"Cút....chó ngoan không cản đường"
Một câu của Thiên vừa phát ra, ngay lập tức liền khiến 3 người Tuyết Đế nổi giận xung thiên.
"Cuồng đồ to gan....chết cho ta"
Một câu này phun ra không ngờ lại là từ miệng Tuyết Thiên Nam, người được mệnh danh là nam tử trầm tĩnh nhất trong các đời kỳ tài Tuyết gia.
Một câu này vừa vang lên, bóng người Tuyết Thiên Nam cũng biến mất tại chỗ từ lúc nào.
Không có một chút sát khí, không có một chút dị động, chỉ thấy một đạo kiếm khí mỏng manh như tơ gần như mắt thường cũng khó có thể phát hiện lặng yên lướt qua trước mặt Thiên rất vừa vặn muốn chém tới cánh tay trái của hắn.
Hiển nhiên, tay trái hắn là đang nằm trong ngực Nhan nhi, và 1 kiếm này muốn chặt tay hắn chính là vì cảnh cáo Nhan nhi giống như muốn nói "Tuyết Đế ban cho ngươi làm phi, ngươi liền không có quyền được tiếp xúc với nam nhân khác"
Một kiếm này xảo diệu không thể tả, nó yên lặng lướt qua trong không trung không một tiếng động nhưng khi chém xuống lại không thừa không thiếu vừa đủ chặt cánh tay Thiên mà không gây một chút ảnh hưởng tới người phụ nữ bên cạnh.
Trong bóng tối, nét cười trên mặt Tuyết Thiên Nam chậm rãi nở ra, tại vì ở đối diện đó, đường kiếm này đã rất tiếp cận thân thể Thiên trong tình trạng hắn vẫn vô tư không hay biết.
Đáng tiếc,...thật sự là như vậy hay sao?
"Tích..." sóng gió yên lặng tán đi, Tuyết Thiên Nam lặng nhiên trở về chỗ cũ giống hệt như chưa từng biến mất, về chỗ hắn nhẹ nở một nụ cười khinh miệt sau đó ánh mắt như cao ngạo hơi liếc tới. Thái độ tự tin hệt như mọi chuyện đều không thoát khỏi dự tính của hắn vậy.
Đáng tiếc hắn chờ mãi mà vẫn không nghe thấy âm thanh gào thét đau đớn hay hiện tượng máu tươi phun đỏ, cánh tay rơi rụng.
Lúc này, cả 3 cặp mắt đều nhất loạt đổ về phía Thiên giống như không tin vào giác quan của mình.
Ở chỗ đó, Thiên vẫn không mảy may nguy hiểm, ánh mắt ngược lại còn trêu tức nhìn ngược về.
"Nhan nhi, nàng xem...hắn muốn ban ơn cho nàng đó, đặc cách nàng làm phi....quả thật là may mắn nha, còn không mau cảm tạ hắn"
Giọng Thiên chất chứa sự mỉa mai.
"Xí..." Nhan nhi vẫn khăng khăng ôm lấy cánh tay Thiên ngọt ngào bĩu cái môi làm một biểu tình xem thường.
"Hắn...là cái thá gì, so với chàng...hắn ngay cả đầu ngón chân cũng không sánh bằng"
Sau đó Nhan nhi còn nghịch ngợm cố dướn cái cổ lên, xinh đẹp nhìn Tuyết Đế nói.
"Ta là nữ nhân đã có chủ....ngươi tới trễ rồi, với lại ta cũng nói trước cho ngươi biết....ngươi còn chưa đủ tư cách so sánh với chàng....từ bỏ đi thôi"
Đế uy trên thân Tuyết Đế bất chợt chuyển thành một dạng đại thế hung hãn đầy sát phạt.
"Hừ...tiện nữ nhân, một chút sắc đẹp của ngươi cũng xứng cho ta phải tranh giành...buồn cười"
Sau đó ánh mắt Tuyết Đế sắc lạnh nhìn qua Thiên.
"Có điều, xưa nay vật gì mà ta chấm phải đều không ngoại lệ sẽ về tay ta, càng là nữ nhân mà ta chấm...lại càng không được phép vọng tưởng với bất kỳ ai khác...nếu không, kẻ đó nhất định...chết"
Dưới vô tận dâm uy và khủng khiếp lực lượng chấn nhiếp này, một cô gái yếu nhược như Nhan nhi không ngờ lúc đó lại không chút sợ hãi mà ngược lại nàng còn hiện lên biểu tình cực độ khinh thường.
Đáng tiếc, dù ánh mắt nàng là ẩn chứa sự miệt thị nhưng dưới nhan sắc lung linh chiếu rọi, sự khinh miệt đó lập tức liền trở thành khả ái.
Một câu nói mà nàng thốt ra cũng không còn lấy 1 chút sát thương.
"Ngươi cũng thật quá tự đề cao mình rồi....loại nam nhân như vậy, ta chính là gét nhất"
Tuyết Đế cảm nhận thấy sự xem thường trong lời nói của nàng, ngay lập tức hắn liền nở ra một nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười này, 2 anh em Tuyết gia phía sau ngay lập tức liền biết điều gì, tại vì họ biết một khi nụ cười này nở ra trên môi hắn, cũng có nghĩa là hắn đã tức giận và như vậy....hắn chính là 1 vị đế long khủng bố nhất.
Nhiệt độ không khí lập tức liền cực tốc giảm đi, không gian như đọng lại thành băng khối, rét lạnh đến cùng cực.
"Uhm...hàn khí trong tuyết, đế trong Băng sương....thì ra đế vị của ngươi, là đến từ băng hàn chi đạo, không tệ...xứng để ta chơi một chút"
Thiên rất thản nhiên, mở miệng liền trêu chọc.
Tay hắn hơi gạt ra, Nhan nhi và Cửu Lý Minh Phượng hiểu ý cũng hơi buông lỏng tay, tuy nhiên Thiên vẫn không hề tách rời 2 nàng mà chỉ là hơi nới khoảng cách ra một chút mà thôi.
Trước mặt Thiên, không gian vẫn bị tuyệt cường hàn khí bao phủ, đế uy khủng bố phủ xuống.
Có điều, những thứ đó lại không mảy may lan đến gần Thiên, thậm chí 2 đại mỹ nhân ở bên cạnh cũng không hề cảm nhận được một chút áp lực
"Băng đế thần công"
Nghe đồn Tuyết Đế truyền thừa huyết mạch công pháp chính là môn thần công này, đẳng cấp tuyệt đối là không dưới thiên cấp, uy lực vô cùng khủng bố.
Chỉ thấy đầy trời một mảnh băng tinh, hàn khí như muốn băng đống cả không gian, thời gian, vạn vật xung quanh tức thì liền hóa thành một mảnh tử vong.
Tròng mắt Thiên khẽ nháy 1 cái.
"Uhm...thượng phẩm thiên cấp băng hệ công pháp, thậm chí còn mạnh hơn băng công trong thái huyền công của Thái Huyền Môn ah...băng tuyết kinh mạch, cực băng thể chất lại thêm bổn nguyên đế vương thần thông và thiên cấp băng hệ công pháp...quả thật là tuyệt phối"
"Tuyết Đế....một thứ là trùng hợp, 2 thứ cũng có thể là trùng hợp, nhưng mà nhiều thứ thì lại không phải trùng hợp nữa ah....thân phận của ngươi...cũng thật không tầm thường"
Tuyết Đế nhếch lên một nụ cười sắc lạnh.
"Không sai...cho nên loại hạ tiện ngu xuẩn như ngươi....tuyệt đối...không bao giờ đủ tư cách làm đối thủ của ta"
"Không...không...ý ta không phải như vậy, ngươi còn không hiểu sao....ngươi nếu làm một con chó, hướng về ta trung thành, ta xem...ngươi cũng là đủ tư cách"
"Hỗn xược...." lần này Tuyết Thiên Nam và Tuyết Hàn đều nộ khí xung thiên, thoắt cái liền biến mất tại chỗ.
Tuyết Thiên Nam hóa thành một đạo hư ảnh mỏng manh dung nhập vào ánh sáng mặt trời đạt đến trình độ gần như lai vô tung khứ vô ảnh.
Tuyết Hàn lại như một thanh băng kiếm, hắn lướt nhẹ trong không trung hóa thành 1 vệt mờ nhạt mầu trắng lạnh giá mà sắc bén đến cực điểm.
Đáng tiếc, tốc độ của họ tuy vô cùng nhanh nhưng lại...không bao giờ đến được đích.
Không gian phía trước người Thiên lúc đó giống như một miếng cao su có thể vô hạn dãn nở, 2 vệt sáng vốn dĩ lao tới như ngay trước mặt nhưng mãi vẫn không thế tiến thêm.
Thời gian này không dài không ngắn chỉ khoảng 10 giây, vừa vặn đủ thời gian cho Thấu Thiên Kính hoàn thành nhiệm vụ.
"Keng....keng..." không gian vừa được nới ra, 2 vệt sáng liền lấy một tốc độ kinh khủng bộc phát tới.
Kiếm của Tuyết Thiên Nam là lấy băng hàn luyện thành ám kình, giá lạnh đi từ tim chạy ra.
Kiếm của Tuyết Hàn lại lấy sắc bén cực hạn, băng hàn cực hạn, tất cả đều là lấy ngoại phá nội, đại lực phá thiên công.
2 kiếm này mang theo đáng sợ lực công phá, vừa tới liền xé rách thương khung trảm tới.
"Phụp....phụp..." đáng tiếc, kết quả lại chỉ là 2 âm thanh nhỏ này.
Khá bất ngờ trước sự li kỳ này, nhưng 2 người họ vẫn không hề dừng tay, kiếm trên tay họ vẫn lãnh ngạo như băng tuyết, sát phạt quyết đoán như ma thần.
Kiếm thứ 2 này mỗi người đổi một chiêu khác, uy lực lớn hơn nhiều, sức công phá tất cả đều tụ thành một điểm.
Nhưng mà cũng thời khắc này, phía trước mặt họ đã xuất hiện 1 hình ảnh phản chiếu giống hệt, kiếm chiêu mà họ sử như thế nào, khí tức họ thay đổi ra sao, công pháp vận hành thế nào...tất cả đều xuất hiện trên hình ảnh này giống hệt không chút sai khác.
Điểm khác duy nhất đó là hư ảnh này là hình ảnh phản chiếu ngược chiều với bản thể họ mà thôi.
Nhìn thấy hiện tượng quái lạ này diễn ra, ai cũng nghĩ rằng mình là đang đối diện với 1 tấm gương soi, và tấm gương nào trên đời cũng rất dòn, khóe miệng 2 người họ nhấc lên đầy xem thường, kiếm trong tay lại càng mạnh hơn chém xuống.
Đáng tiếc họ đã nhầm.
"Ầm...ầm...ầm..ầm....hự"
Kiếm mà họ chém ra không ngờ lại bị một kiếm giống hệt phản lại, lực đạo còn lớn hơn của họ một chút, kiếm kiếm giao nhau ngay lập tức họ liền chịu thiệt thòi.
Lần này, quả thật họ đã bắt đầu chân chính cảm thấy bất ngờ.
Tuyết Đế bất ngờ.
Nhan nhi, Cửu Lý Minh Phượng cũng bất ngờ, bất quá bên trong cái bất ngờ của 2 nàng lại là 1 sự ngọt ngào mù quáng.
"Uhm...thì ra chỗ dựa của ngươi là vật này, chỉ là một chút tà môn ngoại đạo mà thôi...hừ" lời Tuyết Đế nói ra giống như 1 mệnh lệnh, 2 người Tuyết Thiên Nam, Tuyết Hàn lập tức liền triển khai kiếm thế tiếp tục xông lên.
"Keng....keng....keng..." kính ảnh hiện ra hình dáng thật, nó hệt như một bản sao của 2 đối thủ, xông lên liền đánh như một cỗ máy không có đau đớn không có cảm xúc.
Ở phía xa, nhóm người Lã Mông quan sát cũng bất ngờ trợn mắt tò mò
Một câu của Thiên vừa phát ra, ngay lập tức liền khiến 3 người Tuyết Đế nổi giận xung thiên.
"Cuồng đồ to gan....chết cho ta"
Một câu này phun ra không ngờ lại là từ miệng Tuyết Thiên Nam, người được mệnh danh là nam tử trầm tĩnh nhất trong các đời kỳ tài Tuyết gia.
Một câu này vừa vang lên, bóng người Tuyết Thiên Nam cũng biến mất tại chỗ từ lúc nào.
Không có một chút sát khí, không có một chút dị động, chỉ thấy một đạo kiếm khí mỏng manh như tơ gần như mắt thường cũng khó có thể phát hiện lặng yên lướt qua trước mặt Thiên rất vừa vặn muốn chém tới cánh tay trái của hắn.
Hiển nhiên, tay trái hắn là đang nằm trong ngực Nhan nhi, và 1 kiếm này muốn chặt tay hắn chính là vì cảnh cáo Nhan nhi giống như muốn nói "Tuyết Đế ban cho ngươi làm phi, ngươi liền không có quyền được tiếp xúc với nam nhân khác"
Một kiếm này xảo diệu không thể tả, nó yên lặng lướt qua trong không trung không một tiếng động nhưng khi chém xuống lại không thừa không thiếu vừa đủ chặt cánh tay Thiên mà không gây một chút ảnh hưởng tới người phụ nữ bên cạnh.
Trong bóng tối, nét cười trên mặt Tuyết Thiên Nam chậm rãi nở ra, tại vì ở đối diện đó, đường kiếm này đã rất tiếp cận thân thể Thiên trong tình trạng hắn vẫn vô tư không hay biết.
Đáng tiếc,...thật sự là như vậy hay sao?
"Tích..." sóng gió yên lặng tán đi, Tuyết Thiên Nam lặng nhiên trở về chỗ cũ giống hệt như chưa từng biến mất, về chỗ hắn nhẹ nở một nụ cười khinh miệt sau đó ánh mắt như cao ngạo hơi liếc tới. Thái độ tự tin hệt như mọi chuyện đều không thoát khỏi dự tính của hắn vậy.
Đáng tiếc hắn chờ mãi mà vẫn không nghe thấy âm thanh gào thét đau đớn hay hiện tượng máu tươi phun đỏ, cánh tay rơi rụng.
Lúc này, cả 3 cặp mắt đều nhất loạt đổ về phía Thiên giống như không tin vào giác quan của mình.
Ở chỗ đó, Thiên vẫn không mảy may nguy hiểm, ánh mắt ngược lại còn trêu tức nhìn ngược về.
"Nhan nhi, nàng xem...hắn muốn ban ơn cho nàng đó, đặc cách nàng làm phi....quả thật là may mắn nha, còn không mau cảm tạ hắn"
Giọng Thiên chất chứa sự mỉa mai.
"Xí..." Nhan nhi vẫn khăng khăng ôm lấy cánh tay Thiên ngọt ngào bĩu cái môi làm một biểu tình xem thường.
"Hắn...là cái thá gì, so với chàng...hắn ngay cả đầu ngón chân cũng không sánh bằng"
Sau đó Nhan nhi còn nghịch ngợm cố dướn cái cổ lên, xinh đẹp nhìn Tuyết Đế nói.
"Ta là nữ nhân đã có chủ....ngươi tới trễ rồi, với lại ta cũng nói trước cho ngươi biết....ngươi còn chưa đủ tư cách so sánh với chàng....từ bỏ đi thôi"
Đế uy trên thân Tuyết Đế bất chợt chuyển thành một dạng đại thế hung hãn đầy sát phạt.
"Hừ...tiện nữ nhân, một chút sắc đẹp của ngươi cũng xứng cho ta phải tranh giành...buồn cười"
Sau đó ánh mắt Tuyết Đế sắc lạnh nhìn qua Thiên.
"Có điều, xưa nay vật gì mà ta chấm phải đều không ngoại lệ sẽ về tay ta, càng là nữ nhân mà ta chấm...lại càng không được phép vọng tưởng với bất kỳ ai khác...nếu không, kẻ đó nhất định...chết"
Dưới vô tận dâm uy và khủng khiếp lực lượng chấn nhiếp này, một cô gái yếu nhược như Nhan nhi không ngờ lúc đó lại không chút sợ hãi mà ngược lại nàng còn hiện lên biểu tình cực độ khinh thường.
Đáng tiếc, dù ánh mắt nàng là ẩn chứa sự miệt thị nhưng dưới nhan sắc lung linh chiếu rọi, sự khinh miệt đó lập tức liền trở thành khả ái.
Một câu nói mà nàng thốt ra cũng không còn lấy 1 chút sát thương.
"Ngươi cũng thật quá tự đề cao mình rồi....loại nam nhân như vậy, ta chính là gét nhất"
Tuyết Đế cảm nhận thấy sự xem thường trong lời nói của nàng, ngay lập tức hắn liền nở ra một nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười này, 2 anh em Tuyết gia phía sau ngay lập tức liền biết điều gì, tại vì họ biết một khi nụ cười này nở ra trên môi hắn, cũng có nghĩa là hắn đã tức giận và như vậy....hắn chính là 1 vị đế long khủng bố nhất.
Nhiệt độ không khí lập tức liền cực tốc giảm đi, không gian như đọng lại thành băng khối, rét lạnh đến cùng cực.
"Uhm...hàn khí trong tuyết, đế trong Băng sương....thì ra đế vị của ngươi, là đến từ băng hàn chi đạo, không tệ...xứng để ta chơi một chút"
Thiên rất thản nhiên, mở miệng liền trêu chọc.
Tay hắn hơi gạt ra, Nhan nhi và Cửu Lý Minh Phượng hiểu ý cũng hơi buông lỏng tay, tuy nhiên Thiên vẫn không hề tách rời 2 nàng mà chỉ là hơi nới khoảng cách ra một chút mà thôi.
Trước mặt Thiên, không gian vẫn bị tuyệt cường hàn khí bao phủ, đế uy khủng bố phủ xuống.
Có điều, những thứ đó lại không mảy may lan đến gần Thiên, thậm chí 2 đại mỹ nhân ở bên cạnh cũng không hề cảm nhận được một chút áp lực
"Băng đế thần công"
Nghe đồn Tuyết Đế truyền thừa huyết mạch công pháp chính là môn thần công này, đẳng cấp tuyệt đối là không dưới thiên cấp, uy lực vô cùng khủng bố.
Chỉ thấy đầy trời một mảnh băng tinh, hàn khí như muốn băng đống cả không gian, thời gian, vạn vật xung quanh tức thì liền hóa thành một mảnh tử vong.
Tròng mắt Thiên khẽ nháy 1 cái.
"Uhm...thượng phẩm thiên cấp băng hệ công pháp, thậm chí còn mạnh hơn băng công trong thái huyền công của Thái Huyền Môn ah...băng tuyết kinh mạch, cực băng thể chất lại thêm bổn nguyên đế vương thần thông và thiên cấp băng hệ công pháp...quả thật là tuyệt phối"
"Tuyết Đế....một thứ là trùng hợp, 2 thứ cũng có thể là trùng hợp, nhưng mà nhiều thứ thì lại không phải trùng hợp nữa ah....thân phận của ngươi...cũng thật không tầm thường"
Tuyết Đế nhếch lên một nụ cười sắc lạnh.
"Không sai...cho nên loại hạ tiện ngu xuẩn như ngươi....tuyệt đối...không bao giờ đủ tư cách làm đối thủ của ta"
"Không...không...ý ta không phải như vậy, ngươi còn không hiểu sao....ngươi nếu làm một con chó, hướng về ta trung thành, ta xem...ngươi cũng là đủ tư cách"
"Hỗn xược...." lần này Tuyết Thiên Nam và Tuyết Hàn đều nộ khí xung thiên, thoắt cái liền biến mất tại chỗ.
Tuyết Thiên Nam hóa thành một đạo hư ảnh mỏng manh dung nhập vào ánh sáng mặt trời đạt đến trình độ gần như lai vô tung khứ vô ảnh.
Tuyết Hàn lại như một thanh băng kiếm, hắn lướt nhẹ trong không trung hóa thành 1 vệt mờ nhạt mầu trắng lạnh giá mà sắc bén đến cực điểm.
Đáng tiếc, tốc độ của họ tuy vô cùng nhanh nhưng lại...không bao giờ đến được đích.
Không gian phía trước người Thiên lúc đó giống như một miếng cao su có thể vô hạn dãn nở, 2 vệt sáng vốn dĩ lao tới như ngay trước mặt nhưng mãi vẫn không thế tiến thêm.
Thời gian này không dài không ngắn chỉ khoảng 10 giây, vừa vặn đủ thời gian cho Thấu Thiên Kính hoàn thành nhiệm vụ.
"Keng....keng..." không gian vừa được nới ra, 2 vệt sáng liền lấy một tốc độ kinh khủng bộc phát tới.
Kiếm của Tuyết Thiên Nam là lấy băng hàn luyện thành ám kình, giá lạnh đi từ tim chạy ra.
Kiếm của Tuyết Hàn lại lấy sắc bén cực hạn, băng hàn cực hạn, tất cả đều là lấy ngoại phá nội, đại lực phá thiên công.
2 kiếm này mang theo đáng sợ lực công phá, vừa tới liền xé rách thương khung trảm tới.
"Phụp....phụp..." đáng tiếc, kết quả lại chỉ là 2 âm thanh nhỏ này.
Khá bất ngờ trước sự li kỳ này, nhưng 2 người họ vẫn không hề dừng tay, kiếm trên tay họ vẫn lãnh ngạo như băng tuyết, sát phạt quyết đoán như ma thần.
Kiếm thứ 2 này mỗi người đổi một chiêu khác, uy lực lớn hơn nhiều, sức công phá tất cả đều tụ thành một điểm.
Nhưng mà cũng thời khắc này, phía trước mặt họ đã xuất hiện 1 hình ảnh phản chiếu giống hệt, kiếm chiêu mà họ sử như thế nào, khí tức họ thay đổi ra sao, công pháp vận hành thế nào...tất cả đều xuất hiện trên hình ảnh này giống hệt không chút sai khác.
Điểm khác duy nhất đó là hư ảnh này là hình ảnh phản chiếu ngược chiều với bản thể họ mà thôi.
Nhìn thấy hiện tượng quái lạ này diễn ra, ai cũng nghĩ rằng mình là đang đối diện với 1 tấm gương soi, và tấm gương nào trên đời cũng rất dòn, khóe miệng 2 người họ nhấc lên đầy xem thường, kiếm trong tay lại càng mạnh hơn chém xuống.
Đáng tiếc họ đã nhầm.
"Ầm...ầm...ầm..ầm....hự"
Kiếm mà họ chém ra không ngờ lại bị một kiếm giống hệt phản lại, lực đạo còn lớn hơn của họ một chút, kiếm kiếm giao nhau ngay lập tức họ liền chịu thiệt thòi.
Lần này, quả thật họ đã bắt đầu chân chính cảm thấy bất ngờ.
Tuyết Đế bất ngờ.
Nhan nhi, Cửu Lý Minh Phượng cũng bất ngờ, bất quá bên trong cái bất ngờ của 2 nàng lại là 1 sự ngọt ngào mù quáng.
"Uhm...thì ra chỗ dựa của ngươi là vật này, chỉ là một chút tà môn ngoại đạo mà thôi...hừ" lời Tuyết Đế nói ra giống như 1 mệnh lệnh, 2 người Tuyết Thiên Nam, Tuyết Hàn lập tức liền triển khai kiếm thế tiếp tục xông lên.
"Keng....keng....keng..." kính ảnh hiện ra hình dáng thật, nó hệt như một bản sao của 2 đối thủ, xông lên liền đánh như một cỗ máy không có đau đớn không có cảm xúc.
Ở phía xa, nhóm người Lã Mông quan sát cũng bất ngờ trợn mắt tò mò
/1029
|