"Rắc....rắc....rắc...rắc...."
Băng phong sậu vũ, tuyết rơi hàm lượng không ngừng dầy lên, uy lực cũng càng ngày càng mạnh lên.
Mặt đất cứ như vậy liền bị đóng băng sau đó vỡ vụn, mọi vật phía dưới đều tức thì hóa thành vụn băng tinh mịn, không khí tức thì bị nhuốm bởi một mầu tang tóc.
Vũ Đương Không nhẹ nâng bàn tay hứng lấy mấy ngọn băng tuyết, miệng nhếch lên một nụ cười rét lạnh.
Khí băng hàn tụ tập trên bàn tay của hắn hóa thành một bông bạch liên xinh đẹp.
"Nhớ lấy cho ta...ngươi trong mắt ta không khác gì giun dế, ta muốn ngươi chết lúc nào...là ngươi không có quyền sống quá"
"Số phận của ngươi đó là bị ta chà đạp....và chết đi"
Nói xong tay hắn hoa lên một cái, mặt đất liền bị vô tận băng hàn phủ kín, một bông tuyết liên nở rộ lan tràn, cánh hoa vừa rét lạnh vừa sắc bén.
"Rắc....rắc..." tuyết liên này nở ra liền khiến toàn bộ chu vi quanh chỗ Thiên và Tây Môn Khánh Tuyết bị hàn khí cắt chém thành vô số băng tinh.
"Kít...kít...."băng liên nở rộ đến hết cỡ.
Vạn vật lúc này cũng trở nên im lặng như châm rơi.
Vũ Đương Không nhếch miệng lên một đường cong đầy miệt thị.
"Uhm..."
Nhưng mà bất chợt nụ cười tàn nhẫn trên môi hắn chợt đình chỉ, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Hoàn cảnh lúc này vốn im lặng lại bắt đầu chuyển động.
Băng tuyết lúc nãy rơi xuống bây giờ lại một lần nữa ngưng tụ sau đó rơi xuống lần thứ 2.
Đóa băng liên nở rộ héo tàn bây giờ lại tiếp tục bung ra sau đó nở rộ.
Chỉ có một điểm khác duy nhất đó là mục tiêu.
Mục tiêu của chúng lại là phản ngược lại ngay vị trí Vũ Đương Không đang đứng.
Nhìn thấy đoàn băng tuyết, băng liên này dần phủ tới, Vũ Đương Không bất ngờ.
Loại hơi tức này, sao lại giống hệt của ta không khác chút nào, thậm chí uy lực còn mạnh hơn một chút...
Nhưng ngay sau một chút bất ngờ đó, Vũ Đương Không lại chuyển thành xem thường.
"Muốn lấy băng tuyết chơi với ta sao....ngu xuẩn"
Vũ Đương Không vận lên băng hàn chi lực hóa thành một đạo băng giáp phủ lấy cơ thể, băng tuyết hay băng liên bên ngoài chạm vào băng giáp này đều bị vô hiệu hóa không còn.
"Hoàng Thanh Thiên...ngu xuẩn ngươi còn dám dùng những bện pháp ti tiện này đối với ta sao....vậy thì... chết đi"
Vũ Đương Không hóa thành một đạo băng ảnh vút 1 cái liền biến mất tại chỗ.
Ngay tại vị trí của Thiên, khi băng tuyết tán đi liền để lộ ra một mặt kính trong suốt phản chiếu lại trọn vẹn hình ảnh băng tuyết mà Vũ Đương Không đang lao tới này không sót một chi tiết.
Tốc độ của Vũ Đương Không nhanh không gì sánh nổi, thân hình hắn lạnh giá mà vô cảm lướt đi trên băng tuyết như sao băng, chỉ chớp mắt liền tới vị trí cách Thiên hơn mét, một chưởng khủng bố liền tát tới.
]
Nhưng mà đối diện với hắn, Thiên vẫn bất động như thường, ánh mắt cũng chỉ hơi nhíu nhíu. Bên cạnh hắn, Thấu Thiên Kính cũng đồng dạng xuất hiện một nhân ảnh giống hệt Vũ Đương Không đang làm động tác đấm tới.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất rõ kính ảnh này chỉ là hình chiếu giống hệt của Vũ Đương Không, thậm chí không có một chút dao động sinh mệnh và lực lượng nhưng mà.
Khi 1 đấm này gần tới nơi tức là nắm đấm thật đang sắp chạm vào nắm đấm trên hình chiếu của mình thì lúc này Vũ Đương Không mới biết đó không phải là sự thật...tại vì...
"Rầm....két...bạch...bạch..."
1 đấm này vừa nện ra, Vũ Đương Không lập tức liền bị một đấm giống hệt nện bay ra ngoài 3m, chân hắn đạp đạp trên nền băng liên tiếp 3 cái mới ổn định được mình.
Khi ổn định lại thân, ánh mắt hắn nhìn lại đối diện mới hoảng hồn phát hiện.
Ở đó, là một hình ảnh giống mình như đúc, công pháp, khí tức, thậm chí cả thiên mệnh tu vi cũng giống như đúc, càng đáng sợ hơn đó là biểu hiện và hành động của hắn lại hoàn toàn giống hắn không chút sai khác.
- Đây, không phải chỉ là hình chiếu thôi sao...ta nhìn thấy nó rõ ràng chỉ là nằm trên 1 mặt phẳng mà, sao Vũ Đương Không lại có biểu hiện như thế.
- Không rõ nữa, cũng rất có thể không như ta nhìn đâu...ngươi mở chân thật chi nhãn ra xem đi.
- Không có ah, chân thật chi nhãn cũng không thấy được gì cả....thật là kỳ lạ.
- Ta đoán đây hẳn là món bảo khí của tên Hoàng Thanh Thiên kia..nhất định là vậy.
Ngay lúc này.
"Zaaa....bịch...bịch..." Vũ Đương Không lại 1 lần nữa lao tới.
Nhưng kính ảnh đó cũng đồng dạng lao tới, tay Vũ Đương Không dùng chiêu gì là kính ảnh dùng một chiêu y hệt.
Tất cả đều giống hệt như soi gương.
"Bành...rắc..."
Vũ Đương Không lại 1 lần bị thiệt thòi nhưng mà hắn không hề dừng lại, khí băng hàn trên thân hắn được vận dụng tới cực điểm, trảo phong lại vung ra...
"Ầm..xẹt...xẹt..." kính ảnh này vô thanh vô thức cũng lặp lại 1 chiêu giống hệt, cứ như vậy 2 người họ liền điên cuồng lao vào nhau như 1 cặp song sinh.
Vũ Đương Không cũng giống hệt như tự đánh mình trong gương, từng chiêu từng thức đều hung tàn bạo liệt như lấy mạng nhau.
Nhưng mà đáp trả lại hắn đều là những chiêu giống hệt không sai khác chút nào.
Kính ảnh này mang hình dạng của hắn, khí tức của hắn, võ học công pháp của hắn nhưng mà sắc mặt lại không có hỉ nộ ái ố.
Hắn lúc nào cũng chỉ có một sự đạm bạc vô tâm, vô tình, vô tính, vô cảm xúc. chiêu thức hắn đánh ra tưởng chừng như giống hệt mình nhưng thực tế lại xảo diệu, tận thiện tận mỹ hơn mình cả trăm lần.
Pháp lực mà hắn đánh ra trông có vẻ giống hệt mình nhưng lại cao minh hơn hẳn 1 bậc, càng đáng sợ hơn là mỗi chiêu như vậy đánh ra đạo Kính Ảnh này lại như 1 tông sư võ học hoàn thiện nó đến cực hạn.
Chỉ trong 1 cái nháy mắt ra chiêu nó đã hoàn toàn thực hiện lại bằng 1 chiêu càng hoàn mỹ hơn.
"Chết tiệt....chết cho ta...băng bạo quyền"
"Bạo...bạo...bạo..."
Vũ Đương Không liên tục ra chiêu, băng hàn lực lượng như xé rách thương khung không ngừng chẻ nát một mảnh đất xung quanh thành bình địa.
"Ầm...ầm..ầm..." đáp trả lại hắn là những cú đấm ẩn chứa sức bạo phát giống hệt.
Vũ Đương Không hắn điên cuồng bao nhiêu thì bị đáp trả lại bấy nhiêu điên cuồng.
Bộ "băng bạo quyền" này chẳng mấy chốc mà bị hắn vận dụng đến cực hạn, sức phá hoại khiến người xem mà khiếp sợ.
Các vị trưởng lão bên ngoài xem vào đều không nhịn được sợ hãi ngay cả Tuyết trưởng lão cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà lão ngoài việc thấy được thiên phú của Vũ Đương Không còn thấy được điểm đáng sợ của Thấu Thiên Kính, ánh mắt vừa nhíu lại vừa dãn ra.
"Hừ, bảo khí thật tốt...nhưng mà rất tiếc là nhược điểm quá rõ...hừ, Hoàng Thanh Thiên này...xem ngươi làm sao phản kháng"
Lúc này Vũ Đương Không đã lâm vào một trạng thái như phát điên.
Quyền hắn vung ra như bạo vũ lôi đình nhưng mà điều hắn phải sợ hãi rốt cuộc đã tới.
Băng bạo quyền là một môn địa phẩm truyền thừa công pháp, uy lực vô cùng mạnh mẽ, Vũ Đương Không hắn đã sớm luyện bộ quyền pháp này đến tình trạng đại viên mãn nhưng mà giờ đây....
Đối thủ của hắn, lại không mất một chút công sức cứ như vậy mang theo cảnh giới đại viên mãn này mà đối chọi lại ngang tay với hắn.
Nhưng chưa đâu...điểm mà hắn sợ nhất không chỉ có bấy nhiêu.
Tại vì quyền quyền đối bính, sức lực ngang nhau sẽ sinh ra lực phản chấn, bàn tay trần thịt của Vũ Đương Không liền dần bị tổn thương đau đớn, xương cốt dần tổn thương, cơ nhục nhức mỏi nhưng mà...
Đạo kính ảnh này....nó lại như 1 cái máy không hề biết đau, không hề biết tổn thương và càng đáng sợ đó là nó không biết một chút tiêu hao.
Suốt 720 quyền, 36 chiêu, 81 thức Vũ Đương Không hắn đánh ra, càng ngày hắn lại càng sợ hãi.
Quá trình này diễn ra càng lâu thì thương tổn của hắn lại càng lớn, tiêu hao lực lượng của hắn lại càng nhiều.
Nhưng ác mộng của hắn vẫn còn chưa dừng lại ở đó.
Tại vì trong tình trạng điên cuồng này hắn lại tiếp tục đánh ra "băng bạo quyền" lần thứ 2 thì ác mọng trực tiếp phủ xuống.
"Băng phong bạo" Vũ Đương Không vung ra một quyền như băng lở tuyết tan, quyền vừa tới liền như tai nạn giáng lâm.
Đáng tiếc đáp lại hắn lại là nguyên vẹn một tòa cự đại băng sơn, một quyền Kính Ảnh vung ra là mấy trăm triệu tấn băng tinh gào thét lao tới.
Không, đây không phải là băng tuyết hằng sơn mà đây là..."thế"....là "băng phong bạo" chi thế.
Quyền này chính là cực hạn đại viên mãn cảnh giới đạt tới cảnh giới của "thế" trong truyền thuyết.
"Thế" 1 thành sẽ tăng 7 thành lực lượng.
1 quyền có "thế" gia trì và 1 quyền không có liền lập tức sinh ra sự cách biệt rõ rệt
"Bùm....hự..." sự va chạm này vừa diễn ra Vũ Đương Không liền bại lui, cánh tay đau nhức, miệng cố nuốt 1 ngụm máu tươi.
"Thanh phong băng bạo" gắng gượng nện ra chiêu thứ 2, Vũ Đương Không hắn không tin vào điều sợ hãi mà mình đang đoán.
Nhưng mà.
Đáp trả hắn vẫn là một "thế" thanh phong băng bạo mạnh mẽ hơn giống hệt.
"Ầm..phụt..." lần này hắn trực tiếp phải phun ra 1 ngụm máu.
Băng phong sậu vũ, tuyết rơi hàm lượng không ngừng dầy lên, uy lực cũng càng ngày càng mạnh lên.
Mặt đất cứ như vậy liền bị đóng băng sau đó vỡ vụn, mọi vật phía dưới đều tức thì hóa thành vụn băng tinh mịn, không khí tức thì bị nhuốm bởi một mầu tang tóc.
Vũ Đương Không nhẹ nâng bàn tay hứng lấy mấy ngọn băng tuyết, miệng nhếch lên một nụ cười rét lạnh.
Khí băng hàn tụ tập trên bàn tay của hắn hóa thành một bông bạch liên xinh đẹp.
"Nhớ lấy cho ta...ngươi trong mắt ta không khác gì giun dế, ta muốn ngươi chết lúc nào...là ngươi không có quyền sống quá"
"Số phận của ngươi đó là bị ta chà đạp....và chết đi"
Nói xong tay hắn hoa lên một cái, mặt đất liền bị vô tận băng hàn phủ kín, một bông tuyết liên nở rộ lan tràn, cánh hoa vừa rét lạnh vừa sắc bén.
"Rắc....rắc..." tuyết liên này nở ra liền khiến toàn bộ chu vi quanh chỗ Thiên và Tây Môn Khánh Tuyết bị hàn khí cắt chém thành vô số băng tinh.
"Kít...kít...."băng liên nở rộ đến hết cỡ.
Vạn vật lúc này cũng trở nên im lặng như châm rơi.
Vũ Đương Không nhếch miệng lên một đường cong đầy miệt thị.
"Uhm..."
Nhưng mà bất chợt nụ cười tàn nhẫn trên môi hắn chợt đình chỉ, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Hoàn cảnh lúc này vốn im lặng lại bắt đầu chuyển động.
Băng tuyết lúc nãy rơi xuống bây giờ lại một lần nữa ngưng tụ sau đó rơi xuống lần thứ 2.
Đóa băng liên nở rộ héo tàn bây giờ lại tiếp tục bung ra sau đó nở rộ.
Chỉ có một điểm khác duy nhất đó là mục tiêu.
Mục tiêu của chúng lại là phản ngược lại ngay vị trí Vũ Đương Không đang đứng.
Nhìn thấy đoàn băng tuyết, băng liên này dần phủ tới, Vũ Đương Không bất ngờ.
Loại hơi tức này, sao lại giống hệt của ta không khác chút nào, thậm chí uy lực còn mạnh hơn một chút...
Nhưng ngay sau một chút bất ngờ đó, Vũ Đương Không lại chuyển thành xem thường.
"Muốn lấy băng tuyết chơi với ta sao....ngu xuẩn"
Vũ Đương Không vận lên băng hàn chi lực hóa thành một đạo băng giáp phủ lấy cơ thể, băng tuyết hay băng liên bên ngoài chạm vào băng giáp này đều bị vô hiệu hóa không còn.
"Hoàng Thanh Thiên...ngu xuẩn ngươi còn dám dùng những bện pháp ti tiện này đối với ta sao....vậy thì... chết đi"
Vũ Đương Không hóa thành một đạo băng ảnh vút 1 cái liền biến mất tại chỗ.
Ngay tại vị trí của Thiên, khi băng tuyết tán đi liền để lộ ra một mặt kính trong suốt phản chiếu lại trọn vẹn hình ảnh băng tuyết mà Vũ Đương Không đang lao tới này không sót một chi tiết.
Tốc độ của Vũ Đương Không nhanh không gì sánh nổi, thân hình hắn lạnh giá mà vô cảm lướt đi trên băng tuyết như sao băng, chỉ chớp mắt liền tới vị trí cách Thiên hơn mét, một chưởng khủng bố liền tát tới.
]
Nhưng mà đối diện với hắn, Thiên vẫn bất động như thường, ánh mắt cũng chỉ hơi nhíu nhíu. Bên cạnh hắn, Thấu Thiên Kính cũng đồng dạng xuất hiện một nhân ảnh giống hệt Vũ Đương Không đang làm động tác đấm tới.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất rõ kính ảnh này chỉ là hình chiếu giống hệt của Vũ Đương Không, thậm chí không có một chút dao động sinh mệnh và lực lượng nhưng mà.
Khi 1 đấm này gần tới nơi tức là nắm đấm thật đang sắp chạm vào nắm đấm trên hình chiếu của mình thì lúc này Vũ Đương Không mới biết đó không phải là sự thật...tại vì...
"Rầm....két...bạch...bạch..."
1 đấm này vừa nện ra, Vũ Đương Không lập tức liền bị một đấm giống hệt nện bay ra ngoài 3m, chân hắn đạp đạp trên nền băng liên tiếp 3 cái mới ổn định được mình.
Khi ổn định lại thân, ánh mắt hắn nhìn lại đối diện mới hoảng hồn phát hiện.
Ở đó, là một hình ảnh giống mình như đúc, công pháp, khí tức, thậm chí cả thiên mệnh tu vi cũng giống như đúc, càng đáng sợ hơn đó là biểu hiện và hành động của hắn lại hoàn toàn giống hắn không chút sai khác.
- Đây, không phải chỉ là hình chiếu thôi sao...ta nhìn thấy nó rõ ràng chỉ là nằm trên 1 mặt phẳng mà, sao Vũ Đương Không lại có biểu hiện như thế.
- Không rõ nữa, cũng rất có thể không như ta nhìn đâu...ngươi mở chân thật chi nhãn ra xem đi.
- Không có ah, chân thật chi nhãn cũng không thấy được gì cả....thật là kỳ lạ.
- Ta đoán đây hẳn là món bảo khí của tên Hoàng Thanh Thiên kia..nhất định là vậy.
Ngay lúc này.
"Zaaa....bịch...bịch..." Vũ Đương Không lại 1 lần nữa lao tới.
Nhưng kính ảnh đó cũng đồng dạng lao tới, tay Vũ Đương Không dùng chiêu gì là kính ảnh dùng một chiêu y hệt.
Tất cả đều giống hệt như soi gương.
"Bành...rắc..."
Vũ Đương Không lại 1 lần bị thiệt thòi nhưng mà hắn không hề dừng lại, khí băng hàn trên thân hắn được vận dụng tới cực điểm, trảo phong lại vung ra...
"Ầm..xẹt...xẹt..." kính ảnh này vô thanh vô thức cũng lặp lại 1 chiêu giống hệt, cứ như vậy 2 người họ liền điên cuồng lao vào nhau như 1 cặp song sinh.
Vũ Đương Không cũng giống hệt như tự đánh mình trong gương, từng chiêu từng thức đều hung tàn bạo liệt như lấy mạng nhau.
Nhưng mà đáp trả lại hắn đều là những chiêu giống hệt không sai khác chút nào.
Kính ảnh này mang hình dạng của hắn, khí tức của hắn, võ học công pháp của hắn nhưng mà sắc mặt lại không có hỉ nộ ái ố.
Hắn lúc nào cũng chỉ có một sự đạm bạc vô tâm, vô tình, vô tính, vô cảm xúc. chiêu thức hắn đánh ra tưởng chừng như giống hệt mình nhưng thực tế lại xảo diệu, tận thiện tận mỹ hơn mình cả trăm lần.
Pháp lực mà hắn đánh ra trông có vẻ giống hệt mình nhưng lại cao minh hơn hẳn 1 bậc, càng đáng sợ hơn là mỗi chiêu như vậy đánh ra đạo Kính Ảnh này lại như 1 tông sư võ học hoàn thiện nó đến cực hạn.
Chỉ trong 1 cái nháy mắt ra chiêu nó đã hoàn toàn thực hiện lại bằng 1 chiêu càng hoàn mỹ hơn.
"Chết tiệt....chết cho ta...băng bạo quyền"
"Bạo...bạo...bạo..."
Vũ Đương Không liên tục ra chiêu, băng hàn lực lượng như xé rách thương khung không ngừng chẻ nát một mảnh đất xung quanh thành bình địa.
"Ầm...ầm..ầm..." đáp trả lại hắn là những cú đấm ẩn chứa sức bạo phát giống hệt.
Vũ Đương Không hắn điên cuồng bao nhiêu thì bị đáp trả lại bấy nhiêu điên cuồng.
Bộ "băng bạo quyền" này chẳng mấy chốc mà bị hắn vận dụng đến cực hạn, sức phá hoại khiến người xem mà khiếp sợ.
Các vị trưởng lão bên ngoài xem vào đều không nhịn được sợ hãi ngay cả Tuyết trưởng lão cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà lão ngoài việc thấy được thiên phú của Vũ Đương Không còn thấy được điểm đáng sợ của Thấu Thiên Kính, ánh mắt vừa nhíu lại vừa dãn ra.
"Hừ, bảo khí thật tốt...nhưng mà rất tiếc là nhược điểm quá rõ...hừ, Hoàng Thanh Thiên này...xem ngươi làm sao phản kháng"
Lúc này Vũ Đương Không đã lâm vào một trạng thái như phát điên.
Quyền hắn vung ra như bạo vũ lôi đình nhưng mà điều hắn phải sợ hãi rốt cuộc đã tới.
Băng bạo quyền là một môn địa phẩm truyền thừa công pháp, uy lực vô cùng mạnh mẽ, Vũ Đương Không hắn đã sớm luyện bộ quyền pháp này đến tình trạng đại viên mãn nhưng mà giờ đây....
Đối thủ của hắn, lại không mất một chút công sức cứ như vậy mang theo cảnh giới đại viên mãn này mà đối chọi lại ngang tay với hắn.
Nhưng chưa đâu...điểm mà hắn sợ nhất không chỉ có bấy nhiêu.
Tại vì quyền quyền đối bính, sức lực ngang nhau sẽ sinh ra lực phản chấn, bàn tay trần thịt của Vũ Đương Không liền dần bị tổn thương đau đớn, xương cốt dần tổn thương, cơ nhục nhức mỏi nhưng mà...
Đạo kính ảnh này....nó lại như 1 cái máy không hề biết đau, không hề biết tổn thương và càng đáng sợ đó là nó không biết một chút tiêu hao.
Suốt 720 quyền, 36 chiêu, 81 thức Vũ Đương Không hắn đánh ra, càng ngày hắn lại càng sợ hãi.
Quá trình này diễn ra càng lâu thì thương tổn của hắn lại càng lớn, tiêu hao lực lượng của hắn lại càng nhiều.
Nhưng ác mộng của hắn vẫn còn chưa dừng lại ở đó.
Tại vì trong tình trạng điên cuồng này hắn lại tiếp tục đánh ra "băng bạo quyền" lần thứ 2 thì ác mọng trực tiếp phủ xuống.
"Băng phong bạo" Vũ Đương Không vung ra một quyền như băng lở tuyết tan, quyền vừa tới liền như tai nạn giáng lâm.
Đáng tiếc đáp lại hắn lại là nguyên vẹn một tòa cự đại băng sơn, một quyền Kính Ảnh vung ra là mấy trăm triệu tấn băng tinh gào thét lao tới.
Không, đây không phải là băng tuyết hằng sơn mà đây là..."thế"....là "băng phong bạo" chi thế.
Quyền này chính là cực hạn đại viên mãn cảnh giới đạt tới cảnh giới của "thế" trong truyền thuyết.
"Thế" 1 thành sẽ tăng 7 thành lực lượng.
1 quyền có "thế" gia trì và 1 quyền không có liền lập tức sinh ra sự cách biệt rõ rệt
"Bùm....hự..." sự va chạm này vừa diễn ra Vũ Đương Không liền bại lui, cánh tay đau nhức, miệng cố nuốt 1 ngụm máu tươi.
"Thanh phong băng bạo" gắng gượng nện ra chiêu thứ 2, Vũ Đương Không hắn không tin vào điều sợ hãi mà mình đang đoán.
Nhưng mà.
Đáp trả hắn vẫn là một "thế" thanh phong băng bạo mạnh mẽ hơn giống hệt.
"Ầm..phụt..." lần này hắn trực tiếp phải phun ra 1 ngụm máu.
/1029
|