CHƯƠNG 9
Chăn gối mỗi chỗ một nơi còn “thủ phạm” thì đang ôm nhau ngủ ngon lành trên giường như không có chuyện gì xảy ra . Thiên Ân bước lên đắp lại chăn vì sợ hai cô lạnh thì đột nhiên Thi Thi vùng dậy miệng còn không ngừng lẩm bẩm làm anh giật mình .Rồi cô vồ lấy anh sau đó còn chỉ thẳng mặt anh mà mắng:
“ Là anh ,anh chính là cái tên tổng giám đốc biến thái xấu xa.Anh hại anh yêu của tôi khổ sở bấy lâu nay.Anh là tên khốn .Đàn ông các anh là lũ chả ra gì.Lũ xấu xa…”
Vừa nói cô vừa chỉ vào Vân .Nói xong còn loạng choạng sít ngã cũng may có Nhật Nam ở đó nếu không thì hôm nay cô đã được thử độ cứng của nền nhà rồi.
Tự dưng đang yên đang lành lại bị mắng .Mà điều khiến anh khó chịu chính là hai chữ “anh yêu” từ miệng cô phát ra.Nó khiến anh muốn đánh cho cô gái trước mắt một trận nhưng tiếc là anh không thể mà chỉ biết gầm lên với cậu bạn:
“Cậu có quản được người của cậu không vậy? Có quản được vợ mình hay không hả? Nếu không quản được thì nói để tôi còn biết đường mà xử lí cô ta”.
Nhật Nam chỉ biết lắc đầu cố dìu vợ sắp cưới lên giường. Thực ra anh cũng đang rất khó chịu chả qua chỉ là anh không bộc lộ ra ngoài mà thôi .
Đang lờ mờ trong cơn say cô nghe có người mắng chị em tốt của mình Vân ngồi dậy rồi như tên bắn cô tiến về phía hắn ta quát lớn:
“Anh là ai…Sao anh dám mắng em yêu của tôi hả? Hả? Anh là cái thá gì chứ? Ợ…Vừa nói cô vừa ấn tay đẩy vào ngực anh.
“Vân, em say rồi.Đừng phá nữa?”Anh dám chắc nếu cô không say anh sẽ mắng cho cô một trận nên thân.
“Tôi không say.Anh là ai mới được chứ?Có trả lời không thì bảo?" Cô loạng choạng túm lấy anh.
“Anh là ai không quan trọng .Quan trọng là em làm ơn đừng có gây chuyện nữa hiểu chưa?”
“Sao lại không quan trọng? Rất ..rất .. ợ…quan trọng là đằng khác.Anh có trả lời tôi không thì bảo?”
“Thôi được anh thua em.Anh là Thiên Ân.Hoàng Thiên Ân được chưa?”
“À…Thì ra là anh.Sao anh dám mắng Thi Thi của tôi chứ. Anh tưởng vì tôi có chút thích anh mà giám bắt nạt em yêu của tôi à.Còn lâu nhá.Mấy tên nhà giàu cần địa vị có địa vị.Cần nhan sắc có nhan sắc.Cần tiền có tiền, thuộc dạng cực phẩm như mấy người ý mà toàn thu hút kẻ thứ ba thôi.Yêu những kẻ như vậy chả có sự an toàn.Tôi không muốn mạo hiểm vì kẻ xấu xa đáng ghét như anh đâu anh hiểu không hả? Tôi có Thi Thi làm bạn là đủ rồi.Tôi nói cho anh biết anh không được mắng cô ấy....anh mà còn làm thế là tôi sẽ không….không tha cho anh đâu. Nghe chưa?”
Vân lúc này có lẽ so với hổ báo cô còn hung dữ hơn.Quả nhiên phụ nữ là nước nhưng khi tức giận thì còn kinh khủng hơn cả song thần.Sức công phá,hủy diệt thật đáng sợ.
Thật không thể tin được cô có tình cảm với anh.Nhưng giờ anh không biết nên vui hay nên buồn vì cô nói cô không muốn mạo hiểm.Chả lẽ anh không đáng tin vậy sao.
“Mặc kệ lũ đàn ông xấu xa đó đi chúng ta đi ngủ…Không bằng em cứ bỏ quách cái tên …tên…tên gì ý nhỉ?..... À cái tên Nhật Nam đi .Hai anh em mình yêu nhau ,lấy nhau cho rồi.Nào ta đi ngủ thôi chúng ta là quân tử không chấp nhặt với bọn họ làm gì.”
Dứt câu cả hai cùng lăn ra ngủ như chưa hề có chuyện gì xảy ra mặc kệ vẻ mặt tối sầm của hai tên con trai trong phòng và cái bộ dạng nhịn cười tới nội thương của thằng bạn thân đang đứng ở cửa .Với Khang thì chuyện này vô cùng bình thường nhưng có lẽ với hai người còn lại thì đây quả là một cú đả kích quá lớn.Đầu họ thật sự có khả năng sắp “bốc khói” vì tức giận.Cố nhịn cười anh nói:
-‘Giờ thì hai người yên tâm chưa tôi không có làm gì họ cả.Ngược lại tôi còn bị họ nôn đầy ra quần áo cho nên mới phải cởi trần thế này đây.Giờ thì anh có thể mang Thi Thi đi được rồi.Còn Vân thì tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cô ấy."
Anh chỉ tay về phía Thi Thi.Mặc dù nhìn biểu hiện của Thiên Ân anh đoán chắc anh ta có quan hệ gì đó với Vân nhưng anh cũng không biết rõ về con người anh ta cho nên anh quyết định ở lại chăm sóc Vân thì hơn.
“Không được.Anh không được ở lại.Cảm ơn anh vì đã trông coi hai người bọn họ trong khi chúng tôi chưa tới nhưng bây giờ anh có thể về .Còn Vân tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cô ấy.” Thiên Ân nói trong giọng mang tính chống đối .
”Tại sao lại không được ?Dù gì đây cũng không phải lần đầu .Tôi là bạn thân cô ấy tôi không bỏ mặc mà giao cô ấy cho người ngoài được.”Khang trả lời trên mặt tràn đầy sự cương quyết.
“Hai người cứ từ từ mà giải quyết tôi phải mang cô ấy về đã.” Vừa nói Nhật Nam vừa bế Thi Thi đi ra cửa trong khi hai người còn lại vẫn đang đọ mắt.
“Tôi nói không được là không được.Anh có hiểu không hả?”Thiên Ân quát lên khiến đối phương giật mình :
“Tôi đã nói rồi tôi sẽ ở lại.Anh là ai mà có quyền cấm tôi.Anh dựa vào đâu chứ”.Khang cũng quát lên với anh
“Tôi là ai à!Tôi…tôi chính là…là….là…là bạn trai của cô ấy.Giờ thì tôi có quyền rồi chứ.”
Mặt anh tràn đầy vẻ khiêu khích anh không thể thua tên con trai trước mặt được thế nhưng chưa đắc thắng được bao lâu thì anh đã bị Khương cho một gáo nước lạnh:
“Tôi không tin.Tôi chưa từng nghe Vân nói là có bạn trai.Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh cũng chỉ là cấp trên của cô ấy hồi nãy cô ấy còn không ngừng mắng anh thì phải”.Câu nói này khiến cho Thiên Ân nhất thời cứng họng và trở nên đuối lí.
“Thôi được tôi thừa nhận là tôi đang theo đuổi cô ấy. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng không thể giao cô ấy cho anh được.Tôi sẽ chăm sóc cô ấy,giờ thì anh có thể về được rồi .”
Giọng của Thiên Ân bây giờ đã không còn dừng lại ở mức thương lượng nữa mà đã trở thành ra lệnh rồi thế nhưng người nào đó cũng đâu có dễ gì mà thỏa thuận được:
“Cho dù thế nào tôi cũng sẽ ờ lại.Còn anh muốn về hay ở lại thì tôi không quan tâm.” Nói xong Khang từ từ tiến về phía phòng bếp để mặc cho Thiên Âm ôm một bụng tức mà không làm gì được đành phải đi vào phòng xem cái” người không yên phận kia” bây giờ rốt cuộc như thế nào rồi.
Tiếng lục đục từ bếp phát ra cộng với tiếng đấu khẩu của ai đó khiến Vân tỉnh giấc.Lấy tay mò chiếc đồng hồ ở đầu giường xem bây giờ là mấy giờ cô mới tá hỏa bây giờ đã là 9h sáng cô muộn làm mất tiêu rồi.
Đang đinh bò xuống giường cô mới chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật cô được nghỉ.Sau khi thở phào nhẹ nhõm cô mới thấy đau đầu.Day thái dương chắc tại hôm qua đi họp lớp cô vui quá nên uống hơi nhiều nên thành ra bây giờ cái đầu nó mới đau như búa bổ thế này đây.Đúng là cái miệng làm khổ cái thân.
Mà tiếng lục đục trong nhà bếp là sao nhỉ? Tại sao lại có tiếng nói nhau trong nhà cô? Mấy câu hỏi cứ lượn lờ trong đầu và nó thúc đẩy Vân bò dậy tìm câu trả lời bởi lẽ mấy lần trước nếu như cô say thì Khang sẽ đưa hai cô về .Và lúc cô thức dậy thì sẽ có sẵn bát cháo nóng hổi cho hai cô cùng ăn kèm theo mẩu giấy có lời nhắn mang tình trách móc của anh để lại kiểu như đã nói mà không nghe uống cho cố vào…vân vân và vân vân .Nhưng câu cuối cùng lúc nào cũng là “cố ăn chút gì cho khỏe nhé”.
Đúng rồi Thi Thi của cô đâu,sao không thấy đâu.Lần nào cũng là cô tỉnh dậy trước cơ mà.Bước ra phòng khách thấy Khang cô có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng thản nhiên ngồi xuống xô pha uống luôn ly nước của anh xong cò thản nhiên nói:
“Sao vậy. Hôm nay không giống thói quen của cậu nha! Mọi khi lúc mình với cô ấy dậy thì cậu đã đi rồi cơ mà.Thế em yêu của tớ đâu rồi?”
“Tối hôm qua Nhật Nam đã tới và đưa cô ấy về rồi.Mà này nhờ hai cậu mà hôm qua mình được xem kịch rất chi là vui vẻ nha.Thật sự là rất đặc sắc ”Khang vừa cười vừa nói rất chi là vui vẻ.
"Là sao.Mình nhớ hình như hôm qua đi liên hoan xong là chúng ta về nhà mà có đi xem kịch sao?Tại sao mình không nhớ ta!”Vân thắc mắc trong khi tay vẫn còn đang day day thái dương.
“Mình e là cái cậu không nhớ còn nhiều lắm .Nếu không thì mình nghĩ cậu sẽ không bình tĩnh mà ngồi đây đâu.ha..ha..ha..”Chỉ cần nghĩ tới chuyện hôm qua là anh thật sự muốn bò ra mà cười.
“Choang” cả hai người nhìn nhau: “Hình như mình vừa nghe thấy tiếng đồ rơi vỡ thì phải?’”
Khang mặt tỉnh bơ trả lời “Đúng vậy,mình cũng nghe thấy,có gì lạ đâu”. Đột nhiên mặt Vân tái mét:
“Nếu mình nhớ không nhầm trong nhà có hai chúng ta .Mà mình và cậu ngồi đây vậy tiếng động hồi nãy trong bếp là của ai? Không lẽ nhà mình có ma.AAAAAAAAAAAA”.
Nói xong Vân nhẩy chồm lên, đúng lúc đó Thiên Ân từ trong bếp đi ra nhìn thấy cô trong tư thế này anh không thể nhịn cười được:
“Em làm ơn tỉnh táo dùm đi.Lấy đâu ra ma ở đây.Rốt cuộc là em đã tỉnh rượu chưa vậy? Thôi lại đây ngồi ăn cháo đi!!”.
Nghe thấy giọng nói phát ra sau lưng cô giật mình quay lại, sau khi nhìn rõ khuôn mặt anh cô lại còn hét lên to hơn:
“Aaaaaaaaaaaa…….Khang ơi cậu véo mình một cái đi.Mình đang mơ phải không.Nhất định là mình còn chưa tỉnh phải không ?Sao ..Sao anh ta lại có mặt trong nhà mình…còn nấu cháo cho mình ăn….Nhất định uống nhiều quá nên sinh ảo giác rồi”.
Lúc này Khang đã không nhịn nổi cười nữa.Anh chỉ biết ôm bụng cười bỏ mặc vẻ mặt mờ mịt khó tin của cô bạn.Thiên Ân thì chỉ biết lắc đầu ,bước tới cốc một cái vào đầu cô:
“Đây là thật không phải mơ.Anh nói cho em biết lần sau không biết uống thì đừng có uống nhiều như thế.Uống say ra đấy rồi còn gây chuyện. Đây là lần đầu và cũng là lần cuối.Nếu có lần sau thì đừng trách anh nghe chưa.”
“Ai da.Anh làm gì mà mạnh tay quá vậy .Đánh vậy ảnh hưởng tới chất xám người ta biết không hả? Anh làm gì mà quản em ghê vậy.Em cứ uống say đó.Nếu say đã có Thi Thi với Khang lo không tới phiên anh quản.Không phải em vẫn bình an vô sự sao.Có sảy ra chuyện gì đâu?Xí!!!!!!” Vân chun mũi làm mặt xấu với anh.
“Em còn giám nói là không xảy ra chuyện gì sao?Em là không nhớ hay là giả vờ không nhớ vậy hả? Mà anh cứ thích quản em đấy em làm gì được anh”.
Hai người cứ anh một câu tôi một câu mãi. Khang đứng ngoài xét thấy tình huống không được ổn cho nên đành phải cố nhịn cười mà đứng ra hòa giải. Sau một hồi cố gắng thì cuối cùng họ cũng im lặng chịu ngồi xuống ăn cháo.Lúc ăn xong Vân lên tiếng:
“Thôi tôi cũng tỉnh rồi dù sao cũng cảm ơn anh đã lo cho tôi.Giờ thì chúng ta có thể nhà ai nấy về rồi phải không?”
Nói là cảm ơn nhưng trên mặt cô chả có chút thành ý nào thậm chí còn là vẻ mặt đuổi khách không thương tiếc là đằng khác.
“Thế còn anh ta.”Thiên Ân chỉ tay vào người bên cạnh”.
“Đương nhiên là ở lại rồi.Dù sao anh cậu ấy cũng không có việc gì mà.”Vân đáp gọn lỏn.
“Không được anh và anh ta nếu ở thì cùng ở mà về thì cùng về.Em đừng mơ mà đuổi mỗi mình anh.” Vẻ mặt anh bây giờ tràn đầy khiêu khích rồi chứ không dừng ở mức thương lượng nữa rồi.
“Em nào dám đuổi.Chỉ là.....em mời anh đi thôi mà.Anh là tổng giám đốc còn nhiều việc phải giải quyết chi bằng anh cứ về trước lát em gọi Thi Thi qua rồi ba tụi em ngồi ôn lại chuyện cũ không phải là hợp lí sao?”
Vân nhìn anh với vẻ mặt vô tội thế nhưng sau khi hai từ Thi Thi được thốt ra thì thực sự là anh không nhịn nổi nữa .Chỉ cần nghĩ tới chuyện tối hôm qua là anh đã rùng mình rồi.
“Thế thì lại càng không được.Tuyệt đối không được.Anh không thể để chuyện hôm qua xảy ra thêm một lần nào nữa.Em hiểu không?”
Anh bất ngờ quát lên khiến cô giật mình chả hiểu sao anh ta lại phản ứng mạnh như vậy.Mà như hôm qua thì có chuyện gì xảy ra đâu mà anh ta ghê vậy. Đột nhiên những hình ảnh ngày hôm qua như một thước phim quay chậm từ từ được tua lại trong đầu cô khiến cô nhất thời hoảng sợ lấy tay che miệng thầm nghĩ không lẽ nhưng chuyện đó là thật.
"Sao.Em nhớ ra chuyện gì sao.Đã nhớ ra hôm qua em đã làm nên chuyện tốt đẹp gì chưa.?”Thiên Ân hắng giọng.
"Chuyện gì là chuyện gì.Có chuyện gì xảy ra đâu.Mỗi lần say là khi tỉnh lại em có nhớ gì đâu!Phải không Khang?” Vừa nói cô vừa nháy mắt ra hiệu với thằng bạn đứng bên cạnh.Hiểu ý anh cũng gật đầu nói theo:
” Đúng vậy cô ấy chả nhớ gì đâu.Việc hôm qua anh thấy tôi đã thấy nhiều lần rồi nhưng sau khi tỉnh cô ấy chả nhớ gì”.
Người thông minh là phải biết giả NGU trong một số trường hợp vậy nên khi đã có đồng minh vững chắc cô tiếp tục giả ngu:
“Rốt cuộc hôm qua đã xả ra chuyện gì vậy.Có chuyện gì vui mà em bỏ lỡ sao.Kể em nghe đi mà…”
Bây giờ Khang đã nhịn cười tới mức nội thương rồi còn Thiên Ân thì đang phải ôm một bụng tức tối:
“Em…em…Thôi lần này bỏ qua.Lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa nghe chưa?”Anh đúng là hết cách với cô gái này rồi.
“Tóm lại anh ta về thì anh về .Anh ta ở lại anh cũng ở lại.Anh không an tâm khi anh ta ở cùng em”
"Có gì mà không an tâm chứ.Tụi em là bạn thân cả chục năm nay rồi anh lo cái gì.Hơn nữa tí nữa Thi Thi cũng tới mà. ”Cô vặn lại anh.
“Tóm lại không an tâm là không an tâm.Dù gì anh ta cũng là đàn ông anh có thể không lo sao.Nếu có Thi Thi nữa thì anh càng không quan tâm.Chuyện hôm qua còn chưa đủ sao”.
Hai người cứ mỗi người một câu không khí càng ngày càng căng thẳng và cuối cùng Khương đành phải kết thúc cục diện này:
“Thôi, hôm nay mình có hẹn rồi mình về trước nhé.Còn Thi Thi thì mình nghĩ chắc giờ cô ấy còn chưa tỉnh đâu hơn nữa có lẽ không thể đủ sức mà tụ tập nữa đâu. Thôi để khi khác đi Vân à.”
Nói xong anh thức thời đứng dậy ra về vừa ra đến cứa thì có một người nữa cũng bị chủ nhân căn nhà này tống ra kèm theo đó là câu nói rất không khách sáo :
“Giờ thì cậu ấy về rồi anh cũng không còn lí do gì mà viện cớ ở lại nữa.Rất vui nếu không gặp lại anh.Mời anh ra khỏi nhà em ngay.”
Đóng cửa bỏ mặc hai người đàn ông ngoài cửa cô vào phòng nằm phịch xuống giường nghĩ lại những hành vi tối hôm qua của mình mà tự cảm thấy mất mặt. Nếu không đuổi Thiên Ân về chắc cô sẽ tìm cái lỗ mà chui xuống mất.
Chăn gối mỗi chỗ một nơi còn “thủ phạm” thì đang ôm nhau ngủ ngon lành trên giường như không có chuyện gì xảy ra . Thiên Ân bước lên đắp lại chăn vì sợ hai cô lạnh thì đột nhiên Thi Thi vùng dậy miệng còn không ngừng lẩm bẩm làm anh giật mình .Rồi cô vồ lấy anh sau đó còn chỉ thẳng mặt anh mà mắng:
“ Là anh ,anh chính là cái tên tổng giám đốc biến thái xấu xa.Anh hại anh yêu của tôi khổ sở bấy lâu nay.Anh là tên khốn .Đàn ông các anh là lũ chả ra gì.Lũ xấu xa…”
Vừa nói cô vừa chỉ vào Vân .Nói xong còn loạng choạng sít ngã cũng may có Nhật Nam ở đó nếu không thì hôm nay cô đã được thử độ cứng của nền nhà rồi.
Tự dưng đang yên đang lành lại bị mắng .Mà điều khiến anh khó chịu chính là hai chữ “anh yêu” từ miệng cô phát ra.Nó khiến anh muốn đánh cho cô gái trước mắt một trận nhưng tiếc là anh không thể mà chỉ biết gầm lên với cậu bạn:
“Cậu có quản được người của cậu không vậy? Có quản được vợ mình hay không hả? Nếu không quản được thì nói để tôi còn biết đường mà xử lí cô ta”.
Nhật Nam chỉ biết lắc đầu cố dìu vợ sắp cưới lên giường. Thực ra anh cũng đang rất khó chịu chả qua chỉ là anh không bộc lộ ra ngoài mà thôi .
Đang lờ mờ trong cơn say cô nghe có người mắng chị em tốt của mình Vân ngồi dậy rồi như tên bắn cô tiến về phía hắn ta quát lớn:
“Anh là ai…Sao anh dám mắng em yêu của tôi hả? Hả? Anh là cái thá gì chứ? Ợ…Vừa nói cô vừa ấn tay đẩy vào ngực anh.
“Vân, em say rồi.Đừng phá nữa?”Anh dám chắc nếu cô không say anh sẽ mắng cho cô một trận nên thân.
“Tôi không say.Anh là ai mới được chứ?Có trả lời không thì bảo?" Cô loạng choạng túm lấy anh.
“Anh là ai không quan trọng .Quan trọng là em làm ơn đừng có gây chuyện nữa hiểu chưa?”
“Sao lại không quan trọng? Rất ..rất .. ợ…quan trọng là đằng khác.Anh có trả lời tôi không thì bảo?”
“Thôi được anh thua em.Anh là Thiên Ân.Hoàng Thiên Ân được chưa?”
“À…Thì ra là anh.Sao anh dám mắng Thi Thi của tôi chứ. Anh tưởng vì tôi có chút thích anh mà giám bắt nạt em yêu của tôi à.Còn lâu nhá.Mấy tên nhà giàu cần địa vị có địa vị.Cần nhan sắc có nhan sắc.Cần tiền có tiền, thuộc dạng cực phẩm như mấy người ý mà toàn thu hút kẻ thứ ba thôi.Yêu những kẻ như vậy chả có sự an toàn.Tôi không muốn mạo hiểm vì kẻ xấu xa đáng ghét như anh đâu anh hiểu không hả? Tôi có Thi Thi làm bạn là đủ rồi.Tôi nói cho anh biết anh không được mắng cô ấy....anh mà còn làm thế là tôi sẽ không….không tha cho anh đâu. Nghe chưa?”
Vân lúc này có lẽ so với hổ báo cô còn hung dữ hơn.Quả nhiên phụ nữ là nước nhưng khi tức giận thì còn kinh khủng hơn cả song thần.Sức công phá,hủy diệt thật đáng sợ.
Thật không thể tin được cô có tình cảm với anh.Nhưng giờ anh không biết nên vui hay nên buồn vì cô nói cô không muốn mạo hiểm.Chả lẽ anh không đáng tin vậy sao.
“Mặc kệ lũ đàn ông xấu xa đó đi chúng ta đi ngủ…Không bằng em cứ bỏ quách cái tên …tên…tên gì ý nhỉ?..... À cái tên Nhật Nam đi .Hai anh em mình yêu nhau ,lấy nhau cho rồi.Nào ta đi ngủ thôi chúng ta là quân tử không chấp nhặt với bọn họ làm gì.”
Dứt câu cả hai cùng lăn ra ngủ như chưa hề có chuyện gì xảy ra mặc kệ vẻ mặt tối sầm của hai tên con trai trong phòng và cái bộ dạng nhịn cười tới nội thương của thằng bạn thân đang đứng ở cửa .Với Khang thì chuyện này vô cùng bình thường nhưng có lẽ với hai người còn lại thì đây quả là một cú đả kích quá lớn.Đầu họ thật sự có khả năng sắp “bốc khói” vì tức giận.Cố nhịn cười anh nói:
-‘Giờ thì hai người yên tâm chưa tôi không có làm gì họ cả.Ngược lại tôi còn bị họ nôn đầy ra quần áo cho nên mới phải cởi trần thế này đây.Giờ thì anh có thể mang Thi Thi đi được rồi.Còn Vân thì tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cô ấy."
Anh chỉ tay về phía Thi Thi.Mặc dù nhìn biểu hiện của Thiên Ân anh đoán chắc anh ta có quan hệ gì đó với Vân nhưng anh cũng không biết rõ về con người anh ta cho nên anh quyết định ở lại chăm sóc Vân thì hơn.
“Không được.Anh không được ở lại.Cảm ơn anh vì đã trông coi hai người bọn họ trong khi chúng tôi chưa tới nhưng bây giờ anh có thể về .Còn Vân tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cô ấy.” Thiên Ân nói trong giọng mang tính chống đối .
”Tại sao lại không được ?Dù gì đây cũng không phải lần đầu .Tôi là bạn thân cô ấy tôi không bỏ mặc mà giao cô ấy cho người ngoài được.”Khang trả lời trên mặt tràn đầy sự cương quyết.
“Hai người cứ từ từ mà giải quyết tôi phải mang cô ấy về đã.” Vừa nói Nhật Nam vừa bế Thi Thi đi ra cửa trong khi hai người còn lại vẫn đang đọ mắt.
“Tôi nói không được là không được.Anh có hiểu không hả?”Thiên Ân quát lên khiến đối phương giật mình :
“Tôi đã nói rồi tôi sẽ ở lại.Anh là ai mà có quyền cấm tôi.Anh dựa vào đâu chứ”.Khang cũng quát lên với anh
“Tôi là ai à!Tôi…tôi chính là…là….là…là bạn trai của cô ấy.Giờ thì tôi có quyền rồi chứ.”
Mặt anh tràn đầy vẻ khiêu khích anh không thể thua tên con trai trước mặt được thế nhưng chưa đắc thắng được bao lâu thì anh đã bị Khương cho một gáo nước lạnh:
“Tôi không tin.Tôi chưa từng nghe Vân nói là có bạn trai.Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh cũng chỉ là cấp trên của cô ấy hồi nãy cô ấy còn không ngừng mắng anh thì phải”.Câu nói này khiến cho Thiên Ân nhất thời cứng họng và trở nên đuối lí.
“Thôi được tôi thừa nhận là tôi đang theo đuổi cô ấy. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng không thể giao cô ấy cho anh được.Tôi sẽ chăm sóc cô ấy,giờ thì anh có thể về được rồi .”
Giọng của Thiên Ân bây giờ đã không còn dừng lại ở mức thương lượng nữa mà đã trở thành ra lệnh rồi thế nhưng người nào đó cũng đâu có dễ gì mà thỏa thuận được:
“Cho dù thế nào tôi cũng sẽ ờ lại.Còn anh muốn về hay ở lại thì tôi không quan tâm.” Nói xong Khang từ từ tiến về phía phòng bếp để mặc cho Thiên Âm ôm một bụng tức mà không làm gì được đành phải đi vào phòng xem cái” người không yên phận kia” bây giờ rốt cuộc như thế nào rồi.
Tiếng lục đục từ bếp phát ra cộng với tiếng đấu khẩu của ai đó khiến Vân tỉnh giấc.Lấy tay mò chiếc đồng hồ ở đầu giường xem bây giờ là mấy giờ cô mới tá hỏa bây giờ đã là 9h sáng cô muộn làm mất tiêu rồi.
Đang đinh bò xuống giường cô mới chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật cô được nghỉ.Sau khi thở phào nhẹ nhõm cô mới thấy đau đầu.Day thái dương chắc tại hôm qua đi họp lớp cô vui quá nên uống hơi nhiều nên thành ra bây giờ cái đầu nó mới đau như búa bổ thế này đây.Đúng là cái miệng làm khổ cái thân.
Mà tiếng lục đục trong nhà bếp là sao nhỉ? Tại sao lại có tiếng nói nhau trong nhà cô? Mấy câu hỏi cứ lượn lờ trong đầu và nó thúc đẩy Vân bò dậy tìm câu trả lời bởi lẽ mấy lần trước nếu như cô say thì Khang sẽ đưa hai cô về .Và lúc cô thức dậy thì sẽ có sẵn bát cháo nóng hổi cho hai cô cùng ăn kèm theo mẩu giấy có lời nhắn mang tình trách móc của anh để lại kiểu như đã nói mà không nghe uống cho cố vào…vân vân và vân vân .Nhưng câu cuối cùng lúc nào cũng là “cố ăn chút gì cho khỏe nhé”.
Đúng rồi Thi Thi của cô đâu,sao không thấy đâu.Lần nào cũng là cô tỉnh dậy trước cơ mà.Bước ra phòng khách thấy Khang cô có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng thản nhiên ngồi xuống xô pha uống luôn ly nước của anh xong cò thản nhiên nói:
“Sao vậy. Hôm nay không giống thói quen của cậu nha! Mọi khi lúc mình với cô ấy dậy thì cậu đã đi rồi cơ mà.Thế em yêu của tớ đâu rồi?”
“Tối hôm qua Nhật Nam đã tới và đưa cô ấy về rồi.Mà này nhờ hai cậu mà hôm qua mình được xem kịch rất chi là vui vẻ nha.Thật sự là rất đặc sắc ”Khang vừa cười vừa nói rất chi là vui vẻ.
"Là sao.Mình nhớ hình như hôm qua đi liên hoan xong là chúng ta về nhà mà có đi xem kịch sao?Tại sao mình không nhớ ta!”Vân thắc mắc trong khi tay vẫn còn đang day day thái dương.
“Mình e là cái cậu không nhớ còn nhiều lắm .Nếu không thì mình nghĩ cậu sẽ không bình tĩnh mà ngồi đây đâu.ha..ha..ha..”Chỉ cần nghĩ tới chuyện hôm qua là anh thật sự muốn bò ra mà cười.
“Choang” cả hai người nhìn nhau: “Hình như mình vừa nghe thấy tiếng đồ rơi vỡ thì phải?’”
Khang mặt tỉnh bơ trả lời “Đúng vậy,mình cũng nghe thấy,có gì lạ đâu”. Đột nhiên mặt Vân tái mét:
“Nếu mình nhớ không nhầm trong nhà có hai chúng ta .Mà mình và cậu ngồi đây vậy tiếng động hồi nãy trong bếp là của ai? Không lẽ nhà mình có ma.AAAAAAAAAAAA”.
Nói xong Vân nhẩy chồm lên, đúng lúc đó Thiên Ân từ trong bếp đi ra nhìn thấy cô trong tư thế này anh không thể nhịn cười được:
“Em làm ơn tỉnh táo dùm đi.Lấy đâu ra ma ở đây.Rốt cuộc là em đã tỉnh rượu chưa vậy? Thôi lại đây ngồi ăn cháo đi!!”.
Nghe thấy giọng nói phát ra sau lưng cô giật mình quay lại, sau khi nhìn rõ khuôn mặt anh cô lại còn hét lên to hơn:
“Aaaaaaaaaaaa…….Khang ơi cậu véo mình một cái đi.Mình đang mơ phải không.Nhất định là mình còn chưa tỉnh phải không ?Sao ..Sao anh ta lại có mặt trong nhà mình…còn nấu cháo cho mình ăn….Nhất định uống nhiều quá nên sinh ảo giác rồi”.
Lúc này Khang đã không nhịn nổi cười nữa.Anh chỉ biết ôm bụng cười bỏ mặc vẻ mặt mờ mịt khó tin của cô bạn.Thiên Ân thì chỉ biết lắc đầu ,bước tới cốc một cái vào đầu cô:
“Đây là thật không phải mơ.Anh nói cho em biết lần sau không biết uống thì đừng có uống nhiều như thế.Uống say ra đấy rồi còn gây chuyện. Đây là lần đầu và cũng là lần cuối.Nếu có lần sau thì đừng trách anh nghe chưa.”
“Ai da.Anh làm gì mà mạnh tay quá vậy .Đánh vậy ảnh hưởng tới chất xám người ta biết không hả? Anh làm gì mà quản em ghê vậy.Em cứ uống say đó.Nếu say đã có Thi Thi với Khang lo không tới phiên anh quản.Không phải em vẫn bình an vô sự sao.Có sảy ra chuyện gì đâu?Xí!!!!!!” Vân chun mũi làm mặt xấu với anh.
“Em còn giám nói là không xảy ra chuyện gì sao?Em là không nhớ hay là giả vờ không nhớ vậy hả? Mà anh cứ thích quản em đấy em làm gì được anh”.
Hai người cứ anh một câu tôi một câu mãi. Khang đứng ngoài xét thấy tình huống không được ổn cho nên đành phải cố nhịn cười mà đứng ra hòa giải. Sau một hồi cố gắng thì cuối cùng họ cũng im lặng chịu ngồi xuống ăn cháo.Lúc ăn xong Vân lên tiếng:
“Thôi tôi cũng tỉnh rồi dù sao cũng cảm ơn anh đã lo cho tôi.Giờ thì chúng ta có thể nhà ai nấy về rồi phải không?”
Nói là cảm ơn nhưng trên mặt cô chả có chút thành ý nào thậm chí còn là vẻ mặt đuổi khách không thương tiếc là đằng khác.
“Thế còn anh ta.”Thiên Ân chỉ tay vào người bên cạnh”.
“Đương nhiên là ở lại rồi.Dù sao anh cậu ấy cũng không có việc gì mà.”Vân đáp gọn lỏn.
“Không được anh và anh ta nếu ở thì cùng ở mà về thì cùng về.Em đừng mơ mà đuổi mỗi mình anh.” Vẻ mặt anh bây giờ tràn đầy khiêu khích rồi chứ không dừng ở mức thương lượng nữa rồi.
“Em nào dám đuổi.Chỉ là.....em mời anh đi thôi mà.Anh là tổng giám đốc còn nhiều việc phải giải quyết chi bằng anh cứ về trước lát em gọi Thi Thi qua rồi ba tụi em ngồi ôn lại chuyện cũ không phải là hợp lí sao?”
Vân nhìn anh với vẻ mặt vô tội thế nhưng sau khi hai từ Thi Thi được thốt ra thì thực sự là anh không nhịn nổi nữa .Chỉ cần nghĩ tới chuyện tối hôm qua là anh đã rùng mình rồi.
“Thế thì lại càng không được.Tuyệt đối không được.Anh không thể để chuyện hôm qua xảy ra thêm một lần nào nữa.Em hiểu không?”
Anh bất ngờ quát lên khiến cô giật mình chả hiểu sao anh ta lại phản ứng mạnh như vậy.Mà như hôm qua thì có chuyện gì xảy ra đâu mà anh ta ghê vậy. Đột nhiên những hình ảnh ngày hôm qua như một thước phim quay chậm từ từ được tua lại trong đầu cô khiến cô nhất thời hoảng sợ lấy tay che miệng thầm nghĩ không lẽ nhưng chuyện đó là thật.
"Sao.Em nhớ ra chuyện gì sao.Đã nhớ ra hôm qua em đã làm nên chuyện tốt đẹp gì chưa.?”Thiên Ân hắng giọng.
"Chuyện gì là chuyện gì.Có chuyện gì xảy ra đâu.Mỗi lần say là khi tỉnh lại em có nhớ gì đâu!Phải không Khang?” Vừa nói cô vừa nháy mắt ra hiệu với thằng bạn đứng bên cạnh.Hiểu ý anh cũng gật đầu nói theo:
” Đúng vậy cô ấy chả nhớ gì đâu.Việc hôm qua anh thấy tôi đã thấy nhiều lần rồi nhưng sau khi tỉnh cô ấy chả nhớ gì”.
Người thông minh là phải biết giả NGU trong một số trường hợp vậy nên khi đã có đồng minh vững chắc cô tiếp tục giả ngu:
“Rốt cuộc hôm qua đã xả ra chuyện gì vậy.Có chuyện gì vui mà em bỏ lỡ sao.Kể em nghe đi mà…”
Bây giờ Khang đã nhịn cười tới mức nội thương rồi còn Thiên Ân thì đang phải ôm một bụng tức tối:
“Em…em…Thôi lần này bỏ qua.Lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa nghe chưa?”Anh đúng là hết cách với cô gái này rồi.
“Tóm lại anh ta về thì anh về .Anh ta ở lại anh cũng ở lại.Anh không an tâm khi anh ta ở cùng em”
"Có gì mà không an tâm chứ.Tụi em là bạn thân cả chục năm nay rồi anh lo cái gì.Hơn nữa tí nữa Thi Thi cũng tới mà. ”Cô vặn lại anh.
“Tóm lại không an tâm là không an tâm.Dù gì anh ta cũng là đàn ông anh có thể không lo sao.Nếu có Thi Thi nữa thì anh càng không quan tâm.Chuyện hôm qua còn chưa đủ sao”.
Hai người cứ mỗi người một câu không khí càng ngày càng căng thẳng và cuối cùng Khương đành phải kết thúc cục diện này:
“Thôi, hôm nay mình có hẹn rồi mình về trước nhé.Còn Thi Thi thì mình nghĩ chắc giờ cô ấy còn chưa tỉnh đâu hơn nữa có lẽ không thể đủ sức mà tụ tập nữa đâu. Thôi để khi khác đi Vân à.”
Nói xong anh thức thời đứng dậy ra về vừa ra đến cứa thì có một người nữa cũng bị chủ nhân căn nhà này tống ra kèm theo đó là câu nói rất không khách sáo :
“Giờ thì cậu ấy về rồi anh cũng không còn lí do gì mà viện cớ ở lại nữa.Rất vui nếu không gặp lại anh.Mời anh ra khỏi nhà em ngay.”
Đóng cửa bỏ mặc hai người đàn ông ngoài cửa cô vào phòng nằm phịch xuống giường nghĩ lại những hành vi tối hôm qua của mình mà tự cảm thấy mất mặt. Nếu không đuổi Thiên Ân về chắc cô sẽ tìm cái lỗ mà chui xuống mất.
/41
|