7148.
Hướng Vãn trong lòng bất an bắt xe đi tới nhà Hạ gia, tới tham gia tiệc sinh nhật của Triệu Du có rất nhiều người, nhìn thấy cô bước vào, hai ba người thành một cụm bàn ra tán vào---
“Hướng Vãn chẳng phải là giết người không thành bị ngồi tù rồi sao? Mới đó mà đã ra tù rồi sao?”
“Loại người như cô ta sao lại vào đây chứ? Chỉ nghĩ tới chuyện ở đây có kẻ giết người, trong lòng tôi đã sởn lông rồi.”
“Nói thế nào đi nữa thì cô ta cũng là con gái nhà Hướng gia, sao lại ăn mặc như thế tới đây chứ? Thật chẳng ra làm sao cả!”
Dưới sự dị nghị của họ và những ánh mắt dị thường nhìn cô, Hướng Vãn coi như không có chuyện gì cả đi tới một góc của buổi tiệc, ngồi xuống.
Vốn dĩ có một người đàn ông mặc đồ tây cũng ngồi ở chỗ này, nhưng thấy cô ngồi xuống, anh ta bèn chau mày, mặt đầy khinh bỉ đứng lên rời đi chỗ khác.
Hướng Vãn chẳng buồn để ý, ánh mắt để vào chỗ ra vào, trong lòng dường như có một hòn đá lớn đang đè vậy.
Hạ Hàn Xuyên vẫn chưa tới,có thể là chỗ đó bị thương khá nghiêm trọng.
Anh xưa nay làm việc luôn rất tàn nhẫn, lần này cô lại khiến cho anh bị thương, cũng không biết anh sẽ trả thù cô như thế nào nữa.
“Hướng tiểu thư, phu nhân mời cô qua đó một chuyến.” Người hầu bước tới bên cạnh cô nói.
Hướng Vãn gật đầu, những ánh mắt bên cạnh hoặc là ngạc nhiên hoặc là tò mò, đi theo sau người hầu lên phòng của Triệu Du ở trên tầng hai.
“Hướng Vãn tới rồi.” Triệu Du mặc bộ đồ liền thân màu tím, cao quý nho nhã, khóe mắt có những nếp nhăn do cười mà có.
Ánh nhìn của bà đổ vào mái tóc ngắn và những vết sẹo trên trán của Hướng Vãn, ngưng một lúc, rất nhanh liền chuyển hướng đi chỗ khác, không có chút thô lỗ thất lễ nào cả.
Vị tiền bối tốt bụng ngày trước thái độ vẫn giống như hai năm về trước, chân tay Hướng Vãn lại có chút ngượng ngùng.
Cô cúi mặt xuống, lễ phép nói: “Chào bác gái ạ.”
“Sao lần này không chúc bác mãi mãi trẻ đẹp, càng ngày càng trẻ ra nữa chứ?” Triệu Du trêu chọc nói.
Hướng Vãn mím mím môi, không lên tiếng.
Sự khác biệt về thân phận cùng sự trải nghiệm hai năm vừa quam khiến cho cô không thể dám giống như trước đây nói nói cười cười không có trật tự gì với bác gái.
“Ai, Vãn Vãn của chúng ta đã biến trở nên bình tĩnh hơn rồi.” Triệu Du sờ sờ lên tóc cô, than thở một tiếng, rồi liền chuyển chủ đề, “Bác chuẩn bị đồ cho cháu theo số đo của hai năm trước, cũng không biết có vừa không, cháu đi thử coi sao.”
Người hầu lấy ra bộ đồ màu hồng phấn, hai tay đưa ra tới trước mặt Hướng Vãn.
“Không cần đâu bác gái à, cháu nhìn thấy mẹ cháu cái cháu sẽ đi ngay, cảm ơn bác.”
Hướng Vãn không nhận lấy, bác gái đồng ý cho cô tới đây, cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Chuyện hai năm trước cô phải ngồi tù, mọi người ai ai cũng biết, cô tới bữa tiệc này cũng chỉ làm cho bác gái mất mặt mà thôi.
Triệu Du nắm lấy tay cô, trách cứ nói: “Hôm nay là ngày sinh nhật của bác đó, cháu gặp mẹ cháu rồi đi, có phải không nghe được không?”
“Nhưng mà thân phận của cháu …” Hướng Vãn liếm liếm chiếc môi khô khan của mình, xấu hổ không thể nói tiếp được.
“Cháu thân phận gì chứ?” Triệu Du cười ngắt ngang lời cô, “Cháu chính là một người thuộc thế hệ sau mà bác thích.”
Bà không cho cô có cơ hội từ chối, chuyển sang dặn dò người hầu ngay, “Chờ Vãn Vãn thử đồ xong, ngươi đi bảo đám người A Vĩ tới đây, làm tóc cho Vãn Vãn, trang điểm thêm một chút. Trang điểm thế này đơn giản quá, tới buổi tối khi bật đèn lên thì không nhìn thấy gì nữa.”
Hướng Vãn không muốn vì mình mà làm hỏng bữa tiệc sinh nhật, cũng không biết nên đối mặt với bố mẹ như thế nào nữa, cô còn muốn nói gì đó, nhưng Triệu Du lại nói trước, “Vãn Vãn, hôm nay khách tới khá là đông, bác gái ra ngoài trước nhé. Nếu như cháu cần gì, cứ nói thẳng với Dì Trương bọn họ nhé.”
Nói xong, bà bèn đi thẳng ra ngoài.
Hướng Vãn nhìn cánh cửa bị đóng lại, sắc mặt phức tạp.
Cô thay xong đồ làm trang điểm xong cũng đã mất hơn hai giờ đồng hồ, người tới dự tiệc càng đông hơn nữa, đi tới đâu cũng người người lộng lẫy, đám người nâng ly, cười nói vui vẻ.
“Bà nói xem, Hạ phu nhân gọi Hướng Vãn tới thay đồ trang điểm, có phải là không hề chê bỏ cô ta từng ngồi tù, còn muốn để cô ta trở thành con dâu hay không?”
“Không thể nào chứ? Hạ gia như thế này, sao mà có thể cần một cô con dâu từng ngồi tù chứ, có lẽ là chê Hướng Vãn mặc đồ như thế mất mặt quá đấy mà.”
Hướng Vãn từ đám đông đi ra, nghe thấy có người đang bàn luận chuyện của cô. Bước chân cô dừng lại một lúc, nhằm theo hướng chỗ đó bước tới.
Bàn bên cạnh đã có một đôi nam nữ, nhìn thấy cô bước tới, hai người kia ngầm hiểu nhau liền đứng dậy, nhíu mày nhau rời đi.
Hướng Vãn ngồi xuống, nhìn đám đông vài lượt, nhưng vẫn không nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên, trong lòng cũng thấy xáo trộn hơn vài phần.
Lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn chưa trở về, chẳng lẽ bị thương nghiêm trọng quá hay sao?
“Hướng Vãn?” Lúc này, Giang Thanh Nhiên đẩy xe lăn đi tới, thăm dò cô mấy lượt, cười nói: “Tôi còn tưởng cô lại mặc đồ đồng phục tới đây, kết quả tìm cả nửa ngày không thấy, hóa ra cô đã chuẩn bị đồ rồi.”
Giang Thích Phong đứng ở phía sau cô ta, ánh nhìn dừng lại trên người Hướng Vãn một lúc, rồi mới ép buộc mình nhìn đi chỗ khác.
Hướng Vãn chau mày lại, không lên tiếng, lấy một miếng bánh bỏ vào miệng ăn.
“Bộ đồ này của cô chắc là đặt làm riêng ấy chứ?” Giang Thanh Nhiên mím môi, khuyên: “Hướng Vãn, chi phí tiêu dùng cũng nên phù hợp theo thu nhập của bản thân, đừng vì một chút phù phiếm mà làm những chuyện không nên làm.”
“Cái gì mà chuyện không nên làm? Dùng tiền nhiều à?” Hướng Vãn chỉ ăn một miếng điểm tâm nhỏ đã nuốt không nổi rồi, chau mày kèm theo chút mỉa mai.
“Tôi chỉ là muốn tốt cho cô thôi, khuyên cô một vài câu mà thôi, không có ý gì khác.” Giang Thanh Nhiên mặt bất lực, “Cô đừng cứ mãi thù địch với tôi như vậy.”
Hướng Vãn lấy một tờ giấy ăn ra, lau lau miệng có dính chút điểm tâm, đứng dậy đi về hướng một chiếc bàn khác.
Chỗ nào có Giang Thanh Nhiên ở đó, cô cảm thấy không khí cũng bị ô nhiễm.
“Thanh Nhiên có lòng khuyên cô, cô như vậy là thái độ gì thế?” Giang Thích Phong đi tới trước mặt Hướng Vãn, ngáng đường cô đi, “Hay là nói Thanh Nhiên nói đúng sự thật, cô tức giận quá thành phẫn nộ rồi.”
Chỉ nghĩ tới chuyện Hướng Vãn vì tiền mà trở thành người tình, mỗi đêm uốn éo dưới thân hình những người đàn ông khác, trong lòng anh nói không lên lời nỗi khó chịu không thoải mái.
“Tôi có phải là giận quá hóa phẫn nộ hay không, không nhất thiết phải nói với Giang tiên sinh chứ? Với lại, “ Hướng Vãn cười nhạt một cái, “Cho dù tôi có vì tiền mà ngủ cùng đi nữa, thì có liên quan gì tới Giang tiểu thư Giang tiên sinh chứ?”
Tay của anh em nhà này cũng thật là dài, cũng rất là kinh tởm.
Giang Thích Phong cứng họng, đúng là không liên quan gì tới anh cả, anh cũng không hề có bất cứ lập trường nào để trách cứ cô cả.
“Đương nhiên có liên quan rồi. Dù sao trước đây cô cũng là bạn của tôi, cô thiếu tiền có thể nói với tôi, không cần thiết phải vì tiền mà bán đứng bản thân mình.” Giang Thanh Nhiên nói với giọng cao hơn một chút, nói như có vẻ rất chân thành.
Cho dù đây chỉ là một góc nhỏ trong bữa tiệc, nhưng người cũng không ít.
Nghe vậy, rất nhiều người nhìn qua, hoặc là không thể tin nổi hoặc là ngạc nhiên hoặc là ghét bỏ hoặc là đơn giản là xem náo nhiệt.
“Nói thế nào đi nữa thì cũng vẫn là con gái nhà Hướng gia, sao lại vì tiền mà bán đứng bản thân chứ? Đùa ấy chứ?”
“Hai năm trước Hướng gia đã cắt đứt quan hệ với Hướng Vãn rồi, vẫn là có thể có chuyện đó.”
“Cô ta có chân có tay, thiếu tiền không biết làm việc sao?”
“Bà đùa ấy chứ? Hướng Vãn còn không thi nổi đại học, vẫn là nhà bỏ tiền ra mới vào được một trường tư. Người không biết cầu tiến như cô ta, trừ việc đưa tay moi tiền người nhà ra còn biết làm gì chứ?”
Hướng Vãn nắm chặt tay lại, sự giận dữ nổi lên tới sôi máu, trên chiếc bàn ở bên cạnh có những ly rượu và chiếc bình hoa, cô hoàn toàn có thể lấy những thứ này để đập vỡ đầu của Giang Thanh Nhiên ra, cùng lắm thì ngồi tù.
Hướng Vãn trong lòng bất an bắt xe đi tới nhà Hạ gia, tới tham gia tiệc sinh nhật của Triệu Du có rất nhiều người, nhìn thấy cô bước vào, hai ba người thành một cụm bàn ra tán vào---
“Hướng Vãn chẳng phải là giết người không thành bị ngồi tù rồi sao? Mới đó mà đã ra tù rồi sao?”
“Loại người như cô ta sao lại vào đây chứ? Chỉ nghĩ tới chuyện ở đây có kẻ giết người, trong lòng tôi đã sởn lông rồi.”
“Nói thế nào đi nữa thì cô ta cũng là con gái nhà Hướng gia, sao lại ăn mặc như thế tới đây chứ? Thật chẳng ra làm sao cả!”
Dưới sự dị nghị của họ và những ánh mắt dị thường nhìn cô, Hướng Vãn coi như không có chuyện gì cả đi tới một góc của buổi tiệc, ngồi xuống.
Vốn dĩ có một người đàn ông mặc đồ tây cũng ngồi ở chỗ này, nhưng thấy cô ngồi xuống, anh ta bèn chau mày, mặt đầy khinh bỉ đứng lên rời đi chỗ khác.
Hướng Vãn chẳng buồn để ý, ánh mắt để vào chỗ ra vào, trong lòng dường như có một hòn đá lớn đang đè vậy.
Hạ Hàn Xuyên vẫn chưa tới,có thể là chỗ đó bị thương khá nghiêm trọng.
Anh xưa nay làm việc luôn rất tàn nhẫn, lần này cô lại khiến cho anh bị thương, cũng không biết anh sẽ trả thù cô như thế nào nữa.
“Hướng tiểu thư, phu nhân mời cô qua đó một chuyến.” Người hầu bước tới bên cạnh cô nói.
Hướng Vãn gật đầu, những ánh mắt bên cạnh hoặc là ngạc nhiên hoặc là tò mò, đi theo sau người hầu lên phòng của Triệu Du ở trên tầng hai.
“Hướng Vãn tới rồi.” Triệu Du mặc bộ đồ liền thân màu tím, cao quý nho nhã, khóe mắt có những nếp nhăn do cười mà có.
Ánh nhìn của bà đổ vào mái tóc ngắn và những vết sẹo trên trán của Hướng Vãn, ngưng một lúc, rất nhanh liền chuyển hướng đi chỗ khác, không có chút thô lỗ thất lễ nào cả.
Vị tiền bối tốt bụng ngày trước thái độ vẫn giống như hai năm về trước, chân tay Hướng Vãn lại có chút ngượng ngùng.
Cô cúi mặt xuống, lễ phép nói: “Chào bác gái ạ.”
“Sao lần này không chúc bác mãi mãi trẻ đẹp, càng ngày càng trẻ ra nữa chứ?” Triệu Du trêu chọc nói.
Hướng Vãn mím mím môi, không lên tiếng.
Sự khác biệt về thân phận cùng sự trải nghiệm hai năm vừa quam khiến cho cô không thể dám giống như trước đây nói nói cười cười không có trật tự gì với bác gái.
“Ai, Vãn Vãn của chúng ta đã biến trở nên bình tĩnh hơn rồi.” Triệu Du sờ sờ lên tóc cô, than thở một tiếng, rồi liền chuyển chủ đề, “Bác chuẩn bị đồ cho cháu theo số đo của hai năm trước, cũng không biết có vừa không, cháu đi thử coi sao.”
Người hầu lấy ra bộ đồ màu hồng phấn, hai tay đưa ra tới trước mặt Hướng Vãn.
“Không cần đâu bác gái à, cháu nhìn thấy mẹ cháu cái cháu sẽ đi ngay, cảm ơn bác.”
Hướng Vãn không nhận lấy, bác gái đồng ý cho cô tới đây, cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Chuyện hai năm trước cô phải ngồi tù, mọi người ai ai cũng biết, cô tới bữa tiệc này cũng chỉ làm cho bác gái mất mặt mà thôi.
Triệu Du nắm lấy tay cô, trách cứ nói: “Hôm nay là ngày sinh nhật của bác đó, cháu gặp mẹ cháu rồi đi, có phải không nghe được không?”
“Nhưng mà thân phận của cháu …” Hướng Vãn liếm liếm chiếc môi khô khan của mình, xấu hổ không thể nói tiếp được.
“Cháu thân phận gì chứ?” Triệu Du cười ngắt ngang lời cô, “Cháu chính là một người thuộc thế hệ sau mà bác thích.”
Bà không cho cô có cơ hội từ chối, chuyển sang dặn dò người hầu ngay, “Chờ Vãn Vãn thử đồ xong, ngươi đi bảo đám người A Vĩ tới đây, làm tóc cho Vãn Vãn, trang điểm thêm một chút. Trang điểm thế này đơn giản quá, tới buổi tối khi bật đèn lên thì không nhìn thấy gì nữa.”
Hướng Vãn không muốn vì mình mà làm hỏng bữa tiệc sinh nhật, cũng không biết nên đối mặt với bố mẹ như thế nào nữa, cô còn muốn nói gì đó, nhưng Triệu Du lại nói trước, “Vãn Vãn, hôm nay khách tới khá là đông, bác gái ra ngoài trước nhé. Nếu như cháu cần gì, cứ nói thẳng với Dì Trương bọn họ nhé.”
Nói xong, bà bèn đi thẳng ra ngoài.
Hướng Vãn nhìn cánh cửa bị đóng lại, sắc mặt phức tạp.
Cô thay xong đồ làm trang điểm xong cũng đã mất hơn hai giờ đồng hồ, người tới dự tiệc càng đông hơn nữa, đi tới đâu cũng người người lộng lẫy, đám người nâng ly, cười nói vui vẻ.
“Bà nói xem, Hạ phu nhân gọi Hướng Vãn tới thay đồ trang điểm, có phải là không hề chê bỏ cô ta từng ngồi tù, còn muốn để cô ta trở thành con dâu hay không?”
“Không thể nào chứ? Hạ gia như thế này, sao mà có thể cần một cô con dâu từng ngồi tù chứ, có lẽ là chê Hướng Vãn mặc đồ như thế mất mặt quá đấy mà.”
Hướng Vãn từ đám đông đi ra, nghe thấy có người đang bàn luận chuyện của cô. Bước chân cô dừng lại một lúc, nhằm theo hướng chỗ đó bước tới.
Bàn bên cạnh đã có một đôi nam nữ, nhìn thấy cô bước tới, hai người kia ngầm hiểu nhau liền đứng dậy, nhíu mày nhau rời đi.
Hướng Vãn ngồi xuống, nhìn đám đông vài lượt, nhưng vẫn không nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên, trong lòng cũng thấy xáo trộn hơn vài phần.
Lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn chưa trở về, chẳng lẽ bị thương nghiêm trọng quá hay sao?
“Hướng Vãn?” Lúc này, Giang Thanh Nhiên đẩy xe lăn đi tới, thăm dò cô mấy lượt, cười nói: “Tôi còn tưởng cô lại mặc đồ đồng phục tới đây, kết quả tìm cả nửa ngày không thấy, hóa ra cô đã chuẩn bị đồ rồi.”
Giang Thích Phong đứng ở phía sau cô ta, ánh nhìn dừng lại trên người Hướng Vãn một lúc, rồi mới ép buộc mình nhìn đi chỗ khác.
Hướng Vãn chau mày lại, không lên tiếng, lấy một miếng bánh bỏ vào miệng ăn.
“Bộ đồ này của cô chắc là đặt làm riêng ấy chứ?” Giang Thanh Nhiên mím môi, khuyên: “Hướng Vãn, chi phí tiêu dùng cũng nên phù hợp theo thu nhập của bản thân, đừng vì một chút phù phiếm mà làm những chuyện không nên làm.”
“Cái gì mà chuyện không nên làm? Dùng tiền nhiều à?” Hướng Vãn chỉ ăn một miếng điểm tâm nhỏ đã nuốt không nổi rồi, chau mày kèm theo chút mỉa mai.
“Tôi chỉ là muốn tốt cho cô thôi, khuyên cô một vài câu mà thôi, không có ý gì khác.” Giang Thanh Nhiên mặt bất lực, “Cô đừng cứ mãi thù địch với tôi như vậy.”
Hướng Vãn lấy một tờ giấy ăn ra, lau lau miệng có dính chút điểm tâm, đứng dậy đi về hướng một chiếc bàn khác.
Chỗ nào có Giang Thanh Nhiên ở đó, cô cảm thấy không khí cũng bị ô nhiễm.
“Thanh Nhiên có lòng khuyên cô, cô như vậy là thái độ gì thế?” Giang Thích Phong đi tới trước mặt Hướng Vãn, ngáng đường cô đi, “Hay là nói Thanh Nhiên nói đúng sự thật, cô tức giận quá thành phẫn nộ rồi.”
Chỉ nghĩ tới chuyện Hướng Vãn vì tiền mà trở thành người tình, mỗi đêm uốn éo dưới thân hình những người đàn ông khác, trong lòng anh nói không lên lời nỗi khó chịu không thoải mái.
“Tôi có phải là giận quá hóa phẫn nộ hay không, không nhất thiết phải nói với Giang tiên sinh chứ? Với lại, “ Hướng Vãn cười nhạt một cái, “Cho dù tôi có vì tiền mà ngủ cùng đi nữa, thì có liên quan gì tới Giang tiểu thư Giang tiên sinh chứ?”
Tay của anh em nhà này cũng thật là dài, cũng rất là kinh tởm.
Giang Thích Phong cứng họng, đúng là không liên quan gì tới anh cả, anh cũng không hề có bất cứ lập trường nào để trách cứ cô cả.
“Đương nhiên có liên quan rồi. Dù sao trước đây cô cũng là bạn của tôi, cô thiếu tiền có thể nói với tôi, không cần thiết phải vì tiền mà bán đứng bản thân mình.” Giang Thanh Nhiên nói với giọng cao hơn một chút, nói như có vẻ rất chân thành.
Cho dù đây chỉ là một góc nhỏ trong bữa tiệc, nhưng người cũng không ít.
Nghe vậy, rất nhiều người nhìn qua, hoặc là không thể tin nổi hoặc là ngạc nhiên hoặc là ghét bỏ hoặc là đơn giản là xem náo nhiệt.
“Nói thế nào đi nữa thì cũng vẫn là con gái nhà Hướng gia, sao lại vì tiền mà bán đứng bản thân chứ? Đùa ấy chứ?”
“Hai năm trước Hướng gia đã cắt đứt quan hệ với Hướng Vãn rồi, vẫn là có thể có chuyện đó.”
“Cô ta có chân có tay, thiếu tiền không biết làm việc sao?”
“Bà đùa ấy chứ? Hướng Vãn còn không thi nổi đại học, vẫn là nhà bỏ tiền ra mới vào được một trường tư. Người không biết cầu tiến như cô ta, trừ việc đưa tay moi tiền người nhà ra còn biết làm gì chứ?”
Hướng Vãn nắm chặt tay lại, sự giận dữ nổi lên tới sôi máu, trên chiếc bàn ở bên cạnh có những ly rượu và chiếc bình hoa, cô hoàn toàn có thể lấy những thứ này để đập vỡ đầu của Giang Thanh Nhiên ra, cùng lắm thì ngồi tù.
/111
|