Reng…reng..reng”- tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Minh Thư thuần thục lật chiếc chăn bong đang trùm trên đầu mình ra, dùng tay tắt phụt tiếng chuông đã đánh thức giấc ngủ ngon lành của nó.
Bỗng, nghĩ ra điều gì đó, nó nhanh chóng bật dậy. “ Oáp, sao nhanh vậy, đã 5h rồi ư? Hôm nay phải đi làm, không thể ngủ thêm nữa”- nó quyết tâm. Nhưng, vừa đặt chân xuống mẹ Đất là sự quyết tâm của nó đã biến mất không còn dấu vết.Nó nuối tiếc nhìn lại cái điệm êm ái, chiếc chăn bông ấm áp. Ôi! Sao số phận con người lại thay đổi nhanh như vậy cơ chứ. Mới chỉ 5 phút trước thôi nó vẫn còn nằm trên đó mà giờ đây phải đối mặt với cái lạnh cắt da cắt thịt này. Thật thê thảm!
Sau 5 phút “tưởng niệm” lại giờ phút tươi đẹp thì nó cũng hạ được quyết tâm đi… làm vệ sinh cá nhân. Sau đó, nó nhanh chóng “bay” đến cửa hảng giao báo. Công việc của nó khá dễ, chỉ cần giao báo vào mỗi buổi sáng trước bữa ăn là được. Vì công việc nhàn mà khoản tiền nhận được cũng khá cao nên nó đã cố gắng dậy thật sớm ( đây là việc khó khăn nhất đối với con sâu ngủ như nó) để đi làm.
Phóng xe đi thật nhanh trên đường khiến nó cảm thấy rùng mình, đôi bàn tay nhỏ nhắn đỏ lên vì lạnh, đôi môi thì thâm tím lại. Cái thời tiết này thật là làm cho nó khó chịu vô cùng. Và nó bắt đầu ghen tị với cô em nhỏ của nó. “Huhu, mình thì phải khổ sở thức khuya dậy sớm ( thực tế là nó ngủ từ sớm) còn nó thì được ở nhà ngủ. Mẹ ơi, sao mẹ không sinh con ra sau có phải tốt không ạ?”
Cuối cùng thì cũng giao gần xong chỗ báo mà ông chủ đưa, nó thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là mọi người ai cũng vui vẻ đón nhận tờ báo chứ nếu không chắc nó đi đầu xuống đất quá! Nhưng tự dưng nhìn vào tờ báo cuối cùng còn sót lại trong giỏ xe, nó lại rùng mình thêm lần nữa, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đây?
Bỗng, nghĩ ra điều gì đó, nó nhanh chóng bật dậy. “ Oáp, sao nhanh vậy, đã 5h rồi ư? Hôm nay phải đi làm, không thể ngủ thêm nữa”- nó quyết tâm. Nhưng, vừa đặt chân xuống mẹ Đất là sự quyết tâm của nó đã biến mất không còn dấu vết.Nó nuối tiếc nhìn lại cái điệm êm ái, chiếc chăn bông ấm áp. Ôi! Sao số phận con người lại thay đổi nhanh như vậy cơ chứ. Mới chỉ 5 phút trước thôi nó vẫn còn nằm trên đó mà giờ đây phải đối mặt với cái lạnh cắt da cắt thịt này. Thật thê thảm!
Sau 5 phút “tưởng niệm” lại giờ phút tươi đẹp thì nó cũng hạ được quyết tâm đi… làm vệ sinh cá nhân. Sau đó, nó nhanh chóng “bay” đến cửa hảng giao báo. Công việc của nó khá dễ, chỉ cần giao báo vào mỗi buổi sáng trước bữa ăn là được. Vì công việc nhàn mà khoản tiền nhận được cũng khá cao nên nó đã cố gắng dậy thật sớm ( đây là việc khó khăn nhất đối với con sâu ngủ như nó) để đi làm.
Phóng xe đi thật nhanh trên đường khiến nó cảm thấy rùng mình, đôi bàn tay nhỏ nhắn đỏ lên vì lạnh, đôi môi thì thâm tím lại. Cái thời tiết này thật là làm cho nó khó chịu vô cùng. Và nó bắt đầu ghen tị với cô em nhỏ của nó. “Huhu, mình thì phải khổ sở thức khuya dậy sớm ( thực tế là nó ngủ từ sớm) còn nó thì được ở nhà ngủ. Mẹ ơi, sao mẹ không sinh con ra sau có phải tốt không ạ?”
Cuối cùng thì cũng giao gần xong chỗ báo mà ông chủ đưa, nó thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là mọi người ai cũng vui vẻ đón nhận tờ báo chứ nếu không chắc nó đi đầu xuống đất quá! Nhưng tự dưng nhìn vào tờ báo cuối cùng còn sót lại trong giỏ xe, nó lại rùng mình thêm lần nữa, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đây?
/24
|