Cuối mùa hè năm 2013, tháng 10, còn 2 tháng nữa Hàn Tầm Chu sẽ tròn 18 tuổi.
Cô không còn buộc tóc đuôi ngựa nữa, thay vào đó là một mái tóc dài gợn sóng, đôi mắt to tròn, hai má phúng phính như trẻ con được bao bọc bởi những lọn tóc xoăn bồng bềnh, hệt như một nàng búp bê trong truyện cổ tích phương Tây.
Trong 3 năm qua, cô và Hạ Minh, Tạ Điệt, còn có Kỷ Du Chi vẫn học chung một trường cấp 3, trong kì thi tuyển sinh đại học lại cùng điền chung một trường, may mà trong năm lớp 12, học sinh Hàn ngày ngày thắp đèn học tập chăm chỉ, nên không bị tụt lại phía sau.
Kỷ Du Chi học tài chính, Hạ Minh học luật, đây đều là nằm trong dự liệu. Mặc dù Hàn Tầm Chu cũng không biết vì sao Hạ Minh có thể thuyết phục Hạ Tranh để anh theo học một chuyên ngành khác ngoài tài chính, cũng không biết vì sao anh lại chọn ngành này, nhưng thời điểm cô biết Hạ Minh muốn học luật, chỉ cảm thấy tất cả đều vừa vặn tốt.
Dù sao anh cũng đã thể hiện thiên phú ở phương diện này cực kì mạnh mẽ khi còn học cấp 3 — Anh gia nhập đội biện luận của trường năm lớp 10, về sau ở những cuộc thi hùng biện dành cho học sinh trung học, với tư cách là trưởng nhóm, Hạ Minh đã dẫn dắt đội của trường mình trở thành đội biện luận cấp trung học xuất sắc nhất toàn Bắc Kinh, thậm chí còn đánh bại một số đội trường Đại Học.
Còn Hàn Tầm Chu và Tạ Điệt cùng chọn chuyên ngành Kỹ thuật tự động hoá. Tạ Xuyên mặc kệ Tạ Điệt chọn chuyên ngành gì, nhưng hai vợ chồng Hàn gia thì không giống như vậy, họ nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ được con gái nhà mình lại chọn ngành cẩu thả như thế.
Nhưng Hàn Tầm Chu lại không nghĩ gì trong lòng cả — Cô chính là nhìn Tạ Điệt chọn cái gì, thì mình chọn cái đó. Thật ra đối với chuyện lên đại học này, cô rất hoang mang, chứ đừng nói đến việc chọn ngành học. Một tháng sau là đến tuổi trưởng thành nhưng cô vẫn chưa có chuyện gì muốn làm, sở dĩ cô cố gắng học như vậy, cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh bạn bè của mình.
Cùng anh, ở bên nhau.
Từ 14 tuổi đến 18 tuổi, sự rung động của một thiếu nữ được giấu thật sâu ở trong lòng, ngoại trừ Tạ Điệt, cô chưa từng nói tâm tư của mình với bất kì ai, bao gồm cả ba mẹ. Nhưng mà thỉnh thoảng Hàn Tầm Chu sẽ viết một bức thư tương lai cho Hạ Minh, ghi lại chuyện yêu thầm thời thiếu nữ của mình, từng chút từng chút một lên giấy.
Bốn năm qua đi, những bức thư đó đã trở thành một xấp thật dày, cô muốn đợi đến một ngày, nếu như hôn sự của bọn họ ván đã đóng thuyền, cô sẽ trao tận tay chúng cho anh.
Nhưng đối với cuộc hôn nhân này, Hàn Tầm Chu vẫn chưa thể chắc chắn. Sau vài tuần khó chịu năm 14 tuổi đó, mối quan hệ giữa cô và Hạ Minh đã trở lại như khi còn nhỏ, anh đối xử với cô rất tốt, cô cũng ỷ lại vào anh, nhưng thực chất mối quan hệ giữa hai người đã có một chút thay đổi.
Năm cấp 3, Hàn Tầm Chu không còn chạy đến nhà Hạ gia hằng ngày như trước nữa, cùng với Tạ Điệt, mối quan hệ giữa hai cô bạn thân ngày càng thoải mái hơn, Hàn Tầm Chu bắt đầu tìm Tạ Điệt, cùng nhau về nhà, dạo phố, mua sắm.
Đồng thời cô cũng dần dần trở nên dè dặt và nhút nhát không thể giải thích được, gặp mặt Hạ Minh trở thành một chuyện cực kì nghiêm túc, cô phải chọn quần áo và trang sức cẩn thận, không còn tuỳ ý như lúc nhỏ nữa.
—
Khai giảng một tháng, Hàn Tầm Chu tràn đầy phấn khởi tham quan tất cả câu lạc bộ trong trường, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng chọn câu lạc bộ có ít nữ sinh nhất, câu lạc bộ leo núi.
Sau một lần đi bộ và leo núi, toàn thân Hàn Tầm Chu bủn rủn, sống không còn gì luyến tiếc nằm trên sofa ở chung cư của Tạ Điệt.
Đáy mắt Tạ Điệt toàn là ý cười không thể kềm chế được, nhẹ nhàng đá đá bắp chân Hàn Tầm Chu, đưa cho cô mấy viên đá được bọc trong khăn: “Mắt cá chân đỡ chưa? Dùng mấy viên đá này trước đi, hay để tao xuống lầu mua cho mày…..à, rượu thuốc? Hay là Vân Nam Bạch Dược?”
Hàn Tầm Chu lắc đầu, xụi lơ như chó chết: “Không cần….Mày để tao nghỉ một lát, ôi câu lạc bộ leo núi không phải là nơi cho người ở mà, mày biết hôm qua tao đi bao nhiêu bước không? Bốn vạn bước! Hơn nữa còn là leo núi đó, tao leo đến một nửa thì chịu không nổi, nửa đường còn lại toàn nhờ đồng đội hỗ trợ”.
“Cũng mày một hai đòi đi, leo núi có gì vui. Nếu mày muốn kiên trì, đi tập gym cùng tao đi, rèn luyện thân thể lên, để không phải mất mặt trong đội leo núi”. Tạ Điệt nhàn rỗi lật xem tạp chí bên cạnh, nhướng mày nói, “Đúng rồi, cuối tuần có tuần lễ thời trang xuân hè ở New York, đi không, có thương hiệu thiết kế mới ra mắt trong năm nay, buổi trình diễn của bọn họ rất bắt mắt”.
“Không đi……Tháng này tao tiêu gần hết tiền tiêu vặt rồi. Điệt Điệt mày cũng quá hoang phí đó, cũng chỉ có Tạ Xuyên mới nuôi nổi mày, mày nói xem chờ mày kết hôn, chồng mày có nuôi nổi mày không?”
Bốn tuần lễ thời trang lớn, hai lần một năm, Tạ đại tiểu thư nếu không phải là trên đường đến Milan, thì là trở về từ Paris, sau đó bay đến New York.
Tạ Điệt liếc mắt: “Dựa vào chồng làm gì, sau này tao tự kiếm tiền nuôi mình không được à?”
“Lại đây, Điệt Điệt, để tao tính cho mày, mỗi năm mày mua túi, còn có áo khác và giày mẫu mới của Chanel mỗi mùa, thêm mấy bộ cao cấp của những thương hiệu khác……À gần đây mày còn nhắm tới mấy thương hiệu thiết kế mới nổi, túi xách giới hạn còn mắc hơn những thương hiệu lớn….” Hàn Tầm Chu đếm đếm đầu ngón tay, nghiêm túc tính toán, cuối cùng dùng 10 đầu ngón tay để so sánh một con số, “……Mày nói xem sau này ngoại trừ thừa kế gia sản công ty, mày làm gì mới có thể kiếm nhiều tiền như vậy?”
Tạ Điệt: “……”
Chị em plastic lại bắt đầu chửi tục với nhau, đột nhiên điện thoại của Hàn Tầm Chu vang lên. Học sinh Hàn mệt đến nỗi không muốn đứng dậy, cũng không nhớ một giây trước mình còn chửi tục ầm ĩ, lập tức làm nũng ra hiệu cho Tạ Điệt: “Ôi Điệt Điệt, giúp tao lấy điện thoại với, ở trên bàn ăn đấy”.
Tạ Điệt liếc cô một cái, nhưng vẫn đứng dậy lấy điện thoại cho cô, nhìn thoáng qua ID người gọi.
“Hạ Minh gọi”.
Vừa dứt lời, người bên kia vừa mới giả chết liền nhảy lên cao ba thước, sau đó kéo lê cái chân bị thương của mình như Zombie, hưng phấn di chuyển qua, hắng giọng một cái cầm điện thoại lên.
“Alo, anh trai Hạ~”
Tạ Điệt nghe giọng nói mềm mại lại ngọt ngào của cô, trợn tròn mắt, đúng là rất biết đóng kịch mà, vừa nãy gây với cô cứ như sư tử Hà Đông đang rống vậy, vừa nghe điện thoại của Hạ Minh là như người đẹp nũng nịu.
Chậc.
Chưa được mấy giây, mặt mũi tràn đầy ý xuân của học sinh Hàn biến hoá rõ rệt, tay vẫn còn run lúc cúp điện thoại, môi tái nhợt nói: “…..Điệt Điệt, Hạ Minh nói dì Kiều ngã từ trên giàn trồng hoa 2 mét xuống, hôn mê tại chỗ, bây giờ dì đang ở bệnh viện….. Làm sao bây giờ, dì sẽ không…….Sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Người cô nói chính là mẹ của Hạ Minh, Kiều Uyển.
Tạ Điệt ngơ ngác một chút, vỗ vỗ bả vai Hàn Tầm Chu, sau đó lập tức lấy điện thoại ra gọi xe cho cô: “Đừng nóng vội, dì ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Nhân Dân”.
“Tao giúp mày gọi xe, mày qua đó xem một chút”.
Đầu óc Hàn Tầm Chu ong ong, nghe xong thì ngây người ra gật đầu, thật lâu sau mới đau khổ ôm chặt eo Tạ Điệt, gục đầu vào vai cô ấy, khóc nấc thành tiếng.
Tính cách hai vợ chồng Hạ gia hoàn toàn khác biệt, Hạ Tranh nghiêm khắc lại cứng nhắc, đặt nặng sự nghiệp, thời gian ở nhà không nhiều lắm; còn Kiều Uyển là một bà chủ một lòng một dạ lo cho gia đình, ôn nhu lại khéo hiểu lòng người.
Đối với cô mà nói, Kiều Uyển tựa như người mẹ thứ 2 của cô vậy, lúc nhỏ ngày nào cô cũng chạy qua Hạ gia và ngủ qua đêm, Kiều Uyển hiểu rõ thói quen và khẩu vị của cô còn hơn cả mẹ Hàn, thường xuyên tự mình xuống bếp làm những món mà cô yêu thích, buổi sáng còn thắt bím tóc thay đổi kiểu dáng cho cô, còn thỉnh thoảng dẫn cô đi dạo phố, mua quần áo đẹp.
Hàn Tầm Chu còn nhớ rõ những lần Kiều Uyển dẫn cô đi ra ngoài dạo phố, nếu gặp bạn của bà, đều sẽ giới thiệu rằng Hàn Tầm Chu là con gái của mình.
—
Nửa giờ sau, Hàn Tầm Chu đến bệnh viện trên chiếc taxi, Hạ Minh đứng ở cửa bệnh viện đón cô.
Hạ Minh lớn hơn Hàn Tầm Chu 7 tháng, đã tròn 18 tuổi.
Không giống như những thiếu niên bình thường vẫn hay thay đổi đột ngột năm 18 tuổi, giống như Kỷ Du Chi và Trang Thục cùng tuổi với anh, từ trước đến nay Hạ Minh luôn tỏ ra bình tĩnh, ổn trọng, cộng với vẻ ngoài điển trai, khiến đám đông ra vào bệnh viện đều không nhịn được phải quay đầu lại nhìn.
Bởi vì chuyện của mẹ Hạ, cảm xúc của Hạ Minh cực kì kém, nhưng nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ, anh vẫn cố gắng nhíu mày lại, kềm chế đi tới, chạm lên mái tóc xoăn của cô, an ủi cô: “Không sao đâu, mẹ anh vừa mới tỉnh, đã khám tổng quát rồi, không có vấn đề lớn gì. Chu Chu, mẹ em cũng đến đây, bây giờ đang nói chuyện phiếm với mẹ anh ở trong phòng bệnh đấy”.
Lúc này Hàn Tầm Chu mới thở phào nhẹ nhõm, chờ phản ứng lại mới phát hiện do khẩn trương mà cô luôn nắm chặt lấy cánh tay anh nói chuyện, khoảng cách hai người rất gần, cách lớp vải quần áo, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, cũng có thể ngửi được hương thơm quần áo tươi mát sạch sẽ trên đó.
Đó là nước giặt hoa oải hương mà Kiều Uyển rất thích dùng.
Hàn Tầm Chu đỏ mặt, buông lỏng tay ra như bị bỏng vậy, ngoan ngoãn đi theo anh vào khu nội trú.
Trong phòng bệnh, Hạ Tranh không ở đây, mẹ Hàn đang gọt quả táo cho Kiều Uyển, mắt của bà đỏ au, chắc chắn là do trước đó lo lắng đến rơi nước mắt.
Quan hệ giữa mẹ Hàn và Kiều Uyển luôn rất tốt, lúc chưa lập gia đình họ là bạn tốt của nhau, sau này, vì mối quan hệ của gia đình hai bên, sau bao nhiêu năm hoà thuận, không giống thông gia mà là khuê mật.
Trên cổ tay Kiều Uyển đang bó thạch cao, trên đầu thì quấn băng vải, sau khi nhìn thấy Hàn Tầm Chu thì vỗ vỗ lên giường, giọng nói có chút yếu ớt: “Chu Chu đến rồi, lại đây ngồi”.
Mắt Hàn Tầm Chu liền đỏ lên khi nhìn thấy bà như vậy, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, đôi mắt đỏ hoe kéo tay bà không nói gì.
“Đứa nhỏ này, giống mẹ con quá đi, động một chút là đỏ mắt, như một chú thỏ con ấy…”. Kiều Uyển vươn tay sờ đầu cô, mỉm cười nói, “Dì không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi, bác sĩ nói nghỉ ngơi tốt mấy ngày, một tuần là có thể xuất viện”.
Mọi người hàn huyên trong chốc lát, Kiều Uyển nói: “Chu Chu à, có thể nhờ con đi cùng anh trai Hạ ghé qua nhà chúng ta không, giúp dì lấy một vài bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày lại đây, hai người bọn họ cái gì cũng không biết”.
Hàn Tầm Chu nghe vậy gật gật đầu, lưu luyến không rời, đi theo Hạ Minh ra khỏi phòng bệnh.
Vừa xuống lầu, Hạ Minh mới phát hiện mình chưa lấy chìa khoá nhà. Anh kêu Hàn Tầm Chu đợi ở dưới lầu, tự mình đi đến thang máy quay lại phòng bệnh. Lúc đi đến cửa, vậy mà lại nghe được giọng nói nghẹn ngào kềm chế của mẹ.
Bàn tay đang đẩy cánh cửa của Hạ Minh dừng lại, vốn định né tránh, lại nghe được tên của Chu Chu ngoài ý muốn.
“Tháng sau là Chu Chu sẽ trưởng thành rồi đúng không? Hôn sự của hai đứa bé cũng nên có kết quả, em nghĩ thế nào?”
Trái tim của Hạ Minh nhảy lên kịch liệt, người luôn luôn cực kì có phong độ lại lựa chọn nghe lén vào thời điểm này.
Mẹ Hàn gật đầu: “Vâng, chị về hỏi ý của A Minh xem, em sẽ hỏi Chu Chu, hôn nhân là chuyện hệ trọng cả đời, ý kiến của bọn nhỏ rất quan trọng”.
Trong phòng rơi vào một khoảnh khắc im lặng, một lúc lâu sau, Hạ Minh nghe thấy Kiều Uyển thở dài một tiếng, với vẻ buồn khổ không nói ra được.
“Tiểu Thục, nói thật với em, cá nhân chị không hi vọng Chu Chu gả vào nhà bọn chị”. Kiều Uyển thở dài và nghiêm trọng nói, “Từ nhỏ chị đã coi Chu Chu như con gái mình rồi, nếu chị có thể có một cô con gái bảo bối như vậy, dù bất cứ chuyện gì cũng sẽ không để con bé gả vào một gia đình như Hạ gia”.
Bà trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt cười nói: “20 năm trước chúng ta là bạn tốt, em còn nhớ dáng vẻ lúc ấy của chị như thế nào không?”
Mẹ Hàn trả lời: “Sao có thể không nhớ, lúc đó chị là bảng hiệu của đoàn nghệ thuật mà, năm đó em cùng ba em đến London xem buổi biểu diễn múa của chị, một người Anh bên cạnh hào hứng nói với em, cô gái trên sân khấu nhảy còn xuất sắc hơn cả trưởng vũ đoàn Hoàng Gia của bọn họ”.
Kiều Uyển gật đầu: “Đúng vậy, nhoáng một cái đã hơn 20 năm trôi qua…..Mấy ngày trước ở nhà chị thật sự là ngột ngạt đến điên, chị về quê thu dọn một chút đồ cũ năm xưa, thì phát hiện một tấm ảnh chụp chị đang múa, mặt sau còn viết ước mơ của chị. Nói ra cũng không sợ em chê cười, ước mơ năm 20 tuổi của chị là trở thành vũ công giỏi nhất, để tất cả người trên toàn thế giới thấy rằng vũ điệu dân tộc của chúng ta không kém gì múa ballet của bọn họ. Nhưng về sau, khi đang lưu diễn ở Ý, chị gặp Hạ Tranh đang bàn chuyện làm ăn ở đó….”
“Chị chưa bao giờ hối hận khi lấy ông ấy, cũng không phải chị không yêu ông ấy, chị chỉ thấy tiếc cho tuổi 20 của mình. Sở dĩ Hạ gia có thể phất lên nhanh như vậy, không thể thoát ra khỏi những quy tắc nghiêm ngặt của gia tộc, những nguyên tắc này là của tổ tiên đặt ra, không ai có thể phản kháng. Hạ Tranh yêu chị, nhưng ông ấy càng yêu sự nghiệp, ông ấy chỉ hy vọng chị có thể an tĩnh ở nhà, giúp chồng dạy con”. Kiều Uyển cười châm chọc, “Biết múa thì làm được cái gì? Múa đẹp không bằng biết nấu ăn ngon, không bằng dọn dẹp nhà thật sạch, đã hơn 20 năm rồi chị không múa. Hôm nay chị đang đứng trên thang, vịn tay cầm và vươn tay với lấy những bông hoa phía sau, ai biết được khả năng linh hoạt và cân bằng của chị lại kém đến vậy”.
Mẹ Hàn không biết phải an ủi bà như thế nào, chỉ có thể nắm tay bà thật chặt.
Kiều Uyển nắm tay mẹ Hàn lại: “Cho nên, chị không hi vọng Chu Chu đi trên con đường của chị, từ nhỏ Chu Chu đã thích xem phim tài liệu, đối với chuyện gì cũng tràn đầy sự tò mò, muốn khám phá mọi thứ. Trong ánh mắt của con bé có tự do, có ánh sáng, có tất cả khát khao và hi vọng thời con gái của chị. Thời điểm hai nhà định thông gia từ bé lúc trước, chính chị cũng không nghĩ rằng chị sẽ sống như thế này, nhưng nếu như thời gian quay ngược lại, chị chắc chắn sẽ không đồng ý Chu Chu và A Minh đính hôn, chị không muốn mấy chục năm sau, con bé cũng giống như chị, tầm thường kém cỏi, và thiếu sức sống”.
Đối mặt với những lời tận sâu trong cõi lòng từ người bạn tốt của mình, mẹ Hàn cũng nghiêm túc suy nghĩ, nhưng dù sao bà cũng vô cùng thích Hạ Minh, nên chật vật hỏi: “Nhưng sau này chắc chắn Hạ Minh sẽ không giống ba của mình, thằng bé đã chọn chuyên ngành Luật, tương lai cũng sẽ không làm kinh doanh mà”.
“Đây chỉ là Hạ Tranh tung hoả mù thôi, chuyện này vẫn chưa dám nói với ông nội của thằng bé đâu. Chị và Hạ Tranh đã cãi nhau vô số lần cũng vì chuyện này, nhưng thái độ của ông ấy rất kiên quyết, ông ấy nói Hạ gia chỉ có một đứa con trai, sản nghiệp lớn như thế, mặc kệ học ngành nào, về sau nhất định phải thừa kế gia sản. Ầm ĩ nhiều lần như vậy, chỉ cần chị vừa nhắc tới đề tài này thì ông ấy liền cường ngạnh kêu “ngừng”. Thật sự là chị rất mệt mỏi khi phải tranh luận, chị quá vô dụng, không bảo vệ được A Minh. Mà bây giờ A Minh, cũng không bảo vệ được Chu Chu”.
Mẹ Hàn nghe vậy thì im lặng thật lâu.
Một lúc lâu sau, mẹ Hàn vỗ vỗ mu bàn tay Kiều Uyển, ra vẻ thoải mái nói đùa: “Chị Kiều, chị cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, vẫn là phải xem suy nghĩ của bọn nhỏ, nếu hai đứa thật lòng thích nhau, chúng ta cũng không chia rẽ được, phải không?”
“Với lại, chuyện này có thành hay không vẫn không biết chắc được, em nói nhỏ cho chị biết nha, sau khi Chu Chu lên đại học, em ở nhà dọn dẹp lại đồ đạc cho con bé, vậy mà phát hiện một xấp thư tình, tất cả bìa thư đều là “Gửi người tôi yêu nhất XXX”, em không có mở ra xem, nhưng chắc là con bé yêu mến chàng trai nào đó, tên có 3 chữ”.
Kiều Uyển nghe vậy thì tâm tình tốt lên không ít, thuận tiện đùa vui về chuyện bọn trẻ: “Thật không? Ngày thường Chu Chu chính là một đứa bé lanh lợi, từ lúc nào lại học viết thư như vậy? Cũng không biết con bé thích kiểu con trai như thế nào, chị đoán chắc chắn là hoạt bát sáng sủa, không giống A Minh, tính nết y chang ba của mình, ngoại trừ việc chọn ngành học, xưa nay không phạm sai lầm, vừa già trước tuổi lại cứng nhắc”.
“Chị đừng nói…..Lúc em nhìn thấy những bức thư ấy cũng rất sốc đấy, em vẫn cho là Chu Chu thích Hạ Minh, suốt ngày “Anh trai Hạ”……
Trước cửa phòng bệnh đã không còn người, Hàn Tầm Chu chờ ở dưới lầu quá lâu, vừa muốn lên lầu xem chuyện gì, lại gặp được Hạ Minh trong thang máy.
Thang máy đã xuống đến sảnh lầu 1, tất cả mọi người lần lượt đi ra ngoài, nhưng anh thì vẫn đứng bên trong với vẻ mặt sững sờ, không có ý định bước ra.
Hàn Tầm Chu đi vào, một tay kéo anh ra ngoài, đưa tay quơ quơ trước mặt anh.
“Anh trai Hạ, anh đang nghĩ gì thế? Hoàn hồn lại, nếu không một lát anh lại bị đưa lên lầu lại đấy”.
Hạ Minh ngẩng đầu nhìn cô.
Không còn là đứa bé chảy nước mũi ròng ròng theo sau anh khi còn nhỏ nữa, cô gái có làn da sáng, đôi mắt to tròn, khuôn mặt có chút mập mạp trẻ con được thu gọn lại bởi những lọn tóc gợn sóng mượt mà như lụa, đôi mắt tròn tròn cùng khuôn miệng còn mang theo điểm ngây thơ đáng yêu.
Cô không còn là đứa trẻ được anh bảo hộ ở sau lưng và tuỳ tiện liệt vào vật sở hữu nữa, cô là một người độc lập.
Đôi mắt của cô giống như viên ngọc trong đêm tối, càng như ánh nắng ban ngày, giống như mẹ nói, trong ánh mắt của cô có ánh sáng, có tự do, có ước mơ, còn có…..người mình thích.
Sắc mặt Hạ Minh trắng bệch, nhẹ nhàng cười.
Để thừa nhận điểm cuối cùng này, anh gần như phải moi ra nửa trái tim của mình.
Thật ra anh không cảm thấy quá sốc, hoặc là nói, anh có dự cảm, năm 14 tuổi cô đã nói trước mặt mọi người, hôn ước với anh cũng không coi là thật. Huống chi không biết bắt đầu từ lúc nào, Chu Chu của anh đã có bí mật với anh, cô không còn thích kề cận anh, thậm chí thường xuyên trốn tránh anh.
Hàn Tầm Chu thấy anh không nói lời nào, lại giật giật ống tay áo của anh, sau đó mở hai tay ra: “Anh trai Hạ, anh lấy chìa khoá chưa?”
“Mẹ anh cũng không mang….Không sao, có thể liên hệ với dì ở nhà giúp mở cửa”.
“Ồ…” Hàn Tầm Chu mở to hai mắt nhìn, “Vậy anh còn đi lâu như vậy, không phải anh vẫn luôn ở trong thang máy đó chứ? Anh trai Hạ, anh có tâm sự phải không?”
Hạ Minh không trả lời câu hỏi của cô, hỏi ngược lại: “Chu Chu, sau này em muốn làm gì?”
Hàn Tầm Chu âm thầm vỗ vỗ ngực mình.
Quả nhiên, người ưu tú ở trong thang máy đều sẽ suy nghĩ về cuộc sống, sao cô lại không có giác ngộ này nhỉ.
Học sinh Hàn quyết định phải trả lời câu hỏi thật tốt, phải lấy anh trai Hạ làm chuẩn.
“Khụ khụ….,” cô bé xoa xoa đôi chân đang run rẩy, đảo mắt tới lui, sau một lúc lâu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói, “Sau này em muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, đất nước chúng ta có nhiều núi non biển cả như vậy, hơn nữa bên ngoài còn có thế giới rộng lớn. Em muốn đến những vùng đất mà em đã xem trong phim tài liệu, tìm hiểu văn hoá và con người khác nhau. Bây giờ em vẫn đang chuẩn bị nè, gia nhập câu lạc bộ leo núi đi leo núi, rèn luyện thể lực”.
Hạ Minh tự hào về cô, nhưng không có cách nào kiềm chế được sự khó chịu trong lòng.
Mẹ nói rất đúng, hiện tại anh không bảo vệ được tự do và ước mơ của cô, trừ phi tương lai có một ngày, anh đủ mạnh mẽ để cho phép cô tuỳ ý làm bậy, mặc cô muốn làm bất kì chuyện gì, cũng không cần nhìn sắc mặt của người khác.
Nhưng cô có thể chờ anh đến ngày đó không?
Hạ Minh giơ tay lên, lại một lần nữa sờ lên đầu cô gái nhỏ.
Lần này khác với vô số lần của ngày thường.
Anh dừng lại thêm hai giây, dùng ngón cái xoa xoa mái tóc của cô, cảm giác được mái tóc mềm mại ngưa ngứa, thật lâu mới luyến tiếc buông tay.
“Chu Chu, em còn nhớ bộ phim Titanic mà chúng ta xem cùng nhau không? Nếu như em là Rose, em có chọn ở bên người mình thích không?”
Hàn Tầm Chu nháy nháy mắt, cô không biết tại sao Hạ Minh lại nhắc tới chuyện này, nhưng khi nghe đến từ “thích”, cô liền đỏ mặt.
“Sẽ….sẽ ạ….”, học sinh Hàn xoắn xoắn đầu ngón tay, ấp úng lầu bầu, “Em muốn tự do tự tại ở bên người mình thích….Em……”
Cô cúi đầu, xấu hổ cắn đầu lưỡi của mình, ra lệnh cho trái tim đang đập trong lồng ngực bình tĩnh lại, đừng không cẩn thận mà rơi xuống nhé.
Hạ Minh nhìn khuôn mặt đang bừng đỏ của cô, gần như cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay.
Anh cười đến khó coi, dường như duy trì không được sự phong độ trên mặt, chỉ tự lẩm bẩm: “……là người với 3 chữ kia à?”
Giọng nói của anh quá nhẹ, Hàn Tầm Chu hoàn toàn không nghe rõ, ngẩng đầu hỏi: “Anh nói gì?”
“Không có gì….Đi thôi”.
Một tháng sau, vào ngày sinh nhật của Hàn Tầm Chu, Hạ Minh chủ động đưa ra từ hôn, tối ngày hôm đó, cảm xúc của Hàn Tầm Chu tăng vọt, cô nhét toàn bộ bánh sinh nhật vào bụng mình rồi nằm trên ghế sofa ôm bụng khóc.
—
2013.10.12, Chu Chu của tôi sắp trưởng thành, em ấy nói rằng muốn có một mối quan hệ yêu đương tự do như Rose. Yêu là tôn trọng, thật là thật là khó”.
2013.11.09, hôm nay Chu Chu của tôi đã trưởng thành….Về sau không thể gọi Chu Chu “của tôi” nữa. Bản tính con người vốn ích kỷ, nhưng hoá ra tôi lại yêu em ấy đến vậy”.
— Hạ Minh, nhật ký về em.
Tác giả có lời muốn nói: giao hàng hai trong một ~ phiên ngoại chính là quay chung quanh nhật ký của anh trai Hạ, thật đau lòng.
Cô không còn buộc tóc đuôi ngựa nữa, thay vào đó là một mái tóc dài gợn sóng, đôi mắt to tròn, hai má phúng phính như trẻ con được bao bọc bởi những lọn tóc xoăn bồng bềnh, hệt như một nàng búp bê trong truyện cổ tích phương Tây.
Trong 3 năm qua, cô và Hạ Minh, Tạ Điệt, còn có Kỷ Du Chi vẫn học chung một trường cấp 3, trong kì thi tuyển sinh đại học lại cùng điền chung một trường, may mà trong năm lớp 12, học sinh Hàn ngày ngày thắp đèn học tập chăm chỉ, nên không bị tụt lại phía sau.
Kỷ Du Chi học tài chính, Hạ Minh học luật, đây đều là nằm trong dự liệu. Mặc dù Hàn Tầm Chu cũng không biết vì sao Hạ Minh có thể thuyết phục Hạ Tranh để anh theo học một chuyên ngành khác ngoài tài chính, cũng không biết vì sao anh lại chọn ngành này, nhưng thời điểm cô biết Hạ Minh muốn học luật, chỉ cảm thấy tất cả đều vừa vặn tốt.
Dù sao anh cũng đã thể hiện thiên phú ở phương diện này cực kì mạnh mẽ khi còn học cấp 3 — Anh gia nhập đội biện luận của trường năm lớp 10, về sau ở những cuộc thi hùng biện dành cho học sinh trung học, với tư cách là trưởng nhóm, Hạ Minh đã dẫn dắt đội của trường mình trở thành đội biện luận cấp trung học xuất sắc nhất toàn Bắc Kinh, thậm chí còn đánh bại một số đội trường Đại Học.
Còn Hàn Tầm Chu và Tạ Điệt cùng chọn chuyên ngành Kỹ thuật tự động hoá. Tạ Xuyên mặc kệ Tạ Điệt chọn chuyên ngành gì, nhưng hai vợ chồng Hàn gia thì không giống như vậy, họ nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ được con gái nhà mình lại chọn ngành cẩu thả như thế.
Nhưng Hàn Tầm Chu lại không nghĩ gì trong lòng cả — Cô chính là nhìn Tạ Điệt chọn cái gì, thì mình chọn cái đó. Thật ra đối với chuyện lên đại học này, cô rất hoang mang, chứ đừng nói đến việc chọn ngành học. Một tháng sau là đến tuổi trưởng thành nhưng cô vẫn chưa có chuyện gì muốn làm, sở dĩ cô cố gắng học như vậy, cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh bạn bè của mình.
Cùng anh, ở bên nhau.
Từ 14 tuổi đến 18 tuổi, sự rung động của một thiếu nữ được giấu thật sâu ở trong lòng, ngoại trừ Tạ Điệt, cô chưa từng nói tâm tư của mình với bất kì ai, bao gồm cả ba mẹ. Nhưng mà thỉnh thoảng Hàn Tầm Chu sẽ viết một bức thư tương lai cho Hạ Minh, ghi lại chuyện yêu thầm thời thiếu nữ của mình, từng chút từng chút một lên giấy.
Bốn năm qua đi, những bức thư đó đã trở thành một xấp thật dày, cô muốn đợi đến một ngày, nếu như hôn sự của bọn họ ván đã đóng thuyền, cô sẽ trao tận tay chúng cho anh.
Nhưng đối với cuộc hôn nhân này, Hàn Tầm Chu vẫn chưa thể chắc chắn. Sau vài tuần khó chịu năm 14 tuổi đó, mối quan hệ giữa cô và Hạ Minh đã trở lại như khi còn nhỏ, anh đối xử với cô rất tốt, cô cũng ỷ lại vào anh, nhưng thực chất mối quan hệ giữa hai người đã có một chút thay đổi.
Năm cấp 3, Hàn Tầm Chu không còn chạy đến nhà Hạ gia hằng ngày như trước nữa, cùng với Tạ Điệt, mối quan hệ giữa hai cô bạn thân ngày càng thoải mái hơn, Hàn Tầm Chu bắt đầu tìm Tạ Điệt, cùng nhau về nhà, dạo phố, mua sắm.
Đồng thời cô cũng dần dần trở nên dè dặt và nhút nhát không thể giải thích được, gặp mặt Hạ Minh trở thành một chuyện cực kì nghiêm túc, cô phải chọn quần áo và trang sức cẩn thận, không còn tuỳ ý như lúc nhỏ nữa.
—
Khai giảng một tháng, Hàn Tầm Chu tràn đầy phấn khởi tham quan tất cả câu lạc bộ trong trường, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng chọn câu lạc bộ có ít nữ sinh nhất, câu lạc bộ leo núi.
Sau một lần đi bộ và leo núi, toàn thân Hàn Tầm Chu bủn rủn, sống không còn gì luyến tiếc nằm trên sofa ở chung cư của Tạ Điệt.
Đáy mắt Tạ Điệt toàn là ý cười không thể kềm chế được, nhẹ nhàng đá đá bắp chân Hàn Tầm Chu, đưa cho cô mấy viên đá được bọc trong khăn: “Mắt cá chân đỡ chưa? Dùng mấy viên đá này trước đi, hay để tao xuống lầu mua cho mày…..à, rượu thuốc? Hay là Vân Nam Bạch Dược?”
Hàn Tầm Chu lắc đầu, xụi lơ như chó chết: “Không cần….Mày để tao nghỉ một lát, ôi câu lạc bộ leo núi không phải là nơi cho người ở mà, mày biết hôm qua tao đi bao nhiêu bước không? Bốn vạn bước! Hơn nữa còn là leo núi đó, tao leo đến một nửa thì chịu không nổi, nửa đường còn lại toàn nhờ đồng đội hỗ trợ”.
“Cũng mày một hai đòi đi, leo núi có gì vui. Nếu mày muốn kiên trì, đi tập gym cùng tao đi, rèn luyện thân thể lên, để không phải mất mặt trong đội leo núi”. Tạ Điệt nhàn rỗi lật xem tạp chí bên cạnh, nhướng mày nói, “Đúng rồi, cuối tuần có tuần lễ thời trang xuân hè ở New York, đi không, có thương hiệu thiết kế mới ra mắt trong năm nay, buổi trình diễn của bọn họ rất bắt mắt”.
“Không đi……Tháng này tao tiêu gần hết tiền tiêu vặt rồi. Điệt Điệt mày cũng quá hoang phí đó, cũng chỉ có Tạ Xuyên mới nuôi nổi mày, mày nói xem chờ mày kết hôn, chồng mày có nuôi nổi mày không?”
Bốn tuần lễ thời trang lớn, hai lần một năm, Tạ đại tiểu thư nếu không phải là trên đường đến Milan, thì là trở về từ Paris, sau đó bay đến New York.
Tạ Điệt liếc mắt: “Dựa vào chồng làm gì, sau này tao tự kiếm tiền nuôi mình không được à?”
“Lại đây, Điệt Điệt, để tao tính cho mày, mỗi năm mày mua túi, còn có áo khác và giày mẫu mới của Chanel mỗi mùa, thêm mấy bộ cao cấp của những thương hiệu khác……À gần đây mày còn nhắm tới mấy thương hiệu thiết kế mới nổi, túi xách giới hạn còn mắc hơn những thương hiệu lớn….” Hàn Tầm Chu đếm đếm đầu ngón tay, nghiêm túc tính toán, cuối cùng dùng 10 đầu ngón tay để so sánh một con số, “……Mày nói xem sau này ngoại trừ thừa kế gia sản công ty, mày làm gì mới có thể kiếm nhiều tiền như vậy?”
Tạ Điệt: “……”
Chị em plastic lại bắt đầu chửi tục với nhau, đột nhiên điện thoại của Hàn Tầm Chu vang lên. Học sinh Hàn mệt đến nỗi không muốn đứng dậy, cũng không nhớ một giây trước mình còn chửi tục ầm ĩ, lập tức làm nũng ra hiệu cho Tạ Điệt: “Ôi Điệt Điệt, giúp tao lấy điện thoại với, ở trên bàn ăn đấy”.
Tạ Điệt liếc cô một cái, nhưng vẫn đứng dậy lấy điện thoại cho cô, nhìn thoáng qua ID người gọi.
“Hạ Minh gọi”.
Vừa dứt lời, người bên kia vừa mới giả chết liền nhảy lên cao ba thước, sau đó kéo lê cái chân bị thương của mình như Zombie, hưng phấn di chuyển qua, hắng giọng một cái cầm điện thoại lên.
“Alo, anh trai Hạ~”
Tạ Điệt nghe giọng nói mềm mại lại ngọt ngào của cô, trợn tròn mắt, đúng là rất biết đóng kịch mà, vừa nãy gây với cô cứ như sư tử Hà Đông đang rống vậy, vừa nghe điện thoại của Hạ Minh là như người đẹp nũng nịu.
Chậc.
Chưa được mấy giây, mặt mũi tràn đầy ý xuân của học sinh Hàn biến hoá rõ rệt, tay vẫn còn run lúc cúp điện thoại, môi tái nhợt nói: “…..Điệt Điệt, Hạ Minh nói dì Kiều ngã từ trên giàn trồng hoa 2 mét xuống, hôn mê tại chỗ, bây giờ dì đang ở bệnh viện….. Làm sao bây giờ, dì sẽ không…….Sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Người cô nói chính là mẹ của Hạ Minh, Kiều Uyển.
Tạ Điệt ngơ ngác một chút, vỗ vỗ bả vai Hàn Tầm Chu, sau đó lập tức lấy điện thoại ra gọi xe cho cô: “Đừng nóng vội, dì ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Nhân Dân”.
“Tao giúp mày gọi xe, mày qua đó xem một chút”.
Đầu óc Hàn Tầm Chu ong ong, nghe xong thì ngây người ra gật đầu, thật lâu sau mới đau khổ ôm chặt eo Tạ Điệt, gục đầu vào vai cô ấy, khóc nấc thành tiếng.
Tính cách hai vợ chồng Hạ gia hoàn toàn khác biệt, Hạ Tranh nghiêm khắc lại cứng nhắc, đặt nặng sự nghiệp, thời gian ở nhà không nhiều lắm; còn Kiều Uyển là một bà chủ một lòng một dạ lo cho gia đình, ôn nhu lại khéo hiểu lòng người.
Đối với cô mà nói, Kiều Uyển tựa như người mẹ thứ 2 của cô vậy, lúc nhỏ ngày nào cô cũng chạy qua Hạ gia và ngủ qua đêm, Kiều Uyển hiểu rõ thói quen và khẩu vị của cô còn hơn cả mẹ Hàn, thường xuyên tự mình xuống bếp làm những món mà cô yêu thích, buổi sáng còn thắt bím tóc thay đổi kiểu dáng cho cô, còn thỉnh thoảng dẫn cô đi dạo phố, mua quần áo đẹp.
Hàn Tầm Chu còn nhớ rõ những lần Kiều Uyển dẫn cô đi ra ngoài dạo phố, nếu gặp bạn của bà, đều sẽ giới thiệu rằng Hàn Tầm Chu là con gái của mình.
—
Nửa giờ sau, Hàn Tầm Chu đến bệnh viện trên chiếc taxi, Hạ Minh đứng ở cửa bệnh viện đón cô.
Hạ Minh lớn hơn Hàn Tầm Chu 7 tháng, đã tròn 18 tuổi.
Không giống như những thiếu niên bình thường vẫn hay thay đổi đột ngột năm 18 tuổi, giống như Kỷ Du Chi và Trang Thục cùng tuổi với anh, từ trước đến nay Hạ Minh luôn tỏ ra bình tĩnh, ổn trọng, cộng với vẻ ngoài điển trai, khiến đám đông ra vào bệnh viện đều không nhịn được phải quay đầu lại nhìn.
Bởi vì chuyện của mẹ Hạ, cảm xúc của Hạ Minh cực kì kém, nhưng nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ, anh vẫn cố gắng nhíu mày lại, kềm chế đi tới, chạm lên mái tóc xoăn của cô, an ủi cô: “Không sao đâu, mẹ anh vừa mới tỉnh, đã khám tổng quát rồi, không có vấn đề lớn gì. Chu Chu, mẹ em cũng đến đây, bây giờ đang nói chuyện phiếm với mẹ anh ở trong phòng bệnh đấy”.
Lúc này Hàn Tầm Chu mới thở phào nhẹ nhõm, chờ phản ứng lại mới phát hiện do khẩn trương mà cô luôn nắm chặt lấy cánh tay anh nói chuyện, khoảng cách hai người rất gần, cách lớp vải quần áo, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, cũng có thể ngửi được hương thơm quần áo tươi mát sạch sẽ trên đó.
Đó là nước giặt hoa oải hương mà Kiều Uyển rất thích dùng.
Hàn Tầm Chu đỏ mặt, buông lỏng tay ra như bị bỏng vậy, ngoan ngoãn đi theo anh vào khu nội trú.
Trong phòng bệnh, Hạ Tranh không ở đây, mẹ Hàn đang gọt quả táo cho Kiều Uyển, mắt của bà đỏ au, chắc chắn là do trước đó lo lắng đến rơi nước mắt.
Quan hệ giữa mẹ Hàn và Kiều Uyển luôn rất tốt, lúc chưa lập gia đình họ là bạn tốt của nhau, sau này, vì mối quan hệ của gia đình hai bên, sau bao nhiêu năm hoà thuận, không giống thông gia mà là khuê mật.
Trên cổ tay Kiều Uyển đang bó thạch cao, trên đầu thì quấn băng vải, sau khi nhìn thấy Hàn Tầm Chu thì vỗ vỗ lên giường, giọng nói có chút yếu ớt: “Chu Chu đến rồi, lại đây ngồi”.
Mắt Hàn Tầm Chu liền đỏ lên khi nhìn thấy bà như vậy, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, đôi mắt đỏ hoe kéo tay bà không nói gì.
“Đứa nhỏ này, giống mẹ con quá đi, động một chút là đỏ mắt, như một chú thỏ con ấy…”. Kiều Uyển vươn tay sờ đầu cô, mỉm cười nói, “Dì không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi, bác sĩ nói nghỉ ngơi tốt mấy ngày, một tuần là có thể xuất viện”.
Mọi người hàn huyên trong chốc lát, Kiều Uyển nói: “Chu Chu à, có thể nhờ con đi cùng anh trai Hạ ghé qua nhà chúng ta không, giúp dì lấy một vài bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày lại đây, hai người bọn họ cái gì cũng không biết”.
Hàn Tầm Chu nghe vậy gật gật đầu, lưu luyến không rời, đi theo Hạ Minh ra khỏi phòng bệnh.
Vừa xuống lầu, Hạ Minh mới phát hiện mình chưa lấy chìa khoá nhà. Anh kêu Hàn Tầm Chu đợi ở dưới lầu, tự mình đi đến thang máy quay lại phòng bệnh. Lúc đi đến cửa, vậy mà lại nghe được giọng nói nghẹn ngào kềm chế của mẹ.
Bàn tay đang đẩy cánh cửa của Hạ Minh dừng lại, vốn định né tránh, lại nghe được tên của Chu Chu ngoài ý muốn.
“Tháng sau là Chu Chu sẽ trưởng thành rồi đúng không? Hôn sự của hai đứa bé cũng nên có kết quả, em nghĩ thế nào?”
Trái tim của Hạ Minh nhảy lên kịch liệt, người luôn luôn cực kì có phong độ lại lựa chọn nghe lén vào thời điểm này.
Mẹ Hàn gật đầu: “Vâng, chị về hỏi ý của A Minh xem, em sẽ hỏi Chu Chu, hôn nhân là chuyện hệ trọng cả đời, ý kiến của bọn nhỏ rất quan trọng”.
Trong phòng rơi vào một khoảnh khắc im lặng, một lúc lâu sau, Hạ Minh nghe thấy Kiều Uyển thở dài một tiếng, với vẻ buồn khổ không nói ra được.
“Tiểu Thục, nói thật với em, cá nhân chị không hi vọng Chu Chu gả vào nhà bọn chị”. Kiều Uyển thở dài và nghiêm trọng nói, “Từ nhỏ chị đã coi Chu Chu như con gái mình rồi, nếu chị có thể có một cô con gái bảo bối như vậy, dù bất cứ chuyện gì cũng sẽ không để con bé gả vào một gia đình như Hạ gia”.
Bà trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt cười nói: “20 năm trước chúng ta là bạn tốt, em còn nhớ dáng vẻ lúc ấy của chị như thế nào không?”
Mẹ Hàn trả lời: “Sao có thể không nhớ, lúc đó chị là bảng hiệu của đoàn nghệ thuật mà, năm đó em cùng ba em đến London xem buổi biểu diễn múa của chị, một người Anh bên cạnh hào hứng nói với em, cô gái trên sân khấu nhảy còn xuất sắc hơn cả trưởng vũ đoàn Hoàng Gia của bọn họ”.
Kiều Uyển gật đầu: “Đúng vậy, nhoáng một cái đã hơn 20 năm trôi qua…..Mấy ngày trước ở nhà chị thật sự là ngột ngạt đến điên, chị về quê thu dọn một chút đồ cũ năm xưa, thì phát hiện một tấm ảnh chụp chị đang múa, mặt sau còn viết ước mơ của chị. Nói ra cũng không sợ em chê cười, ước mơ năm 20 tuổi của chị là trở thành vũ công giỏi nhất, để tất cả người trên toàn thế giới thấy rằng vũ điệu dân tộc của chúng ta không kém gì múa ballet của bọn họ. Nhưng về sau, khi đang lưu diễn ở Ý, chị gặp Hạ Tranh đang bàn chuyện làm ăn ở đó….”
“Chị chưa bao giờ hối hận khi lấy ông ấy, cũng không phải chị không yêu ông ấy, chị chỉ thấy tiếc cho tuổi 20 của mình. Sở dĩ Hạ gia có thể phất lên nhanh như vậy, không thể thoát ra khỏi những quy tắc nghiêm ngặt của gia tộc, những nguyên tắc này là của tổ tiên đặt ra, không ai có thể phản kháng. Hạ Tranh yêu chị, nhưng ông ấy càng yêu sự nghiệp, ông ấy chỉ hy vọng chị có thể an tĩnh ở nhà, giúp chồng dạy con”. Kiều Uyển cười châm chọc, “Biết múa thì làm được cái gì? Múa đẹp không bằng biết nấu ăn ngon, không bằng dọn dẹp nhà thật sạch, đã hơn 20 năm rồi chị không múa. Hôm nay chị đang đứng trên thang, vịn tay cầm và vươn tay với lấy những bông hoa phía sau, ai biết được khả năng linh hoạt và cân bằng của chị lại kém đến vậy”.
Mẹ Hàn không biết phải an ủi bà như thế nào, chỉ có thể nắm tay bà thật chặt.
Kiều Uyển nắm tay mẹ Hàn lại: “Cho nên, chị không hi vọng Chu Chu đi trên con đường của chị, từ nhỏ Chu Chu đã thích xem phim tài liệu, đối với chuyện gì cũng tràn đầy sự tò mò, muốn khám phá mọi thứ. Trong ánh mắt của con bé có tự do, có ánh sáng, có tất cả khát khao và hi vọng thời con gái của chị. Thời điểm hai nhà định thông gia từ bé lúc trước, chính chị cũng không nghĩ rằng chị sẽ sống như thế này, nhưng nếu như thời gian quay ngược lại, chị chắc chắn sẽ không đồng ý Chu Chu và A Minh đính hôn, chị không muốn mấy chục năm sau, con bé cũng giống như chị, tầm thường kém cỏi, và thiếu sức sống”.
Đối mặt với những lời tận sâu trong cõi lòng từ người bạn tốt của mình, mẹ Hàn cũng nghiêm túc suy nghĩ, nhưng dù sao bà cũng vô cùng thích Hạ Minh, nên chật vật hỏi: “Nhưng sau này chắc chắn Hạ Minh sẽ không giống ba của mình, thằng bé đã chọn chuyên ngành Luật, tương lai cũng sẽ không làm kinh doanh mà”.
“Đây chỉ là Hạ Tranh tung hoả mù thôi, chuyện này vẫn chưa dám nói với ông nội của thằng bé đâu. Chị và Hạ Tranh đã cãi nhau vô số lần cũng vì chuyện này, nhưng thái độ của ông ấy rất kiên quyết, ông ấy nói Hạ gia chỉ có một đứa con trai, sản nghiệp lớn như thế, mặc kệ học ngành nào, về sau nhất định phải thừa kế gia sản. Ầm ĩ nhiều lần như vậy, chỉ cần chị vừa nhắc tới đề tài này thì ông ấy liền cường ngạnh kêu “ngừng”. Thật sự là chị rất mệt mỏi khi phải tranh luận, chị quá vô dụng, không bảo vệ được A Minh. Mà bây giờ A Minh, cũng không bảo vệ được Chu Chu”.
Mẹ Hàn nghe vậy thì im lặng thật lâu.
Một lúc lâu sau, mẹ Hàn vỗ vỗ mu bàn tay Kiều Uyển, ra vẻ thoải mái nói đùa: “Chị Kiều, chị cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, vẫn là phải xem suy nghĩ của bọn nhỏ, nếu hai đứa thật lòng thích nhau, chúng ta cũng không chia rẽ được, phải không?”
“Với lại, chuyện này có thành hay không vẫn không biết chắc được, em nói nhỏ cho chị biết nha, sau khi Chu Chu lên đại học, em ở nhà dọn dẹp lại đồ đạc cho con bé, vậy mà phát hiện một xấp thư tình, tất cả bìa thư đều là “Gửi người tôi yêu nhất XXX”, em không có mở ra xem, nhưng chắc là con bé yêu mến chàng trai nào đó, tên có 3 chữ”.
Kiều Uyển nghe vậy thì tâm tình tốt lên không ít, thuận tiện đùa vui về chuyện bọn trẻ: “Thật không? Ngày thường Chu Chu chính là một đứa bé lanh lợi, từ lúc nào lại học viết thư như vậy? Cũng không biết con bé thích kiểu con trai như thế nào, chị đoán chắc chắn là hoạt bát sáng sủa, không giống A Minh, tính nết y chang ba của mình, ngoại trừ việc chọn ngành học, xưa nay không phạm sai lầm, vừa già trước tuổi lại cứng nhắc”.
“Chị đừng nói…..Lúc em nhìn thấy những bức thư ấy cũng rất sốc đấy, em vẫn cho là Chu Chu thích Hạ Minh, suốt ngày “Anh trai Hạ”……
Trước cửa phòng bệnh đã không còn người, Hàn Tầm Chu chờ ở dưới lầu quá lâu, vừa muốn lên lầu xem chuyện gì, lại gặp được Hạ Minh trong thang máy.
Thang máy đã xuống đến sảnh lầu 1, tất cả mọi người lần lượt đi ra ngoài, nhưng anh thì vẫn đứng bên trong với vẻ mặt sững sờ, không có ý định bước ra.
Hàn Tầm Chu đi vào, một tay kéo anh ra ngoài, đưa tay quơ quơ trước mặt anh.
“Anh trai Hạ, anh đang nghĩ gì thế? Hoàn hồn lại, nếu không một lát anh lại bị đưa lên lầu lại đấy”.
Hạ Minh ngẩng đầu nhìn cô.
Không còn là đứa bé chảy nước mũi ròng ròng theo sau anh khi còn nhỏ nữa, cô gái có làn da sáng, đôi mắt to tròn, khuôn mặt có chút mập mạp trẻ con được thu gọn lại bởi những lọn tóc gợn sóng mượt mà như lụa, đôi mắt tròn tròn cùng khuôn miệng còn mang theo điểm ngây thơ đáng yêu.
Cô không còn là đứa trẻ được anh bảo hộ ở sau lưng và tuỳ tiện liệt vào vật sở hữu nữa, cô là một người độc lập.
Đôi mắt của cô giống như viên ngọc trong đêm tối, càng như ánh nắng ban ngày, giống như mẹ nói, trong ánh mắt của cô có ánh sáng, có tự do, có ước mơ, còn có…..người mình thích.
Sắc mặt Hạ Minh trắng bệch, nhẹ nhàng cười.
Để thừa nhận điểm cuối cùng này, anh gần như phải moi ra nửa trái tim của mình.
Thật ra anh không cảm thấy quá sốc, hoặc là nói, anh có dự cảm, năm 14 tuổi cô đã nói trước mặt mọi người, hôn ước với anh cũng không coi là thật. Huống chi không biết bắt đầu từ lúc nào, Chu Chu của anh đã có bí mật với anh, cô không còn thích kề cận anh, thậm chí thường xuyên trốn tránh anh.
Hàn Tầm Chu thấy anh không nói lời nào, lại giật giật ống tay áo của anh, sau đó mở hai tay ra: “Anh trai Hạ, anh lấy chìa khoá chưa?”
“Mẹ anh cũng không mang….Không sao, có thể liên hệ với dì ở nhà giúp mở cửa”.
“Ồ…” Hàn Tầm Chu mở to hai mắt nhìn, “Vậy anh còn đi lâu như vậy, không phải anh vẫn luôn ở trong thang máy đó chứ? Anh trai Hạ, anh có tâm sự phải không?”
Hạ Minh không trả lời câu hỏi của cô, hỏi ngược lại: “Chu Chu, sau này em muốn làm gì?”
Hàn Tầm Chu âm thầm vỗ vỗ ngực mình.
Quả nhiên, người ưu tú ở trong thang máy đều sẽ suy nghĩ về cuộc sống, sao cô lại không có giác ngộ này nhỉ.
Học sinh Hàn quyết định phải trả lời câu hỏi thật tốt, phải lấy anh trai Hạ làm chuẩn.
“Khụ khụ….,” cô bé xoa xoa đôi chân đang run rẩy, đảo mắt tới lui, sau một lúc lâu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói, “Sau này em muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, đất nước chúng ta có nhiều núi non biển cả như vậy, hơn nữa bên ngoài còn có thế giới rộng lớn. Em muốn đến những vùng đất mà em đã xem trong phim tài liệu, tìm hiểu văn hoá và con người khác nhau. Bây giờ em vẫn đang chuẩn bị nè, gia nhập câu lạc bộ leo núi đi leo núi, rèn luyện thể lực”.
Hạ Minh tự hào về cô, nhưng không có cách nào kiềm chế được sự khó chịu trong lòng.
Mẹ nói rất đúng, hiện tại anh không bảo vệ được tự do và ước mơ của cô, trừ phi tương lai có một ngày, anh đủ mạnh mẽ để cho phép cô tuỳ ý làm bậy, mặc cô muốn làm bất kì chuyện gì, cũng không cần nhìn sắc mặt của người khác.
Nhưng cô có thể chờ anh đến ngày đó không?
Hạ Minh giơ tay lên, lại một lần nữa sờ lên đầu cô gái nhỏ.
Lần này khác với vô số lần của ngày thường.
Anh dừng lại thêm hai giây, dùng ngón cái xoa xoa mái tóc của cô, cảm giác được mái tóc mềm mại ngưa ngứa, thật lâu mới luyến tiếc buông tay.
“Chu Chu, em còn nhớ bộ phim Titanic mà chúng ta xem cùng nhau không? Nếu như em là Rose, em có chọn ở bên người mình thích không?”
Hàn Tầm Chu nháy nháy mắt, cô không biết tại sao Hạ Minh lại nhắc tới chuyện này, nhưng khi nghe đến từ “thích”, cô liền đỏ mặt.
“Sẽ….sẽ ạ….”, học sinh Hàn xoắn xoắn đầu ngón tay, ấp úng lầu bầu, “Em muốn tự do tự tại ở bên người mình thích….Em……”
Cô cúi đầu, xấu hổ cắn đầu lưỡi của mình, ra lệnh cho trái tim đang đập trong lồng ngực bình tĩnh lại, đừng không cẩn thận mà rơi xuống nhé.
Hạ Minh nhìn khuôn mặt đang bừng đỏ của cô, gần như cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay.
Anh cười đến khó coi, dường như duy trì không được sự phong độ trên mặt, chỉ tự lẩm bẩm: “……là người với 3 chữ kia à?”
Giọng nói của anh quá nhẹ, Hàn Tầm Chu hoàn toàn không nghe rõ, ngẩng đầu hỏi: “Anh nói gì?”
“Không có gì….Đi thôi”.
Một tháng sau, vào ngày sinh nhật của Hàn Tầm Chu, Hạ Minh chủ động đưa ra từ hôn, tối ngày hôm đó, cảm xúc của Hàn Tầm Chu tăng vọt, cô nhét toàn bộ bánh sinh nhật vào bụng mình rồi nằm trên ghế sofa ôm bụng khóc.
—
2013.10.12, Chu Chu của tôi sắp trưởng thành, em ấy nói rằng muốn có một mối quan hệ yêu đương tự do như Rose. Yêu là tôn trọng, thật là thật là khó”.
2013.11.09, hôm nay Chu Chu của tôi đã trưởng thành….Về sau không thể gọi Chu Chu “của tôi” nữa. Bản tính con người vốn ích kỷ, nhưng hoá ra tôi lại yêu em ấy đến vậy”.
— Hạ Minh, nhật ký về em.
Tác giả có lời muốn nói: giao hàng hai trong một ~ phiên ngoại chính là quay chung quanh nhật ký của anh trai Hạ, thật đau lòng.
/72
|