Trong cái lúc mà toàn Thiên Phù Giới đều dang sôi sục thì ở tại giảng đường này không khí lại bình lặng đến kỳ lạ.
Ở đó, vẫn là Thiên ngồi vị trí giảng sư và 10 vạn đệ tử ngồi bên dưới ai nấy đều một mực chăm chú tu luyện, trên sắc mặt họ vẫn còn hiện lên một vệt bất ngờ lẫn sợ hãi.
Nghe lời Thiên, họ buông lỏng tinh thần. Nhưng mà ngay khi đó một trận áp lực liền ập đến như sóng xô bờ ập vào tinh thần thức hải của họ.
Một trận "thế" và "ý" vừa đậm đặc cô đọng đến cực điểm lại vừa mạnh mẽ đến tận cùng bất chợt ập đến
Tinh thần thức hải giống như gặp phải trọng kích bắt đầu run lên sau đó bị nhét đầy trong tức thì...
Một cảm giác bức bí khó chịu tức thì sinh ra, thức hải là một vùng hư vô mờ mịt dễ thấy mà khó chạm, chỉ có cảnh giới địa cấp đỉnh mới mơ hồ cảm nhận được hoặc các bậc tông sư tu luyện tinh thần thì mới cảm nhận được tới nó.
Thức hải là một vùng đặc trưng của con người, là nơi chứa đựng linh hồn và ý thức của một người và cũng chỉ có khi cảm nhận được sự tồn tại của linh hồn thì nhân loại mới có thể thể ngộ những loại võ học cao thâm, những loại pháp tắc thiên địa, ngộ tính sẽ trực tiếp bị đẩy lên tới tình trạng yêu nghiệt.
Nhưng mà linh hồn là loại lực lượng thần bí nhất trong trời đất, lại càng giống như một loại pháp tắc đảo ngược của sinh mệnh, nhân loại muốn khi còn sống mà thể ngộ được nó thì vô cùng khó khăn trừ phi đạt đến tình trạng gần như thần.
Nhưng mà đó là đối với hiểu biết của Thiên Phù Giới. Còn đối với Thiên thì lại khác hoàn toàn và bây giờ đối với đám đệ tử phía dưới cũng là một nhận thức hoàn toàn mới.
Tại vì giờ khắc này đây...
Cái gọi là thức hải hư vô mờ mịt của họ lại đang bị một loại lực lượng đáng sợ nhét đầy giống như nước đổ từ trên cao xuống dưới thấp sau đó một cảm giác căng nứt sinh ra trong đầu khiến cái đầu như sắp vỡ tan.
Cảm giác đau buốt này thấu tận tim gan, như khiến nhân loại lâm vào địa ngục.
Viên giả đan bên dưới dung nhập lấy cái gì đó trong không khí rồi hòa vào thành một thể với trận phù bên ngoài, những đạo phù văn từ hư vô cứ như vậy liền khắc vào đó sau đó hô nhịp với nguyên tòa trận văn bên ngoài làm môi dẫn cho lực lượng từ ngoại giới tiến vào.
Huyệt quan nguyên là một huyệt thuộc mạch đốc ở trước người, có được những tia lực lượng này tràn vào cùng với một đêm hôm qua họ tu luyện một chiêu giao quyền của Thiên đã ẩn ẩn mở thông một con đường nối thông 2 mạnh nhâm đốc.
Lần này kiếm ý, kiếm thế lại càng là trong trạng thái cô đọng dồn nén trào vào cơ thể họ, sức ép lớn vô cùng cho nên ngay tức thì nó liền dọc theo một đường nhâm đốc mạch này tràn lên trên đầu rồi giao nhau tại vị trí mi tâm.
Thức hải lại càng là một trong những đại huyệt chứa tiềm lực lớn nhất trong cơ thể cho nên 2 dòng lực lượng giao nhau tại đây liền giống như tìm được chỗ thoát, "bùng" một cái liền nhét đầy hết cả huyệt đạo này.
Nhưng mà thức hải của họ sao có thể chịu nổi loại lực lượng lớn như vậy công phá cơ chứ.
"Rắc..." giống như cái gì đó sắp vỡ nát, thức hải của họ lập tức giống như vỡ ra một cái khe, máu liền chảy ra từ trán.
"Kịch..." nguyên một đám học sinh phía dưới bắt đầu có những người muốn ngã gục nhưng mà tất cả đều gắng gượng chống đỡ.
"Kịch....kịch....kịch...ahhhh"
Lúc này trên sân liền phân biệt ra 2 loại đệ tử.
Đại đa số đều chảy máu tại mi tâm cả người run rẩy kháng cự, răng cắn chặt.
Còn một số ít người khác lại không nhận được bất kỳ dấu hiệu đau đớn gì thậm chí không hề cảm nhận được bất kỳ cảm giác khó chịu, không thấy một chút kỳ lạ.
Trong đan điền của họ, kiếm ý bổn nguyên, kiếm thế bổn nguyên như thác lũ xâm nhập vào giả đan, nhưng viên giả đan này lại có một lớp màng mầu xanh bao quanh bên ngoài ngăn cách hết mọi giao cảm với lực lượng ngoại giới.
Kiếm ý, kiếm thế khi xâm nhập vào đây liền giống như chạm vào một hòn đá sau đó bị bật ra, một chút năng lượng thu nhập cũng không được.
Nhìn thấy một đám người khác giống như bị hành hạ sắp chết, chúng bắt đầu thấy khó hiểu.
"Kỳ lạ...lũ ngu xuẩn này sao lại đau đớn như vậy, tại sao ta không thấy gì hết vậy cà..."
"Uhm...đây là tại sao, kiếm ý..kiếm thế muốn xâm nhập vào cơ thể ta nhưng mà sao ta lại không thể hấp thu được nó"
"Không được....kiếm ý dầy đặc như vậy mà không thể hấp thu thì quá uổng....hấp cho ta...hấp...hấp....ah...đây là sao"
Một thanh niên mặt sẹo mở mắt ra đầy bất ngờ.
"Không thể nào...tại sao đám tạp chủng này có thể hấp thu cả kiếm ý lẫn kiếm thế mà ta lại không được....Hoàng Thanh Thiên...nhất định là do ngươi dở trò,...khốn nạn, tưởng rằng chút trò vặt này thì có thể chơi được ta sao....ngươi xem thường Âu Chánh Nam ta quá rồi..."
10 phút sau.
"Đây là tại sao....đây là tại sao....giả đan này làm vật dẫn, tại sao giả đan của ta lại không làm được...hừ, nhưng mà ta còn nhân đan...lấy nhân đan thay thế, hiệu quả nhất định sẽ càng cao hơn...Hoàng Thanh Thiên, ngươi chờ đó..."
10 phút sau.
"Không thể nào, nhân đan và giả đan đâu có khác nhau cái gì...tại sao vẫn không được...khốn kiếp, Hoàng Thanh Thiên...ta thề phải giết ngươi"
Sau thời gian này một đám học sinh phía dưới đã bắt đầu có người không chịu nổi mà ngất xỉu, trán vẫn từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ xuống nhưng mà họ vẫn không ngã xuống, dù là ngất xỉu đi nhưng thân người vẫn căng cứng không buông.
Trong thâm tâm của họ, lời của Thiên chính là thứ tuyệt đối phải làm được, đã trải qua mấy lần như vậy rồi đặc biệt là khảo nghiệm ban đầu của hắn.
Trong tim đám học sinh này, bất kỳ một lời nói, một mệnh lệnh nào của giáo sư đều là mục tiêu chiến đấu dù chết cũng không được bỏ cuộc.
"Kịch....kịch...." liên tục có những người không chịu nổi áp lực bắt đầu muốn ngã xuống, những tiếng rên nhỏ đau đớn do nữ tính phát ra, những âm thanh nghiến răng, những âm thanh vỡ vụn, âm thanh máu chảy.
"Kịch...kịch....kịch..."liên tục...liên tục có người ngã xuống.
Toàn tòa quảng trường chẳng mấy chốc liền ngã rạp hơn phân nửa sau đó số lượng không ngừng tăng lên.
"Kịch...kịch....kịch..."
"Hư...ư..ah..."
"Tích...rắc...tích..."
"Kịch....kịch....kịch..." chẳng mấy chốc mà toàn bộ quảng trường đã ngã xuống gần như hết.
Loi nhoi ở đây chỉ còn lại 1000 người mang theo vẻ mặt vừa khó hiểu vừa thù độc vừa cười trên nỗi đau kẻ khác.
Một lũ ngu xuẩn này đại đa số đều nghĩ rằng mình ưu việt hơn người khác cho nên mới còn ngồi lại được ở đây mà không hề biết rằng bản thân đã bị Thiên vô tình loại bỏ khỏi cuộc chơi từ lâu.
Ngoài lũ bạch nhãn lang chúng ra vẫn còn lại đây 7 người cũng chính là 7 vị hành giả siêu cấp cự đầu trong môn phái cùng với một cô nương mặc váy đỏ sắc đẹp lung linh có thể ảnh hưởng tới cả pháp tắc xung quanh nhưng đáng tiếc lại có khuôn mặt đầy mụn đỏ Cửu Lý Minh Phượng.
Trong nhóm đệ tử này có thể thấy được Cửu Lý Minh Phượng là một người có được ý chí và tinh thần lực mạnh nhất, tuy nhiên khi đứng trước cực hạn dồn nén của 2 loại bổn nguyên "ý", "thế" thì sắc mặt nàng vẫn trắng bạch, răng ngà cắn chặt cả người run rẩy gắng gượng trong những phút nghị lực cuối cùng.
"Tích...rắc..." một cảm giác vỡ vụn ở đâu đó vang lên trong đầu sau đó là một cơn đau thấu tận nhân tâm kéo tới.
"Phựt......" một tia máu nhỏ vỡ ra từ vị trí mi tâm khiên váy đỏ yêu diễm lại càng thêm yêu diễm.
Tại thời khắc cuối cùng trước khi ngất đi, một câu nói vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu nàng mãi không tan.
"Làm đệ tử của ta, các ngươi sẽ phải gian khổ gấp hàng trăm lần kẻ khác nhưng mà....các ngươi cũng sẽ ưu tú hơn kẻ khác gấp hàng ngàn lần"
"Các ngươi là đệ tử của ta, là những người được ta bỏ ra tâm huyết và thời gian quý giá để giáo dục,...các ngươi sẽ không thấp hèn,...chỉ cần các ngươi còn 1 ngày là đệ tử của ta, các ngươi sẽ không bao giờ yếu hơn đồng cấp, lại càng không bao giờ thua kém bất kỳ ai"
"Mấy tên thiên tài gì đó, nhân tài, kỳ tài gì đó, dù hắn có là con của ông trời thì cũng không thể so được với các ngươi...so với các ngươi...họ....mới thật sự là giun dế"
"chỉ bởi vì một lý do duy nhất...Giáo sư của các ngươi...là ta. Hoàng Thanh Thiên"
Vì một câu nói này, tất cả cũng chỉ vì những câu nói này mới chân chính là những động lực ghê gớm giúp nàng gắng gượng được tới thời khắc này.
Cũng như mấy vạn học sinh ở đây, tất cả họ cũng đều chỉ vì 2 câu nói này mà liều mạng gắng gượng được tới bây giờ.
Ở đó, vẫn là Thiên ngồi vị trí giảng sư và 10 vạn đệ tử ngồi bên dưới ai nấy đều một mực chăm chú tu luyện, trên sắc mặt họ vẫn còn hiện lên một vệt bất ngờ lẫn sợ hãi.
Nghe lời Thiên, họ buông lỏng tinh thần. Nhưng mà ngay khi đó một trận áp lực liền ập đến như sóng xô bờ ập vào tinh thần thức hải của họ.
Một trận "thế" và "ý" vừa đậm đặc cô đọng đến cực điểm lại vừa mạnh mẽ đến tận cùng bất chợt ập đến
Tinh thần thức hải giống như gặp phải trọng kích bắt đầu run lên sau đó bị nhét đầy trong tức thì...
Một cảm giác bức bí khó chịu tức thì sinh ra, thức hải là một vùng hư vô mờ mịt dễ thấy mà khó chạm, chỉ có cảnh giới địa cấp đỉnh mới mơ hồ cảm nhận được hoặc các bậc tông sư tu luyện tinh thần thì mới cảm nhận được tới nó.
Thức hải là một vùng đặc trưng của con người, là nơi chứa đựng linh hồn và ý thức của một người và cũng chỉ có khi cảm nhận được sự tồn tại của linh hồn thì nhân loại mới có thể thể ngộ những loại võ học cao thâm, những loại pháp tắc thiên địa, ngộ tính sẽ trực tiếp bị đẩy lên tới tình trạng yêu nghiệt.
Nhưng mà linh hồn là loại lực lượng thần bí nhất trong trời đất, lại càng giống như một loại pháp tắc đảo ngược của sinh mệnh, nhân loại muốn khi còn sống mà thể ngộ được nó thì vô cùng khó khăn trừ phi đạt đến tình trạng gần như thần.
Nhưng mà đó là đối với hiểu biết của Thiên Phù Giới. Còn đối với Thiên thì lại khác hoàn toàn và bây giờ đối với đám đệ tử phía dưới cũng là một nhận thức hoàn toàn mới.
Tại vì giờ khắc này đây...
Cái gọi là thức hải hư vô mờ mịt của họ lại đang bị một loại lực lượng đáng sợ nhét đầy giống như nước đổ từ trên cao xuống dưới thấp sau đó một cảm giác căng nứt sinh ra trong đầu khiến cái đầu như sắp vỡ tan.
Cảm giác đau buốt này thấu tận tim gan, như khiến nhân loại lâm vào địa ngục.
Viên giả đan bên dưới dung nhập lấy cái gì đó trong không khí rồi hòa vào thành một thể với trận phù bên ngoài, những đạo phù văn từ hư vô cứ như vậy liền khắc vào đó sau đó hô nhịp với nguyên tòa trận văn bên ngoài làm môi dẫn cho lực lượng từ ngoại giới tiến vào.
Huyệt quan nguyên là một huyệt thuộc mạch đốc ở trước người, có được những tia lực lượng này tràn vào cùng với một đêm hôm qua họ tu luyện một chiêu giao quyền của Thiên đã ẩn ẩn mở thông một con đường nối thông 2 mạnh nhâm đốc.
Lần này kiếm ý, kiếm thế lại càng là trong trạng thái cô đọng dồn nén trào vào cơ thể họ, sức ép lớn vô cùng cho nên ngay tức thì nó liền dọc theo một đường nhâm đốc mạch này tràn lên trên đầu rồi giao nhau tại vị trí mi tâm.
Thức hải lại càng là một trong những đại huyệt chứa tiềm lực lớn nhất trong cơ thể cho nên 2 dòng lực lượng giao nhau tại đây liền giống như tìm được chỗ thoát, "bùng" một cái liền nhét đầy hết cả huyệt đạo này.
Nhưng mà thức hải của họ sao có thể chịu nổi loại lực lượng lớn như vậy công phá cơ chứ.
"Rắc..." giống như cái gì đó sắp vỡ nát, thức hải của họ lập tức giống như vỡ ra một cái khe, máu liền chảy ra từ trán.
"Kịch..." nguyên một đám học sinh phía dưới bắt đầu có những người muốn ngã gục nhưng mà tất cả đều gắng gượng chống đỡ.
"Kịch....kịch....kịch...ahhhh"
Lúc này trên sân liền phân biệt ra 2 loại đệ tử.
Đại đa số đều chảy máu tại mi tâm cả người run rẩy kháng cự, răng cắn chặt.
Còn một số ít người khác lại không nhận được bất kỳ dấu hiệu đau đớn gì thậm chí không hề cảm nhận được bất kỳ cảm giác khó chịu, không thấy một chút kỳ lạ.
Trong đan điền của họ, kiếm ý bổn nguyên, kiếm thế bổn nguyên như thác lũ xâm nhập vào giả đan, nhưng viên giả đan này lại có một lớp màng mầu xanh bao quanh bên ngoài ngăn cách hết mọi giao cảm với lực lượng ngoại giới.
Kiếm ý, kiếm thế khi xâm nhập vào đây liền giống như chạm vào một hòn đá sau đó bị bật ra, một chút năng lượng thu nhập cũng không được.
Nhìn thấy một đám người khác giống như bị hành hạ sắp chết, chúng bắt đầu thấy khó hiểu.
"Kỳ lạ...lũ ngu xuẩn này sao lại đau đớn như vậy, tại sao ta không thấy gì hết vậy cà..."
"Uhm...đây là tại sao, kiếm ý..kiếm thế muốn xâm nhập vào cơ thể ta nhưng mà sao ta lại không thể hấp thu được nó"
"Không được....kiếm ý dầy đặc như vậy mà không thể hấp thu thì quá uổng....hấp cho ta...hấp...hấp....ah...đây là sao"
Một thanh niên mặt sẹo mở mắt ra đầy bất ngờ.
"Không thể nào...tại sao đám tạp chủng này có thể hấp thu cả kiếm ý lẫn kiếm thế mà ta lại không được....Hoàng Thanh Thiên...nhất định là do ngươi dở trò,...khốn nạn, tưởng rằng chút trò vặt này thì có thể chơi được ta sao....ngươi xem thường Âu Chánh Nam ta quá rồi..."
10 phút sau.
"Đây là tại sao....đây là tại sao....giả đan này làm vật dẫn, tại sao giả đan của ta lại không làm được...hừ, nhưng mà ta còn nhân đan...lấy nhân đan thay thế, hiệu quả nhất định sẽ càng cao hơn...Hoàng Thanh Thiên, ngươi chờ đó..."
10 phút sau.
"Không thể nào, nhân đan và giả đan đâu có khác nhau cái gì...tại sao vẫn không được...khốn kiếp, Hoàng Thanh Thiên...ta thề phải giết ngươi"
Sau thời gian này một đám học sinh phía dưới đã bắt đầu có người không chịu nổi mà ngất xỉu, trán vẫn từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ xuống nhưng mà họ vẫn không ngã xuống, dù là ngất xỉu đi nhưng thân người vẫn căng cứng không buông.
Trong thâm tâm của họ, lời của Thiên chính là thứ tuyệt đối phải làm được, đã trải qua mấy lần như vậy rồi đặc biệt là khảo nghiệm ban đầu của hắn.
Trong tim đám học sinh này, bất kỳ một lời nói, một mệnh lệnh nào của giáo sư đều là mục tiêu chiến đấu dù chết cũng không được bỏ cuộc.
"Kịch....kịch...." liên tục có những người không chịu nổi áp lực bắt đầu muốn ngã xuống, những tiếng rên nhỏ đau đớn do nữ tính phát ra, những âm thanh nghiến răng, những âm thanh vỡ vụn, âm thanh máu chảy.
"Kịch...kịch....kịch..."liên tục...liên tục có người ngã xuống.
Toàn tòa quảng trường chẳng mấy chốc liền ngã rạp hơn phân nửa sau đó số lượng không ngừng tăng lên.
"Kịch...kịch....kịch..."
"Hư...ư..ah..."
"Tích...rắc...tích..."
"Kịch....kịch....kịch..." chẳng mấy chốc mà toàn bộ quảng trường đã ngã xuống gần như hết.
Loi nhoi ở đây chỉ còn lại 1000 người mang theo vẻ mặt vừa khó hiểu vừa thù độc vừa cười trên nỗi đau kẻ khác.
Một lũ ngu xuẩn này đại đa số đều nghĩ rằng mình ưu việt hơn người khác cho nên mới còn ngồi lại được ở đây mà không hề biết rằng bản thân đã bị Thiên vô tình loại bỏ khỏi cuộc chơi từ lâu.
Ngoài lũ bạch nhãn lang chúng ra vẫn còn lại đây 7 người cũng chính là 7 vị hành giả siêu cấp cự đầu trong môn phái cùng với một cô nương mặc váy đỏ sắc đẹp lung linh có thể ảnh hưởng tới cả pháp tắc xung quanh nhưng đáng tiếc lại có khuôn mặt đầy mụn đỏ Cửu Lý Minh Phượng.
Trong nhóm đệ tử này có thể thấy được Cửu Lý Minh Phượng là một người có được ý chí và tinh thần lực mạnh nhất, tuy nhiên khi đứng trước cực hạn dồn nén của 2 loại bổn nguyên "ý", "thế" thì sắc mặt nàng vẫn trắng bạch, răng ngà cắn chặt cả người run rẩy gắng gượng trong những phút nghị lực cuối cùng.
"Tích...rắc..." một cảm giác vỡ vụn ở đâu đó vang lên trong đầu sau đó là một cơn đau thấu tận nhân tâm kéo tới.
"Phựt......" một tia máu nhỏ vỡ ra từ vị trí mi tâm khiên váy đỏ yêu diễm lại càng thêm yêu diễm.
Tại thời khắc cuối cùng trước khi ngất đi, một câu nói vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu nàng mãi không tan.
"Làm đệ tử của ta, các ngươi sẽ phải gian khổ gấp hàng trăm lần kẻ khác nhưng mà....các ngươi cũng sẽ ưu tú hơn kẻ khác gấp hàng ngàn lần"
"Các ngươi là đệ tử của ta, là những người được ta bỏ ra tâm huyết và thời gian quý giá để giáo dục,...các ngươi sẽ không thấp hèn,...chỉ cần các ngươi còn 1 ngày là đệ tử của ta, các ngươi sẽ không bao giờ yếu hơn đồng cấp, lại càng không bao giờ thua kém bất kỳ ai"
"Mấy tên thiên tài gì đó, nhân tài, kỳ tài gì đó, dù hắn có là con của ông trời thì cũng không thể so được với các ngươi...so với các ngươi...họ....mới thật sự là giun dế"
"chỉ bởi vì một lý do duy nhất...Giáo sư của các ngươi...là ta. Hoàng Thanh Thiên"
Vì một câu nói này, tất cả cũng chỉ vì những câu nói này mới chân chính là những động lực ghê gớm giúp nàng gắng gượng được tới thời khắc này.
Cũng như mấy vạn học sinh ở đây, tất cả họ cũng đều chỉ vì 2 câu nói này mà liều mạng gắng gượng được tới bây giờ.
/1029
|