CHƯƠNG 25
Hôm nay ông Vũ đặc biệt tới biệt thự nhà họ Đào làm khách khiến cho căn biệt thự trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.Thấy ông bạn già tới thăm ông Thành vui lên trông thấy ,hai người câu anh câu em nói chuyện rất vui vẻ.
Bao lâu nay mỗi lần bước chân vô phòng khách nhà ông Thành ông Vũ luôn cảm thấy chua xót,nhất là khi nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của bà Trúc bên cạnh ông thành trong bức ảnh trên bàn .Sự cũ kĩ và hen mờ trên tấm ảnh cũng chính là minh chứng cho bao nhiêu năm ông Thành kiên trì hi vọng và tìm kiếm tung tích của hai mẹ con bà ấy.
"Anh Thành bao nhiêu năm nay anh vẫn tìm kiếm tin tức của hai mẹ con chị ý sao."
“Sao lại không? Mặc dù cho tới giờ vẫn không có tin tức gì nhưng chỉ cần còn sống tôi sẽ không từ bỏ.”
Lần nào cũng vậy chỉ cần nhắc đến họ thì ông Thành rất dẽ xúc động.Sự bi thương không hề dấu diếm trong ánh mắt người đàn ông trung niên này khiến cho bất cứ ai cũng thấy đau lòng.Rút từ trong túi áo một tấm hình có vẻ như đã từ rất lâu ông Vũ đẩy về phía ông Thành:
"Cái gì vậy."
"Anh cứ xem đi rồi hẵng nói."
Khi cầm tấm hình ,ánh mắt ông dừng lại trên khuôn mặt người phụ nữ đang tươi cười,nụ cười và khuôn mặt ấy khiến ông hoàn toàn sững sờ,tay ông theo phản xạ siết chặt tấm hình hơn.Đây không phải người vợ mà ông đã tìm kiếm hơn hai mươi năm nay ,không phải là người mà cho tới chết ông cũng không thể buông xuôi, từ bỏ sao.Nghĩ đến khoảng thời gian trước đây hốc mắt ông lại đỏ lên,giọng nói cũng trở nên run rẩy:
"Sao...sao...cậu lại có tấm hình này."
"Trong một lần tìm hiểu về một người em tình cờ phát hiện ra.Đằng sau tấm hình còn có cả địa chỉ đó.Em nghĩ anh cũng nên đến thăm chị ấy.”
Giờ đây ánh mắt bi thương ấy đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là ánh mắt vui mừng rạng rỡ,niềm vui sướng tột cùng.Nó như hồi sinh lại một ông Thành hoàn toàn khác.Ông đứng phắt dậy vơ lấy chùm chìa khóa bên cạnh rồi chạy ra chiếc xe ô tô ngoài gara,ông vội đến nỗi bỏ mặc ông Vũ trong nhà tới câu cảm ơn cũng không kịp nói.
Nhìn thấy ông Thành như vậy Ông Vũ lại rơi vào trầm tư.Có lẽ điều ông có thể nói cũng chỉ có vậy.Làm sao ông dám nói với ông bạn già của mình rằng người vợ vợ mà ông ấy yêu nhất trên đời ,người mà ông ấy chỉ hận không thể gặp ngay bây giờ đã mất vì một căn bệnh hiểm nghèo ngay sau khi bà ấy rời khỏi ông chưa đầy hai năm.Như vậy là quá tàn nhẫn.Có lẽ vẫn nên để ông ấy mang tâm trạng đó mà đi tới gặp rồi thắp cho bà ấy nén nhang còn hơn là nói ra khiến ông ấy ngất đi vì tuyệt vọng,có khi lại không đủ sức mà đến gặp vợ mình lần cuối cũng nên.
***
Hôm nay sáng sớm thấy đại boss khi bước vào công ty tâm trạng rất vui vẻ,hơn nữa trên miệng ý cười lại không dứt lại còn cao hứng bỏ lới vàng ý ngọc đáp lại lời chào của nhân viên khiến toàn bộ trên dưới công ty “kinh hồn bạt vía” một phen xong lại tò mò không biết có chuyện gì mà khiến sếp lớn tươi như hoa vậy.Từ thắc mắc chuyện này đã trở thành chủ đề bán tán của toàn thể mọi người.Mãi cho tới khi Vân xuất hiện thì trong mắt họ không hẹn mà cùng một ánh mắt kiếu “thì ra là thế” khiến cho cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Chiếc nhẫn kim cương này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ nhưng độ lấp lánh của nó cộng thêm sự xuất hiện của nó trên ngón tay áp út của Vân cũng dư sức tạo nên sự chú ý.Mà công ty lại vừa hay chính là cái thông tấn xã di động siêu nhanh cho nên chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng tất cả nhân viên trên dưới công ty thậm chí ngay cả nhân viên vệ sinh cũng biết tin cô chính thức được đại boss tỏ tình…..Chả trách lúc sáng tâm trạng ai đó lại tốt như vậy.
“Hay là em tháo nó ra nhỉ? Kiểu này nếu đi thêm một vòng nữa chắc em bị người ta nhìn cho thủng lỉa chỉa toàn thân mất.” Vân vừa nói vừa cười đặt ly cà phê lên bàn Thiên Ân.
“Không được tháo.Người ta nhìn là việc người ta,nếu có bị xuyên thủng a sẽ vá lại cho.” Không ngờ cô dám nghĩ ra cả chuyện này ,nhẫn cầu hôn mà cứ thích là tháo được thì còn gọi gì là nhẫn cầu hôn.
“Em cũng chỉ là đùa chút cho anh vui thôi mà.”
“Trò đùa này của em cũng nhạt quá đi.”
Mặc dù tay vẫn tiếp tục lướt trên máy tính nhưng trong đầu Thiên Ân lại suy nghỉ xem rốt cuộc có nên trực tiếp cùng cô trao nhẫn trước mặt cha xứ trong thời gian ngắn nhất hay không.Chiếc nhẫn kia tuyệt đối không thể tháo bừa bãi được.Đột nhiên điện thoại của Vân kêu lên và khi nhìn vào điện thoại thấy tên mẹ mình cô giật mình.
“Mẹ…Dạo này mẹ có khỏe không?”
Vân nhanh nhảu nở nụ cười nịnh nọt vì hôm qua cô vừa nói chuyện với em trai cho nên biết dạo này nhà không có việc gì cho nên nếu trong giờ làm mà mẹ gọi điện cho cô thì đảm bảo 90% là nói về “tên giặc cỏ” đang ngồi bên cạnh cô.Lần trước ở bệnh viện coi như là cô lấy đá đập chân mình,tự làm tự chịu.Dạo gần đây vì biết cô đã chia tay bạn trai cho nên mẹ cô lại tiếp tục thuyết giảng và suy xét về việc làm sao “đem bán” cô ra ngoài thật nhanh.Thật sự rất đau đầu.
“Chuyện xem mắt,cô nghĩ tới đâu rồi.Trước kia không nói bây giờ không còn bạn trai thì cô phải nghe theo bà già này đi xem mắt chứ.”
“Xem mắt…..Chuyện này….chuyện này.” Vân liếc nhìn người bên cạnh.
Thiên Ân nhướn mày:”Xem mắt…nhanh như vậy sao?” Sau đó anh còn giơ tay lên cổ làm hành động cắt cổ đe dọa đối phương làm Vân đã rối còn rối hơn.Ai ngờ bên kia nhanh như vậy đã hiểu rõ tình hình bà lên tiếng:
“Chuyển máy cho mẹ ,mau lên.”
Không đợi Vân chuyển máy anh đã cầm điện thoại từ tay cô.Sau đó là cảnh tượng vô cùng vô cùng hiếm thấy.Đại boss công ty ngoan ngoãn nói chuyện cười đùa với mẹ vợ.Cứ một câu dạ lại một câu vâng khiến người ngồi bên cạnh mù mờ mà tự hỏi liệu cô là con gái bà hay Thiên Ân là con trai bà đây.Đúng là bất công.
Ngắt điện thoại,sắc mặt anh từ vui vẻ đổi sang thâm trầm nhìn cô nhưng lại không nói gì khiến cô càng thấy ớn lạnh.
“Muốn…muốn…muốn gì.Nói đi,không cần nhìn em như vậy…”
“Giải thích…xem mắt.” Thiên Ân phun ra bốn chữ cộng thêm khuôn mặt thâm trầm kia khiến ai đó nổi hết da gà nhưng chỉ là trong chốc lát còn sau đó cô lại nhào tới véo má anh cười rất khoa trương:
“Anh…đang…ghen….ha ha ha…..”
“Vớ vẩn.Anh mà phải ghen .Sao anh phải ghen với những người kém cỏi hơn mình.” Anh gạt tay cô ra khỏi mặt mình.
“Ây da….mặt đỏ lên rồi…”
“Thì thời tiết nóng nên thế thôi…”
“Giờ mới biết 26 độ là nóng nha.Trông anh dễ thương quá đi mất.” Một lần nữa Vân thò tay tính véo má anh nhưng tiếc là đã bị phản công,còn bị véo lại.
“Cho hỏi em là đang khen hay đang sỉ nhục anh.Nghĩ sao mà dùng hai từ đó mà hình dung người như anh.”
“Đau…Oái…Oái …Em sai…Là em sai.Anh bỏ tay ra được rồi chứ.”
Vân vùng vẫy thoát ra nhưng sức cô làm sao thắng được sức một tên con trai cơ bắp cơ chứ cho nên vẫn là nên thỏa thuận thì hơn.
“Biết sai là tốt.”
***
Đẩy cửa bước vào quán cà phê gần công ty tâm trạng Vân có chút rối bời,cô vốn là đang thắc mắc lí do của cuộc hẹn gặp ngày hôm nay.Đây là quán cà phê mà cô thường xuyên đến,thứ nhất là gần công ty còn thứ hai chính là bầu không khí rất hợp với sở thích của cô.Tuy thuộc tuýp người hơi nổi loạn và hoạt bát nhưng hiếm ai biết cô lại chết mê dòng nhạc chữ tình của Trịnh Công Sơn.Mỗi lần đến đây cô sẽ không kiềm lòng mà liếc nhìn một lượt những cảnh vật nơi đây,sau đó sẽ chọn một ly capuchino rồi thả mình chì đắm thưởng thức dòng nhạc Trịnh mà cô yêu thích.Nhưng hôm nay thì khác từ khi bước vào lòng cô nặng trĩu không thể tập trung thưởng thức như mọi khi mà chỉ sốt ruột ngẩn ngơ ngồi nhìn những viên đá tan dần trong ly capuchino mà mọi khi mình vẫn thích.Một lúc sau một người đàn ông trung niên bước tới:
“Chào cháu,cháu là Vân đúng không?Chắc cháu cũng biết bác là ai và lí do hôm nay ta hẹn cháu ra đây là gì.”
“Dạ. Cháu mời bác ngồi.”
Ông Vũ mỉm cười sau đó ngồi xuống đội diện cô.Giờ thì cô đã hiểu cái khí thế bức người kia của boss nhà cô là do đâu.Hai cha con họ quả nhiên giống như mẹ anh từng nói là “một khuôn đúc ra”,chỉ có điều người trước mặt cô bây giờ là người từng trải vì sự bình tĩnh trong ánh mắt nói lên tất cả.
“Cháu cảm thấy hai đứa có khả năng không?” Ông trực tiếp vào vấn đề không hề vòng vo.
“Nói thật cháu cũng không rõ.”
“Ta biết Thiên Ân nó yêu cháu nhưng cháu có yêu nó hay không và cháu có thể yêu nó mãi mãi hay không thì ta vẫn muốn hỏi.”
Vân nhìn thấy sự lạnh nhạt trong đáy mắt ông nhưng ẩn sau nó là cái gì cô không thể nào đoán ra được.Quả nhiên là thương nhân thành đạt, che dấu cảm xúc rất tốt.
“ Cháu cũng không biết bây giờ hay là sau này mình có yêu anh ấy hay không….Nhưng cháu chỉ biết rằng cháu cần một bờ vai một bờ vai có đủ sự tin tưởng và cảm giác an toàn,một bờ vai đã đang và sẽ làm cháu ấm áp,hạnh phúc chứ không phải bờ vai chỉ được tạo nên bằng vật chất và bờ vai mà cháu cần chính là anh ấy.Và thứ cháu đang có chỉ là sự ấm áp,sẻ chia và yêu thương mà khéo trùng hợp người vừa vặn có thể sở hữa nó lại là con trai bác. ”
Sau câu nói này ông Vũ bật cười: “Vậy cháu nghĩ sao về vấn đề khoảng cách giữa hai đứa.”
Câu nói này khiến Vân trầm tư trong suy nghĩ : “Rất gần và cũng rất xa.”Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mắt đầy kiên quyết nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.
“Không sao….cháu cứ nói tiếp.”
“Cháu thấy chỉ có một thứ mà cháu thấy rất rõ ràng mà ai nhìn vào cũng biết đó là gia thế.Điều này cháu hiểu rất rõ.Nhưng cháu cũng đâu thể quay lại hai bảy năm trước rồi chui vào bụng một phu nhân quyền quý để trở thành một cô tiểu thư danh giá.Không ai có thể quyết định cha mẹ.Nhưng cháu thấy hạnh phúc với gia đình hiện tại của chính mình và cháu cũng không muốn làm việc ngu ngốc là đòi được sinh lại.Ngoài chuyện đó ra cháu thấy hai chúng cháu giống nhau về mọi mặt.”
“Nếu là cháu ,cháu có cam tâm cho con trai mình lấy một cô vợ gia cảnh bình thường”.Ông nheo mắt nhìn cô gái trước mắt nhưng trong đầu lại rất tò mò muốn biết cô sẽ im lặng hay là đáp trả lại mình như thế nào.
“Cháu sẽ không đồng ý.”
“Không đồng ý.” Ông Vũ rất ngạc nhiên trước câu trả lời này.
“Vâng .Vì nếu cô gái ấy chỉ có một gia đình bình thường thì không đủ.Nhưng nếu cô ấy là con người đáng trân trọng thì …”
“Thì sao…”
Dưới ánh mắt chăm chú của người đối diện Vân bình tĩnh nói từng từ rất chậm rãi:
“Cháu sẽ gả con trai cháu cho cô ấy.Vì cô ấy xứng đáng có thêm một ông chồng tốt bên cạnh.Bởi vì tuy gia cảnh bình thường nhưng lại sống đúng nghĩa,sống không hổ thẹn với chính mình.”
“Bốp…bốp…bốp…”Tiếng vỗ tay vang lên khiến Vân giật mình,ngẩng đầu lên cô ngơ ngác nhìn gương mặt tươi cười của ông Vũ.
“Quả nhiên là độc đáo…Quả nhiên là mới lạ…Cô bé à…Cháu rất thú vị.Ta muốn xem cháu sẽ làm những gì.”Sau đó ông nở một nụ cười rất quái dị sau đó nghênh ngang rời đi bỏ lại vẻ mặt ngu ngơ của đối phương.
Hôm nay ông Vũ đặc biệt tới biệt thự nhà họ Đào làm khách khiến cho căn biệt thự trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.Thấy ông bạn già tới thăm ông Thành vui lên trông thấy ,hai người câu anh câu em nói chuyện rất vui vẻ.
Bao lâu nay mỗi lần bước chân vô phòng khách nhà ông Thành ông Vũ luôn cảm thấy chua xót,nhất là khi nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của bà Trúc bên cạnh ông thành trong bức ảnh trên bàn .Sự cũ kĩ và hen mờ trên tấm ảnh cũng chính là minh chứng cho bao nhiêu năm ông Thành kiên trì hi vọng và tìm kiếm tung tích của hai mẹ con bà ấy.
"Anh Thành bao nhiêu năm nay anh vẫn tìm kiếm tin tức của hai mẹ con chị ý sao."
“Sao lại không? Mặc dù cho tới giờ vẫn không có tin tức gì nhưng chỉ cần còn sống tôi sẽ không từ bỏ.”
Lần nào cũng vậy chỉ cần nhắc đến họ thì ông Thành rất dẽ xúc động.Sự bi thương không hề dấu diếm trong ánh mắt người đàn ông trung niên này khiến cho bất cứ ai cũng thấy đau lòng.Rút từ trong túi áo một tấm hình có vẻ như đã từ rất lâu ông Vũ đẩy về phía ông Thành:
"Cái gì vậy."
"Anh cứ xem đi rồi hẵng nói."
Khi cầm tấm hình ,ánh mắt ông dừng lại trên khuôn mặt người phụ nữ đang tươi cười,nụ cười và khuôn mặt ấy khiến ông hoàn toàn sững sờ,tay ông theo phản xạ siết chặt tấm hình hơn.Đây không phải người vợ mà ông đã tìm kiếm hơn hai mươi năm nay ,không phải là người mà cho tới chết ông cũng không thể buông xuôi, từ bỏ sao.Nghĩ đến khoảng thời gian trước đây hốc mắt ông lại đỏ lên,giọng nói cũng trở nên run rẩy:
"Sao...sao...cậu lại có tấm hình này."
"Trong một lần tìm hiểu về một người em tình cờ phát hiện ra.Đằng sau tấm hình còn có cả địa chỉ đó.Em nghĩ anh cũng nên đến thăm chị ấy.”
Giờ đây ánh mắt bi thương ấy đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là ánh mắt vui mừng rạng rỡ,niềm vui sướng tột cùng.Nó như hồi sinh lại một ông Thành hoàn toàn khác.Ông đứng phắt dậy vơ lấy chùm chìa khóa bên cạnh rồi chạy ra chiếc xe ô tô ngoài gara,ông vội đến nỗi bỏ mặc ông Vũ trong nhà tới câu cảm ơn cũng không kịp nói.
Nhìn thấy ông Thành như vậy Ông Vũ lại rơi vào trầm tư.Có lẽ điều ông có thể nói cũng chỉ có vậy.Làm sao ông dám nói với ông bạn già của mình rằng người vợ vợ mà ông ấy yêu nhất trên đời ,người mà ông ấy chỉ hận không thể gặp ngay bây giờ đã mất vì một căn bệnh hiểm nghèo ngay sau khi bà ấy rời khỏi ông chưa đầy hai năm.Như vậy là quá tàn nhẫn.Có lẽ vẫn nên để ông ấy mang tâm trạng đó mà đi tới gặp rồi thắp cho bà ấy nén nhang còn hơn là nói ra khiến ông ấy ngất đi vì tuyệt vọng,có khi lại không đủ sức mà đến gặp vợ mình lần cuối cũng nên.
***
Hôm nay sáng sớm thấy đại boss khi bước vào công ty tâm trạng rất vui vẻ,hơn nữa trên miệng ý cười lại không dứt lại còn cao hứng bỏ lới vàng ý ngọc đáp lại lời chào của nhân viên khiến toàn bộ trên dưới công ty “kinh hồn bạt vía” một phen xong lại tò mò không biết có chuyện gì mà khiến sếp lớn tươi như hoa vậy.Từ thắc mắc chuyện này đã trở thành chủ đề bán tán của toàn thể mọi người.Mãi cho tới khi Vân xuất hiện thì trong mắt họ không hẹn mà cùng một ánh mắt kiếu “thì ra là thế” khiến cho cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Chiếc nhẫn kim cương này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ nhưng độ lấp lánh của nó cộng thêm sự xuất hiện của nó trên ngón tay áp út của Vân cũng dư sức tạo nên sự chú ý.Mà công ty lại vừa hay chính là cái thông tấn xã di động siêu nhanh cho nên chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng tất cả nhân viên trên dưới công ty thậm chí ngay cả nhân viên vệ sinh cũng biết tin cô chính thức được đại boss tỏ tình…..Chả trách lúc sáng tâm trạng ai đó lại tốt như vậy.
“Hay là em tháo nó ra nhỉ? Kiểu này nếu đi thêm một vòng nữa chắc em bị người ta nhìn cho thủng lỉa chỉa toàn thân mất.” Vân vừa nói vừa cười đặt ly cà phê lên bàn Thiên Ân.
“Không được tháo.Người ta nhìn là việc người ta,nếu có bị xuyên thủng a sẽ vá lại cho.” Không ngờ cô dám nghĩ ra cả chuyện này ,nhẫn cầu hôn mà cứ thích là tháo được thì còn gọi gì là nhẫn cầu hôn.
“Em cũng chỉ là đùa chút cho anh vui thôi mà.”
“Trò đùa này của em cũng nhạt quá đi.”
Mặc dù tay vẫn tiếp tục lướt trên máy tính nhưng trong đầu Thiên Ân lại suy nghỉ xem rốt cuộc có nên trực tiếp cùng cô trao nhẫn trước mặt cha xứ trong thời gian ngắn nhất hay không.Chiếc nhẫn kia tuyệt đối không thể tháo bừa bãi được.Đột nhiên điện thoại của Vân kêu lên và khi nhìn vào điện thoại thấy tên mẹ mình cô giật mình.
“Mẹ…Dạo này mẹ có khỏe không?”
Vân nhanh nhảu nở nụ cười nịnh nọt vì hôm qua cô vừa nói chuyện với em trai cho nên biết dạo này nhà không có việc gì cho nên nếu trong giờ làm mà mẹ gọi điện cho cô thì đảm bảo 90% là nói về “tên giặc cỏ” đang ngồi bên cạnh cô.Lần trước ở bệnh viện coi như là cô lấy đá đập chân mình,tự làm tự chịu.Dạo gần đây vì biết cô đã chia tay bạn trai cho nên mẹ cô lại tiếp tục thuyết giảng và suy xét về việc làm sao “đem bán” cô ra ngoài thật nhanh.Thật sự rất đau đầu.
“Chuyện xem mắt,cô nghĩ tới đâu rồi.Trước kia không nói bây giờ không còn bạn trai thì cô phải nghe theo bà già này đi xem mắt chứ.”
“Xem mắt…..Chuyện này….chuyện này.” Vân liếc nhìn người bên cạnh.
Thiên Ân nhướn mày:”Xem mắt…nhanh như vậy sao?” Sau đó anh còn giơ tay lên cổ làm hành động cắt cổ đe dọa đối phương làm Vân đã rối còn rối hơn.Ai ngờ bên kia nhanh như vậy đã hiểu rõ tình hình bà lên tiếng:
“Chuyển máy cho mẹ ,mau lên.”
Không đợi Vân chuyển máy anh đã cầm điện thoại từ tay cô.Sau đó là cảnh tượng vô cùng vô cùng hiếm thấy.Đại boss công ty ngoan ngoãn nói chuyện cười đùa với mẹ vợ.Cứ một câu dạ lại một câu vâng khiến người ngồi bên cạnh mù mờ mà tự hỏi liệu cô là con gái bà hay Thiên Ân là con trai bà đây.Đúng là bất công.
Ngắt điện thoại,sắc mặt anh từ vui vẻ đổi sang thâm trầm nhìn cô nhưng lại không nói gì khiến cô càng thấy ớn lạnh.
“Muốn…muốn…muốn gì.Nói đi,không cần nhìn em như vậy…”
“Giải thích…xem mắt.” Thiên Ân phun ra bốn chữ cộng thêm khuôn mặt thâm trầm kia khiến ai đó nổi hết da gà nhưng chỉ là trong chốc lát còn sau đó cô lại nhào tới véo má anh cười rất khoa trương:
“Anh…đang…ghen….ha ha ha…..”
“Vớ vẩn.Anh mà phải ghen .Sao anh phải ghen với những người kém cỏi hơn mình.” Anh gạt tay cô ra khỏi mặt mình.
“Ây da….mặt đỏ lên rồi…”
“Thì thời tiết nóng nên thế thôi…”
“Giờ mới biết 26 độ là nóng nha.Trông anh dễ thương quá đi mất.” Một lần nữa Vân thò tay tính véo má anh nhưng tiếc là đã bị phản công,còn bị véo lại.
“Cho hỏi em là đang khen hay đang sỉ nhục anh.Nghĩ sao mà dùng hai từ đó mà hình dung người như anh.”
“Đau…Oái…Oái …Em sai…Là em sai.Anh bỏ tay ra được rồi chứ.”
Vân vùng vẫy thoát ra nhưng sức cô làm sao thắng được sức một tên con trai cơ bắp cơ chứ cho nên vẫn là nên thỏa thuận thì hơn.
“Biết sai là tốt.”
***
Đẩy cửa bước vào quán cà phê gần công ty tâm trạng Vân có chút rối bời,cô vốn là đang thắc mắc lí do của cuộc hẹn gặp ngày hôm nay.Đây là quán cà phê mà cô thường xuyên đến,thứ nhất là gần công ty còn thứ hai chính là bầu không khí rất hợp với sở thích của cô.Tuy thuộc tuýp người hơi nổi loạn và hoạt bát nhưng hiếm ai biết cô lại chết mê dòng nhạc chữ tình của Trịnh Công Sơn.Mỗi lần đến đây cô sẽ không kiềm lòng mà liếc nhìn một lượt những cảnh vật nơi đây,sau đó sẽ chọn một ly capuchino rồi thả mình chì đắm thưởng thức dòng nhạc Trịnh mà cô yêu thích.Nhưng hôm nay thì khác từ khi bước vào lòng cô nặng trĩu không thể tập trung thưởng thức như mọi khi mà chỉ sốt ruột ngẩn ngơ ngồi nhìn những viên đá tan dần trong ly capuchino mà mọi khi mình vẫn thích.Một lúc sau một người đàn ông trung niên bước tới:
“Chào cháu,cháu là Vân đúng không?Chắc cháu cũng biết bác là ai và lí do hôm nay ta hẹn cháu ra đây là gì.”
“Dạ. Cháu mời bác ngồi.”
Ông Vũ mỉm cười sau đó ngồi xuống đội diện cô.Giờ thì cô đã hiểu cái khí thế bức người kia của boss nhà cô là do đâu.Hai cha con họ quả nhiên giống như mẹ anh từng nói là “một khuôn đúc ra”,chỉ có điều người trước mặt cô bây giờ là người từng trải vì sự bình tĩnh trong ánh mắt nói lên tất cả.
“Cháu cảm thấy hai đứa có khả năng không?” Ông trực tiếp vào vấn đề không hề vòng vo.
“Nói thật cháu cũng không rõ.”
“Ta biết Thiên Ân nó yêu cháu nhưng cháu có yêu nó hay không và cháu có thể yêu nó mãi mãi hay không thì ta vẫn muốn hỏi.”
Vân nhìn thấy sự lạnh nhạt trong đáy mắt ông nhưng ẩn sau nó là cái gì cô không thể nào đoán ra được.Quả nhiên là thương nhân thành đạt, che dấu cảm xúc rất tốt.
“ Cháu cũng không biết bây giờ hay là sau này mình có yêu anh ấy hay không….Nhưng cháu chỉ biết rằng cháu cần một bờ vai một bờ vai có đủ sự tin tưởng và cảm giác an toàn,một bờ vai đã đang và sẽ làm cháu ấm áp,hạnh phúc chứ không phải bờ vai chỉ được tạo nên bằng vật chất và bờ vai mà cháu cần chính là anh ấy.Và thứ cháu đang có chỉ là sự ấm áp,sẻ chia và yêu thương mà khéo trùng hợp người vừa vặn có thể sở hữa nó lại là con trai bác. ”
Sau câu nói này ông Vũ bật cười: “Vậy cháu nghĩ sao về vấn đề khoảng cách giữa hai đứa.”
Câu nói này khiến Vân trầm tư trong suy nghĩ : “Rất gần và cũng rất xa.”Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mắt đầy kiên quyết nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.
“Không sao….cháu cứ nói tiếp.”
“Cháu thấy chỉ có một thứ mà cháu thấy rất rõ ràng mà ai nhìn vào cũng biết đó là gia thế.Điều này cháu hiểu rất rõ.Nhưng cháu cũng đâu thể quay lại hai bảy năm trước rồi chui vào bụng một phu nhân quyền quý để trở thành một cô tiểu thư danh giá.Không ai có thể quyết định cha mẹ.Nhưng cháu thấy hạnh phúc với gia đình hiện tại của chính mình và cháu cũng không muốn làm việc ngu ngốc là đòi được sinh lại.Ngoài chuyện đó ra cháu thấy hai chúng cháu giống nhau về mọi mặt.”
“Nếu là cháu ,cháu có cam tâm cho con trai mình lấy một cô vợ gia cảnh bình thường”.Ông nheo mắt nhìn cô gái trước mắt nhưng trong đầu lại rất tò mò muốn biết cô sẽ im lặng hay là đáp trả lại mình như thế nào.
“Cháu sẽ không đồng ý.”
“Không đồng ý.” Ông Vũ rất ngạc nhiên trước câu trả lời này.
“Vâng .Vì nếu cô gái ấy chỉ có một gia đình bình thường thì không đủ.Nhưng nếu cô ấy là con người đáng trân trọng thì …”
“Thì sao…”
Dưới ánh mắt chăm chú của người đối diện Vân bình tĩnh nói từng từ rất chậm rãi:
“Cháu sẽ gả con trai cháu cho cô ấy.Vì cô ấy xứng đáng có thêm một ông chồng tốt bên cạnh.Bởi vì tuy gia cảnh bình thường nhưng lại sống đúng nghĩa,sống không hổ thẹn với chính mình.”
“Bốp…bốp…bốp…”Tiếng vỗ tay vang lên khiến Vân giật mình,ngẩng đầu lên cô ngơ ngác nhìn gương mặt tươi cười của ông Vũ.
“Quả nhiên là độc đáo…Quả nhiên là mới lạ…Cô bé à…Cháu rất thú vị.Ta muốn xem cháu sẽ làm những gì.”Sau đó ông nở một nụ cười rất quái dị sau đó nghênh ngang rời đi bỏ lại vẻ mặt ngu ngơ của đối phương.
/41
|