Đó là một đêm không trăng, bầu trời đen kịt giống như muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ. Một bóng đen dưới sự che dấu của bóng tối, chạy băng qua như bay. Cuối cùng cái bóng đen kia xoay mình tiến nhập vào trong phủ Phạm Tể tướng.
Theo ánh đèn yếu ớt, Phó Vân Kiệt một thân y phục dạ hành lấy tốc độ cực nhanh hướng tới mục tiêu – thư phòng của Phạm Dương Triệt thẳng tiến. Vốn tưởng rằng lấy với cá tính của cái con mọt sách kia, hẳn là đang ở thư phòng lý xử công việc chồng chất mới đúng. Thế nhưng, trước mặt lại trống không, không có một người nào ở thư phòng, trong đôi mắt sáng chứa đựng nghi hoặc. Nếu nơi này không có người muốn tìm, ngay lập tức nàng xoay người rời đi, ở trong Phạm phủ to như vậy tìm kiếm .
Một khắc sau, cơ hồ nàng đã tìm khắp ngóc ngách của Phạm phủ vẫn không có tìm được Phạm Dương Triệt. Đang suy nghĩ xem liệu có bỏ sót địa phương nào không, thì một cái thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trước mắt. Chỉ thấy Tiểu Đông đang cầm quần áo đi qua. Nàng lập tức bám theo.
Đi theo Tiểu Đông, đi tới hòn giả sơn ở phía Tây của Phạm phủ. Thấy Vô Danh từ mặt sau của hòn giả sơn đi ra, tiếp nhận quần áo trên tay Tiểu Đông, lại quẹo vào hòn giả sơn. Tiểu Đông cũng không có lập tức rời đi, mà đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, giống như là phát hiện ra điều gì không bình thường.
Thần thần bí bí, đang làm cái gì a? Đôi mắt sáng hiện lên tò mò cùng nghi hoặc. Tầm mắt vừa nâng lên, dừng ở cây cối rậm rạp bên cạnh hòn giả sơn, đôi mắt sáng hiện lên tinh quang. Thừa dịp Tiểu Đông đem tầm mắt hướng chỗ khác, Phó Vân Kiệt một thân hắc y phi thân một cái, như tia chớp bay nhanh đến trên nhánh cây, mượn lá cây rậm rạp dấu đi thân thể của chính mình, rồi ngoảnh lại nhìn một lần nữa Tiểu Đông không hề phát hiện. Lại thừa dịp Tiểu Đông nghiêng đầu một cái, nàng liền phi như bay dừng ở mặt sau của hòn giả sơn, cuối cùng biến mất.
Không giống với cảnh tượng cây cối rậm rạp ở mặt trước của hòn giả sơn, mặt sau của hòn giả sơn là một mảnh rừng trúc thanh tịnh và đẹp đẽ. Tiếng lá trúc đung đưa xào xạc đem sự yên tĩnh và thanh nhã của rừng trúc đột hiện biến mất. Ở trong rừng trúc lúc đó, có một con đường mòn trải dài. Tại phía cuối con đường mòn kia là một căn phòng trúc trang nhã. Cảnh vật thanh tịnh và đẹp đẽ như thế làm cho nàng lần đầu tiên tiến vào kinh thán( kinh ngạc+ cảm thán) không thôi.
Chỉ thấy Vô Danh đi qua đường mòn, đi vào căn phong trúc, rồi sau đó không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, đã thấy hắn đóng cửa đi ra, đứng ở phía sau cửa làm nhiệm vụ bảo vệ. Xem ra Triệt hắn khẳng định đang ở trong phòng trúc này. Nàng rất tò mò, hắn ở bên trong làm gì, mà lại thần bí như vậy. Đôi mắt sáng chợt lóe, bờ môi đỏ mọng gợi lên tươi cười. Nàng một thân hắc y phi thân về phía mặt bên cạnh của phòng trúc.
Mất một chút công phu, rốt cục cũng tránh được Vô Danh, Phó Vân Kiệt một thân y phục dạ hành hai chân nhẹ nhàng chạm đất, đứng sát vào ô cửa sổ phía sau của phòng trúc nhìn vào, dùng dao nhọn khẽ kều chốt cửa sổ, lại nương theo ngọn đèn nhìn vào bên trong.
Hình ảnh đập vào mắt kia khiến cho nàng không khỏi hít vào một hơi: Hóa ra trong phòng trúc này có dẫn suối nước nóng vào. Ở giữa hơi nóng và ngọn đèn, chỉ thấy Phạm Dương Triệt nửa thân trên trần trụi đang khẽ híp mắt, ngửa đầu ra sau vô cùng mỏi mệt. Cả người hắn được bao chùm trong hơi nóng và ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ đến khó tin, trên làn da trắng nõn hiện lên chút sắc hồng, mái tóc dài đen mượt kia bởi vì bị vây trong hơi nóng mà trở nên ẩm ướt, còn có một vài giọt nước đọng lại nơi đầu sợi tóc, khúc xạ lại ánh đèn, kích thích đôi mắt đã đỏ của nàng.
Rốt cục, có một giọt nước không chịu được trọng lực, mà rơi xuống bờ vai rộng kia, rồi sau đó theo đường nét của cơ thể, dọc theo lồng ngực trơn bóng mà hướng xuống dưới. Bức tranh mĩ nam tắm rửa quyến rũ người như thế khiến cho nàng nhìn nhịn không được phải nuốt nước miếng: Oa! Thật sự là gợi cảm quá đi! Chết mất thôi, nam nhân này thật sự là muốn lấy mạng người mà. Quyết định, nàng nghĩ nhất định phải để cho hắn lúc nào cũng mang theo mặt nạ, không thể để cho ông xã nhà nàng có cơ hội đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Vẻ đẹp của hắn, sự gợi cảm của hắn chỉ dành riêng cho một mình nàng. Thu hồi tâm tư, mỗ sắc nữ lại tiếp tục ở nơi này chuyên tâm thưởng thức bức tranh mĩ nam tắm rửa khó gặp này.
Phạm Dương Triệt ngâm mình ở trong suối nước nóng bởi vì đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cũng không có chú ý tới bên ngoài cửa sổ có thêm một cái bóng đen. Con ngươi đen vô thần nhìn lên trần nhà, trong đầu hiện ra khuôn mặt đã bị làm xấu đi, nhưng vẫn không che được một thân tự tin, bên tai tiếng vọng lại lời nói cuồng vọng kia:“Triệt, ta nhất định sẽ thông qua cuộc so tài, lên làm Thái Phó của tiểu hoàng đế.”
Cái con người cuồng vọng kia chưa bao giờ chịu gọi là Thánh Thượng, thỉnh thoảng hắn có một loại cảm giác kỳ quái: Ở trong mắt Phó Vân Kiệt, người với người là không có phân biệt sang hèn giàu nghèo. Thánh Thượng là thiên tử tôn kính ở trong mắt của y, chỉ sợ cũng chẳng khác gì tiểu hài tử. Tuy rằng ỹ nghĩ như vậy khiến cho người ta cảm thấy buồn cười, nhưng mà, gần đây Phó Vân Kiệt càng ngày càng khiến cho hắn cảm thấy như vậy. Không biết ngày mai y có thể thuận lợi thông qua cuộc tỷ thí hay không? Phần thi võ này, hắn cũng không lo lắng. Dù sao với thân thủ xuất thần nhập hóa của y, chỉ sợ thiên hạ này không có mấy người là đối thủ của y. Chính là phần thi văn này, hắn thật sự không dám tin tưởng y. Với thời gian gần một tháng kia tiếp xúc với y, hắn không tin Phó Vân Kiệt là người có thể đọc hiểu tứ thư ngũ kinh. Hắn thật sự rất chờ mong biểu hiện của y, một người không gì không làm được như y có biện pháp thần kỳ gì để, thông qua thi văn lần này. Tưởng tượng thấy cảnh y trổ hết tài năng. Đôi môi mỏng lại hiện lên nụ cười thoải mái. Nhìn thấy mĩ nam mỉm cười như thế khiến cho Phó Vân Kiệt ngoài cửa sổ nhìn không chớp mắt dùng hết khí lực toàn thân, mới đè nén xuống xúc động muốn phá cửa mà vào.
Thời gian Tể tướng ngẩn người mà không có phát giác có người đang nhìn trộm mình và mỗ vị sắc nữ đang hưng trí bừng bừng nhìn lén cứ từng giây đi từng phút đi qua. Cuối cùng cảm thấy một thân mỏi mệt giảm đi hơn phân nửa Phạm Dương Triệt, buông khăn mặt trong tay, chuẩn bị đứng dậy.
Mỗ sắc nữ kia từ nãy đến giờ chỉ có thể thưởng thức nửa người trên của mĩ nam, giờ bởi vì mĩ nam Tể tướng muốn đứng dậy, ngay tức khắc đem toàn bộ tâm trạng hứng trí bừng bừng đặt ở trên tấm lưng đang dần dần lộ ra khỏi mặt nước kia, trong lòng như có tiếng sói tru lên: Đứng lên, đứng lên, đứng lên……
Bởi vì nhìn quá mức mê mẩn, quá mức nhập tâm, mỗ sắc nữ kia bất giác lấy tay mở tung cái cửa sổ vốn dùng đao nhọn để tạo ra một khe hở, khiến cho đao nhọn kia vì mất đi vật cần chống đỡ mà rơi xuống.
“Cạch –” một tiếng, thanh âm kim loại va chạm vào gỗ trúc mộc khiến cho Phạm Dương Triệt vốn đang định đứng dậy lại cảnh giác ngồi vào trong nước một lần nữa, tầm mắt sắc bén lập tức hướng cửa sổ đến nay vẫn còn đang lay động kia.
Còn kém một chút nữa là có thể nhìn đến bức tranh mĩ nam lộ ra trọn vẹn trong lòng Phó Vân Kiệt thực hối tiếc a, thật là tưởng nhớ a. Nhưng mà, nàng cũng không có bao nhiêu thời gian tiếp tục ở mà bi thương đau xót vì tuột mất cơ hội, một chưởng sắc bén mang theo lực phá hủy mạnh mẽ đánh úp lại, khiến cho nàng phải xoay người ra sau, quá mức nguy hiểm. Nàng vừa mới đứng lại chợt nghe thấy một tiếng kêu hoảng hốt: “Phó tướng quân, ngài làm sao lại ở trong này?”
Giờ phút này Phó Vân Kiệt thực muốn đánh chính mình một quyền. Vốn là nàng ỷ vào khuôn mặt được háo trang cực kỳ xấu xí này cho dù bị người khác thấy, cùng lắm cũng chỉ khiến cho người ta thấy quái gở, bởi vậy, nàng mới chỉ mặc y phục dạ hành, không có che mặt. Nếu, nàng biết hôm nay được vị mĩ nam tắm rửa kia nhìn, nàng nhất định sẽ đeo khăn che mặt . Hiện tại tốt lắm, bị người ta bắt quả tang đúng lúc nàng biết mở miệng giải thích như thế nào, chỉ có thể xấu hổ đứng ở nơi đó.
“Cạch — cạch — cạch –” Gió đêm thổi qua, khiến cho cánh cửa sổ bị người khác mở ra theo gió nhẹ nhàng mà lắc lư.
Vốn dĩ Vô Danh vẫn còn kỳ quái quá nửa đêm rồi , Phó Vân Kiệt làm sao lại xuất hiện ở trong này. Nhìn cánh cửa sổ còn hơi hơi lay động kia, tầm mắt nhìn xuống thấy đao nhọn rơi trên mặt đất, lại nghĩ tới cửa sổ này ở phía sau suối nước nóng mà chủ tử đang ngâm mình trong đó, mặt Vô Danh nhất thời trắng xanh, lấy một loại ánh mắt cực kỳ không được tự nhiên, lại mang theo ánh mắt khinh bỉ một lần nữa nhìn vào người đang cười gượng vì xấu hổ kia.
Theo ánh đèn yếu ớt, Phó Vân Kiệt một thân y phục dạ hành lấy tốc độ cực nhanh hướng tới mục tiêu – thư phòng của Phạm Dương Triệt thẳng tiến. Vốn tưởng rằng lấy với cá tính của cái con mọt sách kia, hẳn là đang ở thư phòng lý xử công việc chồng chất mới đúng. Thế nhưng, trước mặt lại trống không, không có một người nào ở thư phòng, trong đôi mắt sáng chứa đựng nghi hoặc. Nếu nơi này không có người muốn tìm, ngay lập tức nàng xoay người rời đi, ở trong Phạm phủ to như vậy tìm kiếm .
Một khắc sau, cơ hồ nàng đã tìm khắp ngóc ngách của Phạm phủ vẫn không có tìm được Phạm Dương Triệt. Đang suy nghĩ xem liệu có bỏ sót địa phương nào không, thì một cái thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trước mắt. Chỉ thấy Tiểu Đông đang cầm quần áo đi qua. Nàng lập tức bám theo.
Đi theo Tiểu Đông, đi tới hòn giả sơn ở phía Tây của Phạm phủ. Thấy Vô Danh từ mặt sau của hòn giả sơn đi ra, tiếp nhận quần áo trên tay Tiểu Đông, lại quẹo vào hòn giả sơn. Tiểu Đông cũng không có lập tức rời đi, mà đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, giống như là phát hiện ra điều gì không bình thường.
Thần thần bí bí, đang làm cái gì a? Đôi mắt sáng hiện lên tò mò cùng nghi hoặc. Tầm mắt vừa nâng lên, dừng ở cây cối rậm rạp bên cạnh hòn giả sơn, đôi mắt sáng hiện lên tinh quang. Thừa dịp Tiểu Đông đem tầm mắt hướng chỗ khác, Phó Vân Kiệt một thân hắc y phi thân một cái, như tia chớp bay nhanh đến trên nhánh cây, mượn lá cây rậm rạp dấu đi thân thể của chính mình, rồi ngoảnh lại nhìn một lần nữa Tiểu Đông không hề phát hiện. Lại thừa dịp Tiểu Đông nghiêng đầu một cái, nàng liền phi như bay dừng ở mặt sau của hòn giả sơn, cuối cùng biến mất.
Không giống với cảnh tượng cây cối rậm rạp ở mặt trước của hòn giả sơn, mặt sau của hòn giả sơn là một mảnh rừng trúc thanh tịnh và đẹp đẽ. Tiếng lá trúc đung đưa xào xạc đem sự yên tĩnh và thanh nhã của rừng trúc đột hiện biến mất. Ở trong rừng trúc lúc đó, có một con đường mòn trải dài. Tại phía cuối con đường mòn kia là một căn phòng trúc trang nhã. Cảnh vật thanh tịnh và đẹp đẽ như thế làm cho nàng lần đầu tiên tiến vào kinh thán( kinh ngạc+ cảm thán) không thôi.
Chỉ thấy Vô Danh đi qua đường mòn, đi vào căn phong trúc, rồi sau đó không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, đã thấy hắn đóng cửa đi ra, đứng ở phía sau cửa làm nhiệm vụ bảo vệ. Xem ra Triệt hắn khẳng định đang ở trong phòng trúc này. Nàng rất tò mò, hắn ở bên trong làm gì, mà lại thần bí như vậy. Đôi mắt sáng chợt lóe, bờ môi đỏ mọng gợi lên tươi cười. Nàng một thân hắc y phi thân về phía mặt bên cạnh của phòng trúc.
Mất một chút công phu, rốt cục cũng tránh được Vô Danh, Phó Vân Kiệt một thân y phục dạ hành hai chân nhẹ nhàng chạm đất, đứng sát vào ô cửa sổ phía sau của phòng trúc nhìn vào, dùng dao nhọn khẽ kều chốt cửa sổ, lại nương theo ngọn đèn nhìn vào bên trong.
Hình ảnh đập vào mắt kia khiến cho nàng không khỏi hít vào một hơi: Hóa ra trong phòng trúc này có dẫn suối nước nóng vào. Ở giữa hơi nóng và ngọn đèn, chỉ thấy Phạm Dương Triệt nửa thân trên trần trụi đang khẽ híp mắt, ngửa đầu ra sau vô cùng mỏi mệt. Cả người hắn được bao chùm trong hơi nóng và ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ đến khó tin, trên làn da trắng nõn hiện lên chút sắc hồng, mái tóc dài đen mượt kia bởi vì bị vây trong hơi nóng mà trở nên ẩm ướt, còn có một vài giọt nước đọng lại nơi đầu sợi tóc, khúc xạ lại ánh đèn, kích thích đôi mắt đã đỏ của nàng.
Rốt cục, có một giọt nước không chịu được trọng lực, mà rơi xuống bờ vai rộng kia, rồi sau đó theo đường nét của cơ thể, dọc theo lồng ngực trơn bóng mà hướng xuống dưới. Bức tranh mĩ nam tắm rửa quyến rũ người như thế khiến cho nàng nhìn nhịn không được phải nuốt nước miếng: Oa! Thật sự là gợi cảm quá đi! Chết mất thôi, nam nhân này thật sự là muốn lấy mạng người mà. Quyết định, nàng nghĩ nhất định phải để cho hắn lúc nào cũng mang theo mặt nạ, không thể để cho ông xã nhà nàng có cơ hội đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Vẻ đẹp của hắn, sự gợi cảm của hắn chỉ dành riêng cho một mình nàng. Thu hồi tâm tư, mỗ sắc nữ lại tiếp tục ở nơi này chuyên tâm thưởng thức bức tranh mĩ nam tắm rửa khó gặp này.
Phạm Dương Triệt ngâm mình ở trong suối nước nóng bởi vì đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cũng không có chú ý tới bên ngoài cửa sổ có thêm một cái bóng đen. Con ngươi đen vô thần nhìn lên trần nhà, trong đầu hiện ra khuôn mặt đã bị làm xấu đi, nhưng vẫn không che được một thân tự tin, bên tai tiếng vọng lại lời nói cuồng vọng kia:“Triệt, ta nhất định sẽ thông qua cuộc so tài, lên làm Thái Phó của tiểu hoàng đế.”
Cái con người cuồng vọng kia chưa bao giờ chịu gọi là Thánh Thượng, thỉnh thoảng hắn có một loại cảm giác kỳ quái: Ở trong mắt Phó Vân Kiệt, người với người là không có phân biệt sang hèn giàu nghèo. Thánh Thượng là thiên tử tôn kính ở trong mắt của y, chỉ sợ cũng chẳng khác gì tiểu hài tử. Tuy rằng ỹ nghĩ như vậy khiến cho người ta cảm thấy buồn cười, nhưng mà, gần đây Phó Vân Kiệt càng ngày càng khiến cho hắn cảm thấy như vậy. Không biết ngày mai y có thể thuận lợi thông qua cuộc tỷ thí hay không? Phần thi võ này, hắn cũng không lo lắng. Dù sao với thân thủ xuất thần nhập hóa của y, chỉ sợ thiên hạ này không có mấy người là đối thủ của y. Chính là phần thi văn này, hắn thật sự không dám tin tưởng y. Với thời gian gần một tháng kia tiếp xúc với y, hắn không tin Phó Vân Kiệt là người có thể đọc hiểu tứ thư ngũ kinh. Hắn thật sự rất chờ mong biểu hiện của y, một người không gì không làm được như y có biện pháp thần kỳ gì để, thông qua thi văn lần này. Tưởng tượng thấy cảnh y trổ hết tài năng. Đôi môi mỏng lại hiện lên nụ cười thoải mái. Nhìn thấy mĩ nam mỉm cười như thế khiến cho Phó Vân Kiệt ngoài cửa sổ nhìn không chớp mắt dùng hết khí lực toàn thân, mới đè nén xuống xúc động muốn phá cửa mà vào.
Thời gian Tể tướng ngẩn người mà không có phát giác có người đang nhìn trộm mình và mỗ vị sắc nữ đang hưng trí bừng bừng nhìn lén cứ từng giây đi từng phút đi qua. Cuối cùng cảm thấy một thân mỏi mệt giảm đi hơn phân nửa Phạm Dương Triệt, buông khăn mặt trong tay, chuẩn bị đứng dậy.
Mỗ sắc nữ kia từ nãy đến giờ chỉ có thể thưởng thức nửa người trên của mĩ nam, giờ bởi vì mĩ nam Tể tướng muốn đứng dậy, ngay tức khắc đem toàn bộ tâm trạng hứng trí bừng bừng đặt ở trên tấm lưng đang dần dần lộ ra khỏi mặt nước kia, trong lòng như có tiếng sói tru lên: Đứng lên, đứng lên, đứng lên……
Bởi vì nhìn quá mức mê mẩn, quá mức nhập tâm, mỗ sắc nữ kia bất giác lấy tay mở tung cái cửa sổ vốn dùng đao nhọn để tạo ra một khe hở, khiến cho đao nhọn kia vì mất đi vật cần chống đỡ mà rơi xuống.
“Cạch –” một tiếng, thanh âm kim loại va chạm vào gỗ trúc mộc khiến cho Phạm Dương Triệt vốn đang định đứng dậy lại cảnh giác ngồi vào trong nước một lần nữa, tầm mắt sắc bén lập tức hướng cửa sổ đến nay vẫn còn đang lay động kia.
Còn kém một chút nữa là có thể nhìn đến bức tranh mĩ nam lộ ra trọn vẹn trong lòng Phó Vân Kiệt thực hối tiếc a, thật là tưởng nhớ a. Nhưng mà, nàng cũng không có bao nhiêu thời gian tiếp tục ở mà bi thương đau xót vì tuột mất cơ hội, một chưởng sắc bén mang theo lực phá hủy mạnh mẽ đánh úp lại, khiến cho nàng phải xoay người ra sau, quá mức nguy hiểm. Nàng vừa mới đứng lại chợt nghe thấy một tiếng kêu hoảng hốt: “Phó tướng quân, ngài làm sao lại ở trong này?”
Giờ phút này Phó Vân Kiệt thực muốn đánh chính mình một quyền. Vốn là nàng ỷ vào khuôn mặt được háo trang cực kỳ xấu xí này cho dù bị người khác thấy, cùng lắm cũng chỉ khiến cho người ta thấy quái gở, bởi vậy, nàng mới chỉ mặc y phục dạ hành, không có che mặt. Nếu, nàng biết hôm nay được vị mĩ nam tắm rửa kia nhìn, nàng nhất định sẽ đeo khăn che mặt . Hiện tại tốt lắm, bị người ta bắt quả tang đúng lúc nàng biết mở miệng giải thích như thế nào, chỉ có thể xấu hổ đứng ở nơi đó.
“Cạch — cạch — cạch –” Gió đêm thổi qua, khiến cho cánh cửa sổ bị người khác mở ra theo gió nhẹ nhàng mà lắc lư.
Vốn dĩ Vô Danh vẫn còn kỳ quái quá nửa đêm rồi , Phó Vân Kiệt làm sao lại xuất hiện ở trong này. Nhìn cánh cửa sổ còn hơi hơi lay động kia, tầm mắt nhìn xuống thấy đao nhọn rơi trên mặt đất, lại nghĩ tới cửa sổ này ở phía sau suối nước nóng mà chủ tử đang ngâm mình trong đó, mặt Vô Danh nhất thời trắng xanh, lấy một loại ánh mắt cực kỳ không được tự nhiên, lại mang theo ánh mắt khinh bỉ một lần nữa nhìn vào người đang cười gượng vì xấu hổ kia.
/119
|