũng thật tốt..."
"Tiểu Thiên...ngươi vừa lòng sao?"
Câu hỏi này của Kiếm môn chủ nếu mà để người khác nghe thấy, ai nấy đều phải khiếp sợ, tại vì câu hỏi này rõ ràng là biểu lộ ra một điều, nãy giờ là Thiên đang thử lòng chính vị Kiếm môn chủ địa vị cao quý không thể với tới này.
"Còn chưa đến lúc nói câu đó, ít ra ta chỉ có thể khẳng định một thứ...đó là có thể cho ngài một chút lòng tin"
"Uhm....trong thế giới tinh thần của ta rất rộng rãi...ngươi nếu không tin thì có thể tiến vào mà kiểm tra"
Thế giới tinh thần chính là đặc trưng của cường giả thiên cảnh trong truyền thuyết, Thiên cảnh mở ra Thiên đan tại mi tâm chính là thức hải của nhân loại.
Thức hải này dẫn nhập thiên ý thiên địa vào đây cùng với một hoặc nhiều loại thiên đạo lực lượng được luyện tới đỉnh cấp.
Thế giới này có được năng lực chưởng khống vô cùng mạnh mẽ còn hơn cả lĩnh vực như ở địa cảnh, một khi có bất kỳ ý chí nào tiến vào thế giới thức hải này thì lúc đó sinh mạng kẻ đó tuyệt đối là không còn thuộc về mình nữa.
Lời đề nghị tham quan thế giới thức hải của Bạch Vạn Kiếm thật ra đó chính là một điều tối kỵ trong thế giới cường giả Thiên Phù Giới, ông ta thật ra cũng là dụng tâm muốn thử phản ứng của Thiên.
Nhưng cũng có một đặc điểm khác của thế giới tinh thần này đó là mọi tâm tư và bản tính của một người đều sẽ thể hiện phơi bày hết ra trong không gian này, cho nên nếu như dám tiến vào thì có thể nhìn thấu được rất nhiều thứ của Bạch Vạn Kiếm nhưng đồng thời hắn cũng phải đối mặt với rủi ro có thể bị người ta luyện hóa.
Đáng tiếc, câu trả lời của Thiên rất rõ ràng
"Môn chủ....thế giới tinh thần của ngài, ta thấy rất rõ, cũng không cần phải tiến vào tại vì ngài căn bản không có khả năng thừa thụ nổi sự xuất hiện của ta"
Không sai, một thân của Thiên bây giờ tuy tu vi không cao nhưng lại mang trên mình cả một tiểu vũ trụ.
Linh hồn của hắn tuy không có đại thần thông mạnh mẽ nhưng lại ẩn chứa cả một chí tôn chi vị tối cao trong vũ trụ.
Thiên mệnh của hắn tuy chưa khai phát nhưng tuyệt đối không phải là nhỏ.
Thử hỏi một thế giới thức hải của người bình thường, sao có thể chứa nổi được hắn.
Đến ngay cả tuyệt thế ý chí của cả Thiên Phù Giới còn không thể thừa thụ nổi bản thể của hắn khi hắn đạp nhập lên giới này, thậm chí còn phải phong ấn hắn 1 tỉ lần phong ấn mới có đủ khả năng thừa thụ nổi.
Trên thực tế bản thân Thiên ở đây là chỉ có 1 phần tỉ linh hồn, và tiềm năng thân thể mà thôi, ngay cả tiểu vũ trụ cũng vì vậy mà bị cắt đứt liên hệ với hắn.
Tồn tại như Thiên, gần như là một nghịch lý không thể tưởng tượng nổi trong Thiên Phù Giới.
"Uhm...vậy cũng không sao, ta tin tưởng người thông minh như ngươi sẽ rất nhanh nhận ra thành ý của ta"
"Được rồi, chúng ta vào việc chính thôi...Kiếm Môn Chủ, tòa "vạn pháp hoan hỉ chi thế" này ta cho ngài một nửa quyền điều khống, đổi lại...ta muốn một thứ"
"Tiểu Thiên đệ...ngươi cứ nói"
"Ta muốn...vạn kiếm bảo điển"
Ý thức Bạch Vạn Kiếm hơi chậm lại một chút rồi nói.
"Ngươi là muốn vạn kiếm bảo điển bản nguyên gốc sao?"
"Không sai...ta cần chính là bản nguyên gốc trọn vẹn nhất"
"Tiểu Thiên đệ, vật này...hiện đang nằm sâu trong tiểu bí cảnh phải 1 năm sau mới mở, còn bản ghi chép thượng cổ để lại thì...rất là tối nghĩa, ngươi có chắc là.."
"Không sao...có thì dùng tạm cũng được" Thiên dứt khoát.
"Tốt, vậy ta hứa với ngươi sang năm tiểu bí cảnh mở cửa ta sẽ để cho ngươi 1 suất"
"Tốt..." nói xong Thiên nhẹ buông ra một đạo kẽ hở trong mảnh đại thế trên bầu trời, một đạo phù văn bản đơn giản của "tam Thiên hữu hợp" thần thông của Tịnh lão khi xưa được hắn thả ra.
Ý chí của Bạch Vạn Kiếm tức thì thu hồi luyện hóa đạo phù văn này sau đó từ trời cao rơi xuống 320 viên ngọc giản cực phẩm.
Thiên tiếp nhận 320 viên ngọc giản này trong lòng liền vui vẻ đưa tay chắp lại chào tạm biệt với Bạch Vạn Kiếm.
Vạn Kiếm Bảo Điển...tới tay
/1029
|