“Hẹn hò?”
Vu Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh, miếng cánh gà đang ở trên đũa của cô cũng lập tức rơi xuống bát.
Lần trước lúc Quý Thanh Dư nói ra hai chữ ‘hẹn hò’ này là mang cô đi leo núi, theo phản ứng tự nhiên cô lại nghĩ đến một bộ môn thể thao cực hạn nào đó thách thức cô.
Do dự vài giây, Vu Hạ cẩn thận hỏi anh: “Hẹn hò ở đâu?”
Có thể đây là tính tò mò của cô, cũng có thể do tính lười biếng ỷ lại vào ngày nghỉ cuối tuần, bởi vì hầu như cuối tuần nào họ cũng đều ở nhà nghỉ ngơi, rất ít khi ra ngoài.
Ánh mắt của Quý Thanh Dư chậm rãi dừng ở trên mặt cô, nhìn chằm chằm cô vài giây giống như là nhìn thấu suy nghĩ của cô rồi bật cười, an ủi: “Yên tâm, lần này là đi hẹn hò bình thường, không mang em đi leo núi nữa đâu.”
“......”
Không ngờ anh còn tự biết lần trước hẹn hò đi leo núi là không bình thường, không hổ danh là học bá từ nhỏ tới lớn, năng lực suy nghĩ vẫn rất mạnh.
Nhưng suy nghĩ oán thầm trong lòng bất ngờ bị anh chọc thủng nên Vu Hạ có chút mất tự nhiên, cô thu hồi ánh mắt sau đó nuốt nước bọt, dũng cảm nói: “Thật ra... đi leo núi cũng rất tốt, có thể rèn luyện sức khỏe lại còn có thể cầu bình an......”
Nói xong câu cuối Vu Hạ không thể nghĩ thêm được cái gì để nói nữa......
Không khí im lặng vài giây, xung quanh bàn ăn có chút ngượng ngùng xấu hổ.
Vu Hạ không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, cô cảm thấy mình càng nói càng đen hơn, nhỡ đâu Quý Thanh Dư cảm thấy không muốn đi chơi với cô nữa thì sao. Đúng lúc cô đang không biết nên giải thích như thế nào thì Quý Thanh Dư đột nhiên nở nụ cười.
Ánh mắt của anh như có như không nhìn vào gương mặt đang chột dạ kia, sau khi nhìn chằm chằm vài giây anh cố ý nói chậm: “Em nói hình như cũng rất đúng, ở quanh Lâm Giang không có nhiều chỗ chơi, chỉ có nhiều núi nhiều suối, lần trước anh đã xem qua trên bản đồ rồi, xa nhất cũng chỉ mất hai tiếng, khi nào chúng ta rảnh có thể đi thử.”
“Hả?”
Nghe vậy Vu Hạ theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, nhìn vào ánh mắt của anh trong lòng cô trầm xuống, anh không coi trọng chuyện đó đâu đúng không?
Suy đi nghĩ lại vì không để ngày nghỉ cuối tuần của bản thân biến thành đi leo núi cô cũng đã không nghĩ nhiều như vậy.
Vu hạ mấp máy môi, buông đôi đũa xuống nghiêm túc nói: “Thật ra em cảm thấy cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi vẫn tốt hơn, về phần leo núi......”
Đầu óc Vu Hạ suy nghĩ nhanh chóng vài giây: “Hai tháng đi một lần cũng được mà.”
Dừng một chút Vu Hạ cẩn thận hỏi anh: “Anh cảm thấy như thế nào?”
Quý Thanh Dư nhịn cười, nhướn mày nhìn cô: “Cũng được.”
Nghe vậy Vu Hạ cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhưng vẫn chưa yên tâm với buổi hẹ hò ngày mai: “Vậy ngày mai anh định đưa em đi hẹn hò ở đâu ạ?”
“Nghe diễn hòa nhạc.”
“Nghe diễn hòa nhạc?” Vu Hạ ngạc nhiên: “Diễn hòa nhạc nào?”
Quý Thanh Dư vừa gắp miếng rau cải xanh vào bát cô vừa nói: “Độc tấu dương cầm.”
Vu Hạ không hiểu nhiều về mấy bộ môn này, nhưng cũng không có ý kiến gì, sau đó gật đầu: “Ồ được, ngày mai đi lúc nào ạ?”
“Buổi chiều ngày mai.”
Dừng một chút, Quý Thanh Dư cười nhìn cô: “Em có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, yên tâm.”
“......”
Vu Hạ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn từng miếng cơm nhỏ trong bát, nghĩ thầm, sao cái gì anh cũng biết vậy.
Xấu hổ hai giây Vu Hạ chuyển nhanh sang chuyện khác: “Đúng rồi, tấm bùa bình an lần trước em lên chùa cầu cùng anh, em nhớ em để ở đầu giường nhưng bây giờ tìm lại không thấy nữa?”
Quý Thanh Dư vừa gắp rau vừa gật đầu: “Ừm, anh cất rồi.”
“Anh cất ở chỗ nào?”
Quý Thanh Dư: “Cất chung với chỗ để bùa bình an của anh.”
Nghe vậy Vu Hạ sửng sốt, trong lòng sinh ra một suy nghĩ kì lạ, cô cẩn thận hỏi anh: “Bùa bình an của anh??”
Quý Thanh Dư giương mắt nhìn: “Ừm, cái em cho anh.”
“......”
Lại bị nhìn thấu.
Vu Hạ ‘ồ’ một tiếng sau đó không nói gì nữa cúi đầu ăn cơm.
Thấy vậy, Quý Thanh Dư chậm rãi mở miệng nói: “Tấm bù bình anh kia em để trong sách của anh từ lúc nào sao anh không biết vậy?”
Vu Hạ ngẩng đầu nhìn anh, suy nghĩ vài giây nhưng không nhớ rõ thời gian cụ thể lắm, chỉ có chút ấn tượng mơ hồ: “Hình như trong giờ thể dục năm thứ ba, lúc đó không có ai trong lớp nên em để vào.”
Quý Thanh Dư nhìn chằm cô vài giây, yết hầu nhẹ nhàng lăn: “Sao em không tự đưa cho anh?”
Vu Hạ mím mối: “Em không dám.”
“Thiếu chút nữa anh đã bỏ qua nó rồi.”
“Cái gì cơ?” Vu Hạ nghe không hiểu.
Quý Thanh Dư tối sầm mặt: “Anh nói thiếu chút nữa anh bỏ lỡ bùa bình an em tặng cho anh.”
Dừng vài giây: Lẽ ra em nên nói cho anh biết.”
Nếu anh biết thì có lẽ họ đã không bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy, có lẽ thời điểm kia Vu Hạ cũng không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, mặc dù không thể thay đổi được nhưng ít ra anh ở bên cạnh cô.
Từ hôm kỷ niệm thành lập trường trở về anh không ngừng mơ thấy những giấc mơ về hồi trung học. Mơ thấy ngày ấy gặp được cô, mơ thấy bóng dáng mỏng manh yết ớt bất lực luôn đọng trong tâm trí của anh.
Dừng vài giây Vu Hạ mới mở miệng một lần nữa: “Vậy anh nhìn thấy nó lúc nào?”
“Ngày em bị đuổi học.”
Quý Thanh Dư rũ mắt, chậm rãi mở miệng: “Hôm đó Giang Bình Dã và Tống Dao đến giúp anh thu dọn hành lý để đi huấn luyện, lúc Giang Bình Dã lấy sách hộ anh không cẩn thận làm rơi ra.”
Vu Hạ mỉm cười: “Cho nên ông trời rất công bằng, mặc dù duyên phận đi lòng vòng vẫn quay về với nhau đúng không?”
Yết hầu của Quý Thanh Dư lăn nhẹ, bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu: “Anh chỉ tiếc, cũng có chút hối hận lúc ấy không thể ở bên cạnh em.”
Dứt lời Vu Hạ gọi tên anh: “Quý Thanh Dư.”
Dừng vài giây, giọng nói của Vu Hạ như giọt nước ban đêm im lặng chảy, chảy vào thẳng vào những tiếc nuối trong lòng anh
Cô nói: “Không cần tiếc nuối, bây giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi, đây chính là viên mãn lớn nhất.”
–
Ăn cơm tối xong đã gần mười giờ, Quý Thanh Dư chủ động gánh vác công việc rửa bát, đúng lúc Vu Hạ có thể đi tắm giảm bớt căng thẳng mệt mỏi cả ngày.
Lúc Vu Hạ đang thư thư thả thả nằm trong bồn tắm lớn, vừa tắm vừa lướt điện thoại thì đột nhiên Vương Nguyệt Mai gọi đến.
Vu Hạ thấy vậy liền giật mình, theo bản năng nhìn thời gian ở góc trên bên phải màn hình điện thoại, đúng là mười giờ tối, sao Vương Nguyệt Mai đột nhiên gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ là thân thể lại không thoải mái?
Nghĩ vậy trái tim của Vu Hạ trầm xuống, cô ấn nhận: “Mẹ?”
Điện thoại được thông, bên kia liền truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tiểu Hạ à, nghỉ ngơi chưa?”
“Chưa ạ.” Vu Hạ căng thẳng nói: “Sao vậy ạ, là trong người mẹ không thoải mái sao?”
Bên kia điện thoại Vương Nguyệt Mai cười cười: “Không có, dạo gần đây người mẹ rất tốt, con không cần phải lo lắng.”
Nghe vậy Vu Hạ mới nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy thì tốt rồi, đã muộn như vậy rồi sao mẹ còn chưa ngủ? Dì Thư Ý đâu ạ, đã ngủ chưa?”
“Còn chưa, dì Thư Ý của con cũng chưa ngủ đâu.”
Vu Hạ: “Muộn như vậy mẹ tìm con có chuyện gì thế?”
“Là như thế này, chẳng phải chuyện của con và Tiểu Quý hẹn hò sao, lúc về nhà mẹ nói với dì Thư Ý, dì Thư Ý biết con có bạn trai nên muốn gặp.”
Vương Nguyệt Mai nói: “Vừa đúng mai là cuối tuần con và Tiểu Quý cũng được nghỉ, có thể về nhà một chuyến được không, mẹ nấu đồ ăn cho các con.”
“Ngày mai chắc không được đâu ạ.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy đầu dây điện thoại bên kia nói: “Vậy ngày kia? Con đừng vội từ chối, thương lượng với Tiểu Quý một chút đi.”
Vu Hạ chưa kịp nói chuyện liền nghe thấy Hứa Thư Ý nhận điện thoại: “Tiểu Hạ à, dì Thư Ý đây.”
Vu Hạ bất đắc dĩ đáp lời: “Vâng dì Thư Ý.”
“Cũng không có gì, chả là dì nghe thấy con đang hẹn hò nên lỡ miệng bảo muốn nhìn mặt đứa nhỏ kia một cái, ai ngờ mẹ con lại để tâm, nếu các con thật sự không có thời gian thì không cẩn phải miễn cưỡng.”
Nghe vậy Vu Hạ mím môi: “Ngày mai thì con không có thời gian, dì xem ngày kia có được không, con nói chuyện với Quý Thanh Dư một chút, sáng mai con sẽ báo lại với dì sau.”
Âm thanh ở đầu dây bên kia rõ ràng rất vui vẻ: “Được được được, lúc nào cũng được, chúng ta cũng không có việc gì, dì với mẹ con sẽ chờ tin tức của con.”
“Vâng, dì cũng đi ngủ sớm một chút, buổi sáng ngày mai con lại gọi điện cho dì.”
“Được được được, ngủ ngon nhé Tiểu Hạ.”
Vu Hạ cười đáp: “Dì Thư Ý ngủ ngon ạ.”
Nói xong lại nói chuyện thêm với Vương Nguyệt Mai hai câu rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi nghe điện thoại xong Vu Hạ cũng không muốn ngâm thêm nữa, cúp điện thoại cô tiện tay đặt điện thoại lên chiếc bàn bên cạnh bồn tắm, đưa tay lấy khăn tắm đã chuẩn bị trước đứng dậy lau nước đọng lại ở trên người.
Sau khi mặc đồ ngủ xong Vu Hạ sấy khô tóc và dưỡng da trong phòng tắm xong mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra liền nhìn thấy Quý Thanh Dư ngồi trên ghế sofa trước phòng tắm xem sách y học.
Thấy cô đi ra Quý Thanh Dư ngẩng đầu, sau đó gập quyển sách trong tay lại đặt sang một bên, giơ tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Vừa nãy trong phòng tắm nói chuyện với ai vậy.”
Vu Hạ ngồi bên cạnh anh, vừa rồi còn đang suy nghĩ không biết nên mở miệng nói chuyện này như thế nào thì anh lại hỏi như vậy.
Cô mím môi: “Là mẹ em.”
“Dì gọi có chuyện gì không?” Quý Thanh Dư nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi.
Vu Hạ nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên kheo léo một chút nếu không sẽ dọa sợ anh, sau đó dịu dàng nói: “Cũng không có chuyện gì, mẹ gọi điện hỏi chúng ta tuần này có rảnh không ghé qua nhà một chuyến.”
Quý Thanh Dư bắt chuẩn xác từ trọng điểm trong lời nói của cô, sau đó nhìn cô cười, lặp lại câu nói: “Chúng, ta?”
“......”
Vu Hạ gật đầu: “Ừm, chúng ta.”
Dừng lại vài giây Vu Hạ nói tiếp: “Bạn thân của mẹ em, ừm...... cũng chính là mẹ của Trần Triệt, bây giờ dì ấy đang sống cùng mẹ em ở ngõ Thanh Bình, biết em có bạn trai cho nên muốn gặp mặt.”
Có lẽ là sợ Quý Thanh Dư cảm thấy phiền toái nên nói xong cô lại nói thêm một câu: “Nếu anh không muốn đi thì để em bảo với bọn họ......”
Cô còn chưa nói xong đã bị Quý Thanh Dư chặn lại: “Vì sao anh lại không muốn đi chứ?”
Vu Hạ nói một hồi.
Sau đó chợt nghe thấy Quý Thanh Dư nói: “Em dẫn anh đi gặp phụ huynh anh vui còn không hết.”
“Hả?” Vu Hạ: “Nói như vậy là anh đồng ý?”
Quý Thanh Dư gật đầu: “Đương nhiên, nếu em muốn đưa anh đi gặp người lớn, tại sao anh lại không đồng ý chứ.”
Anh cười cười: “Anh còn ước có thể cưới đươc em sớm hơn!”
Nghe vậy Vu Hạ liền đỏ mặt, trong lòng như tràn đầy mật ngọt, lan nhẹ đến tận trái tim.
Nói xong Quý Thanh Dư nhìn cô bỗng cong môi cười: “Cũng trùng hợp thật!”
“Trùng hợp cái gì?” Vu Hạ nghe không hiểu.
“Không có gì.” Quý Thanh Dư không trả lời, lập tức hỏi lại: “Nếu anh đưa em đi gặp bố mẹ anh em có đi không?”
Vu hạ không chút do dự: “Đương nhiên là có rồi.”
Nghe vậy trong lòng Quý Thanh Dư cũng hiểu rõ, nhướn mày nhìn cô: “Vậy thì tốt rồi.”
Nói xong không đợi Vu Hạ phản ứng lại, cánh tay đã bị anh bắt lấy kéo thẳng vào trong ngực.
Vu Hạ vô thức ôm lấy cổ anh để ổn định cơ thể, trên người bọn họ đều mặc đồ ngủ chất liệu tơ tằm, cách lớp vải hơi mỏng cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Quý Thanh Dư.
Hai má cô đỏ lên, nhịp tim đập thình thịch: “Anh làm gì?”
Một tay Quý Thanh Dư giữ cô lại, tay còn lại từ phía trước vòng qua eo thon của cô, khiến cô ngồi lên đùi anh.
Vu hạ vừa mới tắm xong không mặc nội y, chỉ mặc đồ ngủ mỏng. Cảm nhận được sự mềm mại chạm vào ngực mình, yết hầu của Quý Thanh Dư lăn nhẹ, đôi mắt sâu thăm thẳm.
Anh cong môi cười khẽ sau đó cúi đầu tới gần bên tai cô, dùng cánh môi hôn nhẹ vào vành tai cô, giọng nói trầm khàn, âm cuối còn mang theo chút mê hoặc.
“Làm chuyện vui vẻ.”
Vu Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh, miếng cánh gà đang ở trên đũa của cô cũng lập tức rơi xuống bát.
Lần trước lúc Quý Thanh Dư nói ra hai chữ ‘hẹn hò’ này là mang cô đi leo núi, theo phản ứng tự nhiên cô lại nghĩ đến một bộ môn thể thao cực hạn nào đó thách thức cô.
Do dự vài giây, Vu Hạ cẩn thận hỏi anh: “Hẹn hò ở đâu?”
Có thể đây là tính tò mò của cô, cũng có thể do tính lười biếng ỷ lại vào ngày nghỉ cuối tuần, bởi vì hầu như cuối tuần nào họ cũng đều ở nhà nghỉ ngơi, rất ít khi ra ngoài.
Ánh mắt của Quý Thanh Dư chậm rãi dừng ở trên mặt cô, nhìn chằm chằm cô vài giây giống như là nhìn thấu suy nghĩ của cô rồi bật cười, an ủi: “Yên tâm, lần này là đi hẹn hò bình thường, không mang em đi leo núi nữa đâu.”
“......”
Không ngờ anh còn tự biết lần trước hẹn hò đi leo núi là không bình thường, không hổ danh là học bá từ nhỏ tới lớn, năng lực suy nghĩ vẫn rất mạnh.
Nhưng suy nghĩ oán thầm trong lòng bất ngờ bị anh chọc thủng nên Vu Hạ có chút mất tự nhiên, cô thu hồi ánh mắt sau đó nuốt nước bọt, dũng cảm nói: “Thật ra... đi leo núi cũng rất tốt, có thể rèn luyện sức khỏe lại còn có thể cầu bình an......”
Nói xong câu cuối Vu Hạ không thể nghĩ thêm được cái gì để nói nữa......
Không khí im lặng vài giây, xung quanh bàn ăn có chút ngượng ngùng xấu hổ.
Vu Hạ không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, cô cảm thấy mình càng nói càng đen hơn, nhỡ đâu Quý Thanh Dư cảm thấy không muốn đi chơi với cô nữa thì sao. Đúng lúc cô đang không biết nên giải thích như thế nào thì Quý Thanh Dư đột nhiên nở nụ cười.
Ánh mắt của anh như có như không nhìn vào gương mặt đang chột dạ kia, sau khi nhìn chằm chằm vài giây anh cố ý nói chậm: “Em nói hình như cũng rất đúng, ở quanh Lâm Giang không có nhiều chỗ chơi, chỉ có nhiều núi nhiều suối, lần trước anh đã xem qua trên bản đồ rồi, xa nhất cũng chỉ mất hai tiếng, khi nào chúng ta rảnh có thể đi thử.”
“Hả?”
Nghe vậy Vu Hạ theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, nhìn vào ánh mắt của anh trong lòng cô trầm xuống, anh không coi trọng chuyện đó đâu đúng không?
Suy đi nghĩ lại vì không để ngày nghỉ cuối tuần của bản thân biến thành đi leo núi cô cũng đã không nghĩ nhiều như vậy.
Vu hạ mấp máy môi, buông đôi đũa xuống nghiêm túc nói: “Thật ra em cảm thấy cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi vẫn tốt hơn, về phần leo núi......”
Đầu óc Vu Hạ suy nghĩ nhanh chóng vài giây: “Hai tháng đi một lần cũng được mà.”
Dừng một chút Vu Hạ cẩn thận hỏi anh: “Anh cảm thấy như thế nào?”
Quý Thanh Dư nhịn cười, nhướn mày nhìn cô: “Cũng được.”
Nghe vậy Vu Hạ cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhưng vẫn chưa yên tâm với buổi hẹ hò ngày mai: “Vậy ngày mai anh định đưa em đi hẹn hò ở đâu ạ?”
“Nghe diễn hòa nhạc.”
“Nghe diễn hòa nhạc?” Vu Hạ ngạc nhiên: “Diễn hòa nhạc nào?”
Quý Thanh Dư vừa gắp miếng rau cải xanh vào bát cô vừa nói: “Độc tấu dương cầm.”
Vu Hạ không hiểu nhiều về mấy bộ môn này, nhưng cũng không có ý kiến gì, sau đó gật đầu: “Ồ được, ngày mai đi lúc nào ạ?”
“Buổi chiều ngày mai.”
Dừng một chút, Quý Thanh Dư cười nhìn cô: “Em có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, yên tâm.”
“......”
Vu Hạ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn từng miếng cơm nhỏ trong bát, nghĩ thầm, sao cái gì anh cũng biết vậy.
Xấu hổ hai giây Vu Hạ chuyển nhanh sang chuyện khác: “Đúng rồi, tấm bùa bình an lần trước em lên chùa cầu cùng anh, em nhớ em để ở đầu giường nhưng bây giờ tìm lại không thấy nữa?”
Quý Thanh Dư vừa gắp rau vừa gật đầu: “Ừm, anh cất rồi.”
“Anh cất ở chỗ nào?”
Quý Thanh Dư: “Cất chung với chỗ để bùa bình an của anh.”
Nghe vậy Vu Hạ sửng sốt, trong lòng sinh ra một suy nghĩ kì lạ, cô cẩn thận hỏi anh: “Bùa bình an của anh??”
Quý Thanh Dư giương mắt nhìn: “Ừm, cái em cho anh.”
“......”
Lại bị nhìn thấu.
Vu Hạ ‘ồ’ một tiếng sau đó không nói gì nữa cúi đầu ăn cơm.
Thấy vậy, Quý Thanh Dư chậm rãi mở miệng nói: “Tấm bù bình anh kia em để trong sách của anh từ lúc nào sao anh không biết vậy?”
Vu Hạ ngẩng đầu nhìn anh, suy nghĩ vài giây nhưng không nhớ rõ thời gian cụ thể lắm, chỉ có chút ấn tượng mơ hồ: “Hình như trong giờ thể dục năm thứ ba, lúc đó không có ai trong lớp nên em để vào.”
Quý Thanh Dư nhìn chằm cô vài giây, yết hầu nhẹ nhàng lăn: “Sao em không tự đưa cho anh?”
Vu Hạ mím mối: “Em không dám.”
“Thiếu chút nữa anh đã bỏ qua nó rồi.”
“Cái gì cơ?” Vu Hạ nghe không hiểu.
Quý Thanh Dư tối sầm mặt: “Anh nói thiếu chút nữa anh bỏ lỡ bùa bình an em tặng cho anh.”
Dừng vài giây: Lẽ ra em nên nói cho anh biết.”
Nếu anh biết thì có lẽ họ đã không bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy, có lẽ thời điểm kia Vu Hạ cũng không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, mặc dù không thể thay đổi được nhưng ít ra anh ở bên cạnh cô.
Từ hôm kỷ niệm thành lập trường trở về anh không ngừng mơ thấy những giấc mơ về hồi trung học. Mơ thấy ngày ấy gặp được cô, mơ thấy bóng dáng mỏng manh yết ớt bất lực luôn đọng trong tâm trí của anh.
Dừng vài giây Vu Hạ mới mở miệng một lần nữa: “Vậy anh nhìn thấy nó lúc nào?”
“Ngày em bị đuổi học.”
Quý Thanh Dư rũ mắt, chậm rãi mở miệng: “Hôm đó Giang Bình Dã và Tống Dao đến giúp anh thu dọn hành lý để đi huấn luyện, lúc Giang Bình Dã lấy sách hộ anh không cẩn thận làm rơi ra.”
Vu Hạ mỉm cười: “Cho nên ông trời rất công bằng, mặc dù duyên phận đi lòng vòng vẫn quay về với nhau đúng không?”
Yết hầu của Quý Thanh Dư lăn nhẹ, bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu: “Anh chỉ tiếc, cũng có chút hối hận lúc ấy không thể ở bên cạnh em.”
Dứt lời Vu Hạ gọi tên anh: “Quý Thanh Dư.”
Dừng vài giây, giọng nói của Vu Hạ như giọt nước ban đêm im lặng chảy, chảy vào thẳng vào những tiếc nuối trong lòng anh
Cô nói: “Không cần tiếc nuối, bây giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi, đây chính là viên mãn lớn nhất.”
–
Ăn cơm tối xong đã gần mười giờ, Quý Thanh Dư chủ động gánh vác công việc rửa bát, đúng lúc Vu Hạ có thể đi tắm giảm bớt căng thẳng mệt mỏi cả ngày.
Lúc Vu Hạ đang thư thư thả thả nằm trong bồn tắm lớn, vừa tắm vừa lướt điện thoại thì đột nhiên Vương Nguyệt Mai gọi đến.
Vu Hạ thấy vậy liền giật mình, theo bản năng nhìn thời gian ở góc trên bên phải màn hình điện thoại, đúng là mười giờ tối, sao Vương Nguyệt Mai đột nhiên gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ là thân thể lại không thoải mái?
Nghĩ vậy trái tim của Vu Hạ trầm xuống, cô ấn nhận: “Mẹ?”
Điện thoại được thông, bên kia liền truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tiểu Hạ à, nghỉ ngơi chưa?”
“Chưa ạ.” Vu Hạ căng thẳng nói: “Sao vậy ạ, là trong người mẹ không thoải mái sao?”
Bên kia điện thoại Vương Nguyệt Mai cười cười: “Không có, dạo gần đây người mẹ rất tốt, con không cần phải lo lắng.”
Nghe vậy Vu Hạ mới nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy thì tốt rồi, đã muộn như vậy rồi sao mẹ còn chưa ngủ? Dì Thư Ý đâu ạ, đã ngủ chưa?”
“Còn chưa, dì Thư Ý của con cũng chưa ngủ đâu.”
Vu Hạ: “Muộn như vậy mẹ tìm con có chuyện gì thế?”
“Là như thế này, chẳng phải chuyện của con và Tiểu Quý hẹn hò sao, lúc về nhà mẹ nói với dì Thư Ý, dì Thư Ý biết con có bạn trai nên muốn gặp.”
Vương Nguyệt Mai nói: “Vừa đúng mai là cuối tuần con và Tiểu Quý cũng được nghỉ, có thể về nhà một chuyến được không, mẹ nấu đồ ăn cho các con.”
“Ngày mai chắc không được đâu ạ.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy đầu dây điện thoại bên kia nói: “Vậy ngày kia? Con đừng vội từ chối, thương lượng với Tiểu Quý một chút đi.”
Vu Hạ chưa kịp nói chuyện liền nghe thấy Hứa Thư Ý nhận điện thoại: “Tiểu Hạ à, dì Thư Ý đây.”
Vu Hạ bất đắc dĩ đáp lời: “Vâng dì Thư Ý.”
“Cũng không có gì, chả là dì nghe thấy con đang hẹn hò nên lỡ miệng bảo muốn nhìn mặt đứa nhỏ kia một cái, ai ngờ mẹ con lại để tâm, nếu các con thật sự không có thời gian thì không cẩn phải miễn cưỡng.”
Nghe vậy Vu Hạ mím môi: “Ngày mai thì con không có thời gian, dì xem ngày kia có được không, con nói chuyện với Quý Thanh Dư một chút, sáng mai con sẽ báo lại với dì sau.”
Âm thanh ở đầu dây bên kia rõ ràng rất vui vẻ: “Được được được, lúc nào cũng được, chúng ta cũng không có việc gì, dì với mẹ con sẽ chờ tin tức của con.”
“Vâng, dì cũng đi ngủ sớm một chút, buổi sáng ngày mai con lại gọi điện cho dì.”
“Được được được, ngủ ngon nhé Tiểu Hạ.”
Vu Hạ cười đáp: “Dì Thư Ý ngủ ngon ạ.”
Nói xong lại nói chuyện thêm với Vương Nguyệt Mai hai câu rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi nghe điện thoại xong Vu Hạ cũng không muốn ngâm thêm nữa, cúp điện thoại cô tiện tay đặt điện thoại lên chiếc bàn bên cạnh bồn tắm, đưa tay lấy khăn tắm đã chuẩn bị trước đứng dậy lau nước đọng lại ở trên người.
Sau khi mặc đồ ngủ xong Vu Hạ sấy khô tóc và dưỡng da trong phòng tắm xong mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra liền nhìn thấy Quý Thanh Dư ngồi trên ghế sofa trước phòng tắm xem sách y học.
Thấy cô đi ra Quý Thanh Dư ngẩng đầu, sau đó gập quyển sách trong tay lại đặt sang một bên, giơ tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Vừa nãy trong phòng tắm nói chuyện với ai vậy.”
Vu Hạ ngồi bên cạnh anh, vừa rồi còn đang suy nghĩ không biết nên mở miệng nói chuyện này như thế nào thì anh lại hỏi như vậy.
Cô mím môi: “Là mẹ em.”
“Dì gọi có chuyện gì không?” Quý Thanh Dư nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi.
Vu Hạ nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên kheo léo một chút nếu không sẽ dọa sợ anh, sau đó dịu dàng nói: “Cũng không có chuyện gì, mẹ gọi điện hỏi chúng ta tuần này có rảnh không ghé qua nhà một chuyến.”
Quý Thanh Dư bắt chuẩn xác từ trọng điểm trong lời nói của cô, sau đó nhìn cô cười, lặp lại câu nói: “Chúng, ta?”
“......”
Vu Hạ gật đầu: “Ừm, chúng ta.”
Dừng lại vài giây Vu Hạ nói tiếp: “Bạn thân của mẹ em, ừm...... cũng chính là mẹ của Trần Triệt, bây giờ dì ấy đang sống cùng mẹ em ở ngõ Thanh Bình, biết em có bạn trai cho nên muốn gặp mặt.”
Có lẽ là sợ Quý Thanh Dư cảm thấy phiền toái nên nói xong cô lại nói thêm một câu: “Nếu anh không muốn đi thì để em bảo với bọn họ......”
Cô còn chưa nói xong đã bị Quý Thanh Dư chặn lại: “Vì sao anh lại không muốn đi chứ?”
Vu Hạ nói một hồi.
Sau đó chợt nghe thấy Quý Thanh Dư nói: “Em dẫn anh đi gặp phụ huynh anh vui còn không hết.”
“Hả?” Vu Hạ: “Nói như vậy là anh đồng ý?”
Quý Thanh Dư gật đầu: “Đương nhiên, nếu em muốn đưa anh đi gặp người lớn, tại sao anh lại không đồng ý chứ.”
Anh cười cười: “Anh còn ước có thể cưới đươc em sớm hơn!”
Nghe vậy Vu Hạ liền đỏ mặt, trong lòng như tràn đầy mật ngọt, lan nhẹ đến tận trái tim.
Nói xong Quý Thanh Dư nhìn cô bỗng cong môi cười: “Cũng trùng hợp thật!”
“Trùng hợp cái gì?” Vu Hạ nghe không hiểu.
“Không có gì.” Quý Thanh Dư không trả lời, lập tức hỏi lại: “Nếu anh đưa em đi gặp bố mẹ anh em có đi không?”
Vu hạ không chút do dự: “Đương nhiên là có rồi.”
Nghe vậy trong lòng Quý Thanh Dư cũng hiểu rõ, nhướn mày nhìn cô: “Vậy thì tốt rồi.”
Nói xong không đợi Vu Hạ phản ứng lại, cánh tay đã bị anh bắt lấy kéo thẳng vào trong ngực.
Vu Hạ vô thức ôm lấy cổ anh để ổn định cơ thể, trên người bọn họ đều mặc đồ ngủ chất liệu tơ tằm, cách lớp vải hơi mỏng cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Quý Thanh Dư.
Hai má cô đỏ lên, nhịp tim đập thình thịch: “Anh làm gì?”
Một tay Quý Thanh Dư giữ cô lại, tay còn lại từ phía trước vòng qua eo thon của cô, khiến cô ngồi lên đùi anh.
Vu hạ vừa mới tắm xong không mặc nội y, chỉ mặc đồ ngủ mỏng. Cảm nhận được sự mềm mại chạm vào ngực mình, yết hầu của Quý Thanh Dư lăn nhẹ, đôi mắt sâu thăm thẳm.
Anh cong môi cười khẽ sau đó cúi đầu tới gần bên tai cô, dùng cánh môi hôn nhẹ vào vành tai cô, giọng nói trầm khàn, âm cuối còn mang theo chút mê hoặc.
“Làm chuyện vui vẻ.”
/87
|