Đêm hôm đó 3 con người này gần như nói chuyện tới sáng mới thôi.
"Thiên ca....từ ngày huynh đánh đuổi Cổ gia đến giờ là cả tháng rồi mới gặp ta đó....chàng...không nhớ ta chút nào sao"
"Uhm...không phải phân thân của ta vẫn ở bên nàng sao?"
"Đó chỉ là phân thân...không phải chàng...khác biệt mà"
"Ờ được rồi....nàng nói khác là khác biệt"
"Chàng biết không có rất nhiều rất nhiều chuyện ta rất muốn nói với chàng....ta sợ phân thân của chàng biết, hắn sẽ không nói lại với chàng..cho nên ta"
"Tầm bậy ah, phân thân của ta khác biệt với người khác...nó chính là ta, ta chính là nó...một chút khác nhau cũng không có"
"Ta không biết...nhưng mà ta muốn chàng...là bản thể của chàng chứ không phải phân thân"
"Được..được...nàng nhõng nhẽo quá đi, ta chịu thua"
"Uhm..." Nhan nhi đổi một tư thế khác, cả người thân mật áp vào người Thiên rồi cố ý nhìn sang Cửu Lý Minh Phượng.
"Thiên ca...cô ấy là ai vậy"
"Uhm...nàng ta sao, tên là Cửu Lý Minh Phượng..sau này nàng ấy sẽ là tỷ tỷ của nàng, nhan nhi nàng quá non nớt, thời gian tới rất có thể ta sẽ không bên cạnh nàng...lúc đó Cửu Lý Minh Phượng sẽ bảo bọc cho nàng"
"Chàng đi đâu, ta sẽ đi theo....chàng lại muốn rời xa..mọi người nữa sao?...
"Ta lớn rồi không cần ai bảo bọc hết..."
Nhan nhi còn chưa nói xong Thiên đã nhẹ che miệng nàng lại.
"Đừng cãi lời ta...ta kêu Cửu Lý Minh Phượng quan tâm nàng là vì thương nàng, chứ không phải vì những lý do hoang đường mà nàng nghĩ"
Thiên lấy tay Cửu Lý Minh Phượng và tay Nhan nhi chạm vào nhau.
"Hứa với ta...có được không?"
2 nữ nhân chạm mặt nhau, họ vốn dĩ đang vô cùng ganh tỵ vị trí mà người kia đang chiếm trên người Thiên nhưng mà nghe 1 câu này của Thiên, không hiểu sao trong thâm tâm của họ lại bất chợt dẹp đi nghi kỵ vốn có để nắm tay nhau.
Trong đêm hôm đó, một lời gửi gắm đã được định ra, thông báo cho một sự thay đổi thế sự trong thời gian sắp tới.
3 người họ cứ như vậy trò chuyện với nhau cho tới sáng, Nhan nhi vẫn luôn nhu nhược ỷ ôi nằm trong lòng Thiên, Cửu Lý Minh Phượng khẩu thị tâm phi nhưng lại rắn rỏi hiểu chuyện.
Đêm ngày hôm nay họ ôm lấy Thiên giống như đã sở hữu hắn cho mình, lại thêm cái cảm giác giông tố sắp đến, cũng vì thế mà rất nhiều sự nhút nhát và rào cản cũng bị họ lấy đủ can đảm mà vượt qua.
Bình thường Thiên có vẻ khá nghiêm chỉnh và ít nói nhưng mà đêm hôm nay, hắn nói rất nhiều, khả năng hài hước và trí tuệ siêu quần của hắn đã bộc lộ ra khiến 2 nàng nghe chuyện mà như si như say sau đó lại cười nghiêng ngả, không gian đầm ấm mà hạnh phúc đáng nhớ nhất cứ như vậy là được diễn ra suốt một đêm hôm đó cho tới sáng.
......
Thế giới ở nơi này, tuy là không có sự phát triển về công nghệ thông tin nhưng mà thông tin lại có thể truyền lan đi với tốc độ nhanh không kém gì với điện thoại.
Chỉ 1 ngày 1 đêm sau khi Thiên chiến với 2 người Thái Huyền Môn, chẳng mấy chốc mà gần như đại đa số các thế lực lớn đã biết hết. Động tác của họ cũng nhanh vô cùng.
Loại bảo vật như Thấu Thiên Kính và đặc biệt là người có thể chế tạo ra nó nữa, 2 thứ này chính là bảo vật gần như vô giá đối với các thế lực.
Thử nói xem, một mặt kính mà chỉ với 1 tên luyện thể giả sử dụng đã có thể chiến với 14 địa cảnh cường giả, thậm chí số lượng còn có thể nhiều hơn con số 14.
Vậy nếu là 1 cường giả địa cảnh sử dụng hiệu quả sẽ lớn cỡ nào, số lượng kính ảnh sẽ nhiều cỡ nào, và càng đáng sợ hơn, nếu 1 môn phái mà có vài chục người sở hữu Thấu Thiên Kính này thì đáng sợ cỡ nào.
Như vậy cũng tương đương với việc tự nhiên có thêm được hàng trăm tên địa cấp cường giả, thực lực một môn phái sẽ tức thì khuếch trương lên gấp mấy lần.
Như vậy thì dù chỉ là một môn phái cỡ trung cũng sẽ lập tức tăng lên thượng cấp, thậm chí có thể chen chân lên top 10 những siêu cấp thế lực.
Loại hấp dẫn như vậy thử hỏi ai có thể kháng cự lại cho được.
Ngay trong buổi sáng hôm đó, chỉ mới sáng sớm tinh mơ đã có lần lượt 6 trung thượng môn phái đưa người tới hỏi thăm.
Đại sảnh Thiên Kiếm Môn vốn định sáng nay sẽ đưa chấp pháp quân đến bắt trói Thiên thì đã bị nhóm người này tới mà chậm trễ.
"Thiết môn chủ..., Tiêu môn chủ,,...ngài tới đây cũng thật là bất ngờ chút, thứ lỗi ta không chuẩn bị chu toàn" Tần trưởng lão cười hiền hòa.
"Làm sao dám để phiền lòng Tần trưởng lão phải tiếp đãi...bản môn chủ thật hổ thẹn ah"
"Uhm...Thiên Kiếm Môn quả thật là đại thế như rồng, hèn gì dạng thiên tài như Hoàng Thanh Thiên cũng có...quả thật là ngưỡng mộ"
"Hahhaaa...Thiết Càn môn chủ là có ý gì ah, Hoàng Thanh Thiên...tên đại nghịch bất đạo này làm sao lại xứng được ngài khen tới như vậy...Thiên Kiếm Môn ta cũng không nuôi nổi tiện nhân như hắn"
"Tần trưởng lão ngài chớ đùa, ta nghe được bảo vật mà hắn luyện ra...hình như có tên là..Thấu Thiên Kính thì phải, diệu dụng thật là không thể tưởng...làm ta thân già mà cũng không thể nhịn được sáng sớm phải mò tới đây xem cho đã mắt ah...hahahaahaha"
"Hahahaha...ngươi thích thì ta dẫn ngươi đi coi, thậm chí cả cái tên nghịch thần tặc tử Hoàng Thanh Thiên đó chờ Thiên Kiếm Môn ta phế sạch tu vi và gân cốt hắn xong...ta thậm chí có thể..tặng lại cho các ngươi làm đồ chơi"
Ánh mắt Tần trưởng lão sắc bén, một câu nói ra tựa như xem Thiên như 1 món đồ chơi tùy ý cho lão chơi đùa.
"Được...hahahaha....vậy ta xin đa tạ trước..hahahahaha"
..........
Buổi sáng hôm đó, tại giảng sư đài.
Thiên lại một lần nữa tập hợp chúng đệ tử, một lần nữa mở lớp giảng bài.
Sáng nay lúc 6 giờ, Thiên dùng liên hệ thức hải đồng loạt gửi thông điệp đi học tới mấy ngàn đệ tử.
Sau đó trong thời gian không quá 20 phút toàn bộ giảng sư đài đã hoàn toàn bị lấp đầy, đám học sinh này như mấy con sói đói vừa nghe thấy sắp được đi học liền sôi lên sùng sục nháo nhào bỏ việc riêng đang làm rồi mò tới đây.
Lúc 7 giờ Thiên chậm rãi cùng 2 đại cô nương ăn sáng sau đó chờ 2 nàng chỉnh sửa váy áo rồi không nhanh không chậm đi tới.
2 tiểu cô nương hạnh phúc đưa cặp mắt mê luyến nhìn theo hắn, mỗi người giống như thỏa thuận từ trước cứ như vậy liền chiếm một bên cánh tay của Thiên không ai xâm phạm ai.
Trước 2 đại mỹ nữ, Thiên vô cùng galang và chu đáo, tay chân hắn nhanh nhẹn, hiểu ý người và rất khéo nấu ăn, món canh gà hầm dược thiện quả thật chính là bổ phẩm tuyệt diệu thế gian.
Bữa sáng được nam nhân mình yêu chăm lo chu toàn, 2 cô gái lại được ăn 1 món canh ngon tuyệt quả thật chính là mỹ diệu khó quên, 2 nàng vui vẻ ăn hết cả mấy chén canh, mắt đẹp còn cười thành cái khe, bụng nhỏ căng tròn.
Cái này thì cũng khó có thể nói món ăn Thiên làm ngon hay không rồi, tại vì 2 cô nương này ăn vào miệng nhưng vị ngọt lại thấy trong tim, đáng thương cho Thiên còn hì hục nấu ăn cả buổi.
Ngồi trên giảng sư đài, Thiên đưa mắt nhìn đám học sinh bên dưới.
Cả nhóm người Vu Tiểu Sài, Sương nhi...Thượng Quan Hồng...cũng đều đã có đủ, ngay cả 3 lão đầu không nên nết kia cũng không thiếu, có thể nói là buổi giảng bài ngày hôm nay 9 vạn 9 ngàn lẻ 1 người đều không sót 1 ai.
Còn số lẻ 1 người này hiển nhiên chính là thành viên mới Tây Môn Khánh Tuyết.
"Uhm...1 tháng gặp lại, các ngươi tu luyện quả thật không tệ"
Ở bên dưới, một đám học sinh đa số đều có tư chất bình thường nhưng mà tiềm lực trên thân đã đạt đến mấy ngàn tinh, tu vi còn chưa đột phá nhân cảnh đã có được lực lượng không thua gì cực hạn nhân cảnh.
Không những vậy, ẩn dấu sâu trong thân thể họ không chỉ là lực lượng bộc phát cực đại mà còn có một loại hung ngược chi ý của giao long, ý chí vững chắc kiên định lại tỉnh táo mạnh mẽ.
Càng khó tin hơn đó là rất nhiều người còn ẩn ẩn những loại ý chí kiếm đạo mạnh mẽ hiển nhiên là đã lĩnh ngộ ra được "ý" và "thế"
Có thể nói 9 vạn 9 ngàn người này chỉ trong vài tháng tu luyện đã siêu việt gấp vài lần tư chất và giới hạn của 1 thiên tài khác.
Nghe 1 câu khen của Thiên, đám đệ tử bên dưới lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, ánh mắt cực độ hưng phấn và tôn sùng nhìn hắn.
"Lần trước ta đã dậy các ngươi 1 chiêu giao quyền, các ngươi chỉ cần luyện nó đến cực hạn sẽ phá vỡ được cực hạn thiên(ngàn) tinh, thậm chí luyện ra một đạo thượng cổ ma giao hư ảnh, tác dụng không thua gì cơ duyên mở ra địa trụ"
Nghe 1 câu này, đám đệ tử bên dưới trợn mắt há mồm.
Thần thông....đây không phải là địa phẩm thần thông trong truyền thuyết đó sao.
Mặc dù mấy ngày nay luyện 1 chiêu quyền này họ cảm nhận thấy rõ sự đáng sợ của nó nhưng mà tác dụng đến mức độ này...quả thật nằm ngoài tưởng tượng của họ.
Địa phẩm thần thông đối với họ bây giờ không phải thứ gì không thể tưởng nhưng một loại thần thông có thể không ảnh hưởng đến công pháp đang luyện mà vẫn có được tác dụng nghịch thiên như địa trụ thì quả thật không thể tin nổi.
"Đừng bất ngờ....đừng quên, ta vẫn còn 34 chiêu quyền pháp chưa dậy các ngươi"
"35 quyền mà ta dậy, mỗi quyền đều có thể giúp các ngươi luyện ra 1 môn thần thông vạn tinh lực lượng, chờ lúc đó lấy 35 ngàn tinh lực lượng đi đột phá nhân cảnh....lúc đó, các ngươi mới xứng làm đệ tử của...Hoàng Thanh Thiên ta"
"Đại sư...." một đám đệ tử bên dưới ai nấy đều nhất loạt quỳ gối dập đầu.
"Chúng ta đời đời ghi nhớ công ơn dậy dỗ của ngài"
"Đứng lên đi...."
"Buổi học ngày hôm nay của ta....rất có thể sẽ là buổi cuối cùng..."
Vừa nghe xong câu này đám học sinh bên dưới liền nhăn nhó chao đảo.
"Sư phụ....ngài không vừa lòng với ta sao...sư phụ, ta thề sẽ cố gắng hơn nữa...tuyệt sẽ không lười biếng, sư phụ ngài trách phạt chúng ta thế nào cũng được miễn sao đừng bỏ rơi chúng ta....đại sư....ta xin ngài"
"Đại sư....xin ngài trách tội chúng ta"
"Đại sư...xin ngài đừng bỏ đi"
"Ta thà bị ngài đánh chết cũng không muốn ngài bỏ đi....sư phụ....phạt ta đi,..."
.....
"Thiên ca....từ ngày huynh đánh đuổi Cổ gia đến giờ là cả tháng rồi mới gặp ta đó....chàng...không nhớ ta chút nào sao"
"Uhm...không phải phân thân của ta vẫn ở bên nàng sao?"
"Đó chỉ là phân thân...không phải chàng...khác biệt mà"
"Ờ được rồi....nàng nói khác là khác biệt"
"Chàng biết không có rất nhiều rất nhiều chuyện ta rất muốn nói với chàng....ta sợ phân thân của chàng biết, hắn sẽ không nói lại với chàng..cho nên ta"
"Tầm bậy ah, phân thân của ta khác biệt với người khác...nó chính là ta, ta chính là nó...một chút khác nhau cũng không có"
"Ta không biết...nhưng mà ta muốn chàng...là bản thể của chàng chứ không phải phân thân"
"Được..được...nàng nhõng nhẽo quá đi, ta chịu thua"
"Uhm..." Nhan nhi đổi một tư thế khác, cả người thân mật áp vào người Thiên rồi cố ý nhìn sang Cửu Lý Minh Phượng.
"Thiên ca...cô ấy là ai vậy"
"Uhm...nàng ta sao, tên là Cửu Lý Minh Phượng..sau này nàng ấy sẽ là tỷ tỷ của nàng, nhan nhi nàng quá non nớt, thời gian tới rất có thể ta sẽ không bên cạnh nàng...lúc đó Cửu Lý Minh Phượng sẽ bảo bọc cho nàng"
"Chàng đi đâu, ta sẽ đi theo....chàng lại muốn rời xa..mọi người nữa sao?...
"Ta lớn rồi không cần ai bảo bọc hết..."
Nhan nhi còn chưa nói xong Thiên đã nhẹ che miệng nàng lại.
"Đừng cãi lời ta...ta kêu Cửu Lý Minh Phượng quan tâm nàng là vì thương nàng, chứ không phải vì những lý do hoang đường mà nàng nghĩ"
Thiên lấy tay Cửu Lý Minh Phượng và tay Nhan nhi chạm vào nhau.
"Hứa với ta...có được không?"
2 nữ nhân chạm mặt nhau, họ vốn dĩ đang vô cùng ganh tỵ vị trí mà người kia đang chiếm trên người Thiên nhưng mà nghe 1 câu này của Thiên, không hiểu sao trong thâm tâm của họ lại bất chợt dẹp đi nghi kỵ vốn có để nắm tay nhau.
Trong đêm hôm đó, một lời gửi gắm đã được định ra, thông báo cho một sự thay đổi thế sự trong thời gian sắp tới.
3 người họ cứ như vậy trò chuyện với nhau cho tới sáng, Nhan nhi vẫn luôn nhu nhược ỷ ôi nằm trong lòng Thiên, Cửu Lý Minh Phượng khẩu thị tâm phi nhưng lại rắn rỏi hiểu chuyện.
Đêm ngày hôm nay họ ôm lấy Thiên giống như đã sở hữu hắn cho mình, lại thêm cái cảm giác giông tố sắp đến, cũng vì thế mà rất nhiều sự nhút nhát và rào cản cũng bị họ lấy đủ can đảm mà vượt qua.
Bình thường Thiên có vẻ khá nghiêm chỉnh và ít nói nhưng mà đêm hôm nay, hắn nói rất nhiều, khả năng hài hước và trí tuệ siêu quần của hắn đã bộc lộ ra khiến 2 nàng nghe chuyện mà như si như say sau đó lại cười nghiêng ngả, không gian đầm ấm mà hạnh phúc đáng nhớ nhất cứ như vậy là được diễn ra suốt một đêm hôm đó cho tới sáng.
......
Thế giới ở nơi này, tuy là không có sự phát triển về công nghệ thông tin nhưng mà thông tin lại có thể truyền lan đi với tốc độ nhanh không kém gì với điện thoại.
Chỉ 1 ngày 1 đêm sau khi Thiên chiến với 2 người Thái Huyền Môn, chẳng mấy chốc mà gần như đại đa số các thế lực lớn đã biết hết. Động tác của họ cũng nhanh vô cùng.
Loại bảo vật như Thấu Thiên Kính và đặc biệt là người có thể chế tạo ra nó nữa, 2 thứ này chính là bảo vật gần như vô giá đối với các thế lực.
Thử nói xem, một mặt kính mà chỉ với 1 tên luyện thể giả sử dụng đã có thể chiến với 14 địa cảnh cường giả, thậm chí số lượng còn có thể nhiều hơn con số 14.
Vậy nếu là 1 cường giả địa cảnh sử dụng hiệu quả sẽ lớn cỡ nào, số lượng kính ảnh sẽ nhiều cỡ nào, và càng đáng sợ hơn, nếu 1 môn phái mà có vài chục người sở hữu Thấu Thiên Kính này thì đáng sợ cỡ nào.
Như vậy cũng tương đương với việc tự nhiên có thêm được hàng trăm tên địa cấp cường giả, thực lực một môn phái sẽ tức thì khuếch trương lên gấp mấy lần.
Như vậy thì dù chỉ là một môn phái cỡ trung cũng sẽ lập tức tăng lên thượng cấp, thậm chí có thể chen chân lên top 10 những siêu cấp thế lực.
Loại hấp dẫn như vậy thử hỏi ai có thể kháng cự lại cho được.
Ngay trong buổi sáng hôm đó, chỉ mới sáng sớm tinh mơ đã có lần lượt 6 trung thượng môn phái đưa người tới hỏi thăm.
Đại sảnh Thiên Kiếm Môn vốn định sáng nay sẽ đưa chấp pháp quân đến bắt trói Thiên thì đã bị nhóm người này tới mà chậm trễ.
"Thiết môn chủ..., Tiêu môn chủ,,...ngài tới đây cũng thật là bất ngờ chút, thứ lỗi ta không chuẩn bị chu toàn" Tần trưởng lão cười hiền hòa.
"Làm sao dám để phiền lòng Tần trưởng lão phải tiếp đãi...bản môn chủ thật hổ thẹn ah"
"Uhm...Thiên Kiếm Môn quả thật là đại thế như rồng, hèn gì dạng thiên tài như Hoàng Thanh Thiên cũng có...quả thật là ngưỡng mộ"
"Hahhaaa...Thiết Càn môn chủ là có ý gì ah, Hoàng Thanh Thiên...tên đại nghịch bất đạo này làm sao lại xứng được ngài khen tới như vậy...Thiên Kiếm Môn ta cũng không nuôi nổi tiện nhân như hắn"
"Tần trưởng lão ngài chớ đùa, ta nghe được bảo vật mà hắn luyện ra...hình như có tên là..Thấu Thiên Kính thì phải, diệu dụng thật là không thể tưởng...làm ta thân già mà cũng không thể nhịn được sáng sớm phải mò tới đây xem cho đã mắt ah...hahahaahaha"
"Hahahaha...ngươi thích thì ta dẫn ngươi đi coi, thậm chí cả cái tên nghịch thần tặc tử Hoàng Thanh Thiên đó chờ Thiên Kiếm Môn ta phế sạch tu vi và gân cốt hắn xong...ta thậm chí có thể..tặng lại cho các ngươi làm đồ chơi"
Ánh mắt Tần trưởng lão sắc bén, một câu nói ra tựa như xem Thiên như 1 món đồ chơi tùy ý cho lão chơi đùa.
"Được...hahahaha....vậy ta xin đa tạ trước..hahahahaha"
..........
Buổi sáng hôm đó, tại giảng sư đài.
Thiên lại một lần nữa tập hợp chúng đệ tử, một lần nữa mở lớp giảng bài.
Sáng nay lúc 6 giờ, Thiên dùng liên hệ thức hải đồng loạt gửi thông điệp đi học tới mấy ngàn đệ tử.
Sau đó trong thời gian không quá 20 phút toàn bộ giảng sư đài đã hoàn toàn bị lấp đầy, đám học sinh này như mấy con sói đói vừa nghe thấy sắp được đi học liền sôi lên sùng sục nháo nhào bỏ việc riêng đang làm rồi mò tới đây.
Lúc 7 giờ Thiên chậm rãi cùng 2 đại cô nương ăn sáng sau đó chờ 2 nàng chỉnh sửa váy áo rồi không nhanh không chậm đi tới.
2 tiểu cô nương hạnh phúc đưa cặp mắt mê luyến nhìn theo hắn, mỗi người giống như thỏa thuận từ trước cứ như vậy liền chiếm một bên cánh tay của Thiên không ai xâm phạm ai.
Trước 2 đại mỹ nữ, Thiên vô cùng galang và chu đáo, tay chân hắn nhanh nhẹn, hiểu ý người và rất khéo nấu ăn, món canh gà hầm dược thiện quả thật chính là bổ phẩm tuyệt diệu thế gian.
Bữa sáng được nam nhân mình yêu chăm lo chu toàn, 2 cô gái lại được ăn 1 món canh ngon tuyệt quả thật chính là mỹ diệu khó quên, 2 nàng vui vẻ ăn hết cả mấy chén canh, mắt đẹp còn cười thành cái khe, bụng nhỏ căng tròn.
Cái này thì cũng khó có thể nói món ăn Thiên làm ngon hay không rồi, tại vì 2 cô nương này ăn vào miệng nhưng vị ngọt lại thấy trong tim, đáng thương cho Thiên còn hì hục nấu ăn cả buổi.
Ngồi trên giảng sư đài, Thiên đưa mắt nhìn đám học sinh bên dưới.
Cả nhóm người Vu Tiểu Sài, Sương nhi...Thượng Quan Hồng...cũng đều đã có đủ, ngay cả 3 lão đầu không nên nết kia cũng không thiếu, có thể nói là buổi giảng bài ngày hôm nay 9 vạn 9 ngàn lẻ 1 người đều không sót 1 ai.
Còn số lẻ 1 người này hiển nhiên chính là thành viên mới Tây Môn Khánh Tuyết.
"Uhm...1 tháng gặp lại, các ngươi tu luyện quả thật không tệ"
Ở bên dưới, một đám học sinh đa số đều có tư chất bình thường nhưng mà tiềm lực trên thân đã đạt đến mấy ngàn tinh, tu vi còn chưa đột phá nhân cảnh đã có được lực lượng không thua gì cực hạn nhân cảnh.
Không những vậy, ẩn dấu sâu trong thân thể họ không chỉ là lực lượng bộc phát cực đại mà còn có một loại hung ngược chi ý của giao long, ý chí vững chắc kiên định lại tỉnh táo mạnh mẽ.
Càng khó tin hơn đó là rất nhiều người còn ẩn ẩn những loại ý chí kiếm đạo mạnh mẽ hiển nhiên là đã lĩnh ngộ ra được "ý" và "thế"
Có thể nói 9 vạn 9 ngàn người này chỉ trong vài tháng tu luyện đã siêu việt gấp vài lần tư chất và giới hạn của 1 thiên tài khác.
Nghe 1 câu khen của Thiên, đám đệ tử bên dưới lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, ánh mắt cực độ hưng phấn và tôn sùng nhìn hắn.
"Lần trước ta đã dậy các ngươi 1 chiêu giao quyền, các ngươi chỉ cần luyện nó đến cực hạn sẽ phá vỡ được cực hạn thiên(ngàn) tinh, thậm chí luyện ra một đạo thượng cổ ma giao hư ảnh, tác dụng không thua gì cơ duyên mở ra địa trụ"
Nghe 1 câu này, đám đệ tử bên dưới trợn mắt há mồm.
Thần thông....đây không phải là địa phẩm thần thông trong truyền thuyết đó sao.
Mặc dù mấy ngày nay luyện 1 chiêu quyền này họ cảm nhận thấy rõ sự đáng sợ của nó nhưng mà tác dụng đến mức độ này...quả thật nằm ngoài tưởng tượng của họ.
Địa phẩm thần thông đối với họ bây giờ không phải thứ gì không thể tưởng nhưng một loại thần thông có thể không ảnh hưởng đến công pháp đang luyện mà vẫn có được tác dụng nghịch thiên như địa trụ thì quả thật không thể tin nổi.
"Đừng bất ngờ....đừng quên, ta vẫn còn 34 chiêu quyền pháp chưa dậy các ngươi"
"35 quyền mà ta dậy, mỗi quyền đều có thể giúp các ngươi luyện ra 1 môn thần thông vạn tinh lực lượng, chờ lúc đó lấy 35 ngàn tinh lực lượng đi đột phá nhân cảnh....lúc đó, các ngươi mới xứng làm đệ tử của...Hoàng Thanh Thiên ta"
"Đại sư...." một đám đệ tử bên dưới ai nấy đều nhất loạt quỳ gối dập đầu.
"Chúng ta đời đời ghi nhớ công ơn dậy dỗ của ngài"
"Đứng lên đi...."
"Buổi học ngày hôm nay của ta....rất có thể sẽ là buổi cuối cùng..."
Vừa nghe xong câu này đám học sinh bên dưới liền nhăn nhó chao đảo.
"Sư phụ....ngài không vừa lòng với ta sao...sư phụ, ta thề sẽ cố gắng hơn nữa...tuyệt sẽ không lười biếng, sư phụ ngài trách phạt chúng ta thế nào cũng được miễn sao đừng bỏ rơi chúng ta....đại sư....ta xin ngài"
"Đại sư....xin ngài trách tội chúng ta"
"Đại sư...xin ngài đừng bỏ đi"
"Ta thà bị ngài đánh chết cũng không muốn ngài bỏ đi....sư phụ....phạt ta đi,..."
.....
/1029
|