Tĩnh Vĩ gọi điện thoại về nhà, xác nhận mọi người vẫn an toàn, tim cô lúc này mới dịu xuống.
Từ nhà Tề Kỳ đi ra sắc trời đã tối.
Một chiếc xe quen thuộc ngừng bên đường, cô tới gần nhìn kỹ, người đàn ông khuôn mặt lạnh như băng, đứng một mình dưới ánh đèn, càng làm bóng lưng hắn hờ hững cùng cô đơn.
Hắn hút điếu xì gà, phả ra làn khói mong manh lượn lờ dưới ánh đèn trong không khí. Tim Tĩnh Vĩ rung động liên hồi.
Là hắn!
Mạc Thần bất giác ho khan một tiếng, không biết là vô tình hay cố ý bị sặc khói thuốc.
“Anh đừng hút thuốc lá nữa, không tốt cho sức khỏe của anh.”
Tĩnh Vĩ cương quyết lấy điếu thuốc từ tay hắn ném đi.
Mạc Thần nhìn cô, ánh mắt mông lung có chút lo lắng, bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, “Không sao chứ?”
Không biết vì cái gì mà Tĩnh Vĩ nghe câu hỏi của hắn lúc này lại đột nhiên xúc động muốn khóc.
“Làm sao vậy?” hắn nhìn vào đôi mắt trong suốt, dịu dàng nở nụ cười, duỗi ngón tay búng nhẹ vào mũi cô, “Lại muốn khóc nhè nữa sao?”
“Cảm ơn anh!”
Lúc này hắn lại giúp đỡ cô. Thật sự cô rất cảm kích.
“Em định trả ơn tôi thế nào đây?” Hắn nhìn cô gái ngốc nghếch, lại khẽ cười.
Đôi mắt ngân ngấn ngạc nhiên…không ngờ cô lại thấy hắn cười.
Đây là lần đầu tiên, cô thấy hắn cười!
Đúng là hắn cười lên thật sự rất đẹp, hơn nữa còn mang đến cảm giác ấm áp, tin tưởng.
“Tĩnh Vĩ…” Mạc Thần xoa tóc cô, sau một khắc đem cô ôm vào lòng.
“Thật sự cám ơn anh!” Tĩnh Vĩ cũng ôm chặt hắn.
“Cho nên…em tặng tôi một cái ôm xem như đền đáp?” Mạc Thần nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm có một chút dịu dàng. “Tôi cảm thấy chưa đủ!”
Tĩnh Vĩ cảm nhận rõ trong lòng có những đợt sóng xôn xao, đối mặt với ánh nhìn dịu dàng của hắn, lòng cô có chút hoảng loạn.
Mạc Thần từ từ cúi xuống, đôi môi lạnh của hắn hôn lên cánh môi đỏ mọng ấm nóng của Tĩnh Vĩ.
Đây không còn là nụ hôn thăm dò, mà là nụ hôn thắm thiết mang theo một chút bá đạo nhưng rất dịu dàng!
Nội tâm Tĩnh Vĩ muốn giãy giụa…
Một cái ôm không đủ? Cho nên hắn hôn cô sao?
Hắn đã cứu người nhà cùng bạn tốt của cô, giúp họ bình an vô sự. Cho nên…nếu như chỉ muốn một cái ôm và nụ hôn từ cô….lý nào cô lại cự tuyệt hắn?
Cô nợ hắn!
Tĩnh Vĩ nhẹ nhàng nhắm mắt, cả đôi môi và hơi thở của cô hoàn toàn thuộc về hắn.
Cả hai đắm chìm trong nụ hôn cháy bỏng.
Nhưng tại sao, nước mắt cô không ngừng rơi xuống? Nụ hôn này, mang theo vị mặn…
Mạc Thần buông cô ra, nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt, hắn nhíu mày, vẻ ôn nhu vừa rồi thoáng biến mất, nhanh chóng trở về vẻ ngoài lạnh băng lúc trước.
Hắn…vừa rồi sao có thể xem Tĩnh Vĩ là người con gái trong ký ức của hắn?
“Tôi…” Tĩnh Vĩ giật mình, hình như cô làm hắn không vui thì phải. Cô hít mũi một cái, “Thật xin lỗi…”
Nụ hôn này Mạc Thần rất không hài lòng…
Tĩnh Vĩ nhẹ nhàng nhón chân lên, khẽ đặt môi cô lên đôi môi lạnh ngắt của hắn, nhưng mà...sau đó thế nào cô không biết!
Con ngươi lạnh lẽo phóng ra tia nhìn kinh ngạc. Cô bé này, đang làm cái gì?
Chủ động hôn hắn?
Thật là…đã vậy sao lại không có hành động tiếp theo?
Tĩnh Vĩ rụt rè đưa lưỡi chạm vào cánh môi mát lạnh của hắn, trong một khắc cô cảm giác như có luồng điện xẹt ngang.
Tại sao lại như vậy? Trong lòng cô có một cảm xúc thật lạ. Ngoại trừ Mục Triết Thiên, cô chưa từng hôn qua bất kì người đàn ông nào khác. Cho nên…tim cô mới đập liên hồi như vậy?
Khuôn mặt cô ửng đỏ, “Tôi…tôi đi trước!”
Mạc Thần nhìn bộ dạng hốt hoảng chạy trốn của Tĩnh Vĩ, trong đáy mắt dần xuất hiện ánh nhìn phức tạp cùng nghiềm ngẫm.
Cô bé này càng lúc càng giống người con gái ấy!
Thật sự rất giống!
Từ nhà Tề Kỳ đi ra sắc trời đã tối.
Một chiếc xe quen thuộc ngừng bên đường, cô tới gần nhìn kỹ, người đàn ông khuôn mặt lạnh như băng, đứng một mình dưới ánh đèn, càng làm bóng lưng hắn hờ hững cùng cô đơn.
Hắn hút điếu xì gà, phả ra làn khói mong manh lượn lờ dưới ánh đèn trong không khí. Tim Tĩnh Vĩ rung động liên hồi.
Là hắn!
Mạc Thần bất giác ho khan một tiếng, không biết là vô tình hay cố ý bị sặc khói thuốc.
“Anh đừng hút thuốc lá nữa, không tốt cho sức khỏe của anh.”
Tĩnh Vĩ cương quyết lấy điếu thuốc từ tay hắn ném đi.
Mạc Thần nhìn cô, ánh mắt mông lung có chút lo lắng, bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, “Không sao chứ?”
Không biết vì cái gì mà Tĩnh Vĩ nghe câu hỏi của hắn lúc này lại đột nhiên xúc động muốn khóc.
“Làm sao vậy?” hắn nhìn vào đôi mắt trong suốt, dịu dàng nở nụ cười, duỗi ngón tay búng nhẹ vào mũi cô, “Lại muốn khóc nhè nữa sao?”
“Cảm ơn anh!”
Lúc này hắn lại giúp đỡ cô. Thật sự cô rất cảm kích.
“Em định trả ơn tôi thế nào đây?” Hắn nhìn cô gái ngốc nghếch, lại khẽ cười.
Đôi mắt ngân ngấn ngạc nhiên…không ngờ cô lại thấy hắn cười.
Đây là lần đầu tiên, cô thấy hắn cười!
Đúng là hắn cười lên thật sự rất đẹp, hơn nữa còn mang đến cảm giác ấm áp, tin tưởng.
“Tĩnh Vĩ…” Mạc Thần xoa tóc cô, sau một khắc đem cô ôm vào lòng.
“Thật sự cám ơn anh!” Tĩnh Vĩ cũng ôm chặt hắn.
“Cho nên…em tặng tôi một cái ôm xem như đền đáp?” Mạc Thần nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm có một chút dịu dàng. “Tôi cảm thấy chưa đủ!”
Tĩnh Vĩ cảm nhận rõ trong lòng có những đợt sóng xôn xao, đối mặt với ánh nhìn dịu dàng của hắn, lòng cô có chút hoảng loạn.
Mạc Thần từ từ cúi xuống, đôi môi lạnh của hắn hôn lên cánh môi đỏ mọng ấm nóng của Tĩnh Vĩ.
Đây không còn là nụ hôn thăm dò, mà là nụ hôn thắm thiết mang theo một chút bá đạo nhưng rất dịu dàng!
Nội tâm Tĩnh Vĩ muốn giãy giụa…
Một cái ôm không đủ? Cho nên hắn hôn cô sao?
Hắn đã cứu người nhà cùng bạn tốt của cô, giúp họ bình an vô sự. Cho nên…nếu như chỉ muốn một cái ôm và nụ hôn từ cô….lý nào cô lại cự tuyệt hắn?
Cô nợ hắn!
Tĩnh Vĩ nhẹ nhàng nhắm mắt, cả đôi môi và hơi thở của cô hoàn toàn thuộc về hắn.
Cả hai đắm chìm trong nụ hôn cháy bỏng.
Nhưng tại sao, nước mắt cô không ngừng rơi xuống? Nụ hôn này, mang theo vị mặn…
Mạc Thần buông cô ra, nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt, hắn nhíu mày, vẻ ôn nhu vừa rồi thoáng biến mất, nhanh chóng trở về vẻ ngoài lạnh băng lúc trước.
Hắn…vừa rồi sao có thể xem Tĩnh Vĩ là người con gái trong ký ức của hắn?
“Tôi…” Tĩnh Vĩ giật mình, hình như cô làm hắn không vui thì phải. Cô hít mũi một cái, “Thật xin lỗi…”
Nụ hôn này Mạc Thần rất không hài lòng…
Tĩnh Vĩ nhẹ nhàng nhón chân lên, khẽ đặt môi cô lên đôi môi lạnh ngắt của hắn, nhưng mà...sau đó thế nào cô không biết!
Con ngươi lạnh lẽo phóng ra tia nhìn kinh ngạc. Cô bé này, đang làm cái gì?
Chủ động hôn hắn?
Thật là…đã vậy sao lại không có hành động tiếp theo?
Tĩnh Vĩ rụt rè đưa lưỡi chạm vào cánh môi mát lạnh của hắn, trong một khắc cô cảm giác như có luồng điện xẹt ngang.
Tại sao lại như vậy? Trong lòng cô có một cảm xúc thật lạ. Ngoại trừ Mục Triết Thiên, cô chưa từng hôn qua bất kì người đàn ông nào khác. Cho nên…tim cô mới đập liên hồi như vậy?
Khuôn mặt cô ửng đỏ, “Tôi…tôi đi trước!”
Mạc Thần nhìn bộ dạng hốt hoảng chạy trốn của Tĩnh Vĩ, trong đáy mắt dần xuất hiện ánh nhìn phức tạp cùng nghiềm ngẫm.
Cô bé này càng lúc càng giống người con gái ấy!
Thật sự rất giống!
/66
|