Con người ta khi đã chấp nhận buông tay thì phải học cách để vượt qua những nỗi đau mà mình phải chịu đựng. Hạ Vũ cũng vậy, con bé học cách chấp nhận sự thật bằng việc thu nhỏ cuộc sống của mình lại trong một vài mối quan hệ và một không gian chật hẹp.
Hạ Vũ không khóc, nước mắt cũng không còn đủ sức mạnh để làm dịu đi những nỗi buồn mà Hạ Vũ đang chịu đựng. Dường như chính là lúc muốn khóc mà không thể nào khóc được thì đó mới là nỗi đau lớn nhất của đời người.
Kết quả cuối năm học lớp mười một Hạ Vũ đã không có được điểm số cao nhất. Trong cuộc thi Văn toàn tỉnh Hạ Vũ chỉ dành giải khuyến khích và không có cơ hội tham gia các kỳ thi tiếp theo. Thì ra Hạ Vũ cố gắng học, cố gắng trốn mình bằng cách chăm chỉ học nhưng những suy nghĩ mông lung đã làm Hạ Vũ phân tâm rất nhiều và kết quả không được như con bé mong đợi.
Hạ Vũ tìm đến Đức để trút bỏ bầu tâm sự:
Cơn Mưa Nhỏ: Có phải là em quá kém cỏi không? Quên đi một người đã khó, quên đi tình cảm dành cho người đấy còn khó hơn. Em cứ nghĩ mình đã làm tốt lắm rồi. Vậy mà buông bỏ rồi vẫn cư như còn chưa nỡ đặt xuống hẳn.
Kẻ Sầu Đời: Anh trải qua cảm giác này của em rồi nên anh hiểu. Đôi lúc lí trí không thể thắng nổi trái tim, chúng ta hành động và suy nghĩ cực đoan. Nhưng em yên tâm, thời gian sẽ trả lại cho em nụ cười, sẽ trả lại cho em hạnh phúc, sẽ trả cho em cả vết thương kín miệng… chỉ cần em hãy mở lòng mình ra một chút. Được không? Cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cơn Mưa Nhỏ: Em nghĩ là… Em sẽ không mở lòng với ai nữa. Em cảm thấy không đủ tự tin để chạm vào vết thương kín miệng kia. Anh luôn là bạn tốt của em. Hy vọng em cũng sẽ không mất luôn cả anh đấy chứ?
Kẻ Sầu Đời: Đôi khi anh thấy em có nhiều suy nghĩ quá rắc rối và lo xa. Hiện tại chúng ta chưa hề gặp nhau hay biết mặt nhau. Chúng ta đã là bạn gần một năm rồi. Em nghĩ vì em ngốc nghếch mà anh sẽ nghỉ nói chuyện với em chắc. Thôi nào Cơn Mưa Nhỏ. Cười lên đi…
Cơn Mưa Nhỏ: Anh sinh nhật vào ngày nào? Tự nhiên em muốn biết.
Kẻ Sầu Đời. 20 tháng 6
Cơn Mưa Nhỏ: Ồ, vậy cũng tháng với em, 15 tháng 6. Hì, em sinh sớm hơn anh năm ngày nha.
Kẻ Sầu Đời: Vậy có dịp nhất định chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật chung. Anh chờ ngày ấy!
Cứ như vậy Cơn Mưa Nhỏ và Kẻ Sầu Đời thường xuyên nói chuyện với nhau về đủ mọi chuyện trong cuộc sống. Nhưng về chuyện tình cảm Hạ Vũ thường tránh, ít chia sẻ hơn và Đức cũng không hề muốn nhắc đến vấn đề nhạy cảm này. Có lẽ Đức là người đàn ông trưởng thành, anh hiểu được những rung động của Hạ Vũ lúc này có thể còn quá cố chấp và cần rất nhiều thời gian để có những cái nhìn thay đổi và tích cực.
Ngày nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, trong khi đang nằm nhà nghe nhạc chuẩn bị ngủ trưa thì Hạ Vũ nhận được điện thoại của Hương gọi điện đến nhà chơi. Hạ Vũ hơi ngạc nhiên vì trên lớp cũng hay nói chuyện với Hương nhưng ít khi Hạ Vũ và Hương chủ động hẹn đến nhà nhau chơi vì thực sự mà nói cả hai cũng không thân như Hạ Vũ và Thanh.
“Lẽ nào anh Lâm về chơi? Lẽ nào anh Lâm muốn gặp mình.” Hạ Vũ có vẻ suy nghĩ vì Lâm là bạn chơi cùng trong nhóm người yêu của Hương nên đắn đo không biết có nên đi hay không? Chuyện với Lâm cũng qua rồi, dù sao gặp lại hay không gặp lại thì cũng như nhau cả thôi. Hạ Vũ cười thầm mắng mình suy nghĩ lung tung vài câu rồi quyết định đến nhà Hương.
“Vào đi! Trong nhà tao đang có khách. Mày vào ngồi cùng nhé!”
Hạ Vũ bước vào trong nhà, vị khách của Hương là con trai. Hạ Vũ nhìn thấy một người thanh niên ăn mặc rất nghiêm túc, áo sơ mi xanh, quần âu cắm thùng, tóc cắt gọn gàng và trên gương mặt cương trực, thông minh là cặp kính cận. Hạ Vũ không lấy làm ngại ngùng vì cứ tưởng sẽ gặp Lâm nên con bé ăn mặc không đến nỗi xềnh xoàng quá.
Hương và Hạ Vũ ngồi vào bàn, người thanh niên ấy cứ nhìn Hạ Vũ cười chằm chằm. Hương giới thiệu:
“Đây là Hạ Vũ, bạn học cùng lớp với em.”
“Chào Hạ Vũ.” Chàng trai ấy cất tiếng, giọng nói rất nhẹ nhàng và trầm ấm làm Hạ Vũ hơi ngạc nhiên khi nhận ra anh ta không phải người trong thành phố.
Hạ Vũ ậm ừ: “Vâng. Nhưng em chưa biết anh là ai mà chào lại.”
“Em biết rồi.”
“Mày biết rồi”
Cả chàng trai và Hương đều lên tiếng cùng nhau làm Hạ Vũ ngơ ngác nhìn hai người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hương nhanh mồm hơn:
“Đây chính là Kẻ Sầu Đời đó. Anh ấy muốn gặp mày và nhờ tao tạo ra sự bất ngờ này.”
Hạ Vũ kinh ngạc nhìn người đang cười ngồi trước mặt mình. Đúng là rất bất ngờ và xen lẫn cả tức giận. Ai bảo Hạ Vũ muốn gặp Đức chứ? Ai bảo Hạ Vũ muốn làm bạn thật ngoài đời chứ? Cứ là bạn ảo, nói chuyện thoải mái không phải dè chừng nhau có phải tốt hơn không? Tại sao tìm về gặp Hạ Vũ mà lại không báo trước còn liên lạc với Hương sắp xếp làm gì? Hạ Vũ bỗng cảm thấy khó chịu, không đáp lại lời Hương. Con bé đứng phắt dậy đi ra ngoài toan lấy xe đạp để về nhà.
Hương và Đức thoáng ngạc nhiên trước hành động của Hạ Vũ, rất nhanh, Hương nháy mắt ra hiệu với Đức và Đức chạy theo giữ lại chiếc xe đạp không cho Hạ Vũ bỏ về.
“Gặp em anh rất vui. Còn em sao lại có thái độ này? Em không muốn chúng ta gặp nhau à?”
“Không muốn, không thích, không cần thiết… Ai bảo anh về gặp em làm gì?” Hạ Vũ lắc đầu quay mặt đi không nhìn vào Đức.
“Anh nghĩ là anh muốn gặp mặt em, muốn biết em là người như thế nào nhỡ sau này anh không còn cơ hội. Sao em phải phản ứng mạnh thế? Em giận anh không báo trước à?”
“Em chỉ muốn chùng ta là bạn qua mạng thôi.”
“Làm bạn cả ngoài đời có tốt hơn không? Em xem anh đi hơn 150 cây số để về gặp em mà em lại nỡ đối xử với bạn tốt như anh sao? Anh chở em đi rồi em giới thiệu thành phố nơi em sống cho anh biết nhé!”
Thái độ của Đức hoàn toàn rất tự nhiên, thân thiện và vô cùng tự tin khiến Hạ Vũ không thể từ chối. Đức đúng là một chàng trai phong độ, Hạ Vũ thầm thán phục nhưng vì tỏ ra giận dỗi từ đầu nên cứ giả vờ im lặng không nói. Hạ Vũ và Đức cùng vào một quán kem mà con bé hay ăn ngồi nói chuyện.
“Em đúng là thực sự không muốn gặp anh rồi!” Giọng Đức có vẻ hơi buồn. Thấy vậy Hạ Vũ đành bỏ đi cái bộ mặt lạnh lùng mà nhỏ nhẹ.
“Không phải đâu. Thực ra em cũng rất tò mò không biết anh là người như thế nào? Nhưng em nghĩ, chúng ta vẫn chỉ nên là bạn ảo thôi. Em… em không thích có thêm một mối quan hệ mới ngoài đời thật.”
“Nhưng dù sao cũng gặp nhau rồi. Chẳng nhẽ em muốn chúng ta kết thúc làm bạn.”
“Ấy, không phải thế… Thôi, dù sao em cũng rất vui vì được gặp anh. Anh không khác so với trí tưởng tượng của em là mấy.” Hạ Vũ bật cười trước thái độ lo lắng của Đức.
“Phù…” Đức thở hắt ra một hơi: “Em vui là tốt rồi, chỉ sợ gặp anh em lại chán ghét đuổi anh về thì nguy. Em thì lại khác xa so với trí tưởng tượng của anh.”
“Khác thế nào?” Hạ Vũ tò mò.
“Ừ… Thì khi nói chuyện với em anh nghĩ em là một cô bé trầm tính, hiểu lòng người và có vẻ hơi ngốc nghếch trong việc thể hiện cảm xúc… Nhưng ngoài đời thì thật nóng nảy, dễ mất kiểm soát và miệng lưỡi chẳng ngốc ngếch chút nào!”
“Hừm… anh đang khen hay đang chê em đấy?”
“Cả hai!” Đức cười phá lên vui vẻ. Hạ Vũ cũng không nhìn được mà cười theo.
Đức và Hạ Vũ nói chuyện với nhau rất hợp, cả hai ngồi luyên thuyên với nhau đủ mọi chuyện mà không hề biết thời gian đã trôi qua vài tiếng. Lâu lắm rồi Hạ Vũ mới cười nhiều và vui vẻ đến như vậy. Thực ra thì việc gặp Đức ngoài đời cũng không đến nỗi tệ. Bắt đầu một mối quan hệ thật ngoài đời từ trên mạng mang xuống dễ dàng hơn với người mới quen vì bản thân hai người đã quá hiểu rõ về nhau.
Đức chia sẻ với Hạ Vũ về cuộc sống sinh viên năm cuối, căn dặn Hạ Vũ cố gắng học tốt hơn để sang năm còn thi đại học.
“Em muốn thi trường gì?”
“Có lẽ em sẽ thi khoa Báo in trường Học viện Báo chí và Tuyên truyền.” Hạ Vũ đáp.
“Trường đấy điểm đầu vào khá cao, em phải cố gắng nhé!”
“Dạ, còn một năm để tu luyện, nhất định em sẽ cố gắng.”
“Có dịp ra Hà Nội anh sẽ chở em qua trường Báo chí chơi, bạn anh có thằng học ở đấy, anh sẽ xin đề và tài liệu ôn thi gửi về cho em. Cũng đã muộn rồi, giờ anh phải về Hà Nội luôn.”
Đức nhìn đồng hồ và nói rồi đứng dậy chia tay với Hạ Vũ.
“Hôm nay gặp được em, ngồi tâm sự với em rất thoải mái. Vậy là cả trên mạng và ngoài đời chúng ta đều cởi mở với nhau thế này là tốt rồi. Hẹn gặp lại nhé!”
Chia tay Đức rồi Hạ Vũ quay về nhà Hương kể lại chyện gặp gỡ với Đức, Hương nghi ngờ hỏi:
“Mày có nghĩ là anh Đức thích mày không? Đợt mày ốm nghỉ học mấy ngày anh ấy cứ hỏi tao số điện thoại của mày suốt. Lần này thì bắt tao hẹn gặp mày cho bằng được, lặn lội từ xa về gặp mày chẳng nhẽ chỉ vì tò mò muốn biết mặt? Nói chuyện thì ngày nào chẳng chát với nhau rồi còn gì?”
“Không phải đâu, anh ấy chẳng nói gì với tao về chuyện tình cảm cả. Anh ấy nghiêm túc lắm, với lại người như anh ấy thiếu gì ngưởi yêu ở Hà Nội, thích tao làm gì? Mà tao cũng chả có ý định thích ai cả?”
“Mày vẫn không quên được Việt.”
“Quên thì có lẽ cũng sắp quên rồi. Chỉ vì tao không thích yêu đương nữa thôi!” Hạ Vũ đáp trong lòng có chút xót xa.
Thực ra thì việc Đức về gặp Hạ Vũ cũng khiến con bé suy nghĩ mấy ngày, chắc chắn phải có lý do gì đấy thì mới đột ngột về gặp Hạ Vũ như vậy. Lại còn nói không gặp sẽ không có cơ hội. Lúc ấy Hạ Vũ đã định hỏi rõ nhưng nghĩ lại chỉ là bạn bè bình thường, Hạ Vũ không nên hỏi nhiều nên chỉ im lặng lắng nghe.
Nghỉ hè… Hạ Vũ lại tất bật với các lớp học thêm và lịch học dày kín nên thời gian lên mạng nói chuyện với Đức cũng thưa dần đi. Sắp đến sinh nhật Hạ Vũ cũng gần với ngày Anh Khánh - anh họ, con đầu của anh trai mẹ Hạ Vũ sống ở Hà Nội kết hôn nên bố mẹ quyết định cho Hạ Vũ ra Hà Nội dự đám cưới và thưởng cho con bé vài ngày nghỉ ngơi du lịch.
Hạ Vũ vui mừng lắm, đây không phải lần đầu tiên được ra Hà Nội chơi nhưng các lần trước con bé còn nhỏ nên không được dẫn đi nhiều nơi. Lần này ra chắc chắn Hạ Vũ sẽ nhờ Đức dẫn đến những nơi mình muốn vì khi biết tin sắp được gặp Hạ Vũ, Đức đã rất vui mừng nhận lời. Hạ Vũ háo hức chờ ngày được thăm lại Hà Nội và được gặp người bạn tốt bụng này!
Chương 29
Đám cưới của anh Khánh diễn ra ở khách sạn với rất nhiều người thân và bạn bè. Anh là một ông chủ lớn kết hôn hơi muộn ở tuổi ba mươi lăm. Bác trai mất đã lâu, một mình anh lập thân lập nghiệp ở Hà Nội bây giờ đã là giám đốc một công ty Dược có tiếng trên thị trường cả nước. Bác gái vốn không thích sống ở thủ đô ồn ào nên quyết định vẫn ở quê, nhà bác cách nhà Hạ Vũ một đoạn đường.
Khi đám cưới tổ chức xong, bố mẹ Hạ Vũ về trước còn Hạ Vũ và bác gái trở về ngôi nhà bốn tầng mà anh đã mua ở phố Nguyên Hồng. Hạ Vũ được bố mẹ cho phép ở lại chơi năm ngày cùng bác trông nhà cho anh chị đi nghỉ tuần trăng mật ở Hạ Long. Tối hôm đó Đức đi xe máy đến đón Hạ Vũ, Hạ Vũ xin phép bác rồi cùng Đức đi thăm thủ đô.
Gặp lại Hạ Vũ Đức tỏ ra rất vui. Anh chở Hạ Vũ vòng qua Bờ Hồ ăn kem Tràng Tiền, vòng qua ngắm cảnh Hồ Tây rồi chở Hạ Vũ đến trường Báo chí thăm quan. Sau đó Đức chở Hạ Vũ về gần nhà con bé, chọn một quán cà phê rồi cả hai cùng ngồi nói chuyện. Hạ Vũ đang tíu tít kể chuyện này chuyện kia thì nhận ra Đức có vẻ rất buồn và ít nói.
“Anh sao vậy? Lần này gặp em anh không vui hay có chuyện gì xảy ra?”
“Anh có chuyện đang suy nghĩ và chưa biết nên như thế nào?”
“Là chuyện gì?”
“Mẹ anh muốn anh tốt nghiệp đại học xong thì sang nước Anh du học… Anh chưa biết có đi hay không?”
“Ồ, sao lại chưa biết. Cơ hội tốt như vậy phải đi chứ. Sao lại bỏ lỡ?” Hạ Vũ ngạc nhiên.
“Em muốn anh đi?”
“Thế không đi thì anh ở lại làm gì? A… Hay là anh không nỡ xa bạn gái?” Lâu lắm rồi Hạ Vũ mới đề cập đến vấn đề riêng tư của Đức.
“Anh chỉ có mỗi cô bạn gái là em và cô ấy bảo anh nên đi.” Đức thản nhiên đáp.
“Ơ… Vậy, vậy là anh không nỡ xa người yêu à?” Hạ Vũ rụt rè nhỏ giọng.
Tự nhiên ánh mắt của Đức nhìn Hạ Vũ có phần vô cùng khó hiểu, Hạ Vũ bắt đầu linh cảm thấy có chuyện gì đó sắp diễn ra. Tự nhiên người con bé nóng lên bừng vì ánh mắt đó, không gian trở nên ngột ngạt. Cái oi nóng của tháng sáu làm bầu không khí thêm căng thẳng.
“Anh Đức… Anh, anh đừng có nhìn em như thế! Em không quen.” Hạ Vũ lí nhí.
Ngàn vạn lần Hạ Vũ cầu mong Đức đừng nói ra điều gì đó và sau câu nhắc nhở của Hạ Vũ, Đức đã giật mình nhanh chóng thu ánh mắt ấy trở về vẻ mặt bình thường. Đức bắt đầu hướng câu chuyện sang những nội dung khác như về chuyện học tập và ôn thi của Hạ Vũ. Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Đức cứ giữ mãi tình bạn này với con bé, đừng thay đổi gì cả thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.
Mấy ngày liền Hạ Vũ và Đức liên tục gặp nhau. Anh đưa Hạ Vũ đến tất cả những nơi Hạ Vũ yêu cầu: cùng nhau đi ăn uống, đi đạp vịt ở Hồ Tây, đi Vincom City chơi điện tử, vòng qua phố Đinh Lễ mua sách truyện… Chỉ còn ngày mai thôi là Hạ Vũ phải trở về quê, Đức tỏ ra tiếc nuối: “Em không ở lại thêm được nhỉ? Hai ngày nữa là sinh nhật em rồi!”
“Bố mẹ muốn em về trước sinh nhật của mình. Sáng mai anh Khánh nhà em sẽ lái xe đưa em và bác về quê.”
“Tiếc thật. Tối nay em cũng phải về nhà anh Khánh sớm à?”
“Vâng, hôm nay bác em nấu cơm, anh chị em đi tuần trăng mật về rồi cả nhà cùng ăn. Có lẽ bây giờ chúng ta chia tay thôi.” Hạ Vũ nói và ra hiệu đưa tay bey bye trước mặt Đức.
Bỗng nhiên Đức vươn tay ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ. Hạ Vũ đang cười thì ngạc nhiên dừng lại, ngây ngô nhìn Đức: “Sao lại giữ tay em lại?”
“Anh nắm tay em một lần không được à? Bạn bè nắm tay nhau có sao đâu.”
Hạ Vũ cảm thấy nắm tay cũng chẳng chết ai, dù sao Đức có vẻ cũng sắp đi rất xa rồi.
Đúng như lời Đức nói, bạn bè thì tiếc gì cái nắm tay. Hạ Vũ không giật tay ra mà để im cho Đức nắm nhẹ bàn tay mình như vậy. Tay anh rất ấm, cảm giác gần gũi và thân thuộc như người thân vậy. Một lúc sau Đức mới buông tay Hạ Vũ ra để con bé đi vào nhà.
“Tạm biệt anh!”
“Tạm biệt Hạ Vũ!”
* * *
10 giờ đêm bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại kêu. Chị Vân – vợ anh Khánh còn thức liền chạy ra nghe điện thoại và gọi lớn:
“Hạ Vũ, em có điện thoại của bạn này!”
“Dạ, em ra nghe đây.” Hạ Vũ đáp, biết chắc là Đức vì số máy của nhà anh Khánh, Hạ Vũ chỉ cho mình Đức và Đức cũng cho Hạ Vũ số máy bàn ở nhà để tiện liên lạc với nhau mấy ngày vừa qua.
“Có chuyện gì gọi cho em khuya vậy?”
“Hạ Vũ… Anh không muốn đi du học. Em có thể bảo anh đừng đi được không?” Giọng Đức nói rất to, hình như anh không ở nhà bởi bên ngoài vẫn rất ồn ào và vọng vào nhiều tiếng la hét hát hò ầm ĩ.
“Anh đang ở đâu?” Hạ Vũ không đáp mà lo lắng hỏi.
“Anh đang ở buổi tiệc sinh nhật bạn. Định rủ em đi cùng nhưng em phải về ăn cơm cùng anh chị mà… Hạ Vũ, anh đang rất tỉnh táo, anh chỉ muốn hỏi lại em một lần nữa. Em thực sự muốn anh đi du học sao? Chúng ta sẽ phải xa nhau bốn năm, không được tỉnh thoảng gặp nhau, em có buồn không?”
“Thì chúng ta vốn là bạn trên mạng mà. Ra nước ngoài anh vẫn có mạng đừng nói với em là nước Anh không có nha.” Hạ Vũ đùa và cười vui vẻ.
“Đức, ra uống tiếp đi, ông trốn ra đây gọi điện cho cô bé người yêu à?” Có một giọng nói hét rất lớn vào điện thoại làm Hạ Vũ giật mình.
Rồi Hạ Vũ nghe loáng thoáng thấy có tiếng rơi vỡ của thủy tinh, tiếng loảng xoảng xô đẩy nhau và tiếng nhiều ngươi nhốn nháo xong im bặt. Điện thoại đã bị ngắt và không còn tín hiệu. Hạ Vũ lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng không có số điện thoại nơi Đức vừa gọi nên con bé đành trở về phòng đi ngủ.
Trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa rất to và ồn ào làm Hạ Vụ trằn trọc khó ngủ. Không biết Đức đã về nhà chưa? Hạ Vũ tự nhiên cảm thấy lo lắng. Không phải là Hạ Vũ không hiểu những gì Đức đang nói, nhưng Hạ Vũ rất sợ ai đó nói thích mình, Hạ Vũ sợ những cảm giác yêu thương, sợ phải thay đổi từ tình bạn sang một tình cảm khác. Quan trọng với Hạ Vũ, Đức như một người anh trai đáng mến của mình.
Hạ Vũ bật dậy, rón rén xuống tầng một và đắn đo, bấm số nhà của Đức. Hạ Vụ hơi run run khi nghe thấy giọng người phụ nữ trung tuổi a lô, hình như là mẹ Đức:
“Bác ơi anh Đức về chưa ạ? Cháu muốn gặp anh Đức?”
“Cháu là…” Người phụ nữ dừng lại một lúc suy nghĩ rồi không đợi Hạ Vũ trả lời, bà lên tiếng: “Cháu là Hạ Vũ đúng không? Bác là mẹ Đức. Nó không có bạn gái nào ngoài cháu và tên cháu được nó nhắc hàng nghìn lần với bác rồi. Cháu đang ở Hà Nội?"
“Dạ… vâng ạ!” Hạ Vũ có phần kinh ngạc và xúc động khi nghe chuyện mẹ Đức biết tên mình.
“Đức vẫn chưa về… Nếu nó về bác sẽ bảo nó gọi lại cho cháu. Hai đứa cãi nhau à?”
“Dạ không.” Hạ Vũ cuống quýt giải thích: “Không có chuyện gì ạ. Chỉ là… chỉ là mai cháu về rồi nên cháu muốn gọi điện để tạm biệt. Cháu xin lỗi muộn thế này rồi còn…”
“Hạ Vũ, bác có thể nhờ cháu một việc không?” Giọng mẹ Đức trở nên tha thiết: “Bác biết Đức rất yêu và quan tâm đến cháu. Vì cháu mà nó từ chối việc đi du học với bác. Vì cháu nó bảo nó sẽ không đi đâu hết, nó muốn ở bên cạnh cháu nhiều hơn khi cháu thi đậu đại học ngoài này…”
Tai Hạ Vũ như ù đi trước những lời của mẹ Đức, thì ra Đức không giấu mẹ chuyện gì, thì ra Đức thầm yêu Hạ Vũ từ lâu. Đúng như linh cảm của Hạ Vũ, Đức đã thay đổi từ tình bạn sang tình yêu. Đức đã làm thay đổi mối quan hệ này, Hạ Vũ vừa thương vừa giận và hứa với mẹ Đức sẽ khuyên được Đức đồng ý sang Anh học tiếp.
Con bé không ngủ được, 2 giờ sáng lại có tiếng chuông điện thoại. Sợ mọi người tỉnh giấc, Hạ Vũ lao như tên bắn chạy đến nghe máy. Quả nhiên là Đức, giọng anh không còn giữ được bình tĩnh nữa.
“Hạ Vũ, anh đang ở bốt điện thoại gần nhà em. Em xuống ngay đây, anh cần gặp em nói chuyện.”
“Anh điên rồi, trời đang mưa, nửa đêm anh đứng ngoài đường đòi gặp em.” Hạ Vũ tức giận gằn giọng.
“Em ra gặp anh, Nếu không bây giờ anh sẽ đứng dưới cửa nhà em hét to tên em cho tất cả mọi người biết.” Nói rồi Đức dập máy luôn.
Hạ Vũ cuống quýt tìm chìa khóa, vừa mở được cửa thì thấy Đức đã đứng ngay trước mặt mình. Anh ướt hết người, tóc rối lòa xòa, cặp kính cận được bỏ xuống lộ ra đôi mắt đỏ hoe nhìn Hạ Vũ. Hạ Vũ bật ô, chạy lại phía Đức:
“Anh, anh sao lại thành ra thế này, có biết mẹ lo cho anh lắm không? Em vào nhà gọi taxi cho anh về nhé!”
“Em đã nói chuyện với mẹ anh?” Đức hỏi và vẫn nhìn Hạ Vũ chăm chú.
“Phải, em đã nói chuyện.”
“Vậy, em đã biết hêt mọi chuyện.”
“Biết hay không biết thì vấn đề là em vẫn muốn anh đi du học, anh không được phép ở lại vì cả. Mẹ anh đã vất vả với anh, kỳ vọng vào anh, anh không nên làm mẹ thất vọng… Hơn nữa, em… em chỉ xem anh như anh trai…”
Nói còn chưa hết câu, Hạ Vũ đã bị Đức kéo giật lại về phía anh và ôm Hạ Vũ rất chặt. Chiếc ô trong tay Hạ Vũ tuột xuống, Hạ Vũ cố vùng ra nhưng không đủ sức. Giọng Đức có vẻ rất đau khổ, anh kìm nén:
“Hạ Vũ, anh nghĩ là anh không nên nói ra, không nên dành quá nhiều tình cảm thật cho cô bé bạn ảo. Không nên để em phải suy nghĩ, không nên để em nửa đêm đứng dưới mưa như thế này cùng anh. Nhưng vốn dĩ anh cũng ngu ngốc như em, biết người ta không yêu mình mà vẫn không buông tay xuống được. Anh sẽ nghe lời em… Anh sẽ đi du học. Anh sẽ làm đúng với nguyện vọng mà hai người anh yêu thương nhất trên cuộc đời yêu cầu…”
Hạ Vũ không vùng ra nữa, con bé cứ đứng im như vậy khi nghe Đức nói, nước mưa hay nước mắt Hạ Vũ cũng không rõ nữa. Nhưng Hạ Vũ biết rõ, lúc này Hạ Vũ đang rất đau lòng. Cảm giác đau lòng này không biết có phải vì thương hại Đức hay thương hại bản thân mình không? Nhưng đúng là Hạ Vũ không thể đón nhận tình cảm này. Trái tim Hạ Vũ dường như đã bị đóng băng lại sau chuyện với Việt. Hạ Vũ càng không thể bắt đầu một mối quan hệ mới.
“Anh Đức… Em luôn xem anh như một người bạn, một người anh trai. Vì thế dù anh có ở cách xa em hàng chục nghìn cây số thì em đối với anh vẫn vậy. Đừng yêu em, em không xứng đáng với tình yêu của anh đâu!” Hạ Vũ không kìm lòng được nức nở.
“Nhưng biết sao bây giờ. Anh lỡ yêu em mất rồi.”
Không biết bao lâu sau, Đức rời Hạ Vũ ra, rồi xem như chưa xảy ra chuyện gì, bình tĩnh nói:
“Nhà anh gần đây, anh sẽ đi bộ về. Anh làm em ướt hết rồi. Mau vào thay đồ đi không ốm, mai còn đi quãng đường dài để về. Em yên tâm, nói ra được rồi anh cũng nhẹ cả người…” Đức cố cười: “Anh ở đâu cũng sẽ mãi là bạn tốt của em. Lần này thì tạm biệt thật nhé!”
Đức xoay người và lầm lũi bước đi, Mưa không có ồn ào nữa mà lác đác từng giọt buồn trĩu nặng. Hạ Vũ nhìn cái bóng ấy rồi cầm ô đuổi theo. Con bé nhét cái ô vào tay Đức rồi kiễng chân hôn nhẹ lên má anh:
“Lần này thì tạm biệt thật nhé!” Nói xong Hạ Vũ quay người chạy rất nhanh về nhà.
Hạ Vũ không khóc, nước mắt cũng không còn đủ sức mạnh để làm dịu đi những nỗi buồn mà Hạ Vũ đang chịu đựng. Dường như chính là lúc muốn khóc mà không thể nào khóc được thì đó mới là nỗi đau lớn nhất của đời người.
Kết quả cuối năm học lớp mười một Hạ Vũ đã không có được điểm số cao nhất. Trong cuộc thi Văn toàn tỉnh Hạ Vũ chỉ dành giải khuyến khích và không có cơ hội tham gia các kỳ thi tiếp theo. Thì ra Hạ Vũ cố gắng học, cố gắng trốn mình bằng cách chăm chỉ học nhưng những suy nghĩ mông lung đã làm Hạ Vũ phân tâm rất nhiều và kết quả không được như con bé mong đợi.
Hạ Vũ tìm đến Đức để trút bỏ bầu tâm sự:
Cơn Mưa Nhỏ: Có phải là em quá kém cỏi không? Quên đi một người đã khó, quên đi tình cảm dành cho người đấy còn khó hơn. Em cứ nghĩ mình đã làm tốt lắm rồi. Vậy mà buông bỏ rồi vẫn cư như còn chưa nỡ đặt xuống hẳn.
Kẻ Sầu Đời: Anh trải qua cảm giác này của em rồi nên anh hiểu. Đôi lúc lí trí không thể thắng nổi trái tim, chúng ta hành động và suy nghĩ cực đoan. Nhưng em yên tâm, thời gian sẽ trả lại cho em nụ cười, sẽ trả lại cho em hạnh phúc, sẽ trả cho em cả vết thương kín miệng… chỉ cần em hãy mở lòng mình ra một chút. Được không? Cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cơn Mưa Nhỏ: Em nghĩ là… Em sẽ không mở lòng với ai nữa. Em cảm thấy không đủ tự tin để chạm vào vết thương kín miệng kia. Anh luôn là bạn tốt của em. Hy vọng em cũng sẽ không mất luôn cả anh đấy chứ?
Kẻ Sầu Đời: Đôi khi anh thấy em có nhiều suy nghĩ quá rắc rối và lo xa. Hiện tại chúng ta chưa hề gặp nhau hay biết mặt nhau. Chúng ta đã là bạn gần một năm rồi. Em nghĩ vì em ngốc nghếch mà anh sẽ nghỉ nói chuyện với em chắc. Thôi nào Cơn Mưa Nhỏ. Cười lên đi…
Cơn Mưa Nhỏ: Anh sinh nhật vào ngày nào? Tự nhiên em muốn biết.
Kẻ Sầu Đời. 20 tháng 6
Cơn Mưa Nhỏ: Ồ, vậy cũng tháng với em, 15 tháng 6. Hì, em sinh sớm hơn anh năm ngày nha.
Kẻ Sầu Đời: Vậy có dịp nhất định chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật chung. Anh chờ ngày ấy!
Cứ như vậy Cơn Mưa Nhỏ và Kẻ Sầu Đời thường xuyên nói chuyện với nhau về đủ mọi chuyện trong cuộc sống. Nhưng về chuyện tình cảm Hạ Vũ thường tránh, ít chia sẻ hơn và Đức cũng không hề muốn nhắc đến vấn đề nhạy cảm này. Có lẽ Đức là người đàn ông trưởng thành, anh hiểu được những rung động của Hạ Vũ lúc này có thể còn quá cố chấp và cần rất nhiều thời gian để có những cái nhìn thay đổi và tích cực.
Ngày nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, trong khi đang nằm nhà nghe nhạc chuẩn bị ngủ trưa thì Hạ Vũ nhận được điện thoại của Hương gọi điện đến nhà chơi. Hạ Vũ hơi ngạc nhiên vì trên lớp cũng hay nói chuyện với Hương nhưng ít khi Hạ Vũ và Hương chủ động hẹn đến nhà nhau chơi vì thực sự mà nói cả hai cũng không thân như Hạ Vũ và Thanh.
“Lẽ nào anh Lâm về chơi? Lẽ nào anh Lâm muốn gặp mình.” Hạ Vũ có vẻ suy nghĩ vì Lâm là bạn chơi cùng trong nhóm người yêu của Hương nên đắn đo không biết có nên đi hay không? Chuyện với Lâm cũng qua rồi, dù sao gặp lại hay không gặp lại thì cũng như nhau cả thôi. Hạ Vũ cười thầm mắng mình suy nghĩ lung tung vài câu rồi quyết định đến nhà Hương.
“Vào đi! Trong nhà tao đang có khách. Mày vào ngồi cùng nhé!”
Hạ Vũ bước vào trong nhà, vị khách của Hương là con trai. Hạ Vũ nhìn thấy một người thanh niên ăn mặc rất nghiêm túc, áo sơ mi xanh, quần âu cắm thùng, tóc cắt gọn gàng và trên gương mặt cương trực, thông minh là cặp kính cận. Hạ Vũ không lấy làm ngại ngùng vì cứ tưởng sẽ gặp Lâm nên con bé ăn mặc không đến nỗi xềnh xoàng quá.
Hương và Hạ Vũ ngồi vào bàn, người thanh niên ấy cứ nhìn Hạ Vũ cười chằm chằm. Hương giới thiệu:
“Đây là Hạ Vũ, bạn học cùng lớp với em.”
“Chào Hạ Vũ.” Chàng trai ấy cất tiếng, giọng nói rất nhẹ nhàng và trầm ấm làm Hạ Vũ hơi ngạc nhiên khi nhận ra anh ta không phải người trong thành phố.
Hạ Vũ ậm ừ: “Vâng. Nhưng em chưa biết anh là ai mà chào lại.”
“Em biết rồi.”
“Mày biết rồi”
Cả chàng trai và Hương đều lên tiếng cùng nhau làm Hạ Vũ ngơ ngác nhìn hai người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hương nhanh mồm hơn:
“Đây chính là Kẻ Sầu Đời đó. Anh ấy muốn gặp mày và nhờ tao tạo ra sự bất ngờ này.”
Hạ Vũ kinh ngạc nhìn người đang cười ngồi trước mặt mình. Đúng là rất bất ngờ và xen lẫn cả tức giận. Ai bảo Hạ Vũ muốn gặp Đức chứ? Ai bảo Hạ Vũ muốn làm bạn thật ngoài đời chứ? Cứ là bạn ảo, nói chuyện thoải mái không phải dè chừng nhau có phải tốt hơn không? Tại sao tìm về gặp Hạ Vũ mà lại không báo trước còn liên lạc với Hương sắp xếp làm gì? Hạ Vũ bỗng cảm thấy khó chịu, không đáp lại lời Hương. Con bé đứng phắt dậy đi ra ngoài toan lấy xe đạp để về nhà.
Hương và Đức thoáng ngạc nhiên trước hành động của Hạ Vũ, rất nhanh, Hương nháy mắt ra hiệu với Đức và Đức chạy theo giữ lại chiếc xe đạp không cho Hạ Vũ bỏ về.
“Gặp em anh rất vui. Còn em sao lại có thái độ này? Em không muốn chúng ta gặp nhau à?”
“Không muốn, không thích, không cần thiết… Ai bảo anh về gặp em làm gì?” Hạ Vũ lắc đầu quay mặt đi không nhìn vào Đức.
“Anh nghĩ là anh muốn gặp mặt em, muốn biết em là người như thế nào nhỡ sau này anh không còn cơ hội. Sao em phải phản ứng mạnh thế? Em giận anh không báo trước à?”
“Em chỉ muốn chùng ta là bạn qua mạng thôi.”
“Làm bạn cả ngoài đời có tốt hơn không? Em xem anh đi hơn 150 cây số để về gặp em mà em lại nỡ đối xử với bạn tốt như anh sao? Anh chở em đi rồi em giới thiệu thành phố nơi em sống cho anh biết nhé!”
Thái độ của Đức hoàn toàn rất tự nhiên, thân thiện và vô cùng tự tin khiến Hạ Vũ không thể từ chối. Đức đúng là một chàng trai phong độ, Hạ Vũ thầm thán phục nhưng vì tỏ ra giận dỗi từ đầu nên cứ giả vờ im lặng không nói. Hạ Vũ và Đức cùng vào một quán kem mà con bé hay ăn ngồi nói chuyện.
“Em đúng là thực sự không muốn gặp anh rồi!” Giọng Đức có vẻ hơi buồn. Thấy vậy Hạ Vũ đành bỏ đi cái bộ mặt lạnh lùng mà nhỏ nhẹ.
“Không phải đâu. Thực ra em cũng rất tò mò không biết anh là người như thế nào? Nhưng em nghĩ, chúng ta vẫn chỉ nên là bạn ảo thôi. Em… em không thích có thêm một mối quan hệ mới ngoài đời thật.”
“Nhưng dù sao cũng gặp nhau rồi. Chẳng nhẽ em muốn chúng ta kết thúc làm bạn.”
“Ấy, không phải thế… Thôi, dù sao em cũng rất vui vì được gặp anh. Anh không khác so với trí tưởng tượng của em là mấy.” Hạ Vũ bật cười trước thái độ lo lắng của Đức.
“Phù…” Đức thở hắt ra một hơi: “Em vui là tốt rồi, chỉ sợ gặp anh em lại chán ghét đuổi anh về thì nguy. Em thì lại khác xa so với trí tưởng tượng của anh.”
“Khác thế nào?” Hạ Vũ tò mò.
“Ừ… Thì khi nói chuyện với em anh nghĩ em là một cô bé trầm tính, hiểu lòng người và có vẻ hơi ngốc nghếch trong việc thể hiện cảm xúc… Nhưng ngoài đời thì thật nóng nảy, dễ mất kiểm soát và miệng lưỡi chẳng ngốc ngếch chút nào!”
“Hừm… anh đang khen hay đang chê em đấy?”
“Cả hai!” Đức cười phá lên vui vẻ. Hạ Vũ cũng không nhìn được mà cười theo.
Đức và Hạ Vũ nói chuyện với nhau rất hợp, cả hai ngồi luyên thuyên với nhau đủ mọi chuyện mà không hề biết thời gian đã trôi qua vài tiếng. Lâu lắm rồi Hạ Vũ mới cười nhiều và vui vẻ đến như vậy. Thực ra thì việc gặp Đức ngoài đời cũng không đến nỗi tệ. Bắt đầu một mối quan hệ thật ngoài đời từ trên mạng mang xuống dễ dàng hơn với người mới quen vì bản thân hai người đã quá hiểu rõ về nhau.
Đức chia sẻ với Hạ Vũ về cuộc sống sinh viên năm cuối, căn dặn Hạ Vũ cố gắng học tốt hơn để sang năm còn thi đại học.
“Em muốn thi trường gì?”
“Có lẽ em sẽ thi khoa Báo in trường Học viện Báo chí và Tuyên truyền.” Hạ Vũ đáp.
“Trường đấy điểm đầu vào khá cao, em phải cố gắng nhé!”
“Dạ, còn một năm để tu luyện, nhất định em sẽ cố gắng.”
“Có dịp ra Hà Nội anh sẽ chở em qua trường Báo chí chơi, bạn anh có thằng học ở đấy, anh sẽ xin đề và tài liệu ôn thi gửi về cho em. Cũng đã muộn rồi, giờ anh phải về Hà Nội luôn.”
Đức nhìn đồng hồ và nói rồi đứng dậy chia tay với Hạ Vũ.
“Hôm nay gặp được em, ngồi tâm sự với em rất thoải mái. Vậy là cả trên mạng và ngoài đời chúng ta đều cởi mở với nhau thế này là tốt rồi. Hẹn gặp lại nhé!”
Chia tay Đức rồi Hạ Vũ quay về nhà Hương kể lại chyện gặp gỡ với Đức, Hương nghi ngờ hỏi:
“Mày có nghĩ là anh Đức thích mày không? Đợt mày ốm nghỉ học mấy ngày anh ấy cứ hỏi tao số điện thoại của mày suốt. Lần này thì bắt tao hẹn gặp mày cho bằng được, lặn lội từ xa về gặp mày chẳng nhẽ chỉ vì tò mò muốn biết mặt? Nói chuyện thì ngày nào chẳng chát với nhau rồi còn gì?”
“Không phải đâu, anh ấy chẳng nói gì với tao về chuyện tình cảm cả. Anh ấy nghiêm túc lắm, với lại người như anh ấy thiếu gì ngưởi yêu ở Hà Nội, thích tao làm gì? Mà tao cũng chả có ý định thích ai cả?”
“Mày vẫn không quên được Việt.”
“Quên thì có lẽ cũng sắp quên rồi. Chỉ vì tao không thích yêu đương nữa thôi!” Hạ Vũ đáp trong lòng có chút xót xa.
Thực ra thì việc Đức về gặp Hạ Vũ cũng khiến con bé suy nghĩ mấy ngày, chắc chắn phải có lý do gì đấy thì mới đột ngột về gặp Hạ Vũ như vậy. Lại còn nói không gặp sẽ không có cơ hội. Lúc ấy Hạ Vũ đã định hỏi rõ nhưng nghĩ lại chỉ là bạn bè bình thường, Hạ Vũ không nên hỏi nhiều nên chỉ im lặng lắng nghe.
Nghỉ hè… Hạ Vũ lại tất bật với các lớp học thêm và lịch học dày kín nên thời gian lên mạng nói chuyện với Đức cũng thưa dần đi. Sắp đến sinh nhật Hạ Vũ cũng gần với ngày Anh Khánh - anh họ, con đầu của anh trai mẹ Hạ Vũ sống ở Hà Nội kết hôn nên bố mẹ quyết định cho Hạ Vũ ra Hà Nội dự đám cưới và thưởng cho con bé vài ngày nghỉ ngơi du lịch.
Hạ Vũ vui mừng lắm, đây không phải lần đầu tiên được ra Hà Nội chơi nhưng các lần trước con bé còn nhỏ nên không được dẫn đi nhiều nơi. Lần này ra chắc chắn Hạ Vũ sẽ nhờ Đức dẫn đến những nơi mình muốn vì khi biết tin sắp được gặp Hạ Vũ, Đức đã rất vui mừng nhận lời. Hạ Vũ háo hức chờ ngày được thăm lại Hà Nội và được gặp người bạn tốt bụng này!
Chương 29
Đám cưới của anh Khánh diễn ra ở khách sạn với rất nhiều người thân và bạn bè. Anh là một ông chủ lớn kết hôn hơi muộn ở tuổi ba mươi lăm. Bác trai mất đã lâu, một mình anh lập thân lập nghiệp ở Hà Nội bây giờ đã là giám đốc một công ty Dược có tiếng trên thị trường cả nước. Bác gái vốn không thích sống ở thủ đô ồn ào nên quyết định vẫn ở quê, nhà bác cách nhà Hạ Vũ một đoạn đường.
Khi đám cưới tổ chức xong, bố mẹ Hạ Vũ về trước còn Hạ Vũ và bác gái trở về ngôi nhà bốn tầng mà anh đã mua ở phố Nguyên Hồng. Hạ Vũ được bố mẹ cho phép ở lại chơi năm ngày cùng bác trông nhà cho anh chị đi nghỉ tuần trăng mật ở Hạ Long. Tối hôm đó Đức đi xe máy đến đón Hạ Vũ, Hạ Vũ xin phép bác rồi cùng Đức đi thăm thủ đô.
Gặp lại Hạ Vũ Đức tỏ ra rất vui. Anh chở Hạ Vũ vòng qua Bờ Hồ ăn kem Tràng Tiền, vòng qua ngắm cảnh Hồ Tây rồi chở Hạ Vũ đến trường Báo chí thăm quan. Sau đó Đức chở Hạ Vũ về gần nhà con bé, chọn một quán cà phê rồi cả hai cùng ngồi nói chuyện. Hạ Vũ đang tíu tít kể chuyện này chuyện kia thì nhận ra Đức có vẻ rất buồn và ít nói.
“Anh sao vậy? Lần này gặp em anh không vui hay có chuyện gì xảy ra?”
“Anh có chuyện đang suy nghĩ và chưa biết nên như thế nào?”
“Là chuyện gì?”
“Mẹ anh muốn anh tốt nghiệp đại học xong thì sang nước Anh du học… Anh chưa biết có đi hay không?”
“Ồ, sao lại chưa biết. Cơ hội tốt như vậy phải đi chứ. Sao lại bỏ lỡ?” Hạ Vũ ngạc nhiên.
“Em muốn anh đi?”
“Thế không đi thì anh ở lại làm gì? A… Hay là anh không nỡ xa bạn gái?” Lâu lắm rồi Hạ Vũ mới đề cập đến vấn đề riêng tư của Đức.
“Anh chỉ có mỗi cô bạn gái là em và cô ấy bảo anh nên đi.” Đức thản nhiên đáp.
“Ơ… Vậy, vậy là anh không nỡ xa người yêu à?” Hạ Vũ rụt rè nhỏ giọng.
Tự nhiên ánh mắt của Đức nhìn Hạ Vũ có phần vô cùng khó hiểu, Hạ Vũ bắt đầu linh cảm thấy có chuyện gì đó sắp diễn ra. Tự nhiên người con bé nóng lên bừng vì ánh mắt đó, không gian trở nên ngột ngạt. Cái oi nóng của tháng sáu làm bầu không khí thêm căng thẳng.
“Anh Đức… Anh, anh đừng có nhìn em như thế! Em không quen.” Hạ Vũ lí nhí.
Ngàn vạn lần Hạ Vũ cầu mong Đức đừng nói ra điều gì đó và sau câu nhắc nhở của Hạ Vũ, Đức đã giật mình nhanh chóng thu ánh mắt ấy trở về vẻ mặt bình thường. Đức bắt đầu hướng câu chuyện sang những nội dung khác như về chuyện học tập và ôn thi của Hạ Vũ. Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Đức cứ giữ mãi tình bạn này với con bé, đừng thay đổi gì cả thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.
Mấy ngày liền Hạ Vũ và Đức liên tục gặp nhau. Anh đưa Hạ Vũ đến tất cả những nơi Hạ Vũ yêu cầu: cùng nhau đi ăn uống, đi đạp vịt ở Hồ Tây, đi Vincom City chơi điện tử, vòng qua phố Đinh Lễ mua sách truyện… Chỉ còn ngày mai thôi là Hạ Vũ phải trở về quê, Đức tỏ ra tiếc nuối: “Em không ở lại thêm được nhỉ? Hai ngày nữa là sinh nhật em rồi!”
“Bố mẹ muốn em về trước sinh nhật của mình. Sáng mai anh Khánh nhà em sẽ lái xe đưa em và bác về quê.”
“Tiếc thật. Tối nay em cũng phải về nhà anh Khánh sớm à?”
“Vâng, hôm nay bác em nấu cơm, anh chị em đi tuần trăng mật về rồi cả nhà cùng ăn. Có lẽ bây giờ chúng ta chia tay thôi.” Hạ Vũ nói và ra hiệu đưa tay bey bye trước mặt Đức.
Bỗng nhiên Đức vươn tay ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ. Hạ Vũ đang cười thì ngạc nhiên dừng lại, ngây ngô nhìn Đức: “Sao lại giữ tay em lại?”
“Anh nắm tay em một lần không được à? Bạn bè nắm tay nhau có sao đâu.”
Hạ Vũ cảm thấy nắm tay cũng chẳng chết ai, dù sao Đức có vẻ cũng sắp đi rất xa rồi.
Đúng như lời Đức nói, bạn bè thì tiếc gì cái nắm tay. Hạ Vũ không giật tay ra mà để im cho Đức nắm nhẹ bàn tay mình như vậy. Tay anh rất ấm, cảm giác gần gũi và thân thuộc như người thân vậy. Một lúc sau Đức mới buông tay Hạ Vũ ra để con bé đi vào nhà.
“Tạm biệt anh!”
“Tạm biệt Hạ Vũ!”
* * *
10 giờ đêm bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại kêu. Chị Vân – vợ anh Khánh còn thức liền chạy ra nghe điện thoại và gọi lớn:
“Hạ Vũ, em có điện thoại của bạn này!”
“Dạ, em ra nghe đây.” Hạ Vũ đáp, biết chắc là Đức vì số máy của nhà anh Khánh, Hạ Vũ chỉ cho mình Đức và Đức cũng cho Hạ Vũ số máy bàn ở nhà để tiện liên lạc với nhau mấy ngày vừa qua.
“Có chuyện gì gọi cho em khuya vậy?”
“Hạ Vũ… Anh không muốn đi du học. Em có thể bảo anh đừng đi được không?” Giọng Đức nói rất to, hình như anh không ở nhà bởi bên ngoài vẫn rất ồn ào và vọng vào nhiều tiếng la hét hát hò ầm ĩ.
“Anh đang ở đâu?” Hạ Vũ không đáp mà lo lắng hỏi.
“Anh đang ở buổi tiệc sinh nhật bạn. Định rủ em đi cùng nhưng em phải về ăn cơm cùng anh chị mà… Hạ Vũ, anh đang rất tỉnh táo, anh chỉ muốn hỏi lại em một lần nữa. Em thực sự muốn anh đi du học sao? Chúng ta sẽ phải xa nhau bốn năm, không được tỉnh thoảng gặp nhau, em có buồn không?”
“Thì chúng ta vốn là bạn trên mạng mà. Ra nước ngoài anh vẫn có mạng đừng nói với em là nước Anh không có nha.” Hạ Vũ đùa và cười vui vẻ.
“Đức, ra uống tiếp đi, ông trốn ra đây gọi điện cho cô bé người yêu à?” Có một giọng nói hét rất lớn vào điện thoại làm Hạ Vũ giật mình.
Rồi Hạ Vũ nghe loáng thoáng thấy có tiếng rơi vỡ của thủy tinh, tiếng loảng xoảng xô đẩy nhau và tiếng nhiều ngươi nhốn nháo xong im bặt. Điện thoại đã bị ngắt và không còn tín hiệu. Hạ Vũ lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng không có số điện thoại nơi Đức vừa gọi nên con bé đành trở về phòng đi ngủ.
Trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa rất to và ồn ào làm Hạ Vụ trằn trọc khó ngủ. Không biết Đức đã về nhà chưa? Hạ Vũ tự nhiên cảm thấy lo lắng. Không phải là Hạ Vũ không hiểu những gì Đức đang nói, nhưng Hạ Vũ rất sợ ai đó nói thích mình, Hạ Vũ sợ những cảm giác yêu thương, sợ phải thay đổi từ tình bạn sang một tình cảm khác. Quan trọng với Hạ Vũ, Đức như một người anh trai đáng mến của mình.
Hạ Vũ bật dậy, rón rén xuống tầng một và đắn đo, bấm số nhà của Đức. Hạ Vụ hơi run run khi nghe thấy giọng người phụ nữ trung tuổi a lô, hình như là mẹ Đức:
“Bác ơi anh Đức về chưa ạ? Cháu muốn gặp anh Đức?”
“Cháu là…” Người phụ nữ dừng lại một lúc suy nghĩ rồi không đợi Hạ Vũ trả lời, bà lên tiếng: “Cháu là Hạ Vũ đúng không? Bác là mẹ Đức. Nó không có bạn gái nào ngoài cháu và tên cháu được nó nhắc hàng nghìn lần với bác rồi. Cháu đang ở Hà Nội?"
“Dạ… vâng ạ!” Hạ Vũ có phần kinh ngạc và xúc động khi nghe chuyện mẹ Đức biết tên mình.
“Đức vẫn chưa về… Nếu nó về bác sẽ bảo nó gọi lại cho cháu. Hai đứa cãi nhau à?”
“Dạ không.” Hạ Vũ cuống quýt giải thích: “Không có chuyện gì ạ. Chỉ là… chỉ là mai cháu về rồi nên cháu muốn gọi điện để tạm biệt. Cháu xin lỗi muộn thế này rồi còn…”
“Hạ Vũ, bác có thể nhờ cháu một việc không?” Giọng mẹ Đức trở nên tha thiết: “Bác biết Đức rất yêu và quan tâm đến cháu. Vì cháu mà nó từ chối việc đi du học với bác. Vì cháu nó bảo nó sẽ không đi đâu hết, nó muốn ở bên cạnh cháu nhiều hơn khi cháu thi đậu đại học ngoài này…”
Tai Hạ Vũ như ù đi trước những lời của mẹ Đức, thì ra Đức không giấu mẹ chuyện gì, thì ra Đức thầm yêu Hạ Vũ từ lâu. Đúng như linh cảm của Hạ Vũ, Đức đã thay đổi từ tình bạn sang tình yêu. Đức đã làm thay đổi mối quan hệ này, Hạ Vũ vừa thương vừa giận và hứa với mẹ Đức sẽ khuyên được Đức đồng ý sang Anh học tiếp.
Con bé không ngủ được, 2 giờ sáng lại có tiếng chuông điện thoại. Sợ mọi người tỉnh giấc, Hạ Vũ lao như tên bắn chạy đến nghe máy. Quả nhiên là Đức, giọng anh không còn giữ được bình tĩnh nữa.
“Hạ Vũ, anh đang ở bốt điện thoại gần nhà em. Em xuống ngay đây, anh cần gặp em nói chuyện.”
“Anh điên rồi, trời đang mưa, nửa đêm anh đứng ngoài đường đòi gặp em.” Hạ Vũ tức giận gằn giọng.
“Em ra gặp anh, Nếu không bây giờ anh sẽ đứng dưới cửa nhà em hét to tên em cho tất cả mọi người biết.” Nói rồi Đức dập máy luôn.
Hạ Vũ cuống quýt tìm chìa khóa, vừa mở được cửa thì thấy Đức đã đứng ngay trước mặt mình. Anh ướt hết người, tóc rối lòa xòa, cặp kính cận được bỏ xuống lộ ra đôi mắt đỏ hoe nhìn Hạ Vũ. Hạ Vũ bật ô, chạy lại phía Đức:
“Anh, anh sao lại thành ra thế này, có biết mẹ lo cho anh lắm không? Em vào nhà gọi taxi cho anh về nhé!”
“Em đã nói chuyện với mẹ anh?” Đức hỏi và vẫn nhìn Hạ Vũ chăm chú.
“Phải, em đã nói chuyện.”
“Vậy, em đã biết hêt mọi chuyện.”
“Biết hay không biết thì vấn đề là em vẫn muốn anh đi du học, anh không được phép ở lại vì cả. Mẹ anh đã vất vả với anh, kỳ vọng vào anh, anh không nên làm mẹ thất vọng… Hơn nữa, em… em chỉ xem anh như anh trai…”
Nói còn chưa hết câu, Hạ Vũ đã bị Đức kéo giật lại về phía anh và ôm Hạ Vũ rất chặt. Chiếc ô trong tay Hạ Vũ tuột xuống, Hạ Vũ cố vùng ra nhưng không đủ sức. Giọng Đức có vẻ rất đau khổ, anh kìm nén:
“Hạ Vũ, anh nghĩ là anh không nên nói ra, không nên dành quá nhiều tình cảm thật cho cô bé bạn ảo. Không nên để em phải suy nghĩ, không nên để em nửa đêm đứng dưới mưa như thế này cùng anh. Nhưng vốn dĩ anh cũng ngu ngốc như em, biết người ta không yêu mình mà vẫn không buông tay xuống được. Anh sẽ nghe lời em… Anh sẽ đi du học. Anh sẽ làm đúng với nguyện vọng mà hai người anh yêu thương nhất trên cuộc đời yêu cầu…”
Hạ Vũ không vùng ra nữa, con bé cứ đứng im như vậy khi nghe Đức nói, nước mưa hay nước mắt Hạ Vũ cũng không rõ nữa. Nhưng Hạ Vũ biết rõ, lúc này Hạ Vũ đang rất đau lòng. Cảm giác đau lòng này không biết có phải vì thương hại Đức hay thương hại bản thân mình không? Nhưng đúng là Hạ Vũ không thể đón nhận tình cảm này. Trái tim Hạ Vũ dường như đã bị đóng băng lại sau chuyện với Việt. Hạ Vũ càng không thể bắt đầu một mối quan hệ mới.
“Anh Đức… Em luôn xem anh như một người bạn, một người anh trai. Vì thế dù anh có ở cách xa em hàng chục nghìn cây số thì em đối với anh vẫn vậy. Đừng yêu em, em không xứng đáng với tình yêu của anh đâu!” Hạ Vũ không kìm lòng được nức nở.
“Nhưng biết sao bây giờ. Anh lỡ yêu em mất rồi.”
Không biết bao lâu sau, Đức rời Hạ Vũ ra, rồi xem như chưa xảy ra chuyện gì, bình tĩnh nói:
“Nhà anh gần đây, anh sẽ đi bộ về. Anh làm em ướt hết rồi. Mau vào thay đồ đi không ốm, mai còn đi quãng đường dài để về. Em yên tâm, nói ra được rồi anh cũng nhẹ cả người…” Đức cố cười: “Anh ở đâu cũng sẽ mãi là bạn tốt của em. Lần này thì tạm biệt thật nhé!”
Đức xoay người và lầm lũi bước đi, Mưa không có ồn ào nữa mà lác đác từng giọt buồn trĩu nặng. Hạ Vũ nhìn cái bóng ấy rồi cầm ô đuổi theo. Con bé nhét cái ô vào tay Đức rồi kiễng chân hôn nhẹ lên má anh:
“Lần này thì tạm biệt thật nhé!” Nói xong Hạ Vũ quay người chạy rất nhanh về nhà.
/15
|