CHƯƠNG 1
Tâm trạng của Vân bây giờ hiện đang rất tốt bởi cô đã tìm được một công việc ở một công ty cách phòng trọ của cô không xa.Mặc dù chỉ là một chân thống kê nhỏ bé trong văn phòng cũng đã khiến cô rất vui vì đây chính là cứu cánh của cô trong lúc khó khăn này.
Mang tâm trạng vui vẻ đó cùng với một túi thức ăn không thể to hơn về nhà cô quyết định tự thưởng một bữa ra trò xem như ăn mừng cô thoát kiếp thất nghiệp cùng Thi Thi - chị em tốt của cô.
Nói là tiệc nhưng thực ra cũng chỉ là mấy món canh rau đơn giản nhưng khác với mọi ngày là bầu không khí hôm nay vô cùng náo nhiệt và vui vẻ và tất nhiên la không thể hiếu được những tràng cười bất tận cũng như những tiếng la hét, oánh nhau đì đụp của hai nàng.
Lúc hai người đánh chén hết chỗ thức ăn cũng đã là 8h tối rồi và như thường lệ Vân sẽ là người gánh trách nhiệm cao cả là ……..đi rửa bát.
“Tại sao tại sao chứ, lần nào ăn xong cũng là anh rửa bát,tại sao không phải em chứ”.Vân vừa nói vừa không ngừng khua khoắng trong đống bát đĩa đầy bọt xà bông và lần nào cũng vậy cô sẽ nhận được một câu trả lời khiến mình dở khóc dở cười từ Thi Thi :
“Bởi vì anh là thợ rửa bát chuyên nghiệp đã được tu luyện và bồi dưỡng suốt năm năm nay rồi, anh chỉ cần loáng cái thôi là đống bát đĩa này sẽ sạch bong kin kít.Đúng không nào tình yêu”.
“Thi Thi à em không thể nói câu nào khác ngoài cái câu đáng buồn nôn đó à. Anh nghe câu này đến phát ngán rồi”. Vân nói thế nhưng cái cô nhận được lại là ánh mắt trợn trừng đầy uy hiếp cùng sự đắc ý :
"Anh có muốn thử tạo u bằng táo trên đầu cậu không hả?Em rất sẵn lòng giúp anh đấy!” Kèm theo câu nói này là một quả táo đang được giơ lên chuẩn bị ném vào cô.
Kết quả của cuộc đọ mắt này chính là sự thất bại thảm hại của phe bị đàn áp-chính là bạn Vân đáng thương của chúng ta . Sau màn cãi vã” ác liệt” hai người lại lôi nhau ra tán gẫu và cuối cùng là “nhà ai nấy về".
Nhiều khi nghĩ tới cách xưng hô này cô cũng thấy có chút buồn cười.Đường đường là hai đứa con gái chính hiệu lại xưng hô "anh anh em em" với nhau. Nhưng rồi cũng thôi bởi lẽ nó đã thành thói quen từ hồi còn đi học tới tận bây giờ rồi và điều đương nhiên là những người xung quanh cũng đã quen với cách xưng hô kì cục này rồi.
Cũng nhờ cách xưng hô này mà hai người thoát khỏi không ít những anh chàng theo đuôi vì họ tưởng rằng Thi Thi đã có người yêu hoặc hai người là người đồng tính,nghĩ lại cũng thấy thú vị thật.
Sáng hôm sau vì phải đi làm nên Vân đặt báo thức từ rất sớm, bò ra khỏi chăn trong cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ ,đang tính ngủ tiếp như mọi ngày nhưng chợt nhớ ra là mình đã thoát kiếp "sâu gạo" và điều đó đồng nghĩa với việc phải đi làm trước 7 rưỡi sáng. Cô vùng dậy lục đục đánh răng rửa mặt rồi nấu và ăn bữa sáng với tốc độ tên lửa.
Vì là ngày đầu tiên đi làm nên cô muốn đi sớm một chút.Mang tâm trạng háo hức hồi hộp tiến vế phía công ty thế nhưng có vẻ như ông trời không chiều lòng người.Và một chiếc xe ô tô màu trắng phóng xoẹt qua và:
“Á………………….á. ..á.... á..a...Có phải không vậy, đi đứng thì phải biết nhìn đường chứ. Có mắt không vậy, thấy vũng nước mà cũng không biết tránh sao trời". Chủ nhân của tiếng kêu này không ai khác chính là cô nàng Vân đáng thương của chúng ta.
Dường như không nghe thấy tiếng kêu đó chiếc xe ô tô vẫn tiếp tục phóng ngang qua cô mà không thèm liếc mắt xem mình đã gây ra hậu quả gì. Chỉ kịp thoáng nhìn qua hình như trong xe là một người đàn ông và dường như còn rất trẻ thì phải.Cô đứng đó thầm nguyền rủa tên khốn trên chiếc xe đó :” Tôi nguyền rủa anh ra đường xe bị thủng xăm ,chết máy, ăn cơm bị sặc, cả đời không lấy được vợ, ai vô phúc mới lấy phải anh, đồ thần kinh……"
Người thì cũng đã bị bẩn hết cả rồi mà người gây ra chuyện thì cũng đã đi mất rồi hơn nữa với bộ dạng lem luốc này thì không thể nào tới công ty được huống chi hôm nay còn là ngày đầu tiên đi làm. Thế là cô lại phải chạy về phòng thay quần áo trong lòng không khỏi cảm thấy may mà hôm nay đi làm sớm chứ nếu không chắc mình phải vác cái bộ dạng thê thảm này tới công ty mất.
Sau khi vào văn phòng ,tiếp nhận bàn làm việc cùng máy tinh, trưởng phòng nói sơ qua công việc rồi cô bắt đầu công việc của mình.Công việc này nói nhiều thì cũng không nhiều mà nói ít thì cũng không ít thế nhưng ngày đầu tiên đi làm này cũng gần như rút cạn sức lực của Vân.
Vừa về đến phòng thì chuông điện thoại của cô cũng reo lên, thấy tên trên màn hình là ‘’em yêu” cô vội bắt máy:
“Thi Thi à,em gọi đúng lúc lắm.Anh đang sắp chết vì mệt đây.Em có gì cho anh ăn để an ủi anh không vậy?”
“Em xin anh đấy anh nhìn anh xem sắp tròn như heo rồi ý mà suốt ngày mở miệng ra là ăn, ăn và ăn .Anh không thể nghĩ đến cái khác được à…..”.Đáp lại Thi Thi chỉ là tiếng cười mang đậm chất lấy lòng của ai kia .
“Mà thôi hôm nay nể tình là ngày đầu tiên anh đi làm em sẽ nấu cho anh món sườn xào chua ngọt và món nộm tuyết ma anh thích ăn nhất. Được chưa? Mau cảm ơn em đi ,hề..hề…”
“Cảm ơn em yyyyyyy, anh biết là em thương anh nhất mà”.Vân trả lời bằng giọng vui mừng như thể biết trước Thi Thi sẽ làm như vậy.
Sau cái đoạn hội thoại đáng buồn nôn với cô bạn thân cô vui mừng đi tắm để còn đi ăn “đai tiệc”. 7h tối Vân có mặt tại phòng trọ của Thi Thi ,sau khi ăn uống no say thì chính là cảnh tượng quen thuộc cô rửa bát và sau cùng là sự thất bại thảm hại của cô dưới miệng lưỡi của chị em tốt giống như tối qua .
"Hay là tụi mình đi ăn chè cho mát đi." Thi Thi lên tiếng .
Giữa thời tiết oi nóng của đất Sài Gòn mà được ăn ly chè thì thật tuyệt nên không cần suy nghĩ Vân đã đồng ý luôn .Họ chọn quán chè ở gần trung tâm thành phố nhưng giá cả lại rất vừa túi tiền mà lai rất ngon hơn nữa cách trang trí lại rất mê người. Họ cũng là khách quen ở đây mỗi lần tới đây đều mê mẩn với món chè thập cẩm và thi thoảng lại ngồi cảm thán trước sự xa hoa lộng lẫy của nhà hàng Minh Nguyệt bên cạnh.
“Em thử nghĩ xem một tháng lương của mình có đủ để ăn một bữa cơm trong đó không nhỉ?” Vừa nói Vân vừa hất hàm ám chỉ nhà hàng bên cạnh.
Thi Thi chỉ biết lắc đầu:
"Chắc là không đâu anh à, mà có đủ thì anh em mình có dám bỏ cả tháng lương mà ăn một bữa không? Bởi vầy ta mới nói có tiền nó sướng thế đấy . Thích ăn gì uống gì chả được, đâu có như mình. Ăn cái gì,mua cái gì cũng phải suy nghĩ tính toán ,rất mệt mỏi nha.Haiz!!!!!!!
Đang chìm trong suy nghĩ bỗng dưng cô giật mình bởi tiếng kêu của Vân:
“Đúng rồi thảm nào thấy quen thế, là chiếc xe kia.Tên khốn đó.Cái tên thần kinh vô ý thức đó….."Thấy bạn mình thay đổi sắc mặt, bộ dạng muốn nuốt chửng người ta Thi Thi bỗng thấy tò mò:
”Cái gì mà đúng với chả sai. Xe nào ? Tên khốn nào ? Anh nói cái gì em chả hiểu.”
N hìn vẻ mặt mờ mịt của cô bạn thân Vân kể lại đầu đuôi câu chuyện hồi sáng trong giọng bực tức dáng vẻ như muốn giết người vậy.Nghe xong như thấy có gì đó không đúng Thi Thi hỏi:
"Mà sao anh giám chắc chắn là anh ta ,xe giống xe là chuyện bình thường mà.”
"Anh chắc luôn, chiếc xe lúc đó có hai chú khỉ yoyo ở trên ghế sau khiến anh mày rất ấn tượng. Không thể nhầm được. Đúng là trái đất tròn thật.”
Lâu ngày mới được nhìn cái bộ dạng cọp cái hung dữ của cô bạn khiến Thi Thi vừa buồn cười mà cũng vừa tò mò .Đột nhiên nhớ lại hồi cấp ba cô hay bị các bạn bắt nạt và mỗi lần như vậy cô chỉ biết buồn bã và im lặng .Cho tới một lần Vân tình cờ biết được,cô ấy đã đứng ra bênh vực cô. Lúc đó cô ấy tức điên lên nạt nộ lại mấy người hay bắt nạt cô khiến họ phải im lặng dưới cái miệng sắc bén của mình.
Còn có lần cô bạn cùng bàn bắt nạt cô xong bị cô ấy mắng cho thẹn quá dơ tay lên định đánh cô ấy thế mà không ngờ bị cô ấy túm tay vặn lại đau tái cả mặt mà không làm được gì.Nghĩ lại cô lại càng khâm phục sự mạnh mẽ của Vân và thầm cầu phúc cho tên đàn ông kia nếu như gặp lại cô ấy.
Nhìn anh ta tay trong tay với ngưới đẹp bước xuống đi vào nhà hàng Vân nói’’tại sao loại người bất lịch sự không có ý thức, thiếu trách nhiệm như anh ta lại có thể giàu có đi tới những nơi sang trọng đắt tiền như vậy.Mà cô gái kia bị mù hay sao mà lại ở cùng một chỗ với loại người đó chứ.’”
Nghĩ tới anh ta là cô không có hứng ăn uống nữa rồi thế là cô quyết định đi về. Vì phòng trọ hai người ở hai hướng khác nhau cho nên họ quyết định nhà ai người nấy về cho tiện, dù sao lúc đi họ cũng đi hai xe cho nên cũng không phải lo lắng gì.
Thế nhưng dù cô có tính thế nào thì trăm ngàn lần cũng không ngờ rằng khi đang đi chiếc xe máy cà tàng của cô đôt nhiên chết máy giữa đường , mà đoạn đường này thì trong vòng ba cây số quanh đây không có lấy một cái quán sửa xe nào.Với cô việc này có vẻ như đã quá quen thuộc bởi chiếc xe này cũng đã cũ rồi và đây cũng không phải lần đầu bị như vậy; mà có vẻ như nó ghét cô thì phải mỗi lần không nổ máy mà cô chỉ cấn nhờ ai đó đạp xe nổ máy hộ là nó lại bình thường như cũ còn nếu không thì cô chỉ có nước dắt bộ.
Ôm hi vọng gặp được ai đó trên quãng đường vắng này rồi nhờ họ nổ máy dùm cô dừng xe ở lề đường rồi ra ngoài vẫy tay hi vọng có người dừng xe giúp đỡ. Thế nhưng đợi mãi mới có mấy chiếc xe mà vẫy mãi cũng không có chiếc xe nào dừng lại nhưng giờ thì cũng chỉ còn mỗi cách này nên cô đành tiếp tục công cuộc’’ ôm cây đợi thỏ” của mình.
Lúc này Thiên Ân đang phóng xe trên đường với tâm trạng rất buồn bực khó chịu hôm nay là lần thứ N anh bị ép đi xem mắt.Toàn những cô thiên kim đại tiểu thư mong manh, ngang ngược và đầy sự giả tạo khiến anh chán ghét.
Lần này lại là con gái của bạn mẹ anh; anh tự hỏi sao mẹ anh nhiều bạn bè có con gái vậy. Mà anh thì không thể làm lơ với lời mẹ anh nói được nhưng để không phải đi xem mắt thì chỉ còn một cách là anh phải có bạn gái. hưng đối với anh thì thà anh đi yêu đương cùng công việc còn hơn là phải yêu đương cùng mấy cái cô đại tiểu thư con nhà giàu kia.Hôm nay anh quyết định cứ qua mặt mẹ trước rồi tính sau.
Nhờ thư kí của mình đóng giả bạn gái và tới gặp mẹ anh cùng Tâm Như –cô gái mà anh phải xem mặt.Kết quả đúng như anh dự đoán khi nghe anh nói đã có bạn gái cô gái kia lập tức nổi lên cái bản tính tiểu thư.Rất tức giận , khó chịu ,nhưng chắc vì nể mặt mẹ anh nên không giám lỗ mãng mà chỉ từ chối khéo rồi ôm một bụng tức bỏ đi.Còn mẹ anh thì mới đầu là kinh ngạc nhưng sau đó thì lại nhẹ nhàng nói một câu “con tưởng mẹ là trẻ con à. Đừng lấy vải thưa mà che mắt thánh.Con tự kiểm điểm bản thân đi,nếu trong tháng này không dẫn bạn gái về cho mẹ thì con tự hiểu đi con trai nhé.”
Cứ tưởng qua được mắt mẹ để khỏi bị hành hạ bởi việc đi xem mắt nào ngờ lại phản tác dụng khiến anh còn thê thảm hơn. Chiêu này thì không thể dùng được một lần nữa rồi đối với anh thi kiếm được một hợp đồng kinh doanh mới còn dễ hơn tìm vợ nhiều.Mà anh tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy người mà mình không yêu.
Đang loanh quanh suy nghĩ mớ lộn xộn trong đầu đột nhiên anh trông thấy đằng trước có một cô gái đang ra sức vẫy tay có vẻ như đang cần giúp đỡ thì phải.Sao anh thấy quen quen vậy cái phong cách ăn mặc chẳng đâu vào đâu này với cái dáng vẻ này hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải: ”Thì ra là cô ta,hèn chi mình thấy quen vậy,lần trước đang vội tới bệnh viện thăm mẹ nên không kịp xin lỗi cô ta. Thôi thì dừng lại giúp cô ta xem như thay lời xin lỗi vậy.” Nghĩ vậy anh liền dừng lại.
Đang thất vọng vì mãi không có xe dừng lại bỗng nhiên lại có một chiếc ô tô màu trắng dừng lại khiến cô như thể chết đuối vớ được cọc vậy. Trong lòng không ngừng cảm ơn trời đất ,cảm ơn tổ tiên phù hộ. Thế nhưng ông trời như thể trêu ngươi vậy khi cửa kính xe hạ xuống thì người ngồi trong xe lại khiến cô đầu tiên là ngỡ ngàng sau dó là máu nóng sôi trào.
Người dừng lại lại chính là kẻ mà cô không muốn gặp nhất,là kẻ mà cô thầm nguyền rủa cả ngày hôm nay:
“Là anh,tại sao lại là anh.”Trong giọng nói của Vân chứa đầy sự thất vọng.
Hòan toàn bất ngờ trước câu nói của cô anh khựng lại trong mấy giây sau đó mới trầm tĩnh nói: ”Có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Có cần tôi giúp gì không?”
Mặc dù trong lòng không ngừng nguyền rủa anh ta nhưng trong hoàn cảnh này thì cô cũng đành phải tươi cười mà nhờ anh ta giúp đỡ thôi:
“Xe tôi bị chết máy anh có thể xem giúp tôi được không?”
Nhìn bộ dạng rõ ràng đang rất khó chịu nhưng vẫn phải tươi cười nhờ vả giúp đỡ của cô khóe môi anh bỗng nhếch lên nhưng rồi cũng xuống xe xem như thế nào.Sau một hồi xem xét thi ra cục IC cùa xe cô bị lỏng nên không nổ náy được.
Sau khi chỉnh lại anh nổ máy thì xe lại hoạt động như thường. Anh nở nụ cười thỏa mãn nhưng không hiểu sao cái cảm giác này còn thỏa mãn hơn cả khi anh dành được một bản hợp đồng lớn về cho công ty mình vậy.
Thế nhưng trong mắt ai kia nụ cười đó giống như là đang kiêu ngạo.vênh váo,nó thật chướng mắt như thể đang chọc tức cô vậy.Cô thầm khinh thường: “Sửa được cái xe là giỏi lắm chắc. Anh có cần phải thỏa mãn tới mức đó không hả??Hả??Hả?????? Đồ chết bầm!!!”
Cứ tưởng sẽ nhận được lời cảm ơn nào ngờ câu nói duy nhất mà anh nhận được trước khi cô phóng xe vụt đi lại khiến anh ngây ngốc mất cả phút đồng hồ:
“ Lần này tôi với anh coi như hòa,chuyện lần trước anh làm tôi bẩn đồ coi như xí xóa.Sau này chúng ta không ai nợ ai. À mà quên xin đừng gặp lại”.
Tâm trạng của Vân bây giờ hiện đang rất tốt bởi cô đã tìm được một công việc ở một công ty cách phòng trọ của cô không xa.Mặc dù chỉ là một chân thống kê nhỏ bé trong văn phòng cũng đã khiến cô rất vui vì đây chính là cứu cánh của cô trong lúc khó khăn này.
Mang tâm trạng vui vẻ đó cùng với một túi thức ăn không thể to hơn về nhà cô quyết định tự thưởng một bữa ra trò xem như ăn mừng cô thoát kiếp thất nghiệp cùng Thi Thi - chị em tốt của cô.
Nói là tiệc nhưng thực ra cũng chỉ là mấy món canh rau đơn giản nhưng khác với mọi ngày là bầu không khí hôm nay vô cùng náo nhiệt và vui vẻ và tất nhiên la không thể hiếu được những tràng cười bất tận cũng như những tiếng la hét, oánh nhau đì đụp của hai nàng.
Lúc hai người đánh chén hết chỗ thức ăn cũng đã là 8h tối rồi và như thường lệ Vân sẽ là người gánh trách nhiệm cao cả là ……..đi rửa bát.
“Tại sao tại sao chứ, lần nào ăn xong cũng là anh rửa bát,tại sao không phải em chứ”.Vân vừa nói vừa không ngừng khua khoắng trong đống bát đĩa đầy bọt xà bông và lần nào cũng vậy cô sẽ nhận được một câu trả lời khiến mình dở khóc dở cười từ Thi Thi :
“Bởi vì anh là thợ rửa bát chuyên nghiệp đã được tu luyện và bồi dưỡng suốt năm năm nay rồi, anh chỉ cần loáng cái thôi là đống bát đĩa này sẽ sạch bong kin kít.Đúng không nào tình yêu”.
“Thi Thi à em không thể nói câu nào khác ngoài cái câu đáng buồn nôn đó à. Anh nghe câu này đến phát ngán rồi”. Vân nói thế nhưng cái cô nhận được lại là ánh mắt trợn trừng đầy uy hiếp cùng sự đắc ý :
"Anh có muốn thử tạo u bằng táo trên đầu cậu không hả?Em rất sẵn lòng giúp anh đấy!” Kèm theo câu nói này là một quả táo đang được giơ lên chuẩn bị ném vào cô.
Kết quả của cuộc đọ mắt này chính là sự thất bại thảm hại của phe bị đàn áp-chính là bạn Vân đáng thương của chúng ta . Sau màn cãi vã” ác liệt” hai người lại lôi nhau ra tán gẫu và cuối cùng là “nhà ai nấy về".
Nhiều khi nghĩ tới cách xưng hô này cô cũng thấy có chút buồn cười.Đường đường là hai đứa con gái chính hiệu lại xưng hô "anh anh em em" với nhau. Nhưng rồi cũng thôi bởi lẽ nó đã thành thói quen từ hồi còn đi học tới tận bây giờ rồi và điều đương nhiên là những người xung quanh cũng đã quen với cách xưng hô kì cục này rồi.
Cũng nhờ cách xưng hô này mà hai người thoát khỏi không ít những anh chàng theo đuôi vì họ tưởng rằng Thi Thi đã có người yêu hoặc hai người là người đồng tính,nghĩ lại cũng thấy thú vị thật.
Sáng hôm sau vì phải đi làm nên Vân đặt báo thức từ rất sớm, bò ra khỏi chăn trong cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ ,đang tính ngủ tiếp như mọi ngày nhưng chợt nhớ ra là mình đã thoát kiếp "sâu gạo" và điều đó đồng nghĩa với việc phải đi làm trước 7 rưỡi sáng. Cô vùng dậy lục đục đánh răng rửa mặt rồi nấu và ăn bữa sáng với tốc độ tên lửa.
Vì là ngày đầu tiên đi làm nên cô muốn đi sớm một chút.Mang tâm trạng háo hức hồi hộp tiến vế phía công ty thế nhưng có vẻ như ông trời không chiều lòng người.Và một chiếc xe ô tô màu trắng phóng xoẹt qua và:
“Á………………….á. ..á.... á..a...Có phải không vậy, đi đứng thì phải biết nhìn đường chứ. Có mắt không vậy, thấy vũng nước mà cũng không biết tránh sao trời". Chủ nhân của tiếng kêu này không ai khác chính là cô nàng Vân đáng thương của chúng ta.
Dường như không nghe thấy tiếng kêu đó chiếc xe ô tô vẫn tiếp tục phóng ngang qua cô mà không thèm liếc mắt xem mình đã gây ra hậu quả gì. Chỉ kịp thoáng nhìn qua hình như trong xe là một người đàn ông và dường như còn rất trẻ thì phải.Cô đứng đó thầm nguyền rủa tên khốn trên chiếc xe đó :” Tôi nguyền rủa anh ra đường xe bị thủng xăm ,chết máy, ăn cơm bị sặc, cả đời không lấy được vợ, ai vô phúc mới lấy phải anh, đồ thần kinh……"
Người thì cũng đã bị bẩn hết cả rồi mà người gây ra chuyện thì cũng đã đi mất rồi hơn nữa với bộ dạng lem luốc này thì không thể nào tới công ty được huống chi hôm nay còn là ngày đầu tiên đi làm. Thế là cô lại phải chạy về phòng thay quần áo trong lòng không khỏi cảm thấy may mà hôm nay đi làm sớm chứ nếu không chắc mình phải vác cái bộ dạng thê thảm này tới công ty mất.
Sau khi vào văn phòng ,tiếp nhận bàn làm việc cùng máy tinh, trưởng phòng nói sơ qua công việc rồi cô bắt đầu công việc của mình.Công việc này nói nhiều thì cũng không nhiều mà nói ít thì cũng không ít thế nhưng ngày đầu tiên đi làm này cũng gần như rút cạn sức lực của Vân.
Vừa về đến phòng thì chuông điện thoại của cô cũng reo lên, thấy tên trên màn hình là ‘’em yêu” cô vội bắt máy:
“Thi Thi à,em gọi đúng lúc lắm.Anh đang sắp chết vì mệt đây.Em có gì cho anh ăn để an ủi anh không vậy?”
“Em xin anh đấy anh nhìn anh xem sắp tròn như heo rồi ý mà suốt ngày mở miệng ra là ăn, ăn và ăn .Anh không thể nghĩ đến cái khác được à…..”.Đáp lại Thi Thi chỉ là tiếng cười mang đậm chất lấy lòng của ai kia .
“Mà thôi hôm nay nể tình là ngày đầu tiên anh đi làm em sẽ nấu cho anh món sườn xào chua ngọt và món nộm tuyết ma anh thích ăn nhất. Được chưa? Mau cảm ơn em đi ,hề..hề…”
“Cảm ơn em yyyyyyy, anh biết là em thương anh nhất mà”.Vân trả lời bằng giọng vui mừng như thể biết trước Thi Thi sẽ làm như vậy.
Sau cái đoạn hội thoại đáng buồn nôn với cô bạn thân cô vui mừng đi tắm để còn đi ăn “đai tiệc”. 7h tối Vân có mặt tại phòng trọ của Thi Thi ,sau khi ăn uống no say thì chính là cảnh tượng quen thuộc cô rửa bát và sau cùng là sự thất bại thảm hại của cô dưới miệng lưỡi của chị em tốt giống như tối qua .
"Hay là tụi mình đi ăn chè cho mát đi." Thi Thi lên tiếng .
Giữa thời tiết oi nóng của đất Sài Gòn mà được ăn ly chè thì thật tuyệt nên không cần suy nghĩ Vân đã đồng ý luôn .Họ chọn quán chè ở gần trung tâm thành phố nhưng giá cả lại rất vừa túi tiền mà lai rất ngon hơn nữa cách trang trí lại rất mê người. Họ cũng là khách quen ở đây mỗi lần tới đây đều mê mẩn với món chè thập cẩm và thi thoảng lại ngồi cảm thán trước sự xa hoa lộng lẫy của nhà hàng Minh Nguyệt bên cạnh.
“Em thử nghĩ xem một tháng lương của mình có đủ để ăn một bữa cơm trong đó không nhỉ?” Vừa nói Vân vừa hất hàm ám chỉ nhà hàng bên cạnh.
Thi Thi chỉ biết lắc đầu:
"Chắc là không đâu anh à, mà có đủ thì anh em mình có dám bỏ cả tháng lương mà ăn một bữa không? Bởi vầy ta mới nói có tiền nó sướng thế đấy . Thích ăn gì uống gì chả được, đâu có như mình. Ăn cái gì,mua cái gì cũng phải suy nghĩ tính toán ,rất mệt mỏi nha.Haiz!!!!!!!
Đang chìm trong suy nghĩ bỗng dưng cô giật mình bởi tiếng kêu của Vân:
“Đúng rồi thảm nào thấy quen thế, là chiếc xe kia.Tên khốn đó.Cái tên thần kinh vô ý thức đó….."Thấy bạn mình thay đổi sắc mặt, bộ dạng muốn nuốt chửng người ta Thi Thi bỗng thấy tò mò:
”Cái gì mà đúng với chả sai. Xe nào ? Tên khốn nào ? Anh nói cái gì em chả hiểu.”
N hìn vẻ mặt mờ mịt của cô bạn thân Vân kể lại đầu đuôi câu chuyện hồi sáng trong giọng bực tức dáng vẻ như muốn giết người vậy.Nghe xong như thấy có gì đó không đúng Thi Thi hỏi:
"Mà sao anh giám chắc chắn là anh ta ,xe giống xe là chuyện bình thường mà.”
"Anh chắc luôn, chiếc xe lúc đó có hai chú khỉ yoyo ở trên ghế sau khiến anh mày rất ấn tượng. Không thể nhầm được. Đúng là trái đất tròn thật.”
Lâu ngày mới được nhìn cái bộ dạng cọp cái hung dữ của cô bạn khiến Thi Thi vừa buồn cười mà cũng vừa tò mò .Đột nhiên nhớ lại hồi cấp ba cô hay bị các bạn bắt nạt và mỗi lần như vậy cô chỉ biết buồn bã và im lặng .Cho tới một lần Vân tình cờ biết được,cô ấy đã đứng ra bênh vực cô. Lúc đó cô ấy tức điên lên nạt nộ lại mấy người hay bắt nạt cô khiến họ phải im lặng dưới cái miệng sắc bén của mình.
Còn có lần cô bạn cùng bàn bắt nạt cô xong bị cô ấy mắng cho thẹn quá dơ tay lên định đánh cô ấy thế mà không ngờ bị cô ấy túm tay vặn lại đau tái cả mặt mà không làm được gì.Nghĩ lại cô lại càng khâm phục sự mạnh mẽ của Vân và thầm cầu phúc cho tên đàn ông kia nếu như gặp lại cô ấy.
Nhìn anh ta tay trong tay với ngưới đẹp bước xuống đi vào nhà hàng Vân nói’’tại sao loại người bất lịch sự không có ý thức, thiếu trách nhiệm như anh ta lại có thể giàu có đi tới những nơi sang trọng đắt tiền như vậy.Mà cô gái kia bị mù hay sao mà lại ở cùng một chỗ với loại người đó chứ.’”
Nghĩ tới anh ta là cô không có hứng ăn uống nữa rồi thế là cô quyết định đi về. Vì phòng trọ hai người ở hai hướng khác nhau cho nên họ quyết định nhà ai người nấy về cho tiện, dù sao lúc đi họ cũng đi hai xe cho nên cũng không phải lo lắng gì.
Thế nhưng dù cô có tính thế nào thì trăm ngàn lần cũng không ngờ rằng khi đang đi chiếc xe máy cà tàng của cô đôt nhiên chết máy giữa đường , mà đoạn đường này thì trong vòng ba cây số quanh đây không có lấy một cái quán sửa xe nào.Với cô việc này có vẻ như đã quá quen thuộc bởi chiếc xe này cũng đã cũ rồi và đây cũng không phải lần đầu bị như vậy; mà có vẻ như nó ghét cô thì phải mỗi lần không nổ máy mà cô chỉ cấn nhờ ai đó đạp xe nổ máy hộ là nó lại bình thường như cũ còn nếu không thì cô chỉ có nước dắt bộ.
Ôm hi vọng gặp được ai đó trên quãng đường vắng này rồi nhờ họ nổ máy dùm cô dừng xe ở lề đường rồi ra ngoài vẫy tay hi vọng có người dừng xe giúp đỡ. Thế nhưng đợi mãi mới có mấy chiếc xe mà vẫy mãi cũng không có chiếc xe nào dừng lại nhưng giờ thì cũng chỉ còn mỗi cách này nên cô đành tiếp tục công cuộc’’ ôm cây đợi thỏ” của mình.
Lúc này Thiên Ân đang phóng xe trên đường với tâm trạng rất buồn bực khó chịu hôm nay là lần thứ N anh bị ép đi xem mắt.Toàn những cô thiên kim đại tiểu thư mong manh, ngang ngược và đầy sự giả tạo khiến anh chán ghét.
Lần này lại là con gái của bạn mẹ anh; anh tự hỏi sao mẹ anh nhiều bạn bè có con gái vậy. Mà anh thì không thể làm lơ với lời mẹ anh nói được nhưng để không phải đi xem mắt thì chỉ còn một cách là anh phải có bạn gái. hưng đối với anh thì thà anh đi yêu đương cùng công việc còn hơn là phải yêu đương cùng mấy cái cô đại tiểu thư con nhà giàu kia.Hôm nay anh quyết định cứ qua mặt mẹ trước rồi tính sau.
Nhờ thư kí của mình đóng giả bạn gái và tới gặp mẹ anh cùng Tâm Như –cô gái mà anh phải xem mặt.Kết quả đúng như anh dự đoán khi nghe anh nói đã có bạn gái cô gái kia lập tức nổi lên cái bản tính tiểu thư.Rất tức giận , khó chịu ,nhưng chắc vì nể mặt mẹ anh nên không giám lỗ mãng mà chỉ từ chối khéo rồi ôm một bụng tức bỏ đi.Còn mẹ anh thì mới đầu là kinh ngạc nhưng sau đó thì lại nhẹ nhàng nói một câu “con tưởng mẹ là trẻ con à. Đừng lấy vải thưa mà che mắt thánh.Con tự kiểm điểm bản thân đi,nếu trong tháng này không dẫn bạn gái về cho mẹ thì con tự hiểu đi con trai nhé.”
Cứ tưởng qua được mắt mẹ để khỏi bị hành hạ bởi việc đi xem mắt nào ngờ lại phản tác dụng khiến anh còn thê thảm hơn. Chiêu này thì không thể dùng được một lần nữa rồi đối với anh thi kiếm được một hợp đồng kinh doanh mới còn dễ hơn tìm vợ nhiều.Mà anh tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy người mà mình không yêu.
Đang loanh quanh suy nghĩ mớ lộn xộn trong đầu đột nhiên anh trông thấy đằng trước có một cô gái đang ra sức vẫy tay có vẻ như đang cần giúp đỡ thì phải.Sao anh thấy quen quen vậy cái phong cách ăn mặc chẳng đâu vào đâu này với cái dáng vẻ này hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải: ”Thì ra là cô ta,hèn chi mình thấy quen vậy,lần trước đang vội tới bệnh viện thăm mẹ nên không kịp xin lỗi cô ta. Thôi thì dừng lại giúp cô ta xem như thay lời xin lỗi vậy.” Nghĩ vậy anh liền dừng lại.
Đang thất vọng vì mãi không có xe dừng lại bỗng nhiên lại có một chiếc ô tô màu trắng dừng lại khiến cô như thể chết đuối vớ được cọc vậy. Trong lòng không ngừng cảm ơn trời đất ,cảm ơn tổ tiên phù hộ. Thế nhưng ông trời như thể trêu ngươi vậy khi cửa kính xe hạ xuống thì người ngồi trong xe lại khiến cô đầu tiên là ngỡ ngàng sau dó là máu nóng sôi trào.
Người dừng lại lại chính là kẻ mà cô không muốn gặp nhất,là kẻ mà cô thầm nguyền rủa cả ngày hôm nay:
“Là anh,tại sao lại là anh.”Trong giọng nói của Vân chứa đầy sự thất vọng.
Hòan toàn bất ngờ trước câu nói của cô anh khựng lại trong mấy giây sau đó mới trầm tĩnh nói: ”Có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Có cần tôi giúp gì không?”
Mặc dù trong lòng không ngừng nguyền rủa anh ta nhưng trong hoàn cảnh này thì cô cũng đành phải tươi cười mà nhờ anh ta giúp đỡ thôi:
“Xe tôi bị chết máy anh có thể xem giúp tôi được không?”
Nhìn bộ dạng rõ ràng đang rất khó chịu nhưng vẫn phải tươi cười nhờ vả giúp đỡ của cô khóe môi anh bỗng nhếch lên nhưng rồi cũng xuống xe xem như thế nào.Sau một hồi xem xét thi ra cục IC cùa xe cô bị lỏng nên không nổ náy được.
Sau khi chỉnh lại anh nổ máy thì xe lại hoạt động như thường. Anh nở nụ cười thỏa mãn nhưng không hiểu sao cái cảm giác này còn thỏa mãn hơn cả khi anh dành được một bản hợp đồng lớn về cho công ty mình vậy.
Thế nhưng trong mắt ai kia nụ cười đó giống như là đang kiêu ngạo.vênh váo,nó thật chướng mắt như thể đang chọc tức cô vậy.Cô thầm khinh thường: “Sửa được cái xe là giỏi lắm chắc. Anh có cần phải thỏa mãn tới mức đó không hả??Hả??Hả?????? Đồ chết bầm!!!”
Cứ tưởng sẽ nhận được lời cảm ơn nào ngờ câu nói duy nhất mà anh nhận được trước khi cô phóng xe vụt đi lại khiến anh ngây ngốc mất cả phút đồng hồ:
“ Lần này tôi với anh coi như hòa,chuyện lần trước anh làm tôi bẩn đồ coi như xí xóa.Sau này chúng ta không ai nợ ai. À mà quên xin đừng gặp lại”.
/41
|