Bên trong lều trại.
Cuối cùng cũng phát tiết hết toàn bộ tức giận trong lòng Phạm Dương Triệt vô lực nằm trên giường, thất thần nhìn nóc lều trại. Đã bao nhiêu lâu, rốt cục đã bao nhiêu lâu, hắn không có tức giận như bây giờ. Phụ thân dạy hắn, thân là Tể tướng, cho dù núi rời đất chuyển mặt cũng không được đổi sắc. Mà hắn cũng là kẻ khống chế tốt cảm xúc của chính mình, duy trì hình tượng ôn hòa. Nhưng, hắn lại phát hiện từ sau khi gặp Phó Vân Kiệt, cảm xúc của mình lần nữa lại được khơi mào, hình tượng ôn hòa lại lần nữa bị phá hỏng. Trong đầu hiện ra gương mặt da lúa mạch tràn đầy tự tin cùng kiên nghị. Này làm cho lòng của hắn hỗn loạn.
Hắn lắc đầu, đem gương mặt kia đuổi ra khỏi đầu, bắt toàn bộ tinh thần của mình đặt vào trong tình huống trước mặt.
Nói thật, màn duyệt binh vừa rồi làm hắn vô cùng kinh hãi. Đúng, chỉ có thể dùng từ kinh hãi để hình dung tâm tình của hắn. Quân Phó gia lấy sức chiến đấu lấy một địch năm mươi làm cho hắn kinh hãi. Nếu Phó Vân Kiệt muốn noi theo vị Vương gia phụ chính, muốn có được ngôi vị Hoàng đế, chỉ sợ toàn bộ Cảnh quốc không có một ai là đối thủ của hắn ( Tiểu Tiệp). Hơn nữa, công trạng của hắn cũng xuất sắc, có tiếng tăm lớn trong dân gian, hai vị Vương gia làm sao có thể so sánh cùng. Hắn không biết Phó Vân Kiệt có dã tâm mơ tưởng xưng đế hay không, nhưng, có một điều, có thể khẳng định hắn giống mình đối với Hoàng Thượng là chân thành. Phó Vân Kiệt chính là một thanh đao hai lưỡi sắc bén vô cùng, không những có thể diệt trừ kẻ địch, hơn nữa cũng rất có khả năng sẽ làm chính mình bị thương. Hắn không biết mình có đủ khả năng điều kiểu thanh đao hai lưỡi này không.
Nhưng, hắn đã không có đường lui. Nếu hắn không thể liên kết cùng Phó Vân Kiệt, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ bị đoạt mất ngôi vị Hoàng đế. Hắn không muốn chi có liên kết cùng Phó Vân Kiệt thành công, hơn nữa còn muốn học tập năng lực thống trị của Phó Vân Kiệt. Vì vậy, hắn có thể trả giá thật lớn. Đôi mắt đen bùng cháy lên sự kiên nghị.
Ở trong đầu hắn bắt đầu sắp xếp lại các lợi thế trước mắt mà mình có, nhưng thật đáng tiếc, hắn phát hiện lợi thế mình có trong tay, chính là tình cảm của Phó Vân Kiệt đối với mình.
Hắn từng nghĩ dùng chính tướng vị ( chức vụ Tể tướng) của mình để trao đổi với Phó Vân Kiệt, dù sao vị trí dưới một người mà trên vạn người đối với người bình thường có dã tâm mà nói là vô cùng mê hoặc. Nhưng mà, thông qua nhiều ngày ở Nham thành quan sát, tiếp xúc cùng Phó Vân Kiệt, cùng với lần duyệt binh này, hắn biết Phó Vân Kiệt không thể dùng tướng vị có thể làm động lòng. Bởi vậy, tình cảm Phó Vân Kiệt đối với chính là lợi thế duy nhất.
Mặc dù thân là nam nhân, lợi thế như vậy làm hắn cảm thấy sỉ nhục. Nhưng mà, thân là Tể tướng Cảnh quốc, lợi thế như vậy hắn không thể không đi nắm chắc. Kỳ thật đối với hắn mà nói lựa chọn như vậy vô cùng đơn giản. Bởi vì , đầu tiên hắn chính là Phạm gia Tể tướng Cảnh quốc, tiếp theo mới là nam nhân.
Vì thế, hiện tại hắn cần phải xác định tình cảm Phó Vân Kiệt đối với mình có đậm sâu hay không mới có thể giúp chính mình.
Gương mặt tuấn mỹ ảm đạm vì đã bị người tính kế nhiều ngày qua, môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Giờ phút này, nếu như Vô Danh hoặc Đông Nhi ở đây, bọn họ lập tức cảm thấy nguy hiểm. Dù sai, Phạm Dương Triệt tỏ vẻ tươi cười như vậy thường thường là hắn sẽ tính kế người khác.
Cuối cùng cũng phát tiết hết toàn bộ tức giận trong lòng Phạm Dương Triệt vô lực nằm trên giường, thất thần nhìn nóc lều trại. Đã bao nhiêu lâu, rốt cục đã bao nhiêu lâu, hắn không có tức giận như bây giờ. Phụ thân dạy hắn, thân là Tể tướng, cho dù núi rời đất chuyển mặt cũng không được đổi sắc. Mà hắn cũng là kẻ khống chế tốt cảm xúc của chính mình, duy trì hình tượng ôn hòa. Nhưng, hắn lại phát hiện từ sau khi gặp Phó Vân Kiệt, cảm xúc của mình lần nữa lại được khơi mào, hình tượng ôn hòa lại lần nữa bị phá hỏng. Trong đầu hiện ra gương mặt da lúa mạch tràn đầy tự tin cùng kiên nghị. Này làm cho lòng của hắn hỗn loạn.
Hắn lắc đầu, đem gương mặt kia đuổi ra khỏi đầu, bắt toàn bộ tinh thần của mình đặt vào trong tình huống trước mặt.
Nói thật, màn duyệt binh vừa rồi làm hắn vô cùng kinh hãi. Đúng, chỉ có thể dùng từ kinh hãi để hình dung tâm tình của hắn. Quân Phó gia lấy sức chiến đấu lấy một địch năm mươi làm cho hắn kinh hãi. Nếu Phó Vân Kiệt muốn noi theo vị Vương gia phụ chính, muốn có được ngôi vị Hoàng đế, chỉ sợ toàn bộ Cảnh quốc không có một ai là đối thủ của hắn ( Tiểu Tiệp). Hơn nữa, công trạng của hắn cũng xuất sắc, có tiếng tăm lớn trong dân gian, hai vị Vương gia làm sao có thể so sánh cùng. Hắn không biết Phó Vân Kiệt có dã tâm mơ tưởng xưng đế hay không, nhưng, có một điều, có thể khẳng định hắn giống mình đối với Hoàng Thượng là chân thành. Phó Vân Kiệt chính là một thanh đao hai lưỡi sắc bén vô cùng, không những có thể diệt trừ kẻ địch, hơn nữa cũng rất có khả năng sẽ làm chính mình bị thương. Hắn không biết mình có đủ khả năng điều kiểu thanh đao hai lưỡi này không.
Nhưng, hắn đã không có đường lui. Nếu hắn không thể liên kết cùng Phó Vân Kiệt, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ bị đoạt mất ngôi vị Hoàng đế. Hắn không muốn chi có liên kết cùng Phó Vân Kiệt thành công, hơn nữa còn muốn học tập năng lực thống trị của Phó Vân Kiệt. Vì vậy, hắn có thể trả giá thật lớn. Đôi mắt đen bùng cháy lên sự kiên nghị.
Ở trong đầu hắn bắt đầu sắp xếp lại các lợi thế trước mắt mà mình có, nhưng thật đáng tiếc, hắn phát hiện lợi thế mình có trong tay, chính là tình cảm của Phó Vân Kiệt đối với mình.
Hắn từng nghĩ dùng chính tướng vị ( chức vụ Tể tướng) của mình để trao đổi với Phó Vân Kiệt, dù sao vị trí dưới một người mà trên vạn người đối với người bình thường có dã tâm mà nói là vô cùng mê hoặc. Nhưng mà, thông qua nhiều ngày ở Nham thành quan sát, tiếp xúc cùng Phó Vân Kiệt, cùng với lần duyệt binh này, hắn biết Phó Vân Kiệt không thể dùng tướng vị có thể làm động lòng. Bởi vậy, tình cảm Phó Vân Kiệt đối với chính là lợi thế duy nhất.
Mặc dù thân là nam nhân, lợi thế như vậy làm hắn cảm thấy sỉ nhục. Nhưng mà, thân là Tể tướng Cảnh quốc, lợi thế như vậy hắn không thể không đi nắm chắc. Kỳ thật đối với hắn mà nói lựa chọn như vậy vô cùng đơn giản. Bởi vì , đầu tiên hắn chính là Phạm gia Tể tướng Cảnh quốc, tiếp theo mới là nam nhân.
Vì thế, hiện tại hắn cần phải xác định tình cảm Phó Vân Kiệt đối với mình có đậm sâu hay không mới có thể giúp chính mình.
Gương mặt tuấn mỹ ảm đạm vì đã bị người tính kế nhiều ngày qua, môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Giờ phút này, nếu như Vô Danh hoặc Đông Nhi ở đây, bọn họ lập tức cảm thấy nguy hiểm. Dù sai, Phạm Dương Triệt tỏ vẻ tươi cười như vậy thường thường là hắn sẽ tính kế người khác.
/119
|