8 giờ tối Hạ Vũ đợi Việt ở cổng trường như đã hẹn, Hạ Vũ nôn nóng, hồi hộp, hy vọng đi qua đi lại lòng vòng quanh cái xe đạp của mình. Nửa tiếng trôi qua vẫn chưa thấy Việt xuất hiện, trong đầu Hạ Vũ xẹt qua nỗi thất vọng, chán nản. Hạ Vũ bắt đầu đếm từng bước chân vòng vèo của mình. Cảm giác lo lắng dâng lên, lòng quặn lại như bị hàng ngàn con kiến cắn. Một tiếng trôi qua, Hạ Vũ không ngừng đếm, đếm, cứ đếm đi đếm lại đến năm nghìn rồi quay lại từ một. Những con số, thời gian, không gian… tất cả mọi vật chao đảo, mờ dần trong đôi mắt ngấn nước của Hạ Vũ: “Đến hay không đến, không đến hay đến muộn. Tại sao bạn viết tờ giấy ấy ám chỉ bạn không ghét tôi. Đã qua ngày ‘Cá tháng tư’ rồi mà, sao lại lừa dối tôi.” Hạ Vũ lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại câu nói ấy thay cho đếm số.
Trời tối và thưa dần người qua lại, ở một cổng trường trung học, có một cô bạn gái đang đứng bên cạnh chiếc xe đạp gục khóc.
“Hạ Vũ, về thôi. Việt sẽ không đến đâu?” Giọng Thiên cất lên.
Hạ Vũ sững sờ ngước đôi mắt ngấn nước lên gắt gỏng: “Ông đến đây làm gì? Ai bảo ông đến. Là Việt phải không? Việt bảo ông đến thay phải không? Ông về ngay đi, tôi không về, tôi đợi Việt.”
“Cậu ấy sẽ không đến, bà định ngồi đây đến bao giờ, bà có biết bao nhiêu người sẽ lo lắng cho bà không?”
“Kệ tôi, tôi không quan tâm, tôi nói đợi là sẽ đợi.” Hạ Vũ gào lớn.
Thiên nổi điên, cậu ta hùng hục dựng xe, nắm mạnh tay Hạ Vũ kéo mạnh về phía cửa hàng của chú Tư.
“Được, bà muốn đợi, vào đây, tôi sẽ gọi điện cho Việt, bà trực tiếp hỏi xem cậu ta có đến không?”
“Bỏ ra, việc của tôi không cần ông xía vào.”
“Sao lại không cần.” Thiên mỉa mai: “Tôi yêu bà nên việc của bà cũng là việc của tôi, tôi không cho phép người tôi thích tự làm mình bị đau, hiểu chưa?”
Hạ Vũ vùng vằng ra khỏi tay Thiên, nói là làm, Thiên kéo Hạ Vũ vào quán chú Tư, nhờ chú bấm số cho Việt. Hạ Vũ nhất định không nghe máy, nhất thời Thiên lơ đễnh Hạ Vũ vùng được tay Thiên ra và bỏ chạy. Hạ Vũ quay lại cổng trường, ngoái đầu lại con bé trông thấy Thiên đang cầm ống nghe nói chuyện với Việt. Đầu óc trống rỗng, Hạ Vũ gạt nước mắt lên xe phóng đi. Thấy vậy Thiên dập vội ống nghe, chạy ra lấy xe đuổi theo. Trên đường, một người đi trước đang ra sức đạp thật nhanh, một người đi sau với vẻ mặt hằm hằm tức giận. Hạ Vũ quay lại quát lớn:
“Đừng đi theo tôi nữa, để tôi yên đi.”
“Tôi không để bà về một mình trong tâm trạng như thế này.” Thiên dịu giọng xuống: “Nếu bà cần gặp Việt đến vậy, ngay bây giờ chúng ta sẽ đến nhà Việt, tôi sẽ gọi cậu ta ra cho bà nói chuyện.”
“Bỏ đi, tôi hận cậu ta. Tôi hận Việt, hết lần này đến lần khác chỉ một mình tôi ảo tưởng. Tôi thua thật rồi, lần này tôi thua thật rồi. Cả đời này tôi sẽ hận cậu ấy.”
Cùng quẫn đến kiệt sức, Hạ Vũ cũng đã về đến nhà trong sự bảo vệ của Thiên. Hạ Vũ đóng cửa phòng và khóc. Khóc thật lâu, thật đã. Hã Vũ đau đớn thầm nhủ: “Được, đã không yêu vậy thì hận. Hận sẽ tốt hơn yêu.”
Hạ Vũ cắt tóc ngắn hơn, luôn ngẩng cao đầu tự tin mỉm cười với bạn bè. Hạ Vũ muốn quên, muốn xóa sạch hết những gì liên quan đến Việt. Cậu ta không đáng để Hạ Vũ quan tâm. Hạ Vũ nhủ lòng và mỗi khi nhìn thấy Việt tâm trạng của Hạ Vũ không còn sự chờ đợi hay luống cuống tay chân nữa. Kết quả thi vào đội tuyển quốc gia kỳ thật không có tên Hạ Vũ và Thanh, cả hai rất buồn và thất vọng. Cô Lan tuy đoán trước được kết quả rồi nhưng cũng không khỏi tiếc nuối vì mấy năm nay mới có được hai cô học trò xuất sắc như vậy. Ngược lại, ở đội tuyển toán, Việt đàng hoàng nhận một vé vào đầu tháng năm dự thi kỳ thi học sinh giỏi quốc gia. Hạ Vũ cảm thấy bản mình thật kém cỏi, thật phụ lòng mong mỏi của bố mẹ thầy cô, quan trọng hơn cả là thấy thật thất bại trước mắt Việt.
Hạ Vũ nhận được điện thoại của Dũng hẹn nhóm bạn 4 giờ chiều đến nhà Thiên chơi và chúc mừng Việt được chọn đi thi quốc gia. Hạ Vũ ậm ờ không muốn đến, nghĩ đến bản thân mình trượt còn Việt lại đậu nên Hạ Vũ tỏ vẻ ghen tị. Đắn đo mãi cuối cùng Hạ Vũ cũng quyết định đến. Thiên ra mở cửa, Hạ Vũ nhìn vào trong sân hỏi:
“Sao không có xe bạn nào vậy? Tôi đến đầu tiên à?”
“Không, bà đến cuối cùng.” Thiên thản nhiên trả lời.
Hạ vũ chớp chớp mắt: “Sao, sao lại đến cuối cùng?”
“Tôi hẹn mọi người đến chúc mừng Việt vào lúc hai giờ chiều, tụi nó về hết rồi. Còn nhờ Dũng hẹn 4 giờ chiều là để chia buồn với bà. Chúc mừng Việt thì cần cả hội nhưng chia buồn với bà thì nên chỉ cần mình tôi là đủ rồi.” Thiên trơ tráo.
Hạ Vũ mím môi ngồi im lặng trên sofa, tay cầm cốc nước xoay đi xoay lại. Thiên ngồi bên cạnh, sau một hồi im lặng cậu mở lời trước:
“Tôi biết giờ bà có nhiều chuyện buồn nhưng trước mặt bạn bè vẫn cố gắng tỏ ra mình vui vẻ, nhưng trước mặt tôi thì không cần, bà muốn khóc thoải mái mà khóc.”
“Tôi, việc gì tôi phải khóc.”
Hạ Vũ nói nhưng mắt không ngước lên nhìn Thiên. Mấy tháng trốn tránh Thiên khiến Hạ Vũ cũng thật buồn. Hạ Vũ không biết tình cảm của mình dành cho Thiên là gì nữa, cũng có lúc Hạ Vũ thấy nhớ, cũng có lúc thấy sợ, có lúc lại muốn đẩy Thiên ra xa, lúc lại muốn kéo Thiên lại thật gần. Mọi mâu thuẫn trong lòng ùn ùn kéo đến làm chiếc cốc trên tay Hạ Vũ xoay nhanh hơn. Thiên nhận ra vẻ bất thường ấy, đưa tay lấy cốc nước từ tay Hạ Vũ rồi đặt lên bàn. Thiên nhẹ nhành nắm tay Hạ Vũ:
“Đi lên tầng hai, tôi có quà cho bà.” Thiên giật tay Hạ Vũ đứng đậy, kéo con bé chạy thẳng lên tầng hai. Thiên chạy vài phòng mình rồi mang ra hai chú chó bông đang chúi miệng vào nhau đưa cho Hạ Vũ. Đó là hai chú chó bông được nối bằng sợi dây, khi kéo chúng tách rời nhau ra chúng như lò xo bật lại chúi hai cái miệng vào nhau giống hệt đang hôn nhau. Hạ Vũ đỏ mặt cười:
“Tặng quà gì mà buồn cười vậy? Ai thèm nhận.”
“Nhận đi mà, năn nỉ mà.” Thiên nịnh nọt, sau đó nhanh chóng đổi giọng nghiêm túc: “Nhận lời làm bạn gái tôi được không? Tôi nhất định không làm bà đau lòng.”
Hạ Vũ ú ớ nhất thời không biết trả lời như thế nào. Rất nhanh sau đó, Hạ Vũ bị Thiên kéo lại sát phía mình, hai tay Thiên giữ chặt hai vai Hạ Vũ và cúi đầu xuống hôn. Đôi môi Thiên chạm vào đôi môi Hạ Vũ, nụ hôn đầu của cả hai người, ngô nghê và không có kinh nghiệm. Đôi môi ấy cứ nằm im bất động trên môi Hạ Vũ vài giây, rồi cọ qua cọ lại, mấp máy thăm dò. Hạ Vũ bất động đứng im không nhúc nhích, hai tay nắm chặt, hơi thở bị nghẹn lại, đôi mắt mở to nhìn Thiên. Thiên nhắm mắt, dường như rất chuyên tâm vào nụ hôn, Hạ Vũ cảm thấy cả hai cùng đang run rẩy. Hạ Vũ bỗng nhìn thấy gương mặt Thiên biến thành gương mặt Việt. Việt đang say sưa hôn Hạ Vũ. Rùng mình vì hình ảnh ấy, Hạ Vũ đẩy vội Thiên ra. Đột ngột bị tách khỏi đôi môi ấm áp, Thiên có chút tiếc nuối còn Hạ Vũ thì thấy hối hận khi đã nghĩ đến Việt. Thiên nhìn sâu vào đôi mắt Hạ Vũ:
“Tất cả những gì tôi trao cho bà đều thật lòng, đừng bao giờ nghi ngờ điều này.”
Hạ Vũ còn chưa hết chấn động, nghe những lời từ đáy lòng Thiên khiến con bé vô cùng cảm động. Rõ ràng Hạ Vũ đã rung động, đã thích Thiên, lúc này đây Hạ Vũ muốn ở bên Thiên, không muốn buông tay Thiên ra nữa. Hạ Vũ không muốn mất Thiên dù trong lòng vẫn còn hình bóng Việt, Hạ Vũ chủ động vòng tay qua ôm lấy Thiên:
“Đừng rời xa Hạ Vũ, nếu một ngày nào đó Hạ Vũ muốn rời xa Thiên, bằng mọi cách, cách gì cũng được, nhất định phải giữ Hạ Vũ lại, không được để Hạ Vũ bỏ đi.”
“Được rồi, Thiên hứa, nhất định sẽ không để Hạ Vũ đi, bằng mọi cách giữ Hạ Vũ ở lại.” Rồi thấy có chút gì đó không quen, Thiên nhăn trán: “Ơ, mà sao lại đổi cách xưng hô nhanh thế, Thiên muốn được gọi là anh cơ.”
Hạ Vũ cũng không ngờ sau nụ hôn ấy hai người lại thay đổi cách xưng hô nhanh như vậy, bĩu môi: “Chờ đấy mà được gọi là anh nhé, còn sinh sau người ta mấy tháng, gọi tên được rồi.”
“Hạ Vũ này! Mình thử lại nhé?” Thiên đột ngột thay đổi chủ đề rồi đẩy vai Hạ Vũ ra nhẹ giọng hỏi, Hạ Vũ ngại ngùng: “Thử lại, thử lại cái gì?”
“Thì hôn ấy, lúc nãy Hạ Vũ cứ như tượng ý, hôn một bức tượng chả thú vị gì cả. Nụ hôn đầu của Thiên mà chán vậy sau này kể lại cho con cháu chúng nó cười cho.”
Thiên ma mãnh nói làm Hạ Vũ bắt đầu run lên, ai mà tin được đây là lời của cậu bé mười lăm tuổi chứ. Hai đứa trẻ mười lăm tuổi, cuối cùng đã làm một chuyện “người lớn” - chính là hôn nhau. Nụ hôn sau đó đến thật nhẹ nhàng. Lúc này hai tay Thiên đặt hai bên má Hạ Vũ còn hai tay Hạ Vũ vòng ra phía sau ôm lưng Thiên. Hai đôi môi mơn trớn, nhẹ nhàng chuyển động cùng nhau, tò mò xen lẫn thích thú. Cả người Hạ Vũ mềm nhũn trong vòng tay Thiên. Một lúc lâu sau hai người rời nhau luyến tiếc, Hạ Vũ vùi đầu vào vai Thiên mỉm cười.
Chương 15
Hạ Vũ và Thiên chính thức công khai là một cặp, tuy không cùng nhau đi học hay đèo nhau chung trên một chiếc xe đạp nhưng tuần ba buổi chiều không học thêm Hạ Vũ thường đến nhà Thiên, cả hai cùng nhau ôn tập cho kỳ thì cuối năm lớp chín. Người vui nhất là Thiên, mỗi khi cả hai học bài xong là Thiên lại tìm đủ mọi cách để được thực hành hôn Hạ Vũ mọi nơi, mọi lúc. Thiên cứ như chú cún nhỏ chạy quanh chân Hạ Vũ đòi hỏi rồi lại đòi hỏi khiến nhiều lúc Hạ Vũ “điên tiết”. Thiên dường như chẳng đoái hoài đến cơn giận của Hạ Vũ cười xuề xòa:
“Cho đi mà, chỉ hôn một cái thôi. Hôm nay Thiên chỉ xin một cái thôi, được không?”
“Không được là không được, không chán à?” Hạ Vũ cương quyết.
“Không chán, hôn đến già cũng không chán.”
“Vậy đi tìm người con gái khác đi, Hạ Vũ không rảnh chơi trò này… Ối, ừm…”
Không còn kịp nữa rồi, Thiên đã nhấn chìm Hạ Vũ bằng những nụ hôn dồn dập. Khi môi lưỡi quấn vào nhau, mọi cảm xúc vỡ òa như những màn bắn pháo hoa mà Hạ Vũ được xem hôm giao thừa. Mọi thứ phát sáng, quay tròn và mờ ảo. Hạ Vũ liên tiếp bị Thiên cuốn vào những nụ hôn ngày càng dày dạn kinh nghiệm. Cứ như một thứ gây nghiện, mà kẻ nghiện lại là những đứa trẻ mới lớn với biết bao tò mò, khao khát, việc Thiên được hôn Hạ Vũ đúng thật không bao giờ đủ, lúc nào cũng nhiệt tình và mới lạ.
Với Hạ Vũ thì lại có đôi chút khác biệt, Hạ Vũ biết ở bên Thiên thật thoải mái, thật vui vẻ. Khi hôn Thiên, Hạ Vũ cũng có cảm giác tim đập nhanh, cả người nóng lên với biết bao xúc động. Nhưng tận trong tâm khảm, Hạ Vũ vẫn cảm thấy bóng Việt thấp thoáng đâu đó. Việt đang nhìn Hạ Vũ và cười mỉa mai: “Vậy mà bạn nói sẽ mãi yêu mình, sẽ mãi đợi mình cơ đấy. Bạn quên nhanh thật.” Cái vòng luẩn quẩn giữa hai người làm Hạ Vũ không dứt ra được. Hạ Vũ thấy mình thật tồi tệ, cùng một lúc nhớ nhung hai người bạn trai.
Rồi kỳ thi cuối năm lớp chín cũng trôi qua tốt đẹp. Việt đạt được giải khuyến khích quốc gia môn Toán, trong buổi tổng kết năm học được tuyên dương toàn trường. Ngày cuối cùng của năm học lớp chín, bạn bè lưu luyến truyền nhau những trang lưu bút. Hạ Vũ nghe thấy giai điệu quen thuộc của bài hát “Graduation (Friends Forever)” do ban nhạc Vitamin C thể hiện vang lên bên lớp A1. Những giai điệu mượt mà ấy đã từng theo Hạ Vũ suốt những đêm dài mất ngủ.
“And so we talked all night about the rest of our lives
Where we're gonna be when we turn 25
I keep thinking times will never change
Keep on thinking things will always be the same
But when we leave this year we won't be coming back
No more hanging out cause we're on a different track
And if you got something that you need to say
You better say it right now cause you don't have another day
Cause we're moving on and we can't slow down
These memories are playing like a film without sound
And I keep thinking of that night in June
I didn't know much of love
But it came too soon
And there was me and you
And then we got real blue
Stay at home talking on the telephone
We'd get so excited, we'd get so scared
Laughing at ourselves thinking life's not fair
And this is how it feels…
As we go on
We remember
All the times we
Had together
And as our lives change
From whatever
We will still be
Friends Forever”
(Tạm dịch: “Và đêm nay, chúng ta bên nhau, cùng bàn luận về cuộc sống sau này – khi mà chúng ta đã bước đến tuổi 25. Tôi cố giữ cho thời gian ngừng lại. Nhưng mọi thứ thì vẫn như vậy. Nhưng khi chúng ta ra trường năm nay, chúng ta sẽ không thể trở lại. Không thể lang thang khắp nơi vì chúng ta mỗi đứa một phương trời. Và nếu bạn có điều gì muốn nói, hãy nói ngay bây giờ, bởi vì bạn sẽ chẳng còn cơ hội nữa nào khác nữa. Vì chúng ta vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước và sẽ chẳng thể chậm lại. Những kí ức này sẽ vẫn hiện ra như những vở kịch câm. Và tôi luôn luôn nghĩ về đêm tháng sáu ấy. Tôi không biết tình yêu là gì. Nhưng nó lại đến thật quá sớm. Và rồi chỉ còn bạn và tôi nơi đây. Với màu xanh của tình bạn. Chúng ta đã nói chuyện với nhau hàng giờ qua điện thoại, chúng ta cảm thấy thật vui vẻ và chúng ta đã sợ hãi. Cười nhạo chính mình vì nghĩ cuộc sống thật không công bằng và điều đó được cảm nhận như là… Cho dù thời gian qua đi, chúng ta vẫn luôn nhớ về khoảng thời gian chúng ta bên nhau. Và cho dù cuộc đời này có thay đổi, từ bất kì điều gì, chúng ta sẽ vẫn mãi mãi là bạn.”)
Nghe xong bài hát bất chợt Hạ Vũ nghĩ đến Việt, nhìn sang hành lang bên lớp A1 Hạ Vũ nhận ra ngay Việt đang đứng cùng đám bạn ngân nga ca khúc mới vừa phát ra. Cái bóng lưng cao ngạo ấy, ánh mắt lạnh lùng ấy vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng của Hạ Vũ, lời bài hát vẫn còn vang vọng trong tâm trí: “Và tôi luôn luôn nghĩ về đêm tháng sáu ấy. Tôi không biết tình yêu là gì. Nhưng nó lại đến thật quá sớm. Và rồi chỉ còn bạn và tôi nơi đây. Với màu xanh của tình bạn. Chúng ta đã nói chuyện với nhau hàng giờ qua điện thoại, chúng ta cảm thấy thật vui vẻ và chúng ta đã sợ hãi. Cười nhạo chính mình vì nghĩ cuộc sống thật không công bằng…”
Kết thúc năm học cấp hai, bốn năm học trôi qua thật nhanh và ngắn ngủi. Khoảng thời gian nghỉ hè giữa năm mười lăm - mười sáu tuổi của Hạ Vũ là khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi học sinh. Hạ Vũ và Thiên đã ở bên nhau suốt mùa hè ấy, chỉ có tiếng cười, niềm vui, niềm hạnh phúc của hai bạn trẻ được trải dài suốt mùa hè rực rỡ.
Mỗi buổi tối, trên một đoạn đường đầy hoa bằng lăng nở tím biếc, người ta luôn bắt gặp một cậu con trai đeo kính cận, đèo một cô bạn gái tóc ngắn lượn qua lượn lại với tiếng cười trong trẻo. Cô bạn gái ấy luôn vòng tay qua ôm eo cậu bạn, thỉnh thoảng cô gái ngân nga hát một vài ca khúc bằng Tiếng Anh, thỉnh thoảng cậu bạn buông một tay lái, nắm lấy tay cô bạn gái và thì thầm. Dường như xung quanh không có gì làm ảnh hưởng đến hai người trẻ tuổi ấy, họ đang chìm đắm trong mật ngọt yêu đương.
Hạ Vũ nằm gối đầu lên chân Thiên đọc sách. Mới hôm qua Hạ Vũ phải đi mua kính cận đeo, mắt con bé nhìn không được rõ, không ngờ khi đến khám mắt Hạ Vũ đã bị cận gần số ba. Nhìn Hạ Vũ mới lạ với cặp kính, Thiên khẽ vuốt một sợi tóc vương trên trán bạn gái cười:
“Nhìn Hạ Vũ thế này là lạ, có vẻ hợp với đeo kính, trông xinh hơn đấy.”
Hạ Vũ không trả lời, mắt vẫn dán vào những dòng chữ trước mặt. Thiên nói tiếp đầy ẩn ý.
“Thế này thì thật là bất tiện nhỉ? Thiên cũng đeo kính, chẳng phải chúng ta đã trở thành tám mắt rồi sao?”
Dứt lời Thiên cúi người xuống, lướt nhẹ môi lên môi Hạ Vũ, hai chiếc kính khẽ chạm vào nhau “cạch”. Hạ Vũ cũng quen với kiểu bị hôn bất chợt nhưng lần này vướng đôi kính nên phá lên cười vui vẻ rồi lại chăm chú đọc sách. Trầm ngâm một lúc, giọng Thiên có vẻ rụt rè:
“Hạ Vũ, nếu bây giờ Việt nói thích Hạ Vũ, Hạ Vũ sẽ chọn ai?”
Nghe xong câu hỏi của Thiên, Hạ Vũ không thể làm ngơ, bất ngờ bỏ sách xuống và hỏi lại, giọng hơi cáu:
“Sao tự nhiên lại hỏi vớ vẩn như vậy? Việc đấy sẽ không xảy ra nên không phải chọn.”
“Chỉ là nếu thôi…” Thiên đang vui tự nhiên tỏ ra buồn bã: “Nếu có chuyện đấy xảy ra, chỉ xin Hạ Vũ đừng rời bỏ Thiên, được không?”
“Ngốc ạ, sẽ không có chuyện như vậy.”
Hạ Vũ đau lòng véo mạnh tai Thiên. Chẳng lẽ Thiên thích Hạ Vũ đến mức lo sợ sẽ mất Hạ Vũ ư? Nếu như có chuyện Việt nói thích Hạ Vũ thật, có lẽ Hạ Vũ sẽ không thể trả lời làm Thiên vui lòng và an tâm được. Năm ấy sinh nhật, Thiên tặng Hạ Vũ bó hoa hồng vàng thật to và một chú gấu bông để Hạ Vũ ôm mỗi tối. Bố mẹ Hạ Vũ là những người có tư tưởng tiến bộ, biết chuyện con gái có bạn trai vào hôm sinh nhật mười lăm tuổi bố mẹ cũng không cấm cản, chỉ nhắc nhở con gái phải biết chừng mực, giữ mình đúng mức, không được ảnh hưởng đến chuyện học hành.
Hạ Vũ thầm cảm ơn bố mẹ bởi vì bố mẹ luôn là người rất tâm lý và yêu thương con gái. Hạ Vũ nhủ lòng cố gắng thi đậu trường chuyên của tỉnh để không phụ lòng mong mỏi của gia đình, thầy cô. Nhưng kết quả thật không đúng mong đợi, chỉ thiếu nửa điểm Hạ Vũ không thể đậu vào lớp chuyên văn trường chuyên của tỉnh. Những người bạn của Hạ Vũ đậu trường chuyên của tỉnh chỉ có: Việt, Thành chuyên toán, Minh chuyên tin, An chuyên anh. Còn lại Hạ Vũ, Thiên, Dũng, Thanh, Thúy chỉ đậu trường chuyên ban của thành phố: Hạ Vũ, Thanh, Thúy vào cùng một lớp khối D, Dũng và Thiên cùng lớp khối A. Quỳnh và Phượng thi cả hai trường chuyên đều không đậu nên học trường phổ thông bình thường khác trong thành phố. Từ đây cuộc sống của mỗi người lại bắt đầu bước sang những ngã rẽ mới, gặp gỡ những người bạn mới và bắt đầu những năm tháng học sinh tươi đẹp tiếp theo.
Trời tối và thưa dần người qua lại, ở một cổng trường trung học, có một cô bạn gái đang đứng bên cạnh chiếc xe đạp gục khóc.
“Hạ Vũ, về thôi. Việt sẽ không đến đâu?” Giọng Thiên cất lên.
Hạ Vũ sững sờ ngước đôi mắt ngấn nước lên gắt gỏng: “Ông đến đây làm gì? Ai bảo ông đến. Là Việt phải không? Việt bảo ông đến thay phải không? Ông về ngay đi, tôi không về, tôi đợi Việt.”
“Cậu ấy sẽ không đến, bà định ngồi đây đến bao giờ, bà có biết bao nhiêu người sẽ lo lắng cho bà không?”
“Kệ tôi, tôi không quan tâm, tôi nói đợi là sẽ đợi.” Hạ Vũ gào lớn.
Thiên nổi điên, cậu ta hùng hục dựng xe, nắm mạnh tay Hạ Vũ kéo mạnh về phía cửa hàng của chú Tư.
“Được, bà muốn đợi, vào đây, tôi sẽ gọi điện cho Việt, bà trực tiếp hỏi xem cậu ta có đến không?”
“Bỏ ra, việc của tôi không cần ông xía vào.”
“Sao lại không cần.” Thiên mỉa mai: “Tôi yêu bà nên việc của bà cũng là việc của tôi, tôi không cho phép người tôi thích tự làm mình bị đau, hiểu chưa?”
Hạ Vũ vùng vằng ra khỏi tay Thiên, nói là làm, Thiên kéo Hạ Vũ vào quán chú Tư, nhờ chú bấm số cho Việt. Hạ Vũ nhất định không nghe máy, nhất thời Thiên lơ đễnh Hạ Vũ vùng được tay Thiên ra và bỏ chạy. Hạ Vũ quay lại cổng trường, ngoái đầu lại con bé trông thấy Thiên đang cầm ống nghe nói chuyện với Việt. Đầu óc trống rỗng, Hạ Vũ gạt nước mắt lên xe phóng đi. Thấy vậy Thiên dập vội ống nghe, chạy ra lấy xe đuổi theo. Trên đường, một người đi trước đang ra sức đạp thật nhanh, một người đi sau với vẻ mặt hằm hằm tức giận. Hạ Vũ quay lại quát lớn:
“Đừng đi theo tôi nữa, để tôi yên đi.”
“Tôi không để bà về một mình trong tâm trạng như thế này.” Thiên dịu giọng xuống: “Nếu bà cần gặp Việt đến vậy, ngay bây giờ chúng ta sẽ đến nhà Việt, tôi sẽ gọi cậu ta ra cho bà nói chuyện.”
“Bỏ đi, tôi hận cậu ta. Tôi hận Việt, hết lần này đến lần khác chỉ một mình tôi ảo tưởng. Tôi thua thật rồi, lần này tôi thua thật rồi. Cả đời này tôi sẽ hận cậu ấy.”
Cùng quẫn đến kiệt sức, Hạ Vũ cũng đã về đến nhà trong sự bảo vệ của Thiên. Hạ Vũ đóng cửa phòng và khóc. Khóc thật lâu, thật đã. Hã Vũ đau đớn thầm nhủ: “Được, đã không yêu vậy thì hận. Hận sẽ tốt hơn yêu.”
Hạ Vũ cắt tóc ngắn hơn, luôn ngẩng cao đầu tự tin mỉm cười với bạn bè. Hạ Vũ muốn quên, muốn xóa sạch hết những gì liên quan đến Việt. Cậu ta không đáng để Hạ Vũ quan tâm. Hạ Vũ nhủ lòng và mỗi khi nhìn thấy Việt tâm trạng của Hạ Vũ không còn sự chờ đợi hay luống cuống tay chân nữa. Kết quả thi vào đội tuyển quốc gia kỳ thật không có tên Hạ Vũ và Thanh, cả hai rất buồn và thất vọng. Cô Lan tuy đoán trước được kết quả rồi nhưng cũng không khỏi tiếc nuối vì mấy năm nay mới có được hai cô học trò xuất sắc như vậy. Ngược lại, ở đội tuyển toán, Việt đàng hoàng nhận một vé vào đầu tháng năm dự thi kỳ thi học sinh giỏi quốc gia. Hạ Vũ cảm thấy bản mình thật kém cỏi, thật phụ lòng mong mỏi của bố mẹ thầy cô, quan trọng hơn cả là thấy thật thất bại trước mắt Việt.
Hạ Vũ nhận được điện thoại của Dũng hẹn nhóm bạn 4 giờ chiều đến nhà Thiên chơi và chúc mừng Việt được chọn đi thi quốc gia. Hạ Vũ ậm ờ không muốn đến, nghĩ đến bản thân mình trượt còn Việt lại đậu nên Hạ Vũ tỏ vẻ ghen tị. Đắn đo mãi cuối cùng Hạ Vũ cũng quyết định đến. Thiên ra mở cửa, Hạ Vũ nhìn vào trong sân hỏi:
“Sao không có xe bạn nào vậy? Tôi đến đầu tiên à?”
“Không, bà đến cuối cùng.” Thiên thản nhiên trả lời.
Hạ vũ chớp chớp mắt: “Sao, sao lại đến cuối cùng?”
“Tôi hẹn mọi người đến chúc mừng Việt vào lúc hai giờ chiều, tụi nó về hết rồi. Còn nhờ Dũng hẹn 4 giờ chiều là để chia buồn với bà. Chúc mừng Việt thì cần cả hội nhưng chia buồn với bà thì nên chỉ cần mình tôi là đủ rồi.” Thiên trơ tráo.
Hạ Vũ mím môi ngồi im lặng trên sofa, tay cầm cốc nước xoay đi xoay lại. Thiên ngồi bên cạnh, sau một hồi im lặng cậu mở lời trước:
“Tôi biết giờ bà có nhiều chuyện buồn nhưng trước mặt bạn bè vẫn cố gắng tỏ ra mình vui vẻ, nhưng trước mặt tôi thì không cần, bà muốn khóc thoải mái mà khóc.”
“Tôi, việc gì tôi phải khóc.”
Hạ Vũ nói nhưng mắt không ngước lên nhìn Thiên. Mấy tháng trốn tránh Thiên khiến Hạ Vũ cũng thật buồn. Hạ Vũ không biết tình cảm của mình dành cho Thiên là gì nữa, cũng có lúc Hạ Vũ thấy nhớ, cũng có lúc thấy sợ, có lúc lại muốn đẩy Thiên ra xa, lúc lại muốn kéo Thiên lại thật gần. Mọi mâu thuẫn trong lòng ùn ùn kéo đến làm chiếc cốc trên tay Hạ Vũ xoay nhanh hơn. Thiên nhận ra vẻ bất thường ấy, đưa tay lấy cốc nước từ tay Hạ Vũ rồi đặt lên bàn. Thiên nhẹ nhành nắm tay Hạ Vũ:
“Đi lên tầng hai, tôi có quà cho bà.” Thiên giật tay Hạ Vũ đứng đậy, kéo con bé chạy thẳng lên tầng hai. Thiên chạy vài phòng mình rồi mang ra hai chú chó bông đang chúi miệng vào nhau đưa cho Hạ Vũ. Đó là hai chú chó bông được nối bằng sợi dây, khi kéo chúng tách rời nhau ra chúng như lò xo bật lại chúi hai cái miệng vào nhau giống hệt đang hôn nhau. Hạ Vũ đỏ mặt cười:
“Tặng quà gì mà buồn cười vậy? Ai thèm nhận.”
“Nhận đi mà, năn nỉ mà.” Thiên nịnh nọt, sau đó nhanh chóng đổi giọng nghiêm túc: “Nhận lời làm bạn gái tôi được không? Tôi nhất định không làm bà đau lòng.”
Hạ Vũ ú ớ nhất thời không biết trả lời như thế nào. Rất nhanh sau đó, Hạ Vũ bị Thiên kéo lại sát phía mình, hai tay Thiên giữ chặt hai vai Hạ Vũ và cúi đầu xuống hôn. Đôi môi Thiên chạm vào đôi môi Hạ Vũ, nụ hôn đầu của cả hai người, ngô nghê và không có kinh nghiệm. Đôi môi ấy cứ nằm im bất động trên môi Hạ Vũ vài giây, rồi cọ qua cọ lại, mấp máy thăm dò. Hạ Vũ bất động đứng im không nhúc nhích, hai tay nắm chặt, hơi thở bị nghẹn lại, đôi mắt mở to nhìn Thiên. Thiên nhắm mắt, dường như rất chuyên tâm vào nụ hôn, Hạ Vũ cảm thấy cả hai cùng đang run rẩy. Hạ Vũ bỗng nhìn thấy gương mặt Thiên biến thành gương mặt Việt. Việt đang say sưa hôn Hạ Vũ. Rùng mình vì hình ảnh ấy, Hạ Vũ đẩy vội Thiên ra. Đột ngột bị tách khỏi đôi môi ấm áp, Thiên có chút tiếc nuối còn Hạ Vũ thì thấy hối hận khi đã nghĩ đến Việt. Thiên nhìn sâu vào đôi mắt Hạ Vũ:
“Tất cả những gì tôi trao cho bà đều thật lòng, đừng bao giờ nghi ngờ điều này.”
Hạ Vũ còn chưa hết chấn động, nghe những lời từ đáy lòng Thiên khiến con bé vô cùng cảm động. Rõ ràng Hạ Vũ đã rung động, đã thích Thiên, lúc này đây Hạ Vũ muốn ở bên Thiên, không muốn buông tay Thiên ra nữa. Hạ Vũ không muốn mất Thiên dù trong lòng vẫn còn hình bóng Việt, Hạ Vũ chủ động vòng tay qua ôm lấy Thiên:
“Đừng rời xa Hạ Vũ, nếu một ngày nào đó Hạ Vũ muốn rời xa Thiên, bằng mọi cách, cách gì cũng được, nhất định phải giữ Hạ Vũ lại, không được để Hạ Vũ bỏ đi.”
“Được rồi, Thiên hứa, nhất định sẽ không để Hạ Vũ đi, bằng mọi cách giữ Hạ Vũ ở lại.” Rồi thấy có chút gì đó không quen, Thiên nhăn trán: “Ơ, mà sao lại đổi cách xưng hô nhanh thế, Thiên muốn được gọi là anh cơ.”
Hạ Vũ cũng không ngờ sau nụ hôn ấy hai người lại thay đổi cách xưng hô nhanh như vậy, bĩu môi: “Chờ đấy mà được gọi là anh nhé, còn sinh sau người ta mấy tháng, gọi tên được rồi.”
“Hạ Vũ này! Mình thử lại nhé?” Thiên đột ngột thay đổi chủ đề rồi đẩy vai Hạ Vũ ra nhẹ giọng hỏi, Hạ Vũ ngại ngùng: “Thử lại, thử lại cái gì?”
“Thì hôn ấy, lúc nãy Hạ Vũ cứ như tượng ý, hôn một bức tượng chả thú vị gì cả. Nụ hôn đầu của Thiên mà chán vậy sau này kể lại cho con cháu chúng nó cười cho.”
Thiên ma mãnh nói làm Hạ Vũ bắt đầu run lên, ai mà tin được đây là lời của cậu bé mười lăm tuổi chứ. Hai đứa trẻ mười lăm tuổi, cuối cùng đã làm một chuyện “người lớn” - chính là hôn nhau. Nụ hôn sau đó đến thật nhẹ nhàng. Lúc này hai tay Thiên đặt hai bên má Hạ Vũ còn hai tay Hạ Vũ vòng ra phía sau ôm lưng Thiên. Hai đôi môi mơn trớn, nhẹ nhàng chuyển động cùng nhau, tò mò xen lẫn thích thú. Cả người Hạ Vũ mềm nhũn trong vòng tay Thiên. Một lúc lâu sau hai người rời nhau luyến tiếc, Hạ Vũ vùi đầu vào vai Thiên mỉm cười.
Chương 15
Hạ Vũ và Thiên chính thức công khai là một cặp, tuy không cùng nhau đi học hay đèo nhau chung trên một chiếc xe đạp nhưng tuần ba buổi chiều không học thêm Hạ Vũ thường đến nhà Thiên, cả hai cùng nhau ôn tập cho kỳ thì cuối năm lớp chín. Người vui nhất là Thiên, mỗi khi cả hai học bài xong là Thiên lại tìm đủ mọi cách để được thực hành hôn Hạ Vũ mọi nơi, mọi lúc. Thiên cứ như chú cún nhỏ chạy quanh chân Hạ Vũ đòi hỏi rồi lại đòi hỏi khiến nhiều lúc Hạ Vũ “điên tiết”. Thiên dường như chẳng đoái hoài đến cơn giận của Hạ Vũ cười xuề xòa:
“Cho đi mà, chỉ hôn một cái thôi. Hôm nay Thiên chỉ xin một cái thôi, được không?”
“Không được là không được, không chán à?” Hạ Vũ cương quyết.
“Không chán, hôn đến già cũng không chán.”
“Vậy đi tìm người con gái khác đi, Hạ Vũ không rảnh chơi trò này… Ối, ừm…”
Không còn kịp nữa rồi, Thiên đã nhấn chìm Hạ Vũ bằng những nụ hôn dồn dập. Khi môi lưỡi quấn vào nhau, mọi cảm xúc vỡ òa như những màn bắn pháo hoa mà Hạ Vũ được xem hôm giao thừa. Mọi thứ phát sáng, quay tròn và mờ ảo. Hạ Vũ liên tiếp bị Thiên cuốn vào những nụ hôn ngày càng dày dạn kinh nghiệm. Cứ như một thứ gây nghiện, mà kẻ nghiện lại là những đứa trẻ mới lớn với biết bao tò mò, khao khát, việc Thiên được hôn Hạ Vũ đúng thật không bao giờ đủ, lúc nào cũng nhiệt tình và mới lạ.
Với Hạ Vũ thì lại có đôi chút khác biệt, Hạ Vũ biết ở bên Thiên thật thoải mái, thật vui vẻ. Khi hôn Thiên, Hạ Vũ cũng có cảm giác tim đập nhanh, cả người nóng lên với biết bao xúc động. Nhưng tận trong tâm khảm, Hạ Vũ vẫn cảm thấy bóng Việt thấp thoáng đâu đó. Việt đang nhìn Hạ Vũ và cười mỉa mai: “Vậy mà bạn nói sẽ mãi yêu mình, sẽ mãi đợi mình cơ đấy. Bạn quên nhanh thật.” Cái vòng luẩn quẩn giữa hai người làm Hạ Vũ không dứt ra được. Hạ Vũ thấy mình thật tồi tệ, cùng một lúc nhớ nhung hai người bạn trai.
Rồi kỳ thi cuối năm lớp chín cũng trôi qua tốt đẹp. Việt đạt được giải khuyến khích quốc gia môn Toán, trong buổi tổng kết năm học được tuyên dương toàn trường. Ngày cuối cùng của năm học lớp chín, bạn bè lưu luyến truyền nhau những trang lưu bút. Hạ Vũ nghe thấy giai điệu quen thuộc của bài hát “Graduation (Friends Forever)” do ban nhạc Vitamin C thể hiện vang lên bên lớp A1. Những giai điệu mượt mà ấy đã từng theo Hạ Vũ suốt những đêm dài mất ngủ.
“And so we talked all night about the rest of our lives
Where we're gonna be when we turn 25
I keep thinking times will never change
Keep on thinking things will always be the same
But when we leave this year we won't be coming back
No more hanging out cause we're on a different track
And if you got something that you need to say
You better say it right now cause you don't have another day
Cause we're moving on and we can't slow down
These memories are playing like a film without sound
And I keep thinking of that night in June
I didn't know much of love
But it came too soon
And there was me and you
And then we got real blue
Stay at home talking on the telephone
We'd get so excited, we'd get so scared
Laughing at ourselves thinking life's not fair
And this is how it feels…
As we go on
We remember
All the times we
Had together
And as our lives change
From whatever
We will still be
Friends Forever”
(Tạm dịch: “Và đêm nay, chúng ta bên nhau, cùng bàn luận về cuộc sống sau này – khi mà chúng ta đã bước đến tuổi 25. Tôi cố giữ cho thời gian ngừng lại. Nhưng mọi thứ thì vẫn như vậy. Nhưng khi chúng ta ra trường năm nay, chúng ta sẽ không thể trở lại. Không thể lang thang khắp nơi vì chúng ta mỗi đứa một phương trời. Và nếu bạn có điều gì muốn nói, hãy nói ngay bây giờ, bởi vì bạn sẽ chẳng còn cơ hội nữa nào khác nữa. Vì chúng ta vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước và sẽ chẳng thể chậm lại. Những kí ức này sẽ vẫn hiện ra như những vở kịch câm. Và tôi luôn luôn nghĩ về đêm tháng sáu ấy. Tôi không biết tình yêu là gì. Nhưng nó lại đến thật quá sớm. Và rồi chỉ còn bạn và tôi nơi đây. Với màu xanh của tình bạn. Chúng ta đã nói chuyện với nhau hàng giờ qua điện thoại, chúng ta cảm thấy thật vui vẻ và chúng ta đã sợ hãi. Cười nhạo chính mình vì nghĩ cuộc sống thật không công bằng và điều đó được cảm nhận như là… Cho dù thời gian qua đi, chúng ta vẫn luôn nhớ về khoảng thời gian chúng ta bên nhau. Và cho dù cuộc đời này có thay đổi, từ bất kì điều gì, chúng ta sẽ vẫn mãi mãi là bạn.”)
Nghe xong bài hát bất chợt Hạ Vũ nghĩ đến Việt, nhìn sang hành lang bên lớp A1 Hạ Vũ nhận ra ngay Việt đang đứng cùng đám bạn ngân nga ca khúc mới vừa phát ra. Cái bóng lưng cao ngạo ấy, ánh mắt lạnh lùng ấy vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng của Hạ Vũ, lời bài hát vẫn còn vang vọng trong tâm trí: “Và tôi luôn luôn nghĩ về đêm tháng sáu ấy. Tôi không biết tình yêu là gì. Nhưng nó lại đến thật quá sớm. Và rồi chỉ còn bạn và tôi nơi đây. Với màu xanh của tình bạn. Chúng ta đã nói chuyện với nhau hàng giờ qua điện thoại, chúng ta cảm thấy thật vui vẻ và chúng ta đã sợ hãi. Cười nhạo chính mình vì nghĩ cuộc sống thật không công bằng…”
Kết thúc năm học cấp hai, bốn năm học trôi qua thật nhanh và ngắn ngủi. Khoảng thời gian nghỉ hè giữa năm mười lăm - mười sáu tuổi của Hạ Vũ là khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi học sinh. Hạ Vũ và Thiên đã ở bên nhau suốt mùa hè ấy, chỉ có tiếng cười, niềm vui, niềm hạnh phúc của hai bạn trẻ được trải dài suốt mùa hè rực rỡ.
Mỗi buổi tối, trên một đoạn đường đầy hoa bằng lăng nở tím biếc, người ta luôn bắt gặp một cậu con trai đeo kính cận, đèo một cô bạn gái tóc ngắn lượn qua lượn lại với tiếng cười trong trẻo. Cô bạn gái ấy luôn vòng tay qua ôm eo cậu bạn, thỉnh thoảng cô gái ngân nga hát một vài ca khúc bằng Tiếng Anh, thỉnh thoảng cậu bạn buông một tay lái, nắm lấy tay cô bạn gái và thì thầm. Dường như xung quanh không có gì làm ảnh hưởng đến hai người trẻ tuổi ấy, họ đang chìm đắm trong mật ngọt yêu đương.
Hạ Vũ nằm gối đầu lên chân Thiên đọc sách. Mới hôm qua Hạ Vũ phải đi mua kính cận đeo, mắt con bé nhìn không được rõ, không ngờ khi đến khám mắt Hạ Vũ đã bị cận gần số ba. Nhìn Hạ Vũ mới lạ với cặp kính, Thiên khẽ vuốt một sợi tóc vương trên trán bạn gái cười:
“Nhìn Hạ Vũ thế này là lạ, có vẻ hợp với đeo kính, trông xinh hơn đấy.”
Hạ Vũ không trả lời, mắt vẫn dán vào những dòng chữ trước mặt. Thiên nói tiếp đầy ẩn ý.
“Thế này thì thật là bất tiện nhỉ? Thiên cũng đeo kính, chẳng phải chúng ta đã trở thành tám mắt rồi sao?”
Dứt lời Thiên cúi người xuống, lướt nhẹ môi lên môi Hạ Vũ, hai chiếc kính khẽ chạm vào nhau “cạch”. Hạ Vũ cũng quen với kiểu bị hôn bất chợt nhưng lần này vướng đôi kính nên phá lên cười vui vẻ rồi lại chăm chú đọc sách. Trầm ngâm một lúc, giọng Thiên có vẻ rụt rè:
“Hạ Vũ, nếu bây giờ Việt nói thích Hạ Vũ, Hạ Vũ sẽ chọn ai?”
Nghe xong câu hỏi của Thiên, Hạ Vũ không thể làm ngơ, bất ngờ bỏ sách xuống và hỏi lại, giọng hơi cáu:
“Sao tự nhiên lại hỏi vớ vẩn như vậy? Việc đấy sẽ không xảy ra nên không phải chọn.”
“Chỉ là nếu thôi…” Thiên đang vui tự nhiên tỏ ra buồn bã: “Nếu có chuyện đấy xảy ra, chỉ xin Hạ Vũ đừng rời bỏ Thiên, được không?”
“Ngốc ạ, sẽ không có chuyện như vậy.”
Hạ Vũ đau lòng véo mạnh tai Thiên. Chẳng lẽ Thiên thích Hạ Vũ đến mức lo sợ sẽ mất Hạ Vũ ư? Nếu như có chuyện Việt nói thích Hạ Vũ thật, có lẽ Hạ Vũ sẽ không thể trả lời làm Thiên vui lòng và an tâm được. Năm ấy sinh nhật, Thiên tặng Hạ Vũ bó hoa hồng vàng thật to và một chú gấu bông để Hạ Vũ ôm mỗi tối. Bố mẹ Hạ Vũ là những người có tư tưởng tiến bộ, biết chuyện con gái có bạn trai vào hôm sinh nhật mười lăm tuổi bố mẹ cũng không cấm cản, chỉ nhắc nhở con gái phải biết chừng mực, giữ mình đúng mức, không được ảnh hưởng đến chuyện học hành.
Hạ Vũ thầm cảm ơn bố mẹ bởi vì bố mẹ luôn là người rất tâm lý và yêu thương con gái. Hạ Vũ nhủ lòng cố gắng thi đậu trường chuyên của tỉnh để không phụ lòng mong mỏi của gia đình, thầy cô. Nhưng kết quả thật không đúng mong đợi, chỉ thiếu nửa điểm Hạ Vũ không thể đậu vào lớp chuyên văn trường chuyên của tỉnh. Những người bạn của Hạ Vũ đậu trường chuyên của tỉnh chỉ có: Việt, Thành chuyên toán, Minh chuyên tin, An chuyên anh. Còn lại Hạ Vũ, Thiên, Dũng, Thanh, Thúy chỉ đậu trường chuyên ban của thành phố: Hạ Vũ, Thanh, Thúy vào cùng một lớp khối D, Dũng và Thiên cùng lớp khối A. Quỳnh và Phượng thi cả hai trường chuyên đều không đậu nên học trường phổ thông bình thường khác trong thành phố. Từ đây cuộc sống của mỗi người lại bắt đầu bước sang những ngã rẽ mới, gặp gỡ những người bạn mới và bắt đầu những năm tháng học sinh tươi đẹp tiếp theo.
/15
|