Một người mất đi dường như không khiến mọi người có quá nhiều đau xót, nhưng trong lòng ai nấy đều rõ ràng, rốt cuộc là họ loại cảm giác gì! Đường càng đi càng hẹp, hầu như không thể đi tiếp được nữa, chỉ cần khẽ động chạm một chút, sẽ lập tức rơi vào trong nước.
Nhìn về phía trước, một mảnh đen kịt, vắng lặng đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở của nhau, ngay cả tiếng nước chảy cũng không hề có.
Vũ lạnh mặt, cảnh giác nhìn bốn phía, nàng cảm giác nơi này có gì đó là lạ, nhưng lại không thể nói ra là cái gì.
Ánh mắt Dạ Khê trong bóng tối dường như càng thêm sáng tỏ, nhìn vào một điểm, không hề nháy mắt. Dạ Khê cau mày, bỗng bất ngờ kéo lấy Viêm, lạnh lùng nói, "Dọn sạch bức tường trước mặt!" Tầm mắt nàng đảo qua mặt nước phẳng lặng, mâu quang xẹt qua tia âm lãnh.
Viêm không hề động đậy, Thần lập tức vận lực, chỉ nghe một tiếng nổ 'ầm' lớn. Sau đó âm thanh vật nặng rơi xuống nước vang lên, một bức tường sừng sững đã ầm ầm sụp đổ, luồng cường quang chói mắt bắn thẳng đến, khiến mọi người không mở được mắt.
Tất cả mọi người nhanh chóng che mắt lại, sợ luồng ánh sáng này làm tổn thương hai mắt mình! Chờ đến lúc từ từ thích ứng, chậm rãi mở mắt ra, trước mắt trống trải làm khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Bị quang cảnh hiện ra trước mắt làm cho sợ hãi, thật không ngờ tại một ngọn núi như thế này, lại có một cảnh tượng như thế!
Một bước nhảy lấy đà, đoàn người lần lượt tiến vào nơi có ánh sáng, bước vào thế giới bên trong! Bãi cỏ xanh tươi tràn đầy sức sống, cây cối xanh um tươi tốt, không khí trong lành...Dạ Khê quét mắt nhìn một vòng, bốn phía đều bị phong kín. Thế nhưng lại tồn tại cảnh sắc ở chỉ khi ở dưới tia nắng mặt trời mới có, chút ánh sáng xuyên qua hang động chiếu vào, đứng trong này, lại không hề cảm giác được có không khí lưu thông, thật là một nơi kì lạ!
Viêm lạnh lùng nhìn, tựa hồ không chút nào hiếu kì với cảnh tượng trước mắt, chỉ nhanh chóng tìm kiếm cái gì đó, dường như trong không gian có vật hắn đang muốn tìm.
"Vật kia không chừng ở gần đây!" Thần sau một hồi tìm tòi, nhìn Viêm, "Công tử, thời gian còn không nhiều nữa!" Thần và Lộ liếc nhau, lo lắng nơi đáy mắt càng ngày càng nồng đậm.
Đúng lúc này, tiểu Xích từ trong lòng Dạ Khê nhảy xuống, đứng trên mặt cỏ, sau khi lấy đi lực chú ý của Dạ Khê, nó lại nhảy về một hướng.
"Tiểu Xích!" Dạ Khê nhìn phương hướng tiểu Xích đi, hơi nhăn mày. Nhìn ánh mắt Viêm khác lạ, Dạ Khê biết, đây chính là mục đích Viêm mang nàng tới! Có lẽ cách không xa! Dạ Khê đi theo, Đinh Đang vẫn nằm trong lòng nàng, tinh thần hình như càng ngày càng chán nản.
Viêm theo sau Dạ Khê, Thần, Lộ đuổi theo Viêm. Phía sau, Vũ và Lục Lâm liếc nhau, Vũ vỗ vai Lục Lâm, không tiếng động an ủi "Đi thôi!" Vũ nói, cất bước đi vào. Lục Lâm hít sâu một hơi, trầm mặc nhìn về một hướng, nhíu mày, chậm chạp đuổi theo sao.
Ngay lúc mọi người dần biến mất, một người từ sau thân cây bước ra, âm trầm nhìn theo phương hướng mọi người đi khỏi, hai tròng mắt u ám hiện lên ý cười gian trá.
***
Dạ Khê theo tiểu Xích, đi qua rừng cây, tiếng nước chảy bên tai càng lúc càng lớn. Một thác nước to lớn đập vào mắt, dòng nước chảy xiết ào ào trút xuống, âm thanh vang dội khắp không gian.
Tiểu xích nhảy lên mỏm đá, xoay một vòng rồi hít một hơi nhảy vào trong nước.
Dạ Khê và Viêm nhìn nhau, Viêm hướng mắt nhìn hồ, híp mắt nguy hiểm, ngón tay bắt đầu phát ra tia sáng tím kì dị.
Lộ không chút do dự nhảy vào đầm nước, một cái tung người lặn xuống đáy hồ. Qua hồi lâu mới ngoi lên, vô cùng nghiêm túc, "Công tử, chính là chỗ này!" Lộ bò lên bờ, quanh thân bỗng tỏa ra hơi nước, bộ y phục ướt nhẹp đã hong khô trong nháy mắt.
"Phía dưới có một cái cửa động, dòng khí tức lúc nãy, chính là hơi nước do áp lực nơi này mà thành." Lộ cung kính hồi bẩm.
Lúc này, tiểu Xích phốc một tiếng, nhảy từ trong hồ ra ngoài, rơi xuống lòng bàn tay Dạ Khê. Tiểu Xích lăn một vòng, rồi biến thành hình dáng ngón tay, chỉ vào đầm nước, rõ ràng muốn Dạ Khê cùng theo vào.
Ngay lúc đó, Đinh Đang vốn không có tinh thần lại bỗng nhiên đứng dậy, lông mao dựng đứng, giận dữ trừng mắt nhìn tiểu Xích, bộ dạng như muốn dùng một trảo đánh bay nó. Đinh Đang gấp gáp kéo lấy y phục Dạ Khê, ý định ngăn cản nàng đi vào.
"Nơi này rốt cuộc có gì vậy?" Dạ Khê nhìn hai vật nhỏ đang đối chọi gay gắt, xoay người về phía Viêm, trầm giọng hỏi.
"Băng liên!" Thần thay Viêm trả lời, "Băng liên hàng nghìn hàng vạn năm mới có thể ngưng kết thành một đóa, hơn nữa hoa nở sau một ngày sẽ héo tàn! Băng liên hình thành rất khó khăn, muốn ngắt lấy không tổn hao gì cũng vô cùng gian nan, phải là nữ tử có duyên, mới có khả năng lấy được Băng liên!"
Vũ đứng ra, "Tiểu thư nhà ta, tuyệt đối sẽ không đi!" Vũ chắn trước mặt Dạ Khê, cảnh giác nhìn Viêm, Lộ cùng Thần.
"Các người, đừng có nằm mơ!" Sắc mặt Vũ dị thường khó coi, phẫn nộ trong mắt không chút che dấu.
"Chỉ có người chết mới có thể mang Băng liên hoàn hảo không sứt mẻ gì đi ra!" Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm đầm nước, lãnh khí quanh thân bắt đầu lan ra, "Hừ!" Vũ hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta nên sớm nghĩ tới!"
Dạ Khê nhăn mày, nhìn ánh mắt Viêm quét tới, lòng nàng dần dần trầm xuống, độ ấm thân thể một tấc lại một tấc lạnh lẽo đi, đóng thành băng, "Đây mới là điều kiện?" Dạ Khê châm chọc hỏi ngược lại.
Viêm nhìn Dạ Khê không nói, nhưng chính sự trầm mặc đã thay hắn trả lời tất cả.
"Được!" Dạ Khê vậy mà lại tươi cười đồng ý.
"Tiểu thư!" Vũ đen mặt nhìn chằm chằm nàng.
Trái lại, cả người Dạ Khê đã trở nên nhẹ nhõm, nàng tới trước mặt Viêm, giơ lên tay mình, "Tháo xuống, ta lập tức đáp ứng!" Dạ Khê nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cái, tựa tiếu phi tiếu liếc Viêm. Thứ duy nhất trên người không thuộc về nàng, đương nhiên phải lấy ra!
Viêm nghe Dạ Khê nói xong, sắc mặt không hiểu tại sao lại càng trở nên âm trầm, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm Dạ Khê, hận không thể đào mấy cái lỗ thủng trên người nàng.
Tâm tình Dạ Khê thật tốt, "Muốn bổn tiểu thư mang cái này cũng được..." ngón tay chạm đến bề mặt nhẫn, hàn quang chợt lóe, "Băng liên, ngươi đừng hòng lấy!" Dạ Khê lười biếng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, liếc mắt quan sát phản ứng của Viêm.
Hai người Thần, Lộ trầm mặt đứng bên cạnh, ánh mắt đều tập trung trên người Dạ Khê. Bởi vì thái độ của Dạ Khê với Viêm, khiến họ rất khó chấp nhận.
Meo meo
Đinh Đang nhìn trừng trừng tiểu Xích trong tay Dạ Khê, đột nhiên hét to một tiếng, rồi nhào tới tiểu Xích. Tiểu Xích kịp thời nhảy xuống đất, tránh né tấn công của Đinh Đang.
Dạ Khê chờ đợi, phát hiện ngón tay cái có gì đó khác thường, tay nàng vừa chạm vào, chiếc nhẫn màu tím đã từ từ hóa thành mảnh vỡ, tróc ra, rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt Viêm càng ngày càng lạnh, bộ dạng như sắp nổi cơn thịnh nộ.
"Được rồi, giảm bớt phiền toái!" Dạ Khê vỗ vỗ tay, ngay cả nhìn cũng không nhìn đến Viêm nữa, bước tới bờ hồ. Nhìn hàn khí bốc lên, trên mặt là nụ cười tự giễu - một ít mềm yếu sau cùng còn tồn tại trong thân thể, có thể chôn vùi tại nơi này được rồi!
Dạ Khê nhảy xuống nước, nước hồ lạnh thấu xương cơ hồ khiến Dạ Khê xém chút nữa ngừng thở, nàng còn chưa từng trải qua loại lạnh lẽo đến khắc nghiệt như thế này! Trong khoảnh khắc Dạ Khê vừa thích ứng được, ánh mắt xuyên qua làn nước, nhìn thấy chút ánh sáng mờ nhạt.
***
Vũ hừ lạnh, sát ý lướt qua từng người, sau đó nhảy theo vào. Trong nháy mắt xâm nhập vào trong, Vũ sợ run cả người, bản thân nàng không thể nào thích ứng với cảm giác rét lạnh này. Lát sau, quanh thân Vũ đã bao phủ một lớp màng trong suốt, ngăn cách khí lạnh tràn vào, nàng nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Dạ Khê. Lúc này, Dạ Khê sớm đã tiến vào đáy hồ.
Trên bờ, Viêm trầm mặt không nói nhìn mặt nước, hơi thở biến đổi liên tục, con ngươi bỗng nhiên chuyển thành sắc tím, nhưng rồi lại lập tức khôi phục bình thường.
Lục Lâm tự biết năng lực của mình, hắn chỉ có thể đứng trên bờ đợi Dạ Khê trở về. Nhưng theo bản năng, hắn vẫn kéo dài khoảng cách với mấy người Viêm, trong lòng hắn, những người xa lạ này căn bản không xứng là bằng hữu của tiểu thư, huống hồ tiểu thư còn chưa từng thừa nhận qua.
Đinh Đang cũng đứng bên cạnh Lục Lâm, cùng chờ đợi. Tiểu Xích vùi mình trong bụi cỏ không xa, sợ Đinh Đang sẽ gây sự với nó.
Dạ Khê vừa bơi đến đáy hồ, những sợi rong rêu từ đâu bỗng nhiên bò tới, tập trung thành một đám hướng về phía Dạ Khê. Bộ phận phía trên giống như một đóa hoa cúc khổng lồ, áp sát nàng.
Vũ bơi tới bên cạnh Dạ Khê, lo lắng nhìn nàng. Bỗng như nhận thấy được gì, kéo lấy Dạ Khê. Sau đó, liền nhìn thấy một thứ hình dạng trong suốt to lớn bất thường như con sứa lao qua chỗ Dạ Khê vừa đứng.
Dạ Khê thở ra một chuỗi bong bóng, kinh ngạc nhìn con sứa, những thứ kia đều là sinh vật biến dị sao? Với nhiệt độ lạnh lẽo như thế này, vẫn có sinh vật sinh tồn, hơn nữa còn có loài rong rêu kì lạ đó, vậy rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?
Dạ Khê đang nghĩ ngợi, một cây rêu theo hướng Dạ Khê và Vũ lao tới.
"Cẩn thận, thứ này ăn thịt người!" Vũ dùng tinh thần lực nói chuyện với Dạ Khê, sau đó làm một dấu hiệu, muốn Dạ Khê tránh qua.
Nhưng đám rêu không biết từ nơi nào mọc ra đã lặng yên đi tới, bao vây hai người.
Lại có một con cá quái bơi đi ngang qua, lúc nó lướt qua đám rêu, cúc hoa đang đóng bỗng nhiên mở ra, sợi rêu nhanh chóng quấn quanh thân cá, một tầng lại một tầng, đồng thời kéo con cá đang giãy dụa trở lại giữa cúc hoa, sau đó biến mất dần. Rất nhanh chóng, cúc hoa phun ra một ngụm, mấy cái xương bị nhổ ra ngoài.
Dạ Khê, Vũ liếc nhìn nhau, nuốt một ngụm nước bọt, Dạ Khê thầm líu lưỡi, "Một cái bạo cúc hoa!" (Không hiểu lắm )
Vũ không hiểu lời Dạ Khê nói, thế nhưng khi nhìn đám rong rêu xung quanh, hai người lai càng trở nên bình tĩnh.
Mặc dù ở trong nước, lẽ nào lại làm khó được Dạ Bá? Khóe môi Dạ Khê kéo lên nụ cười gian tà, kéo Vũ, dừng lại giữa không trung, nói thầm mấy câu với Vũ. Ngay lúc sợi rêu vừa chạm đến hai người, Vũ và Dạ Khê bỗng giống như hai con cá trơn tuột lách mình né tránh, mắt thấy cúc hoa sắp chạm vào nhau, Dạ Khê đột nhiên ấn vào vòng tay đang đeo, mấy cây ngân châm bay ra.
Vài tiếng 'lộp bộp' vang lên, cúc hoa va chạm vào nhau, sau đó, một chất dịch xanh biết từ lá cây chảy ra.
Dạ Khê thở ra một hơi, thời gian cấp bách, nàng lại xoay người chui vào đáy hồ, đi tới một tảng đá lớn, lấy tay xua đi lũ cá còn bơi lội phía trên, một đóa hoa trong suốt rực rỡ lộ ra ngay trước mắt.
Nhìn về phía trước, một mảnh đen kịt, vắng lặng đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở của nhau, ngay cả tiếng nước chảy cũng không hề có.
Vũ lạnh mặt, cảnh giác nhìn bốn phía, nàng cảm giác nơi này có gì đó là lạ, nhưng lại không thể nói ra là cái gì.
Ánh mắt Dạ Khê trong bóng tối dường như càng thêm sáng tỏ, nhìn vào một điểm, không hề nháy mắt. Dạ Khê cau mày, bỗng bất ngờ kéo lấy Viêm, lạnh lùng nói, "Dọn sạch bức tường trước mặt!" Tầm mắt nàng đảo qua mặt nước phẳng lặng, mâu quang xẹt qua tia âm lãnh.
Viêm không hề động đậy, Thần lập tức vận lực, chỉ nghe một tiếng nổ 'ầm' lớn. Sau đó âm thanh vật nặng rơi xuống nước vang lên, một bức tường sừng sững đã ầm ầm sụp đổ, luồng cường quang chói mắt bắn thẳng đến, khiến mọi người không mở được mắt.
Tất cả mọi người nhanh chóng che mắt lại, sợ luồng ánh sáng này làm tổn thương hai mắt mình! Chờ đến lúc từ từ thích ứng, chậm rãi mở mắt ra, trước mắt trống trải làm khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Bị quang cảnh hiện ra trước mắt làm cho sợ hãi, thật không ngờ tại một ngọn núi như thế này, lại có một cảnh tượng như thế!
Một bước nhảy lấy đà, đoàn người lần lượt tiến vào nơi có ánh sáng, bước vào thế giới bên trong! Bãi cỏ xanh tươi tràn đầy sức sống, cây cối xanh um tươi tốt, không khí trong lành...Dạ Khê quét mắt nhìn một vòng, bốn phía đều bị phong kín. Thế nhưng lại tồn tại cảnh sắc ở chỉ khi ở dưới tia nắng mặt trời mới có, chút ánh sáng xuyên qua hang động chiếu vào, đứng trong này, lại không hề cảm giác được có không khí lưu thông, thật là một nơi kì lạ!
Viêm lạnh lùng nhìn, tựa hồ không chút nào hiếu kì với cảnh tượng trước mắt, chỉ nhanh chóng tìm kiếm cái gì đó, dường như trong không gian có vật hắn đang muốn tìm.
"Vật kia không chừng ở gần đây!" Thần sau một hồi tìm tòi, nhìn Viêm, "Công tử, thời gian còn không nhiều nữa!" Thần và Lộ liếc nhau, lo lắng nơi đáy mắt càng ngày càng nồng đậm.
Đúng lúc này, tiểu Xích từ trong lòng Dạ Khê nhảy xuống, đứng trên mặt cỏ, sau khi lấy đi lực chú ý của Dạ Khê, nó lại nhảy về một hướng.
"Tiểu Xích!" Dạ Khê nhìn phương hướng tiểu Xích đi, hơi nhăn mày. Nhìn ánh mắt Viêm khác lạ, Dạ Khê biết, đây chính là mục đích Viêm mang nàng tới! Có lẽ cách không xa! Dạ Khê đi theo, Đinh Đang vẫn nằm trong lòng nàng, tinh thần hình như càng ngày càng chán nản.
Viêm theo sau Dạ Khê, Thần, Lộ đuổi theo Viêm. Phía sau, Vũ và Lục Lâm liếc nhau, Vũ vỗ vai Lục Lâm, không tiếng động an ủi "Đi thôi!" Vũ nói, cất bước đi vào. Lục Lâm hít sâu một hơi, trầm mặc nhìn về một hướng, nhíu mày, chậm chạp đuổi theo sao.
Ngay lúc mọi người dần biến mất, một người từ sau thân cây bước ra, âm trầm nhìn theo phương hướng mọi người đi khỏi, hai tròng mắt u ám hiện lên ý cười gian trá.
***
Dạ Khê theo tiểu Xích, đi qua rừng cây, tiếng nước chảy bên tai càng lúc càng lớn. Một thác nước to lớn đập vào mắt, dòng nước chảy xiết ào ào trút xuống, âm thanh vang dội khắp không gian.
Tiểu xích nhảy lên mỏm đá, xoay một vòng rồi hít một hơi nhảy vào trong nước.
Dạ Khê và Viêm nhìn nhau, Viêm hướng mắt nhìn hồ, híp mắt nguy hiểm, ngón tay bắt đầu phát ra tia sáng tím kì dị.
Lộ không chút do dự nhảy vào đầm nước, một cái tung người lặn xuống đáy hồ. Qua hồi lâu mới ngoi lên, vô cùng nghiêm túc, "Công tử, chính là chỗ này!" Lộ bò lên bờ, quanh thân bỗng tỏa ra hơi nước, bộ y phục ướt nhẹp đã hong khô trong nháy mắt.
"Phía dưới có một cái cửa động, dòng khí tức lúc nãy, chính là hơi nước do áp lực nơi này mà thành." Lộ cung kính hồi bẩm.
Lúc này, tiểu Xích phốc một tiếng, nhảy từ trong hồ ra ngoài, rơi xuống lòng bàn tay Dạ Khê. Tiểu Xích lăn một vòng, rồi biến thành hình dáng ngón tay, chỉ vào đầm nước, rõ ràng muốn Dạ Khê cùng theo vào.
Ngay lúc đó, Đinh Đang vốn không có tinh thần lại bỗng nhiên đứng dậy, lông mao dựng đứng, giận dữ trừng mắt nhìn tiểu Xích, bộ dạng như muốn dùng một trảo đánh bay nó. Đinh Đang gấp gáp kéo lấy y phục Dạ Khê, ý định ngăn cản nàng đi vào.
"Nơi này rốt cuộc có gì vậy?" Dạ Khê nhìn hai vật nhỏ đang đối chọi gay gắt, xoay người về phía Viêm, trầm giọng hỏi.
"Băng liên!" Thần thay Viêm trả lời, "Băng liên hàng nghìn hàng vạn năm mới có thể ngưng kết thành một đóa, hơn nữa hoa nở sau một ngày sẽ héo tàn! Băng liên hình thành rất khó khăn, muốn ngắt lấy không tổn hao gì cũng vô cùng gian nan, phải là nữ tử có duyên, mới có khả năng lấy được Băng liên!"
Vũ đứng ra, "Tiểu thư nhà ta, tuyệt đối sẽ không đi!" Vũ chắn trước mặt Dạ Khê, cảnh giác nhìn Viêm, Lộ cùng Thần.
"Các người, đừng có nằm mơ!" Sắc mặt Vũ dị thường khó coi, phẫn nộ trong mắt không chút che dấu.
"Chỉ có người chết mới có thể mang Băng liên hoàn hảo không sứt mẻ gì đi ra!" Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm đầm nước, lãnh khí quanh thân bắt đầu lan ra, "Hừ!" Vũ hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta nên sớm nghĩ tới!"
Dạ Khê nhăn mày, nhìn ánh mắt Viêm quét tới, lòng nàng dần dần trầm xuống, độ ấm thân thể một tấc lại một tấc lạnh lẽo đi, đóng thành băng, "Đây mới là điều kiện?" Dạ Khê châm chọc hỏi ngược lại.
Viêm nhìn Dạ Khê không nói, nhưng chính sự trầm mặc đã thay hắn trả lời tất cả.
"Được!" Dạ Khê vậy mà lại tươi cười đồng ý.
"Tiểu thư!" Vũ đen mặt nhìn chằm chằm nàng.
Trái lại, cả người Dạ Khê đã trở nên nhẹ nhõm, nàng tới trước mặt Viêm, giơ lên tay mình, "Tháo xuống, ta lập tức đáp ứng!" Dạ Khê nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cái, tựa tiếu phi tiếu liếc Viêm. Thứ duy nhất trên người không thuộc về nàng, đương nhiên phải lấy ra!
Viêm nghe Dạ Khê nói xong, sắc mặt không hiểu tại sao lại càng trở nên âm trầm, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm Dạ Khê, hận không thể đào mấy cái lỗ thủng trên người nàng.
Tâm tình Dạ Khê thật tốt, "Muốn bổn tiểu thư mang cái này cũng được..." ngón tay chạm đến bề mặt nhẫn, hàn quang chợt lóe, "Băng liên, ngươi đừng hòng lấy!" Dạ Khê lười biếng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, liếc mắt quan sát phản ứng của Viêm.
Hai người Thần, Lộ trầm mặt đứng bên cạnh, ánh mắt đều tập trung trên người Dạ Khê. Bởi vì thái độ của Dạ Khê với Viêm, khiến họ rất khó chấp nhận.
Meo meo
Đinh Đang nhìn trừng trừng tiểu Xích trong tay Dạ Khê, đột nhiên hét to một tiếng, rồi nhào tới tiểu Xích. Tiểu Xích kịp thời nhảy xuống đất, tránh né tấn công của Đinh Đang.
Dạ Khê chờ đợi, phát hiện ngón tay cái có gì đó khác thường, tay nàng vừa chạm vào, chiếc nhẫn màu tím đã từ từ hóa thành mảnh vỡ, tróc ra, rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt Viêm càng ngày càng lạnh, bộ dạng như sắp nổi cơn thịnh nộ.
"Được rồi, giảm bớt phiền toái!" Dạ Khê vỗ vỗ tay, ngay cả nhìn cũng không nhìn đến Viêm nữa, bước tới bờ hồ. Nhìn hàn khí bốc lên, trên mặt là nụ cười tự giễu - một ít mềm yếu sau cùng còn tồn tại trong thân thể, có thể chôn vùi tại nơi này được rồi!
Dạ Khê nhảy xuống nước, nước hồ lạnh thấu xương cơ hồ khiến Dạ Khê xém chút nữa ngừng thở, nàng còn chưa từng trải qua loại lạnh lẽo đến khắc nghiệt như thế này! Trong khoảnh khắc Dạ Khê vừa thích ứng được, ánh mắt xuyên qua làn nước, nhìn thấy chút ánh sáng mờ nhạt.
***
Vũ hừ lạnh, sát ý lướt qua từng người, sau đó nhảy theo vào. Trong nháy mắt xâm nhập vào trong, Vũ sợ run cả người, bản thân nàng không thể nào thích ứng với cảm giác rét lạnh này. Lát sau, quanh thân Vũ đã bao phủ một lớp màng trong suốt, ngăn cách khí lạnh tràn vào, nàng nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Dạ Khê. Lúc này, Dạ Khê sớm đã tiến vào đáy hồ.
Trên bờ, Viêm trầm mặt không nói nhìn mặt nước, hơi thở biến đổi liên tục, con ngươi bỗng nhiên chuyển thành sắc tím, nhưng rồi lại lập tức khôi phục bình thường.
Lục Lâm tự biết năng lực của mình, hắn chỉ có thể đứng trên bờ đợi Dạ Khê trở về. Nhưng theo bản năng, hắn vẫn kéo dài khoảng cách với mấy người Viêm, trong lòng hắn, những người xa lạ này căn bản không xứng là bằng hữu của tiểu thư, huống hồ tiểu thư còn chưa từng thừa nhận qua.
Đinh Đang cũng đứng bên cạnh Lục Lâm, cùng chờ đợi. Tiểu Xích vùi mình trong bụi cỏ không xa, sợ Đinh Đang sẽ gây sự với nó.
Dạ Khê vừa bơi đến đáy hồ, những sợi rong rêu từ đâu bỗng nhiên bò tới, tập trung thành một đám hướng về phía Dạ Khê. Bộ phận phía trên giống như một đóa hoa cúc khổng lồ, áp sát nàng.
Vũ bơi tới bên cạnh Dạ Khê, lo lắng nhìn nàng. Bỗng như nhận thấy được gì, kéo lấy Dạ Khê. Sau đó, liền nhìn thấy một thứ hình dạng trong suốt to lớn bất thường như con sứa lao qua chỗ Dạ Khê vừa đứng.
Dạ Khê thở ra một chuỗi bong bóng, kinh ngạc nhìn con sứa, những thứ kia đều là sinh vật biến dị sao? Với nhiệt độ lạnh lẽo như thế này, vẫn có sinh vật sinh tồn, hơn nữa còn có loài rong rêu kì lạ đó, vậy rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?
Dạ Khê đang nghĩ ngợi, một cây rêu theo hướng Dạ Khê và Vũ lao tới.
"Cẩn thận, thứ này ăn thịt người!" Vũ dùng tinh thần lực nói chuyện với Dạ Khê, sau đó làm một dấu hiệu, muốn Dạ Khê tránh qua.
Nhưng đám rêu không biết từ nơi nào mọc ra đã lặng yên đi tới, bao vây hai người.
Lại có một con cá quái bơi đi ngang qua, lúc nó lướt qua đám rêu, cúc hoa đang đóng bỗng nhiên mở ra, sợi rêu nhanh chóng quấn quanh thân cá, một tầng lại một tầng, đồng thời kéo con cá đang giãy dụa trở lại giữa cúc hoa, sau đó biến mất dần. Rất nhanh chóng, cúc hoa phun ra một ngụm, mấy cái xương bị nhổ ra ngoài.
Dạ Khê, Vũ liếc nhìn nhau, nuốt một ngụm nước bọt, Dạ Khê thầm líu lưỡi, "Một cái bạo cúc hoa!" (Không hiểu lắm )
Vũ không hiểu lời Dạ Khê nói, thế nhưng khi nhìn đám rong rêu xung quanh, hai người lai càng trở nên bình tĩnh.
Mặc dù ở trong nước, lẽ nào lại làm khó được Dạ Bá? Khóe môi Dạ Khê kéo lên nụ cười gian tà, kéo Vũ, dừng lại giữa không trung, nói thầm mấy câu với Vũ. Ngay lúc sợi rêu vừa chạm đến hai người, Vũ và Dạ Khê bỗng giống như hai con cá trơn tuột lách mình né tránh, mắt thấy cúc hoa sắp chạm vào nhau, Dạ Khê đột nhiên ấn vào vòng tay đang đeo, mấy cây ngân châm bay ra.
Vài tiếng 'lộp bộp' vang lên, cúc hoa va chạm vào nhau, sau đó, một chất dịch xanh biết từ lá cây chảy ra.
Dạ Khê thở ra một hơi, thời gian cấp bách, nàng lại xoay người chui vào đáy hồ, đi tới một tảng đá lớn, lấy tay xua đi lũ cá còn bơi lội phía trên, một đóa hoa trong suốt rực rỡ lộ ra ngay trước mắt.
/99
|