Ba người bọn Nam Cung Mị Ảnh mộng bức một lúc sau, ba người tỉnh lại ánh mắt nhìn về Lâm Thanh Phong giống như nhìn một con quái vật.
Lâm Thanh Phong lúc này đang ngồi kiểm kê tài sản mà hắn thu thập được nên không để ý tới ba người.
Một lúc sau hắn nở nụ cười đen tối, nhìn về phía ba người Nam Cung Mị Ảnh hắn vẫy tay.
-Các ngươi lại đây a, ta nghĩ chúng ta không cần lo về tiền mua lương thực nữa á.
Nam Cung Mị Ảnh thở ra một hơi, rồi nàng vui vẻ bước tới gần Lâm Thanh Phong, nghĩ thử một chút, hắn là phu quân của nàng thì nàng cần gì phải lo lắng.
Nam Cung Tuyết cũng theo sau Nam Cung Mị Ảnh tới gần Lâm Thanh Phong nàng vẫn chấn động khi nhìn vị tỷ phu này xuất thủ.
Bạch Tiểu Phụng thì cuối đầu cười khổ, lần này Bạch Ngọc Lâu thật sự đá phải tấm sắt, một cái tát tùy ý miểu sát luyện khí tầng 10 thì cho dù trúc cơ viên mãn cũng làm được nhưng chỉ trong chưa đầy một giây như vậy thì ít nhất cũng là Kim Đan kỳ mới được a.
Từ biểu hiện của Lâm Thanh Phong cho thấy thực lực của hắn ít nhất cũng là Kim Đan a, tuy không hiểu sao cảnh giới chỉ nhìn qua chỉ là luyện khí viên mãn nhưng hiện tại nói Lâm Thanh Phong luyện khí viên mãn thì Bạch Tiểu Phụng không tin.
Bạch Tiểu Phụng có chút sợ, rụt rè tiến về phía Lâm Thanh Phong.
Nhìn ba người đã tới bên cạnh, Lâm Thanh Phong lấy hai tờ giấy mang màu sắc khác nhau vàng và trắng từ trong nhẫn trữ vật ra, đưa đến trước mặt ba người, hắn hỏi.
-Đây có phải là tiền không? Nếu đúng là tiền thì trong này còn có hơn chục tấm màu vàng và trăm tấm màu trắng.
Nhìn hai tờ giấy mà Lâm Thanh Phong đưa ra Nam Cung Mị Ảnh gật đầu nói.
-Đúng là tiền, tờ màu trắng là ngân phiếu, còn tờ màu vàng là kim phiếu, một kim phiếu có giá trị bằng mười ngân phiếu, dưới ngân phiếu còn có đồng tệ, một ngân phiếu có giá trị bằng trăm đồng tệ.
-Theo lời phu quân nói thì hiện tại chúng ta có ít nhất hai mươi kim phiếu, muốn mua lương thực tích trữ thì chỉ cần mười ngân phiếu là đủ cho bốn người chúng ta dùng trong 2 tháng.
Lâm Thanh Phong nghe vậy, hắn gật đầu, sau đó hắn lấy ra một vài tờ kim phiếu và mấy chục tờ ngân phiếu đưa cho Bạch Tiểu Phụng, hắn nói.
-Ngươi cầm số tiền này, sau đó vào U Ám thôn mua một ít thuốc trị thương cho ngươi, cùng tìm cách liên lạc với gia gia ngươi, còn ba người bọn ta sẽ lãnh phần đi mua lương thực.
-Cuối ngày chúng ta sẽ tụ họp ở nơi này rồi cùng nhau tiến về Nam Cung thành được chứ?
Bạch Tiểu Phụng nghe được lời của Lâm Thanh Phong hắn gật đầu, rồi nhận lấy số tiền mà Lâm Thanh Phong đưa cất vào nhẫn trữ vật.
Bốn người một thú cùng nhau tiến vào U Ám thôn.
….
U Ám thôn, tuy gần với hiểm địa U Ám sâm lâm nhưng vì nơi đây không bao giờ có thú triều nên rất nhiều người thường lựa chọn sống tại nơi đây, nên nơi đây rất nhộn nhịp không giống như cái tên của nó.
Dù gọi là thôn nhưng U Ám thôn rất lớn, tuy có chút hỗn loạn do không có quan phủ nhưng cũng rất nhộn nhịp, phần lớn là người bình thường cũng có một số ít tu sĩ.
Ba người một thú, Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh, Nam Cung Tuyết cùng với tiểu Hắc đi dạo trong chợ.
Chợ của U Ám thôn rất đông người, rất nhiều cửa tiệm, cũng rất nhiều người bày sạp hàng bán đầy thứ cổ quái linh tinh, nhìn khu chợ nhộn nhịp Lâm Thanh Phong rất thoải mái, khu chợ này có chút giống những khu chợ ở Việt Nam mang lại cho hắn cảm giác thân thuộc.
Nam Cung Tuyết ôm tiểu Hắc hết nhìn Đông tới nhìn Tây, nàng rất cao hứng khi được tới những nơi đông người.
Nam Cung Mị Ảnh thì chú ý tới một vài cửa hàng, nàng suy nghĩ một chút rồi quyết định trước tiên là mua một ít gia vị để Lâm Thanh Phong nấu nướng.
Ba người bước vào một cửa tiệm, trong cửa tiệm bán rất nhiều hàng hóa đủ loại, có chén đĩa, có quần áo, v.v…
Ông chủ tiệm nhìn thấy ba người trang phục kì lạ bước vào cửa tiệm, mặc dù có chút tò mò nhưng ông chủ cũng không hỏi nhiều, trên đời này có rất nhiều người kì lạ, nhưng nếu bọn hắn đến đây chỉ để mua đồ thì quản bọn hắn làm gì? Ông chủ mỉm cười chào hỏi.
-Xin hỏi ba vị khách nhân đến bổn tiệm là muốn mua gì a.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu rồi nói với ông chủ.
-Chúng ta muốn mua vài bộ y phục, còn có một ít gia vị nấu ăn.
Ông chủ mỉm cười rồi nói.
-Các vị đúng là có mắt nhìn, riêng về y phục thì tại U Ám thôn bổn tiệm đứng thứ hai thì không tiệm nào dám nhận thứ nhất, xin mời các vị qua bên này chọn y phục, còn phần gia vị nấu ăn thì ta sẽ bảo tiểu nhị chuẩn bị cho các vị.
Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết dắt tay nhau đi lựa y phục, Lâm Thanh Phong cũng đứng một bên nhìn, nhìn những bộ y phục kiểu dáng giống như y phục cổ của người Trung Quốc Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi quyết định không chọn.
Không phải là hắn ghét bỏ gì y phục của người Trung Quốc nhưng thật sự là hắn không quen mặc như vậy, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi ông chủ.
-Ông chủ a, tại nơi này có thể đặt may y phục theo yêu cầu không?
Ông chủ nở nụ cười nhìn Lâm Thanh Phong đưa cho Lâm Thanh Phong tờ giấy cùng cây bút lông, rồi nói.
-Có chứ, vị khách nhân này, ngài muốn ta may y phục theo kiểu nào? Ngài có thể vẽ mẫu cho chúng ta a?
Lâm Thanh Phong vui mừng, hắn cầm lấy tờ giấy và cây bút lông, nhìn cây bút lông một chút hắn gãi đầu, rồi nhìn về một góc cửa hàng có để than củi, hắn chạy tới lấy một ít than rồi bắt đầu vẽ lên kiểu dáng mà hắn muốn.
Vẽ xong một hồi hắn gật đầu đưa lại tờ giấy cho ông chủ, hắn nói.
-May giúp ta những kiểu dáng này được chứ?
Hắn vẽ lên giấy là một số kiểu dáng áo thun, quần dài cùng với áo khoác, ông chủ nhìn những thứ hắn vẽ trầm ngâm một chút rồi nói.
-Những kiểu dáng này, nhìn qua rất đơn giản nhưng thật sự là ta chưa gặp bao giờ, ta sẽ cố gắng hoàn thành nội trong hôm nay, trưa mai ngài có thể đến xem thử, nếu ngài vừa ý thì tốt còn có chỗ nào không vừa ý thì chúng ta sẽ sửa chữa theo yêu cầu của ngài.
Lâm Thanh Phong gật đầu đồng ý, sau đó hắn chọn vài loại vải để ông chủ cửa hàng may.
Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết một lúc sau cũng chọn được vài bộ y phục vừa ý, bọn hắn giao tiền rồi bước ra khỏi cửa hàng.
Lâm Thanh Phong sờ cằm rồi nói.
-Đã hẹn với ông chủ ngày mai sẽ trở lại thử đồ, thôi thì chúng ta tìm một nơi nào đó để ngủ sẵn tiện tắm rửa một chút rồi ngày mai lại tiếp tục lên đường.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu sau nhiều ngày đi đường thì nàng cũng muốn tắm rửa, còn Nam Cung Tuyết nghe nói có thể ở lại U Ám thôn thêm một ngày thì nàng làm sao có thể từ chối.
Thấy cả hai nàng đều đồng ý nên Lâm Thanh Phong gật đầu rồi nói.
-Như vậy, trước tiên chúng ta nên tìm một khách điểm để ở lại, sau đó rồi lại đi tìm Bạch Tiểu Phụng.
Rất nhanh họ tìm được một gian khách điếm gần chợ.
Bước vào khách điếm, tiểu nhị nở nụ cười hớn hở tiếp đón.
-Khách quan, các ngài muốn dùng gì a?
Lâm Thanh Phong cũng cười nói với tiểu nhị.
-Bọn ta muốn thuê phòng trọ ở qua đêm, xin hỏi còn phòng trống không?
Tiểu nhị nghe xong, hắn gật đầu rồi nói.
-Khách quan muốn thuê phòng a? Để ta dẫn các ngài đi gặp chưởng quỹ.
Chưởng quỹ nghe tiểu nhị nói bọn Lâm Thanh Phong muốn ở trọ thì hắn lật sách nhìn một chút rồi nói.
-Các vị khách quan, hiện tại chúng ta còn có 3 phòng trống, hai phòng nhỏ và một phòng lớn, phòng nhỏ thì năm mươi đồng tệ còn phòng lớn thì một trăm.
Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi quyết định thuê hết 3 phòng, một cho Bạch Tiểu Phụng một cho hắn và một cho Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết.
Đứng một bên, Nam Cung Tuyết nghe Lâm Thanh Phong muốn thuê 3 phòng thì nàng nở nụ cười giảo hoạt.
Nam Cung Mị Ảnh cũng không chú ý tới nụ cười của muội muội mình, nàng cũng có suy nghĩ giống Lâm Thanh Phong a.
Sau khi làm xong hết thủ tục cho thuê phòng thì tiểu nhị đi trước dẫn đường cho bọn hắn, khi tới nơi thì tiểu nhị xin phép rời đi
Phòng lớn có một giường ngủ lớn đủ cho hai người nằm, còn có khu vực tắm riêng có màn che, Nam Cung Mị Ảnh cũng rất mệt mỏi nhưng là thân nữ nhi dù mệt mỏi cỡ nào nàng cũng muốn tắm một cái rồi tính tiếp.
Thấy Nam Cung Mị Ảnh bắt đầu đi tắm, Nam Cung Tuyết nụ cười ngày càng đậm hơn, nàng ôm tiểu Hắc từ từ bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại không gây tiếng động, rồi đi tới phòng của Lâm Thanh Phong.
Phòng nhỏ thì chỉ có giường cho một người nằm, một bộ bàn ghế giữa phòng để tiếp khách còn muốn tắm thì phải ra khu vực công cộng.
Nhìn xung quanh phòng một lượt Lâm Thanh Phong gật đầu, cách bài trí của phòng rất ngăn nắp, tuy rằng muốn tắm phải đi tới khu vực công cộng nhưng hắn cũng không bài xích, khi còn là sinh viên hắn cũng đã quen thuộc với điều này.
Ngả lưng xuống, nằm một chút thì hắn nghe có tiếng gõ cửa, cùng giọng của Nam Cung Tuyết vọng vào.
-Tỷ phu a, tỷ tỷ gọi tỷ phu qua phòng có chuyện gấp á, tỷ phu mau qua a, còn muội trước tiên sẽ ra ngoài đi dạo một chút và tìm Bạch Tiểu Phụng.
…..Hết Chương 24….
Lâm Thanh Phong lúc này đang ngồi kiểm kê tài sản mà hắn thu thập được nên không để ý tới ba người.
Một lúc sau hắn nở nụ cười đen tối, nhìn về phía ba người Nam Cung Mị Ảnh hắn vẫy tay.
-Các ngươi lại đây a, ta nghĩ chúng ta không cần lo về tiền mua lương thực nữa á.
Nam Cung Mị Ảnh thở ra một hơi, rồi nàng vui vẻ bước tới gần Lâm Thanh Phong, nghĩ thử một chút, hắn là phu quân của nàng thì nàng cần gì phải lo lắng.
Nam Cung Tuyết cũng theo sau Nam Cung Mị Ảnh tới gần Lâm Thanh Phong nàng vẫn chấn động khi nhìn vị tỷ phu này xuất thủ.
Bạch Tiểu Phụng thì cuối đầu cười khổ, lần này Bạch Ngọc Lâu thật sự đá phải tấm sắt, một cái tát tùy ý miểu sát luyện khí tầng 10 thì cho dù trúc cơ viên mãn cũng làm được nhưng chỉ trong chưa đầy một giây như vậy thì ít nhất cũng là Kim Đan kỳ mới được a.
Từ biểu hiện của Lâm Thanh Phong cho thấy thực lực của hắn ít nhất cũng là Kim Đan a, tuy không hiểu sao cảnh giới chỉ nhìn qua chỉ là luyện khí viên mãn nhưng hiện tại nói Lâm Thanh Phong luyện khí viên mãn thì Bạch Tiểu Phụng không tin.
Bạch Tiểu Phụng có chút sợ, rụt rè tiến về phía Lâm Thanh Phong.
Nhìn ba người đã tới bên cạnh, Lâm Thanh Phong lấy hai tờ giấy mang màu sắc khác nhau vàng và trắng từ trong nhẫn trữ vật ra, đưa đến trước mặt ba người, hắn hỏi.
-Đây có phải là tiền không? Nếu đúng là tiền thì trong này còn có hơn chục tấm màu vàng và trăm tấm màu trắng.
Nhìn hai tờ giấy mà Lâm Thanh Phong đưa ra Nam Cung Mị Ảnh gật đầu nói.
-Đúng là tiền, tờ màu trắng là ngân phiếu, còn tờ màu vàng là kim phiếu, một kim phiếu có giá trị bằng mười ngân phiếu, dưới ngân phiếu còn có đồng tệ, một ngân phiếu có giá trị bằng trăm đồng tệ.
-Theo lời phu quân nói thì hiện tại chúng ta có ít nhất hai mươi kim phiếu, muốn mua lương thực tích trữ thì chỉ cần mười ngân phiếu là đủ cho bốn người chúng ta dùng trong 2 tháng.
Lâm Thanh Phong nghe vậy, hắn gật đầu, sau đó hắn lấy ra một vài tờ kim phiếu và mấy chục tờ ngân phiếu đưa cho Bạch Tiểu Phụng, hắn nói.
-Ngươi cầm số tiền này, sau đó vào U Ám thôn mua một ít thuốc trị thương cho ngươi, cùng tìm cách liên lạc với gia gia ngươi, còn ba người bọn ta sẽ lãnh phần đi mua lương thực.
-Cuối ngày chúng ta sẽ tụ họp ở nơi này rồi cùng nhau tiến về Nam Cung thành được chứ?
Bạch Tiểu Phụng nghe được lời của Lâm Thanh Phong hắn gật đầu, rồi nhận lấy số tiền mà Lâm Thanh Phong đưa cất vào nhẫn trữ vật.
Bốn người một thú cùng nhau tiến vào U Ám thôn.
….
U Ám thôn, tuy gần với hiểm địa U Ám sâm lâm nhưng vì nơi đây không bao giờ có thú triều nên rất nhiều người thường lựa chọn sống tại nơi đây, nên nơi đây rất nhộn nhịp không giống như cái tên của nó.
Dù gọi là thôn nhưng U Ám thôn rất lớn, tuy có chút hỗn loạn do không có quan phủ nhưng cũng rất nhộn nhịp, phần lớn là người bình thường cũng có một số ít tu sĩ.
Ba người một thú, Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh, Nam Cung Tuyết cùng với tiểu Hắc đi dạo trong chợ.
Chợ của U Ám thôn rất đông người, rất nhiều cửa tiệm, cũng rất nhiều người bày sạp hàng bán đầy thứ cổ quái linh tinh, nhìn khu chợ nhộn nhịp Lâm Thanh Phong rất thoải mái, khu chợ này có chút giống những khu chợ ở Việt Nam mang lại cho hắn cảm giác thân thuộc.
Nam Cung Tuyết ôm tiểu Hắc hết nhìn Đông tới nhìn Tây, nàng rất cao hứng khi được tới những nơi đông người.
Nam Cung Mị Ảnh thì chú ý tới một vài cửa hàng, nàng suy nghĩ một chút rồi quyết định trước tiên là mua một ít gia vị để Lâm Thanh Phong nấu nướng.
Ba người bước vào một cửa tiệm, trong cửa tiệm bán rất nhiều hàng hóa đủ loại, có chén đĩa, có quần áo, v.v…
Ông chủ tiệm nhìn thấy ba người trang phục kì lạ bước vào cửa tiệm, mặc dù có chút tò mò nhưng ông chủ cũng không hỏi nhiều, trên đời này có rất nhiều người kì lạ, nhưng nếu bọn hắn đến đây chỉ để mua đồ thì quản bọn hắn làm gì? Ông chủ mỉm cười chào hỏi.
-Xin hỏi ba vị khách nhân đến bổn tiệm là muốn mua gì a.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu rồi nói với ông chủ.
-Chúng ta muốn mua vài bộ y phục, còn có một ít gia vị nấu ăn.
Ông chủ mỉm cười rồi nói.
-Các vị đúng là có mắt nhìn, riêng về y phục thì tại U Ám thôn bổn tiệm đứng thứ hai thì không tiệm nào dám nhận thứ nhất, xin mời các vị qua bên này chọn y phục, còn phần gia vị nấu ăn thì ta sẽ bảo tiểu nhị chuẩn bị cho các vị.
Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết dắt tay nhau đi lựa y phục, Lâm Thanh Phong cũng đứng một bên nhìn, nhìn những bộ y phục kiểu dáng giống như y phục cổ của người Trung Quốc Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi quyết định không chọn.
Không phải là hắn ghét bỏ gì y phục của người Trung Quốc nhưng thật sự là hắn không quen mặc như vậy, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi ông chủ.
-Ông chủ a, tại nơi này có thể đặt may y phục theo yêu cầu không?
Ông chủ nở nụ cười nhìn Lâm Thanh Phong đưa cho Lâm Thanh Phong tờ giấy cùng cây bút lông, rồi nói.
-Có chứ, vị khách nhân này, ngài muốn ta may y phục theo kiểu nào? Ngài có thể vẽ mẫu cho chúng ta a?
Lâm Thanh Phong vui mừng, hắn cầm lấy tờ giấy và cây bút lông, nhìn cây bút lông một chút hắn gãi đầu, rồi nhìn về một góc cửa hàng có để than củi, hắn chạy tới lấy một ít than rồi bắt đầu vẽ lên kiểu dáng mà hắn muốn.
Vẽ xong một hồi hắn gật đầu đưa lại tờ giấy cho ông chủ, hắn nói.
-May giúp ta những kiểu dáng này được chứ?
Hắn vẽ lên giấy là một số kiểu dáng áo thun, quần dài cùng với áo khoác, ông chủ nhìn những thứ hắn vẽ trầm ngâm một chút rồi nói.
-Những kiểu dáng này, nhìn qua rất đơn giản nhưng thật sự là ta chưa gặp bao giờ, ta sẽ cố gắng hoàn thành nội trong hôm nay, trưa mai ngài có thể đến xem thử, nếu ngài vừa ý thì tốt còn có chỗ nào không vừa ý thì chúng ta sẽ sửa chữa theo yêu cầu của ngài.
Lâm Thanh Phong gật đầu đồng ý, sau đó hắn chọn vài loại vải để ông chủ cửa hàng may.
Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết một lúc sau cũng chọn được vài bộ y phục vừa ý, bọn hắn giao tiền rồi bước ra khỏi cửa hàng.
Lâm Thanh Phong sờ cằm rồi nói.
-Đã hẹn với ông chủ ngày mai sẽ trở lại thử đồ, thôi thì chúng ta tìm một nơi nào đó để ngủ sẵn tiện tắm rửa một chút rồi ngày mai lại tiếp tục lên đường.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu sau nhiều ngày đi đường thì nàng cũng muốn tắm rửa, còn Nam Cung Tuyết nghe nói có thể ở lại U Ám thôn thêm một ngày thì nàng làm sao có thể từ chối.
Thấy cả hai nàng đều đồng ý nên Lâm Thanh Phong gật đầu rồi nói.
-Như vậy, trước tiên chúng ta nên tìm một khách điểm để ở lại, sau đó rồi lại đi tìm Bạch Tiểu Phụng.
Rất nhanh họ tìm được một gian khách điếm gần chợ.
Bước vào khách điếm, tiểu nhị nở nụ cười hớn hở tiếp đón.
-Khách quan, các ngài muốn dùng gì a?
Lâm Thanh Phong cũng cười nói với tiểu nhị.
-Bọn ta muốn thuê phòng trọ ở qua đêm, xin hỏi còn phòng trống không?
Tiểu nhị nghe xong, hắn gật đầu rồi nói.
-Khách quan muốn thuê phòng a? Để ta dẫn các ngài đi gặp chưởng quỹ.
Chưởng quỹ nghe tiểu nhị nói bọn Lâm Thanh Phong muốn ở trọ thì hắn lật sách nhìn một chút rồi nói.
-Các vị khách quan, hiện tại chúng ta còn có 3 phòng trống, hai phòng nhỏ và một phòng lớn, phòng nhỏ thì năm mươi đồng tệ còn phòng lớn thì một trăm.
Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi quyết định thuê hết 3 phòng, một cho Bạch Tiểu Phụng một cho hắn và một cho Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết.
Đứng một bên, Nam Cung Tuyết nghe Lâm Thanh Phong muốn thuê 3 phòng thì nàng nở nụ cười giảo hoạt.
Nam Cung Mị Ảnh cũng không chú ý tới nụ cười của muội muội mình, nàng cũng có suy nghĩ giống Lâm Thanh Phong a.
Sau khi làm xong hết thủ tục cho thuê phòng thì tiểu nhị đi trước dẫn đường cho bọn hắn, khi tới nơi thì tiểu nhị xin phép rời đi
Phòng lớn có một giường ngủ lớn đủ cho hai người nằm, còn có khu vực tắm riêng có màn che, Nam Cung Mị Ảnh cũng rất mệt mỏi nhưng là thân nữ nhi dù mệt mỏi cỡ nào nàng cũng muốn tắm một cái rồi tính tiếp.
Thấy Nam Cung Mị Ảnh bắt đầu đi tắm, Nam Cung Tuyết nụ cười ngày càng đậm hơn, nàng ôm tiểu Hắc từ từ bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại không gây tiếng động, rồi đi tới phòng của Lâm Thanh Phong.
Phòng nhỏ thì chỉ có giường cho một người nằm, một bộ bàn ghế giữa phòng để tiếp khách còn muốn tắm thì phải ra khu vực công cộng.
Nhìn xung quanh phòng một lượt Lâm Thanh Phong gật đầu, cách bài trí của phòng rất ngăn nắp, tuy rằng muốn tắm phải đi tới khu vực công cộng nhưng hắn cũng không bài xích, khi còn là sinh viên hắn cũng đã quen thuộc với điều này.
Ngả lưng xuống, nằm một chút thì hắn nghe có tiếng gõ cửa, cùng giọng của Nam Cung Tuyết vọng vào.
-Tỷ phu a, tỷ tỷ gọi tỷ phu qua phòng có chuyện gấp á, tỷ phu mau qua a, còn muội trước tiên sẽ ra ngoài đi dạo một chút và tìm Bạch Tiểu Phụng.
…..Hết Chương 24….
/381
|