Trong căn dinh thự xa hoa này, hầu như chẳng tồn tại bữa sáng, vì đã bảy giờ rồi mà phòng ăn vẫn không một bóng người.
Quách Khiếu Nam sau khi từ nơi đó trở ra với chiếc bụng cồn cào, nên có chút khó chịu.
Hắn ra tới phòng khách thì gặp Diệp Ức đang uống cà phê, vừa nhàn nhã đọc báo mạng.
"Ông chủ!"
Hắn cung kính cúi đầu chào hỏi, nhưng đối phương chẳng hề đưa mắt nhìn tới, chỉ trầm giọng trả lời:
"Đã khỏe hơn chưa?"
"Lẽ ra đã ổn hơn nhiều, nhưng sáng nay vừa chạm mặt tiểu thư, đã xảy ra chút xô xát nên vết thương bị động."
Trước đó, Diệp An Băng yêu cầu hắn ta giữ kín chuyện gặp mặt giữa hai người, vậy mà giờ hắn lại đang khai báo với Diệp Ức, thế nhưng ông ta chỉ cười nhạt một cái.
"Tính cách Băng Băng vốn bướng bỉnh, lại nóng nảy tùy hứng, nó không thích có người lạ trong nhà, nên gặp cậu ắt hẳn sẽ không vui."
"Sao? Thấy thân thủ của con bé thế nào?"
Bấy giờ, Diệp Ức mới đặt IPad xuống để chuyển mắt nhìn sang người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh mình, và thấy hắn ta đang cực kì lãnh đạm.
"Thân thủ của tiểu thư quả thật rất tốt, sử dụng súng thành thạo.
Không hổ danh là con gái của lão Đại.
Nhưng tính cách lại quá đỗi kiêu ngạo."
"Haha...!Thẳng thắn! Tốt!"
Diệp Ức bật cười thích thú, kể cả khi nghe thấy có người nhận xét không tốt về con gái của mình, nhưng ông thì lại thích điều đó.
Những kẻ mồm mép ba hoa, ngược lại chẳng khiến ông để vừa tầm mắt.
Quách Khiếu Nam ấy thế lại làm hài lòng đối phương một cách dễ dàng.
"Con gái bị nhận xét là kiêu ngạo, ba lại cười như trúng vé số độc đắc vậy là sao?"
Giọng nói bất mãn của Diệp An Băng vang vọng, thu hút hai người đàn ông.
Lúc Quách Khiếu Nam quay lại nhìn cô, bỗng dưng lại bị nét đẹp quyến rũ của người phụ nữ ấy hớp hồn.
Diệp An Băng thướt tha trong tà váy hai dây màu đỏ sang chảnh, vóc dáng đồng hồ cát chuẩn mực.
Tuy cô chỉ mới 18 tuổi, nhưng nhìn thoáng qua vẻ ngoài trông giống như ngoài hai mươi, vì phong cách trang điểm của cô quá sắc nét, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng, khi3u gợi lòng người.
Cô rất đẹp, đẹp ở chỗ gương mặt cân đối mọi chi tiết, mũi cao, môi anh đào, làn da trắng sáng như ngọc, và điểm thu hút khó cưỡng chính là đôi mắt long lanh cứ tà mị, quyến rũ, một cách kì lạ.
Lúc cô lướt ngang qua, mùi hương ngọt ngào từ cơ thể ngọc ngà phảng phất bên cánh mũi, lại thao túng tâm hồn người đàn ông, nhưng khoảnh khắc nhất thời si mê ấy của Quách Khiếu Nam chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng trở lại nét lãnh đạm của mình.
Diệp An Băng ngồi xuống sofa, lúc ấy đã khẽ liếc mắt nhìn sang người đàn ông vẫn đang đứng đó, cô cong nhẹ phiến môi anh đào, tạo nên sắc thái thâm sâu.
"Hôm nay dậy sớm nhỉ? Lẽ nào mặt trời mọc đằng Tây?"
Vừa mở lời, Diệp Ức đã buông thói mỉa mai, khiến Diệp An Băng bất mãn ra mặt.
"Hình như ba rất thích châm biếm con gái đấy! Lâu lâu có lòng dậy sớm cũng không yên với ba."
"Thì ba đùa chút thôi."
Vừa đáp xong, Diệp Ức lại chuyển chủ đề:
"Nghe bảo sáng nay vừa đánh nhau với Khiếu Nam à?"
Câu hỏi của ông, "giúp" Quách Khiếu Nam nhận được ánh mắt sắc lẻm từ vị trí Diệp An Băng.
"Bất thình lình gặp kẻ lạ mặt, con đương nhiên phải phòng thủ chặt chẽ rồi.
Cơ mà ba đâu nhất thiết phải đưa anh ta về đây, cũng thừa biết con không thích người lạ tới nơi riêng tư của mình rồi mà còn cố tình."
"Thì lúc đó tình thế ba gặp cũng cấp bách, huống chi Khiếu Nam còn cứu ba một mạng, chỉ cho tá túc lại nhà riêng một đêm thì có đáng là gì.
Con đừng khắc khe quá."
"Ok, vậy ba định trả ơn anh ta thế nào?"
"Ba định cân nhắc Khiếu Nam lên làm trợ thủ bên cạnh, rèn dũa kĩ năng làm việc từ từ, vì người đàn ông này rất có ý chí quyết đoán."
Nghe Diệp Ức nói vậy, Quách Khiếu Nam liền vui thay trong lòng.
Lúc đó, Diệp An Băng vẫn đang quan sát nét mặt hắn ta, sau đó mới nói:
"Cơ mà đột nhiên con thấy thích anh chàng này.
Hay ba cho anh ta làm vệ sĩ riêng của con đi, dù sao Diệp An Băng con cũng là tiểu thư độc nhất vô nhị của ông trùm, ra đường phải có người bảo vệ mới có khí chất."
Lời đề nghị của cô gái thành công tác động đến quyết định vừa đưa ra của Diệp Ức.
Thấy vậy, Diệp An Băng lại đưa lời thúc đẩy:
"Ba...!Im lặng là sao? Lẽ nào chỉ có một người vệ sĩ mà ba cũng giành với con?"
"Nếu ba không đồng ý thì sao?"
"Thì bắt buộc phải đuổi anh ta ra khỏi tổ chức.
Về vấn đề trả ơn cứu mạng thì cứ tặng thưởng là được rồi."
"Lý do?"
"Con không thích anh ta."
"Không thích mà lại muốn giữ bên cạnh? Con ấu trĩ quá rồi đấy Băng Băng."
"Đó là chuyện của con, ba không cần phải quản.
Tóm lại ba có đồng ý hay không đây?"
Quách Khiếu Nam đứng yên lắng nghe hai cha con Diệp Ức trao đổi, mà tâm tình chuyển biến liên tục.
Lúc bấy giờ, Diệp Ức mới nhìn hắn ta, rồi hỏi:
"Cậu nghe rồi đó.
Hoặc là làm vệ sĩ cho con gái tôi, hoặc là nhận thưởng rồi rời khỏi thành phố này làm lại cuộc đời."
Cùng lúc bị cả hai người quan sát, Quách Khiếu Nam vẫn hết sức bình thản:
"Ở đâu, ngồi ở vị trí nào cũng phải làm việc.
Ông chủ sắp xếp thế nào cũng được."
"Tốt! Vậy thì từ bây giờ, anh là vệ sĩ riêng của tôi.
Giờ, lên phòng nghỉ ngơi đi.
Lát nữa sẽ có người tới xem lại vết thương cho anh."
Diệp An Băng ngang nhiên cướp câu trả lời.
Sau đó, Quách Khiếu Nam cũng cúi đầu tuân theo mệnh lệnh.
Chờ tới khi hắn đi khuất, Diệp Ức mới lên tiếng:
"Sao hôm nay có nhã hứng để ý tới chuyện của ba vậy? Chơi chán nên chịu theo ba nối nghiệp rồi à?"
"Không hề! Chẳng qua con thấy anh ta thú vị, muốn giữ bên cạnh chơi đùa một thời gian thôi.
Cũng không bất ngờ gì mấy khi anh ta đồng ý."
"Cậu ta thông minh đấy.
Chứ nếu chọn tiền rồi rời đi thì chắc gì giữ được mạng sống."
"Người thông minh như vậy sẽ có tâm tư khó đoán, ba càng không nên giữ bên cạnh."
"Ba tự biết suy xét.
Chẳng phải ba cũng chiều ý con rồi sao.
Sẵn đây, ba nhắc cho con nhớ rõ.
Chơi đùa thì được, nhưng tuyệt đối không được phát sinh tình cảm với kẻ không cùng đẳng cấp."
Diệp An Băng cong môi cười nhạt:
"Ba yên tâm! Đàn ông, đối với con chỉ là thú vui tiêu dao thôi!"
/75
|