Từ sau buổi tối đạp xe chung đường về cùng Thiên, Hạ Vũ và Thiên trở nên thân với nhau hơn. Vì Thành chỉ khi tan học mới đi chung nên lúc đi học Thiên thường đứng ở đầu đường, đợi gặp Hạ Vũ rồi cả hai cùng nhau qua rủ Phượng đến trường. Bạn bè thấy Thiên hay đi học cùng Hạ Vũ thì bắt đầu có những lời xì xào bàn tán. An, Quỳnh, Thanh bắt đầu nghi ngờ gặng hỏi nhưng Hạ Vũ thẳng thắn phủ nhận, sự thật là vậy nên cũng không có gì phải lo lắng. Hạ Vũ chỉ ngại cho Thiên, tự nhiên lại bị gán ghép với mình mà không có bạn gái hay bị bạn gái giận thì lỗ cho cậu ta quá. Biết chuyện Thiên cười cười xoa đầu Hạ Vũ:
“Chuyện đấy không có thật nên cần gì phải suy nghĩ. Mọi người thích nói, thích nghĩ gì là quyền của họ, chỉ cần tôi với bà vô tư là được.”
“Lỡ bạn gái của ông ghen thì sao? Tôi nghe nói Mai học lớp 8A3 rất thích ông.”
“Cô bé đó hả, chỉ xem như anh em thôi! Trẻ con lắm!”
“Thế chúng ta không phải trẻ con à? Trẻ con thích, yêu trẻ con thì hợp nhau quá rồi còn gì!”
Hạ Vũ cười lớn tiếng khi bắt gặp thái độ lúng túng của Thiên, nếu không thích cô bé đấy thì việc gì phải luống cuống chân tay như thế, thích thì thích việc gì phải giấu. Hã Vũ chớp mắt dò xét:
“Giáng sinh sắp đến rồi, có nghĩ sẽ tặng quà cho ai không?”
“Điên à, tôi không theo đạo và cũng không có bạn gái theo đạo, chỉ có những kẻ điên không theo đạo mới tặng quà Noel thôi.”
“Nói như ông thì Việt Nam mình đầy những người điên.”
Hạ Vũ cười. Lâu lắm rồi Hạ Vũ mới cười vui như vậy. Thực ra làm bạn với Thiên rất tốt, cậu ta biết cách nói chuyện làm Hạ Vũ vui. Thiên thường hay kể chuyện cười, hay pha trò và cũng rất ga lăng, tâm lý. Khi kể cho Hạnh nghe về Thiên, Hạnh cũng cảm thấy rất có cảm tình. Thêm một người bạn tốt như thế này Hạ Vũ còn đòi hỏi gì hơn nữa. Hạ Vũ thầm nghĩ đến Việt, lúc đầu vì tiếp cận Việt mà Hạ Vũ tiếp cận lớp A1, rồi chính từ đây Hạ Vũ đã gặp được những người bạn tốt, thực sự rất hòa hợp và vui vẻ.
Noel, Hạ Vũ nhận được điện thoại của Thiên hẹn ra quán chú Tư gần trường học có chuyện cần nhờ. Cửa hàng của chú Tư nằm sát cổng trường chuyên bán quà lưu niệm và cho thuê truyện, học sinh trong trường rất hay đến đây để mua đồ. Chơi với nhóm bạn A1, Hạ Vũ mới biết được đây là nhóm chú Tư quý nhất, chú thường hay giảm giá và cho nhóm mượn sách về đọc không mất tiền, từ khi Hạ Vũ vào nhóm cũng được hưởng những đặc quyền y như vậy. Hạ Vũ tò mò không biết Thiên hẹn mình nhờ cái gì? Trời lạnh, Hạ Vũ khoác thêm một chiếc áo len rồi lên xe, đến gần cổng trường thì thấy Thiên từ trong cửa hàng chú Tư đạp xe đi ra, trên giỏ xe là ông già Noel bằng bông buộc trong một chiếc túi thắt nơ rất xinh. Hạ Vũ nghĩ ra ngay:
“Úi trời, còn nói điên mới tặng quà chắc là ông xấu hổ hả? Nói đi, nhà Mai ở đâu tôi mang qua tặng hộ cho.”
“Tặng bà đấy!” Thiên vừa nói vừa nhét túi quà vào giỏ xe của Hạ Vũ, dưới ánh đèn đường Hạ Vũ phát hiện ra mặt Thiên khá đỏ và bối rối còn Hạ Vũ thì trợn mắt kinh ngạc:
“Tặng tôi? Ông có bị điên không? Ông điên thật rồi!”
“Nhận đi!” Rồi như sợ bị từ chối, Thiên vội vã: “Còn một vài điều nữa tôi muốn nói nhưng đợi thi học kỳ xong đã, trời lạnh lắm, tôi về trước đây, bà tự về nhé!”
Dứt lời Thiên phóng xe rất nhanh mặc Hạ Vũ còn đứng ở cổng trường ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Hạ Vũ nhìn theo một lúc rồi lơ ngơ đạp xe rẽ vào nhà Phượng. Phượng quả quyết:
“Chắc chắn Thiên thích mày, nếu không thích sao lại tặng quà.”
“Tao không biết, tao nghĩ là không nên như vậy, chúng tao đang là bạn tốt cơ mà!”
“Bạn bè cái đầu mày ý, mày thì nghĩ như vậy. Mày có biết là cả trường đang đồn ầm lên rằng mày cặp kè đi bên Thiên là để trả thù Việt không? Thiên biết chuyện này nhưng cũng không thấy giải thích gì cả.” Phượng cau có.
“Tao, tao làm gì có ý đó, mày biết mà?” Hạ vũ cuống quýt nhìn Phượng. Phượng thở dài:
“Tao biết nên mới nhắc nhở mày. Tốt nhất nên nói chuyện với Thiên rõ ràng.”
Hạ Vũ buồn bã trở về nhà, một lúc sau thì có điện thoại. Vừa “a lô” thì đầu dây bên kia vang đến giọng Thiên hồ hởi:
“Bà thích món quà của tôi chứ?”
“Cảm ơn!” Giọng Hạ Vũ nặng nhọc, ngập ngừng đôi chút tiếp lời: “Nhưng Thiên này, ông làm vậy là có ý đồ gì? Còn nữa, tôi chưa bao giờ có ý lợi dụng ông để đến với Việt hay trả thù Việt gì gì đó. Nếu ông cũng nghĩ về tôi như vậy thì chúng ta nghỉ chơi đi. Đừng làm nhau khó xử nữa!”
Hạ Vũ dập máy rất mạnh. Tiếng chuông đổ dồn ngay sau đó. Hạ Vũ nhấc lên rồi đặt xuống tắt đi ngay. Cứ như vậy lặp lại vài lần, sợ bố mẹ biết nên cuối cùng Hạ Vũ đành nghe máy:
“Hạ Vũ, nghe này!” Giọng Thiên đanh lại xen lẫn tức giận: “Tôi không biết tại sao bà nói vậy nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ xấu về bà huống gì lại nói xấu bà. Tôi đối với bà thế nào bà hiểu, tôi sẵn sàng giúp đỡ bà. Nếu bà nói bà cần tôi giúp để gần Việt hay muốn đi cùng tôi để chọc giận Việt tôi cũng sẵn lòng. Tôi đã nói mọi người nói gì kệ họ, chỉ cần bà tin tôi là đủ.”
“Được rồi, tôi sẽ xem xét.” Hạ Vũ đáp rồi dập máy luôn.
Hàng loạt câu hỏi bắt đầu xuất hiện trong đầu Hạ Vũ, chỉ cầu mong sao Thiên tặng quà cho mình là nổi hứng bất thường, ngàn vạn lần Hạ Vũ mong Thiên đừng có thích mình. Hạ Vũ rất quý Thiên, nhưng tình cảm với Việt vẫn còn đấy, Hạ Vũ không muốn mất đi tình bạn đẹp hiện tại giữa hai người. Hạ Vũ quyết định sẽ tặng lại Thiên một món quà xem như “trả nợ”. Đó là một album mới của Westlife – ban nhạc Thiên yêu thích nhất.
Ngày mai là nghỉ tết dương lịch, tan học Hạ Vũ đưa cho Thiên một hộp quà nhỏ như bao diêm, dặn Thiên là tối đúng 12 giờ đêm mới được mở. Thiên vui mừng gật đầu đồng ý. Trong cái bao diêm bé xinh ấy, Hạ Vũ bỏ vào một tờ giấy có nội dung như sau: “Hì hì hì, tôi biết là ông sẽ không giữ lời hứa mà. Món quà cần tặng tôi vẫn đang giữ trong tay, 9 giờ tối đến bưu điện gần nhà tôi, tôi sẽ ra đưa nhé!”
Đúng 9 giờ tối Hạ Vũ lò dò đi ra bưu điện gần nhà không thấy Thiên ở đấy. Hạ Vũ đợi hơn nửa tiếng vẫn chẳng có ai đến mới biết rằng mình đang chơi trò thật ngu ngốc, chắc Thiên giữ đúng lời hứa nên không thể đến đây vào giờ này rồi! Xấu hổ vì đã nghi ngờ Thiên, Hạ Vũ chạy về nhà gọi điện:
“Này này, cái hộp nhỏ ấy không có gì tốt đẹp đâu. Ông vứt ngay đi rồi mai tôi đền ông cái khác!”
“Sao lại vứt? Đang đợi đến 12 giờ đêm để mở ra xem đây. Món quà đầu tiên bà tặng, sao tôi lại vứt.”
“Ôi, ôi! Không có gì hay ho đâu, đùa đấy! Ông xem bao diêm bé tí thì đựng được quà gì. Vứt đi, mai tôi cho cái khác to hơn.” Giọng Hạ Vũ ỉ ôi, năn nỉ.
“Không được, cái gì bà cho tôi đều không thể vứt.” Thiên quả quyết.
Hạ Vũ thở dài, không biết đọc được tờ giấy Hạ Vũ ghi Thiên có bực mình không? Hôm sau là ngày nghỉ, buổi sáng nhàn rỗi không có việc gì làm Hạ Vũ mới nghĩ đến gói quà chưa tặng được cho Thiên liền đạp xe đến nhà Thiên. Vừa ấn chuông cửa thì An chạy ra, mở khóa và cười toe toét:
“Tụi này đang luộc ngô ăn, thằng Thiên nó cứ bắt phải để phần ngô cho bạn thì bạn đến, thiêng thế.”
Hạ Vũ nhìn vào sân chỉ thấy có xe đạp của Quỳnh và An, không có Dũng, Việt, Minh, Thanh nên hơi ngại khi một mình tìm đến nhà Thiên vào lúc này. Hạ Vũ lấy quyển vở ở giỏ xe, lật úp lên che chiếc đĩa CD được bọc cẩn thận ở dưới rồi vào nhà. Vừa kịp ngồi xuống ghế thì thấy Thiên và Quỳnh từ trên tầng hai đi xuống, Thiên hơi giật mình khi gặp Hạ Vũ. Hạ Vũ cũng không biết phải nói gì nên gượng gạo nhìn ba người bạn:
“Mình có việc tiện đường đi qua đây muốn mượn Thiên vài đĩa nhạc về nghe.”
“Vậy à, để tôi tìm mấy đĩa hay hay cho bà mượn nhé!”
Thiên nhanh nhẹn chạy lại giá đựng đĩa CD tìm tìm, Quỳnh lúc bấy giờ mới lên tiếng:
“Bạn đến thì vui quá, vào bếp ăn ngô cùng bọn mình đi, kệ Thiên ngoài này.”
Hạ Vũ gật đầu cùng Quỳnh và An đi vào bếp. Lần đầu tiên đến nhà Thiên mà lại để bị hai cô bạn bắt gặp đi một mình thế này, Hạ Vũ không khỏi lo lắng mọi người sẽ nghi ngờ mối quan hệ của bọn họ.
Thi học kỳ một xong, Thiên gọi điện hẹn Hạ Vũ:
“Bảy giờ tối nay bà ra bưu điện gần nhà bà đợi tôi nhé. Lần trước tờ giấy bà ghi lỡ hẹn rồi. Tôi là người giữ lời hứa nên không trách bà nghi ngờ tôi. Hôm nay tôi trả hẹn lại cho bà đấy! À, nhớ trả tôi quà lần trước!”
Hạ Vũ xấu hổ lấp liếm: “Biết rồi.”
Đúng giờ hẹn Hạ Vũ đi ra gặp Thiên, Thiên đưa cho Hạ Vũ một gói quà cũng bé xíu như cái bao diêm, giống gói quà mà Hạ Vũ đã đưa lần trước cười nói:
“Đây là thứ mà hôm Noel tôi đã nói với bà thi học kỳ xong sẽ đưa. Này, không giống hộp diêm của bà đâu nhé!”
Hạ Vũ nhướn mắt cầm rồi cũng ném chiếc đĩa quà tặng ấy vào giở xe Thiên:
“Còn đây là quà tôi hôm ấy định tặng mà bây giờ mới đưa được cho ông. Chúng ta hòa nhau nhé, không ai nợ ai.”
Hạ Vũ về nhà nhẹ nhàng mở hộp quà bé xíu ấy ra, bên trong là một tờ giấy màu xanh thoang thoảng mùi thơm của nước hoa được gấp lại như một phong thư. Linh tính mách bảo Hạ Vũ đây là một bức thư tình, chắc chắn rồi, thể nào Thiên cũng viết những điều không nên viết đây mà! Làm sao bây giờ, đọc hay không đọc, trả lại hay giả vờ là nhận. Cái cảm giác này, cái cảm giác này… Phải rồi, có lẽ Việt cũng vậy, khi nhận được những lá thư tỏ tình từ các bạn gái, có lẽ Việt cũng không muốn đọc, Việt không muốn mất đi tình bạn trong sáng với họ, Việt tỏ vẻ lạnh lùng, cao ngạo, khinh thường là để những người kia tự biết mà rút lui. Phải rồi, Việt cũng làm với Hạ Vũ y hệt như thế, có lẽ Việt cũng chỉ mong Hạ Vũ và mình có một tình bạn đơn thuần không muốn vướng vào tình cảm nam nữ nên mới cư xử vậy. Hạ Vũ cảm thấy tim mình nhoi nhói, không nghi ngờ gì nữa, Việt không hề thích mình, chỉ muốn làm bạn với mình cũng giống như giờ Hạ Vũ cũng chỉ mong có một tình bạn đơn thuần với Thiên.
Rốt cuộc thì Hạ Vũ lại lặp lại cái cách mà Việt đã làm đó là để bạn thân đọc thư hoặc ném nó đi. Hạ Vũ trèo lên sân thượng và gọi Hạnh lên:
“Thư của Thiên. Mày bảo tao phải làm gì đây?”
“Đọc thôi.” Hạnh trả lời: “Chẳng lẽ mày không đọc, muốn tao vứt đi, hay trả lại?”
“Tao không biết, tao chả dám đọc đâu.”
“Có gì mà không dám, đưa đây, tao đọc trước.”
Hạnh giật lấy mở thư ra và đọc thầm bằng mắt. Nét mặt Hạnh lúc nhíu lại, lúc giãn ra rồi Hạnh phá lên cười thật to:
“Cậu Thiên này cũng vui tính quá đi! Viết thư cũng hay lắm. Mày có nghĩ là mày thực sự không đọc?”
“Thôi, mày tóm tắt đi! Nghe được thì tao đọc, không thì thôi.” Hạ Vũ làu bàu.
“Tóm tắt, chỉ có ba chữ làm tao buồn cười nhất: Tôi – thích – bà.” Hạnh nhấn mạnh ba chữ làm Hạ Vũ nghệt mặt ra không nói được câu gì, Hạnh lại tiếp tục: “Ngay từ khi nghe mày kể Thiên tặng quà Noel là tao đã biết có ngày này rồi. Mày lẩn tránh làm cái gì. Thích thì nhận lời, không thích thì từ chối, đồng ý chỉ làm bạn, có gì đâu mà phải nghĩ ngợi. Con người mày trước đây đâu có hay lo vớ vẩn như vậy.”
“Nhưng tao không thích cậu ta.” Hạ Vũ lí nhí.
“Được, vậy tao hỏi mày vài câu nhé, trả lời thật lòng đấy! Ở bên Thiên mày có vui không?”
“Vui.”
“Mày có thấy được là chính mình, không giả dối, gượng gạo khi bên cạnh Thiên không?”
“Không gượng gạo gì hết, luôn là chính mình.”
“Tốt, thế bên cạnh cậu ta mày có cảm giác bình yên, an toàn không?”
“Cũng có.”
“Vậy thì đúng rồi, là thích đấy, chính là thích.” Hạnh cười ha ha vỗ vai Hạ Vũ.
“Tao thích Việt.” Hạ Vũ phủ nhận lời của Hạnh. Hạnh cau có:
“Thế những câu tao vừa hỏi mày, mày có cảm thấy thế với Việt không?”
“Sao mày lại hỏi tao thế? Việt có cho tao cơ hội cảm nhận đâu mà biết.”
“Đấy, chính là ý tao. Mày thực tế đi một chút đi! Đừng biến Thiên thành Trung thứ hai. Đừng mơ mộng với Việt nữa. Tụi mình mới mười lăm, mười sáu tuổi. Từ thích đến yêu còn cả một chặng đường dài. Sao mày không cố gắng với Thiên.” Hạnh tỏ vẻ trầm ngâm phân tích.
Chương 11
Cả đêm Hạ Vũ mất ngủ, mặt mũi phờ phạc chui ra khỏi chăn. Hạ Vũ mở ngăn kéo cầm lấy lá thư của Thiên, đêm qua Hạ Vũ đã đọc hết và đó là nguyên nhân khiến con bé không thể chợp mắt. Thì ra Thiên cũng đã thích Hạ Vũ từ lâu, từ cái ngày học lớp bảy khi xếp hàng Việt va vào Hạ Vũ, Thiên chính là cậu bạn đứng sát Việt phía trên, lúc ấy trong mắt Hạ Vũ chỉ có Việt nên không hề biết đến sự tồn tại của Thiên. Càng thích Hạ Vũ, Thiên lại càng muốn bày trò trêu ghẹo cô bạn lớp trưởng lớp bên bằng cách khi xếp hàng cậu cố tình lùi và xô đẩy để Việt dúi về phía sau va mạnh vào Hạ Vũ. Cái trò va chạm ấy vì lý do đó mà xảy ra suốt một thời gian dài, giờ thì Hạ Vũ biết đấy là do cố ý, người chủ mưu chính là Thiên.
Khi biết sự thật ấy Hạ Vũ có chút hụt hẫng trong lòng, giá như là Việt cố tình muốn va chạm với mình thì tốt biết mấy. Suốt năm lớp tám Thiên ngồi cùng bàn với Việt gần cửa sổ, ngày nào cũng thấy Hạ Vũ đi qua lén lén nhìn về phía mình nên vui lắm. Nhưng rồi tin đồn về Hạ Vũ với Trung đã làm tan giấc mơ “cưa đổ” của Thiên, Thiên không muốn làm người thứ ba, cũng vì không muốn làm người thứ ba nên lên lớp chín khi biết người Hạ Vũ thích là Việt - bạn thân nhất của mình Thiên cũng chỉ im lặng. Mãi cho đến lần đầu cùng Hạ Vũ đạp xe về nhà, Hạ Vũ nói sẽ từ bỏ không theo đuổi Việt nữa Thiên mới quyết định bày tỏ tình cảm của mình.
“Thật là đau đầu mà!” Hạ Vũ vừa đánh răng vừa nghĩ thầm nhìn mình trong gương lắc lắc đầu. Hôm nay lớp 9A1 và 9A2 tổ chức đá bóng giao lưu. Hạ Vũ là lớp trưởng nên phải có mặt để cổ vũ cho lớp mình. Khi đến sân bóng trận đấu sắp bắt đầu, Thiên nhìn thấy Hạ Vũ từ phía xa nở một nụ cười thật tươi, Hạ Vũ bĩu môi, lè lưỡi đáp trả rồi quay mặt về phía đội bóng lớp mình. Không thấy Việt ở sân bóng, lần trước nghe qua An nói Việt là cầu thủ giỏi nhất của lớp sao hôm nay lại không đi? Trận đấu đã bắt đầu đúng giờ không đợi sự xuất hiện của Việt. Hạ Vũ chả biết la hét cổ Vũ cho đội nào nên biết điều ngồi im re, tỏ vẻ không hào hứng cho lắm.
Thiên chơi bóng rất tốt, bàn thắng đầu tiên chính là Thiên ghi điểm, tụi con gái lớp A1 được thể hét lên vui sướng. Không ngờ mấy phút sau, từ đường chuyền bóng của Thành, một bạn nam lớp Hạ Vũ đã ghi bàn thắng gỡ hòa. Tụi con gái ngồi cạnh Hạ Vũ ngay lập tức nhảy lên la hét, vênh mặt tự đắc nhìn sang đối thủ. Hạ Vũ cúi mặt lắc đầu, chỉ là trận đấu bóng thôi mà!
Sang hiệp hai thì Việt xuất hiện, cậu ta thản nhiên khoác vai Thiên vào sân. Tụi con gái lớp A1 thấy Việt thì cứ như thấy ngôi sao, chúng điên cuồng gọi tên Việt với thái độ vô cùng phấn khích. Hạ Vũ mắt tròn, mắt dẹt nhìn sang: “Ôi trời, điên hết cả rồi!”
Mới vào sân hai phút, Việt ghi luôn bàn thắng cho đội A1. Sân bóng đầy những tiếng hò reo, la hét vì vui mừng. Hạ Vũ vô cùng ngạc nhiên khi thấy Việt chơi hay như vậy, chỉ vài phút sau liên tiếp hai bàn thắng nữa được ghi từ chân Việt lập nên một cú hattrick hoành tráng. Khi Hạ Vũ còn ngơ ngẩn mơ màng nhìn bóng Việt lướt trên sân bóng thì nghe thấy tiếng hét ở cuối sân. Đưa mắt nhìn sang, Hạ Vũ thấy Thiên đang ngồi trên sân bóng hai bàn tay ôm chặt đầu gối, mặt đau đớn. Minh từ phía ghế dự bị chạy qua Hạ Vũ nói nhỏ:
“Hình như Thiên bị chuột rút, bà qua đấy xem như thế nào!”
Hạ Vũ toan nhấc người lên làm theo lời Minh thì thấy Quỳnh, An, Thanh đã chạy lại trước, con bé chần chừ: “Thôi, có mấy bạn cùng lớp chăm sóc là được rồi, tôi sang không tiện.”
Minh không nói gì lẳng lặng đi về phía Thiên, vẻ mặt Minh cau có và khó chịu. Mọi người xoa bóp chân cho Thiên, vài phút sau cậu ấy đứng lên đi lại bình thường, trận đấu bắt đầu tiếp. Không có bàn thắng nào được ghi thêm, kết quả hôm ấy lớp Hạ Vũ thua đậm với tỉ số: 1 – 4.
Đang đạp xe về một mình thì Hạ Vũ thấy Thiên phóng xe rẹt lên đi song song, Thiên nói chuyện rất tự nhiên, bình thường giống mọi ngày:
“Lúc bị chuột rút tôi thấy bà cứ ngẩn người như tượng, suy nghĩ chuyện gì không vui à?”
“Đau thế còn quan tâm tôi… ông thật là…” Hạ vũ bối rối không nói tiếp, thực ra lúc đấy Hạ Vũ đang mải nhìn Việt và chắc chắn Thiên biết điều ấy. Nghĩ đến lá thư, Hạ Vũ nhanh nhảu:
“À, chuyện lá thư hôm qua, xem như trò đùa đi… Xem như tôi chưa đọc và biết gì hết, chúng ta cứ bình thường như cũ được không?”
“Đùa ư? Tôi không đùa, tôi thật lòng.”
Thiên trả lời nghiêm túc, Hạ Vũ quay sang nhìn thấy ánh mắt chân thành của Thiên thì luống cuống tay chân:
“Ông thật là điên rồ. Rõ ràng ông biết tôi thích Việt, thư tôi viết cho Việt ông cũng đọc rồi. Tôi nói không theo đuổi Việt nữa là để cậu ấy không ghét tôi. Với lại tính tôi ông biết rồi còn gì: ngỗ ngược, đanh đá, ông không chịu được đâu. Còn nữa, tôi biết ông có một vài bạn gái khác thích, tại sao phải chọn tôi làm gì?”
“Nói nhiều như vậy làm gì? Tôi chỉ biết thích mỗi mình bà thôi!” Thiên cáu lên, giọng gắt gỏng: “Tin tôi đi, tôi sẽ làm bà quên được Việt.”
Hạ Vũ thoáng chút xúc động, nghẹn lời không nói thêm câu nào. Cả hai im lặng một chặng đường dài.
* * *
Tại lớp học thêm Anh buổi tối, Trung bắt chuyện với Hạ Vũ:
“Chuyện của bạn với Việt tốt cả chứ?”
Hạ Vũ bất ngờ luống cuống, nhất thời lắp bắp: “Tốt… tốt cả. À, không tốt… không tốt lắm.”
“Vậy chuyện với Thiên là thật hay giả?”
“Hả? Sao lại hỏi mình vậy?” Lần này thì Hạ Vũ còn kinh ngạc hơn.
“Trung nghe mấy bạn đồn là Hạ Vũ dạo này thân với Thiên nên chỉ quan tâm hỏi thôi. Chúng ta vẫn xem như là bạn đi. Bạn bè hỏi thăm vài câu.” Trung cười cười.
“Sau chuyện với Trung mình chẳng có ý định trêu đùa ai cả, Trung yên tâm nhé! Giờ mình phải vào lớp làm bài tập đây.”
Nói rồi Hạ Vũ từ sân chạy tót vào trong phòng học, ngồi xuống cạnh An, thở mạnh. An quay sang hỏi:
“Sao mà thở ghê thế, bạn vừa chạy đi đâu về à?”
“Không có gì.” Hạ Vũ xua tay.
“Này, có phải Thiên thích bạn không? Sao bạn không trả lời rõ ràng?” An đột ngột hỏi.
Hạ Vũ nhủ thầm, đúng là nhóm bạn thân đi, chuyện gì cũng nhất thiết phải kể cho nhau nghe hết hay sao.
“Khó quá, tôi không tìm ra được câu trả lời hợp lý nào cả.”
“Bạn nên trả lời dứt khoát đi, vì… vì Quỳnh cũng rất thích Thiên.”
Lời của An như một cơn gió thổi qua tai khiến Hạ Vũ cảm thấy lạnh. Tại sao lại đưa Hạ Vũ vào chuyện rắc rối này chứ, sao lại bắt Hạ Vũ giải bài toán khó này. Hạ Vũ chọn cách im lặng, hạn chế tối đa gặp Thiên. Ở lớp học thêm Văn, Hạ Vũ luôn chăm chỉ đi học sớm, ngồi bàn đầu với hội con gái, tan học thì chuồn về trước. Trên trường lúc nào Hạ Vũ cũng kè kè với Thành và Phượng sau giờ tan học. Hạ Vũ cũng đi học thật sớm không cho Thiên có cơ hội đợi được mình trên đường. Giọng Thiên bực bội trong điện thoại: “Sao cứ tránh mặt tôi, chính bà bảo thích chúng ta như bạn bè bình thường sao lại làm vậy?”
“Tôi, tôi có lý do của mình.” Hạ Vũ đanh giọng.
“Lý do, lý do cái con khỉ. An nói với tôi rồi, bà ngại Quỳnh đúng không? Tôi và Quỳnh đã nói chuyện xong với nhau từ hôm mà bà đến nhà tôi ăn ngô đấy! Tôi không thích Quỳnh, còn bây giờ Quỳnh với Minh là một đôi, bà hiểu chưa? Có cần nhắc lại một lần nữa không?”
Hạ Vũ nghe xong đột nhiên cảm thấy vui vẻ: “Không, không cần nhắc lại đâu.” Thì ra hôm ở sân bóng Minh khó chịu là nhìn thấy Quỳnh chạy lại chỗ Thiên đầu tiên, Hạ Vũ nhớ lại.
“Thế bây giờ gặp riêng nhau được chưa?” Thiên cười cợt. “Bà qua nhà tôi hay tôi xuống đón bà?”
“Ông cứ ở nhà đi, tôi qua bây giờ.”
Hạ Vũ thấy lòng lâng lâng một niềm vui lạ, thật lạ. Cảm giác như trút bỏ được điều gì đó nặng nề trong lòng. Làn gió lạnh mơn man trên da thịt Hạ Vũ nhưng con bé lại thấy rất đỗi ấm áp. Hạ Vũ đến nhà Thiên, bố mẹ Thiên là công chức đi làm cả ngày, anh trai Thiên học đại học ở Hà Nội nên thường chỉ có mình Thiên ở nhà, bạn bè vì thế mà cũng hay đến nhà cậu ấy tụ tập. Vừa bấm chuông Thiên chạy ra mở cửa luôn, cậu dắt xe cho Hạ Vũ dựng ở sân rồi giục con bé vào nhà. Hạ Vũ chưa kịp ngồi xuống thì bị lực kéo từ một cánh tay rất mạnh khiến cả người ngã nhào vào lòng Thiên:
“Tôi nhớ bà quá đi mất!”
Lần đầu tiên bị một người bạn khác giới ôm, Hạ Vũ ngay lập tức luống cuống đẩy Thiên ra:
“Làm… làm gì vậy? Ai cho ông ôm tôi?”
“Thế không cho ôm à?” Thiên tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy không cho ôm thì nắm tay nhé!”
Chẳng cần Hạ Vũ đồng ý, Thiên đưa hai bàn tay của mình nắm chặt lấy hai bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ. Hai người đứng đối diện nhau. Hạ Vũ không rụt tay lại, chỉ đứng im ngây ngốc nhìn cậu bạn đeo kính trước mặt, không ai lên tiếng. Cứ như vậy, một lúc sau Thiên nhỏ giọng:
“Dù không biết bây giờ bà có thích tôi không nhưng tôi tin thời gian sẽ khiến bà thích lại tôi, chỉ cần bà chấp nhận tình cảm của tôi, tôi sẽ ở bên bà vượt qua mọi chuyện.”
Đôi mắt Thiên tràn ngập tình yêu thương và lóe lên những tia hy vọng. Hạ Vũ cảm động bật khóc. Bao nhiêu ấm ức, đau đớn, buồn thương với Việt. Bao nhiêu niềm vui, niềm an ủi, sự quan tâm của Thiên. Cả hai điều ấy cộng lại bị dồn nén khiến Hạ Vũ òa lên như một đứa trẻ lên ba. Lần đầu tiên Hạ Vũ khóc trước mặt bạn trai, lại khóc to như vậy, Thiên cuống quýt đưa tay lên gạt nước bắt cho Hạ Vũ dỗ dành:
“Đừng khóc nữa, đã xấu khóc nhè lại càng xấu đấy!”
Hạ Vũ mếu máo nói một câu chẳng liên quan gì đến hoàn cảnh: “Cuối cùng cũng chịu bỏ tay người ta ra, hai bàn tay ông toàn mồ hôi thôi à, tay tôi bị ướt hết rồi!”
Cả hai ngượng nghịu chạm trán vào nhau rồi bật cười hạnh phúc.
“Chuyện đấy không có thật nên cần gì phải suy nghĩ. Mọi người thích nói, thích nghĩ gì là quyền của họ, chỉ cần tôi với bà vô tư là được.”
“Lỡ bạn gái của ông ghen thì sao? Tôi nghe nói Mai học lớp 8A3 rất thích ông.”
“Cô bé đó hả, chỉ xem như anh em thôi! Trẻ con lắm!”
“Thế chúng ta không phải trẻ con à? Trẻ con thích, yêu trẻ con thì hợp nhau quá rồi còn gì!”
Hạ Vũ cười lớn tiếng khi bắt gặp thái độ lúng túng của Thiên, nếu không thích cô bé đấy thì việc gì phải luống cuống chân tay như thế, thích thì thích việc gì phải giấu. Hã Vũ chớp mắt dò xét:
“Giáng sinh sắp đến rồi, có nghĩ sẽ tặng quà cho ai không?”
“Điên à, tôi không theo đạo và cũng không có bạn gái theo đạo, chỉ có những kẻ điên không theo đạo mới tặng quà Noel thôi.”
“Nói như ông thì Việt Nam mình đầy những người điên.”
Hạ Vũ cười. Lâu lắm rồi Hạ Vũ mới cười vui như vậy. Thực ra làm bạn với Thiên rất tốt, cậu ta biết cách nói chuyện làm Hạ Vũ vui. Thiên thường hay kể chuyện cười, hay pha trò và cũng rất ga lăng, tâm lý. Khi kể cho Hạnh nghe về Thiên, Hạnh cũng cảm thấy rất có cảm tình. Thêm một người bạn tốt như thế này Hạ Vũ còn đòi hỏi gì hơn nữa. Hạ Vũ thầm nghĩ đến Việt, lúc đầu vì tiếp cận Việt mà Hạ Vũ tiếp cận lớp A1, rồi chính từ đây Hạ Vũ đã gặp được những người bạn tốt, thực sự rất hòa hợp và vui vẻ.
Noel, Hạ Vũ nhận được điện thoại của Thiên hẹn ra quán chú Tư gần trường học có chuyện cần nhờ. Cửa hàng của chú Tư nằm sát cổng trường chuyên bán quà lưu niệm và cho thuê truyện, học sinh trong trường rất hay đến đây để mua đồ. Chơi với nhóm bạn A1, Hạ Vũ mới biết được đây là nhóm chú Tư quý nhất, chú thường hay giảm giá và cho nhóm mượn sách về đọc không mất tiền, từ khi Hạ Vũ vào nhóm cũng được hưởng những đặc quyền y như vậy. Hạ Vũ tò mò không biết Thiên hẹn mình nhờ cái gì? Trời lạnh, Hạ Vũ khoác thêm một chiếc áo len rồi lên xe, đến gần cổng trường thì thấy Thiên từ trong cửa hàng chú Tư đạp xe đi ra, trên giỏ xe là ông già Noel bằng bông buộc trong một chiếc túi thắt nơ rất xinh. Hạ Vũ nghĩ ra ngay:
“Úi trời, còn nói điên mới tặng quà chắc là ông xấu hổ hả? Nói đi, nhà Mai ở đâu tôi mang qua tặng hộ cho.”
“Tặng bà đấy!” Thiên vừa nói vừa nhét túi quà vào giỏ xe của Hạ Vũ, dưới ánh đèn đường Hạ Vũ phát hiện ra mặt Thiên khá đỏ và bối rối còn Hạ Vũ thì trợn mắt kinh ngạc:
“Tặng tôi? Ông có bị điên không? Ông điên thật rồi!”
“Nhận đi!” Rồi như sợ bị từ chối, Thiên vội vã: “Còn một vài điều nữa tôi muốn nói nhưng đợi thi học kỳ xong đã, trời lạnh lắm, tôi về trước đây, bà tự về nhé!”
Dứt lời Thiên phóng xe rất nhanh mặc Hạ Vũ còn đứng ở cổng trường ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Hạ Vũ nhìn theo một lúc rồi lơ ngơ đạp xe rẽ vào nhà Phượng. Phượng quả quyết:
“Chắc chắn Thiên thích mày, nếu không thích sao lại tặng quà.”
“Tao không biết, tao nghĩ là không nên như vậy, chúng tao đang là bạn tốt cơ mà!”
“Bạn bè cái đầu mày ý, mày thì nghĩ như vậy. Mày có biết là cả trường đang đồn ầm lên rằng mày cặp kè đi bên Thiên là để trả thù Việt không? Thiên biết chuyện này nhưng cũng không thấy giải thích gì cả.” Phượng cau có.
“Tao, tao làm gì có ý đó, mày biết mà?” Hạ vũ cuống quýt nhìn Phượng. Phượng thở dài:
“Tao biết nên mới nhắc nhở mày. Tốt nhất nên nói chuyện với Thiên rõ ràng.”
Hạ Vũ buồn bã trở về nhà, một lúc sau thì có điện thoại. Vừa “a lô” thì đầu dây bên kia vang đến giọng Thiên hồ hởi:
“Bà thích món quà của tôi chứ?”
“Cảm ơn!” Giọng Hạ Vũ nặng nhọc, ngập ngừng đôi chút tiếp lời: “Nhưng Thiên này, ông làm vậy là có ý đồ gì? Còn nữa, tôi chưa bao giờ có ý lợi dụng ông để đến với Việt hay trả thù Việt gì gì đó. Nếu ông cũng nghĩ về tôi như vậy thì chúng ta nghỉ chơi đi. Đừng làm nhau khó xử nữa!”
Hạ Vũ dập máy rất mạnh. Tiếng chuông đổ dồn ngay sau đó. Hạ Vũ nhấc lên rồi đặt xuống tắt đi ngay. Cứ như vậy lặp lại vài lần, sợ bố mẹ biết nên cuối cùng Hạ Vũ đành nghe máy:
“Hạ Vũ, nghe này!” Giọng Thiên đanh lại xen lẫn tức giận: “Tôi không biết tại sao bà nói vậy nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ xấu về bà huống gì lại nói xấu bà. Tôi đối với bà thế nào bà hiểu, tôi sẵn sàng giúp đỡ bà. Nếu bà nói bà cần tôi giúp để gần Việt hay muốn đi cùng tôi để chọc giận Việt tôi cũng sẵn lòng. Tôi đã nói mọi người nói gì kệ họ, chỉ cần bà tin tôi là đủ.”
“Được rồi, tôi sẽ xem xét.” Hạ Vũ đáp rồi dập máy luôn.
Hàng loạt câu hỏi bắt đầu xuất hiện trong đầu Hạ Vũ, chỉ cầu mong sao Thiên tặng quà cho mình là nổi hứng bất thường, ngàn vạn lần Hạ Vũ mong Thiên đừng có thích mình. Hạ Vũ rất quý Thiên, nhưng tình cảm với Việt vẫn còn đấy, Hạ Vũ không muốn mất đi tình bạn đẹp hiện tại giữa hai người. Hạ Vũ quyết định sẽ tặng lại Thiên một món quà xem như “trả nợ”. Đó là một album mới của Westlife – ban nhạc Thiên yêu thích nhất.
Ngày mai là nghỉ tết dương lịch, tan học Hạ Vũ đưa cho Thiên một hộp quà nhỏ như bao diêm, dặn Thiên là tối đúng 12 giờ đêm mới được mở. Thiên vui mừng gật đầu đồng ý. Trong cái bao diêm bé xinh ấy, Hạ Vũ bỏ vào một tờ giấy có nội dung như sau: “Hì hì hì, tôi biết là ông sẽ không giữ lời hứa mà. Món quà cần tặng tôi vẫn đang giữ trong tay, 9 giờ tối đến bưu điện gần nhà tôi, tôi sẽ ra đưa nhé!”
Đúng 9 giờ tối Hạ Vũ lò dò đi ra bưu điện gần nhà không thấy Thiên ở đấy. Hạ Vũ đợi hơn nửa tiếng vẫn chẳng có ai đến mới biết rằng mình đang chơi trò thật ngu ngốc, chắc Thiên giữ đúng lời hứa nên không thể đến đây vào giờ này rồi! Xấu hổ vì đã nghi ngờ Thiên, Hạ Vũ chạy về nhà gọi điện:
“Này này, cái hộp nhỏ ấy không có gì tốt đẹp đâu. Ông vứt ngay đi rồi mai tôi đền ông cái khác!”
“Sao lại vứt? Đang đợi đến 12 giờ đêm để mở ra xem đây. Món quà đầu tiên bà tặng, sao tôi lại vứt.”
“Ôi, ôi! Không có gì hay ho đâu, đùa đấy! Ông xem bao diêm bé tí thì đựng được quà gì. Vứt đi, mai tôi cho cái khác to hơn.” Giọng Hạ Vũ ỉ ôi, năn nỉ.
“Không được, cái gì bà cho tôi đều không thể vứt.” Thiên quả quyết.
Hạ Vũ thở dài, không biết đọc được tờ giấy Hạ Vũ ghi Thiên có bực mình không? Hôm sau là ngày nghỉ, buổi sáng nhàn rỗi không có việc gì làm Hạ Vũ mới nghĩ đến gói quà chưa tặng được cho Thiên liền đạp xe đến nhà Thiên. Vừa ấn chuông cửa thì An chạy ra, mở khóa và cười toe toét:
“Tụi này đang luộc ngô ăn, thằng Thiên nó cứ bắt phải để phần ngô cho bạn thì bạn đến, thiêng thế.”
Hạ Vũ nhìn vào sân chỉ thấy có xe đạp của Quỳnh và An, không có Dũng, Việt, Minh, Thanh nên hơi ngại khi một mình tìm đến nhà Thiên vào lúc này. Hạ Vũ lấy quyển vở ở giỏ xe, lật úp lên che chiếc đĩa CD được bọc cẩn thận ở dưới rồi vào nhà. Vừa kịp ngồi xuống ghế thì thấy Thiên và Quỳnh từ trên tầng hai đi xuống, Thiên hơi giật mình khi gặp Hạ Vũ. Hạ Vũ cũng không biết phải nói gì nên gượng gạo nhìn ba người bạn:
“Mình có việc tiện đường đi qua đây muốn mượn Thiên vài đĩa nhạc về nghe.”
“Vậy à, để tôi tìm mấy đĩa hay hay cho bà mượn nhé!”
Thiên nhanh nhẹn chạy lại giá đựng đĩa CD tìm tìm, Quỳnh lúc bấy giờ mới lên tiếng:
“Bạn đến thì vui quá, vào bếp ăn ngô cùng bọn mình đi, kệ Thiên ngoài này.”
Hạ Vũ gật đầu cùng Quỳnh và An đi vào bếp. Lần đầu tiên đến nhà Thiên mà lại để bị hai cô bạn bắt gặp đi một mình thế này, Hạ Vũ không khỏi lo lắng mọi người sẽ nghi ngờ mối quan hệ của bọn họ.
Thi học kỳ một xong, Thiên gọi điện hẹn Hạ Vũ:
“Bảy giờ tối nay bà ra bưu điện gần nhà bà đợi tôi nhé. Lần trước tờ giấy bà ghi lỡ hẹn rồi. Tôi là người giữ lời hứa nên không trách bà nghi ngờ tôi. Hôm nay tôi trả hẹn lại cho bà đấy! À, nhớ trả tôi quà lần trước!”
Hạ Vũ xấu hổ lấp liếm: “Biết rồi.”
Đúng giờ hẹn Hạ Vũ đi ra gặp Thiên, Thiên đưa cho Hạ Vũ một gói quà cũng bé xíu như cái bao diêm, giống gói quà mà Hạ Vũ đã đưa lần trước cười nói:
“Đây là thứ mà hôm Noel tôi đã nói với bà thi học kỳ xong sẽ đưa. Này, không giống hộp diêm của bà đâu nhé!”
Hạ Vũ nhướn mắt cầm rồi cũng ném chiếc đĩa quà tặng ấy vào giở xe Thiên:
“Còn đây là quà tôi hôm ấy định tặng mà bây giờ mới đưa được cho ông. Chúng ta hòa nhau nhé, không ai nợ ai.”
Hạ Vũ về nhà nhẹ nhàng mở hộp quà bé xíu ấy ra, bên trong là một tờ giấy màu xanh thoang thoảng mùi thơm của nước hoa được gấp lại như một phong thư. Linh tính mách bảo Hạ Vũ đây là một bức thư tình, chắc chắn rồi, thể nào Thiên cũng viết những điều không nên viết đây mà! Làm sao bây giờ, đọc hay không đọc, trả lại hay giả vờ là nhận. Cái cảm giác này, cái cảm giác này… Phải rồi, có lẽ Việt cũng vậy, khi nhận được những lá thư tỏ tình từ các bạn gái, có lẽ Việt cũng không muốn đọc, Việt không muốn mất đi tình bạn trong sáng với họ, Việt tỏ vẻ lạnh lùng, cao ngạo, khinh thường là để những người kia tự biết mà rút lui. Phải rồi, Việt cũng làm với Hạ Vũ y hệt như thế, có lẽ Việt cũng chỉ mong Hạ Vũ và mình có một tình bạn đơn thuần không muốn vướng vào tình cảm nam nữ nên mới cư xử vậy. Hạ Vũ cảm thấy tim mình nhoi nhói, không nghi ngờ gì nữa, Việt không hề thích mình, chỉ muốn làm bạn với mình cũng giống như giờ Hạ Vũ cũng chỉ mong có một tình bạn đơn thuần với Thiên.
Rốt cuộc thì Hạ Vũ lại lặp lại cái cách mà Việt đã làm đó là để bạn thân đọc thư hoặc ném nó đi. Hạ Vũ trèo lên sân thượng và gọi Hạnh lên:
“Thư của Thiên. Mày bảo tao phải làm gì đây?”
“Đọc thôi.” Hạnh trả lời: “Chẳng lẽ mày không đọc, muốn tao vứt đi, hay trả lại?”
“Tao không biết, tao chả dám đọc đâu.”
“Có gì mà không dám, đưa đây, tao đọc trước.”
Hạnh giật lấy mở thư ra và đọc thầm bằng mắt. Nét mặt Hạnh lúc nhíu lại, lúc giãn ra rồi Hạnh phá lên cười thật to:
“Cậu Thiên này cũng vui tính quá đi! Viết thư cũng hay lắm. Mày có nghĩ là mày thực sự không đọc?”
“Thôi, mày tóm tắt đi! Nghe được thì tao đọc, không thì thôi.” Hạ Vũ làu bàu.
“Tóm tắt, chỉ có ba chữ làm tao buồn cười nhất: Tôi – thích – bà.” Hạnh nhấn mạnh ba chữ làm Hạ Vũ nghệt mặt ra không nói được câu gì, Hạnh lại tiếp tục: “Ngay từ khi nghe mày kể Thiên tặng quà Noel là tao đã biết có ngày này rồi. Mày lẩn tránh làm cái gì. Thích thì nhận lời, không thích thì từ chối, đồng ý chỉ làm bạn, có gì đâu mà phải nghĩ ngợi. Con người mày trước đây đâu có hay lo vớ vẩn như vậy.”
“Nhưng tao không thích cậu ta.” Hạ Vũ lí nhí.
“Được, vậy tao hỏi mày vài câu nhé, trả lời thật lòng đấy! Ở bên Thiên mày có vui không?”
“Vui.”
“Mày có thấy được là chính mình, không giả dối, gượng gạo khi bên cạnh Thiên không?”
“Không gượng gạo gì hết, luôn là chính mình.”
“Tốt, thế bên cạnh cậu ta mày có cảm giác bình yên, an toàn không?”
“Cũng có.”
“Vậy thì đúng rồi, là thích đấy, chính là thích.” Hạnh cười ha ha vỗ vai Hạ Vũ.
“Tao thích Việt.” Hạ Vũ phủ nhận lời của Hạnh. Hạnh cau có:
“Thế những câu tao vừa hỏi mày, mày có cảm thấy thế với Việt không?”
“Sao mày lại hỏi tao thế? Việt có cho tao cơ hội cảm nhận đâu mà biết.”
“Đấy, chính là ý tao. Mày thực tế đi một chút đi! Đừng biến Thiên thành Trung thứ hai. Đừng mơ mộng với Việt nữa. Tụi mình mới mười lăm, mười sáu tuổi. Từ thích đến yêu còn cả một chặng đường dài. Sao mày không cố gắng với Thiên.” Hạnh tỏ vẻ trầm ngâm phân tích.
Chương 11
Cả đêm Hạ Vũ mất ngủ, mặt mũi phờ phạc chui ra khỏi chăn. Hạ Vũ mở ngăn kéo cầm lấy lá thư của Thiên, đêm qua Hạ Vũ đã đọc hết và đó là nguyên nhân khiến con bé không thể chợp mắt. Thì ra Thiên cũng đã thích Hạ Vũ từ lâu, từ cái ngày học lớp bảy khi xếp hàng Việt va vào Hạ Vũ, Thiên chính là cậu bạn đứng sát Việt phía trên, lúc ấy trong mắt Hạ Vũ chỉ có Việt nên không hề biết đến sự tồn tại của Thiên. Càng thích Hạ Vũ, Thiên lại càng muốn bày trò trêu ghẹo cô bạn lớp trưởng lớp bên bằng cách khi xếp hàng cậu cố tình lùi và xô đẩy để Việt dúi về phía sau va mạnh vào Hạ Vũ. Cái trò va chạm ấy vì lý do đó mà xảy ra suốt một thời gian dài, giờ thì Hạ Vũ biết đấy là do cố ý, người chủ mưu chính là Thiên.
Khi biết sự thật ấy Hạ Vũ có chút hụt hẫng trong lòng, giá như là Việt cố tình muốn va chạm với mình thì tốt biết mấy. Suốt năm lớp tám Thiên ngồi cùng bàn với Việt gần cửa sổ, ngày nào cũng thấy Hạ Vũ đi qua lén lén nhìn về phía mình nên vui lắm. Nhưng rồi tin đồn về Hạ Vũ với Trung đã làm tan giấc mơ “cưa đổ” của Thiên, Thiên không muốn làm người thứ ba, cũng vì không muốn làm người thứ ba nên lên lớp chín khi biết người Hạ Vũ thích là Việt - bạn thân nhất của mình Thiên cũng chỉ im lặng. Mãi cho đến lần đầu cùng Hạ Vũ đạp xe về nhà, Hạ Vũ nói sẽ từ bỏ không theo đuổi Việt nữa Thiên mới quyết định bày tỏ tình cảm của mình.
“Thật là đau đầu mà!” Hạ Vũ vừa đánh răng vừa nghĩ thầm nhìn mình trong gương lắc lắc đầu. Hôm nay lớp 9A1 và 9A2 tổ chức đá bóng giao lưu. Hạ Vũ là lớp trưởng nên phải có mặt để cổ vũ cho lớp mình. Khi đến sân bóng trận đấu sắp bắt đầu, Thiên nhìn thấy Hạ Vũ từ phía xa nở một nụ cười thật tươi, Hạ Vũ bĩu môi, lè lưỡi đáp trả rồi quay mặt về phía đội bóng lớp mình. Không thấy Việt ở sân bóng, lần trước nghe qua An nói Việt là cầu thủ giỏi nhất của lớp sao hôm nay lại không đi? Trận đấu đã bắt đầu đúng giờ không đợi sự xuất hiện của Việt. Hạ Vũ chả biết la hét cổ Vũ cho đội nào nên biết điều ngồi im re, tỏ vẻ không hào hứng cho lắm.
Thiên chơi bóng rất tốt, bàn thắng đầu tiên chính là Thiên ghi điểm, tụi con gái lớp A1 được thể hét lên vui sướng. Không ngờ mấy phút sau, từ đường chuyền bóng của Thành, một bạn nam lớp Hạ Vũ đã ghi bàn thắng gỡ hòa. Tụi con gái ngồi cạnh Hạ Vũ ngay lập tức nhảy lên la hét, vênh mặt tự đắc nhìn sang đối thủ. Hạ Vũ cúi mặt lắc đầu, chỉ là trận đấu bóng thôi mà!
Sang hiệp hai thì Việt xuất hiện, cậu ta thản nhiên khoác vai Thiên vào sân. Tụi con gái lớp A1 thấy Việt thì cứ như thấy ngôi sao, chúng điên cuồng gọi tên Việt với thái độ vô cùng phấn khích. Hạ Vũ mắt tròn, mắt dẹt nhìn sang: “Ôi trời, điên hết cả rồi!”
Mới vào sân hai phút, Việt ghi luôn bàn thắng cho đội A1. Sân bóng đầy những tiếng hò reo, la hét vì vui mừng. Hạ Vũ vô cùng ngạc nhiên khi thấy Việt chơi hay như vậy, chỉ vài phút sau liên tiếp hai bàn thắng nữa được ghi từ chân Việt lập nên một cú hattrick hoành tráng. Khi Hạ Vũ còn ngơ ngẩn mơ màng nhìn bóng Việt lướt trên sân bóng thì nghe thấy tiếng hét ở cuối sân. Đưa mắt nhìn sang, Hạ Vũ thấy Thiên đang ngồi trên sân bóng hai bàn tay ôm chặt đầu gối, mặt đau đớn. Minh từ phía ghế dự bị chạy qua Hạ Vũ nói nhỏ:
“Hình như Thiên bị chuột rút, bà qua đấy xem như thế nào!”
Hạ Vũ toan nhấc người lên làm theo lời Minh thì thấy Quỳnh, An, Thanh đã chạy lại trước, con bé chần chừ: “Thôi, có mấy bạn cùng lớp chăm sóc là được rồi, tôi sang không tiện.”
Minh không nói gì lẳng lặng đi về phía Thiên, vẻ mặt Minh cau có và khó chịu. Mọi người xoa bóp chân cho Thiên, vài phút sau cậu ấy đứng lên đi lại bình thường, trận đấu bắt đầu tiếp. Không có bàn thắng nào được ghi thêm, kết quả hôm ấy lớp Hạ Vũ thua đậm với tỉ số: 1 – 4.
Đang đạp xe về một mình thì Hạ Vũ thấy Thiên phóng xe rẹt lên đi song song, Thiên nói chuyện rất tự nhiên, bình thường giống mọi ngày:
“Lúc bị chuột rút tôi thấy bà cứ ngẩn người như tượng, suy nghĩ chuyện gì không vui à?”
“Đau thế còn quan tâm tôi… ông thật là…” Hạ vũ bối rối không nói tiếp, thực ra lúc đấy Hạ Vũ đang mải nhìn Việt và chắc chắn Thiên biết điều ấy. Nghĩ đến lá thư, Hạ Vũ nhanh nhảu:
“À, chuyện lá thư hôm qua, xem như trò đùa đi… Xem như tôi chưa đọc và biết gì hết, chúng ta cứ bình thường như cũ được không?”
“Đùa ư? Tôi không đùa, tôi thật lòng.”
Thiên trả lời nghiêm túc, Hạ Vũ quay sang nhìn thấy ánh mắt chân thành của Thiên thì luống cuống tay chân:
“Ông thật là điên rồ. Rõ ràng ông biết tôi thích Việt, thư tôi viết cho Việt ông cũng đọc rồi. Tôi nói không theo đuổi Việt nữa là để cậu ấy không ghét tôi. Với lại tính tôi ông biết rồi còn gì: ngỗ ngược, đanh đá, ông không chịu được đâu. Còn nữa, tôi biết ông có một vài bạn gái khác thích, tại sao phải chọn tôi làm gì?”
“Nói nhiều như vậy làm gì? Tôi chỉ biết thích mỗi mình bà thôi!” Thiên cáu lên, giọng gắt gỏng: “Tin tôi đi, tôi sẽ làm bà quên được Việt.”
Hạ Vũ thoáng chút xúc động, nghẹn lời không nói thêm câu nào. Cả hai im lặng một chặng đường dài.
* * *
Tại lớp học thêm Anh buổi tối, Trung bắt chuyện với Hạ Vũ:
“Chuyện của bạn với Việt tốt cả chứ?”
Hạ Vũ bất ngờ luống cuống, nhất thời lắp bắp: “Tốt… tốt cả. À, không tốt… không tốt lắm.”
“Vậy chuyện với Thiên là thật hay giả?”
“Hả? Sao lại hỏi mình vậy?” Lần này thì Hạ Vũ còn kinh ngạc hơn.
“Trung nghe mấy bạn đồn là Hạ Vũ dạo này thân với Thiên nên chỉ quan tâm hỏi thôi. Chúng ta vẫn xem như là bạn đi. Bạn bè hỏi thăm vài câu.” Trung cười cười.
“Sau chuyện với Trung mình chẳng có ý định trêu đùa ai cả, Trung yên tâm nhé! Giờ mình phải vào lớp làm bài tập đây.”
Nói rồi Hạ Vũ từ sân chạy tót vào trong phòng học, ngồi xuống cạnh An, thở mạnh. An quay sang hỏi:
“Sao mà thở ghê thế, bạn vừa chạy đi đâu về à?”
“Không có gì.” Hạ Vũ xua tay.
“Này, có phải Thiên thích bạn không? Sao bạn không trả lời rõ ràng?” An đột ngột hỏi.
Hạ Vũ nhủ thầm, đúng là nhóm bạn thân đi, chuyện gì cũng nhất thiết phải kể cho nhau nghe hết hay sao.
“Khó quá, tôi không tìm ra được câu trả lời hợp lý nào cả.”
“Bạn nên trả lời dứt khoát đi, vì… vì Quỳnh cũng rất thích Thiên.”
Lời của An như một cơn gió thổi qua tai khiến Hạ Vũ cảm thấy lạnh. Tại sao lại đưa Hạ Vũ vào chuyện rắc rối này chứ, sao lại bắt Hạ Vũ giải bài toán khó này. Hạ Vũ chọn cách im lặng, hạn chế tối đa gặp Thiên. Ở lớp học thêm Văn, Hạ Vũ luôn chăm chỉ đi học sớm, ngồi bàn đầu với hội con gái, tan học thì chuồn về trước. Trên trường lúc nào Hạ Vũ cũng kè kè với Thành và Phượng sau giờ tan học. Hạ Vũ cũng đi học thật sớm không cho Thiên có cơ hội đợi được mình trên đường. Giọng Thiên bực bội trong điện thoại: “Sao cứ tránh mặt tôi, chính bà bảo thích chúng ta như bạn bè bình thường sao lại làm vậy?”
“Tôi, tôi có lý do của mình.” Hạ Vũ đanh giọng.
“Lý do, lý do cái con khỉ. An nói với tôi rồi, bà ngại Quỳnh đúng không? Tôi và Quỳnh đã nói chuyện xong với nhau từ hôm mà bà đến nhà tôi ăn ngô đấy! Tôi không thích Quỳnh, còn bây giờ Quỳnh với Minh là một đôi, bà hiểu chưa? Có cần nhắc lại một lần nữa không?”
Hạ Vũ nghe xong đột nhiên cảm thấy vui vẻ: “Không, không cần nhắc lại đâu.” Thì ra hôm ở sân bóng Minh khó chịu là nhìn thấy Quỳnh chạy lại chỗ Thiên đầu tiên, Hạ Vũ nhớ lại.
“Thế bây giờ gặp riêng nhau được chưa?” Thiên cười cợt. “Bà qua nhà tôi hay tôi xuống đón bà?”
“Ông cứ ở nhà đi, tôi qua bây giờ.”
Hạ Vũ thấy lòng lâng lâng một niềm vui lạ, thật lạ. Cảm giác như trút bỏ được điều gì đó nặng nề trong lòng. Làn gió lạnh mơn man trên da thịt Hạ Vũ nhưng con bé lại thấy rất đỗi ấm áp. Hạ Vũ đến nhà Thiên, bố mẹ Thiên là công chức đi làm cả ngày, anh trai Thiên học đại học ở Hà Nội nên thường chỉ có mình Thiên ở nhà, bạn bè vì thế mà cũng hay đến nhà cậu ấy tụ tập. Vừa bấm chuông Thiên chạy ra mở cửa luôn, cậu dắt xe cho Hạ Vũ dựng ở sân rồi giục con bé vào nhà. Hạ Vũ chưa kịp ngồi xuống thì bị lực kéo từ một cánh tay rất mạnh khiến cả người ngã nhào vào lòng Thiên:
“Tôi nhớ bà quá đi mất!”
Lần đầu tiên bị một người bạn khác giới ôm, Hạ Vũ ngay lập tức luống cuống đẩy Thiên ra:
“Làm… làm gì vậy? Ai cho ông ôm tôi?”
“Thế không cho ôm à?” Thiên tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy không cho ôm thì nắm tay nhé!”
Chẳng cần Hạ Vũ đồng ý, Thiên đưa hai bàn tay của mình nắm chặt lấy hai bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ. Hai người đứng đối diện nhau. Hạ Vũ không rụt tay lại, chỉ đứng im ngây ngốc nhìn cậu bạn đeo kính trước mặt, không ai lên tiếng. Cứ như vậy, một lúc sau Thiên nhỏ giọng:
“Dù không biết bây giờ bà có thích tôi không nhưng tôi tin thời gian sẽ khiến bà thích lại tôi, chỉ cần bà chấp nhận tình cảm của tôi, tôi sẽ ở bên bà vượt qua mọi chuyện.”
Đôi mắt Thiên tràn ngập tình yêu thương và lóe lên những tia hy vọng. Hạ Vũ cảm động bật khóc. Bao nhiêu ấm ức, đau đớn, buồn thương với Việt. Bao nhiêu niềm vui, niềm an ủi, sự quan tâm của Thiên. Cả hai điều ấy cộng lại bị dồn nén khiến Hạ Vũ òa lên như một đứa trẻ lên ba. Lần đầu tiên Hạ Vũ khóc trước mặt bạn trai, lại khóc to như vậy, Thiên cuống quýt đưa tay lên gạt nước bắt cho Hạ Vũ dỗ dành:
“Đừng khóc nữa, đã xấu khóc nhè lại càng xấu đấy!”
Hạ Vũ mếu máo nói một câu chẳng liên quan gì đến hoàn cảnh: “Cuối cùng cũng chịu bỏ tay người ta ra, hai bàn tay ông toàn mồ hôi thôi à, tay tôi bị ướt hết rồi!”
Cả hai ngượng nghịu chạm trán vào nhau rồi bật cười hạnh phúc.
/15
|