"Công tử!" Thần cùng Lộ nhìn thấy nam tử áo tím, cung kính cuối đầu.
Chờ nam tử ngồi vào ghế, cầm ly trà được chuẩn bị trước khẽ hớp một ngụm xong, Thần mới ngẩng đầu nói, "Công tử, ta có cần ra tay không?"
Nam tử áo tím nhìn ảnh ngược chính mình chiếu lên nước trà, híp mắt, lắc đầu, "Quên đi, chỉ là con kiến mà thôi, giết, không chút thú vị!" Nam tử đặt ly trà xuống, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, liếc mắt về phía Lộ.
Lộ tiến lên một bước, cúi người, hạ giọng nói "Thuộc hạ đã điều tra, nhưng đến thành Vĩnh Giang manh mối liền bị cắt đứt. Xin công tử thứ tội!"
"Không sao!" Nam tử đưa tay chống cằm, nhìn hai người Thần, Lộ, "Thời gian còn nhiều mà, cứ chậm rãi!" Nam tử xua tay, bảo hai người lui ra.
Thần, Lộ lui ra ngoài, đóng cửa lại. Rời khỏi viện, hai người liếc nhau.
"Ngươi có cảm giác, công tử thay đổi?" Một lúc lâu, Lộ lại mở miệng, hắn nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, "Ngươi có nhìn thấy không, công tử hôm nay lại cười! Công tử - đã rất lâu không cười rồi!"
Thần ngẩng đầu nhìn thiên không, "Là thời tiết muốn thay đổi!" Gật đầu đáp lại Lộ, "Công tử trước giờ rất ghét phiền phức, thật không ngờ lần này lại lưu lại mạng cho nàng! Còn không nghĩ ra sao?"
Lộ không hiểu nhìn Thần.
Thần nhếch môi cười, "Vừa không ảnh hưởng tới đại cục, đồng thời lại có thể tiêu khiển, cũng rèn luyện người nào đó một chút! Ha ha - " Rồi Thần lại thở dài, "Quả thực thời tiết thay đổi a!"
***
Vài ngày qua đi, Phí lão phu nhân cuối cùng đã tỉnh lại, thân thể tuy rằng còn rất yếu ớt, nhưng cũng đủ khiến mọi người vui mừng vô cùng. Ngay sau đó, Phí Hi dần dần khôi phục tri giác, Xích bá phủ bị mây mù bao phủ trong thời gian dài một lần nữa tràn đầy sinh khí.
Đồng thời, Thánh chỉ tứ hôn hạ tới lần nữa, không chỉ có thành Vĩnh Giang trở nên sôi sục, mà ngay cả Xích bá phủ cũng rộn rã giăng đèn kết hoa.
Phí Hi bệnh tàn( bệnh tật, tàn phế) được người đỡ ra chính viện lĩnh chỉ. Nghe công công tuyên chỉ hoàn tất, hai tròng mắt ảm đạm đột nhiên sáng lên, nàng ngẩng đầu nôn nóng nhìn thánh chỉ trong tay công công, không ngăn được sốt ruột trong lòng, nàng cấp bách muốn tự mình xem cho rõ ràng.
"Chúc mừng Trắc phi!" Công công trao Thánh chỉ cho Phí Hi, tạ ơn xong, không tiếp tục lưu lại mà lập tức trở về cung phục chỉ.
Phí Hi quỳ gối dưới sàn, nhìn Thánh chỉ sáng loáng trong tay, chăm chú nhìn thật kĩ vào hai chữ Phí Hi trong ấy, nhìn tên hai người Phí Hi, Trác Thụy Long viết cùng một chỗ, Phí Hi mừng đến chảy nước mắt!
"Thật tốt quá, thật tốt quá!" Nhị phu nhân bỏ qua hết thảy lo lắng lúc trước, cao hứng không nguôi, bà còn đang lo cho chung thân đại sự của nữ nhi, thế này được rồi, không cần băn khoăn thêm nữa, dù chỉ là Trắc Phi, thế nhưng so với dự tính đã tốt hơn nhiều biết bao nhiêu lần.
Phí lão phu nhân được đỡ ngồi trên ghế, nhìn người trong phòng hoan hô náo nhiệt, nhìn Phí Hi mừng như điên, rồi ngơ ngác nhìn thánh chỉ trong tay Phí Hi, hoảng hốt phục hồi tinh thần, nói thầm, "Chẳng lẽ Lão thiên gia muốn diệt Phí gia ta?"
Đại phu nhân ở gần Phí lão phu nhân nghe vậy, khẽ nhíu mày, "Nương, tứ hôn là hỉ sự a, Hi Nhi trở thành con dâu Hoàng gia, hơn nữa Tam hoàng tử đối Hi nhi sủng ái trăm điều, người không vui sao?" Đại phu nhân hỏi.
Nghe được lời nói của Đại phu nhân, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Phí lão phu nhân, nghi vấn trong lòng nổi lên, Nhị phu nhân thu liễm sắc mặt vui mừng, tiến lên hỏi, "Nương, người vì sao phải làm như vậy? Hi nhi vốn chính là Đích trưởng nữ, người lại mang tới một đứa lai lịch không rõ cùng nàng tranh đoạt địa vị? Rõ ràng không phải huyết mạch Phí gia, người lẽ nào muốn đổi trắng thay đen?" Nhị phu nhân chất vấn.
Những người khác cũng nhìn về Phí lão phu nhân, chờ đợi câu trả lời.
Gương mặt gầy guộc của Phí lão phu nhân dần xám xịt, lắc đầu thở dài, đôi con ngươi tro tàn đảo qua từng gương mặt tôn tử, như muốn giải thích, nhưng không biết nên bắt đầu nói từ cái gì, "Thôi thôi, chỉ hy vọng do ta quá lo lắng!" Phí lão phu nhân không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi.
"Sợ rằng nương tuổi cao nên hồ đồ." Nhị phu nhân trút giận nói.
Nhị lão gia liếc Nhị phu nhân, "Ngươi bớt náo loạn đi." Rồi phất tay áo, tức giận bỏ đi.
"Được rồi, được rồi, việc vui thành đôi, nương tỉnh, hôn sự Hi nhi cũng đã định, ngày lành của Xích bá phủ chúng ta đã tới!" Tam phu nhân đứng ra hòa giải, "Nhị tẩu, vài ngày tới ngươi sẽ rất bận rộn, tìm ma ma chỉ bảo Hi nhi, đồ cưới, đều phải quan tâm thật chu toàn!"
Nhị phu nhân nghe xong, trong lòng không vui, "Các ngươi cũng là bá mẫu(bác), thẩm thẩm(thím) của Hi nhi, không thể để chỉ mình ta lo lắng!"
Đại phu nhân nhìn bóng lưng lão phu nhân đầy tang thương, quay đầu, miễn cưỡng tươi cười.
"Bá mẫu, thẩm thẩm, nương, mọi người cứ trò chuyện, con xin về phòng!" Tay Phí Hi nắm thật chặt Thánh chỉ, đỏ mặt xấu hổ, vội vã chạy đi.
Phí lão phu nhân trở lại phòng, mệt mỏi ngã vào giường, nhìn người dâng trà, nhíu mày, "Trịnh ma ma, mấy hôm nay sao không thấy Ngô ma ma? Xảy ra chuyện gì?"
Trịnh ma ma đặt ly trà lên bàn, cung kính nói, "Lão nô không biết, đã nhiều ngày lão nô không gặp Ngô ma ma, giường chiếu của bà ấy cũng chưa từng bị động qua!"
"Cái gì?" Phí lão phu nhân ngồi dậy, "Tại sao không nói sớm?" Dồn sức bước xuống từ trên giường, cấp bách, "Mau gọi quản gia lại đây!"
***
Dạ Khê ăn điểm tâm, chú ý đến Lan Hạ dần trở nên trầm mặc ít nói,"Làm sao vậy? Gần đây rất yên tĩnh!" Dạ Khê uống một ngụm sữa, "Ai khi dễ ngươi?"
Lục Lâm, Lục La ngay bên cạnh, lo lắng nhìn Lan Hạ.
Lan Hạ mím môi, tới trước mặt Dạ Khê quỳ xuống, "Tiểu thư, nô tỳ rất vô dụng!"
Dạ Khê buông chén sữa trong tay, khó hiểu nhìn Lan Hạ, "Nói gì vậy?" Nàng nhìn Lục Lâm cùng Lục La, trầm giọng hỏi, "Các ngươi khi dễ Lan Hạ sao?"
Hai người lập tức phủ nhận, lắc đầu, "Tiểu thư, ta làm sao có thể khi dễ Lan Hạ tỷ tỷ?"
"Không phải chuyện hai người họ!" Lan Hạ ngẩng đầu nhìn Dạ Khê, trong mắt chỉ có sự hối hận, "Mỗi lần tiểu thư gặp chuyện không may, nô tỳ luôn trốn ở phía sau người, không thể giúp gì cho tiểu thư thì thôi, còn gây phiền phức cho người, nô tỳ vô năng!"
Dạ Khê liếc mắt, "Là chuyện này?" Dạ Khê để đũa xuống, hai tay gác lên bàn, "Ta từng nói qua, xung quanh ta không tồn tại người vô dụng, Lục Lâm, Lục La có chút công phu, cần mài dũa thêm, mà ngươi, mặc dù không có võ công, nhưng xử lý gia sự gọn gàng ngăn nắp, lại cẩn thận chu đáo, ngươi cho rằng tiểu thư nhà ngươi chỉ giữ kẻ hữu dũng vô mưu bên người sao?"
Lan Hạ ngơ ngác ngẩng đầu, "Nhưng mà, tiểu thư...!"
"Được rồi!" Dạ Khê cắn một hạt đậu phộng, "Bắt đầu ngày mới, đừng ảnh hưởng tâm tình của ta! Đi làm việc đi!"
Lan Hạ thu hồi tươi cười trên mặt, "Tuy rằng nô tỳ không thể đảm bảo mình sẽ trở thành một cao thủ võ lâm, nhưng nhất định sẽ không tiếp tục trốn phía sau tiểu thư, để người bảo hộ nữa!" Lan Hạ dập đầu, đứng dậy rời đi.
Dạ Khê cười nhạt gật đầu, tỉnh ngộ còn chưa phải quá muộn.
Chờ nam tử ngồi vào ghế, cầm ly trà được chuẩn bị trước khẽ hớp một ngụm xong, Thần mới ngẩng đầu nói, "Công tử, ta có cần ra tay không?"
Nam tử áo tím nhìn ảnh ngược chính mình chiếu lên nước trà, híp mắt, lắc đầu, "Quên đi, chỉ là con kiến mà thôi, giết, không chút thú vị!" Nam tử đặt ly trà xuống, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, liếc mắt về phía Lộ.
Lộ tiến lên một bước, cúi người, hạ giọng nói "Thuộc hạ đã điều tra, nhưng đến thành Vĩnh Giang manh mối liền bị cắt đứt. Xin công tử thứ tội!"
"Không sao!" Nam tử đưa tay chống cằm, nhìn hai người Thần, Lộ, "Thời gian còn nhiều mà, cứ chậm rãi!" Nam tử xua tay, bảo hai người lui ra.
Thần, Lộ lui ra ngoài, đóng cửa lại. Rời khỏi viện, hai người liếc nhau.
"Ngươi có cảm giác, công tử thay đổi?" Một lúc lâu, Lộ lại mở miệng, hắn nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, "Ngươi có nhìn thấy không, công tử hôm nay lại cười! Công tử - đã rất lâu không cười rồi!"
Thần ngẩng đầu nhìn thiên không, "Là thời tiết muốn thay đổi!" Gật đầu đáp lại Lộ, "Công tử trước giờ rất ghét phiền phức, thật không ngờ lần này lại lưu lại mạng cho nàng! Còn không nghĩ ra sao?"
Lộ không hiểu nhìn Thần.
Thần nhếch môi cười, "Vừa không ảnh hưởng tới đại cục, đồng thời lại có thể tiêu khiển, cũng rèn luyện người nào đó một chút! Ha ha - " Rồi Thần lại thở dài, "Quả thực thời tiết thay đổi a!"
***
Vài ngày qua đi, Phí lão phu nhân cuối cùng đã tỉnh lại, thân thể tuy rằng còn rất yếu ớt, nhưng cũng đủ khiến mọi người vui mừng vô cùng. Ngay sau đó, Phí Hi dần dần khôi phục tri giác, Xích bá phủ bị mây mù bao phủ trong thời gian dài một lần nữa tràn đầy sinh khí.
Đồng thời, Thánh chỉ tứ hôn hạ tới lần nữa, không chỉ có thành Vĩnh Giang trở nên sôi sục, mà ngay cả Xích bá phủ cũng rộn rã giăng đèn kết hoa.
Phí Hi bệnh tàn( bệnh tật, tàn phế) được người đỡ ra chính viện lĩnh chỉ. Nghe công công tuyên chỉ hoàn tất, hai tròng mắt ảm đạm đột nhiên sáng lên, nàng ngẩng đầu nôn nóng nhìn thánh chỉ trong tay công công, không ngăn được sốt ruột trong lòng, nàng cấp bách muốn tự mình xem cho rõ ràng.
"Chúc mừng Trắc phi!" Công công trao Thánh chỉ cho Phí Hi, tạ ơn xong, không tiếp tục lưu lại mà lập tức trở về cung phục chỉ.
Phí Hi quỳ gối dưới sàn, nhìn Thánh chỉ sáng loáng trong tay, chăm chú nhìn thật kĩ vào hai chữ Phí Hi trong ấy, nhìn tên hai người Phí Hi, Trác Thụy Long viết cùng một chỗ, Phí Hi mừng đến chảy nước mắt!
"Thật tốt quá, thật tốt quá!" Nhị phu nhân bỏ qua hết thảy lo lắng lúc trước, cao hứng không nguôi, bà còn đang lo cho chung thân đại sự của nữ nhi, thế này được rồi, không cần băn khoăn thêm nữa, dù chỉ là Trắc Phi, thế nhưng so với dự tính đã tốt hơn nhiều biết bao nhiêu lần.
Phí lão phu nhân được đỡ ngồi trên ghế, nhìn người trong phòng hoan hô náo nhiệt, nhìn Phí Hi mừng như điên, rồi ngơ ngác nhìn thánh chỉ trong tay Phí Hi, hoảng hốt phục hồi tinh thần, nói thầm, "Chẳng lẽ Lão thiên gia muốn diệt Phí gia ta?"
Đại phu nhân ở gần Phí lão phu nhân nghe vậy, khẽ nhíu mày, "Nương, tứ hôn là hỉ sự a, Hi Nhi trở thành con dâu Hoàng gia, hơn nữa Tam hoàng tử đối Hi nhi sủng ái trăm điều, người không vui sao?" Đại phu nhân hỏi.
Nghe được lời nói của Đại phu nhân, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Phí lão phu nhân, nghi vấn trong lòng nổi lên, Nhị phu nhân thu liễm sắc mặt vui mừng, tiến lên hỏi, "Nương, người vì sao phải làm như vậy? Hi nhi vốn chính là Đích trưởng nữ, người lại mang tới một đứa lai lịch không rõ cùng nàng tranh đoạt địa vị? Rõ ràng không phải huyết mạch Phí gia, người lẽ nào muốn đổi trắng thay đen?" Nhị phu nhân chất vấn.
Những người khác cũng nhìn về Phí lão phu nhân, chờ đợi câu trả lời.
Gương mặt gầy guộc của Phí lão phu nhân dần xám xịt, lắc đầu thở dài, đôi con ngươi tro tàn đảo qua từng gương mặt tôn tử, như muốn giải thích, nhưng không biết nên bắt đầu nói từ cái gì, "Thôi thôi, chỉ hy vọng do ta quá lo lắng!" Phí lão phu nhân không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi.
"Sợ rằng nương tuổi cao nên hồ đồ." Nhị phu nhân trút giận nói.
Nhị lão gia liếc Nhị phu nhân, "Ngươi bớt náo loạn đi." Rồi phất tay áo, tức giận bỏ đi.
"Được rồi, được rồi, việc vui thành đôi, nương tỉnh, hôn sự Hi nhi cũng đã định, ngày lành của Xích bá phủ chúng ta đã tới!" Tam phu nhân đứng ra hòa giải, "Nhị tẩu, vài ngày tới ngươi sẽ rất bận rộn, tìm ma ma chỉ bảo Hi nhi, đồ cưới, đều phải quan tâm thật chu toàn!"
Nhị phu nhân nghe xong, trong lòng không vui, "Các ngươi cũng là bá mẫu(bác), thẩm thẩm(thím) của Hi nhi, không thể để chỉ mình ta lo lắng!"
Đại phu nhân nhìn bóng lưng lão phu nhân đầy tang thương, quay đầu, miễn cưỡng tươi cười.
"Bá mẫu, thẩm thẩm, nương, mọi người cứ trò chuyện, con xin về phòng!" Tay Phí Hi nắm thật chặt Thánh chỉ, đỏ mặt xấu hổ, vội vã chạy đi.
Phí lão phu nhân trở lại phòng, mệt mỏi ngã vào giường, nhìn người dâng trà, nhíu mày, "Trịnh ma ma, mấy hôm nay sao không thấy Ngô ma ma? Xảy ra chuyện gì?"
Trịnh ma ma đặt ly trà lên bàn, cung kính nói, "Lão nô không biết, đã nhiều ngày lão nô không gặp Ngô ma ma, giường chiếu của bà ấy cũng chưa từng bị động qua!"
"Cái gì?" Phí lão phu nhân ngồi dậy, "Tại sao không nói sớm?" Dồn sức bước xuống từ trên giường, cấp bách, "Mau gọi quản gia lại đây!"
***
Dạ Khê ăn điểm tâm, chú ý đến Lan Hạ dần trở nên trầm mặc ít nói,"Làm sao vậy? Gần đây rất yên tĩnh!" Dạ Khê uống một ngụm sữa, "Ai khi dễ ngươi?"
Lục Lâm, Lục La ngay bên cạnh, lo lắng nhìn Lan Hạ.
Lan Hạ mím môi, tới trước mặt Dạ Khê quỳ xuống, "Tiểu thư, nô tỳ rất vô dụng!"
Dạ Khê buông chén sữa trong tay, khó hiểu nhìn Lan Hạ, "Nói gì vậy?" Nàng nhìn Lục Lâm cùng Lục La, trầm giọng hỏi, "Các ngươi khi dễ Lan Hạ sao?"
Hai người lập tức phủ nhận, lắc đầu, "Tiểu thư, ta làm sao có thể khi dễ Lan Hạ tỷ tỷ?"
"Không phải chuyện hai người họ!" Lan Hạ ngẩng đầu nhìn Dạ Khê, trong mắt chỉ có sự hối hận, "Mỗi lần tiểu thư gặp chuyện không may, nô tỳ luôn trốn ở phía sau người, không thể giúp gì cho tiểu thư thì thôi, còn gây phiền phức cho người, nô tỳ vô năng!"
Dạ Khê liếc mắt, "Là chuyện này?" Dạ Khê để đũa xuống, hai tay gác lên bàn, "Ta từng nói qua, xung quanh ta không tồn tại người vô dụng, Lục Lâm, Lục La có chút công phu, cần mài dũa thêm, mà ngươi, mặc dù không có võ công, nhưng xử lý gia sự gọn gàng ngăn nắp, lại cẩn thận chu đáo, ngươi cho rằng tiểu thư nhà ngươi chỉ giữ kẻ hữu dũng vô mưu bên người sao?"
Lan Hạ ngơ ngác ngẩng đầu, "Nhưng mà, tiểu thư...!"
"Được rồi!" Dạ Khê cắn một hạt đậu phộng, "Bắt đầu ngày mới, đừng ảnh hưởng tâm tình của ta! Đi làm việc đi!"
Lan Hạ thu hồi tươi cười trên mặt, "Tuy rằng nô tỳ không thể đảm bảo mình sẽ trở thành một cao thủ võ lâm, nhưng nhất định sẽ không tiếp tục trốn phía sau tiểu thư, để người bảo hộ nữa!" Lan Hạ dập đầu, đứng dậy rời đi.
Dạ Khê cười nhạt gật đầu, tỉnh ngộ còn chưa phải quá muộn.
/99
|